Dương Thần

Chương 298: Độ lôi kiếp!

Mộng Nhập Thần Cơ

30/03/2013



Những hạt mưa dày đặc tí tách rơi xuống, mang đến cho mặt đất vốn đã khô hạn suốt một tháng luồng sinh khí mới.

Trên bầu trời những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến, đâu đó vang lên những tiếng sấm xuân trầm hưởng, khiến cho những động vật đang chìm say trong giấc ngủ đông cũng giật mình bừng tỉnh. Những sự sống ẩn núp trong trời đông giá rét dường như cũng đang tỉnh giấc.

Tiếng sấm mùa xuân vừa vang lên, sinh cơ trên mặt đất rộng lớn tựa hồ đang dần dần xuất hiện.

Ai ai cũng cảm nhận thấy được trong mưa xuân, trong sấm xuân ẩn chứa luồng khí tức của mùa xuân, tâm tình trở nên dễ chịu, từ sâu trong đáy lòng con người, ai ai cũng khoan khoái vô cùng.

Đứng giữa mưa xuân Hồng Dịch tựa như cảm thấy sinh khí của đất trời càng lúc càng trở nên nồng đậm.

- Mùa xuân đến rồi sao? Sấm xuân cuối cùng cũng đến rồi!

Hồng Dịch ngước nhìn bầu trời, mỗi một tiếng sấm xuân vang lên, thân thể của hắn lại khẽ dao động, tựa như những gợn nước lăn tăn trên mặt hồ.

Đây là hậu sơn của Lục Liễu trang.

Thân thể đang đứng giữa mưa xuân lúc này của Hồng Dịch cũng không phải là thể xác thực sự, mà là thần hồn, vì thế cho nên mỗi khi sấm xuân vang lên mới có những rung động khe khẽ như vậy.

Vào ngày mưa rơi nổi sấm, hễ là quỷ tiên chưa độ lôi kiếp đều không dám tuỳ tiện ra ngoài. Nếu không một khi sấm xuân nổ lên, từ trên bầu trời trời, hai cỗ ý chí huỷ diệt và sáng tạo va chạm với nhau rồi truyền xuống cũng đủ đánh tan thần hồn.

Đạo thuật không cao thì có thể trực tiếp bị nghiến nát thành bụi phấn.

Trước đây Hồng Dịch cũng từng trải qua việc này, nếu không phải nhờ vào sự thần diệu của Quá Khứ kinh thì hắn đã chết từ lâu rồi.

Tuy nhiên hiện giờ Hồng Dịch đã là cao thủ bán lôi kiếp, hơn nữa đạo thuật lại cao minh, đứng trong sấm xuân cũng chỉ khiến thần hồn khẽ dao động, hoàn toàn không tạo nên bất cứ tổn thương nào với hắn.

- Hồng Dịch, chàng thật sự muốn độ lôi kiếp sao?

Thiện Ngân Sa ở bên cạnh Hồng Dịch cất giọng hỏi, ngoài ra xung quanh còn có Tinh Nhẫn hoà thượng và đại kim chu.

Ba người này đều đứng ở đây để làm hộ pháp cho Hồng Dịch.

Lúc độ lôi kiếp nếu như không có ai hộ pháp là điều tuyệt đối không thể đựơc. Hơn nữa sau khi độ lôi kiếp xong, thần hồn sẽ trải qua một giai đoạn cực kỳ suy yếu, nếu như để địch nhân biết được, vậy coi như xong đời.

Cho dù địch nhân không biết, thế nhưng gặp phải cao thủ khác đi ngang qua, thu lấy thần hồn, tế luyện thành pháp bảo, khi đó thì sống không bằng chết, vĩnh viễn không siêu sinh.

- Tất nhiên rồi. Quá Khứ kinh của ta đã đại thành, hơn nữa còn luyện thành Chiến Thần ma kinh, sau khi hấp thụ thần hồn của thánh giả Đồ Nguyên đã trở thành cao thủ bán lôi kiếp, nếu bây giờ không độ qua lôi kiếp nữa thì còn nói làm gì?

Hồng Dịch cười cười nói.

- Khi ta độ lôi kiếp xong sẽ nói lại kinh nghiệm cho nàng hay, sau đó có cơ hội, khi nàng luyện thành Quá Khứ kinh rồi thì cũng nên độ lôi kiếp luôn đi!

Hiện giờ hai người tất nhiên không thể cùng nhau độ lôi kiếp.

Nếu như Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch đồng thời độ lôi kiếp, sau đó đồng thời suy yếu, lúc ấy nếu có chuyện gì xảy ra sẽ không cách nào ứng phó kịp. Vì thế trước hết cứ để cho một người độ qua lôi kiếp, người còn lại để sau này độ tiếp, như vậy mới có thể chiếu cố lẫn nhau.

Hơn nữa Thiện Ngân Sa còn chưa tu luyện thành Quá Khứ kinh, khi độ lôi kiếp tuy rằng không quá nguy hiểm thế nhưng vẫn không nắm chắc mười phần.

Độ lôi kiếp, tốt nhất là phải tuyệt đối nắm chắc.

- Yên tâm đi Ngân Sa! Hôm nay ta đến phủ Ngọc thân vương, nghe được rằng Kiền đế Dương Bàn và Hồng Huyền Cơ đang chuẩn bị có hành động lớn, e rằng thiên hạ sẽ thay đổi, trong Ngọc kinh thành sẽ phát sinh động tĩnh lớn. Nếu không có thực lực cực kỳ cường đại thì khó có thể tự bảo vệ bản thân! Huống hồ thứ lôi kiếp này cũng không thể làm gì được ta đâu. Ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi, ta muốn xem xem nộ hoả của thiên địa, lực lượng huỷ diệt của tạo hoá cuối cùng có bộ dáng ra sao?

Hồng Dịch nói.

- Đây mới đúng là phong thái của giới tu đạo chúng ta.

Thiện Ngân Sa gật đầu nói.

- Thật ra ta cũng đợi chờ ngày này. Suốt một đời ta tu luyện Thần Tiêu đạo Lôi Pháp, thế nhưng chưa từng biết được thiên lôi bạo tạc thực sự ra sao cả. Thứ ở bên trong miếng Tiên Đô Ngọc Hoàng này cũng chỉ là tinh khí của thiểm điện, không phải là thiên lôi thực sự!

- Được rồi! Ta đi đây!

Hồng Dịch cười ha ha, thân thể khẽ động, biến thành một luồng gió ấm cuồn cuộn, phóng vào làn mưa xuân, chìm vào trong tầng mây dày đặc trên bầu trời.

Trên bầu trời là những đám mây đen dày đặc nối tiếp nhau, từ trong mây đen thỉnh thoáng lóe lên những tia thiểm điện sáng chói, những tiếng sấm trầm muộn vang lên liên miên khiến cho cả đất trời như chấn động, uy chấn tà ma, tản ra một cỗ lực lượng vô cùng vô tận.

Hồng Dịch vừa bay lên hơn trăm trượng liền nhận thấy một cỗ áp lực khổng lổ đang phá không ập tới, như muốn chấn nát thần hồn của bản thân. Sau đó cỗ áp lực vô hình này dường như biến thành vô số ngọn roi, quật tới tấp vào linh hồn của mình, tiếp theo lại hoá thành trăm ngàn lưỡi đao sắc bén, bổ xẻ thần niệm của bản thân thành muôn mảnh nhỏ.

- Trăm vạn lưỡi đao róc xương róc thịt cũng không thống khổ bằng thứ áp lực này!

Hồng Dịch biết rằng đây cũng không phải là lôi kiếp thực sự mà chỉ là lực lượng ở rìa lôi đình, nếu như là quỷ tiên thông thường thì thần hồn đã sớm tan nát rồi.

Bất chấp cỗ áp lực cực lớn, bất chấp mọi sự thống khổ khi thần niệm bị phá nát, Hồng Dịch vẫn tiếp tục phóng về phía trước, thế nhưng cứ tiến một trượng áp lực lại tăng lên gấp mười lần!

Trong mắt của Hồng Dịch, không khí bốn phía xung quanh đều là thứ tinh quang loá mắt! Khắp cả bầu trời vô cùng vô tận đều là những luồng tinh quang loá mắt, chúng không ngừng lúc nhúc, nhích động, không ngừng xuất hiện rồi lập tức nổ tung thành từng mảnh.

Đồng thời Hồng Dịch còn cảm thấy ở trong đất trời, hai luồng khí tức âm dương đang va chạm dữ dội, sinh ra sấm sét.

Có một thứ gì đó kỳ diệu không thể miêu tả thành lời đang không ngừng sinh ra rồi huỷ diệt trong lôi đình.

- Nếu như là quỷ tiên thông thường, không nói đến độ lôi kiếp, chỉ cần bay lên được tầng mây như thế này cũng vô cùng khó khăn rồi.

Trong nháy mắt Hồng Dịch đã bay lên thêm ba nghìn trượng, đến sát rìa của đám mây đen, chỉ một chút xíu nữa là tiến nhập vào trong đám mây. Từ nơi này hắn có thể thấy được diện mạo thực sực của sấm sét bên trong, cảm nhận được lực lượng chân chính của thiên địa.

Thế nhưng khi còn cách rìa đám mây khoảng chừng một trăm trượng, một luồng gió mạnh cường liệt, tràn ngập thiên địa, chẳng khác nào thực chất, cuồn cuộn ập tới ngăn trở hắn.

Hồng Dịch mỗi lần tiến tới phía trước, những luồng thần niệm của bàn thân đều cảm thấy ngứa ngáy, đau đớn kịch liệt, tiếp đó hắn mất đi cảm giác, thần hồn liền tản ra.



- Quyền ý dương cương của võ thánh so với loại cương khí (gió trên cao) dữ dội này đúng là không đáng nhắc tới!

Liên tiếp vài lần sau đó Hồng Dịch đều không cách nào tiến vào trong tầng mây được, trong lòng liền khẽ động, lập tức vận khởi Chiến Thần ma kinh.

Gào! Gào! Gào!

Một pho tượng chiến thần từ trong thần hồn của hắn hiện ra, gầm lên dữ dội, phát ra những luồng gió cực mạnh cuồn cuộn lao về phía trước, sau đó phát nổ.

Ầm ầm!

Luồng cương khí trước mặt bị nổ tung, trở nên thưa thớt hơn một chút.

- Quá khứ vô lượng, ta là Di Đà!

Trong nháy mắt Hồng Dịch liền vận khởi Quá Khứ kinh, toàn thân tựa như biến thành pho tượng Quá Khứ đại phật vĩnh bất biến, toả ra ánh sáng vàng kim lấp lánh, sau đó mãnh liệt lao thẳng vào trong mây đên.

Rắc rắc! Rắc rắc!

Từ những luồng thần niệm truyền đến một loạt âm thanh rắc rắc!

Ngay lúc xông vào trong mây đen, Hồng Dịch liền cảm thấy dường như bản thân đang bị nghiền nát thành từng hạt bụi, đúng là như vậy, là bị nổ tung thành bụi phấn.

Mỗi một thần niệm trong đầu của hắn đều bị nghiền nát bấy, nứt ra thành từng mảnh.

Ngay cả sự tồn tại bản thân là gì dường như Hồng Dịch cũng không rõ lắm, tất cả mọi suy nghĩ, ý niệm của hắn trở nên mơ hồ, không còn biết gì đến đau đớn hay sợ hãi.

Dường như hắn chỉ biết đến một thứ cảm giác duy nhất, cảm giác bị nghiền nát thành bụi phấn là thế nào.

Thế nhưng còn may, trong lúc hắn vận dụng Quá Khứ kinh, bản tính chân như, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một cỗ ý cảnh bất sinh bất diệt trong nháy mắt xuất hiện, trong tư tưởng của hắn lập tức xuất hiện chân ý của Quá Khứ kinh, luồng ý niệm này mãnh liệt bùng lên.

Cạch, cạch, cạch, cạch!

Toàn bộ những luồng thần niệm bị nứt vỡ liền tụ hợp lại, một lần nữa ngưng tụ thành thần hồn của hắn!

- A!

Thần hồn vừa ngưng tụ lại thành hình, Hồng Dịch liền kêu lên một tiếng. Cuối cùng hắn đã biết được cái gì gọi là áp lực, cái gì gọi là thống khổ, cái gì gọi là khó chịu!

Lúc này tràn ngập trong khắp đất trời đều là điểm ánh sáng loá mắt vô cùng vô tận, thậm chí ngay cả trăng sao nhật nguyệt khi đứng trước màn ánh sáng chói loà này dường như cũng không đáng là gì cả.

Màn tinh quang này, mỗi một tấc, mỗi một sợi, mỗi một điểm tựa hồ đều xen vào trong thần niệm của hắn.

Thứ cảm giác này quả thật chẳng khác nào có muôn vàn mũi kim châm đang cắm vào cơ thể qua những lỗ chân lông, đâm sâu vào trong thể xác, xuyên nát cơ bắp thành thịt vụn, không chỗ nào không cảm thấy đau đớn.

Màn tinh quang này, mỗi một tấc, mỗi một sợi ánh sáng cũng tương đương với một tia thần niệm, trong đó ẩn chứa một cỗ chân ý của sự huỷ diệt và sáng tạo, tựa như muốn nuốt chửng tất cả thần niệm của Hồng Dịch!

Đây là thần niệm của đất trời đang muốn nuốt chửng thần niệm của con người!

Mỗi một tia thần niệm của Hồng Dịch lúc này đều đang phải đối đầu với sự cắn nuốt của những luồng thần niệm vô cùng vô tận trong đất trời.

Hắn cảm thấy bản thân giống như một người tay không nhảy vào trong biển lớn sâu thẳm, một thân một mình đối mặt với sự cắn xé dữ dội của vô cùng vô tận cá mập.

Đúng là như vậy. Hiện giờ toàn bộ những luồng thần niệm tràn ngập khắp đất trời này đều là thần niệm của sấm sét, cũng là thần niệm của vũ trụ, thần niệm của âm dương, không có bất cứ thứ cảm xúc nào, chỉ biết cắn nuốt, đồng hoá.

Loại thần niệm này, mỗi một tia, mỗi một sợi đều cường đại hơn Hồng Dịch gấp mười lần, hơn nữa số lượng của chúng là vô cùng vô tận.

Chúng lũ lượt ùn ùn kéo tới, như muốn cắn nuốt từng luồng thần niệm một của Hồng Dịch, sau đó đồng hoá, khiến cho Hồng Dịch hoàn toàn mất đi ý chí của bản thân, biến thành một phần của đất trời, kết quả như vậy tất nhiên là tử vong, tiêu vong, cát bụi trở về với cát bụi.

Một người bình thường, giữa đại dương sâu thẳm, rơi vào trong đại trận của trăm vạn con cá mập, kết cục ra sao có lẽ không cần phải nói cũng biết được.

Thần hồn của của Hồng Dịch vừa ngưng tụ thành lập tức lại bị một tiếng sấm rền cực lớn từ trên bầu trời đánh tan nát thành trăm ngàn luồng thần niệm.

Sau đó trăm ngàn luồng thần niệm này, mỗi một luồng đều bị vô số sợi thần niệm của sự sáng tạo và huy diệt cắn xé!

- Đúng là rơi vào trong biển máu tu la, bị quần ma cắn xé mà!

Trong thoáng chốc, Hồng Dịch cảm thấy bản thân giống như bị rơi vào trong biển máu tu la, bị vô cùng vô tận tu la ác ma lao tới cắn xé thành trăm ngàn mảnh vụn, ngấu nghiến cắn nuốt từng khối thị trên người.

Nếu thay thế bằng quỷ tiên thông thường thì lúc này đã sớm chết mấy trăm lần rồi.

Thế nhưng Hồng Dịch khi trải qua một loạt biến hoá vừa rồi, trong lòng cũng hiểu ra đôi chút.

- Ngươi muốn cắn nuốt ta! Vậy thì ta sẽ cắn nuốt ngươi! Cắn nuốt đám thần niệm của đất trời này, biến thành lực lượng của bản thân! Đây chính là lúc thần hồn hấp thu sấm sét, vượt qua lôi đình, dùng khí tức của lôi đình, mượn ý chí của đất trời để tu luyện!

Hồng Dịch biết, trăm ngàn luồng thần niệm của bản thân hiện giờ phải đối mặt với những luồng thần niệm vô cùng vô tận của đất trời, bất kể chúng cường đại đến đâu cũng phải đánh bại tất cả, cắn nuốt tất cả, bắt chúng phải hàng phục thần niệm của bản thân, bắt ý chí của đất trời hàng phục ý chí của chính mình.

Đây là chân ý của việc tu đạo, là chân ý của lôi kiếp!

Hiện giờ Hồng Dịch hoàn toàn có thể thoát ra khỏi nơi này, thế nhưng nếu không đánh bại những luồng ý chí này, không thôn tính được những luồng thần niệm này thì việc độ lôi kiếp coi như thất bại hoàn toàn.

- Thiên địa tà mà! Giết giết giết!

Đối diện với tình huống như vậy, Hồng Dịch tận lực vận khởi trăm ngàn luồng thần niệm của bản thân, đối kháng một cách quyết liệt với ý chí của thiên địa.

Rầm!

Bỗng nhiên một luồng thần niệm trở nên rắn chắc, vùng lên, tung ra một kích dữ dội, đẩy lui một tia ý chí của thiên địa, sau đó luồng thần niệm này của Hồng Dịch liền mở ra một cái miệng cực lớn, nuốt chửng cỗ ý chí của thiên địa kia vào bên trong. Thế nhưng ngay lập tức vô số những tia ý chí của thiên địa vây xung quanh luồng thần niệm này, bắt đầu cắn xé quyết liệt, có thể nói đã khiến cho luồng thần niệm này trở nên kiệt sức, sau đó liền bị hơn mười tia ý chí của thiên địa xé thành từng mảnh vụn.



Trong nháy mắt.

Hồng Dịch liền cảm thấy bản thân lại biến thành bột phấn, không cảm giác được bất cứ thứ gì.

- Mệt mỏi quá sức, hay tạm nghỉ thôi, không chiến nữa, bằng vào lực lượng của bản thân, đối kháng với ý chí của thiên địa, đây từ đầu đã là chuyện ngu xuẩn nhất trong thiên hạ. Không bằng để cho đất trời đồng hoá, bản thân biến thành một phần của đất trời, đạt tới cảnh giới cao nhất, thiên nhân hợp nhất. Cớ chi phải chấp nhất như thế này? Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, buông dao đồ tể, lập tức trở thành phật.

Một cỗ tâm ma từ trong ý niệm của Hồng Dịch xuất hiện khi hắn lần thứ hai vận dụng Quá Khứ kinh ngưng tụ thần hồn.

- Chiến! Chiến! Chiến! Biển khổ vô biên, ta nhất định sẽ vượt qua! Không vượt qua sao có thể biết được biển khổ không có bến bờ! Buông dao đồ tể, lập tức thành phật. Muốn buông dao đồ tể thì trước hết phải có dao mới có thể buông được chứ, không có dao thì lấy gì mà buông ra! Không có dao đồ tể thì sao có thể thành phật?

Nhất niệm hiện ra chiến lui tâm ma!

Lần này tâm của Hồng Dịch trở nên kiên định hơn ba phần!

Trong lúc trăm ngàn thần niệm đang tranh đấu dữ dội, đột nhiên một cỗ thân niệm cường đại đẩy lùi tâm ma, cắn nuốt một tia ý chí của đất trời! Sau đó tiếp tục nhanh chóng ngưng tụ lại thành kim thân của Quá Khứ đại phật!

Pho tượng Quá Khứ đại phật thân vàng kim này vừa ngưng tụ thành thì lập tức có rất nhiều tia ý chí của thiên địa tựa như bầy cá mập vây xung quanh, thế nhưng bị kim quang từ trên người đại phật bắn xuống nên không cách nào tiến đến gần được, chỉ có thể bao vây ở bên ngoài.

Lúc này Hồng Dịch cảm thấy bản thân giống như đã bước lên một con thuyền vững trãi, tuy rằng đàn cá mập đang lượn lờ bơi xung quanh, thế nhưng đã không thể cắn nuốt người ngồi trên thuyền nữa rồi.

Hiện giờ, trong thần hồn của Hồng Dịch, mỗi một luồng thần niệm đều đang dung hợp cắn nuốt một tia ý chí của thiên địa. Loại ý chí này vô tình, máu lạnh, bên trong chỉ có cỗ lực lượng của sự sáng tạo và huỷ diệt đang không ngừng sinh sôi phát triển. Khi cắn nuốt những tia ý chí này xong, muốn luyện hoá hoàn toàn thì còn cần một thời gian rất dài mới làm được. Điều này chẳng khác nào thời kỳ hắn khôi phục hấp thụ dược lực sau khi phục dụng Địa Nguyên Linh Đan.

Cho dù là quỷ tiên cường đại hơn đi chăng nữa, sau khi chiến thắng ý chí hung mãnh của thiên địa cũng sẽ lâm vào tình trạng kiệt sức như vậy.

Hiện giờ Hồng Dịch vừa trải qua một trận vật lộn tranh đấu với thiên địa, hắn cảm thấy thần hồn của bản thân dường như tiêu hao hết sức lực.

- Quá khứ vô lượng, chân như bất biến!

Tuy nhiên Hồng Dịch cũng dựa vào Quá Khứ kinh, trong nháy mắt lập tức khôi phục lại thần hồn lực, thoát khỏi tình trạng kiệt sức. Đồng thời trong thần hồn của hắn, mỗi một luồng thần niệm đều tận lực áp chế ý chí của thiên địa, sau đó dần dần chuyển hoá thành lực lượng của bản thân. Bởi lẽ hắn vốn là cao thủ bán lôi kiếp, cho nên đối với việc vượt qua một trọng lôi kiếp đương nhiên sẽ rất nhanh chóng!

Trong một khoảng thời gian ngắn, Hồng Dịch đứng trong mây đen hoá thành một pho tượng Quá Khứ đại phật, kim quang bắn ra xung quanh mỗi lúc một rực rỡ.

- Được lắm, cuối cùng ta cũng nhìn rõ đựơc tình hình xung quanh!

Lúc này Hồng Dịch đã nhìn thấy rõ tình huống bên trong đám mây. Hắn nhận ra bản thân đang đứng ở sát rìa một khoảng không gian cực kì lớn, ở trung tâm của vùng không gian này là một vùng hỗn độn, không ngừng phát nổ, chấn động.

Bản thân mới chỉ đứng ở sát rìa mà thôi.

Thứ mà bản thân vừa mới cắn nuốt chẳng qua mới chỉ là ý chí của thiên địa ở vùng rìa ngoài mà thôi.

Hồng Dịch mơ hồ cảm nhận được, càng đi vào gần trung tâm của vùng sấm sét, ý chí thiên địa càng trở nên cường đại! Bạo tạc chấn động bên trong cũng ngày càng dữ dội, ở trung tâm, nơi sâu nhất của vùng không gian này, mỗi một tia ý chí do sấm sét phát nổ có khi so với toàn bộ thần hồn lực hiện giờ của Hồng Dịch cường đại hơn vô số lần.

Thậm chí khi sấm sét ở vùng trung tâm của không gian này phát nổ, mơ hồ còn tạo ra một khe nứt thông với một tiểu thiên thế giới nào đó. Hơn nữa từ trong những tiểu thiên thế giới này còn truyền ra những luồng khí tức vô cùng khủng bố! Hồng Dịch cảm nhận được từ những thông đạo nối liền với các tiểu thiên thế giới này dường như còn ẩn chứa thứ gì đó.

Tuy nhiên khi sấm sét tại vùng trung tâm phát nổ, cánh cửa thông với các tiểu thiên thế giới đó chỉ chợt xuất hiện trong khoảnh khắc, Hồng Dịch cũng không phát hiện được bên trong những tiểu thiên thế giới do sấm sét mở ra này cuối cùng ẩn chứa thứ gì kinh khủng ở bên trong.

Hiện giờ hắn mới đi đến vùng rìa ngoài, cắn nuốt một vài tia ý chí nhỏ bé của thiên địa mà đã thiếu chút nữa lâm vào tình trạng kiệt sức, nếu muốn tiến sâu vào vùng trung tâm thì e rằng cần phải có lực lượng cường đại gấp trăm lần hiện giờ mới có thể làm được.

Hơn nữa hắn còn cảm nhận thấy được, mỗi khi sấm sét được sinh ra, trong khoảng không gian khổng lồ này, từ vùng trung tâm đến rìa biên ở bên ngoài, ý chí của thiên địa mạnh yếu khác nhau, dường như có cả thảy chín khu vực khác nhau.

Ở mỗi khu vực, sự mạnh yếu của ý chí thiên địa lại không giống nhau, càng gần vùng rìa ngoài, lực lượng này càng nhỏ, càng tiến gần vào bên trong càng mạnh mẽ, càng kinh khủng.

Thậm chí Hồng Dịch còn mơ hồ cảm nhận được, ở một vài khu vực không gian ở bên trong, mỗi một tia ý chí của thiên địa gần như đều ngưng tụ thành thứ gì đó có dáng dấp giống hệt Lôi Thần Cự Linh trong Thần Tiêu đạo pháp của Thiện Ngân Sa! Thậm chí tại vùng trung tâm còn thấp thoáng có bóng dáng của Thần Tiêu Đạo Tôn!

Nói một cách khác, nếu như hiện giờ Hồng Dịch cứ tiếp tục tiến vào vùng trung tâm thì lập tức sẽ lọt vào vòng công kích của trăm vạn Thần Tiêu Đạo Tôn, cũng tương đương với việc tiếp nhận sự công kích của trăm vạn Thiện Ngân Sa đã vượt qua lôi kiếp!

- Để ta đối phó với một nghìn, một vạn Thiện Ngân Sa sao? Nếu như vậy ngay cả Mộng Thần Cơ cũng phải chết thôi!

- Chả trách người ta thường nói lôi kiếp có chín cửa ải! Thì ra khi sấm sét được sinh ra, từ rìa bên ngoài cho đến vùng trung tâm, ý chí của thiên địa lại mạnh yếu khác nhau như vậy, tổng cộng phân chia làm chín khu vực khác nhau!

- Muốn vượt qua tầng lôi kiếp thứ hai thì e rằng phải tiến sâu vào bên trong, nếu thực sự như vậy thì quá nguy hiểm! Cho dù thành công vượt qua cũng không thể dễ dàng như hiện giờ, chắc chắn sẽ lâm vào tình trạng kiệt sức. Cuối cùng có nên xông vào độ qua tầng trọng lôi kiếp thứ hai này hay không đây?

Hồng Dịch đứng ở vùng rìa sấm sét tự hỏi.

Hắn đang do dự, băn khoăn, có nên xông thẳng vào bên trong hay không? Có nên dốc toàn lực đánh cuộc một phen, độ liên tiếp hai lần lôi kiếp, tiếp tục xông vào tầng bên trong, cắn nuốt càng nhiều ý chí thiên địa, giúp thần hồn lớn mạnh, khiến cho thần hồn trở nên càng thêm thuần dương, nhất cử trở thành thứ tồn tại siêu việt sánh ngang với Khổng Tước vương hay không?

Hai mươi năm trước Khổng Tước vương cũng từng vượt qua lần lôi kiếp thứ hai, hiện giờ e rằng cũng độ qua ba, bốn lần lôi kiếp rồi.

Ngay khi Hồng Dịch đang suy nghĩ thì đột nhiên, một đoàn lôi khí, ý chí thiên địa cách hắn hơn trăm dặm bỗng nhiên sinh ra một đợt dao động dữ dội, rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt, đánh thẳng xuống phía dưới.

Một cụm ý chí thiên địa trong lúc phóng xuống phía dưới liền ngưng tụ thành luồng ánh sáng loá mắt.

Đây chính là thiểm điện!

- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có người nào đó ngưng luyện khí tức của sấm sét! Không thể nào! Tên quỷ tiên này dám vận luyện đạo pháp hút sấm sét, chẳng phải tự tìm cái chết sao?

Hồng Dịch chấn động trong lòng, nhanh chóng nhằm thẳng về phía tia thiểm điện đánh xuống phóng đi, thoáng chốc vựơt qua hơn trăm dặm.

Lúc này, bên dưới là Ngọc Long sơn, nơi cư trú của Phương Tiên đạo.

Địa điểm mà tia thiểm điện vừa mới đánh xuống là một đạo đàn, hai bên đạo đàn có rất nhiều đứng xung quanh, khí tức tản ra từ thân thể của đám người này đều rất kinh khủng. Ở trung tâm đạo đàn là một khối đá lớn, cao bằng một người trưởng thành, thứ mà tia thiểm điện vừa đánh vào chính là khối đá này.

Hồng Dịch vừa vượt qua một trọng lôi kiếp, pháp lực tăng lên nhiều, vừa liếc qua đã nhận ra khối đá hình người ở bên dưới vô cùng huyền diệu.

- Bên trong đá núi dựng dục linh thai! Sao có thể như vậy đựơc! Sao có thể như vậy được! Thiên địa này sao có thể tồn tại thứ biến thái như vậy đựơc! Trong lịch sử ghi chép lại rằng, năm đó thượng cổ thánh hoàng Hồng hình như cũng từ trong đá núi mà sinh ra! Trong cây cối sinh ra đựơc tượng gỗ hình người cũng đã là sự thần kỳ của tạo hoá rồi, đã là hiện tượng không cách nào giải thích được, vậy mà trong đá ngọc không ngờ lại có thể dựng dục linh thai! Ông trời ơi! Điều này sao có thể xảy ra được!

Hồng Dịch hoàn toàn chấn động!

Bất thình lình, hắn phi thân lao xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dương Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook