Chương 674: Thức tỉnh, Thượng Thương
Thái Sầu
03/12/2018
Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
Cái mũi của Hạo Thiên Khuyển rất tốt, có năng lực truy tung của chó, hơn nữa năng lực này còn phóng đại vô số lần, nó am hiểu truy tung người nhất.
- XÍU...UU!...
Đột nhiên Dương Tiễn bay lên bầu trời.
- Chủ nhân, ngươi đi nơi nào?
Hạo Thiên Khuyển kêu to.
- Bắt lấy Na Tra cuồng vọng kia!
Dương Tiễn nói vọng trở lại.
...
Lại qua một tháng, Dương Thiền và Đường Tăng đã dừng trân tại trấn nhỏ cách Hoa Sơn khoảng một nghìn dặm.
Trong khoảng thời gian này, Dương Thiền tận tâm tận lực chiếu cố Đường Tăng, Đường Tăng vẫn lâm vào ngủ say.
Hoàn hảo là, tuy Đường Tăng biểu hiện giống như phàm nhân nhưng Dương Thiền có thể cảm ứng được thân thể Đường Tăng không ngừng hấp thu thiên địa linh khí.
Cho nên, bởi vì nàng không lo lắng Đường Tăng bị đói, không cần cho ăn, như vậy giảm bớt rất nhiều phiền toái khi chăm sóc cho hắn.
Hôm nay, mí mắt Đường Tăng đang co giật vài cái, hắn chậm rãi mở mắt ra, một tia sáng kinh khủng bắn lên trời cao.
- Hô...
Đường Tăng phun ra một ngụm trọc khí, hắn chậm rãi ngồi dậy, liếc mắt nhìn quần áo nông dân trên người, hắn lắc đầu cười khổ.
Trong khoảng thời gian vừa qua, tuy không thể mở mắt nhưng ý thức của Đường Tăng ngẫu nhiên thức tỉnh, ý chí đang đấu tranh với phong ấn.
Phong ấn của Nữ Oa nương nương rất cổ quái, không chỉ phong ấn tu vi của hắn, càng phong ấn ý chí của hắn, đây là việc không thể tưởng tượng nổi.
Loại phong ấn này còn mạnh hơn Côn Luân Thánh Nhân phong ấn vô số lần.
Phải biết rằng, ý chí huyền diệu khó giải thích, không giống linh khí tiên khí có thể hiển hóa ra ngoài, nhìn không thấy sờ không được, chỉ tồn tại trong tối tăm..
Nhưng Nữ Oa nương nương vẫn có thể phong ấn hắn, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Sở dĩ Đường Tăng không thể tỉnh lại, đó là ý chí của hắn dung hợp với thân thể, sau khi ý chí bị phong ấn, thân thể cũng bị phong ấn.
Tháng này hắn không ngừng dung hợp ý chí với thân thể của mình, cho tới bây giờ mới vượt qua khó khăn và tỉnh lại.
- Thần thánh sao, thật sự là quá phận.
Đường Tăng xiết chặt nắm tay, hắn cảm nhận được lực lượng áp bách cường đại.
Nhưng loại lực lượng này bị giam cầm trong thân thể, không cách nào phóng xuất ra ngoài.
Thậm chí uy năng ý chí cũng không thể thi triển, mà là bị lực lượng cường đại giam cầm trong người, như bị nhốt trong tù giam.
Pháp lực...
Không có, loại cảm giác này giống như thế giới không tồn tại tu vi pháp thuật.
Đường Tăng biết rõ, tất nhiên là Nữ Oa nương nương đang tác quái, cũng đánh ấn ký nào đó cướp đoạt năng lực của nó, hắn từ nay về sau sẽ không được Tam giới tán thành, hắn không cách nào tu hành trong Tam giới.
- Hệ thống, có phải ta bị phế hay không?
Đường Tăng hỏi hệ thống, trong nội tâm có lửa giận rất lớn.
Nói thật, kiếp trước hắn đến từ thế kỷ hai mươi mốt, hắn cũng không có kính trọng Nữ Oa nương nương cỡ nào.
Người địa cầu thế kỷ hai mươi mốt, đại bộ phận đều là người vô thần, Đường Tăng cũng thế.
Hiện tại Nữ Oa nương nương lại phế tu vi hắn vất vả tu hành có được, hắn thật hận không thể chém Nữ Oa nương nương thành tám đoạn.
- Chủ nhân không cần lo lắng, Nữ Oa chỉ lấy đi ký thác của ngươi vào thế giới này, cũng không quan hệ tới phong ấn, tu vi chân chính không bị đoạt đi.
Hệ thống lên tiếng nói.
- Vì sao…
- Sở dĩ chủ nhân không thể cảm nhận được tu vi của mình, chính là vì lạc ấn thân thể chủ nhân ký thác vào thế giới này bị lấy đi, không cách nào sinh ra cộng minh với thế giới, cho nên mới cảm giác mình không có tu vi.
Hệ thống nói.
Đường Tăng bừng tỉnh đại ngộ:
- Vậy thì sao, có biện pháp giải quyết không?
- Có, chủ nhân quên Tiên giới tùy thân sao?
Hệ thống nói ra:
- Tiên giới tùy thân cũng là một thế giới, chủ nhân có thể ký thác chính mình vào Tiên giới tùy thân, như vậy tu vi của chủ nhân trở về.
Hệ thống dừng một lúc mới nói thêm:
- Nếu làm như vậy chủ nhân sẽ bị Tam giới bài xích, bởi vì hai thế giới khác nhau, pháp tắc sẽ có khấc nhau nhất định, không hoàn toàn tương dung với nhau, tánh mạng một thế giới đi đến một thế giới khác cũng bị thế giới khác bài xích.
- Bài xích? Trước khi ta đi Côn Luân tiên cảnh, dường như không bị bài xích mà.
Đường Tăng nghi ngờ hỏi.
- Côn Luân tiên cảnh không thuộc về thế giới, chỉ là một khối tiên lục, không có ý chí thế giới.
Hệ thống nói.
Đường Tăng giật mình.
- Bài xích sao?
Đường Tăng hỏi:
- Nếu một ngày nào đó, người khác lại lấy lạc ấn của ta đang ký thác vào Tiên giới tùy thân, có phải tu vi của ta lại biến mất?
- Có thể hiểu như vậy, nhưng loại tình huống này sẽ không phát sinh, bởi vì Tiên giới tùy thân thuộc về hệ thống, mà hệ thống tuyệt đối không cướp đoạt lạc ấn của chủ nhân.
Hệ thống nói ra.
- Vạn nhất hệ thống bị hủy thì sao? Vạn nhất Tiên giới tùy thân bị diệt thì sao?
- Loại thiết lập này...
- Vạn nhất thì sao?
Đường Tăng nói.
Hệ thống trầm mặc.
- Nói cách khác, ký thác lạc ấn bản thân vào ý chí thế giới tương đương ký thác tu luyện của mình ra ngoài, không thể do chính mình nắm giữ?
Đường Tăng trầm ngâm nói:
- Có khả năng không cần ký thác lạc ấn bản thân vào thế giới vẫn có thể có được tu vi?
- Có, sau khi siêu thoát tất cả, thời điểm bản thân chính là thế giới, như vậy không cần ký thác bản thân vào thế giới.
Hệ thống nói ra.
- Siêu thoát tất cả? Đó là cảnh giới gì?
- Thế Giới cảnh!
Hệ thống nói.
Thế Giới cảnh!
Trên Đạo Tổ chính là Thánh Nhân, trên Thánh Nhân chính là Thiên Tôn, trên Thiên Tôn chính là Thế Giới cảnh.
Mà Thế Giới cảnh cũng là Sáng Thế thần trong truyền thuyết.
Lúc này hệ thống đang phổ cập tri thức cho Đường Tăng.
- Ý ngươi nói rằng, Thánh Nhân cũng cần ký thác? Thánh Nhân không phải đã siêu thoát dòng sông thời gian hay sao?
Đường Tăng nghi hoặc.
- Siêu thoát dòng sông nhưng không phải không cần ký thác, trong tình huống tiểu thế giới không thể dung nạp bọn họ, ký thác của bọn họ sẽ đột phá thế giới và đến thế giới cao cấp hơn.
Hệ thống nói ra:
- Thánh Nhân ký thác Hỗn Độn thế giới, nếu Hỗn Độn thế giới không tồn tại, Thánh Nhân sẽ mất đi tu vi.
- Mà Thiên Tôn ký thác vào Thiên Đạo, nếu Thiên Đạo bị đánh tan, Thiên Tôn sẽ mất đi tu vi.
- Chỉ có đạt tới Thế Giới cảnh, bản thân chính là Thiên Đạo, bản thân chính là thế giới và ngang bằng với Thiên Đạo, khi đó mới thật sự đồng thọ với thiên địa, ngồi cung mâm với Thiên Đạo, lúc đó mới không cần ký thác ý chí thế giới.
Đường Tăng không có chú ý tới, lúc này hệ thống đã khác với lúc trước.
- Hỗn Độn sẽ biến mất sao?
Đường Tăng hoài nghi.
- Chủ nhân phải biết rằng, Hỗn Độn thế giới cũng là một thế giới, mà Thiên Đạo chính là ý chí của Hỗn Độn thế giới, cũng gọi là Hỗn Độn Thiên Đạo.
Hệ thống nói ra.
- Như vậy trong truyền thuyết có ‘ người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao có trời cao hơn ’ không?
Đường Tăng giật mình:
- Dựa theo ý của ngươi nói, bên ngoài Hỗn Độn còn có thế giới khác?
- Một Hỗn Độn thế giới chỉ là một phiến Hỗn Độn. Chủ nhân hiện tại không cần biết rõ nhiều như vậy.
Hệ thống nói.
- Trên Tam giới là Hỗn Độn thế giới, trên Hỗn Độn thế giới có phải còn có thế giới cao cấp hơn không?
Đường Tăng tiếp tục truy vấn.
Hệ thống nghe vậy, sau khi im lặng nửa ngày mới nói:
- Trên Hỗn Độn thế giới, là —— Thượng Thương!
Nguồn:
-----------------
Cái mũi của Hạo Thiên Khuyển rất tốt, có năng lực truy tung của chó, hơn nữa năng lực này còn phóng đại vô số lần, nó am hiểu truy tung người nhất.
- XÍU...UU!...
Đột nhiên Dương Tiễn bay lên bầu trời.
- Chủ nhân, ngươi đi nơi nào?
Hạo Thiên Khuyển kêu to.
- Bắt lấy Na Tra cuồng vọng kia!
Dương Tiễn nói vọng trở lại.
...
Lại qua một tháng, Dương Thiền và Đường Tăng đã dừng trân tại trấn nhỏ cách Hoa Sơn khoảng một nghìn dặm.
Trong khoảng thời gian này, Dương Thiền tận tâm tận lực chiếu cố Đường Tăng, Đường Tăng vẫn lâm vào ngủ say.
Hoàn hảo là, tuy Đường Tăng biểu hiện giống như phàm nhân nhưng Dương Thiền có thể cảm ứng được thân thể Đường Tăng không ngừng hấp thu thiên địa linh khí.
Cho nên, bởi vì nàng không lo lắng Đường Tăng bị đói, không cần cho ăn, như vậy giảm bớt rất nhiều phiền toái khi chăm sóc cho hắn.
Hôm nay, mí mắt Đường Tăng đang co giật vài cái, hắn chậm rãi mở mắt ra, một tia sáng kinh khủng bắn lên trời cao.
- Hô...
Đường Tăng phun ra một ngụm trọc khí, hắn chậm rãi ngồi dậy, liếc mắt nhìn quần áo nông dân trên người, hắn lắc đầu cười khổ.
Trong khoảng thời gian vừa qua, tuy không thể mở mắt nhưng ý thức của Đường Tăng ngẫu nhiên thức tỉnh, ý chí đang đấu tranh với phong ấn.
Phong ấn của Nữ Oa nương nương rất cổ quái, không chỉ phong ấn tu vi của hắn, càng phong ấn ý chí của hắn, đây là việc không thể tưởng tượng nổi.
Loại phong ấn này còn mạnh hơn Côn Luân Thánh Nhân phong ấn vô số lần.
Phải biết rằng, ý chí huyền diệu khó giải thích, không giống linh khí tiên khí có thể hiển hóa ra ngoài, nhìn không thấy sờ không được, chỉ tồn tại trong tối tăm..
Nhưng Nữ Oa nương nương vẫn có thể phong ấn hắn, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Sở dĩ Đường Tăng không thể tỉnh lại, đó là ý chí của hắn dung hợp với thân thể, sau khi ý chí bị phong ấn, thân thể cũng bị phong ấn.
Tháng này hắn không ngừng dung hợp ý chí với thân thể của mình, cho tới bây giờ mới vượt qua khó khăn và tỉnh lại.
- Thần thánh sao, thật sự là quá phận.
Đường Tăng xiết chặt nắm tay, hắn cảm nhận được lực lượng áp bách cường đại.
Nhưng loại lực lượng này bị giam cầm trong thân thể, không cách nào phóng xuất ra ngoài.
Thậm chí uy năng ý chí cũng không thể thi triển, mà là bị lực lượng cường đại giam cầm trong người, như bị nhốt trong tù giam.
Pháp lực...
Không có, loại cảm giác này giống như thế giới không tồn tại tu vi pháp thuật.
Đường Tăng biết rõ, tất nhiên là Nữ Oa nương nương đang tác quái, cũng đánh ấn ký nào đó cướp đoạt năng lực của nó, hắn từ nay về sau sẽ không được Tam giới tán thành, hắn không cách nào tu hành trong Tam giới.
- Hệ thống, có phải ta bị phế hay không?
Đường Tăng hỏi hệ thống, trong nội tâm có lửa giận rất lớn.
Nói thật, kiếp trước hắn đến từ thế kỷ hai mươi mốt, hắn cũng không có kính trọng Nữ Oa nương nương cỡ nào.
Người địa cầu thế kỷ hai mươi mốt, đại bộ phận đều là người vô thần, Đường Tăng cũng thế.
Hiện tại Nữ Oa nương nương lại phế tu vi hắn vất vả tu hành có được, hắn thật hận không thể chém Nữ Oa nương nương thành tám đoạn.
- Chủ nhân không cần lo lắng, Nữ Oa chỉ lấy đi ký thác của ngươi vào thế giới này, cũng không quan hệ tới phong ấn, tu vi chân chính không bị đoạt đi.
Hệ thống lên tiếng nói.
- Vì sao…
- Sở dĩ chủ nhân không thể cảm nhận được tu vi của mình, chính là vì lạc ấn thân thể chủ nhân ký thác vào thế giới này bị lấy đi, không cách nào sinh ra cộng minh với thế giới, cho nên mới cảm giác mình không có tu vi.
Hệ thống nói.
Đường Tăng bừng tỉnh đại ngộ:
- Vậy thì sao, có biện pháp giải quyết không?
- Có, chủ nhân quên Tiên giới tùy thân sao?
Hệ thống nói ra:
- Tiên giới tùy thân cũng là một thế giới, chủ nhân có thể ký thác chính mình vào Tiên giới tùy thân, như vậy tu vi của chủ nhân trở về.
Hệ thống dừng một lúc mới nói thêm:
- Nếu làm như vậy chủ nhân sẽ bị Tam giới bài xích, bởi vì hai thế giới khác nhau, pháp tắc sẽ có khấc nhau nhất định, không hoàn toàn tương dung với nhau, tánh mạng một thế giới đi đến một thế giới khác cũng bị thế giới khác bài xích.
- Bài xích? Trước khi ta đi Côn Luân tiên cảnh, dường như không bị bài xích mà.
Đường Tăng nghi ngờ hỏi.
- Côn Luân tiên cảnh không thuộc về thế giới, chỉ là một khối tiên lục, không có ý chí thế giới.
Hệ thống nói.
Đường Tăng giật mình.
- Bài xích sao?
Đường Tăng hỏi:
- Nếu một ngày nào đó, người khác lại lấy lạc ấn của ta đang ký thác vào Tiên giới tùy thân, có phải tu vi của ta lại biến mất?
- Có thể hiểu như vậy, nhưng loại tình huống này sẽ không phát sinh, bởi vì Tiên giới tùy thân thuộc về hệ thống, mà hệ thống tuyệt đối không cướp đoạt lạc ấn của chủ nhân.
Hệ thống nói ra.
- Vạn nhất hệ thống bị hủy thì sao? Vạn nhất Tiên giới tùy thân bị diệt thì sao?
- Loại thiết lập này...
- Vạn nhất thì sao?
Đường Tăng nói.
Hệ thống trầm mặc.
- Nói cách khác, ký thác lạc ấn bản thân vào ý chí thế giới tương đương ký thác tu luyện của mình ra ngoài, không thể do chính mình nắm giữ?
Đường Tăng trầm ngâm nói:
- Có khả năng không cần ký thác lạc ấn bản thân vào thế giới vẫn có thể có được tu vi?
- Có, sau khi siêu thoát tất cả, thời điểm bản thân chính là thế giới, như vậy không cần ký thác bản thân vào thế giới.
Hệ thống nói ra.
- Siêu thoát tất cả? Đó là cảnh giới gì?
- Thế Giới cảnh!
Hệ thống nói.
Thế Giới cảnh!
Trên Đạo Tổ chính là Thánh Nhân, trên Thánh Nhân chính là Thiên Tôn, trên Thiên Tôn chính là Thế Giới cảnh.
Mà Thế Giới cảnh cũng là Sáng Thế thần trong truyền thuyết.
Lúc này hệ thống đang phổ cập tri thức cho Đường Tăng.
- Ý ngươi nói rằng, Thánh Nhân cũng cần ký thác? Thánh Nhân không phải đã siêu thoát dòng sông thời gian hay sao?
Đường Tăng nghi hoặc.
- Siêu thoát dòng sông nhưng không phải không cần ký thác, trong tình huống tiểu thế giới không thể dung nạp bọn họ, ký thác của bọn họ sẽ đột phá thế giới và đến thế giới cao cấp hơn.
Hệ thống nói ra:
- Thánh Nhân ký thác Hỗn Độn thế giới, nếu Hỗn Độn thế giới không tồn tại, Thánh Nhân sẽ mất đi tu vi.
- Mà Thiên Tôn ký thác vào Thiên Đạo, nếu Thiên Đạo bị đánh tan, Thiên Tôn sẽ mất đi tu vi.
- Chỉ có đạt tới Thế Giới cảnh, bản thân chính là Thiên Đạo, bản thân chính là thế giới và ngang bằng với Thiên Đạo, khi đó mới thật sự đồng thọ với thiên địa, ngồi cung mâm với Thiên Đạo, lúc đó mới không cần ký thác ý chí thế giới.
Đường Tăng không có chú ý tới, lúc này hệ thống đã khác với lúc trước.
- Hỗn Độn sẽ biến mất sao?
Đường Tăng hoài nghi.
- Chủ nhân phải biết rằng, Hỗn Độn thế giới cũng là một thế giới, mà Thiên Đạo chính là ý chí của Hỗn Độn thế giới, cũng gọi là Hỗn Độn Thiên Đạo.
Hệ thống nói ra.
- Như vậy trong truyền thuyết có ‘ người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao có trời cao hơn ’ không?
Đường Tăng giật mình:
- Dựa theo ý của ngươi nói, bên ngoài Hỗn Độn còn có thế giới khác?
- Một Hỗn Độn thế giới chỉ là một phiến Hỗn Độn. Chủ nhân hiện tại không cần biết rõ nhiều như vậy.
Hệ thống nói.
- Trên Tam giới là Hỗn Độn thế giới, trên Hỗn Độn thế giới có phải còn có thế giới cao cấp hơn không?
Đường Tăng tiếp tục truy vấn.
Hệ thống nghe vậy, sau khi im lặng nửa ngày mới nói:
- Trên Hỗn Độn thế giới, là —— Thượng Thương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.