Chương 28: Cái tát thật mạnh
Mộng Nhập Thần Cơ
30/03/2013
- Trấn Nam Công Chúa vô duyên vô cớ tới Hầu phủ ta làm gì, trước khi đến cũng phải nói trước một tiếng chứ, để cho chúng ta có thể chuẩn bị tốt. Lần này nhỡ như chuẩn bị không kịp, lễ nghi có chỗ nào không chu toàn bị truyền ra ngoài thì không phải chuyện nhỏ rồi.
Cửa chính của Hầu phủ mở lớn, hai hàng a hoàn đứng hai bên, khoảng sân phía sau cửa chính bày hương án, bên trên trầm hương nghi ngút, ba vị phu nhân của Hầu phủ đều đứng bên cạnh hương án, giống như mấy bà già lẩm cẩm đi ra cửa ngóng nhìn đằng xa.
Đại phòng Triệu phu nhân còn có thể ngồi ngay ngắn, chứ nhị phòng Phương phu nhân và tam phòng Vinh phu nhân thì trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Vừa rồi, bọn họ nghe được tin Trấn Nam Công Chúa sắp đến phủ đệ xong liền lập tức hạ lệnh an bài, dọn dẹp gọn gàng, bận rộn cả nửa ngày, đội Phượng Quan (mũ phượng), khoác Hà Phi (áo choàng lễ phục của phụ nữ Trung Quốc) được triều đình ban thưởng, hối hả vội vàng, ngồi trong sân sốt ruột chờ đợi, đến cả nước trà cũng không uống nổi.
Trấn Nam Công Chúa là công chúa được Hoàng Thượng đích thân sắc phong, tương đương với thân vương, tước vị phong hiệu đã vượt xa “Hầu.” rồi.
Đương nhiên, với địa vị trong triều đình của Võ Ôn Hầu, một công chúa bình thường không có quyền lực có đến thì thật ra cũng không cần phải giương cờ gióng trống tiếp đón như vậy, nhưng chỉ riêng vị Trấn Nam Công chúa này thì bởi vì Đại Kiền Vương Triều vẫn cần phải trông cậy vào Thần Phong Quốc để trấn thủ hải vực phía Nam nên thân phận này thật sự không phải nhỏ.
Càng huống chi là, vị Trấn Nam Công Chúa này là người được Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu sủng ái, thỉnh thoảng lại được gọi vào Cung nói chuyện, ban thưởng đồ vật.
Ngay cả Vinh Vương phủ nghe thấy Trấn Nam Công Chúa muốn đến thư viện trong phủ đọc sách, cũng phải chuẩn bị từ ba ngày trước, đặc biệt sợ bị người khác nói là lễ nghi không chu toàn, làm xấu danh tiếng một nước có lễ nghi của Đại Triều.
Bởi vậy ba vị “mệnh phụ” trong Hầu phủ nghe tin xong, không dám chậm trễ chút nào, đều phải thay ra trang phục phu nhân do triều đình ban tặng, cho có vẻ trang trọng, chính thức.
Nếu không lại có lời đàm tiếu.
Đối với các đại gia tộc, về mặt quy cách thì không được có nửa điểm sơ sót.
Vào lúc này, Vinh phu nhân đã hết yêu cầu Triệu phu nhanh thi hành gia pháp đối với Hồng Dịch. Chuyện gì cũng phải chú ý có việc chính, việc phụ, cái gì phải, gấp cái gì thong thả cũng được. Chỉ là cái vị phu nhân mồm miệng sắc bén này ánh mắt không ngừng liếc nhìn nhị phòng Phương phu nhân. Trong nhãn thần có chút địch ý. Điều này lại khiến cho Phương phụ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vinh phu nhân đã nghe hạ nhân bí mật bẩm báo, nói là võ công Hồng Dịch sử dụng chính là Tiểu Thiên Cương Cầm Nã Thủ của Hồng Tuyết Kiều, mà Hồng Tuyết Kiều là con gái của nhị phòng.
“Hừ. Ta tuy biết chuyện Hồng Tuyết Kiều của nhà chị lén dạy Hồng Dịch luyện võ, nhung ta đâu có ngu ngốc vậy. Nói ra trước mặt Triệu phu nhân ngược lại gây ra hiềm nghi. Dầu gì lão gia tinh tường, chuyện nhỏ nào cũng nhìn thấu, sẽ phát hiện ra manh mối. Đến lúc đấy thì… hắc hắc… sẽ không rơi lên đầu ta.”
Vinh phu nhân trong lòng toan tính.
Đột nhiên, một tên hộ vệ chạy vào cửa, nói vài lời với một bà vú già ở gần cửa. Bà vú già vội vàng đi vào, cuối đầu rỉ tai Triệu phu nhân.
Thần sắc Triệu phu nhân vẫn trấn định như thường, có khí độ ung dung của một phu nhân, sắc mặt chỉ khẽ biến:
- Biết rồi!
- Tỷ tỷ, chuyện gì vậy?
Phương phu nhân, Vinh phu nhân cùng hỏi một lúc.
- Không có chuyện gì, công chúa sắp đi bộ đến cửa rồi, chúng ta ra cửa nghênh đón nào! - Triệu phu nhân ngữ khí rất lạnh lùng, tựa hồ như đang đem một cái gì mạnh mẽ áp chế để không lộ ra.
- Công chúa sao lại đi bộ mà không ngồi kiệu? Chuyện này không hợp với lễ pháp à!
Chiểu theo quy tắc, công chúa ra khỏi cửa, phải ngồi trong kiệu lớn do tám người khiên, trên kiệu còn phải quấn tơ vàng, xuyên kim phượng, xung quanh còn phải có hai mươi kỵ hộ vệ, hai mươi đao vệ, hai mươi cung vệ, để thể hiện thân phận và phẩm cách của hoàng gia, và bảo đảm sự an toàn của công chúa.
Không yên ổn ngồi kiệu, đến bái phỏng Hầu môn mà không có những quy củ này, điều đó có hơi thất lễ. Vì vậy Phương phu nhân, Triệu phu nhân trong lòng có chút không vui.
Nhưng đã đến cửa rồi, từ xa đã nhìn thấy, bọn họ cũng hiểu, bởi vậy cho nên trên mặt mới biểu hiện vẻ chấn động kinh ngạc, hoàn toàn đánh mất khí độ phải có của “Mệnh phụ”.
Bởi vì Trấn Nam Công Chúa có đem kiệu theo, bên người có hộ vệ, cung vệ, kỵ sĩ, tất cả đều đầy đủ, về phương diện lễ nghi thì không thiếu một điểm nào, nhưng mà nàng lại đi bên ngoài, sánh vai cùng một thiếu niên mặc áo xanh, chuyện trò vui vẻ, bộ dáng thập phần vui vẻ, hoan hô nhảy nhót.
Người thiếu niên đó chính là Hồng Dịch.
Thấy Hồng Dịch và Trấn Nam Công Chúa cười nói vui vẻ, vô luận là Phương phu nhân hay Vinh phu nhân, còn có hộ vệ trong phủ đệ, người gác cửa, bà vú, nô bộc, a hoàn, đều bất ngờ.
Lúc Trấn Nam Công Chúa Lạc Vân đến cửa thì ba vị phu nhân của Hầu phủ đã hành lễ, Triệu phu nhân mới trách Hồng Dịch, trong ánh mắt có hàm chứa hàn quang bén nhọn khiến cho kẻ khác lạnh người.
- Hồng Dịch là bằng hữu của ta mà? Triệu phu nhân, người mắng hắn làm gì? Hôm nay là hắn mời ta lại. Lúc nãy ta mời hắn ngồi chung kiệu, hắn cứ chối từ, nói là thân phận hắn không thể ngồi kiệu, lại còn nói một tràng cái gì không tiện lợi này nọ, ta muốn nói chuyện với hắn, nên mới tự mình xuống kiệu. Phu nhân muốn nói thì cứ nói, không được nói Hồng Dịch, hắn là hảo bằng hữu của ta!
Trấn Nam Công Chúa nói xong lời, chớp chớp mắt nhìn Triệu phu nhân.
- Mệnh phụ sao dám nói công chúa không đúng chứ! - Triệu phu nhân vội vàng nhún người bồi lễ, Phương phu nhân, Vinh phu nhân, bà vú, a hoàn cũng đều rạp người hành lễ.
- Không cần nhiều lễ nghi vậy, ta muốn chóng mặt luôn. Đúng rồi, ta nghe Hồng Dịch nói, tàng thư Lang Hoàn Thư Ốc (lang hoàn: nơi để sách của thiên đình trong thần thoại) trong phủ đệ của Võ Ôn Hầu đại nhân phi thường phong phú, ở trong nước ta có nghe qua Võ Ôn Hầu đại nhân là anh hùng hiếm có trong thiên hạ, hết sức ngưỡng mộ, hôm nay muốn đi tham quan thưởng lãm thư ốc của ngài, không biết Triệu phu nhân có thể cho ta vào đọc?
Lạc Vân nhắc tới tàng thư, vẻ hưng phấn trên mặt không thể nào che giấu, khiến cho người khác càng cảm thấy lời nói của nàng thật vô tư trong sáng.
- Công chúa muốn tham quan chính là vinh hạnh lớn lao của mệnh phụ! - Triệu phu nhân vội nói, sau đó phân phó:
- Sương nhi, Tùng nhi, các ngươi mỗi người dẫn hai mươi a hoàn vào thư ốc dọn dẹp, đợi ta cùng công chúa uống xong chung trà, sẽ cùng công chúa đến đó.
- Không cần đâu, Hồng Dịch giúp ta giới thiệu là được rồi, đọc sách cần an tĩnh, cũng không cần nhiều người phục dịch, ta với Hồng Dịch còn muốn nói chuyện nữa! - Lạc Vân nói.
- Không dám trái ý công chúa. - Triệu phu nhân lại cúi người.
Một đám người giống như “chúng tinh bái nguyệt”(Như nhiều ngôi sao chung quanh mặt trăng) dẫn Lạc Vân vào chính đình của Hầu phủ uống trà.
Hồng Dịch là người mời Lạc Vân đến, cũng là lần đầu tiên có chỗ ngồi trong chính đình của Hầu phủ. Thấy một đám bà vú, a hoàn, nô bộc tròn mắt nhìn hắn với ánh mắt đầy kinh ngạc, cùng với vẻ nghi hoặc của Phương phu nhân, vẻ kinh nộ của Vinh phu nhân, trong lòng chỉ cười lạnh, nhưng vẫn bất động thanh sắc.
Ánh mắt của Triệu phu nhân đã bình tĩnh trở lại, thần thái ung dung như trước, không ai biết trong lòng bà ta đang nghĩ gì.
Bất quá, cái loại trạng thái này cực kỳ khiến cho Hồng Dịch sinh lòng cảnh giác.
Hôm nay Triệu phu nhân muốn ra uy, thực thi gia pháp đối với Hồng Dịch, nhưng không ngờ là Hồng Dịch lại mời Trấn Nam Công Chúa tới nhà làm khách, làm cho bà ta muốn làm cũng không làm được, còn phải thành thành thật thật mà thắp hương, thay y phục nghênh tiếp.
Điều này rõ rành rành đã tổn hại đến uy tín của Triệu phu nhân trong Hầu phủ!
“Mẹ ơi, hôm nay tuy con chỉ mượn uy của Trấn Nam Công Chúa, nhưng cũng tốt xấu gì cũng đã vả vào mặt Triệu phu nhân, hy vọng linh hồn mẹ trên trời có linh, có thể cảm thấy an ủi. Tuy con biết làm như vậy là gieo nguy hại không ít về sau nhưng hài nhi tự mình có phương pháp khác.” Hồng Dịch thầm nhủ trong lòng.
- Trà đã uống xong rồi, hôm nay thật là làm phiền Triệu phu nhân rồi, Hồng Dịch, đi xem sách với ta đi! - Lạc Vân đứng dậy, có vẻ như không thể đợi được nữa.
- Công chúa có thể đến lúc nào cũng được, nếu nói là làm phiền thì đúng là khiến cho mệnh phụ không cẩn thận mà sợ hãi! - Triệu phu nhân lập tức đứng dậy, sau đó nói với Hồng Dịch:
- Hồng Dịch, phục vụ công chúa cho tốt, không được lơ là!
- Vâng! - Hồng Dịch cung cung kính kính, không tìm được một điểm nhỏ sai sót nào trên phương diện lễ số, sau đó dẫn Lạc Vân đi khỏi.
- Tỷ tỷ, đây… đây đúng thật là gan to bằng trời rồi! - Đợi Hồng Dịch và Công Chúa đi khỏi, Vinh phu nhân liền nói.
- Chuyện này ta sẽ bẩm báo Hầu Gia, đợi sau khi công chúa đi rồi, ta sẽ chấp hành gia pháp! - Triệu phu nhân phất tay, ngắt lời Vinh phu nhân.
Đúng vào lúc này, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới, thì ra chính là Lạc Vân công chúa đang quay lại.
- Công chúa, người quay lại có việc gì? Người không muốn đọc sách nữa ư? - Triệu phu nhân một lần nữa đứng dậy.
- Ta bỗng dưng nhớ đến chuyện này, muốn nói với Triệu phu nhân. - Lạc Vân đột nhiên nói:
- Mấy ngày trước, ta ở trong cung trò chuyện với Thái Hậu và Nguyên Phi nương nương, Nguyên Phi nương nương nói nhớ nhà, thấy vào lúc Tết nhất cuối năm mấy vị quý phi có thể về nhà thăm thân nhân, nàng không thích một mình cô độc nên muốn nhận ai đó làm thân thích. Thái Hậu cũng biết Nguyên Phi nương nương đến từ Nguyên Đột Quốc, chuyện muốn nhận người làm thân nhân thì Thái Hậu đã đồng ý rồi, có lẽ sau hai ngày nữa sẽ hạ ý chỉ. Nguyên Phi nương nương và Vịnh Xuân quận chúa chuyện trò, đã nghe tài thơ phú của Hồng Dịch, đến lúc đó cũng muốn gặp mặt.
Nghe lời này xong, toàn bộ tất cả những người trong đại sảnh đều sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.