Chương 173: Ra biển!
Mộng Nhập Thần Cơ
30/03/2013
- Ngươi muốn ra hải ngoại?
Nhan Chấn cùng Đoạn Thiên Nhai nghe thấy lời này của Hồng Dịch, liếc nhìn nhau một cái:
- Đi làm cái gì?
- Tất nhiên là tránh đầu sóng ngọn gió rồi. Đại soái không phải muốn ta rời khỏi Tĩnh Hải Quân hay sao? Cho ta ra biển một phen, chuẩn bị mấy chiếc thuyền lớn, ta trốn đi thật xa, đến đầu mùa xuân năm sau rồi trở về. Sau đó trực tiếp từ chức tướng quân, trở về Ngọc kinh ứng phó khoa khảo. Đây là tốt cả đôi đường, chẳng lẽ đại soái không muốn thanh toàn cho ta hay sao?
Hồng Dịch trên mặt nở ra một nụ cười, một nụ cười rất rạng rỡ. Hạ được quyết tâm làm một việc xong, khối đá trong lòng cũng được rớt xuống.
Bây giờ dương buồm ra biển, đầu tiên là tránh được Ngô đại quản gia. Trọng yếu hơn là Ngô đại quan gia biết được mình có được Âm Dương Đào Thần Kiếm, nhất định sẽ suy đoán ra cái chết của Triệu Phi Dung sẽ liên quan đến mình. Đại La phái ở nam phương thế lực khổng lồ, còn có Thủy Dương tuần phủ, tổng đốc Nam Châu Vệ Thái Thương. Những thế lực này mà cùng nhau xông đến chỉ sợ bản thân bị nghiền nát thành phấn vụn. Không bằng bây giờ tránh nơi đầu sóng ngọn gió.
Thứ hai trong khoảng thời gian mình dong buồm ra biển có thể tích cực tu luyện, nếu có thể đột phá đến cảnh giới quỷ tiên, sau này trở về Ngọc kinh cũng không phải sợ ai hết.
Thứ ba, vừa lúc có thể trợ giúp hai tỷ muội Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh tìm kiếm nới ẩn náu nơi hải ngoài, phòng ngừa bất trắc.
Thứ tư, các nước ở hải ngoại đa chủng đa loại, đủ các dạng tiên đảo, ly kỳ cổ quái, kỳ trân dị bảo phong phú. Điều này cũng làm cho Hồng Dịch cảm thấy hứng thú vô cùng. Lần này ra hải ngoại cũng coi như lịch lãm đi ngàn dặm đường, đọc vạn cuốn sách.
Thứ năm, bây giờ mình có chút thế lực, nếu là đến Tĩnh Hải Quân trợ giúp, như vậy trên đường biển ra hải ngoại, nói không chừng có thể gặp đám hải tặc nào đó giống như Cự Kình Đảo. Sau khi tiêu diệt có được thêm một số tiền tài lớn. Mai này khi trở về, thế lực mở rộng, cho dù không thể chống lại Đại La phái thì cũng không còn là một con mèo nhỏ như bây giờ.
Có nhiều chỗ tốt như vậy, Hồng Dịch cảm thấy lần này mình không thể không ra biển.
- Nếu như vậy thì ta đây nhất định thanh toàn cho ngươi.
Nhan Chấn suy tư một lúc, cũng thấy rằng việc Hồng Dịch dương buồm ra biển là sự lựa chọn tốt nhất:
- Không biết ngươi muốn thế nào?
- Tất cả binh lính lục doanh phải đi theo ta. Năm chiếc đại nha hạm tám trăm người, phải có một trăm thủy thủ có kinh nghiệm phong phú, năm người lái tàu thông thạo đường biển. Còn lại cần có ba vạn mũi tên, bảy trăm thanh cung tốt, hơn nữa xe bắn tên tác chiến trên biển cũng cần phải có.
Hồng Dịch bắt đầu nói liền như sư tử mở miệng, chắc chắn rằng Nhan Chấn đang nóng lòng muốn tống một ôn thần như mình ra khỏi quân đội.
- Năm chiếc đại hạm tám trăm người sao? Ngươi biết đại hạm như vậy muốn chế tạo cũng phải mất bảy, tám năm. Cả Tĩnh Hải Quân của ta cũng chỉ có ba mươi chiếc.
Nhan Chấn vừa nghe liền bị dọa cho hoảng sợ, sau đó trợn mắt nhìn Hồng Dịch.
- Không phải là lấy không, ta sẽ xuất ngân lượng cho đại soái, thậm chí có thể mua lại.
Ánh mắt Hồng Dịch không yếu thế chút nào, nhìn Nhan Chấn.
- Ngươi xuất ra bao nhiêu tiền.
Đoạn Thiên Nhai hỏi.
- Trước mắt sẽ đưa cho đại soái mười vạn lượng. Những đại hạm này sau khi ta trở về sẽ giao trả lại cho đại soái. Lần này là đại soái phái ta ra biển để thăm dò trừ phiến loạn, cũng không phải là thật sự mua bán quan hạm.
Hồng Dịch nói tỉnh bơ.
- Nhiều nhất là hai chiếc. Đại hạm tám trăm người đều có tài liệu ghi lại rõ ràng trên binh bộ. Về phần mũi tên, cung nỗ, xe bắn tên, ta có thể cung cấp cho ngươi thêm một chút. Binh lính lục doanh tất nhiên là để cho ngươi mang đi. Ta còn cho ngươi thêm hai trăm thủy thủ điều khiển thuyền, năm chiếc thiết giáp phi luân của ngươi, mỗi chiếc không phải cần đến hai mươi người đạp thuyền hay sao.
Nhan Chân vỗ bàn nói.
- Tốt! Một lời đã định. Đại soái bây giờ có thể lập tức điều động, khuya hôm nay ta sẽ lên đường!
Hồng Dịch chắp tay một cái.
- Mặt khác đại soái có thể phát quân lệnh, phái một vị tướng quân khác quản lý đệ ngũ quân doanh.
- Nhanh vậy sao? Hôm nay đã lên đường rồi à?
Nhan Chấn và Đoạn Thiên Nhai nhìn nhau một cái, không nghĩ đến Hồng Dịch muốn đi nhanh như vậy.
- Việc này không nên chậm trễ! Càng nhanh càng tốt, cũng khiến cho đại soái nhanh bớt đi một phiền toái.
Hồng Dịch nói.
- Càng nhanh càng tốt. Đương nhiên là càng nhanh càng tốt! Ta sẽ lập tức ra lệnh!
Nhan Chấn vỗ bàn một cái, sau đó lệnh cho thủ hạ đi vào, phân phó lệnh xuống.
- Nếu không còn chuyện gì, ta lần này tạm thời cáo từ. Đầu mùa xuân năm sau sẽ về đây bàn giao lại cho đại soái.
Hồng Dịch chắp tay, sau đó xoay người cất bước đi ra ngoài.
- Phù....
Nhìn thấy Hồng Dịch sau khi ra ngoài, Nhan Chấn thở một hơi thật dài.
- Hắn thật sự là muốn tránh nơi đầu sóng ngọn gió, thế nhưng như vậy ngược lại càng nguy hiểm hơn. Thoát khỏi đại doanh Tĩnh Hải Quân, người của Vệ Thái Thương, Đại La phái sẽ không bỏ qua hắn. Hắn bằng đường biển ra hải ngoại, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!
Đoạn Thiên Nhai nhìn bóng lưng của Hồng Dịch rời đi, nói từng chữ một.
- Không sai. Ở trong Tĩnh Hải Quân, cừu nhân của hắn không dám dính vào! Nhưng sau khi ra biển, chỉ sợ rằng...
Nhan Chấn nói:
- Nhưng hắn là người tinh khôn, không phải không biết. Hắn không phải là lấy mình làm mồi dụ để giết lại những kẻ truy sát hắn sao. Tóm lại, khuya hôm nay sau khi ra biển thì sẽ không liên quan gì đến chúng ta nữa. Tĩnh Hải Quân doanh cũng có thể yên tĩnh lại rồi.
..................
Đêm khuya. Trên bờ cát! Gió thu tiêu điều lạnh lẽo. Đại dương không nổi sóng. Thu, đông là hai mùa nước cạn, không có nhiều sóng thần bão táp như mùa hè, là thời điểm rất thích hợp để ra biển.
Đại hạm tám trăm người đen nhánh lẳng lặng thả neo ngoài biển, trông thật giống như một con hải thú khổng lồ thời viễn cổ đang nổi trên mặt biển.
Trên bờ cát cũng yên tĩnh. Một biển người đang bắt đầu xuất hiện. Từng đoàn xe nối đuôi nhau chở gạo tinh chất, rau xanh, dầu ăn, đồ gốm sứ, tơ lụa, ngân tệ, kim tệ, củi than, cung tên, bút mặc chỉ nghiên, quần áo, đao thương, nươc ngọt, vân vân...tất cả đều thông qua những chiếc thuyền nhỏ vận chuyển lên đại hạm.
Hai tỷ muội Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh đứng trên bờ biển chỉ huy từng thủy thủ tinh tráng một vận chuyển các loại đồ đạc lên thuyền.
Hồng Dịch cùng tám đại cao thủ phía sau đứng nhìn từng đoàn xe chở vật liệu trong đêm tối vận chuyển lên thuyền, trong lòng tưởng tượng đến tình cảnh trong tương lại.
Đại kim chu cũng hưng phấn đi tới đi lui.
- Công tử, lần này ra biển mang theo tổng cộng một vạn cân gạo tinh chất, rau xanh, thịt cá. Về binh lính thì có hơn ba trăm quân sĩ binh lục doanh, ba trăm thủy thủ của mình, hai trăm thủy thủ của Tĩnh Hải Quân. Tổng cộng hơn chín trăm người. Chỉ cần không gặp gió bão, lương thực vào nước ngọt mang theo đủ dùng trong mười ngày. Mười ngày sau chúng ta sẽ đến cảng khẩu của Phong Thần quốc, đến đó bổ sung nước ngọt, lương thực, rồi có thể tiếp tục lên đường được.
Hoa Lộng Ảnh chỉ huy suốt một canh giờ, mắt nhìn thấy lượng xe vận chuyển vật liệu lên thuyền khá nhiều, lúc này mới báo cáo lại cho Hồng Dịch.
- Cứ kiểm tra chắc chắn một chút. Nếu như trên biển gặp phải tình huống phát sinh nào, lỡ ra phải dừng lại mấy ngày. Lúc đó lương thực, nước ngọt dùng hết thì biết làm sao? Hay là mang thêm một chút, đại quân cứ đứng chờ ở đây, cho lương thảo đi trước.
Hồng Dịch nghe Hoa Lộng Ảnh báo cáo, nhíu mày suy nghĩ. Hắn tấn công Cự Kình đảo nên cũng có kinh nghiệm tác chiến trên biển. Hắn biết được đi biển thì lương thực, nước ngọt là trọng yếu nhất.
- Chỉ với hai chiếc thuyền này thì cũng không mang được nhiều như vậy.
Hoa Lộng Nguyệt tiếp lời.
- Chúng ta lần này mang hết tất cả các cửa hàng kinh doanh bí mật bán đi, tổng cộng thu được bảy mươi vạn lượng bạc, sau đó mua đủ các loại hàng hóa, chuẩn bị tàu thuyền, vừa cấp tiền trợ cấp cho gia đình các thủy thủ. Toàn bộ hàng hóa, lương thực, nước ngọt cũng chỉ có thể mang được như vậy mà thôi.
- Tiếc là không có Càn Khôn Đại Bố, Giang Sơn Hồ Lô. Nếu là có những thứ bảo bối tốt này, mang hàng hóa, lương thực, nước ngọt cất hết vào đó, đồ đạc chúng ta mang theo cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đại kim chu vểnh miệng nói.
- Càn Khôn Đại Bố? Giang Sơn Hồ Lô? Những thứ đó đều là truyền thuyết trong bút ký, làm gì có thật. Có những thứ này, khi đánh giặc không phải là cực kì thuận tiện sao? Không cần có đại đội vận lương, dụng binh không phải là xuất quỷ nhập thần sao?
Hồng Dịch cười cười.
Những thứ như Càn Khôn Đại Bố, Giang Sơn Hồ Lô Hồng Dịch cũng từng xem qua trong bút ký. Đó là những bảo bối do tiền nhân thời thượng cổ luyện chế, trong đó tự tạo thành một thế giới riêng, có thể dung nạp vô cùng vô tận. Trong bút ký cũng ghi lại rằng, những tiên nhân có thể tiến vào trong Giang Sơn Hồ Lô, hơn nữa bên trong còn có nhà cửa phòng ốc, có mỹ nữ, có mỹ tửu, vô cùng vô tận.
Nhưng Hồng Dịch sau khi tu đạo cũng biết những điều này đều là vô căn cứ. Muốn luyện chế pháp bảo bên trong có một thế giới riêng, chỉ sợ rằng thành thần tiên dương thần cũng không có khả năng làm được.
- Có mà. Những bảo bối này đều có mà. Gia gia cũng từng thấy qua một thứ.
Đại Kim Chu nhảy lên.
- Bảo vật trấn phái của Đại Thiện Tự chính là Càn Khôn Đại Bố. Chẳng qua là đã mất tích nhiều năm, giờ không thấy tăm hơi đâu cả.
- Ồ?
Hồng Dịch đang muốn hỏi thêm thì lúc này tất cả vật liệu cũng vận chuyển hết lên thuyền, là lúc nên khởi hành.
Hai chiếc đại hạm tám trăm người, bên cạnh là năm chiếc thiết giáp phi luân chiến hạm đi theo hộ vệ. Hàng hóa được chất đầy lên thuyền, giương buồm đón gió, chuyển động hướng ra biển khơi, chỉ trong chốc lát đã biển mất trong đại dương vô tận.
Hồng Dịch nói đi là đi, mang theo cao thủ dưới trướng, quân đội, dương buồm ra biển.
................
Rạng sáng ngày thứ hai ngay sau khi Hồng Dịch dương buồm ra biển.
Thái Xương hồ, Thủy Dương sơn. Một nơi trọng yếu của Đại La phái. Bên trong có rất nhiều trưởng lão, bao gồm chưởng giáo Đại La phái, tất cả đã nhận được thư của Hồng Khang đưa tới.
Trong một điện phủ rộng lớn giống như nơi Hoàng thượng triệu kiến văn võ bá quan, diện tích ước chừng hơn ngàn bộ, những cây cột trụ khổng lồ bằng gỗ lim, cây trụ nào cũng cao vút chắc chắn. Những cây cột gỗ lim này đều là loại gỗ lim Kim Ti năm trăm năm trở lên, là thứ gỗ trân quý, mỗi một cây đều trị giá trên hai mươi vạn lượng bạc.
Trên sàn của điện phủ này đều được lát loại đá xanh Ngải Diệp, trên mặt đá hiện rõ hoa văn, sáng như gương, hiển nhiên là mỗi ngày đều có người lau chùi.
Đây là đại sảnh nghị sự của Đại La phái, chỉ có trưởng lão, trưởng giáo mới có thể ngồi ở những nơi như thế này.
Lúc này tất cả trưởng lão Đại La phái đều có mặt trong đại sảnh, phân biệt ngồi ở hai bên. Trước mặt mõi người đều là một chiếc bàn ngọc, bên trên đặt kiếm, bút, giấy, mực, trà...còn có đốt một ít Long Tiên Hương, ngồi trên một bồ đoàn gấm dệt bằng kim ti rực rỡ.
Chưởng môn Đại La phái ngồi sau một án ngọc ở chính giữa. Sau lưng là một chiếc biển lớn, bên tấm biển này viết bốn chữ:
- Chu Thiên Đại La!
Bốn chữ này, cách viết sâu xa khó hiểu, nét mực ngâm dài, cuối cùng chấm một cái, trông thật giống như tinh tú trên bầu trời, bao quát ý cảnh của đất trời trong đó.
Phần đề chữ của tấm biển đó là ba chữ. Hồng Huyền Cơ.
Đây là chữ do Vũ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ viết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.