Chương 308: Đế vương tâm thuật!
Mộng Nhập Thần Cơ
30/03/2013
Hành cung của khu vực săn bắn này là một khối kiến trúc được kiến tạo ở nơi tiếp giáp giữa Ngọc kinh và Tuyết Châu.
Đây là một khu vực săn bắn lớn, có tên là Mộc Lan trường, chu vi lên tới hơn ba trăm dặm, nối liền với dãy núi lớn nhất tỉnh Tuyết Châu, Bạch Hàn Sơn, bên trong có nuôi dưỡng vô số loại động vật, dã thú trân quý, nào là hươu lộc, hổ báo, gấu, trâu rừng, tinh tinh, vượn, khỉ, vân vân, là nơi chuyên dùng để hoàng thất quý tộc Đại Kiền săn bắn, diễn luyện võ nghệ, thao luyện quân đội.
Dải núi Bạch Hàn sơn nhấp nhô kéo dài tít tắp, những đỉnh núi cao chót vót chìm vào trong mây mù, quanh năm suốt tháng bị bao phủ trong tuyết trắng. So với dải Thái Thuỷ sơn của Trung Châu cũng không thua kém chút nào. Dải núi này vắt ngang qua Tuyết Châu, xuyên thẳng vào cánh đồng tuyết hoang vu, đây cũng là một trong những dải long mạch xuyên suốt Đại Kiền.
Qua dải núi Bạch Hàn Sơn này là đến lãnh thổ của Nguyên Đột quốc.
Tuy nhiên dọc đường đến Tuyết Châu, toàn bộ đều là một vùng đất lạnh giá, nhiệt độ cực kỳ thấp, trời đất như đóng băng, cực kỳ bất lợi cho việc hành quân điều binh, lại càng bất lợi cho việc thông thương.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao, bất kể là Nguyên Đột hay là Đại Kiền đều không muốn giao phong trực diện, luôn giữ mối quan hệ hoà hảo trên phương diện ngoại giao.
Tuy nhiên Nguyên Đột quốc so với Đại Kiền thì yếu hơn rất nhiều, bằng không, thân là công chúa Nguyên Đột quốc như Nguyên Phi cũng không phải khuất thân gả đến Đại Kiền.
- Hồng Dịch, ngươi là nhi tử của thái sư Hồng Huyền Cơ, mẫu thân của ngươi là Mộng Băng Vân đúng không? Trẫm còn nhớ rất rõ về nàng. Năm đó khi trẫm còn là thái tử, mẫu thân của ngươi đã từng cứu trẫm một lần đấy.
Trong hành cung, tất cả ba người đứng đầu trong cuộc thi võ lần này là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa đều được Kiền đế Dương Bàn triệu kiến đến đây.
Ngoại trừ Hồng Dịch là võ trạng nguyên ra, hai đệ tử thế gia đoạt danh vị bảng nhãn, thám hoa đều là đại tông sư võ đạo, tuổi cũng khoảng từ hai tám đến ba mươi.
Hai người đệ tử thế gia này, một là người Từ gia ở Niên Châu, một người là Vũ gia ở Khánh Châu, đều là những hào môn đại thế gia sở hữu hơn mười vạn mẫu ruộng đất.
Những hào môn thế gia như vậy thường thường là những gia tộc nắm trong tay diện tích đất đai của một tỉnh, thậm chí là của hơn mười huyện lớn nhỏ khác nhau. Ngoài ra những gia tộc này còn sở hữu hơn một nửa tài chính, đất đai, cửa hiệu, lương thực, rượu, muối, vải, sắt, vân vân, của cả một vùng.
Ngay cả những quan lớn như tuần phủ, tổng đốc muốn thực thi, phổ biến chính sách, tiến hành thu thuế cũng phải thương lượng qua với người của những hào môn thế gia này. Nếu không sẽ xảy ra nhiều rắc rối, khó có thể thực hiện được. Đây mới thực sự là những đại nghiệp chủ, đại thân hào.
Triệu gia ở Nam Châu hiện giờ cũng là một thế gia như vậy.
Đương nhiên, đối với một thế gia là hậu nhân của thánh hiền như Cơ gia của đương kim hoàng hậu thì lại khác.
- Thì ra mẫu thân từng gặp qua hoàng thượng, phụ thân chưa từng đề cập việc này với thần.
Sau khi hành lễ xong, Hồng Dịch đứng ở phía xa xa nhìn lên Kiền đế Dương Bàn đang ngồi ở phía trên, rất bình tĩnh nói.
Đối với vị cửu ngũ chí tôn, nắm giữ quyền lực lớn nhất thiên hạ, muốn làm thượng cổ thánh hoàng, hoàng đế Đại Kiền này, Hồng Dịch hiện giờ hoàn toàn không hề cảm thấy e ngại, hơn nữa hắn cũng không có thứ tâm tình lo lắng không yên trước thiên uy khó dò của hoàng đế nữa.
Nếu như là Hồng Dịch trước đây, bất kể đọc sách nhiều đến thế nào, dưỡng tính tu tâm ra sao, thậm chí dưỡng thành khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh trước quyền thế, thế nhưng khi thực sự đối mặt với hoàng đế, trong lòng chắc chắn sẽ có một tia lo lắng bất an trước thiên uy của hoàng đế.
Tuy nhiên từ khi Hồng Dịch tu luyện thành quỷ tiên, giết chết tên khâm sai từng gây khó dễ cho mình là Tiêu Thiên Nghiêu, tại Mãng Hoang đoạt bảo, chống lại thái tử, hơn nữa còn giúp đỡ Nguyên Phi, chống đối lại hoàng hậu. Cuối cùng độ qua lôi kiếp, cướp đoạt thần thạch của Vô Địch hầu, quyết tâm phụ trợ Ngọc thân vương đoạt ngôi bảo vị. Sau khi trải qua một loạt sự việc như vậy, trong lòng Hồng Dịch đã dưỡng thành một cỗ khí chất "đại thế". Đối với hoàng quyền, trong lòng hắn đã không hề có chút gì gọi là sợ hãi.
Thậm chí trong lòng Hồng Dịch lúc này mơ hồ đã hình thành một tư thái cùng hoàng đế đứng ngang hàng.
Cùng lắm hoàng đế chỉ là một "đạo hữu", không thể vượt quá phận được.
Thậm chí nếu như có cơ hội, Hồng Dịch còn muốn cùng Kiền đế Dương Bàn giao đấu đạo thuật, muốn xem xem ai là lão đại, ai là lão nhị.
- Xem ra con người có sức mạnh trong tay quả thật khiến cho tâm tình chuyển biến. Thảo nào triều đình từ trước đến nay đều cấm tu đạo. Một năm trước đây, khi ta nhìn thấy Hồng Huyền Cơ, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Lúc đó mà nhìn thấy hoàng đế, khẳng định sẽ lập tức quỳ xuống, không dám ngẩng mặt nhìn long nhan. Mà hiện giờ trong đầu lại có suy nghĩ muốn cùng Kiền đế giao đấu đạo thuật. Nếu như hiện giờ ta trực tiếp thi triển Chân Không Đại Thủ Ấn công kích hắn thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Có lẽ phải cần thêm một chiêu Linh Hồn Qua Toàn mới đủ.
Trong lúc Hồng Dịch lắng nghe Kiền đế Dương Bàn nói, đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Từ trong lòng hắn bỗng dâng một cỗ kích động, đó là bất ngờ thi triển một chiêu Chân Không Đại Thủ Ấn, công kích mãnh liệt về phía long toạ, để nhìn xem xem, vị cửu ngũ chí tôn này có thể bị một chiêu của mình đánh ngã hay không.
- Đây chắc hẳn là kết quả từ việc thần niệm của Chiến Thần cùng tín niệm của bản thân dung hợp làm một thể đây.
Hồng Dịch cảm nhận sự kích động bỗng nhiên sinh ra trong lòng, từ đó rút ra nhận xét rằng đây chính là kết quả của việc tu luyện Chiến Thần Ma Kinh, từ đó dẫn đến quan niệm trong tư tưởng của bản thân bị thay đổi.
Thượng cổ chiến thần vốn ngay cả với thánh hoàng Đô, người đã đạt tới cảnh giới dương thần, cũng dám chống lại. Muốn đem đối phương đè xuống bên dưới, thì hắn sao có thể cam chịu được.
Mặc dù trong đầu có một loại ý niệm bình đẳng ngồi ngang hàng, thế nhưng hiện giờ hắn đang bái kiến một vị hoàng đế, bản thân vẫn phải tuân theo lễ nghi của một thần tử. Dù sao tại triều đình đều phải hành lễ, đây là một quy tắc của trò chơi.
Tuy nhiên thái độ hờ hững điềm đạm cùng đối lời với hoàng đế như vậy vẫn khiến cho hai người võ bảng nhãn và võ thám hoa cảm thấy bội phục vô cùng.
Hai người đoạt danh hiệu bảng nhãn và thám hoa tuy rằng tu vi đã đạt tới cảnh giới đại tông sư, cả hai lại đều là đệ tử của những thế gia lớn trong thiên hạ, tầm hiểu biết rộng rãi. Thế nhưng khi đứng trước mắt Kiền đế, trong lòng vẫn cảm thấy nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu lên nhìn long nhan.
- Chậc chậc, rốt cuộc đúng là đỉnh cấp võ thánh, quả thật dám ngạo thị vương hầu, cười giễu công khanh, ngay cả trước mặt hoàng thượng mà vẫn có thể bình tĩnh đối lời như vậy. Quả thực rất lợi hại. Thiên tử hiện giờ mới chính là con trời đấy, một tiếng là tiêu diệt Đại Thiện tự. Quỷ thần trong thiên hạ cũng đều phải thần phục.
Hai người đệ tử thế gia đỗ thám hoa, bảng nhãn, không ngừng tấm tắc tán thán trong lòng.
Nếu như bọn họ biết đựơc trong lòng Hồng Dịch hiện giờ đang suy nghĩ xem một chiêu Chân Không Đại Thủ Ấn có thể đánh bật Kiền đế Dương Bàn ra khỏi long toạ hay không, muốn cùng vị thiên tử kia giao đấu đạo thuật, xem xem ai là lão đại, ai là lão nhị, chắc hẳn hai vị cao thủ đại tông sư võ đạo này bị hù doạ mà chết ngay tại chỗ mất.
Kiền đế Dương Bàn hiện giờ, thanh uy lừng lẫy, uy áp toàn thiên hạ, người người kính ngưỡng, trong lòng bách tính Kiền đế gần như sánh ngang với thượng cổ thánh hiền, ngay cả quỷ thần tiên nhân cũng đều phải hàng phục.
Điều này cũng dễ hiểu, chỉ bằng vào một hành động tiêu diệt Đại Thiện tự thôi cũng khiến cả thiên hạ kinh sợ, đồng thời cũng làm cho giới quỷ tiên vốn tiêu dao khắp đất trời này cũng phải rúng động.
- Nghĩ lại chuyện cũ mà đau lòng. Tuy nhiên ngươi hiện muốn luyện võ công chắc hẳn là vì muốn phong tước, để mẫu thân ngươi có một chút danh phận phải không? Phụ thân Hồng Huyền Cơ của ngươi là danh thần của Lý học phái, hai chữ danh phận luôn đặt lên hàng đầu, hơn nữa lại xuất sinh từ Đại La phái. Nếu như cho mẫu thân ngươi một chính danh, như thế về danh phận đã áp chế chính thê, đảo lộn thứ bậc trong gia đình ngươi. Chính vì vậy mà ba lần bảy lượt hắn từ chối sự phong thưởng của trẫm. Ngẫm lại cũng thấy đúng, trẫm cũng không muốn dùng uy của hoàng đế để áp bách chuyện gia đình của thần tử.
Kiền đế nhìn Hồng Dịch, chậm rãi nói.
Hồng Dịch vẫn không nói một lời nào, ánh mắt chỉ hơi loé lên. Lúc này quả thật hắn không có gì để nói, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe mà thôi.
- Tuy nhiên trẫm đã hạ chiếu chỉ, phong mẫu thân ngươi làm Nghi Nam Quân, được xưng thần tại Nam Châu, hưởng thụ hương hoả cúng bái một phương. Trẫm mặc dù là thiên tử, cũng không thể phong danh khí tuỳ tiện, thế nhưng mẫu thân ngươi trước đây vốn có công cứu giá. Hơn nữa Hồng Dịch ngươi lại là con của nàng, võ nghệ cao cường, trong khoa cử đạt danh vị cao nhất, sau này lại vì quốc gia lập công. Mẹ thường dựa vào phú quý của con, nếu không phong thưởng cho ngươi thì thiên hạ không phục, về nhân tình lễ nghĩa đều không hợp lý. Thế nhưng một cái danh phận này hiện giờ không thể ban ngay cho ngươi được, bằng không sẽ bị người đời bàn tán đàm luận. Mười hai ngày sau ngươi còn phải tham gia cuộc thi văn. Đây mới thực sự là quốc gia đại điển. Nếu ngươi có thể đỗ tiến sĩ, thể hiện tài văn chương xuất sắc, có tài trị quốc, vì đất nước mà gánh vác, giúp trẫm hoàn thành một số việc, xử lý thật tốt công vụ của triều chính, thì trẫm sẽ mang danh phận này ban thưởng xuống cho ngươi.
Kiền đế Dương Bàn nhìn thẳng vào mắt Hồng Dịch rồi thong thả nói.
- Cái gì?
Lúc này trong lòng Hồng Dịch đã dậy sóng. Bản thân hắn cũng biết mình suy đoán không sai, Kiền đế Dương Bàn quả nhiên thực sự sắc phong cho mẫu thân hắn làm thần, hưởng hương hoả thờ cúng của một phương. Thế nhưng có điểm khiến Hông Dịch không ngờ tới, nơi phong thần lại chính là Nam Châu.
- Dân chúng ở Nam Châu, cũng như quan lại, thế gia ở đó, từ đời này qua đời khác đều thờ cúng Đại La Thiên Tôn. Cho dù là triều đình sắc phong mẫu thân ta là Nghi Nam Quân, thì không thể hưởng thụ hương hoả thờ cúng ở Nam Châu. Chỉ sợ rằng miếu thờ vừa dựng lên liền lập tức bị đạp đổ. Chẳng lẽ Kiền đế Dương Bàn muốn ta đối phó với Đại La phái, cùng với toàn bộ đám thế gia ở Nam Châu hay sao? Miếng mồi này thực sự là quá lớn, khiến người ta không thể cự tuyệt được. Nếu như ta là Hồng Dịch trước đây, khẳng định sẽ gật đầu lập tức đáp ứng rồi, đáng tiếc lại là ta của hiện tại. Xem ra ta cũng nhìn thấu được tâm tư của Kiền đế Dương Bàn rồi, chỉ sợ rằng vị hoàng đế này muốn biến ta trở thành một thanh kiếm sắc bén của triều đình, sau khi qua sông sẽ chặt cầu rút ván. Phải biết rằng bằng vào thực lực đỉnh cấp võ thánh của ta hiện giờ, về sau tiếp tục lập công lớn, trong khoa khảo đỗ trạng nguyên, khi đó danh vọng sẽ càng thêm lớn mạnh. Không đến mười năm sẽ cử ta đến Nam Châu làm tổng đốc. Lúc đó chưa chắc ta đã có thể thay đổi tín ngưỡng của toàn bộ bách tính ở Nam Châu, trong quá trình này, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với đám hào môn thế gia ở đây, khiến cho bản thân nhất định thụ thương tổn. Thế nhưng khi triều đình thực sự xuất binh dẹp yên mọi chuyện, khẳng định sẽ thu thập luôn cả ta. Vào thời điểm đó, những miếu thờ của mẫu thân ta cũng sẽ bị phá huỷ theo, há còn có thể dựng lại để thụ hưởng hương hoả thờ cúng sao? Trừ phi ta phụ trợ Ngọc thân vương thành công đăng ngôi đại bảo, được hắn sắc phong, như vậy mới khiến ta cảm thấy thực sự tin tưởng. Đây có lẽ là cách Kiền đế Dương Bàn thăm dò ta, ta sao có thể mắc câu một cách đơn giản như vậy được? Chắc hẳn trong tâm ngươi đã cho rằng ta chính là một con cờ do Thái Thượng đạo sắp đặt chứ gì?
Mọi ý niệm cấp tốc hiện lên trong đầu Hồng Dịch. Bằng vào tu vi đạo thuật của hắn, thông suốt nguyên nhân hậu quả, gần như chỉ trong mấy nhịp hô hấp, gần như mơ hồ suy đoán ra kết quả cuối cùng của sự việc.
Miếng mồi do Kiền đế Dương Bàn tung ra này có thể nói là cực kỳ lớn.
Ngay cả Hồng Dịch cũng cảm thấy dao động. Thế nhưng sau khi theo những gì hắn suy đoán, cho dù việc này có thực hiện được thì cũng không thể duy trì lâu dài được. Dù sao muốn thay đổi tín ngưỡng của toàn bộ bách tính Nam Châu, so với việc chặt đầu bọn học cũng chẳng khác là mấy.
Tự bản thân gây xung đột với đám hào môn thế gia cũng như bách tính ở Nam Châu, nếu tận lực thì cũng có thể chiến thắng, tạo thành một đả kích lớn cho giới hào môn thế gia.
Thế nhưng cuối cùng cũng khiến cho lời ca tiếng thán vang dội đất trời, triều đình sẽ nhân cơ hội khởi binh thu thập, dẹp yên những tiếng kêu thán.
Đây cũng là một loại thủ đoạn của đế vương.
Bỗng nhiên Hồng Dịch phát hiện ra rằng, Kiền đế Dương Bàn thực chất là một loại người giống như Hồng Huyền Cơ, chẳng qua là so với Hồng Huyền Cơ thì thâm trầm hơn nhiều, khó dò hơn nhiều.
- Lực lượng đủ cường đại, siêu thoát khỏi trói buộc của sinh tử, thì mới có khả năng nâng tầm nhìn lên cao hơn. Nếu như ta không có lực lượng cường đại, không có thực lực vượt qua lôi kiếp, không có tâm lý vượt qua sự sợ hãi với thiên uy thì làm sao có thể suy đoán ra đế vương tâm thuật được (âm mưu của đế vương)?
Nếu như lúc này là Hồng Dịch khi chưa vượt qua lôi kiếp thì tuyệt đối chỉ bằng vào một câu nói này của Kiền đế, sẽ lập tức sinh ra thứ ý niệm "báo đáp" trong đầu. Dù sao cái ân đức mà Kiền đế ban cho Hồng Dịch như thế này, đối với hắn mà nói, thật sự là quá lớn.
Thế nhưng khi vượt qua lôi kiếp, thần hồn của Hồng Dịch đối khi đối mặt với uy phong của thiên địa đã có một loại phong vị thấu đáo, thông suốt vạn vật.
Hắn tuyệt đối không thể thu nhận thứ ân đức này của Kiền đế, cũng tuyệt đối không để cho đế vương tâm thuật mê hoặc.
Huống chi bách tính ở Nam Châu đều thờ cúng Đại La Thiên Tôn. Bản thân muốn thay đổi toàn bộ tín ngưỡng của bách tính nơi này, đối với sức một người mà nói, quả thật là một việc không tưởng, hơn nữa nếu như thực sự làm việc này thì chẳng khác nào làm trái với đạo tâm.
Trừ phi hiện giờ trước tiên cứ phò tá Ngọc thân vương đăng ngôi đại bảo. Sau đó Ngọc thân vương hạ một đạo ý chỉ, khi ấy mới có thể khiến Hồng Dịch cảm thấy yên tâm. Dù sao đối với Ngọc thân vương hắn còn nhìn thấu, còn đối với Kiền đế Dương Bàn thâm sâu khó lường này, hắn hoàn toàn không có gì để nắm chắc.
- Tạ ơn ân điển của hoàng thượng. Thần nhất định sẽ vì giang sơn xã tắc, vì lê dân thiên hạ mà cống hiến hết sức mình.
Trong đầu xoay chuyển ý niệm, thế nhưng Hồng Dịch vẫn quỳ xuống lạy một cái, giọng nói tỏ ra vui mừng một cách cuồng nhiệt, khiến cho toàn bộ thái giám trong đại điện giật nảy cả người.
- Ừm.
Kiền đế Dương Bàn nhìn thấy Hồng Dịch tỏ ra vui mừng một cách điên cuồng, quỳ xuống dập đầu tạ ơn, trong ánh mắt cũng không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào.
- Ngươi là người do Ngọc thân vương tiến cử, coi như là môn hạ của hắn. Tuy nhiên trẫm phải nhắc nhở ngươi một câu, quân tử hội tụ mà không lập thành bè phái. Ngươi có thể đền ơn tri ngộ, thế nhưng không được rơi vào sự lôi kéo bè phái. Nếu không, bằng vào ba xích long tuyền, trẫm cũng không hề tiếc rẻ đâu. Lùi ra đi.
Khi Kiền đế nói ra ba chữ cuối cùng, đột nhiên thanh âm giống như biến thành thực chất, quanh quẩn xung quanh đại điện, phòng ốc, phát ra những tiếng rắc rắc, cả toà đại điện hơi rung lên, tựa hồ sắp đổ sập xuống, đồng thời một cỗ uy nghiêm vô cùng vô tận từ giữa hư không đè ép xuống bên dưới.
Hồng Dịch khẽ động trong lòng, thân thể khẽ lay động cúi xuống, lùi ra bên ngoài.
.............
- Hầu gia, mạt tướng không hoàn thành được giao phó của người, bị tiểu tử Hồng Dịch kia một đao chém chết ngựa, trong cuộc thi võ lần này bị loại, mong hầu gia giáng tội.
Bốn cao thủ mặc hắc y quỳ xuống trên mặt đất.
Người bọn họ quỳ xuống chính là Vô Địch hầu.
- Không sao.
Vô Địch hầu phất tay một cái, trên khuông mặt xuất hiện một tia cười.
- Đây là do Hồng Dịch quá cường đại, không trách được các ngươi. Tại Xuất Vân quốc ta đã cảm thấy tên Hồng Dịch này không hề đơn giản, chơi đùa với hắn cũng khá thú vị, thế nên mới nuôi hắn béo thêm chút nữa. Không ngờ rằng chỉ không chú ý một thời gian hắn lại béo đến mức này, xem ra đến lúc phải giết rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.