Chương 14: Qua cửa đồ đệ của bần tăng trước đã
Thái Sầu
04/07/2018
- Sư phụ, chỗ này có một con hà mã, người có cần không?
Tôn Ngộ Không nói với Đường Tăng.
- Hà mã hả? Không cần.
Đường Tăng lắc đầu ngay.
- Ồ, còn một con rùa ngàn năm nữa.
Tôn Ngộ Không nói.
- Rùa ngàn năm, sư phụ muốn không?
- Rùa ngàn năm hả? To như nào?
- To như thế này…
Tôn Ngộ Không giơ tay diễn tả hình dáng với đường kính to chừng hai mét.
- Cũng to đấy! Kéo ra đây xem thế nào.
Đường Tăng nói.
Tôn Ngộ Không vẫy tay với dòng sông một cái. Tức thì nước sông cuồn cuộn trào lên như suối. Một con quái vật to lớn từ từ xuất hiện trong dòng nước, rồi bị một thứ sức mạnh cưỡng chế kéo lên bờ.
Đường Tăng đã thấy rõ. Đây đúng là một con rùa cực lớn. Cái mai của nó có đường kính tới hai mét. Nếu ở Trái Đất, đây chắc chắn là một con quái vật rất lớn.
Đường Tăng mắt sáng ngời mà đi tới bên cạnh con rùa. Một con rùa lớn như vậy, nếu ngồi trên mà đi đường thì sẽ thoải mái lắm nhỉ?
Lòng nghĩ thế, Đường Tăng định thử luôn.
- Ngao…
Con rùa ngàn năm này đột nhiên há miệng cắn tới chân Đường Tăng.
Đường Tăng hoảng sợ. Tốc độ của con rùa quá nhanh, khiến hắn trốn không được.
- Ôi chao!
Ngay lúc then chốt, Tôn Ngộ Không ra tay, bắt được đầu của rùa ngàn năm.
- Con rùa già, dám cắn ta!
Đường Tăng giận dữ, tung chân đá vào mai rùa. Kết quả bị lực phản chấn suýt thì bị thương.
- Mẹ nó cái bia này!
Đường Tăng dựng mày lên, vung Cửu Hoàn Tích Trượng mà nện.
- Choang!
Rùa ngàn năm bị nện cho lăn một vòng dưới đất.
Nhưng cú nện ấy không hề thương tổn tới nó. Rùa ngàn năm vội vàng tung chân bỏ chạy, hòng trốn về dòng sông.
- Đồ rùa già, chạy đi đâu!
Đường Tăng hét lên, xoay Cửu Hoàn Tích Trượng đuổi theo.
- Choang!
Lại một trượng nện xuống khiến rùa già quay cuồng.
Đường Tăng đuổi theo không tha, tiếp tục đập.
Mặc dù rùa ngàn năm có sức phòng ngự đáng kinh ngạc, nhưng cũng đầu váng mắt hoa. Cuối cùng nó dứt khoát rụt cả đầu và tứ chi vào trong mai rùa.
- Bần tăng nhường ngươi nha!
Đường Tăng dùng Cửu Hoàn Tích Trượng mà ra sức chọc vào chỗ đầu rùa, miệng thì hét lớn:
- Ban đầu bần tăng còn muốn thu ngươi làm thú cưỡi, nhưng giờ ngươi phải chết!
- Ngộ Không, mau xem trong sông này có rồng không, lấy ra cho sư phụ làm thú cưỡi!
Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không.
Rào rào rào…
Nước sông trong vực Ưng Sầu này đột nhiên quay cuồng, sóng nước cuộn trào. Sau đó, một con Bạch Long dài mấy chục mét bay ra.
- Gầm…
Tiếng rồng ngâm chấn động linh hồn vang lên. Bạch Long lao xuống chỗ Đường Tăng.
- Sư phụ…
Tôn Ngộ Không vội vàng kéo Đường Tăng tránh ra.
- Rầm…
Nơi Bạch Long giáng xuống, con rùa ngàn năm bị giẫm cho nát bét, chết đến không thể chết lại.
Đường Tăng lập tức lạnh toát sống lưng, đồng thời choáng ngợp mà nhìn Bạch Long trước mặt mình.
Đây là một con rồng dài ít nhất ba mươi mét. Toàn thân giống Thần Long phương Đông, chỉ là màu trắng.
- Tiểu Long từ nơi nào tới mà dám tới đả thương sư phụ ta!
Tôn Ngộ Không giận dữ nói.
Bạch Long liếc Tôn Ngộ Không một cái, sau đó lạnh lùng nhìn Đường Tăng, miệng nói tiếng người:
- Con kiến, ban nãy ngươi nói muốn kiếm rồng làm thú cưỡi?
Đường Tăng lập tức chấn hung tinh thần, long thầm đoán đây là tiểu Bạch Long rồi. Vì vậy hắn cất tiếng nói to:
- Ngươi nói đúng đó.
- Ha ha ha ha…
Bạch Long lập tức cười to, rồi hung ác nói:
- Đúng là kẻ không biết thì không sợ…
- Vô nghĩa cái đầu ngươi! Ngộ Không nghe lệnh!
Đường Tăng đột nhiên hét to.
- Sư phụ.
Tôn Ngộ Không vội vàng đáp.
- Đánh con rồng này tới mức mẹ nó còn không nhận ra cho sư phụ!
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không đã nóng lòng muốn thử từ nãy, nghe vậy thì lập tức phóng lên. Cùng lúc đó, một chiếc gậy dài màu vàng xuất hiện trong tay.
Một gậy đánh xuống Bạch Long.
- Yêu hầu, muốn chết!
Bạch Long hống to, rồi bay lên trời đại chiến với Tôn Ngộ Không. Vung long trảo bổ xuống Kim Cô Bổng.
- Keng!
Trong tiếng kêu điếc tai, tia lửa vang khắp nơi.
- Keng keng keng keng…
Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không đánh vào long trảo, tạo nên một thứ âm thanh chói tai.
Mà Bạch Long cũng uốn mình, không ngừng tấn công Tôn Ngộ Không.
Nhìn một con khỉ với một con rồng đang đánh nhau túi bụi trên trời, Đường Tăng lập tức bất mãn, quát to:
- Ngộ Không, mau lấy bản lĩnh thật như của con ra. Hãy để sư phụ thấy thực lực chân chính của con chớ!
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không tinh thần bừng bừng, Kim Cô Bổng trong tay lập tức phóng lớn.
Hình dáng của Kim Cô Bổng trông có vẻ kỳ quái. Chỗ mà Tôn Ngộ Không cầm thì vẫn bé như trước, nhưng phần phía trước lại nhanh chóng phóng to, trông hệt một cái chày cực lớn.
- Gầm…
Toàn thân Bạch Long sáng lên, phun ra một luồng sáng trắng bắn tới Tôn Ngộ Không.
- Yêu Long, xem đánh!
Tôn Ngộ Không hét lớn, vung Kim Cô Bổng giờ đã dài tới mấy chục mét đập tới.
Bùm…
Luồng sáng kia bị nện tan. Kim Cô Bổng không vì thế mà dừng lại, vẫn tiến thẳng tới.
Rầm…
Rốt cuộc Kim Cô Bổng đánh trúng Bạch Long, khiến nó bị đánh bay, va vào vách núi phía đối diện khe Ưng Sầu.
Rầm rầm rầm…
Vách núi kia lập tức vỡ tung. Những tảng đá lớn bắn ra.
- Giỏi lắm! Ngộ Không, tiếp tục đi, đánh cho nó tới mức mẹ nó còn không nhận ra được!
Đường Tăng đứng ở bờ sông đằng xa, tiếp tục quát to:
- Dám uy hiếp bần tăng, đánh một trận trước rồi thu làm thú cưỡi sau!
- Gầm!
Bạch Long gầm lên, toàn thân toả ra ánh sáng trắng và long uy khủng khiếp. Khiến Đường Tăng vốn đã lùi ra cách hơn nghìn mét vẫn thấy chân mềm đi.
Đường Tăng vội vàng lùi ra sau, sợ bị lan đến.
Nhưng một khắc sau, Bạch Long lao thẳng vào trong sông, biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Đường Tăng ngạc nhiên, rồi chửi ầm lên:
- Mợ nó, ngươi có phải là rồng không? Lại không đánh mà chạy thế!
Tôn Ngộ Không bay đến bên người Đường Tăng, hỏi:
- Sư phụ, con Bạch Long kia chạy rồi.
- Móc nó ra!
Đường Tăng nói:
- Sư phụ quyết định rồi, sẽ lấy con rồng này làm thú cưỡi. Ngộ Không, chẳng lẽ ngay cả việc hàng phục một con rồng mà con cũng không làm được?
- Sao lại không được? Lão Tôn này đại náo Long cung năm trăm năm trước. Thậm chí cả Long vương còn chẳng làm gì được con. Nên cái con tiểu Long này há có thể làm khó Lão Tôn?
Tôn Ngộ Không tỏ ra bất mãn khi bị Đường Tăng nghi ngờ. Nói xong thì phi thẳng lên trời. Kim Cô Bổng lại dài ra, thọc vào trong sông, rồi ra sức mà quấy.
Rào rào rào…
Dòng sông vốn yên bình, nhanh chóng bị quấy thành một dòng nước xoáy. Càng lúc càng lớn.
- Rầm rầm…
Bỗng nhiên núi rung đất chuyển, Bạch Long phát ra ánh sáng trắng lại bay ra.
- Tới đúng lúc lắm!
Tôn Ngộ Không mắt sáng ngời, lại vung côn đánh ra.
- Rầm…
Bạch Long vừa bay ra lập tức bị đánh bay, đập vào một ngọn núi cách đó chừng mấy nghìn mét.
- Rầm rầm…
Ngọn núi kia nổ tung, đất đá bắn khắp trời.
- Yêu Long, xem đánh!
Tôn Ngộ Không lập tức xuất hiện bên trên Bạch Long, lại vung gậy đánh bay Bạch Long.
- Rầm…
Bạch Long bay ra ngoài, lại làm nổ tung một ngọn núi nữa.
- Tốt! Đáng đánh! Ngộ Không cố lên, đánh con rồng kia cho mẹ nó còn không nhận ra nào!
Ở phía xa, Đường Tăng cũng kêu to.
- Ngao… Hoà thượng thối, bản Long chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!
Bạch Long phẫn nộ nhìn Đường Tăng, rồi bộc phát toàn bộ sức mạnh mà chiến với Tôn Ngộ Không.
Nhưng nó lại nhanh chóng bị Tôn Ngộ Không vung gậy đánh bay.
- Moá, bò cái gì mà bò. Ngộ Không, tiếp tục đánh. Nhất định phải đánh cho mẹ nó còn không nhận ra được!
Đường Tăng kêu to, không hề kiêng nể gì:
- Ngươi không phải là rồng sao? Đúng là ăn hại!
- Con kiến kia, có giỏi thì tới đánh với bản long!
Bạch Long rống lên.
Đường Tăng lập tức khinh thường:
- Loại như ngươi, một đầu ngón tay của bần tăng cũng chọc chết được ngươi rồi!
- Đồ khốn, vậy ngươi tới đây!
- Đánh thắng được đồ đệ của bần tăng trước đã. Nếu cả đồ đệ của bần tăng còn không đánh lại, ngươi không có tư cách đánh với bần tăng!
Đường Tăng ngạo nghễ nói.
- Ngươi!!!
Bạch Long quả thực tức muốn chết.
Tôn Ngộ Không nói với Đường Tăng.
- Hà mã hả? Không cần.
Đường Tăng lắc đầu ngay.
- Ồ, còn một con rùa ngàn năm nữa.
Tôn Ngộ Không nói.
- Rùa ngàn năm, sư phụ muốn không?
- Rùa ngàn năm hả? To như nào?
- To như thế này…
Tôn Ngộ Không giơ tay diễn tả hình dáng với đường kính to chừng hai mét.
- Cũng to đấy! Kéo ra đây xem thế nào.
Đường Tăng nói.
Tôn Ngộ Không vẫy tay với dòng sông một cái. Tức thì nước sông cuồn cuộn trào lên như suối. Một con quái vật to lớn từ từ xuất hiện trong dòng nước, rồi bị một thứ sức mạnh cưỡng chế kéo lên bờ.
Đường Tăng đã thấy rõ. Đây đúng là một con rùa cực lớn. Cái mai của nó có đường kính tới hai mét. Nếu ở Trái Đất, đây chắc chắn là một con quái vật rất lớn.
Đường Tăng mắt sáng ngời mà đi tới bên cạnh con rùa. Một con rùa lớn như vậy, nếu ngồi trên mà đi đường thì sẽ thoải mái lắm nhỉ?
Lòng nghĩ thế, Đường Tăng định thử luôn.
- Ngao…
Con rùa ngàn năm này đột nhiên há miệng cắn tới chân Đường Tăng.
Đường Tăng hoảng sợ. Tốc độ của con rùa quá nhanh, khiến hắn trốn không được.
- Ôi chao!
Ngay lúc then chốt, Tôn Ngộ Không ra tay, bắt được đầu của rùa ngàn năm.
- Con rùa già, dám cắn ta!
Đường Tăng giận dữ, tung chân đá vào mai rùa. Kết quả bị lực phản chấn suýt thì bị thương.
- Mẹ nó cái bia này!
Đường Tăng dựng mày lên, vung Cửu Hoàn Tích Trượng mà nện.
- Choang!
Rùa ngàn năm bị nện cho lăn một vòng dưới đất.
Nhưng cú nện ấy không hề thương tổn tới nó. Rùa ngàn năm vội vàng tung chân bỏ chạy, hòng trốn về dòng sông.
- Đồ rùa già, chạy đi đâu!
Đường Tăng hét lên, xoay Cửu Hoàn Tích Trượng đuổi theo.
- Choang!
Lại một trượng nện xuống khiến rùa già quay cuồng.
Đường Tăng đuổi theo không tha, tiếp tục đập.
Mặc dù rùa ngàn năm có sức phòng ngự đáng kinh ngạc, nhưng cũng đầu váng mắt hoa. Cuối cùng nó dứt khoát rụt cả đầu và tứ chi vào trong mai rùa.
- Bần tăng nhường ngươi nha!
Đường Tăng dùng Cửu Hoàn Tích Trượng mà ra sức chọc vào chỗ đầu rùa, miệng thì hét lớn:
- Ban đầu bần tăng còn muốn thu ngươi làm thú cưỡi, nhưng giờ ngươi phải chết!
- Ngộ Không, mau xem trong sông này có rồng không, lấy ra cho sư phụ làm thú cưỡi!
Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không.
Rào rào rào…
Nước sông trong vực Ưng Sầu này đột nhiên quay cuồng, sóng nước cuộn trào. Sau đó, một con Bạch Long dài mấy chục mét bay ra.
- Gầm…
Tiếng rồng ngâm chấn động linh hồn vang lên. Bạch Long lao xuống chỗ Đường Tăng.
- Sư phụ…
Tôn Ngộ Không vội vàng kéo Đường Tăng tránh ra.
- Rầm…
Nơi Bạch Long giáng xuống, con rùa ngàn năm bị giẫm cho nát bét, chết đến không thể chết lại.
Đường Tăng lập tức lạnh toát sống lưng, đồng thời choáng ngợp mà nhìn Bạch Long trước mặt mình.
Đây là một con rồng dài ít nhất ba mươi mét. Toàn thân giống Thần Long phương Đông, chỉ là màu trắng.
- Tiểu Long từ nơi nào tới mà dám tới đả thương sư phụ ta!
Tôn Ngộ Không giận dữ nói.
Bạch Long liếc Tôn Ngộ Không một cái, sau đó lạnh lùng nhìn Đường Tăng, miệng nói tiếng người:
- Con kiến, ban nãy ngươi nói muốn kiếm rồng làm thú cưỡi?
Đường Tăng lập tức chấn hung tinh thần, long thầm đoán đây là tiểu Bạch Long rồi. Vì vậy hắn cất tiếng nói to:
- Ngươi nói đúng đó.
- Ha ha ha ha…
Bạch Long lập tức cười to, rồi hung ác nói:
- Đúng là kẻ không biết thì không sợ…
- Vô nghĩa cái đầu ngươi! Ngộ Không nghe lệnh!
Đường Tăng đột nhiên hét to.
- Sư phụ.
Tôn Ngộ Không vội vàng đáp.
- Đánh con rồng này tới mức mẹ nó còn không nhận ra cho sư phụ!
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không đã nóng lòng muốn thử từ nãy, nghe vậy thì lập tức phóng lên. Cùng lúc đó, một chiếc gậy dài màu vàng xuất hiện trong tay.
Một gậy đánh xuống Bạch Long.
- Yêu hầu, muốn chết!
Bạch Long hống to, rồi bay lên trời đại chiến với Tôn Ngộ Không. Vung long trảo bổ xuống Kim Cô Bổng.
- Keng!
Trong tiếng kêu điếc tai, tia lửa vang khắp nơi.
- Keng keng keng keng…
Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không đánh vào long trảo, tạo nên một thứ âm thanh chói tai.
Mà Bạch Long cũng uốn mình, không ngừng tấn công Tôn Ngộ Không.
Nhìn một con khỉ với một con rồng đang đánh nhau túi bụi trên trời, Đường Tăng lập tức bất mãn, quát to:
- Ngộ Không, mau lấy bản lĩnh thật như của con ra. Hãy để sư phụ thấy thực lực chân chính của con chớ!
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không tinh thần bừng bừng, Kim Cô Bổng trong tay lập tức phóng lớn.
Hình dáng của Kim Cô Bổng trông có vẻ kỳ quái. Chỗ mà Tôn Ngộ Không cầm thì vẫn bé như trước, nhưng phần phía trước lại nhanh chóng phóng to, trông hệt một cái chày cực lớn.
- Gầm…
Toàn thân Bạch Long sáng lên, phun ra một luồng sáng trắng bắn tới Tôn Ngộ Không.
- Yêu Long, xem đánh!
Tôn Ngộ Không hét lớn, vung Kim Cô Bổng giờ đã dài tới mấy chục mét đập tới.
Bùm…
Luồng sáng kia bị nện tan. Kim Cô Bổng không vì thế mà dừng lại, vẫn tiến thẳng tới.
Rầm…
Rốt cuộc Kim Cô Bổng đánh trúng Bạch Long, khiến nó bị đánh bay, va vào vách núi phía đối diện khe Ưng Sầu.
Rầm rầm rầm…
Vách núi kia lập tức vỡ tung. Những tảng đá lớn bắn ra.
- Giỏi lắm! Ngộ Không, tiếp tục đi, đánh cho nó tới mức mẹ nó còn không nhận ra được!
Đường Tăng đứng ở bờ sông đằng xa, tiếp tục quát to:
- Dám uy hiếp bần tăng, đánh một trận trước rồi thu làm thú cưỡi sau!
- Gầm!
Bạch Long gầm lên, toàn thân toả ra ánh sáng trắng và long uy khủng khiếp. Khiến Đường Tăng vốn đã lùi ra cách hơn nghìn mét vẫn thấy chân mềm đi.
Đường Tăng vội vàng lùi ra sau, sợ bị lan đến.
Nhưng một khắc sau, Bạch Long lao thẳng vào trong sông, biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Đường Tăng ngạc nhiên, rồi chửi ầm lên:
- Mợ nó, ngươi có phải là rồng không? Lại không đánh mà chạy thế!
Tôn Ngộ Không bay đến bên người Đường Tăng, hỏi:
- Sư phụ, con Bạch Long kia chạy rồi.
- Móc nó ra!
Đường Tăng nói:
- Sư phụ quyết định rồi, sẽ lấy con rồng này làm thú cưỡi. Ngộ Không, chẳng lẽ ngay cả việc hàng phục một con rồng mà con cũng không làm được?
- Sao lại không được? Lão Tôn này đại náo Long cung năm trăm năm trước. Thậm chí cả Long vương còn chẳng làm gì được con. Nên cái con tiểu Long này há có thể làm khó Lão Tôn?
Tôn Ngộ Không tỏ ra bất mãn khi bị Đường Tăng nghi ngờ. Nói xong thì phi thẳng lên trời. Kim Cô Bổng lại dài ra, thọc vào trong sông, rồi ra sức mà quấy.
Rào rào rào…
Dòng sông vốn yên bình, nhanh chóng bị quấy thành một dòng nước xoáy. Càng lúc càng lớn.
- Rầm rầm…
Bỗng nhiên núi rung đất chuyển, Bạch Long phát ra ánh sáng trắng lại bay ra.
- Tới đúng lúc lắm!
Tôn Ngộ Không mắt sáng ngời, lại vung côn đánh ra.
- Rầm…
Bạch Long vừa bay ra lập tức bị đánh bay, đập vào một ngọn núi cách đó chừng mấy nghìn mét.
- Rầm rầm…
Ngọn núi kia nổ tung, đất đá bắn khắp trời.
- Yêu Long, xem đánh!
Tôn Ngộ Không lập tức xuất hiện bên trên Bạch Long, lại vung gậy đánh bay Bạch Long.
- Rầm…
Bạch Long bay ra ngoài, lại làm nổ tung một ngọn núi nữa.
- Tốt! Đáng đánh! Ngộ Không cố lên, đánh con rồng kia cho mẹ nó còn không nhận ra nào!
Ở phía xa, Đường Tăng cũng kêu to.
- Ngao… Hoà thượng thối, bản Long chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!
Bạch Long phẫn nộ nhìn Đường Tăng, rồi bộc phát toàn bộ sức mạnh mà chiến với Tôn Ngộ Không.
Nhưng nó lại nhanh chóng bị Tôn Ngộ Không vung gậy đánh bay.
- Moá, bò cái gì mà bò. Ngộ Không, tiếp tục đánh. Nhất định phải đánh cho mẹ nó còn không nhận ra được!
Đường Tăng kêu to, không hề kiêng nể gì:
- Ngươi không phải là rồng sao? Đúng là ăn hại!
- Con kiến kia, có giỏi thì tới đánh với bản long!
Bạch Long rống lên.
Đường Tăng lập tức khinh thường:
- Loại như ngươi, một đầu ngón tay của bần tăng cũng chọc chết được ngươi rồi!
- Đồ khốn, vậy ngươi tới đây!
- Đánh thắng được đồ đệ của bần tăng trước đã. Nếu cả đồ đệ của bần tăng còn không đánh lại, ngươi không có tư cách đánh với bần tăng!
Đường Tăng ngạo nghễ nói.
- Ngươi!!!
Bạch Long quả thực tức muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.