Chương 314: Ngưu Ma Vương lấy kinh (1)
Thái Sầu
22/11/2018
- Trời ạ, Phật Như Lai ngươi là một tên vương bát đản, Quan Âm Bồ Tát mau tới thu Đường Tăng này đi, ta mặc kệ!
- Mụ mụ, ta muốn về nhà...
Ngưu Ma Vương ở nơi đó hét thảm, âm thanh thê lương, khiến cho người nghe thương tâm, rơi lệ.
Đám người Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới trợn mắt há hốc mồm, đây là Ngưu Ma Vương sao?
A, thế giới quan đều bị lật đổ.
Ngưu Ma Vương đầy nước mắt nước mũi ở nơi đó khẩn cầu, bởi vì hắn cảm giác Đường Tăng thật sự muốn ăn hắn, nước bọt chảy ra kia tuyệt đối không giống giả vờ.
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi, hòa thượng không phải tin phật không ăn thịt sao?
Ngưu Ma Vương âm thầm quyết định, sau này nếu có ai nói cho hắn biết hòa thượng tin phật không ăn thịt, hắn nhất định sẽ hung hăng giáo huấn kẻ nói điều đó.
- Ngưu Ma Vương khóc sao? Đại sư huynh, Ngưu Ma Vương khóc...
Trư Bát Giới giật mình nói.
- Ha ha ha ha, Ngưu đại ca, ngươi không phải luôn luôn rất kiên cường sao? Tại sao lại khóc như vậy?
Tôn Ngộ Không cũng pha trò.
- Khốn kiếp, kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể bị sỉ nhục, ngươi cũng để cho người ăn thử một lần xem?
Ngưu Ma Vương phẫn nộ trừng mắt, chết cũng không sợ, đáng sợ là chết còn bị người ăn, sau đó biến thành phân.
Đường Tăng cuối cùng vẫn không có chém xuống, hắn cầm cái dao mổ trâu cực lớn ở nơi đó trêu tức nhìn Ngưu Ma Vương, hỏi:
- Thực sự là Quan Âm Bồ Tát bảo ngươi theo bần tăng lấy kinh sao?
- Đương nhiên là thật, còn thật hơn cả vàng ấy chứ!
Ngưu Ma Vương bảo đảm nói.
- Chính là trong đội ngũ của bần tăng đã không cần trợ thủ nữa.
Đường Tăng suy tư nói:
- Trước đây bần tăng còn yếu ớt, Quan Âm Bồ Tát bảo bần tăng nhận đồ đệ vẫn tính là bình thường, để bảo vệ bần tăng Tây Thiên lấy kinh. Nhưng hiện tại, bần tăng đã không cần bảo vệ, Quan Âm Bồ Tát tại sao lại đưa một đồ đệ tới nữa?
Đây cũng là điểm Đường Tăng cảm tahasy kỳ quái.
- Cái này... Lão Ngưu ta cũng không biết, Quan Âm Bồ Tát nói như vậy.
Ngưu Ma Vương đáp.
- Thật ra, cũng không phải là không thể nhận lấy ngươi, nhưng ngươi có thể làm cái gì được? Đánh yêu quái thì không cần tới ngươi, cũng không có hành lý cần ngươi vác, mở đường đã có đại đồ đệ Ngộ Không của bần tăng, hiện tại cũng không cần đi xin cơm nữa.
Đường Tăng vác thanh đao mổ trâu cực lớn ở trên vai, nhìn Ngưu Ma Vương:
- Những cái này đều không cần tới ngươi, vậy ngươi gia nhập vào có tác dụng gì chứ?
- A? Ta ta ta...
Ngưu Ma Vương đặc biệt ủy khuất, mình đường đường là Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương, ngay cả Ngọc Đế lão nhi cũng không để vào mắt, bây giờ lại bị một hòa thượng ghét bỏ?
- Nếu vô dụng, vậy cứ giết ăn thịt là được.
Đường Tăng liếm môi một cái.
- Không nên, ta có thể đi theo làm tùy tùng, có thể giúp sư phụ làm việc vặt, làm trâu làm ngựa cũng được mà.
Ngưu Ma Vương hét lớn, vì không bị ăn, hắn cũng bất chấp mọi giá.
- Ngươi vốn chính là trâu.
Đường Tăng nói:
- Chỉ có điều, làm trâu làm ngựa ngược lại không tệ, nhưng nếu chẳng may thả ngươi đi ra, ngươi qua sông đoạn cầu thì phải làm sao bây giờ? Dù sao ngươi thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, giữ ngươi ở bên người, cuối cùng vẫn là quả mìn định giờ, bần tăng vẫn cảm thấy giết ăn thịt trâu tương đối tốt hơn, không chỉ giải quyết tai họa ngầm, còn có thể lấp đầy bụng.
- Không thể được sư phụ, ngài làm như vậy làm sao ăn nói được với Quan Âm Bồ Tát a, lại nói lão Ngưu ta tuyệt đối không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, sư phụ cứu ta đi ra, chính là có ơn lớn đối với ta, ta tuyệt đối sẽ không phản bội, nếu như ta phản bội, thiên lôi đánh xuống. Sư phụ, ta thề với trời!
Ngưu Ma Vương hợp lại, trực tiếp thề với trời.
Sau một khắc, pháp tắc hạ xuống, một đạo ký hiệu huyền ảo đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt in vào mi tâm của Ngưu Ma Vương, sau đó tiếp vào trong cơ thể hắn.
- Sao?
Đường Tăng ngạc nhiên, không nghĩ tới Ngưu Ma Vương này quyết đoán như vậy, hoàn toàn không do dự đã lập lời thề.
Không trách được có thể lừa gạt nhiều mỹ nữ như vậy, hoa ngôn xảo ngữ thực sự là hạ bút thành văn, thật sự không hổ danh là Ngưu Ma Vương.
- Ngưu Ma Vương không ngờ phát lời thề thiên đạo?
Trư Bát Giới cũng giật mình nói.
- A? Ngưu Ma Vương phát lời thề thiên đạo sao?
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nói:
- Ha ha, Ngưu đại ca này cũng bị hù dọa, sư phụ thật lợi hại.
- Sư phụ là lợi hại, không ngờ trấn áp khiến Ngưu Ma Vương phải phục.
- Mụ mụ, ta muốn về nhà...
Ngưu Ma Vương ở nơi đó hét thảm, âm thanh thê lương, khiến cho người nghe thương tâm, rơi lệ.
Đám người Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới trợn mắt há hốc mồm, đây là Ngưu Ma Vương sao?
A, thế giới quan đều bị lật đổ.
Ngưu Ma Vương đầy nước mắt nước mũi ở nơi đó khẩn cầu, bởi vì hắn cảm giác Đường Tăng thật sự muốn ăn hắn, nước bọt chảy ra kia tuyệt đối không giống giả vờ.
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi, hòa thượng không phải tin phật không ăn thịt sao?
Ngưu Ma Vương âm thầm quyết định, sau này nếu có ai nói cho hắn biết hòa thượng tin phật không ăn thịt, hắn nhất định sẽ hung hăng giáo huấn kẻ nói điều đó.
- Ngưu Ma Vương khóc sao? Đại sư huynh, Ngưu Ma Vương khóc...
Trư Bát Giới giật mình nói.
- Ha ha ha ha, Ngưu đại ca, ngươi không phải luôn luôn rất kiên cường sao? Tại sao lại khóc như vậy?
Tôn Ngộ Không cũng pha trò.
- Khốn kiếp, kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể bị sỉ nhục, ngươi cũng để cho người ăn thử một lần xem?
Ngưu Ma Vương phẫn nộ trừng mắt, chết cũng không sợ, đáng sợ là chết còn bị người ăn, sau đó biến thành phân.
Đường Tăng cuối cùng vẫn không có chém xuống, hắn cầm cái dao mổ trâu cực lớn ở nơi đó trêu tức nhìn Ngưu Ma Vương, hỏi:
- Thực sự là Quan Âm Bồ Tát bảo ngươi theo bần tăng lấy kinh sao?
- Đương nhiên là thật, còn thật hơn cả vàng ấy chứ!
Ngưu Ma Vương bảo đảm nói.
- Chính là trong đội ngũ của bần tăng đã không cần trợ thủ nữa.
Đường Tăng suy tư nói:
- Trước đây bần tăng còn yếu ớt, Quan Âm Bồ Tát bảo bần tăng nhận đồ đệ vẫn tính là bình thường, để bảo vệ bần tăng Tây Thiên lấy kinh. Nhưng hiện tại, bần tăng đã không cần bảo vệ, Quan Âm Bồ Tát tại sao lại đưa một đồ đệ tới nữa?
Đây cũng là điểm Đường Tăng cảm tahasy kỳ quái.
- Cái này... Lão Ngưu ta cũng không biết, Quan Âm Bồ Tát nói như vậy.
Ngưu Ma Vương đáp.
- Thật ra, cũng không phải là không thể nhận lấy ngươi, nhưng ngươi có thể làm cái gì được? Đánh yêu quái thì không cần tới ngươi, cũng không có hành lý cần ngươi vác, mở đường đã có đại đồ đệ Ngộ Không của bần tăng, hiện tại cũng không cần đi xin cơm nữa.
Đường Tăng vác thanh đao mổ trâu cực lớn ở trên vai, nhìn Ngưu Ma Vương:
- Những cái này đều không cần tới ngươi, vậy ngươi gia nhập vào có tác dụng gì chứ?
- A? Ta ta ta...
Ngưu Ma Vương đặc biệt ủy khuất, mình đường đường là Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương, ngay cả Ngọc Đế lão nhi cũng không để vào mắt, bây giờ lại bị một hòa thượng ghét bỏ?
- Nếu vô dụng, vậy cứ giết ăn thịt là được.
Đường Tăng liếm môi một cái.
- Không nên, ta có thể đi theo làm tùy tùng, có thể giúp sư phụ làm việc vặt, làm trâu làm ngựa cũng được mà.
Ngưu Ma Vương hét lớn, vì không bị ăn, hắn cũng bất chấp mọi giá.
- Ngươi vốn chính là trâu.
Đường Tăng nói:
- Chỉ có điều, làm trâu làm ngựa ngược lại không tệ, nhưng nếu chẳng may thả ngươi đi ra, ngươi qua sông đoạn cầu thì phải làm sao bây giờ? Dù sao ngươi thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, giữ ngươi ở bên người, cuối cùng vẫn là quả mìn định giờ, bần tăng vẫn cảm thấy giết ăn thịt trâu tương đối tốt hơn, không chỉ giải quyết tai họa ngầm, còn có thể lấp đầy bụng.
- Không thể được sư phụ, ngài làm như vậy làm sao ăn nói được với Quan Âm Bồ Tát a, lại nói lão Ngưu ta tuyệt đối không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, sư phụ cứu ta đi ra, chính là có ơn lớn đối với ta, ta tuyệt đối sẽ không phản bội, nếu như ta phản bội, thiên lôi đánh xuống. Sư phụ, ta thề với trời!
Ngưu Ma Vương hợp lại, trực tiếp thề với trời.
Sau một khắc, pháp tắc hạ xuống, một đạo ký hiệu huyền ảo đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt in vào mi tâm của Ngưu Ma Vương, sau đó tiếp vào trong cơ thể hắn.
- Sao?
Đường Tăng ngạc nhiên, không nghĩ tới Ngưu Ma Vương này quyết đoán như vậy, hoàn toàn không do dự đã lập lời thề.
Không trách được có thể lừa gạt nhiều mỹ nữ như vậy, hoa ngôn xảo ngữ thực sự là hạ bút thành văn, thật sự không hổ danh là Ngưu Ma Vương.
- Ngưu Ma Vương không ngờ phát lời thề thiên đạo?
Trư Bát Giới cũng giật mình nói.
- A? Ngưu Ma Vương phát lời thề thiên đạo sao?
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nói:
- Ha ha, Ngưu đại ca này cũng bị hù dọa, sư phụ thật lợi hại.
- Sư phụ là lợi hại, không ngờ trấn áp khiến Ngưu Ma Vương phải phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.