Dương Thần

Chương 112: Kinh đào hãi lãng

Mộng Nhập Thần Cơ

30/03/2013



- Đây là...

Hồng Dịch nhìn một rương bí dược này mà trong lòng âm thầm khiếp sợ. Thấy tên của chúng hắn chỉ biết mấy bình dược cao, dược hoàn, dược dịch này không phải là loại thuốc bình thường ở chợ dùng phương thuốc phối hợp mấy loại dược liệu nấu lên là có thể luyện ra được.

Như Báo Thai Sinh Cân hoàn này phải cần tới cuống rốn thai nhi của một Tuyết Hoa báo mẹ có thai, loài báo hung mãnh sống ở những vùng núi tuyết. Cuống rốn phải lấy từ trong trong thân thể báo mẹ ra rồi sau đó thêm vào các loại dược liệu quý hiếm khác nấu trong mấy tháng cho nó trở thành dạng keo mới tiếp tục xe thành dược hoàn, rồi sau khi phơi khô lại bảo quản trong vòng mười năm ho chất thuốc dần dần lắng đọng củng cố lại. Đến lúc đó mới được xem như là đã luyện chế thành công.

Loại Báo Thai Sinh Cân hoàn này khi sử dụng phải dùng nước hòa tan rồi bôi lên các khớp xương, gân, mạch trên thân thể. Qua vài ngày, gân mạnh sẽ càng trở nên cứng cỏi hữu lực, hơn nữa còn không có độc tính nào cả. Loại thuốc này chính là linh đan diệu dược mà người luyện võ ước mơ. Nó là Thần dược, là Tiên dược!

Còn Kim Cương Thể Hồ tô cũng vô cùng kì diệu. Nó là một loại bơ, khi Luyện võ lấy loại bơ này bôi lên toàn thân, dược lực của bơ thẩm thấu vào da màng khiến da màng trở nên mềm mại, cứng cỏi và rắn chắc.

Đại Thiền Tự từng có rất nhiều hòa thượng, thân thể khi dùng sức là da màng vững chắc như tinh cương, nhưng khi tán công lại mềm mại như bông. Đó chính là nhờ vào loại linh dược này.

Còn cả loại Hổ Cốt Ngọc Tủy cao này nữa, loại thuốc này có dược liệu chính là cốt tủy của mãnh hổ nấu lên rồi cô đặc lại mà thành. Nếu ăn vào sẽ làm cho xương cốt toàn thân cuiwngs rắn, tới cảnh giới luyện cốt như cương!

Hồng Dịch cũng biết năm đó Bạch Tử Nhạc luyện võ cunngx chính là nhờ vào loại hổ cốt cao này mới có thể khiến cho xương cốt luyện trở nên cứng cỏi, đột phá cực hạn của thân thể.

Còn loại Tuyết Tham Dưỡng Tạng cao là để điều dưỡng nội tạng, giết độc trùng, tiêu trừ bệnh tất trong cơ thể, là linh dược làm chắc chắn nội tạng, làm cho tạng phủ sạch sẽ, cô đọng chắc như thép trui. Đối với người tu luyện nội tạng có rất rất nhiều chỗ tốt to lớn.

Mà Hùng Đảm Đại Lực tửu dùng để tẩy rửa vết thương, là dược tửu thần diệu làm mạnh mẽ bắp thịt. Nếu một Võ Sinh tới cảnh giới luyện nhục được dùng loại Hùng Đảm Đại Lực tửu này thì thịt của hắn sẽ vô cùng hài hoà, cứng cỏi, có lực lượng cường đại và thậm chí còn có thể chiến thắng một người cấp bậc võ đồ, võ sĩ.

Tóm lại mấy dược liệu trong những bình sứ trắng này đều là linh dược trăm năm hiếm thấy.

- Mấy cái này đều được tìm thấy bên trong mật thất luyện võ của Liễu Bạch Vân trong Bạch Vân Trang. Tổng cộng có ba rương, và đều là linh dược do Đại La phái mang tới để cho Liễu Bạch Vân đến Trung Châu đào tạo ra những tử sĩ, cao thủ để phát triển thế lực của mình, cuối cùng là để mưu đồ làm loạn. Có những linh dược này thì không đầy hai năm, chắc chắn bọn chúng sẽ đào tạo ra những cao thủ đỉnh cao. Ta đoán ba năm này, kia hắn là đang sàng lọc những người trung thành. Nếu chúng ta không tiêu diệt Bạch Vân Trang thì chỉ hai năm nữa hắn ta sẽ có thành tựu!

Hầu Khánh Thần lạnh lùng nói:

- Năm đó tiêu diệt Đại Thiền Tự thì hơn một trăm gian Dược Sư Vương Phật đại điện cất trữ thuốc của cả Đại Thiền Tự gần như toàn bộ bị Đại La phái lấy hết chẳng còn mấy.

- Hơn một trăm gian Dược Sư Vương Phật đại điện?

Hồng Dịch nghe xong, trong lòng khẽ động. Đại Thiền Tự năm đó là một nơi nổi tiếng trong thiên hạ về y dược. Mỗi một y tăng của Dược Sư Vương Phật đại điện được xưng là "Sinh tử nhân, nhục bạch cốt!" Trong đó cũng có hòa thượng bắt chước đạo sĩ đốt duyên hống, hỏa dược... Có thể nói đây là nơi tập trung y thuật, phương thuật của thiên hạ mà có được những thành tựu to lớn.

Bị vơ vét không còn, vậy thì có bao nhiêu linh dược đây?

- Ba rương thuốc, ta một rương, Thế đệ một rương, và Vương gia một rương!

Hầu Khánh Thần nói xong rồi sai người mở cái rương khác:

- Ngoài ra ta tặng đệ ba rương lễ vật, những thứ khác thế đệ mời xem qua.

Ầm! Rương thứ hai mở ra, Hồng Dịch phát hiện bên trong đó là mấy bộ nhuyễn giáp mầu xám bạc, nhìn qua chúng thì rất là mềm mại tựa như được làm bằng tơ tằm vậy. Nhìn chúng tựa giáp mà chẳng phải là giáp, giống y phục mà cũng chẳng phải là y phục kia.

- Đây là cực phẩm Ngân sa giáp do Xuất Vân đảo quốc ở ngoài Đông hải chế tạo ra. Bạch Ngưu khải của Thế đệ mặc dù cũng là loại áo giáp có khả năng phòng hộ rất mạnh. dù có cung nhẹ hay nỗ nhẹ cũng khó có thể xuyên thấu được nó, nhưng nó vẫn còn kém Ngân sa giáp này rất nhiều. Với thân phận của thế đệ mà mặc vào loại Bạch Ngưu khải thì vô cùng không thích hợp. Dù sao thế đệ cũng vào quân đội làm quan cũng phải thu phục nhân tâm nên Bạch Ngưu khải sẽ là ban thưởng rất tốt cho tướng sĩ.

- Ngân sa giáp?

Hồng Dịch nhẹ nhàng thở hắt ra:

- Đây là đồ quý hiếm a!

Da Cá mập cực kỳ cứng cỏi. Những bảo kiếm thượng đẳng đều dùng da cá mập làm vỏ kiếm. Mà ở vùng biển xa xôi có một loại ngân sa vô cùng hung dữ. Toàn thân nó có màu xám bạc, da lại càng thêm cứng cỏi, tới mức đao kiếm khó có thể đả thương được nó. Sau khi trải qua chế tạo sẽ trở thành Thần giáp hiếm có trong thiên hạ.

Trong Hám Thiên Thất Bảo của Lạc Thiên Nguyệt, tông chủ trước kia của Đào Thần Đạo, cũng có một bộ Ma sa khải, tương truyền là được luyện từ da của một đầu cá mập ngân ma ngàn năm mà thành.

Ở vùng biển có hơn mười, hơn một trắm đảo quốc, ở đó chỉ có chiến sĩ cường đại nhất mới có tư cách mặc Ngân sa giáp. Bởi vì ngân sa quá hung mãnh, lại ở biển sâu nên rất khó bắt giữ. Nếu thuyền đánh cá bình thường là nó có thể một đợp cắn xung luôn cả thuyền.

Ngân sa hung mãnh có khả năng nhảy ra lên mặt nước tới mấy trượng, trong khoảnh khắc đó nó có thể cắn người đang ở trên thuyền lớn rồi mới rơi xuống nước.

Thường thường, để bắt giữ một đầu ngân sa cần phải hy sinh hơn mười, hơn trăm người.

Hồng Dịch từng hỏi qua Lạc Vân biết võ sĩ cường đại nhất ở Thần Phong quốc chính là ngân sa võ sĩ và cũng chỉ có ba trăm người. Họ là tinh nhuệ của quốc gia, là chiến sĩ cường đại nhất hộ vệ hoàng thất.

Hầu Khánh Thần lại vỗ tay, một võ sĩ nâng rương vừa rồi gật gật đầu mà nhanh chóng mặc một bộ Ngân sa giáp này vào. Bộ Ngân sa giáp này nói là áo giáp nhưng chẳng khác nào một bộ quần áo sát người, có quần, có bảo vệ vai, có bảo vệ khửu tay, có bảo vệ gối, có băng chân, thậm chí còn có cả bao tay. Sau khi mặc nó vào, toàn thân có màu xám bạc, uy phong lẫm lẫm, lại còn chứa một cỗ sát khí lạnh thấu xương, cường hãn tới mức đao thương bất nhập.

Võ sĩ mặc bộ Ngân sa giáp này đi ra ngoài sân, đồng thời một võ sĩ khác đứng cách đó năm mươi bước kéo cường cung một trăm hai mươi cân bắn tới.

Phác xích! Mũi tên bắn trúng Ngân sa khải giáp nhưng khi va chạm với bộ giáp, mũi tên lại vẹo đi giống như là bắn trúng một hòn đá mài trơn nhẵn, đồng thời bộ giáp cũng không có bị thủng, chỉ có điều do lực va chạm quá lớn nên tên võ sĩ đó phải liên tục lui lại mấy bước, sắc mặt có chút tái nhợt.

Cùng lúc đó, một tên võ sĩ khác lại cầm một thanh trường đao bằng tinh cương sắc bén đi tới vót vót vài đao lên người võ sĩ lúc nãy nhưng cũng chỉ để lại mấy vết trên bộ giáp rồi khi lấy tay lau lau một chút là dấu vết đó lại biến mất, bộ giáp lại sáng bóng như mới.

- Cái này còn có thể so sánh được với duyên kim thân của Mộ Dung Yến!

Hồng Dịch cùng Tiểu Mục nhìn nhau mà kinh ngạc, kinh ngạc vì tính phòng hộ cường hãn của loại Ngân sa giáp này.

- Một rương là linh dược, một rương là Ngân sa giáp y.

Hầu Khánh Thần cũng mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn Ngân sa giáp y này:

- Còn có hai rương nữa, mở!



Bồng! Bồng!

Hai cái rương khác liên tục được mở ra. Một rương chứa hoành đao có vỏ đao làm bằng da hắc sa, chừng có khoảng hai mươi thanh.

Hồng Dịch cầm một thanh đao lên rồi rút ra, chỉ thân thân đao chợt lóe như được mạ bạc, mà trân đó đầy những vòng hoa văn giống như vân tay. Đương nhiên những thanh cương đao có hoa văn xoáy ốc hình vân tay này còn tốt hơn cương đao bằng tinh cương một bậc.

Dứt một sơi tóc rồi đặt lên lưỡi đao nhẹ nhàng thổi, tranh! Sợi tóc đã đút làm hai đoạn.

- Đây là bảo đao loa văn được mạ bạc, mặc dù kém Thiên Thê văn, Băng Liệt văn, Cúc Hoa văn, ba loại thần khí bảo cương, nhưng trong quân đội cũng hiếm thấy. Kiếm của thế đệ tựa hồ là thần khí Cúc văn cương nhưng hạ nhân dùng chỉ là những thanh cương đao. Nếu chém giết trên chiến trường khó tránh khỏi có những sơ xuất, huống hồ thế đệ sau khi nhập ngũ mà nhìn được ai trung thành thì có thể thưởng cho hắn một thanh đao này. Việc này được truyền lại qua nhiều đời để đảm bảo một lòng trung thành của người được thưởng.

Hầu Khánh Thần chỉ vào rương đao này nói:

- Con cháu của vương công quý tộc khác khi nhập ngũ đều mang một rương tặng thưởng theo để thu phục nhân tâm của binh lính. Bí quyết luyện quân đầu tiên là uy và thứ hai là ân. Không có uy nghiêm thì người khác không phục. Nhưng mà có uy nghiêm nhưng lại không có ân thưởng cũng sẽ gây biến loạn. Ân uy hợp lại mới có thể để binh lính vì ngươi mà bán mạng, trung thành tận tụy với ngươi được.

- Đây đều là những lời vàng ngọc dạy cách soái binh.

Hồng Dịch gật gật đầu.

Hắn nhớ tới năm đó khi Hồng Hi nhập ngũ, nghe đồn rằng khi ấy ngoài trừ những cao thủ trong gia tộc đi cùng ra, Hồng Hi còn mang theo hơn mười vạn ngân lượng, mua rất nhiều áo giáp, binh khí chất lượng tốt, dùng để ban thưởng cho binh lính, cổ vũ nhân tâm, khích lệ đám tướng sĩ thủ hạ.

Đại Kiền vương triều có mấy trăm vạn đại quân mà lương bổng hàng năm đều là một sự thiếu hụt rất lớn, cho nên trong những đội quân bình thường, áo giáp, binh khí, thức ăn, lương bổng cũng đều rất thấp. Dựa vào khoản trợ cấp, tiền lương này của binh bộ mà muốn binh lính bán mạng thì quả đúng là không có khả năng. Muốn có một binh lính dũng mãnh thiện chiến thì cần phải chi ra ngân lượng rồi cả ban thưởng, cho bọn họ ăn no mới được.

Điều này cũng là một quy tắc bất thành văn trong những nhà vương công quý tộc của hoàng triều Đại Kiền.

Không có tiền, căn bản không thể dẫn binh lập công.

Thời điểm khi mà Hồng Dịch xuất phát đã mượn Mộ Dung Yến ba nghìn lượng hoàng kim cũng là vì ý này.

Mà trong cái rương cuối cùng kia chính là một rương vàng.

Toàn bộ đều là kim bính tử lớn bằng ngón cái, trên bính tử đều có con dấu trọng bảo của Đại Kiền, phía sau có in niên hiệu Ninh Hi, đây là quốc hiệu của Kiền Đế hiện nay.

- Nơi này có ba trăm cân hoàng kim bính tử, tổng cộng là bốn ngàn tám trăm lượng. Thế đệ mang theo trên đường để dùng chi tiêu cho sau này.

Hầu Khánh Thần chỉ vào đống hoàng kim trong rương nói:

- Còn nữa, mấy thớt ngựa của hạ nhân dưới trướng Thế đệ ta cũng sẽ đổi thành Bảo Hoàng Câu. Còn con ngựa Chiếu dạ ngọc sư tử kia ta vốn định dâng cho Vương gia, nhưng lại nhớ rằng Vương gia trước kia không thích bạch mã, với lại ta cưỡi con ngựa đó cũng quá "nổi" nên rất dễ bị quan ngự sử vạch tội. Vậy thì tặng nó cho thế đệ đi, dù sao đó cũng là chiến lợi phẩm của đệ mà.

- Vậy thì đệ cũng không khách khí.

Hồng Dịch nhìn một rương hoàng kim nên biết Hầu Khánh Thần mới vừa tiêu diệt Bạch Vân Trang đã kiếm được một khoản lớn. Và rương kim bính tử này chắc chắn cũng là môt trong số những tài vật đó, nên tất nhiên hắn phải chia cho mình một phần, vì vậy việc nhận lấy cũng không có chuyện gì cả, mà con Chiếu dạ ngọc sư tử kia, Hồng Dịch dự tính về sau tặng người khác cũng không tồi.

" Ta lấu được ở Hắc Diêu Trạch một hòm tài bảo gồm một vạn lượng ngân phiếu, bốn mươi cân xích kim có ấn chương, một hộp châu báo, chỗ đó ước chừng tới bốn năm vạn lượng bạc. Giờ lại có bốn ngàn tám trăm lượng hoàng kim nếu đổi ra cũng tới năm sáu vạn lượng, hơn nữa từ Mộ Dung Yến có được ba nghìn lượng hoàng kim. Nói cách khác ta giờ trên người đã có tới mười ba, mười bốn vạn lượng."

Hồng Dịch âm thầm tính toán tài sản của mình.

" Xích kim có ấn chương cũng châu báo đều không thể đổi được ở nơi khác, không bằng đổi ở trong tỉnh thành Ngô Uyên này đi!"

Nghĩ vậy, Hồng Dịch liền kể lại việc mình tìm được cái hòm tài bảo kia ở Hắc Diêu Trạch cho Hầu Khánh Thần.

- Ân? Thế đệ tiêu diệt thổ phiir mà còn chiếm được những đồ cung phụng cho Thái Tử bị cướp ư? Vận khí đệ thật tốt đó!

Hầu Khánh Thần nghe được cũng gật đầu:

- Những thứ đó quả đúng không dễ gì đem đổi ra ngân lượng được. Như vậy đi, đệ đem châu báo và Xích kim có ấn chương đó tới phòng thu chi rồi tính toán một chút, ta sẽ theo tỷ giá trên thị trường đổi cho đệ.

- Vậy thật sự tốt quá!

Hồng Dịch vừa lòng nói.

- Bên người thế đệ có vẻ hơi ít người. Tuy rằng vị Xích tiên sinh kia là một đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Gần đây, hải tặc và thủy tặc ở phương nam hung hăng ngang ngược, trong quân đội có thiên quân vạn mã trùng sát nhưng cũng khó tránh khỏi có sơ xuất. Ta sẽ cử vài nhân thủ cho thế đệ dùng. Thế nào?

Hầu Khánh Thần lại nói.

- Nhân thủ nào vậy?

Hồng Dịch cầm đũa gắp một miếng thức ăn rồi lại gắp cho Tiểu Mục ở bên cạnh một đũa.

- Mang người vào đi!

Hầu Khánh Thần trên mặt bỗng đổi thành cười lạnh, chỉ chốc lát sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng quát:

- Đi mau! Đi mau!

Đồng thời, còn có cả tiếng xiềng xích nữa.

Trong viện, một đội binh lính áp giải năm người đi vào. Năm người này tóc tai bù xù đeo gông gỗ rất nặng, dưới chân thì bị đeo vào mấy chục cân xiềng xích bằng trọng thiết. Khi đã vão trong, đám binh lính lại dùng thương chọc chọc vào lưng năm người này quát:

- Quỳ xuống!

Năm người này dứt khoát không quỳ nhưng bị người ta đạp một cước vào gói nên mới miễn cưỡng nửa quỳ trên mặt đất.

Hồng Dịch nhìn lại liền biết năm người này võ công rất cao thâm nhưng lại bị tra tấn nên đã kiệt sức rồi.



- Năm người này vốn là Bạch Vân ngũ lão, là cao thủ lục lâm được tên phản nghịch Liễu Bạch Vân kia mời về làm cung phụng, nuôi ở trong điền trang. Lần bao vây tiễu trừ Bạch Vân Trang này, bọn họ bị đại quân vây quanh mà chủ động đầu hàng. Ta cũng không giết bọn chúng. Kỳ thật theo luật Đại Kiền, kết cục của đám bọn chúng đều sẽ phải bị lột da nuôi cây!

Lời nói của Hầu Khánh Thần lạnh như băng khiến năm người này toàn thân chấn động.

- Các ngươi muốn chết hay muốn sống?

- Con kiến còn muốn sống cho qua ngày đoạn tháng huống chi là con người. Chúng ta đương nhiên là muốn sống!

Một trung niên nhân tóc tai bù xù trong sỗ đó nói.

- Muốn sống là tốt rồi! Ta hiện tại cho các ngươi một con đường sống. Ta sẽ khắc chữ lên mặt các ngươi rồi sung quân, làm nô dưới trướng của Hồng thế đệ. Nếu lập công, tự nhiên là có thể giảm tội. Nhưng nếu còn vô pháp vô thiên thì Hồng thế đệ sẽ lấy quân pháp xử trí các ngươi.

Hồng Dịch nghe được một phen đối đáp này liền biết năm người kia là cao thủ cung phụng của Bạch Vân Trang. Trong lần bao vây tiễu trừ vừa rồi Hồng Dịch cũng thấy thân thủ cao cường của bọn chúng, đều là những Võ Sư hàng đầu như Lãnh Huyết thập tam ưng và Triệu Hàn.

Thân thủ của những Võ Sư hàng đầu này rất cao nên cũng không thể trách Hầu Khánh Thần lại luyến tiếc không giết bọn họ mà cho vào sung quân.

- Các ngươi thân thủ đều rất cao? Vậy là người phái nào?

Hồng Dịch hỏi.

- Ba người chúng ta là đệ tử Thái Ất môn, hai người còn lại một là Thanh Vân phái, một cái là Thiểu Dương môn. Chúng ta đều nợ nhân tình của Đại La phái nên mới tới làm cung phụng cho Bạch Vân sơn trang.

Một người căm giận nói.

- Thái Ất môn, Thanh Vân phái, Thiểu Dương môn, mấy đồ loạn thất bát tao gì vậy?

Hồng Dịch quát một tiếng.

- Thế đệ có lẽ không biết, mấy môn phải này trước đây đều là môn phái võ đạo vang danh ở Trung Châu. Hiện giờ mặc dù chúng không dám trắng trợn khai phái dạy đồ đệ nhưng vẫn lén lút cấu kết với hương thân, nắm giữ hắc đạo lục lâm mà trở thành thế gia, rồi lại mở đạo quán thắp hương luyện quyền. Đáng giận là ở mười ba tỉnh của Trung Châu với phạm vi bảy tám ngàn dậm thì những môn phái như vậy cũng không dưới mấy trăm cái. Thái Ất môn, Thanh Vân phái, Thiểu Dương môn là mấy môn phái lớn nhất trong số đó nên thực lực ngầm của bọn chúng cũng không thể coi thường.

Hầu Khánh Thần giải thích cho Hồng Dịch.

- Đệ hiểu!

Hồng Dịch gật đầu rồi nhìn năm người này:

- Ta không quản các ngươi là thuộc môn phái tà đạo nào, nhưng giờ các ngươi đã bị sung quân thì sẽ phải có quy củ. Nếu tương lai mà có công thì đương nhiên có thể thoát tội, thậm chí là được phong quan ban tước cũng không phải là diều không thể. Nhưng nếu bướng bỉnh bất tuân thì pháp kiếm ba thước của ta sẽ không chút lưu tình. Cho dù có ngoài ngàn dậm thì các ngươi đừng nghĩ là có thể thoát được?

Nói xong, Hồng Dịch vỗ một cái lên bàn, một đạo lục quang lượn lờ bay ra nhanh như chớp rồi bay trên múa dưới.

Rắc! Rắc! Rắc!Rắc! Thương! Thương! Thương! Thương! Mấy tiếng liên tục vang lên, chiếc gông bằng gỗ cùng những sợi xích sắt bị đạo lục quang phá vỡ.

Qua vài lần hô hấp, đạo lục quang bay trở về và Hồng Dịch lại mở mắt, thấy toàn bộ năm tên cung phụng đang quỳ dưới đất đều kinh ngạc mà rất hài lòng. Mời rồi hắn đương nhiên là đang ra oai để phủ đầu cả năm người này.

Một lần ra uy để khiến bọn chúng tuyệt đối không dám vọng động.

Nghỉ ngơi ba năm ngày liên tục, tới khi thương thế của Xích Truy Dương đã hoàn toàn khỏi hẳn, Hồng Dịch mới lại khởi hành, tiếp tục hướng tới phương nam mà đi.

Qua vài ngày gấp rút lên đường, đoàn người Hồng Dịch đã tới Hoàng Lương trấn, trọng trấn giáp giới giữa bảy tỉnh phương nam với Trung Châu. Đồng thời cũng trong thời gian đó, tin tức việc Bạch Vân Trang bị tiêu diệt, Thánh nữ Đại La phái Triệu Phi Dung bị Hầu Khánh Thần dẫn binh bao vây tiễu trừ giết chết cũng đã bí mật truyền tới tai Đại La phái ở phương nam, Hồng phủ ở Ngọc Kinh và thậm chí là cả Thái Tử!

Những vương công đại thần có tin tức linh thông cũng đều biết được một chút.

Điều này giống như một ngọn núi bị ném vào biển sau làm dấy lên một cơn sóng gió động trời.

Chỉ có điều, đương sự trong ấy là Hồng Dịch cũng không hề bị ảnh hướng bởi nó. Nguyên nhân là vì hắn đã cùng Hầu Khánh Thần thương lượng, khi tấu lên triều đình sẽ không nhắc tới mình.

Tấu chương đều là do Hồng Dịch Hầu Khánh Thần thương lượng mà viết ra. Trong đó nhắc tới việc Bạch Vân Trang cấu kết với cường đạo để được ăn chia, rồi tàng trữ cung, nỗ, áo giáp, huấn luyện tử sĩ, mưu đồ làm loạn và đã bị tiêu diệt. Mà Triệu Phi Dung của Đại La phái cũng ở trong đó rồi chống lại đại quân nên bị giết chết.

Và trong tấu chương không có nửa chữ nhắc tới Hồng Dịch.

Hồng Dịch sở dĩ làm như vậy là do hắn biết bản thân mình căn cơ quá kém nên nếu để tin tức hắn giết chết Triệu Phi Dung truyền ra ngoài thì chỉ sợ còn chưa ra khỏi tỉnh Ngô Uyên đã phải gánh chịu sự vây sát vô cùng vô tận.

Mà Hầu Khánh Thần cũng vui vẻ nhận lấy công lao này. Dù sao hắn là tuần phủ một tỉnh, thuộc hàng quan nhị phẩm lại có chỗ dựa vững chắc và việc tiêu diệt Bạch Vân Trang chính vì đả kích Đại La phái.

- Hai ngày tới chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở Hoàng Lương trấn rồi sẽ đi qua Nam châu cổ đạo là sẽ thực sự tiến vào phương nam. Ở đó sẽ khác với Trung Châu, nơi đó có thế lực chân chính của Đại La phái nên chúng ta cần phải rất cẩn thận!

Hoàng hôn, đoàn người Hồng Dịch cưỡi ngựa kéo xe đã thấy ở đằng xa một thành trấn lớn cực kỳ đông đúc. Bọn họ biết mình đã tới Hoàng Lương trấn.

Hoàng Lương trấn này là nơi nối liền Trung Châu cổ đạo cùng Nam châu cổ đạo, là nơi khách thương khắp nơi tụ tập nên nói về sự náo nhiệt phồn vinh thì không hề thua kém thành lớn của một tỉnh.

- Được! Hai con Ngao Sư Vương này đã thành bụi ngao rồi, cả con ngựa Chiếu dạ ngọc sư tử này nữa cũng đã thành bụi sư tử nên cần phải tắm rửa thôi!

Xích Truy Dương cưỡi trên con Chiếu dạ ngọc sư tử lại nhìn hai con Ngao Sư Vương toàn thân bụi đất mà lắc đầu.

Lúc này, đội ngũ của Hồng Dịch đã lớn mạnh không ít. Năm cỗ xe ngựa với mười bảy người trong đó có năm người có khắc kim ấn ngồi điều khiển xe ngựa. Cả năm đều là những cao thủ Võ Sư hàng đầu. Nhìn cả đoàn người có chút giống với phái đoàn của con cháu vương công quý tộc đang xuất hành.

- Sao! Phi Dung gặp bất trắc?

Trong phủ Võ Ôn Hầu, Hồng Huyền Cơ, vị Võ Thánh Hầu gia thái sư Đại Kiền, một nhân vật thâm bất khả trắc đang nhắm mắt dưỡng thần trong Lang Huyên thư ốc. Đột nhiên đúng lúc ấy, Hồng Hi liền xộc vào rồi trình lên một phong thư.

Sau khi xem qua bức thư, Hồng Huyền Cơ đột nhiên đứng lên, cẩm y không gió mà bay, nền nhà được lát đã cứng rắn như sắt ũng bị nứt ra, giá sách chung quanh ầm ầm đổ xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dương Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook