Dương Thần

Chương 478: Đại thần hàng lâm!

Mộng Nhập Thần Cơ

30/03/2013



Mọi người đang cấp tốc lao về trung tâm bình nguyên băng tuyết thì dị biến xảy ra.

Ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Một cỗ pháp lực khổng lồ từ cực cao trên bầu trời cuồn cuộn truyền xuống.

Bỗng nhiên, một tòa lâu thuyền khổng lồ mang theo uy nghiêm hùng hồn hiện lên giữa bầu trời.

Hình thể của Con Thuyền Tạo Hóa đã xuất hiện.

Con Thuyền Tạo Hóa dường như cũng tìm ra được vị trí chính xác của mộ địa long tộc cổ đại, đi xuyên qua mấy vạn dặm trên bình nguyên băng tuyết, từng cỗ pháp lực cực lớn khóa chặt tòa băng cung cùng một nghìn khối băng trụ bên giới.

- Hỏng rồi, là Con Thuyền Tạo Hóa!

Kỳ lân là người đầu tiên gầm lên, vẩy toàn thân dựng thẳng đứng.

- Hồng Dịch, không thể để cho bọn chúng lấy được những thi thể rồng này! Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng lấy được!

Tạ Văn Uyên hạ quyết định thật nhanh, không tiếp tục ẩn nấp nữa.

Hồng Dịch cũng đưa ra quyết định rất nhanh, lao vùn vụt về phía trước.

- Mọi người, không nên phá hủy những di tích này! Chúng ta phải giữ lại toàn bộ hiện trạng nơi này. Đây là thánh tích cuối cùng của cổ đại, người trong thiên hạ nếu thấy được thánh tích của thiên long, chắc chắn sẽ sinh ra ý chí học tập, người trong thiên hạ cũng nên có may mắn nhìn thấy được những thứ này!

Trong lúc bay nhanh về phía trước, Hồng Dịch quay sang nói với mọi người. Tuy nhiên càng bay, hàn khí càng lúc càng mạnh, đến khi tiếp cận với băng cung cùng những cột băng trụ khoảng trăm dặm, từng luồng từng luồng hàn khí trở nên đậm đặc, tựa như ngưng luyện thành thực chất.

Những luồng hàn khí này quất ngang bổ dọc, hình thành những luồng khí lạnh vô hình, ngay cả Hồng Dịch cũng đều cảm thấy lạnh cắt da cắt thịt, xương tủy như cũng bị đông cứng lại, pháp lực vận chuyển quanh thân cũng bị đông kết lại đến mức phát ra những tiếng cót két.

Vốn dĩ Hồng Dịch trong lúc phi hành còn muốn lợi dụng Chân Không Đại Thủ Ấn cùng Thiên Mang Giác Thần Khải. Thế nhưng hiện giờ cho dù bản thân mặc thần khải hắn vẫn cảm thấy máu huyết trong cơ thể có chút cứng ngắc, lập tức hắn biết rằng những luồng hàn khí này lợi hại đến thế nào.

Đây là những luồng khí lạnh đệ nhất trong thiên hạ.

Nguyên Băng Chân Khí.

Là lực lượng đại biểu cho thế gian sau nhất nguyên, khi trời đất đóng băng.

- Chúng Thánh Điện, Như Lai Cà Sa, giúp ta chế ngự băng tuyết!

Hồng Dịch hô lên một tiếng.

Chúng Thánh Điện trong tay liền bay vút ra, lượn quanh trên đỉnh đầu. Nhất thời mọi người liền tiến vào trong điện phủ. Sau đó tòa điện phủ này mãnh liệt phóng to lên, chu vi lên tới vài dặm, mọi người ở trong điện phủ hoàn toàn không bị hàn khí ảnh hướng.

Còn Con Thuyền Tạo Hóa đang lượn lờ trên bầu trời bỗng nhiên bắn ra một luồng khí lưu xoáy khổng lồ tựa như gió lốc, chu vi lên tới vài dặm, cao trên vạn trượng, hung hăng xoắn xuống bên dưới, hút mạnh, dường như muốn đem tòa cung điện ở trung tâm bình nguyên băng tuyết cùng hơn một nghìn con rồng bị đóng băng bên dưới hút lên trên thuyền.

Lúc này trên Con Thuyền Tạo Hóa, hàng trăm triệu đạo phù lục liên tục chớp động, tuy rằng không thấy bất cứ một kẻ nào, thế nhưng không một ai dám phủ nhận rằng trên con thuyền này ẩn tàng những nhân vật cực kỳ đáng sợ.

Thế nhưng khi luồng gió lốc kia còn cách tòa cung điện nằm ở trung tâm bình nguyên băng tuyết ước chừng một nghìn trượng, thì dường như bị một cỗ hàn lưu vô hình ngăn cản lại, khiến cho cả luồng gió lốc trở nên vặn vẹo, không cách nào hạ xuống được.



- Hừ, đây là trung tâm của bình nguyên băng nguyên thượng cổ, hàn lưu cực kỳ cường đại, có thể đóng băng tất cả, nghiền nát tất cả. Chúng ta đều phải tế xuất ra pháp khí mới có thể tiến vào được! Con Thuyền Tạo Hóa tuy rằng cường đại, thế nhưng chỉ bằng vào một đạo gió lốc mà cũng dám xuyên qua sao!

Hồng Dịch lạnh lùng cười. Đối với việc Con Thuyền Tạo Hóa đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, hắn tuyệt không cảm thấy ngạc nhiên.

Tuy nhiên chớp lấy cơ hội này, hắn liền mãnh liệt thôi động Chúng Thánh Điện, bằng vào lực lượng của Diêm Phù Đại Trận, chẻ đôi dòng hàn lưu, thoáng chốc hạ xuống trung tâm bình nguyên băng tuyết. Cả tòa cung điện thật lớn bằng băng tuyết đã hiện lên trước mắt, hắn có thể tận mắt nhìn thấy những con cự long bị đóng băng quanh đó!

Đứng xa nhìn là một chuyện, tiếp xúc trong khoảng cách gần lại là một chuyện khác!

Sử thi rung động.

Bụi trần lịch sử.

Chủng tộc cường hoành.

Quân tử kiêu ngạo.

Một cỗ khí tức vô danh khó có thể diễn tả thành lời cuồn cuộn ập tới, gột rửa tâm linh của mọi người.

Thượng cổ cự long đã chết hơn nghìn năm, vậy mà thân thể vẫn như lúc sống, đông kết trong thủy tinh nguyên băng, cự long, sinh vật chỉ xuất hiện trong sử thi, thần thoại, lúc này đã hiện lên rõ mồn một trước mắt mọi người, cho dù là thần thú thượng cổ kỳ lân cũng bị chấn động.

Long, lân, quy, phượng. Thượng cổ tứ linh, đại biểu cho điềm lành, thế nhưng cho dù là kỳ lân cũng chưa từng nhìn thấy nhiều thiên long như vậy tụ tập cùng một chỗ.

Hơn một nghìn con rồng bị đông kết trong băng trụ, mang tâm linh con người trở về một giai đoạn sử thi cổ đại đầy chấn động cùng một đoạn lịch sử viễn cổ từng bị cát bụi thời gian che lấp, một chủng tộc đã bị lãng quên theo năm tháng, một chủng tộc đại biểu cho người quân tử.

Con số nhất nguyên, đại kiếp nạn của trời đất, mạnh mẽ như long tộc, mạnh mẽ như dương thần cũng không cách nào tránh khỏi.

Một con rồng, thân thể lúc còn sống, nếu như dùng để chế tạo thần khải, chỉ sợ có thể chế tạo ra hơn mười kiện thần khải, motọ nghìn con có thể chế tạo ra mấy vạn kiện!

Đây là một đại quân độc nhất vô nhị khắp trên trời dưới đất, một cỗ lực lượng xưng bá hiện tại, trong đại thiên thế giới không một thứ gì có thể ngăn cản được! Chỉ có thượng cổ dương thần sống lại mới có thể là đối thủ.

Ngẫm lại nếu mang uy nghiêm của rồng, tôn nghiêm của thượng cổ thần thú dung nhập vào trong thần khải, khi đó uy lực sẽ kinh thiên động địa đến mức nào đây?

Nhất là con đại long, tổ long, thủy long được phong tồn ở trung tâm tòa băng cung lại càng lợi hại hơn nhiều, so với kỳ lân chỉ sợ còn cường địa hơn gấp vài lần, có thể sánh ngang với tồn tại cấp bậc tạo hóa.

Hồng Dịch đã nắm được toàn bộ tình huống nơi này, bên ngoài cung điện có tổng cộng một nghìn cột băng trụ.

Tính thêm cả con tổ long trong tòa băng cung thì tất cả có một nghìn linh một con rồng.

- Nếu như một nghìn linh một con rồng này đều bị Hồng Huyền Cơ, Dương Bàn vận chuyển lên Con Thuyền Tạo Hóa, luyện chế thành thần khí, khải giáp, thậm chí, thậm chí là có thể mang tế luyện, hoàn thiện Con Thuyền Tạo Hóa, rèn luyện nguyên thể, linh hồn, thì bọn họ sẽ trở nên cường đại đến mức nào đay? Khi đó ta còn năng lực phản kháng hay sao? Tuyệt đối không thể để kẻ khác có được. Những con rồng này, tất cả đều phải mang đi hết, đưa vào trong thánh tích, tránh bị kẻ khác hủy hoại. Hiện giờ trong trời đất không bao giờ còn có rồng tồn tại, dù thế nào đi chăng nữa cũng khó có thể thực sự nhìn thấy rồng. Rồng là thượng cổ thần thú, Chúng Thánh Điện sẽ là nơi yên nghỉ vĩnh hằng cho các ngươi!

Hồng Dịch đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Khi nhìn thấy tư thái, hình thể của những con rồng này, tuy rằng sinh mệnh đều đã biến mất, thế nhưng hình thái uy nghiêm vô thượng của chúng lại vô cùng sống động, đáng để con người quan sát mà học tập, kính ngưỡng.

Đứng giữa thánh tích, Hồng Dịch ngược lại cũng không muốn hủy hoại nơi này, lại càng dập tắt mọi tâm tư mang hài cốt của rồng luyện thành pháp bảo.

Mang thi thể của những con rồng này vào trong Chúng Thánh Điện chính là một thứ báu vật vô giá. Thiên long say giấc vĩnh hằng, ngay cả mang chúng vẽ vào tranh họa cũng có thể lĩnh ngộ ra vô thượng võ đạo, vô thượng đạo thuật, hà cớ gì phải bỏ cái chính yếu lấy cái lợi ích trước mắt, hà cớ gì phải giết gà lấy trứng?

Tâm của vương đạo từ đó mà tự nhiên nảy sinh.

Mặc dù đứng trước một sự cám dỗ lợi ích cực lớn, thế nhưng Hồng Dịch vẫn bảo trì sự bình tĩnh tỉnh táo của bản thân, giữ vững phong độ quân tử của vương đạo thánh đạo.



Những con cự long bị đóng bang này chính là thần thoại lịch sử, Hồng Dịch cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm bảo vệ chúng. Hiện giờ mộ địa long tộc cổ đại đã trở nên vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng bị kẻ khác dòm ngó, chỉ có mang chúng vào trong Chúng Thánh Điện mới là sự bảo vệ tốt nhất.

- Như Lai Như Lai, xưng bá hiện tại, Nguyên Nhân Đạo Quả, định chuyển nhất nguyên!

Ngay khi vừa hạ xuống trước băng cung, nhìn thấy con tổ long mắt khép lại tựa như ngủ như không nằm ở trung tâm cung điện, từng luồng tinh quang từ khóe mắt của nó tuôn ra bên ngoài, hiển lộ ra uy nghiêm vô cùng vô tận khiến cho bất cứ ai đến đây cũng kinh sợ mà không dám mạo phạm.

Thế nhưng Hồng Dịch cũng không quan tâm nhiều đến luồng tinh quang này. Trong lòng hắn hiện giờ đã vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn muốn bảo vệ tòa thánh tích này, tự nhiên sẽ không kiêng kỵ cỗ uy nghiêm kia.

Đứng trong Chúng Thánh Điện, Hồng Dịch xoa hai tay vào nhau. Từ trong điện phủ bỗng tuôn ra từng đám khí đen đậm đặc, thoáng chốc dung nhập vào trong những cơn cuồng phong bão tuyết bên ngoài, trung hòa khí tức cuồng bạo của hàn lưu. Sau đó thần niệm toàn thân hắn kết hợp với Bàn Hoàng Kiếm, bắn ra một quả Nhân Quả thật lớn.

Ngay trong khoảnh khắc, toàn bộ lốc xóay bão tuyết phía trước tòa băng cung đều bị một quả Nhân Quả định trụ lại.

Lúc này toàn bộ thần niệm của Hồng Dịch đã dung hợp hoàn toàn với Bàn Hoàng Kiếm, lực lượng có thể sánh ngang với tồn tại cấp bậc tạo vật chủ. Cho dù là cuồng phong bạo tuyết mãnh liệt đến đâu đi chăng nữa cũng khó có thể lay động được hắn, huống chi bản thân hắn còn có Diêm Phù Đại Trận phụ trợ!

- Lên, lên, lên! Toàn bộ tiến vào trong Chúng Thánh Điện!

Trong một phần nghìn giây, Hồng Dịch không chút do dự, Nhân Quả lập tức biến thành một bàn tay khổng lồ, mãnh liệt nâng lên, mãnh liệt bắn ra trăm nghìn tia sáng vàng kim, bao bọc lấy toàn bộn những cột băng phong long trụ bên dưới, nâng lên phía trên.

Hắn muốn đem những tòa băng phong long trụ này, bằng vào cầm nã đại pháp trong Như Lai Pháp Ấn mà nhấc lên, mang chúng tiến nhập vào trong Chúng Thánh Điện.

- Thật nặng!

Vừa nhấc lên một cái, Hồng Dịch liền chấn động toàn thân.

Hơn một nghìn cột băng phong long trụ cũng theo thân thể hắn mà chấn động, thế nhưng cũng không bị nhấc lên, chẳng qua chỉ hơi nhúc nhích một chút mà thôi.

- A!

Hồng Dịch điên cuồng hét lên một tiếng. Hắn liền cảm thấy linh hồn thần niệm như căng ra hệt như cơ bắp vì dụng lực quá mức mà đột nhiên bị kéo căng ra!

Bằng vào lực lượng hiện giờ, phối hợp với Bàn Hoàng Kiếm, không ngờ lại không thể nhấc nổi thiên long băng trụ.

- Thì ra thủy tinh nguyên băng cổ đại nặng như vậy! Một khối nhỏ cũng nặng đến hơn nghìn cân! Chứ đừng nói là cả một cột băng khổng lồ! Lúc trước cả một tòa núi ta còn có thể nhấc lên được, vậy mà hiện giờ lại không di động được một nghìn cột băng trụ, chỉ có thể di động được một cột băng trụ mà thôi

Vèo!

Nhổ một cột long trụ lên, mãnh liệt thu lại. Ngay lập tức cột băng trụ liền bay vào trong Chúng Thánh Điện, dừng lại trong điện phủ, trông có vẻ vững chắc phi thường, chẳng khác nào một cây cột chống đỡ điện phủ.

Nhất thời toàn bộ điện phủ lại xuất hiện thêm một ý cảnh thần thánh.

- Được, mỗi lần ta nhổ lấy một trăm cây! Mười lần như vậy là có thể thu lấy toàn bộ!

Hồng Dịch thu lấy một cột long trụ thành công, tự nhiên muốn xuất toàn lực tiếp tục.

Nhân Quả nhanh chóng bay ra, biến thành trăm luồng kim quang, hút lấy một trăm cây long trụ quanh đó.

Thế nhưng, ngay lập tức, từ trên Con Thuyền Tạo Hóa lơ lửng giữa bầu trời, một làn sóng xanh biếc mang theo uy thế phô thiên cái địa trút xuống, tựa như cả dong sông ngân hà đột nhiên đứt đoạn.

Cùng lúc đó, ầm ầm! Ở một góc khác trên bầu trời, La Sinh Môn cao sừng sững lặng lẽ xuất hiện. Từ bên trong, một cột ánh sáng có chu vi lên tới hơn một mẫu, mang theo âm thanh của những vì sao cổ đại bạo tạc hướng về phía nhóm người Hồng Dịch mà oanh kích.

Đây chính là Tam Giới Nguyên Khí Pháo!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dương Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook