Chương 293: Linh đan đến miệng không ăn được!
Mộng Nhập Thần Cơ
30/03/2013
- Lại là Vô Địch hầu, sao chỗ nào cũng gặp cái tên này thế nhỉ!
Hồng Dịch vừa nghe thấy vậy, lúc đầu cũng thấy chấn kinh, sau đó lại nhíu nhíu mày nghĩ.
Hiện giờ hễ cứ nghe thấy ba chữ Vô Địch hầu là hắn cảm thấy chán ngấy cả lên, bởi lẽ chỗ nào hắn cũng nghe thấy mấy từ này. Tên hầu gia trẻ tuổi này dường như mọi lúc mọi nơi đều xuất hiện hình bóng của hắn.
Tên này hình như là thần linh thì phải, biết cách biến thành hàng trăm triệu phân thân, dính líu tới hầu hết tất cả các lĩnh vực.
Tuy nhiên chán thì có chán, thế nhưng trong lòng Hồng Dịch vẫn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Phải biết rằng cảnh giới vô pháp vô niệm là thứ gần như chỉ ngộ chứ không thể cầu được.
Đây là một loại cảnh giới thuần tuý, huyền diệu, không thể dễ dàng lĩnh ngộ được, ngay cả Hồng Dịch cũng không biết vì sao năm đó lại có thể tiến nhập vào cảnh giới này.
Loại cảnh giới này về cơ bản không có bất cứ thứ đạo lý giải thích rõ ràng nào, cũng không có bất luận phương pháp tu luyện nào, nói tóm lại là một loại trạng thái mạc danh kỳ diệu.
Có cao thủ cả đời không thể tiến nhập vào trạng thái này.
Cũng có một người bình thường, trong lúc ù ù cạc cạc tiến nhập được vào trạng thái này, sau đó khi tỉnh lại, lần sau không cách nào tiến nhập vào lại được.
Đây là một thứ cảnh giới không có đạo lý, không có căn cứ, là thứ tuyệt đối không nắm chắc nhất trong thiên hạ.
- May mà hai kẻ này đều là người tu luyện võ đạo, cơ hội tiến nhập cảnh giới vô pháp vô niệm lớn hơn nhiều, nếu không thì quả thật vô cùng kinh khủng.
Trong Đấu Phật Bút Lục cũng như những chú giải của Ấn Nguyệt hoà thượng trong Võ Kinh cũng từng nói rằng lão đã từng tiến nhập vào thứ cảnh giới như vậy. Đồng thời kết hợp với việc luyện võ của Đại Thiện Tự nhiều năm qua, dưới cái nhìn của một người tu đạo, Hồng Dịch biết rằng người luyện võ có thể tiến nhập vào loại cảnh giới này so với người tu đạo thì nhiều hơn nhiều.
Hạng người luyện võ ngẫu nhiên tiến nhập được vào cảnh giới vô pháp vô niệm, mười ngàn dặm mới có một người. Còn người tu đạo, tiến nhập đựơc vào cảnh giới vô pháp vô niệm, có khi một trăm ngàn dặm mới có được một người. Đại Thiện Tự thành lập được mấy nghìn năm mà cũng chỉ có hai, ba người tiến nhập được vào cảnh giới vô pháp vô niệm.
- Vô Địch hầu chắc hẳn là tu võ đạo, nếu không thì Mộng Thần Cơ cũng không ủng hộ hắn lên làm hoàng đế. Hồng Huyền Cơ cũng là tu luyện võ đạo, bởi lẽ ta đã giao thủ qua với hắn rồi.
Hồng Dịch thầm nghĩ.
- Công tử nói Vô Địch hầu sao? Thế nào, chẳng lẽ công tử từng gặp qua hắn rồi?
Thấy Hồng Dịch vừa nghe được ba chữ Vô Địch hầu, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, Nguyên Phi liền hỏi.
- Đúng vậy, lúc ở Xuất Vân quốc, tại hạ từng gặp qua hắn. Tên này còn có chủ ý nhằm vào Ngân Sa, thật là đáng ghét. Tuy nhiên kẻ này trấn thủ biên cương, ngay cả Thần Ưng vương cũng gia nhập dưới trướng hắn, chính xác là như vậy.
Bất cứ một nam nhân nào đối với kẻ có chủ ý với lão bà của mình đều không có hảo cảm, đương nhiên Hồng Dịch cũng không phải là ngoại lệ.
- Ồ?
Nguyên Phi nghe xong cũng gật gật đầu, nói:
- Tên Vô Địch hầu này ta cũng biết. Thần Ưng vương còn bài danh trên cả ta cũng đều đầu nhập dưới trướng của hắn. Ta và Tử Nhạc cũng để ý tới hắn từ lâu rồi! Dường như hắn là kẻ hiếu sắc, đến nay đã có hơn hai mươi, ba mươi nữ tử vừa xinh đẹp vừa lợi hại ở bên cạnh hắn, ngay cả Nhu Nhiên công chúa Ưu Lộ Lai Đặc cũng đã trở thành nữ nhân của hắn rồi. Vậy mà hắn còn dám đánh chủ ý với Ngân Sa vương sao? Xem ra kẻ này là hạng người khó đối phó đấy, công tử phải cẩn thận một chút. Ta nghe Bạch Tử Nhạc nói, hắn còn từng dám có chủ ý với Thiên Xà Vương Tinh Mâu nữa kìa!
- Cái gì? Ngay cả Thiên Xà vương Tinh Mâu mà hắn cũng dám đánh chủ ý sao? Chẳng lẽ hắn chán sống rồi sao?
Hồng Dịch khẽ quát một tiếng.
Thiên Xà vương Tinh Mâu có pháp lực vô biên, hơn nữa đạo lữ của nàng ta, Huyền Thiên quán chủ, là một nhân vật còn lợi hại hơn cả Khổng Tước vương, là lãnh tụ của một đại thánh địa.
- Chẳng lẽ Thiên Xà vương và Huyền Thiên quán chủ trong lúc truy sát Mộng Thần Cơ cũng thụ thương hay sao? Từ đó mà bị Vô Địch hầu chiếm tiện nghi?
Bỗng nhiên Hồng Dịch liên tưởng đến việc môn chủ Chân Cương môn Bạch Phụng Tiên bị trọng thương đến nỗi phải thi giải chuyển thế.
- Chắc là không đâu, đôi đạo lữ này khi liên hợp lại, Mộng Thần Cơ tuy rằng có thể áp chế được nhưng không cách nào giết chết được bọn họ. Nếu như Huyền Thiên quán chủ và Thiên Xà vương muốn bỏ chạy thì ngay cả trước mặt Mộng Thần Cơ cũng có thể trốn thoát được. Hơn nữa nếu như hai người này bị trọng thương thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn, khiến cho cả Vân Mộng rung chuyển, mà đến tận bây giờ Vân Mông cũng không thấy có chuyện gì xảy ra. Huyền Thiên quán chủ tu luyện Huyền Thiên Ám Hắc Lục. Pho tượng Huyền Thiên đạo tôn này chính là nguồn cội của hắc ám, đạo thuật rất huyền diệu, năm đó dùng cứng đối cứng, áp đảo Khổng Tước vương, đâu có thể dễ dàng gặp chuyện không may, nếu quả thực hắn yếu đuối như vậy thì đã sớm bị Mộng Thần Cơ tiêu diệt rồi. Hơn nữa chuyện Vô Địch hầu đánh chủ ý với Thiên Xà vương xảy ra trước đó mấy ngày.
- Hoàng thượng Dương Bàn là hạng người như thế nào?
Bỗng nhiên Hồng Dịch hỏi.
Đối với người muốn làm thượng cổ thánh hoàng, muốn mang triều đình hiện tại khôi phục lại khí tượng của triều đình thời thượng cổ, Hồng Dịch cũng cảm thấy tò mò, hắn muốn biết được mưu tính của đế vương.
Nói một cách khác, biết được mưu tính của Kiền đế, đối với việc thi cử sau này của Hồng Dịch hay việc phụ trợ Ngọc thân vương đều có lợi ích rất lớn.
Ít nhất là trong cuộc thi đình chọn trạng nguyên, bài thi là do đích thân hoàng đế chấm, đọc qua văn chương, chính vì vậy việc thăm dò mưu tính của đế vương rất cần thiết.
Nguyên Phi thân là hoàng quý phi, là phi tử được hoàng đế sủng ái, có thể nói là người bên gối, nhất định sẽ hiểu rõ được tâm tư của Kiền đế Dương Bàn.
Tuy không biết vì sao Nguyên Phi là một yêu tiên tung hoành thiên hạ lại muốn làm tới Đại Kiền làm hoàng quý phi, ẩn khuất trong cung đình, thế nhưng nếu như hoàng đế đã biết Nguyên Phi là hồ tiên vậy mà mãi không ra tay đối phó với nàng thì cũng có thể thấy được rằng, trong lòng Kiền đế có một sự sủng ái phi thường với Nguyên Phi.
Đây cũng là lẽ thường tình của con người, nếu như Hồng Dịch là hoàng đế, đối với một nữ tử như Nguyên Phi, chắc chắn cũng cảm thấy yêu mến ái mộ nàng, bất kể nàng là người hay yêu.
Trong các loại tiểu thuyết, chí quái, bút ký từ lâu đã lưu truyền nhiều giai thoại giữa hồ tiên và con người.
Hồng Dịch cũng biết, có rất nhiều người đọc sách đều thích đến các ngôi miếu đổ nát để ngâm thơ, đọc sách là do mong muốn gặp được một vị hồ tiên, cùng nàng sánh đôi, phong lưu một đêm, được như vậy bản thân cũng cảm thấy không nuối tiếc.
- Công tử muốn nói đến Kiền đế Dương Bàn sao? Người này ta cũng không nhìn thấu hắn. Mỗi lần đến phòng của ta cũng chỉ là trò chuyện, sau đó ngồi luyện khí, cùng ta bàn luận về một số điều tâm đắc trong tu luyện, ngoài ra không hề có hành động nào khác. Về quốc gia đại sự, chính vụ, hắn chưa bao giờ nói với ta nửa câu, dường như mỗi lần tìm đến ta đều là để tâm sự, giải toả nỗi buồn.
Nguyên Phi dùng một ngữ khí bình tĩnh nói.
- Cái gì? Lẽ nào vị hoàng đế này là thái giám sao, còn có thể ngồi trước mỹ nhân mà trong lòng không loạn hay sao? Coi như hắn là bậc chính nhân quân tử đi chăng nữa thì cũng chưa từng nghe thấy bất cứ ai lại không có hành động gì với thê tử của mình.
Đối với điều này Hồng Dịch thực sự cảm thấy kinh ngạc.
Cho dù là chính nhân quân tử, khi đối mặt với lão bà của mình mà vẫn tỏ ra chính nhân quân tử thì đó mới là kẻ ngu ngốc. Nếu không phải là thái giám thì chắc chắn là có tu luyện Thái Thượng vong tình.
Cho dù là tên đại nho cổ hủ nhất của phái lý học, trước mặt thê tử của mình mà không có bất cứ hành động gì thì trái lại đó chính là mắc vào một trong ba điều bất hiếu, không có nối dõi.
Còn về bản thân Hồng Dịch, tuy rằng hiện giờ cùng Thiện Ngân Sa còn chưa có phát sinh chuyện gì, đó là do cả hai người đều bân tu luyện, không thể tiêu hao nguyên khí tinh huyết của thân thể, tuy nhiên ngày thường, khi cùng luyện võ cũng có chút thân mật, không giống như những gì Nguyên Phi miêu tả về Kiền đế Dương Bàn, chỉ là tâm sự, trò chuyện, bàn luận về việc luyện khí vận huyết, vân vân.
Đây không phải là chuyện của phu thê, mà thực sự là cuộc trò chuyện của hai vị tiên hữu.
- Hắn đã biết ta là Hương Hồ vương, chắc hẳn cũng không dám làm điều xằng bậy. Tuy nhiên Kiền đế Dương Bàn và Hồng Huyền Cơ đều là một loại người giống nhau, có bậc quân vương như vậy tất có thần tử như vậy, thâm sâu khó lường, ta nhìn không thấu hắn. Mỗi lần cùng ta đàm luận đạo thuật, từ trong ngôn từ của hắn ta cảm thấy tu vi của người này chắc hẳn cũng phá vỡ bình chướng sinh tử, luyện thành quỷ tiên. Tuy nhiên hắn chưa bao giờ lộ ra đạo thuật trước mặt ta nên cũng không biết được hắn đã vượt qua lôi kiếp hay chưa.
Nguyên Phi lắc đầu nói.
- Hoàng thượng Dương Bàn nhất định là cao thủ, đây là chuyện không cần phải nghi ngờ, không biết chừng người này còn không thua kém Huyền Thiên quán chủ, Khổng Tước vương, hay giáo hoàng của Tinh Nguyên Thần miếu, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn! Bằng không đã sớm bị Mộng Thần Cơ giết chết rồi, cũng không có nhiều người đi theo hắn như vậy! Hoàng thượng đã muốn giống như thượng cổ thánh hoàng thì sao có thể không có lực lượng được? Thượng cổ thánh hoàng đều là dương thần thần tiên cả!
Trên khuôn mặt của Hồng Dịch thể hiện rõ suy nghĩ của mình.
Hoàng đế không có lực lượng thì không phải là hoàng đế. Trong lịch sử cũng từng xuất hiện một vị hoàng đế không tu võ, không tu đạo, thế nhưng ngay sau đó liền bị quyền thần hạ thủ hoặc là do đám thái giám đoạt quyền lực.
Tuy rằng người đọc sách phải trung với vua, phải lấy thân báo quốc, thế nhưng ngoài một số kẻ ngu trung ra thì hơn phân nửa đám thần tử còn lại đều là những kẻ có dị tâm.
Thần tử hoàn toàn trung thành, tận tâm với hoàng đế, mấy trăm cũng khó gặp.
Cho dù có một kẻ trung thần như vậy, một lòng phò tá quân vương, thế nhưng quân vương là một kẻ bất lực, thì trung thần cũng sẽ dần dần sinh ra dị tâm, suy nghĩ trong lòng sẽ từ từ thay đổi.
Lực lượng đứng trên đại nghĩa, có lực lượng thì mọi dị tâm của thủ hạ tự nhiên sẽ bị tiêu trừ, ai ai cũng trung thành, tận tâm với hoàng đế.
Hồng Dịch và Nguyên Phi nói chuyện với nhau mãi cho đến khi bên ngoài Thiên Hương cư truyền đến tiếng thái giám điểm canh, báo hiệu canh ba thì Hồng Dịch mới đứng dậy, quyết định trở về.
Hiện giờ hắn rời đi thì sự an toàn của Nguyên Phi cũng không có vấn đề gì đáng lo ngại, dù sao hoàng hậu không biết hắn là ai, cũng không thể biết đựơc khi nào hắn không ở bên cạnh Nguyên Phi.
Trong cuộc trò chuyện này Hồng Dịch mang bí mật của Tinh Nguyên Thượng Thai, Thượng Cảnh Bát Thần, Cốc Thần Nhất Khiếu, Địa Cực Nhị Khiếu, nói cho Nguyên Phi biết.
Những phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu này nhất định sẽ giúp cho võ đạo của Nguyên Phi tiến bộ rất nhanh! Đồng thời dựa trên Hoá Tửu Trừu Nguyên đại pháp của Tinh Nguyên Thần miếu, dùng huyết phách để rèn đúc thần hồn cũng sẽ giúp cho đạo thuật của nàng tiến nhanh.
Còn về phần Quá Khứ kinh, Hồng Dịch tạm thời không nói cho Nguyên Phi biết. Dù sao Thiện Ngân Sa và bản thân là đạo lữ, khi đó ở Mãng Hoang cùng nhau đoạt bảo, cùng chung hoạn nạn. Còn Nguyên Phi tuy rằng là bằng hữu, thế nhưng dù sao cũng không gần gũi đến mức cùng sống cùng chết như đạo lữ, thê tử.
