Chương 354: Chuyện xưa đáng sợ!
Mộng Nhập Thần Cơ
30/03/2013
- Thiên Ma Nặc Hình đại pháp đương nhiên sẽ không giấu được sự mẫn cảm của hắn. Hắn tu luyện Quá Khứ Di Đà kinh, bản kinh thư thần bí nhất trong ba đại kinh thư của Đại Thiện Tự, thần hồn bất tử, chân như bất diệt, tuy rằng mới vượt qua một lần lôi kiếp thế nhưng một khi thực sự giao thủ thì hoàn toàn không sợ bị vây sát, lực lượng có thể mài mòn sinh lực cho đến chết của bất kể loại cao thủ nào. Thậm chí là ngay cả Mộng Thần Cơ đích thân ra tay cũng phải tiêu hao một lượng nguyên khí tinh thần cực lớn, thậm chí còn phải thiêu đốt linh hồn bản mệnh thì mới có thể luyện hoá được linh hồn của hắn. Lúc đầu vốn tưởng rằng thiên hạ đại thế đã định, không ngờ bây giờ lại xuất hiện một tuyệt đỉnh cao thủ như Hồng Dịch, quả thật thế cục càng ngày càng khó có thể nắm bắt được!
Thiên Long đạo chủ khe khẽ thở dài rồi nói, đôi mắt nhìn xuống dải đại thảo nguyên xanh tươi bát ngát bên dưới.
Trên đại thảo nguyên, hương thơm của hoa dại, cỏ xanh không ngừng được những làn gió nhẹ thổi lên không trung, ập vào mũi, vào mặt của nàng, nàng ta hít mạnh một hơi, có vẻ rất thích thú, thế nhưng bộ dạng lại tỏ ra lo lắng.
- Sự bình yên của đại thảo nguyên sớm muộn gì cũng sẽ bị phá vỡ, những ngay yên ổn rồi cũng sẽ có ngày biến mất.
- Sư phụ, thần niệm của Hồng Dịch trong suốt sinh ra điện mang, là dấu hiệu của cao thủ đã vượt qua hai lần lôi kiếp đấy. Tại sao người lại nói hắn mới độ qua một lần lôi kiếp?
Hạnh Vũ Tiên kỳ quái hỏi.
- Hắn tuy rằng niệm sinh điện mang, nhưng chắc hẳn trải qua sự gột rửa của bách thánh. Những cao thủ sau khi vượt qua hai lần lôi kiếp, trong thần niệm sinh ra điện mang, thế nhưng so với điện mang của hắn thì có chút khác biệt rất nhỏ, người bình thường khó có thể phát hiện ra được. Thế nhưng ta lại nhận ra, tuy nhiên điều này cũng không đáng là gì, chắc hẳn hắn có thể sẽ rất nhanh vượt qua lần lôi kiếp thứ hai, thứ ba, thậm chí là lần lôi kiếp thứ bốn.
Thiên Long đạo chủ lại thở dài một hơi.
- Lúc đầu vốn tưởng rằng Vô Địch hầu là tuyệt thế thiên tài, đỉnh cấp võ thánh, hiện giờ võ công quả thực đã sánh ngang với đao thánh Công Dương Ngu năm đó, hơn nữa tuổi còn chưa đến hai mươi, chỉ tu luyện thêm một vài năm nữa, võ công sẽ lên đến cực đỉnh, có hy vọng tiến nhập nhân tiên. Nếu như hắn tu luyện thành nhân tiên, phối hợp với nữ thần mặt trăng, Tạo Hoá Hồ Lô, rất có khả năng tạo thành sự uy hiếp rất lớn đối với Hồng Huyền Cơ và Dương Bàn. Thế nhưng hiện giờ hắn lại bị Hồng Dịch đánh bại như vậy, chỉ sợ mất đi khí thế, đạo tâm tan biến, từ nay về sau quyền ý thụt lùi, sau này khó có thể đạt tới nghiệp vị nhân tiên.
Vị đệ nhất yêu tiên, Khổng Tước vương Hạnh Hiên, đứng trên đám mây, ước đoán nói.
- Đôi quân thần Hồng Huyền Cơ, Dương Bàn không phải thứ dễ uy hiếp như vậy đâu.
Thiên Long đạo chủ Ngao Loan nói.
- Năm đó khi ta sống cùng với Mộng Băng Vân, từng gặp qua Hồng Huyền Cơ. Người này khiến cho ta cảm thấy cực kỳ thâm trầm, khó dò xét. Mang ra so sánh, Hồng Dịch tuy rằng cao thâm, thế nhưng có phần chân thành đối với ta, so với sự sắc sảo của Hồng Huyền Cơ thì còn thua kém rất nhiều. Nếu không phải hắn bị Mộng Băng Vân ràng buộc hơn hai mươi năm mới đột phá nhân tiên thì chỉ sợ có hy vọng đột phá cảnh giới phấn toái chân không, tu vi tăng lên cực mạnh. Còn về Kiền đế Dương Bàn, con người này ta cũng không biết rõ, bản thân hắn có vô cùng vô tận pháp bảo, nắm giữ ngọc tỷ hoàng thiên, trấn áp xã tắc càn khôn, khi phối hợp với Chư Thiên Sinh Tử Luân của Hồng Huyền Cơ, thậm chí ngay cả Mồng Thần Cơ cũng phải kiêng dè vài phần. Uy lực nhân tiên, huynh từng giao đấu với Ấn Nguyệt hoà thượng chác hẳn cũng biết đạo thuật không thể tiếp cận với thân thể của nhân tiên. Hồng Huyền Cơ phối hợp với Hoàng Thiên Ngọc Tỷ của Dương Bàn, phá không tập kích, cả ta và huynh về cơ bản không có khả năng ngăn chặn được.
- Đáng tiếc.
Khổng Tước vương Hạnh Hiên lắc đầu nói.
- Đao thánh Công Dương Ngu năm đó vì dò tìm huyệt khiếu, tẩu hoả nhập ma mà chết. Nếu không, bằng vào một thiên tài như hắn, chắc đã sớm đột phá nhân tiên rồi. Nếu hắn còn sống, khí vận của Vân Mông đã khác, có khả năng kéo dài thêm rất nhiều năm. Đôi quân thần Dương Bàn, Hồng Huyền Cơ kia quả thật là hùng tài đại lược, hơn nữa lại phối hợp với nhau thân mật ăn ý đến như vậy. Điều này quả thực không phải phúc của kẻ tu đạo trong thiên hạ mà!
- May mà có Hồng Dịch xuất thế ngang trời, hơn nữa chắc hẳn cũng vì muốn báo mối thù của Mộng Băng Vân. Tuy nhiên người này trong lòng có một cây thước phân minh, đo đạc nhân tâm dài ngắn ra sao. Tiếc là trong tâm của hắn luôn luôn cẩn thận cân nhắc.
Thiên Long đạo chủ Ngao Loan nói.
- Thật ra đao thánh Công Dương Ngu không hẳn là đã chết.
- Chưa chết sao!
Khổng Tước vương nhìn Thiên Long đạo chủ, rất lấy làm kinh hãi.
- Ta cũng đoán là vậy. tuy nhiên con cháu của Công Dương Ngu, Công Dương Thương, lại bị Dương Bàn thu phục, trở thành nô bộc trung thành cho hắn, hơn nữa còn sửa lại tên họ thành Vệ Thái Thương, trong sự việc này e rằng có chút bí ẩn. Ngoài ra trong trận đánh Đại Thiện Tự năm đó, trong lúc Mộng Thần Cơ tận lực giao đấu với phương trượng cùng đám người Ấn Nguyệt hoà thượng để tiêu diệt Đại Thiện Tự thì đột nhiên xuất hiện một ánh đao từ trong hư không loé ra, bổ xuống thân thể nhân tiên của hắn, đến phút cuối mới khiến cho hắn phải trốn tránh thoái lui. Sau này ta có đến di tích của Đại Thiện Tự, tiêu hao đủ ba nghìn khối thần niệm, thiêu đốt giữa không trung, vận dụng Nguyên Đan Hồi Quang đại pháp, kiểm tra sự việc trong quá khứ, lúc ấy mới phát hiện ra chuyện này. Ta nhận thấy ánh đao bất thình lình xuất hiện kia e rằng là của Công Dương Ngu. Năm đó Hồng Huyền Cơ mới chỉ là đỉnh cấp võ thánh, khó có thể huỷ diệt được thân thể nhân tiên của Mộng Thần Cơ.
Thiên Long đạo chủ chậm rãi kể lại chuyện xưa thần bí.
- Có chuyện như vậy sao? Vậy thì quá nguy hiểm!
Khổng Tước vương chấn động toàn thân, lần thứ hai khiếp sợ đến tột cùng, lẩm bẩm nói.
- Đây cũng chỉ là những suy đoán của ta, cụ thể sự việc thế nào cũng không rõ lắm.
Cặp sừng rồng tựa như san hô máu trên đầu của Thiên Long đạo chủ khe khẽ đung đưa một chút.
- Mộng Thần Cơ dĩ hổ mưu bì, kế sách cũng không cao đến mức như vậy. Thái Thượng đạo tuy rằng vẫn đối địch với Đại Thiện Tự, thế nhưng sự tồn tại của Đại Thiện Tự cũng chia sẽ không ít hoả lực với Thái Thượng đạo. Hiện giờ Đại Thiện Tự bị diệt, Thái Thượng đạo đương nhiên liền trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của triều đình. Nếu như không diệt Đại Thiện Tự thì hiện giờ lực lượng của triều đình Đại Kiền cũng chưa hẳn đã cường đại như vậy. Sau một trận tiêu diệt Đại Thiện Tự, đối với triều đình, đối với Hồng Huyền Cơ, đối với Dương Bàn mà nói, đều như được ăn no vỗ béo, đôi cánh đã trưởng thành. Một trận chiến này, tầm nhìn cũng như kinh nghiệm của bọn họ đều có tính đột phá. Có thể nói Mộng Thần Cơ đã tính sai một nước cờ này.
Khổng Tước vương Hạnh Hiên khép mắt nói.
- Điều này cũng chưa hẳn là như vậy, trong lòng Mộng Thần Cơ, sự uy hiếp của Đại Thiện Tự còn lớn hơn rất nhiều so với sự uy hiếp của triều đình. Dù sao, trong cả thiên hạ này không có vương triều nghìn năm, thế nhưng đã có thánh địa nghìn năm, có hào môn thế gia nghìn năm. Một vương triều, tuy rằng quyền thế hiển hách, nắm giữ giang sơn xã tắc, cai quản hàng trăm tỉ bách tính. Thế nhưng cũng phải gánh vác trách nhiệm quản lý thiên hạ lê dân. Nếu có một ngày lê dân trong thiên hạ không còn cách sinh tồn, nghèo thì cực nghèo, giàu lại giàu đến cực điểm, đó cũng là ngày gió giục mây vần, lửa cháy lan khắp thiên hạ, đến khi đó hoàng triều bị diệt, gia tộc tiêu vong cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Về điểm này Mộng Thần Cơ hiểu rõ hơn chúng ta nhiều.
Thiên Long đạo chủ Ngao Loan nói.
- Hiện giờ tuy rằng Dương Bàn, Hồng Huyền Cơ trở nên cường đại, thế nhưng Mộng Thần Cơ biết trên vai của đám người này đang phải gánh vác trách nhiệm cai quản thiên hạ. Một khi thiên hạ rối loạn, bọn họ nếu không dập tắt được lửa cháy thì sự hưng suy của hoàng triều sẽ rơi vào biển khổ, không tự thoát thân ra được. Chính vì thế hiện giờ Dương Bàn, Hồng Huyền Cơ muốn cải cách triều chính, thực hiện chính sách quan quân nhất thể nộp lương, đi sai dịch. Nếu như hoàn thành được việc này, thì thiên hạ sẽ trở nên bình yên, cuộc sống bách tính được ổn định. Đến lúc đó tu vi của Hồng Huyền Cơ và Dương Bàn sẽ tịnh tiến một cách không thể tưởng tượng được. Việc Hồng Huyền Cơ có thể đột phá được cảnh giới phấn toái chân không cũng chưa nói trước được.
- Sư phụ, vì sao người lại nói như vậy? Cải cách triều chính, đây là việc của thế tục, làm gì có liên quan đến chuyện tu luyện. Vì sao khi hoàn thành việc này tu vi của bọn họ lại tiến nhanh được?
Thiên Long đạo chủ Ngao Loan lắc đầu nói.
- Đây là cách tốt nhất để bọn họ tôi luyện tâm đạo. Môn tu luyện này là thứ phức tạp nhất thiên hạ, không phải là thiên đạo, mà là nhân đạo (đạo của con người), những việc mà ngay cả thượng cổ thánh hoàng đều không thể làm được, bọn họ nếu như có thể làm tốt, thì dần dần, tựa như con tằm nhả tơ, tích trữ sự phức tạp của nhân đạo trong đạo lý trị thiên hạ, việc này đối với sự tiến bộ của tu vi thần niệm, nhân tâm cực kỳ lớn.
- Mỗi khi thấu đáo được một chút đạo lý trong thiên hạ, thần niệm của bọn họ đều trở nên vững vàng hơn, kiên cố hơn. Hồng trần thế gian chính là nơi tu tâm tốt nhất! Trong lịch sử võ đạo đã chứng minh rằng, ngoại trừ những tồn tại do trời đất sinh ra, ví dụ như linh thai thần thạch, thì không một nhân loại nào có thể bằng vào thân thể xác thịt mà trường sinh bất tử, phấn toái chân không. Đây là Hồng Huyền Cơ chọn một con đường gian nan không gì sánh được để tu luyện, chỉ riêng từ điểm này thôi cũng đủ để biết tâm trí của hắn kinh khủng đến mức như thế nào rồi.
- Vô Địch hầu tuy rằng mất đi nữ thần mặt trăng, thế nhưng hắn vẫn còn Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm trong tay, chỉ như vậy thôi thiên hạ cũng không có kẻ nào dám coi thường hắn. Không biết sau này hắn sẽ trả thù Hồng Dịch ra sao đây? Tâm lý phục thù của kẻ này cực kỳ cường đại, hơn nữa luôn luôn chiếm thế thượng phong, vận khí lại tốt đến cực điểm. Ta cho rằng hắn sẽ khôi phục thực lực rất nhanh, hơn nữa mẫu thân của hắn, năm đó khi cùng Kiền đế Dương Bàn sinh hạ ra hắn liền lập tức thi giải, không rõ tung tích bây giờ nơi nào. Kẻ khác không biết, thế nhưng ta lại biết, mẫu thân của hắn chỉ sợ rằng là thánh nữ của Văn Hương giáo trước đây. Hiện giờ chắc hẳn cũng đã xuất thế rồi.
Khổng Tước vương nhìn rất rõ mọi việc.
- Không quan tâm mọi chuyện sẽ ra sao, thiên hạ hỗn loạn, cuối cùng cũng không ngừng có rồng xuất thế. Ngoài hai người là Hồng Dịch và Vô Địch hầu ra, còn có rất nhiều anh tài trẻ tuổi xuất hiện. Ta nghĩ hiện giờ trước hết cứ nên đề phòng thật cẩn thận, thanh niên quật khỏi, thông thường có nghĩa rằng thế hệ cao thủ đời trước sẽ rút lui.
Thiên Long đạo chủ nói xong câu này liền im lặng.
………………
Bắc Quốc, trên miệng núi lửa.
Thiên Long đạo chủ, Hạnh Vũ Tiên vừa đi khỏi, hiện trường nhất thời trở nên tĩnh lặng.
- Hừ! Không biết vì sao cao thủ trẻ tuổi như ngươi rốt cuộc có được kỳ ngộ gì mà lại cường đại đến vậy, phá hỏng chuyện tốt Chân Cương môn. Tuy nhiên hôm nay lão tổ không có hứng thú cùng ngươi dây dưa, đợi đến đem trăng tròn, trên đỉnh Vạn Nhận sơn, dưới sự giám sát của chín đại trưởng lão, chúng ta sẽ quyết đấu.
Trong lúc đó Hồng Lăng lão tổ đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
- Chúng ta đi!
Hồng Lăng lão tổ thấy Thiên Long đạo chủ tránh đường, nhận lỗi, liền biết rõ Hồng Dịch hiện giờ đã bắt được nữ thần mặt trăng, cần thời gian luyện hoá, cũng không muốn tiêu hao nhiều lực lượng đang phong ấn nữ thần mặt trăng, lâm vào tình trạng thân mình còn lo chưa xong. Thế nhưng dư âm trận chiến ban nãy của hắn với Vô Địch hầu cũng khiến trong lòng lão cảm thấy kiêng dè khá nhiều.
Tuy rằng Hồng Dịch phá hỏng kế hoạch của lão, thế nhưng lão cũng không dám bừa bại động thủ, chỉ buông ra một câu rồi lập tức rời khỏi nơi này.
Sau khi Hồng Dịch chiến thắng Vô Địch hầu, đối với kế hoạch của Hồng Lăng lão tổ quả thực có tính phá hoại thật lớn. Vốn dĩ có minh ước do Vô Địch hầu và Xuyên Băng thiên nữ Bạch Thanh Thanh kết thành, việc đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Thế nhưng hiện giờ Vô Địch hầu vừa rời đi, Bạch Tử Nhạc lại có bản lĩnh siêu quần xuất chúng. Cự Linh chân nhân Nguyên Thế Tổ tuy rằng có thể liều mạng với Bạch Tử Nhạc một trận, thế nhưng lại có một cao thủ như Hồng Dịch áp trận, Nguyên Thế Tổ trong tâm đã sớm nguội lạnh, đâu còn dám chen tay tranh đoạt?
Chưởng môn Chân Cương môn, miếng thịt mỡ lợi ích cực lớn này, đến tận miệng còn mất, cho dù Hồng Lăng lão tổ tu vi có cao thâm đến đâu thì cũng không kiềm nén được những ý niệm oán độc với Hồng Dịch.
- Đi?
Hồng Dịch cười nhẹ một tiếng.
- Đi là đi thế nào? Hôm nay ta đến đây chính là vì muốn tìm Hồng Lăng lão tổ ngươi đấy!
- Ha ha ha ha, xem ra đúng là lai giả bất thiện (kẻ tìm đến thì không có ý tốt). Ta và ngươi không oán không thù, ngươi chẳng lẽ muốn nhập ma đạo, bừa bãi chém giết sao? Hơn nữa, lão tổ ta tu hành đã ba trăm năm, chưa hề biết sợ bất cứ kẻ nào. Ngươi muốn đối phó với lão tổ cũng không phải chuyện đơn giản đâu. Ta khuyên ngươi nên dừng lại đúng lúc, lão tổ cũng có biện pháp khiến cho ngươi trọng thương, sau đó ngươi sẽ bị cao thủ khác dòm ngó, chiếm tiện nghi, cuối cùng sẽ rơi vào một kết cục bi thảm mà thôi!
Hồng Lăng lão tổ nhìn Hồng Dịch, đột nhiên cười lên the thé.
Là cao thủ hai lần lôi kiếp, lại có được bảo bối trong Băng Phách thuỷ cung, trước lúc Bạch Phụng Tiên thi giải, Hồng Lăng lão tổ đã có địa vị cực kì vững chắc, là một cao thủ đạo thuật chiếm cứ một phương. Lão nói những lời này với Hồng Dịch quả thực cũng không có gì gọi là quá mức cuồng vọng.
- Tất nhiên là lai giả bất thiện. Tên đồ đệ này của ngươi tên là Tuyết Cô Tử phải không? Không biết ngươi đã từng bắt một con linh hồ phải không? Đó có phải là Đồ lão không? Hiện giờ Đồ lão đang ở nơi nào?
Hai mắt của Hồng Dịch nhìn về phía Tuyết Cô Tử hỏi.
Khoé mắt của Tuyết Cô Tử giật giật, lập tức hiểu rằng chuyện này không ổn, sợ rằng khó có thể giải quyết được. Hàm răng cắn chặt lại, tim đập thình thịch, thế nhưng lại hắc hắc cười lạnh.
- Ngươi muốn nói đến con hồ ly già hay sao? Bản chân nhân thấy nó thông minh lanh lợi, tu luyện có thành tựu, muốn bắt về thuỷ cung làm linh thú coi động, truyền cho nó vô thượng đạo thuật. Thế nhưng thật không ngờ, con hồ ly đó lại cùng bản chân nhân tranh luận thư sách, viết thơ ca loạn cả lên, chẳng khác nào một lão hủ nho. Bản chân nhân dưới cơn tức giận đã huỷ diệt thần hồn của nó, mang da lông của nó tặng cho Vô Địch hầu, coi như là lễ vật tặng thê thiếp của hắn.
- Nếu đã như vậy, khắp trời đất này không một ai có thể cứu được ngươi nữa rồi!
Hồng Dịch thở một hơi thật dài. Đột nhiên, trong chớp mắt, trên tay hắn xuất hiện một thanh thần kiếm, bàn tay mãnh liệt vung lên.
Soạt!
Kiếm khí phình lên, vùn vụt bổ về phía Tuyết Cô Tử.
- Ngươi dám!
Hồng Lăng lão tổ hét lớn một tiếng, cánh tay chớp nhoáng rung lên, trên tay liền xuất hiện một tấm lá chắn bằng băng tuyết, cực kỳ trong suốt, cứng rắn tựa như kim cương, rồi hướng về phía trước ném đi, lập tức tấm lá chắn trở nên cực lớn, đón lấy đạo kiếm khí đang lao đến.
Rầm!
Tấm lá chắn dưới uy lực của đạo kiếm khí lập tức nổ tung toé thành vô số mảnh băng tuyết. Kiếm khí vẫn tiếp tục bắn thẳng về phía thân thể Tuyết Cô Tử.
- Huyền Băng Tiễn!
Hồng Lăng lão tổ co năm ngón tay lại thành trảo, lần thứ hai bắn ra môt mũi tên thô to bằng băng tuyết, va chạm với kiếm khí, sau đó đưa tay tóm lấy Tuyết Cô Tử phóng đi.
- Chúng ta đi!
Hai người vừa vọt lên bầu trời, trong thoáng chốc liền lướt ra ngoài vài dặm, thoát khỏi kiếm khí. Tiếp đó cấp tốc phóng vút đi.
Ý Tiên Tử cùng nữ nhi Xuyên Băng Thiên Nữ Bạch Thanh Thanh của nàng ta trao đổi ánh mắt, sau đó cũng không đi theo Hồng Lăng lão tổ, ngược lại hai người còn hạ xuống mặt đất.
Hồng Dịch tất nhiên cũng không quan tâm nhiều đến hai nữ nhân này, thân thể chớp lên, hướng về phía Hồng Lăng lão tổ mà truy sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.