Chương 92: Tại hạ họ Bạch, tên là Bạch Mã Hoàng Tử (2)
Thái Sầu
16/10/2018
Thanh Dật sững sờ:
- Ngươi là hoàng tử?
- A di. . . . . . Khụ, không phải, không phải, Bạch Mã Hoàng Tử là tên tại hạ, đương nhiên cô nương cũng có thể coi tại hạ như Bạch Mã hoàng tử. Cô nương lạc đường? Chúng ta đều là người lưu lạc thiên nhai, tại hạ cũng lạc đường, rừng cây này thật to lớn, không bằng chúng ta cùng đi đi.
Đường Tăng cười nói.
- Không cần!
Thanh Dật lạnh giọng nói, sau đó xoay người rời đi, đồng thời nàng hơi nghi hoặc một chút, tên hòa thượng đáng ghét kia dĩ nhiên không đuổi theo, chẳng lẽ không sợ nàng chạy trốn sao?
- Nơi rừng cây hoang dã như vậy, một mình cô nương không an toàn, ngộ nhỡ đụng phải mãnh thú thì làm sao bây giờ?
- Không cần ngươi quan tâm!
Thanh Dật lạnh lùng nói, mặc dù mất đi pháp lực, nhưng mãnh thú bình thường còn chưa chắc có thể làm nàng bị thương được, trừ phi là yêu vật tu luyện có chút bản lĩnh.
Ùng ục. . .
Bỗng nhiên bụng Thanh Dật phát ra tiếng kêu, nhất thời khuôn mặt nàng đỏ lên, vội vàng ôm bụng, quá mất mặt.
- Có vẻ cô nương rất đói rồi, cô nương xin chờ một chút!
Đường Tăng nói xong, bỗng nhiên quay người chạy vào trong bóng tối.
Thanh Dật sững sờ, còn chưa phản ứng lại
thư sinh
này đi làm gì, lại phát hiện hắn đã trở về, trong tay cầm mấy quả dại.
- Cô nương, ăn đi, quả dại trong núi, không có độc.
Đường Tăng đưa quả dại cho Thanh Dật.
Thanh Dật cảnh giác nhìn Đường Tăng, không nhận lấy.
- Chẳng lẽ cô nương sợ có độc? Vậy tại hạ nếm thử một quả trước.
Đường Tăng cầm lấy một quả cắn một cái:
- Rất ngọt, không có độc, yên tâm.
Lúc này bụng Thanh Dật lại kêu, nàng do dự một chút, cầm hai quả ăn, nàng thật sự rất đói rồi, tướng ăn rất bất nhã, nhưng cũng vẫn có loại cảm giác vui tai vui mắt.
Một hơi ăn xong quả dại, Thanh Dật mới rốt cục cảm thấy thư thái chút, lạnh nhạt nói:
- Cám ơn, bản cô nương sẽ báo đáp ngươi.
- Chuyện nhỏ ấy mà, không đáng gì! Làm người khác vui là những người đọc sách chúng ta nên làm.
Đường Tăng lắc lắc chiết phiến, mỉm cười nói.
Thanh Dật liếc mắt nhìn này thư sinh áo trắng này, ấn tượng đối với hắn tốt hơn rất nhiều, trong lòng nói: cùng là người, Bạch Mã Hoàng Tử này lại tốt hơn tên hòa thượng chết tiệt kia rất nhiều, thực sự là không thể so sánh!
- Sư phụ. . .
Bỗng nhiên lưu quang lóe lên, Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, nói với thư sinh kia:
- Sư nương tỉnh rồi, muốn tìm sư phụ.
Sắc mặt Đường Tăng nhất thời tối sầm lại, thầm kêu chết rồi.
Quả nhiên, Thanh Dật ngạc nhiên nhìn Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện, tại sao con khỉ này lại gọi Bạch Mã Hoàng Tử là sư phụ?
Rất nhanh, nàng phản ứng lại, tức giận nhìn về phía thư sinh kia.
- Sư phụ?
Tôn Ngộ Không thấy Đường Tăng không phản ứng, không khỏi lại kêu một tiếng.
Sắc mặt Đường Tăng nhất thời biến thành màu đen, tức giận một cước đá về phía Tôn Ngộ Không:
- Tên nghịch đồ, không thấy sư phụ đang tán gái sao? Gọi linh tinh cái gì?
Tôn Ngộ Không vội vàng lùi về sau, tránh thoát chân Đường Tăng, oan ức mà lại mờ mịt nhìn Đường Tăng.
- Ngươi ngươi. . . . ngươi là tên hòa thượng chết tiệt kia?
Thanh Dật tức giận trừng mắt nhìn Đường Tăng.
- Không phải.
Đường Tăng vội vàng phủ nhận.
- Ngươi nói dối, tên khốn kiếp nhà ngươi!
Làm sao Thanh Dật còn không hiểu, mình bị lừa, nhất thời thẹn quá thành giận, vừa nghĩ tới chính mình dĩ nhiên ăn đồ ăn của người này, càng thêm tức giận.
- Ngộ Không ơi là Ngộ Không, con làm hỏng chuyện tốt của sư phụ rồi!
Đường Tăng trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không một cái, lần này tán gái thất bại!
- Được lắm, quả nhiên là tên hòa thượng chết tiệt nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!
Thanh Dật thẹn quá thành giận, uổng công nàng vừa rồi còn cảm thấy thư sinh này là người tốt, nàng cảm giác như bị lừa dối rất nhiều, tức giận đánh về phía Đường Tăng.
------------ Đăng bởi: admin
- Ngươi là hoàng tử?
- A di. . . . . . Khụ, không phải, không phải, Bạch Mã Hoàng Tử là tên tại hạ, đương nhiên cô nương cũng có thể coi tại hạ như Bạch Mã hoàng tử. Cô nương lạc đường? Chúng ta đều là người lưu lạc thiên nhai, tại hạ cũng lạc đường, rừng cây này thật to lớn, không bằng chúng ta cùng đi đi.
Đường Tăng cười nói.
- Không cần!
Thanh Dật lạnh giọng nói, sau đó xoay người rời đi, đồng thời nàng hơi nghi hoặc một chút, tên hòa thượng đáng ghét kia dĩ nhiên không đuổi theo, chẳng lẽ không sợ nàng chạy trốn sao?
- Nơi rừng cây hoang dã như vậy, một mình cô nương không an toàn, ngộ nhỡ đụng phải mãnh thú thì làm sao bây giờ?
- Không cần ngươi quan tâm!
Thanh Dật lạnh lùng nói, mặc dù mất đi pháp lực, nhưng mãnh thú bình thường còn chưa chắc có thể làm nàng bị thương được, trừ phi là yêu vật tu luyện có chút bản lĩnh.
Ùng ục. . .
Bỗng nhiên bụng Thanh Dật phát ra tiếng kêu, nhất thời khuôn mặt nàng đỏ lên, vội vàng ôm bụng, quá mất mặt.
- Có vẻ cô nương rất đói rồi, cô nương xin chờ một chút!
Đường Tăng nói xong, bỗng nhiên quay người chạy vào trong bóng tối.
Thanh Dật sững sờ, còn chưa phản ứng lại
thư sinh
này đi làm gì, lại phát hiện hắn đã trở về, trong tay cầm mấy quả dại.
- Cô nương, ăn đi, quả dại trong núi, không có độc.
Đường Tăng đưa quả dại cho Thanh Dật.
Thanh Dật cảnh giác nhìn Đường Tăng, không nhận lấy.
- Chẳng lẽ cô nương sợ có độc? Vậy tại hạ nếm thử một quả trước.
Đường Tăng cầm lấy một quả cắn một cái:
- Rất ngọt, không có độc, yên tâm.
Lúc này bụng Thanh Dật lại kêu, nàng do dự một chút, cầm hai quả ăn, nàng thật sự rất đói rồi, tướng ăn rất bất nhã, nhưng cũng vẫn có loại cảm giác vui tai vui mắt.
Một hơi ăn xong quả dại, Thanh Dật mới rốt cục cảm thấy thư thái chút, lạnh nhạt nói:
- Cám ơn, bản cô nương sẽ báo đáp ngươi.
- Chuyện nhỏ ấy mà, không đáng gì! Làm người khác vui là những người đọc sách chúng ta nên làm.
Đường Tăng lắc lắc chiết phiến, mỉm cười nói.
Thanh Dật liếc mắt nhìn này thư sinh áo trắng này, ấn tượng đối với hắn tốt hơn rất nhiều, trong lòng nói: cùng là người, Bạch Mã Hoàng Tử này lại tốt hơn tên hòa thượng chết tiệt kia rất nhiều, thực sự là không thể so sánh!
- Sư phụ. . .
Bỗng nhiên lưu quang lóe lên, Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, nói với thư sinh kia:
- Sư nương tỉnh rồi, muốn tìm sư phụ.
Sắc mặt Đường Tăng nhất thời tối sầm lại, thầm kêu chết rồi.
Quả nhiên, Thanh Dật ngạc nhiên nhìn Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện, tại sao con khỉ này lại gọi Bạch Mã Hoàng Tử là sư phụ?
Rất nhanh, nàng phản ứng lại, tức giận nhìn về phía thư sinh kia.
- Sư phụ?
Tôn Ngộ Không thấy Đường Tăng không phản ứng, không khỏi lại kêu một tiếng.
Sắc mặt Đường Tăng nhất thời biến thành màu đen, tức giận một cước đá về phía Tôn Ngộ Không:
- Tên nghịch đồ, không thấy sư phụ đang tán gái sao? Gọi linh tinh cái gì?
Tôn Ngộ Không vội vàng lùi về sau, tránh thoát chân Đường Tăng, oan ức mà lại mờ mịt nhìn Đường Tăng.
- Ngươi ngươi. . . . ngươi là tên hòa thượng chết tiệt kia?
Thanh Dật tức giận trừng mắt nhìn Đường Tăng.
- Không phải.
Đường Tăng vội vàng phủ nhận.
- Ngươi nói dối, tên khốn kiếp nhà ngươi!
Làm sao Thanh Dật còn không hiểu, mình bị lừa, nhất thời thẹn quá thành giận, vừa nghĩ tới chính mình dĩ nhiên ăn đồ ăn của người này, càng thêm tức giận.
- Ngộ Không ơi là Ngộ Không, con làm hỏng chuyện tốt của sư phụ rồi!
Đường Tăng trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không một cái, lần này tán gái thất bại!
- Được lắm, quả nhiên là tên hòa thượng chết tiệt nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!
Thanh Dật thẹn quá thành giận, uổng công nàng vừa rồi còn cảm thấy thư sinh này là người tốt, nàng cảm giác như bị lừa dối rất nhiều, tức giận đánh về phía Đường Tăng.
------------ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.