Tuy nhiên con người của Hồng Dịch, bản tính trọng ân tình, coi nhẹ sự sống chết. Nguyên Phi đã có ân với hắn, nếu như có thể thường xuyên tới đây, Hồng Dịch cũng muốn đem Quá Khứ kinh truyền lại cho Nguyên Phi, tuy nhiên Quá Khứ kinh là kinh văn của Đại Thiện Tự, Tinh Nhẫn hoà thượng cũng không muốn truyền ra bên ngoài, về phương diện này Hồng Dịch cũng có chút cố kỵ.
Dùng đồ vật của người khác để báo đáp ân tình tính ra cũng không phải là chuyện tốt.
Tuy nhiên hiện giờ Hồng Dịch đã mang phương pháp ngưng luyện mười đại huyệt khiếu truyền lại hết cho Nguyên Phi, đây cũng là một phần bí tịch tuyệt thế rồi {tác giả: não thần trong thượng cảnh bát thần hay còn gọi là tinh nguyên thượng thai, hai khiếu địa cực, tổng cộng là mười đại huyệt khiếu}
Tuy rằng không đủ để "dũng tuyền tương báo" (được một người thi ân một chút ít sẽ báo đáp lại gấp đôi), tuy nhiên Hồng Dịch đã hạ quyết tâm, nếu như việc đoạt vị của Bạch Tử Nhạc gặp khó khăn thì bản thân hắn sẽ đến Chân Cương môn trợ giúp Tử Nhạc một tay.
Ân nghĩa lớn lao như vậy mới xứng đáng được gọi là Dũng Tuyền Tương Báo.
- Địa Cực Nhị Khiếu? Hai khiếu Địa Cực này còn được gọi là 'thần túc thông', là một trong những bí điển tối cao của Đại Thiện Tự, đồng thời cũng là huyệt khiếu duy nhất khi tu luyện thành có thể cảm ứng với các vì tinh tú. Bởi lẽ ngôi sao của huyệt khiếu này nằm ngay dưới lòng đất, rất gần với con người! Một khi luyện thành môn Thần Túc Thông này thì ta cũng không sợ cao thủ võ đạo áp sát thân thể công kích nữa! Thân thể chỉ cần chớp lên một cái là có thể lập tức lùi lại.
Khi Nguyên Phi bắt đầu nghe Hồng Dịch nói về Thượng Cảnh Bát Thần và Cốc Thần Nhất Khiếu cũng chỉ hơi động dung một chút, thế nhưng khi nghe đến Địa Cực nhị khiếu thì trong lòng quả thực nhảy lên một cái.
Người tu luyện đạo thuật kiêng kỵ nhất chính là bị cao thủ võ đạo tiếp cận cơ thể.
Thế nhưng khi tu luyện thành công hai huyệt khiếu Địa Cực này thì hoàn toàn có khả năng tránh né, lùi lại. Phương pháp tu luyện hai huỵêt khiếu Địa Cực này chính là thứ võ học mà người người mơ ước có được.
Quan trọng hơn chính là hai huyệt khiếu Địa Cực này có thể cảm nhận được cảnh giới của nhân tiên, có thể dùng huyệt khiếu đế liên hệ cảm ứng với các vì tinh tú. Điều này đối với sự đột phá tu vi sau này có một lợi ích cực lớn.
- Nghe nói phương pháp Thần Túc Thông này được ghi lại trong Hiện Thế Như Lai Kinh, lẽ nào công tử có được Hiện Thế Như Lai Kinh. Không thể như vậy được! Tử Nhạc tìm kiếm suốt nhiều năm như vậy, đã tra tìm vô cùng cẩn thận, cuối cùng cũng biết được, năm đó, khi Đại Thiện Tự bị tiêu diệt, Hiện Thế Như Lai Kinh được chia làm ba phần, thượng, trung, hạ, cất giấu trong các tiểu thiên thế giới khác nhau do con người tạo ra. Có lẽ công tử có được một trong ba phần đó.
Nguyên Phi vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi nói.
- Hả? Hiện Thế Như Lai kinh bị chia làm ba phần sao?
Hồng Dịch cả kinh.
- Xem ra không phải ta có được nửa bộ, đó chỉ là một phần ba mà thôi.
Hồng Dịch nghe được lời này của Nguyên Phi liền biết vị Hương Hồ vương thông minh này đã suy đoán ra được thứ gì, vì thế cũng không giấu diếm nữa, mang chuyện vô tình tìm được nửa bản Hiện Thế Như Lai Kinh ghi chép lại phương pháp ngưng luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu được cất giấu trong bức phật tượng công đức cà sa nói ra.
Con người của hắn, bản tính không muốn nói dối bằng hữu, nếu như là việc không thể nói ra thì hắn lập tức từ chối, quyết không nói ra.
Nguyên Phi nhìn Hồng Dịch, trong ánh mắt lộ ra một cái nhìn phức tạp, nàng ngừng lại một chút rồi khẽ khàng nói.
- Phương pháp ngưng luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu này thực sự là quá trọng đại, là thứ kinh văn thần kỳ của võ đạo, không thể tuỳ tiện nói cho người khác. Công tử lại dễ dàng nói cho ta biết như vậy sao? Công tử nên biết rằng đây chính là thứ thần kinh của giới võ đạo trong thiên hạ đấy!
- Tại hạ và Nguyên Phi cô nương quen biết đã lâu, đâu cần phải dấu diếm điều gì.
Hồng Dịch cười cười.
- Nguyên Phi cô nương đối với tại hạ có ân tái tạo, cho dù mang toàn bộ quyển kinh văn này truyền lại cho cô nương cũng không thành vấn đề, ban nãy tại hạ không đề cập đến là do bản thân cũng chưa luyện thành mà thôi, nói ra thì cũng có chút doạ người.
- Quả thật là doạ người.
Nguyên Phi nói:
- Một thứ thần kinh của võ đạo như vậy, ta cũng dễ dàng tiếp nhận sự truyền thụ của công tử như vậy, nếu không sau này ta sẽ phải chịu ân lớn của công tử, về sau sẽ không biết báo đáp thế nào đây. Ngày ngày lo nghĩ, đối với tu vi của tâm linh sẽ rất có trở ngại. Hơn nữa ta cũng không thể bắt chước Ngân Sa vương, lấy thân báo đáp cho công tử được. Hay là chờ Tử Nhạc lấy được Cự Linh Cương Đạo Thư, đến lúc đó hai bên trao đổi xem qua được không?
Nếu như là địch nhân thì có thể trực tiếp cướp lấy, thế nhưng là bằng hữu, khi nhận được sự trợ giúp lớn như vậy mà không báo đáp được, quả thật sẽ khiến cho đầu óc lúc nào cũng phải lo lắng, ý niệm không thông suốt, rất không tốt đối với tu vi đạo thuật. Trừ phi bản thân là người bạc bẽo lãnh đạm, tất nhiên nếu là người bạc bẽo thì không bao giờ kết giao được bằng hữu sinh tử.
- Cái gì mà lấy thân báo đáp cho ta.
Hồng Dịch vừa nghe thấy câu này của Nguyên Phi liền ngã lăn ra khỏi ghế, cả thân thể do thần hồn ngưng tụ thành chìm nghìm vào trong mặt đất.
Sau đó từ phía trên mang máng truyền đến tiếng cười trong trẻo tựa như chuông bạc của Nguyên Phi, hắn khẽ thở dài một tiếng.
- Đúng rồi, tên Hồng Hi này, sáng hôm nay ta đã tát một cái vào mặt hắn, nhất định hắn sẽ tìm trăm phương nghìn kế để trả thù ta. Nhất là lúc trước ta thể hiện ra thực lực của một đại tông sư, không phải là lôi kiếp cao thủ, như vậy xem ra cũng không thể uy hiếp được hắn. Lúc này dám chắc hắn muốn đào bới phần mộ tổ tiên để trả thù, thế nhưng phần mộ tổ tiên của ta chính là phần mộ của Hồng gia, cho dù hai Hồng Hi cũng không dám xuống tay. Tuy nhiên còn phần mộ của mẫu thân ta! Hừ! May mà ta đề phòng trước, mang tro cốt của mẫu thân lên, hiện giờ không còn thứ gì để kẻ khác uy hiếp nữa!
Quật phần mộ của tổ tiên, bới móc xương cốt của tổ tiên, rải tro cốt đi là phương pháp trả thù tàn nhẫn nhất.
Tâm tư của Hồng Dịch rất tinh tế, đương nhiên sẽ không chừa lại sơ hở để kẻ khác trả thù, chính vì thế mà trước đó hắn đã mang tro cốt của mẫu thân dời đi.
- Hay là đi xem qua Hồng Hi thế nào, để xem hắn trả thù ta ra sao! Hừ! Mặc dù hiện giờ đang ở trong Ngọc kinh thành, ta không thể giết chết hắn, cũng không thể xử trí như đối với Hồng Khang ở Nam Châu, nếu không sẽ gây ra huyên náo quá lớn, khó mà thu xếp ổn thoả được. Thế nhưng ta muốn ngó qua một cái, xem xem rốt cuộc hắn mưu tính điều gì để đối phó với ta!
Hồng Dịch từ trong hoàng cung đi ra, trong đầu nhớ lại sự việc sáng nay đã tát một cái vào mặt Hồng Hi.
Một cái bạt tai này tuy rằng khiến cho hắn cảm thấy sảng khoái, thế nhưng đối phương nhất định muốn trả thù. Vì thế Hồng Dịch liền quyết định đến Thần Cơ doanh ở ngoài thành nhìn qua một phen.
Thần hồn của hắn khẽ động, biến thành một luồng gió ấm, ẩn dưới khí lạnh của gió tuyết, cuồn cuộn bay ra ngoài thành.
Lúc này sắc trời đã hửng sáng, Hồng Dịch và Nguyên Phi đã nói chuyện suốt một đêm.
Còn ngoài thành lúc này, trong phủ đệ của một trong năm đại ngự lâm quân, Thần Cơ doanh, tại một mật thất nằm sâu nhất ở bên trong, Hồng Hi đang lặng lẽ ngồi đó.
Trước mặt Hồng Hi là Địa Nguyên Linh Đan được phong ấn trong một viên đá thủy tinh.
Đây chính là thứ Vô Địch hầu sai Ưu Lộ Lai Đặc công chúa để lại cho hắn.
Đây là một gian mật thật cực kỳ bí mật, nằm sâu dưới đất, tuy nhiên trong mật thất không khí vô cùng trong lành, rất dễ nhận thấy ở đây có một lối thông gió bí mật lên trên.
Bên ngoài mật thất có tầng tầng lớp lớp trọng binh canh gác, trạm gác ngoài ánh sáng, trạm gác trong bóng tối, ám khí, trọng nỗ, bẫy rập nhiều vô kể, cho dù là võ thánh tiến vào thì cũng chỉ có một kết cục là cái chết!
- Địa Nguyên Linh Đan! Vô Địch hầu lại có thể hào phóng như vậy sao! Không ngờ lại tặng cho ta thứ trân bảo có một không hai trong thiên hạ này! Tuy nhiên nghe nói thứ Địa Nguyên Linh Đan này chỉ có Thía Thượng đạo mới có thể luyện chế ra, vì sao Vô Địch hầu lại có được nhỉ? Hay là nói chuyện này cho phụ thân nhỉ?
Hồng Hi nhìn Địa Nguyên Linh Đan, lẩm bẩm nói.
- Quan tâm nhiều như vậy làm gì! Trước hết ta cứ dùng đã, thay đổi toàn bộ máu huyết trên người, thân thể tiến nhập thánh cảnh!
Ngay khi Hồng Hi vươn tay cầm lấy viên đá thuỷ tinh thì một luồng gió ấm áp từ lối thông gió thổi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.