Dương Thần

Chương 123: Âm thần nhập hải!

Mộng Nhập Thần Cơ

30/03/2013



Bịch! Bịch! Bich!

Từng tiếng côn gỗ đập mạnh vào da thịt, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết, âm thanh rống giận tru lên từng hồi, khiến trong ngoài doanh trại kinh động. Chỉ cần người quen thuộc với quy củ trong quân đội liền có thể nhận ra đây chính là đang dùng quân côn đánh vào mông.

Mỗi một binh lính trong lục doanh ngày hôm này đều kinh hãi đến vỡ mật, tay cầm đao thương đứng im không nhúc nhích, bắp chân tê dại đến mức bị chuột rút cũng không dám động đậy. Ai cũng không ngờ rằng vị đại nhân chỉ huy sứ còn trẻ tuổi kia lại có khí thế uy phong lớn đến như vậy.

Năm đô đầu võ quan bình thường uy phong lẫm liệt, đi lại ưỡn ngực tự tin, ngay cả tạ đá tám mươi cân (50 kg) cũng dễ dàng đùa nghịch trong tay. Không ngờ hôm nay lại bị tùy tùng của vị chỉ huy sứ đại nhân kia xông tới, tựa như chim ưng vồ gà con, túm đầu lôi xoành xoạch đến giữa quảng trường doanh trại của lục doanh, sau đó đè xuống, tụt quần, cầm mộc côn to tướng đánh cho gào khóc thảm thiết như heo bị làm thịt.

- Hỏi ra mới biết. Ngày hôm qua, năm tên đô úy này, mỗi người được nhận năm trăm lượng bạc yêu cầu bọn họ làm giảm uy phong của chỉ huy sứ mới đến.

Hồng Dịch ngồi sau chiếc bàn lớn trong doanh trướng, nghe Xích Truy Dương đi vào nói tình hình sau khi thẩm vấn năm người kia.

- Vậy sao? Quả nhiên trong quân đội có kẻ giở trò. Mỗi người năm trăm lượng, năm người chính là hai ngàn năm trăm lượng. Bỏ ra hai ngàn năm trăm lượng chỉ để làm giảm uy phong của ta, không để cho ta chỉ huy quân đội. Đúng là một con số đáng kể đấy.

Hồng Dịch cắn môi suy nghĩ.

- Có hỏi ra là ai đưa không?

- Cái này thì không tra ra được, nhưng bọn chúng có khai rằng là do thương nhân vận chuyển lương thực, cá thịt vào chuyển cho bọn hắn.

Xích Truy Dương dùng ngón tay thon dài của mình nắm lấy một thanh Loa Văn cương đao, thân mặc Ngân Sa giáp màu xám bạc khiến cho hắn tỏa ra khí thế lẫm liệt, chẳng khác nào một vị phong lưu đao khách, tới vô ảnh, đi mất tích. Gần đây võ công của hắn đột phá vượt bậc, khí chất cũng từ đó mà biến hóa theo. Khí chất ngỗ ngược ngang bướng của vùng thảo nguyên Vân Mông cũng dần được thu liễm lại, lộ ra khí chất thư sinh của Đại Kiền.

- Trong Tĩnh Hải Quân, thương nhân cung cấp rau thịt tươi sống quá nửa đều là thương nhân của cửa hàng Thái Xương, mà đứng sau đám thương nhân của cửa hàng Thái Xương chính là Đại La phái cùng mấy đại thế gia của bảy tỉnh Nam Châu.

- Đại La phái cũng vươn tay vào tận trong quân đội sao? Xem ra cần phải cẩn thận gấp đôi.

Hồng Dịch đứng dậy.

- Đi, chúng ta ra ngoài trường huấn luyện nói chuyện. Một doanh năm trăm người này, ta cần phải nhanh chóng đem bọn họ trui rèn, kết hợp thành một khối sắt thép cứng rắn, nếu không khi đi đánh giặc sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Từ tin tức của Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt, hắn biết được trong vòng một tháng tới, tĩnh hải quân rất có thể thúc toàn quân tiêu diệt căn cứ của mười mấy đạo hải tặc tại Hải Loan.

Hải Loan là vùng nước thần bí nhất trên vùng biển Nam Hải, diện tích mấy ngàn dặm, so với diện tích một tỉnh của Đại Kiền thì còn rộng lớn hơn. Bên trong có vô số đảo lớn nhỏ chi chít khắp nơi như sao trên trời, hải lưu mãnh liệt, địa hình phức tạp, hơn nữa còn có thể sinh ra sương mù, gió lớn.

Chính bởi vì tình huống nhu thế nên Hải Loan là nơi lý tưởng cho rất nhiều hải tặc hung ác ẩn thân.

Kinh khủng hơn nữa, theo truyền thuyết, ở những nơi thâm sâu trong Hải Loan, trong những vùng nước xoáy giữa các hải đảo vẫn còn những loài hải thú hung mãnh ẩn núp, thậm chí là cả yêu vật. Nhưng những địa phương bí mật này cũng có cả tiên dược trong truyền thuyết, có cả động phủ của thượng cổ tiên nhân từng tu đạo.

Tóm lại, nơi này đều có vô số truyền thuyết về thần tiên, yêu quái, hải tặc, quái thú, tiên dược... Có thể nói đây là một vùng biển chứa vô số điều thần bí.

Trọng yếu hơn cả chính là Hải Loan cách biển Nam Hải không xa, đi thuyền theo đường biển chỉ mất hai đến ba ngày là tới. Hải tặc ẩn thân nơi đó cũng dễ dàng tiến vào đất liền cướp bóc.

Cướp bóc xong, chúng lại lên thuyền về Hải Loan trốn chạy. Coi như là cả ngàn vạn đại quân cũng không làm gì được chúng.

Tối hôm qua Hồng Dịch đã nhìn sơ qua hải đồ bí mật của hội thương nhân Ngân Châu. Hải đồ ghi chép rất tỉ mỉ. Trong Hải Loan địa hình rất phức tạp, đừng nói là mười vạn tĩnh hải quân vào đó, mà thậm chí là trăm vạn đại quân đi vào cũng khó có tác dụng gì.

Trên quảng trường luyện binh của lục doanh. Đội ngũ mấy trăm người trong doanh trại toàn bộ đều tập trung trên quảng trường. Đội ngũ đứng rất nghiêm chỉnh, nhưng Hồng Dịch vừa nhìn qua liền nhíu mày.

Đám quần binh này dáng đứng nghiêng ngả, đội hình xiêu vẹo chẳng khác gì những con giun, hơn nữa mặt mũi xanh xao, trung khí không đầy đủ, cùng lắm chỉ hơi khá hơn những tráng hán bình thường một chút mà thôi.

Hồng Dịch vốn đã quen nhìn thấy tinh binh, hiện giờ nhìn đám quần binh này, trong lòng nổi lên bốn chữ "Ô hợp chi chúng" (một lũ ô hợp).

- Tổng cộng có bao nhiêu người? Tất cả có đến đông đủ hay không?

Hồng Dịch tay đè Trảm Sa kiếm, đi tới điểm binh, ánh mắt quét ngang qua, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ khoan khoái.

- Đây chính là binh lính, thủ hạ của ta sao? Ngẫm lại, một năm trước ta còn ở trong phủ Võ Ôn Hầu, không một xu dính túi, bên người một kẻ hầu cũng không có. Ngày hôm nay, ta trong người mang tuyệt kỹ, tiền có mười vạn lượng, bên cạnh có tiên thiên cao thủ, võ sư, võ sĩ, hơn nữa đường đường chính chính làm một chỉ huy sứ, thông lĩnh mấy trăm người. Nhưng dù sao những thứ này so với Triệu gia, Hầu phủ thì không đáng nhắc tới. Ta còn phải cố gắng khuếch trương thế lực hơn nữa, tương cường thực lực bản thân! Một ngày nào đó bằng vào thế đứng hùng bá sừng sững đối diện với Hồng Huyền Cơ, Triệu gia, vì mẫu thân đòi lại công đạo!

Hồng Dịch đi hai bước mới trấn trụ được tâm thần.

- Báo. Tổng cộng có ba trăm ba mươi sáu người, binh mã lục doanh, toàn quân đến đông đủ!

Ngay khi Hồng Dịch vừa đi bộ vừa hồi, một ngũ trưởng tiểu binh bước lên, hắn vừa nhìn qua năm tên đô úy bị đánh đến ngất đang nằm thoi thóp thở trên bản gỗ giữa võ trường, vừa nhìn qua ba huynh đệ Hắc Diêu Tử, Bạch Vân ngũ lão đứng bên cạnh Hồng Dịch, bọn họ người nào cũng khôi giáp chỉnh tề, khuôn mặt tựa như hung thần hắc sát. Tên ngũ trưởng này lập tức không do dự, tiến mạnh lên phía trước bẩm báo.

- Một doanh, binh mã ít nhất cũng phải năm trăm người, tại sao chỉ có ba trăm ba mươi sáu người? Còn nói là đến đông đủ là sao?

Ánh mắt Hồng Dịch bắn ngang qua, ánh mắt tàn nhẫn khiến cho những binh lính đang đứng phát lạnh trong lòng.

- Báo, những số liệu khác đều là ngạch trống.

Tên ngũ trưởng tiểu binh này cố lấy hết dũng khí nói.

- Ngạch trống?

Hồng Dịch vừa nghe thấy những từ này, ngẫm nghĩ một chút, sau cũng hiểu ra.

Thì ra một doanh binh lính có năm trăm người, quân lương binh bộ phải dựa theo số lượng năm trăm người phát xuống. Nhưng trên thực tê, trong doanh cũng không đến năm trăm người, những ngạch quân lương dư thừa kia báo là ngạch trống, những thứ ngạch trống này thường thường là do quan quân độc chiếm.

Sự tình như vậy cũng là một tệ nạn xấu trong quân đội suốt nhiều triều đại, căn bản không có biện pháp loại bỏ.



Hồng Dịch từng đọc qua bút ký, biết rằng một số đại tướng quân tiền triều, thủ hạ chỉ có bảy, tám vạn người, nhưng danh sách gửi cho triều đình đều báo là mười vạn người. Một người độc chiếm hai vạn ngạch trống.

- Quân đội vương triều Đại Kiền có đến mấy trăm vạn binh lính, những ngạch trống thế này không biết có bao nhiêu...

Hồng Dịch đây là lần đầu mang binh, cuối cùng cũng hiểu rõ một ít sự tình.

- Ngươi tên là gì?

Hồng Dịch nhìn tên ngũ trưởng tiểu binh này, hắn mặc qua quít một bộ giáp da trâu đã ngả sang màu vàng, bên hông mang một cây đao làm bằng thép tôi luyện, trang bị tuy tệ hại nhưng trung khí sung túc, cơ bắp rắn chắc cường tráng, hơn nữa nét mặt bình tĩnh, thản nhiên bất biến, cũng đáng là một nhân tài.

- Hồi bẩm chỉ huy sứ đại nhân, ta tên là Dương Anh Minh, từ nhỏ đã luyện võ.

Tên ngũ trưởng tiểu bình Dương Anh Minh này hét lớn một tiếng, báo ra lý lịch của mình.

- Ta luyện chính là Đấu Quyền Thập Tam Thế. Khảo hạch tại Giảng Võ đường trong quân đội đạt cấp bậc võ sĩ!

- Hả? Ngươi nếu như khảo hạch tại Giảng Võ đường trong quân đội đạt cấp bậc võ sĩ thì ít ra cũng phải là một đô đầu chứ. Tại sao vẫn là ngũ trưởng?

Hồng Dịch ngẩng đầu lên nhìn.

- Năm vị đô đầu kia đều là thân tín của chỉ huy sứ trước đây Uông đại nhân, ta không thể trèo cao được.

Dương Anh Minh trả lời đúng mực.

- À.

Hồng Dịch gật đầu.

- Xem ra ngươi cũng có lòng, ta mới đến nhậm chức nhưng ngươi cũng biết đứng trước mặt ta nói vài câu lấy lòng. Được, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nói qua tình hình của lục doanh, nói cho rõ ràng nội tình bên trong, nói tốt, ta cho ngươi làm đô đầu.

Quan viên mới nhậm chức, chắc chắn sẽ có kẻ vuốt râu vỗ mông ngựa, có thể hiện mình mới có ban thưởng, có người mong muốn được đề bạt cân nhắc, cũng có kẻ muốn ngáng chân ngầm hãm hãi.

Đường làm quan muốn thuận lợi thì phải trải qua đủ loại chuyện, Hồng Dịch vừa nhìn thấy dáng bộ của tên tiểu binh này, liền biết ngay hắn có bản lĩnh, tuy nhiên bản thân vẫn có thể áp chế được. Đây chính là thời cơ để phát triển thế lực cho bản thân.

- Đại nhân minh giám.

Dương Anh Minh ngẩng đầu lên, kinh ngạc liếc nhìn Hồng Dịch, trong lòng không nghĩ tới vị chỉ huy sứ trẻ tuổi này lại có cái nhìn thấu đáo, thông suốt đến như vậy.

- Lục doanh chúng ta cũng không phải là quân tinh nhuệ của Tĩnh Hải Quân, chỉ được coi là binh mã cấp hai. Có ba mươi thuyền nhỏ, mỗi thuyền có hai mươi người chèo, cứ ba ngày thao luyện một lần, bảy ngày được ăn cơm thịt một lần...

Dương Anh Minh nói lướt qua rất nhanh, chỉ dăm ba câu quả nhiên đã đem tất cả tình huống của lục doanh trình bày rõ ràng.

Hồng Dịch hỏi hắn một số tình huống trong Tĩnh Hải Quân, Dương Anh Minh đều trả lời rõ ràng, từ đó Hồng Dịch cũng biết được không ít sự tình trong Tĩnh Hải Quân.

- Tốt!

Sau khi hỏi xong, Hồng Dịch chỉ vào hắn nói:

- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là đô đầu chỉ huy một trăm người trong lục doanh.

Sau đó Hồng Dịch vung tay lên.

- Mang lên đây.

Dưới ánh mắt của đông đảo binh lính, Trầm Thiết Trụ chỉ huy mấy người thân binh khiêng một chiếc rương đồng khổng lồ đặt lên mặt đất, vừa mở ra, bạc trắng lấp lánh, khiến cho hơn ba trăm binh lính trên quảng trường hoa hết cả mắt mũi.

- Trời, là ngân bính tử thật kìa!

- Đây đều là Ngọc kinh tiễn, là văn ngân tinh khiết. Hai mai tiền đổi được ba mai tiền của nam phương chúng ta.

.................................

- Các ngươi nghe kĩ đây. Ta đến từ Ngọc kinh, vào Tĩnh Hải Quân để lập quân công, thăng quan tiến chức. Các ngươi ở dưới trướng của ta, ngày đêm thao luyện, anh dũng giết địch, tất nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi! Tiền bạc, ta có rất nhiều. Hôm nay ta lập ra quy định, cho dù các ngươi có chết trận, việc gia đình của các ngươi ta sẽ chu toàn hết.

Hồng Dịch cầm một thỏi bạc lên ném vào trong rương, bạc trong rương chạm vào nhau phát ra những âm thanh lách cách thanh thúy, khích lệ binh lính trong võ trường, khiến cho ai ai cũng đỏ bừng mặt mũi.

- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi mỗi ngày thao luyện ba lần, mỗi ngày đều được ăn cá thịt. Được ăn no, ăn ngon!

Hồng Dịch nói ra những lời này, ngay lập ức hơn ba trăm binh lính đứng phía dưới hoan hô ầm ĩ. Phải biết rằng, chỉ những binh mã hạng nhất trong Tĩnh Hải quân và những binh lính hạch tâm mới có thể ăn cá thịt hàng ngày. Còn như binh lính lục doanh này, ba ngày thao luyện một lần, bảy ngày mới được ăn cá thịt một lần. Nếu không được thường xuyên ăn cá thịt mà luyện tập liên hồi, thân thể chắc chắn sẽ sinh ra bệnh tật.

Hồng Dịch giơ tay lên, những binh lính này lập tức yên lặng xuống, ánh mắt dõi theo cánh tay hắn.

- Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa (1).

Hồng Dịch bước đi hai bước.

- Ta đây mặc dù vừa nhận chức Chỉ huy sứ, tất nhiên cũng muốn đốt lên đống lửa thật sáng, thế nhưng năm tên đô đầu này lại nhận tiền của kẻ khác, gây khó khăn cho ta, ta liền cho bọn chúng biết tay! Từ này về sau, ai dám gây khó dễ cho ta, không nghe lệnh của ta, ta sẽ lấy tính mạng của kẻ đó!

Lời nói đằng đằng sát khí từ trong miệng Hồng Dịch phát ra khiến cho ba trăm ba mươi sáu binh lính phát lạnh trong lòng.

- Mang số bạc này phát xuống! Ban thưởng cho bọn họ! Mỗi người hai khối ngân tệ! Nhét vào túi tiền của các ngươi đi!



Hồng Dịch phất tay, chỉ vào Dương Anh Minh rồi nói.

- Dạ!

Dương Anh Minh nắm chặt thiết đao, hét lên một tiếng lớn.

Nhìn thấy bạc thật sự được phân phát xuống, những binh lính này dương cao người lên, khí thế tăng đến cực điểm.

Hồng Dịch nhân lúc khí thế quân binh đang tăng lên liền quát lớn:

- Những thứ này chỉ là chút lòng thành! Chờ các ngươi thao luyện thật tốt, lập công, giết địch. Khi đó bảo đao, khôi giáp, vàng bạc ban thưởng cũng không hề thiếu! Ta không tiếc tiền, các ngươi không tiếc mạng!

- Vì đại nhân đem sức lực phục vụ, quyết không tiếc tính mạng!

Dương Anh Minh dẫn đầu gầm lên một tiếng, theo sau binh lính trong doanh cũng gầm lên, mọi người eo lưng đứng thẳng tắp đầy khí thế.

- Thiết Trụ, ngươi sau này sẽ là đô đầu cùng bọn họ thao luyện võ công, còn năm người lão Trương, các ngươi quản lý sổ sách, trông coi hậu cần, hàng ngày sai người tự động chuẩn bị thịt cá, rau dưa cho binh lính.

Hồng Dịch vừa trở về ghế chỉ huy sứ trong doanh trại liền bổ nhiệm đô đầu mới, loại bỏ năm tên đô đầu cũ, sau đó viết báo cáo quân tình gửi lên quân đội.

Mọi việc thu xếp ổn thỏa xong thì trời cũng về khuya.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Hồng Dịch đi về phía ngọn núi sau doanh trại, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy vầng trăng sáng đang dần nhô lên trên mặt biển, tỏa ánh sáng bàng bạc rực rỡ khắp cả một vùng biển. Khung cảnh nên thơ, đẹp không tả thành lời.

- Hồng huynh, không nghĩ tới huynh cũng có phương pháp khích lệ huấn luyện binh lính hay như vậy!

Nhìn thấy Hồng Dịch đến bờ biển ngắm trăng, Xích Truy Dương đi theo phía sau, trong tay cầm Quán Hồng cung, nhắm thẳng về mặt trăng đang nhô lên trên biển giả bắn tên. Khí tức thở ra tựa như hơi thở ngư long.

- Ta từ nhỏ có đọc qua một chút yếu lược luyện binh trong bút ký, cẩn thận nghiền ngẫm qua, không ngờ cũng có một ngày dùng đến nó.

Hồng Dịch nhìn mặt trăng, thản nhiên cười một tiếng, khoanh chân ngồi xuống tảng nham thạch trên bờ núi, nhìn từng cơn sóng lớn dưới chân đang vỗ mạnh vào vách núi, im lặng đến xuất thần.

Lục doanh trong tĩnh hải quân nằm trên một bờ biển trải dài suốt mười dặm.

- Xích huynh, bảo vệ ta! Ta cho âm thần xuất xác, xuống nước do thám một chút.

Hồng Dịch nhìn vầng trăng sáng trên biển, đột nhiên trong lòng sinh hứng thú, nhắm mắt ngồi xuống, âm thần liền xuất xác ra ngoài, bay ra ngoài khơi.

- Đạo thuật thật sự là thần thông biến hóa. Nhưng bây giờ ta tu luyện võ công, linh nhục có xu hướng hợp nhất, cũng không thích hợp để tu luyện đạo thuật.

Xích Truy Dương nhìn thấy Hồng Dịch ngồi xuống một cái, trên đầu nổi lên một trận âm phong, âm phong dưới ánh trăng ngưng tụ thành một hình người ánh sáng rất nhỏ, bay vụt ra ngoài biển. Trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu cả, hắn trong lòng không khỏi thầm than trước sự thần diệu của đạo thuật.

Rào!

- Âm thần tiến vào nước quả nhiên chịu lực cản thật lớn!

Hồng Dịch vừa bay vào trong nước biển liền cảm thấy sức ép từ xung quanh lên thần hồn, cả người giống như chìm vào trong keo dính, di động có chút khó khăn.

Nhưng may mắn thay, âm thần xuống nước ngoại trừ hành động hơi chút khó khăn, nhưng không phải hô hấp như thể xác.

Trong nước mặc dù đen thẫm, nhưng âm thần vốn không sợ bóng tối, càng tối ngược lại càng thấy rõ ràng.

Nước biển bốn phía trong suốt tựa như thủy tinh, cá bơi lội, rong rêu, tôm hùm, cua biển, các loại sò ốc, những loài thủy sinh vật lượn lờ trôi nổi trong nước, cảnh sắc tuyệt đẹp, so với bất cứ cảnh vật nào trên đất liền thì đẹp gấp mười, gấp trăm lần.

- Thật là mỹ lệ, đúng là thủy tinh cung mà...

Hồng Dịch vận lực thần hồn, dần dần tiến sâu về phía trước, nhìn thấy cảnh sắc dưới đáy biển, trong lòng thầm than một câu.

Ước chừng du ngoạn hơn mười dặm dưới đáy biển, đã cách rất xa bờ, cảnh sắc càng lúc càng mỹ lệ, Hồng Dịch thậm chí nhìn rõ cảnh vật suốt mấy dặm dưới đáy biển, nào là quần thể san hô đủ mọi loại mầu sắc, nào là những chiếc thuyền bị chìm, hài cốt, còn có cả đồ gốm sứ, thậm chí còn có cả đao kiếm đã bị rỉ sét.

Hắn biết đấy là những thuyền bè bị sóng gió đánh chìm từ nhiều năm trước.

Càng xuống sâu, áp lực càng lớn, âm thần dần dần bị nước biển ép chặt vào, rất khó có thể tiến tiếp về phía trước.

Hồng Dịch cũng không thèm quan tâm, trong lòng liền xoay chuyển.

- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.

Tôn Đại Uy Thiên Long Bồ Tát này, vốn chính là bản thể của sức mạnh, sau khi tu luyện, thần hồn có sức mạnh lớn vô cùng, cũng không giống như tôn tượng phật A Di Đà, Quá Khứ Kinh chính là giữ vững thần hồn, khiến cho thần hồn bất diệt, bản tính không bị u mê, ngoài ra đối với lực lượng của thần hồn thì cũng không có ưu điểm gì nhiều lắm.

Vận khởi Đại Uy Thiên Long Bồ Tát quan xong, tôn Bồ Tát tràn đầy sức mạnh này liền hiện lên trong thần niệm, Hồng Dịch nhất thời cảm nhận được sức mạnh cường đại vô cùng, giơ tay rạch đôi nước, tiếp tục tiến tới.

Bỗng nhiên, tiếng g địch (sao trúc) văng vẳng vang lên, không biết từ nơi nào truyền tới, tiến thẳng vào trong thần niệm của hắn.

Chú thích:

(1) Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa:

Điển cố: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thời ba nước phân tranh, khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị. Trong một đoạn thời gian ngắn đã liên tục ba lần dùng hỏa công đánh chiếm quân Tào Tháo. Lần đầu là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng Pha, khiến 10 vạn tinh binh do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh chết cháy không biết bao nhiêu mà kể. Lần thứ hai là ở Tân Dã, dùng hỏa công, Tào Nhân bỏ chạy trối chết, 10 vạn đại quân đều bị diệt. Lần thứ ba là hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn tào binh thảm bại, cuối cùng bỏ chạy cùng Tào Tháo chỉ còn đúng 27 người. Khi ấy, mọi người gọi ba trận hỏa thiêu này là "Gia Cát Lượng thượng nhâm tam bả hỏa". Truyền lại về sau thành câu cửa miệng là "Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa".

Tục ngữ nói Tân quan thượng nhâm tam hỏa ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. "Ba bàn hỏa" ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dương Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook