Chương 176: Tôn Ngộ Không Nổi Điên (1)
Thái Sầu
22/11/2018
- Tử Lan...
Tôn Ngộ Không kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy Tử Lan.
Đường Tăng bị Tử Lan đẩy ra, khí lực của nàng cũng không nhỏ, trực tiếp đẩy hắn bay ra ngoài mấy trăm thước, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Lan bị một luồng lửa đánh vào trong cơ thể.
Trong mắt Đường Tăng, thế giới trước mắt hình như chậm lại, chỉ thấy da dẻ Tử Lan tiên tử nhanh chóng biến đỏ, sợi tóc của nàng bởi vị nhiệt độ cao cũng chậm rãi hóa thành tro bụi.
…
- Tử Lan...
Tôn Ngộ Không kêu to, bởi vì hắn phát hiện nhiệt độ thân thể của Tử Lan cao kinh người, thân thể muốn hòa tan, hắn vội vàng dùng pháp lực trợ giúp Tử Lan, muốn hóa giải nhiệt độ cao trong cơ thể nàng.
Nhưng hoàn toàn vô dụng, bởi vì có một cỗ nhiệt độ kinh khủng đang nhanh chóng chiếm đoạt sinh mệnh lực của Tử Lan, pháp lực của Tôn Ngộ Không lại không cách nào áp chế được nhiệt độ cao đó.
Nếu như ở ngoài cơ thể thì tốt rồi, nhưng cỗ năng lượng nhiệt độ cao này lại nằm trong cơ thể Tử Lan, Tôn Ngộ Không thúc thủ vô sách.
Tử Lan không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ thống khổ, sợi tóc của nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà tan thành mây khói, thậm chí da dẻ cũng chậm rãi rạn nứt như muốn hòa tan. Còn có thể thấy từng chút từng chút bụi nhỏ từ trên da nàng rơi xuống, theo gió tán đi.
- Là ai? Là ai?!!!
Tôn Ngộ Không rống to, nhìn về phía ánh lửa lao ra, thế nhưng chỉ có mây mù dày đặc.
Tôn Ngộ Không lúc trước không có cảm giác gì, nhưng giờ khắc này, hắn chợt có một loại sợ hãi, dường như lo lắng mất đi cái gì.
- Đại sư huynh, hình như là Tam Vị Chân Hỏa.
Bỗng nhiên Trư Bát Giới bay tới, kinh nghi bất định nói.
- Tam Vị Chân Hỏa?
Mặt Tôn Ngộ Không lập tức biến sắc.
Sao lại là Tam Vị Chân Hỏa!
Đừng nói là Tử Lan vừa mới đột phá tới Kim Tiên, cho dù là Tôn Ngộ Không năm trăm năm trước cũng suýt chút nữa bỏ mạng trong tay Tam Vị Chân Hỏa này.
- Nhìn khắp Thiên Đình, có Tam Vị Chân Hỏa, hình như, chỉ có một người...
Trư Bát Giới nhỏ giọng nói.
- Thái Thượng...
Tiểu Bạch Long cũng kêu lên một tiếng, cùng Sa Tăng hai mắt nhìn nhau.
- Thái Thượng lão đầu...
Trong mắt Tôn Ngộ Không chợt bộc phát ngọn lửa màu vàng. Ngọn lửa màu vàng này không có bất kỳ nhiệt độ nào, nhưng lại nhìn xuyên hư không, cùng lúc đó không gian chung quanh thân thể hắn vặn vẹo.
- Thái Thượng lão đầu!!!
Tôn Ngộ Không gầm thét, chợt hóa thành lưu quang bay về phía Nam Thiên Môn.
Ầm...
Đám người Trư Bát Giới vừa mới kịp phản ứng, đã phát hiện một cột chống trời to lớn chỗ Nam Thiên Môn sụp đổ, bảy tám thần tướng đứng thủ tại Nam Thiên Môn bay tứ tung, mà Tôn Ngộ Không đã không thấy bóng dáng.
- Xong rồi, đại sư huynh nổi điên...
Trư Bát Giới sắc mặt đại biến.
Mà lúc này Đường Tăng rốt cuộc tỉnh lại chạy tới, hắn vội vàng bay đến bên người Tử Lan, ánh mắt phức tạp nhìn tiên tử đơn thuần mà đáng yêu này.
Tiên tử vừa đơn thuần vừa đáng yêu này, vậy mà lại xả thân cứu mình...
Mặc dù hành động của Tử Lan tiên tử có thể chỉ là theo bản năng, sau khi đẩy Đường Tăng ra thì chính nàng cũng muốn tránh, chỉ là đã không còn kịp.
Những dù sao cũng là nàng cứu mình!
- Tử Lan...
Đường Tăng vô cùng áy náy, nhìn thân thể mềm mại của Tử Lan trôi lơ lửng trong mây mù giống như có thể hòa tan bất cứ lúc nào, trong lòng khẩn trương:
- Hệ thống, có cách nào áp chế Tam Vị Chân Hỏa hay không?
- Ký chủ có thể đổi Huyền Băng vạn năm, có thể tạm thời áp chế Tam Vị Chân Hỏa.
Hệ thống nói.
- Nhanh đổi cho ta.
Đường Tăng không chút do dự.
- Cần 1.000.000 điểm kinh nghiệm...
- Đổi!
Đường Tăng không có bất kỳ do dự nào, mặc dù hắn hiện giờ cũng chỉ còn lại hơn 1.000.000 điểm kinh nghiệm. Nhưng vì cứu tiên tử vừa ngốc manh vừa đáng yêu này, hắn không do dự.
Một khắc sau, một cục đá gần như trong suốt xuất hiện trong tay Đường Tăng, một cỗ khí lạnh kinh người khuếch tán ra, khiến cho thân thể Đường Tăng sắp lạnh cóng.
Ngay cả đám người Trư Bát Giới cũng bị lạnh run.
Là một Danh Sư bốn sao, không cần người dạy Đường Tăng cũng biết phải làm sao. Hắn vội vàng đặt Huyền Băng vạn năm ở ngực Tử Lan.
Khí lạnh kinh người khuếch tán ra, cuối cùng cũng làm cho tình huống của Tư Lan khá hơn một chút, nhưng trong cơ thể nàng vẫn bị thiêu hủy nhanh chóng, sinh mệnh lực đang cấp tốc tiêu hao.
Đường Tăng vận chuyển pháp lực, đánh Huyền Băng vạn năm vào trong cơ thể Tử Lan, hơn nữa hội tụ phần lớn khí lạnh vào đầu Tử Lan, phòng ngừa tiên hồn của nàng bị thiêu hủy.
Sau khi làm xong những chuyện này, Đường Tăng mới nói với đám người Sa Tăng:
Tôn Ngộ Không kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy Tử Lan.
Đường Tăng bị Tử Lan đẩy ra, khí lực của nàng cũng không nhỏ, trực tiếp đẩy hắn bay ra ngoài mấy trăm thước, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Lan bị một luồng lửa đánh vào trong cơ thể.
Trong mắt Đường Tăng, thế giới trước mắt hình như chậm lại, chỉ thấy da dẻ Tử Lan tiên tử nhanh chóng biến đỏ, sợi tóc của nàng bởi vị nhiệt độ cao cũng chậm rãi hóa thành tro bụi.
…
- Tử Lan...
Tôn Ngộ Không kêu to, bởi vì hắn phát hiện nhiệt độ thân thể của Tử Lan cao kinh người, thân thể muốn hòa tan, hắn vội vàng dùng pháp lực trợ giúp Tử Lan, muốn hóa giải nhiệt độ cao trong cơ thể nàng.
Nhưng hoàn toàn vô dụng, bởi vì có một cỗ nhiệt độ kinh khủng đang nhanh chóng chiếm đoạt sinh mệnh lực của Tử Lan, pháp lực của Tôn Ngộ Không lại không cách nào áp chế được nhiệt độ cao đó.
Nếu như ở ngoài cơ thể thì tốt rồi, nhưng cỗ năng lượng nhiệt độ cao này lại nằm trong cơ thể Tử Lan, Tôn Ngộ Không thúc thủ vô sách.
Tử Lan không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ thống khổ, sợi tóc của nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà tan thành mây khói, thậm chí da dẻ cũng chậm rãi rạn nứt như muốn hòa tan. Còn có thể thấy từng chút từng chút bụi nhỏ từ trên da nàng rơi xuống, theo gió tán đi.
- Là ai? Là ai?!!!
Tôn Ngộ Không rống to, nhìn về phía ánh lửa lao ra, thế nhưng chỉ có mây mù dày đặc.
Tôn Ngộ Không lúc trước không có cảm giác gì, nhưng giờ khắc này, hắn chợt có một loại sợ hãi, dường như lo lắng mất đi cái gì.
- Đại sư huynh, hình như là Tam Vị Chân Hỏa.
Bỗng nhiên Trư Bát Giới bay tới, kinh nghi bất định nói.
- Tam Vị Chân Hỏa?
Mặt Tôn Ngộ Không lập tức biến sắc.
Sao lại là Tam Vị Chân Hỏa!
Đừng nói là Tử Lan vừa mới đột phá tới Kim Tiên, cho dù là Tôn Ngộ Không năm trăm năm trước cũng suýt chút nữa bỏ mạng trong tay Tam Vị Chân Hỏa này.
- Nhìn khắp Thiên Đình, có Tam Vị Chân Hỏa, hình như, chỉ có một người...
Trư Bát Giới nhỏ giọng nói.
- Thái Thượng...
Tiểu Bạch Long cũng kêu lên một tiếng, cùng Sa Tăng hai mắt nhìn nhau.
- Thái Thượng lão đầu...
Trong mắt Tôn Ngộ Không chợt bộc phát ngọn lửa màu vàng. Ngọn lửa màu vàng này không có bất kỳ nhiệt độ nào, nhưng lại nhìn xuyên hư không, cùng lúc đó không gian chung quanh thân thể hắn vặn vẹo.
- Thái Thượng lão đầu!!!
Tôn Ngộ Không gầm thét, chợt hóa thành lưu quang bay về phía Nam Thiên Môn.
Ầm...
Đám người Trư Bát Giới vừa mới kịp phản ứng, đã phát hiện một cột chống trời to lớn chỗ Nam Thiên Môn sụp đổ, bảy tám thần tướng đứng thủ tại Nam Thiên Môn bay tứ tung, mà Tôn Ngộ Không đã không thấy bóng dáng.
- Xong rồi, đại sư huynh nổi điên...
Trư Bát Giới sắc mặt đại biến.
Mà lúc này Đường Tăng rốt cuộc tỉnh lại chạy tới, hắn vội vàng bay đến bên người Tử Lan, ánh mắt phức tạp nhìn tiên tử đơn thuần mà đáng yêu này.
Tiên tử vừa đơn thuần vừa đáng yêu này, vậy mà lại xả thân cứu mình...
Mặc dù hành động của Tử Lan tiên tử có thể chỉ là theo bản năng, sau khi đẩy Đường Tăng ra thì chính nàng cũng muốn tránh, chỉ là đã không còn kịp.
Những dù sao cũng là nàng cứu mình!
- Tử Lan...
Đường Tăng vô cùng áy náy, nhìn thân thể mềm mại của Tử Lan trôi lơ lửng trong mây mù giống như có thể hòa tan bất cứ lúc nào, trong lòng khẩn trương:
- Hệ thống, có cách nào áp chế Tam Vị Chân Hỏa hay không?
- Ký chủ có thể đổi Huyền Băng vạn năm, có thể tạm thời áp chế Tam Vị Chân Hỏa.
Hệ thống nói.
- Nhanh đổi cho ta.
Đường Tăng không chút do dự.
- Cần 1.000.000 điểm kinh nghiệm...
- Đổi!
Đường Tăng không có bất kỳ do dự nào, mặc dù hắn hiện giờ cũng chỉ còn lại hơn 1.000.000 điểm kinh nghiệm. Nhưng vì cứu tiên tử vừa ngốc manh vừa đáng yêu này, hắn không do dự.
Một khắc sau, một cục đá gần như trong suốt xuất hiện trong tay Đường Tăng, một cỗ khí lạnh kinh người khuếch tán ra, khiến cho thân thể Đường Tăng sắp lạnh cóng.
Ngay cả đám người Trư Bát Giới cũng bị lạnh run.
Là một Danh Sư bốn sao, không cần người dạy Đường Tăng cũng biết phải làm sao. Hắn vội vàng đặt Huyền Băng vạn năm ở ngực Tử Lan.
Khí lạnh kinh người khuếch tán ra, cuối cùng cũng làm cho tình huống của Tư Lan khá hơn một chút, nhưng trong cơ thể nàng vẫn bị thiêu hủy nhanh chóng, sinh mệnh lực đang cấp tốc tiêu hao.
Đường Tăng vận chuyển pháp lực, đánh Huyền Băng vạn năm vào trong cơ thể Tử Lan, hơn nữa hội tụ phần lớn khí lạnh vào đầu Tử Lan, phòng ngừa tiên hồn của nàng bị thiêu hủy.
Sau khi làm xong những chuyện này, Đường Tăng mới nói với đám người Sa Tăng:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.