Dương Thần

Chương 405: Tâm hỏa tự thiêu!

Mộng Nhập Thần Cơ

30/03/2013

Là Ngân Sa? Chẳng lẽ vị cao nhân của Thần Tiêu đạo này có quan hệ mật thiết gì với Ngân Sa sao? Nếu không tại sao ngữ khí của Ngân Sa lại cấp bách đến như vậy.

Trong nháy mắt khi Quang Ám Đại Kết Giới dung hợp, Hồng Dịch nghe thấy âm thanh vô cùng bức thiết của Thiện Ngân Sa truyền ra, trong lòng không khỏi khẽ động.

Ngay cùng lúc đó, Quang Minh Mạn Đồ La, Hắc Ám Mạn Đồ La Đại Kết Giới lập tức dừng quá trình dung hợp lại, viên thần niệm tám kiếp lơ lửng trên bầu trời bỗng nhiên chấn động, dừng xoay tròn.

Vốn viên thần niệm tám kiếp này đang hướng về phía Chấn Thiên Xá Lợi mà lao đến, thế nhưng lúc này đã đứng khựng lại.

Trên bầu trời, Quang Minh Đại Kết Giới, Hắc Ám Đại Kết Giới phát ra một loạt âm thanh răng rắc răng rắc, nhanh chóng thu về. Quá trình sắp xếp tổ hợp lần này khiến cho uy lực của đại kết giới lập tức suy giảm, mỗi một khối thần niệm đều biến trở thành một cá thể tồn tại độc lập, trong tình huống như vậy quả thật vô cùng nguy hiểm.

Thế nhưng ngay lúc đó, một luồng điện quang cực lớn từ Chấn Thiên Xá Lợi bắn lên, chấn động không gian, thiếu niên áo vàng kia dường như nắm được cơ hội này, lập tức chỉ ra một ngón tay.

- Sóng Chấn Thiên, Phá Ma Kiếp!

U u u u, u u u u.

Một chùm âm thanh tựa như ma kêu quỷ khóc từ Chấn Thiên Xá Lợi truyền ra bên ngoài. Chùm âm thanh này phiêu bồng dập dờn lại cực kỳ mãnh liệt, từng luồng điện quang mang theo một chùm âm thanh bắn ra, từng âm từng âm bén nhọn truyền ra, không gian chu vi xung quanh đều trở nên nhộn nhạo, tất cả ánh sáng đều bị bóp méo.

Luồng sóng dao động cực kỳ cường đại này, trong nháy mắt tựa như một trận dịch bệnh, lan truyền đến tất cả thần nniệm của Hồng Dịch.

Nhất thời, toàn bộ thần niệm của Hồng Dịch đều phát ra những âm thanh nứt vỡ.

Vốn lúc đầu thần niệm của Hồng Dịch, mỗi một khối đều trong suốt lóng lánh tựa thủy tinh, phát ra những âm thanh xẹt xẹt như sấm sét, lực lượng cường đại vô cùng. Thế nhưng trong khoảnh khắc khi bất thình lình thu hồi đạo thuật, lại bị đối phương thi triển đạo thuật cực mạnh, trong chớp mắt liền chịu thương tổn.

- Phù...Ngươi tưởng như vậy là có thể làm thương tổn được ta hay sao.

Phun ra một ngụm khí thật dài, Hồng Dịch phát ra một âm thanh lạnh lẽo sắc bén đến cực điểm, mỗi một khối thần niệm đều lập tức chuyển đổi, biến hóa thành từng khối tinh thể hình tứ diện,

Khối tinh thể tứ diện này, bốn mặt, mỗi mặt đều lóe lên một loại ánh sáng chói lóa khác nhau.

Trong luồng ánh sáng chói chang, một pho tượng Quá Khứ Đại Phật loáng thoáng hiện ra. Mỗi một khối thần niệm này đều có hình tứ diện, mỗi một mặt đều hiện lên bóng hình của Quá Khứ Đại Phật. Hơn nữa khuôn mặt của những tôn Quá Khứ Đại Phật này lại không giống nhau, có bình thản, có uy mãnh, có từ bi, có bất động.

Từng luồng từng luồng âm thanh từ những tôn Quá Khứ Đại Phật này bắn ra bên ngoài.

Trong lúc đó, ngay lập tức những khối thần niệm vốn đang bị nứt vỡ này liền khôi phục lại trạng thái ban đầu, giống như chưa từng bị thương tổn chút nào.

Hồng Dịch vừa khôi phục xong, trong lúc cười nhạt một tiếng, toàn bộ linh hồn thoáng chốc ngưng tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một tôn Như Lai Đại Phật, mang theo khí thế bá chủ thiên hạ, uy mãnh bá đạo đến cực điểm, sau đó mãnh liệt tung ra một chưởng.

Ầm ầm!

Một chưởng này chính là Trí Tuệ Ấn, lực lượng cường đại không cách nào tưởng tượng nổi, sóng gió bốn phía cuồn cuộn nổi nên, gần như cuốn tung toàn bộ đất đai trong tòa tiểu viện chu vi ba bốn mẫu này, hoa cỏ cây cối đều biến thành một đống bùn nhão.

Bản tâm bất biến của quá khứ, lực lượng xưng bá của hiện tại, cứ thế mà phá vỡ Chấn Thiên Xá Lợi của Sinh Tức Lôi Vân.

Chấn Thiên Xá Lợi phát ra một loạt âm thanh ngân vang, hào quang suy yếu.

Sắc mặt của thiếu niên áo vàng hơi biến đổi, trong chớp mắt viên Chấn Thiên Xá Lợi kia liền hạ xuống bên dưới, tiến nhập vào trong đỉnh đầu của hắn, sau đó đám Sinh Tức Xá Lợi kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Hồng Dịch cũng thu lại thần niệm, chân thân của Như Lai Đại Phật giữa không trung ngay lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Hai người đồng loạt đình chỉ trận đấu pháp, tuy nhiên mảnh sân nhỏ lúc này cũng đã trở thành một đống bừa bộn.

Cây cối hoa cỏ đều biến thành bùn nhão, một đống bùn nhão thơm ngào ngạt, còn đất bùn dưới chân Hồng Dịch cũng bị bốc hơi một lượng lớn, đây tự nhiên là ảnh hưởng của Chấn Thiên Xá Lợi.

- Chấn Thiên Xá Lợi của ngươi há có thể làm tổn thương thần niệm của ta sao?



Hồng Dịch ngừng tay lại, ngạo nghễ nói.

- Thần lực! Trí lực! Pháp lực! Nguyện lực!

Thiếu niên áo vàng nhìn Hồng Dịch một lúc lâu, đôi mắt hơi nheo nheo lại, giọng nói vẫn hờ hững như trước, thế nhưng trong lạnh lùng lại toát lên một tia kinh ngạc.

- Năm đó ta cùng phương trượng Đại Thiện Tự đấu tiểu thuật, lão cũng từng vượt qua bốn lần lôi kiếp, thế nhưng thần niệm linh hồn lại không có năng lực khôi phục giống như ngươi. Thần niệm của ngươi, mỗi khối đều có hình tứ diện, mỗi mặt lại có bóng của một tôn Quá Khứ đại phật, mỗi tôn Quá Khứ Đại Phật khuôn mặt lại khác nhau, lần lượt đại diện cho thần lực, trí lực, pháp lực, nguyện lực. Chỉ khi lĩnh ngộ được tinh túy chân chính của phật pháp mới có thể tu luyện ra như vậy. Các đời phương trượng của Đại Thiện Tự cũng đều không thể tu luyện đến trình độ như vậy được.

- Phật vốn là đạo, tất cả đều như nhau. Bốn mặt ẩn chứa trong thần niệm của ta chẳng qua chỉ là trí tuệ, dũng khí, nhân ái, chính trực mà thôi.

Hồng Dịch phất tay áo một cái, thân thể liền hạ xuống một đám bụi cây, cũng không xoay người về phía sau, chỉ cất giọng hỏi.

- Ngân Sa, đây phải chăng là tiền bối của Thần Tiêu đạo? Nàng từng gặp qua chưa?

Thiện Ngân Sa lúc này còn đang hoang mang bối rối, hơn nữa còn đang phỏng đoán, đương nhiên tất cả đều ẩn sâu trong sự lạnh lùng bình tĩnh của vẻ bề ngoài.

- Vừa rồi thiếp cảm nhận được khí tức của chí cao lôi pháp trong Thần Tiêu đạo, thần niệm bỗng sinh ra cảm ứng, vì thế mới ra ngoài này.

Trả lời Hồng Dịch xong, Thiện Ngân Sa nhìn về phía thiếu niên áo vàng đang đứng chính giữa mảnh sân, hai mắt hơi nheo nheo lại, qua một lúc lâu cũng không nói một lời nào, đầu hơi lay động một chút, từng trận gió đêm nhè nhẹ thổi qua khiến cho y phục của phất phơ bay lên.

Thiếu niên áo vàng kia không hề nói một lời nào, chỉ đưa cây tiêu ngọc trên tay lên môi, thổi ra một vài âm điệu. Âm điệu này vừa phát ra, trong lòng Hồng Dịch liền khẽ động, hắn nhớ lại khi mình mới tu luyện xuất âm thần, tại ngoài khơi nơi đại doanh Tĩnh Hải quân trú đóng, tìm kiếm Nguyên Tẫn Thiên Châu, vào khoảnh khắc ban đầu khi mới gặp Thiện Ngân Sa, hắn cũng nghe được làn âm điệu này từ Ngân Sa.

- Sư phụ? Người là sư phụ?

Thiện Ngân Sa vừa nghe thấy một tiếng tiêu này, toàn thân lập tức run lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo vàng kia, thân thể hơi lay động, sau đó lắc đầu nói.

- Không, không thể nào. Sư phụ của ta một trăm năm trước vào thời điểm khi độ lôi kiếp cũng đã tan thành tro bụi! Nếu như ngươi là sư phụ ta, vì sao lại không đến tìm ta? Vì sao phải đợi suốt một trăm năm mới xuất hiện? Hơn nữa chờ đến khi ta có đạo lữ, có Hồng Dịch, ngươi lại đột nhiên xuất hiện như vậy? Sư phụ của ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, tuyệt đối sẽ không khiến cho lòng ta bấn loạn như vậy.

Bỗng nhiên trong đôi mắt của Thiện Ngân Sa lóe lên một tia sáng sắc bén đến dị thường, tựa hồ như toàn thân tràn ngập sát khí, thế nhưng ngay lập tức lại thu liễm khí tức, trở nên nhu hòa vô cùng.

Trong khoảnh khắc, tâm tình của Thiện Ngân Sa liên tục biến đổi.

Khi là sát ý, khi là nhu hòa, lúc thì cứng rắn, lúc thì mềm yếu.

- Ta đã thi giải, có phải là sư phụ ngươi hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Thiếu niên áo vàng nhìn thấy tâm tình biến ảo trong ánh mắt của Thiện Ngân Sa liền nhắm mắt lại, hít thật sâu rồi thở dài một tiếng, sau đó lại khoanh chân ngồi xuống mặt đất.

- Ngân Sa, không ngờ rằng sau khi ngươi thi giải, so với hình dạng tướng mạo quỷ tiên lúc trước cũng không có biến hóa nhiều lắm, vẫn là nữ hài quỷ tiên của năm đó. Ta thật không ngờ rằng, một Ngân Sa vương năm đó cầu ta điểm hóa hiện giờ đã trở thành một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, hơn nữa đạo lữ lại siêu phàm nhập thánh đến như vậy. Trí tuệ, dũng khí, nhân ái, chính trực...thần lực, trí lực, pháp lực, nguyện lực...trong một thần niệm lại bao hàm tinh túy của bốn đạo lý lớn nhất thiên địa. Sư phụ cho dù tu luyện đến sáu lần lôi kiếp cũng khó có thể làm gì được hắn.

Thiện Ngân Sa nhìn Hồng Dịch, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng đầy yêu mến.

Sau đó nàng lại nhìn về phía thiếu niên áo vàng, trên vầng trán hiện lên một sự kiên quyết.

- Trong lúc ta độ lôi kiếp quả thật đã mất mạng, nhưng khi đó còn một tia tàn hồn thì được Mộng Thần Cơ đến cứu. Hắn giúp ta ngưng luyện lại pháp lực, tiếp đó ta lại khổ tu trăm năm, cuối cùng đến hiện giờ cũng đạt tới thành tựu như lúc này. Hôm nay đến đây chẳng qua là muốn gặp ngươi một lần mà thôi. Lúc này nhìn thấy Ngân Sa ngươi có cuộc sống tốt đẹp, lòng ta cũng cảm thấy yên ổn. Đạo thuật của ngươi cũng có tiến triển, thế nhưng lại đi tu luyện Quá Khứ Kinh. Nghe đồn rằng, Quá Khứ vốn chỉ có một, Hồng Dịch lại mang Quá Khứ kinh cùng chia sẻ cho ngươi, điều này quả thật...

Thiếu niên áo vàng ngồi khoanh chân giữa đám bùn hoa, chậm rãi nói.

Vành môi của Thiện Ngân Sa khẽ giật giật.

- Ngân Sa, ngươi phải nhớ kỹ. Con đường tiên đạo dài đằng đẵng, sát khí bốn phía, lòng người hiểm ác đáng sợ tựa như gió cửu u (gió nơi địa ngục âm phủ), tuy rằng đạo thuật hiện giờ của ngươi tiến bộ rất nhanh, nhưng sợ rằng vẫn chưa đủ để đối phó với những sát khí này. Nếu như ngươi vẫn là một quỷ tiên thông thường thì tốt biết mấy, thế nhưng hiện giờ ngươi lại bị cuốn vào trong dòng nước xoáy của cuộc đời. Đạo lữ Hồng Dịch của ngươi quá mức cường đại, bằng vào tu hành của ngươi thì hoàn toàn không có cách nào phối hợp được với hắn, trong tương lai nói không chừng ngươi sẽ trở nên cô quạnh. Trên con đường tu đạo, tất cả đều là hư huyễn ảo ảnh, duy chỉ có lực lượng mới là gốc rễ nền tảng, sư phụ đến đây cũng không phải muốn làm lòng ngươi rối loạn, chẳng qua chỉ cấp cho ngươi một nền tàng vững chắc mà thôi.

Thiếu niên áo vàng trong lúc nói, thanh âm càng lúc càng trở nên xa xăm mịt mù.



Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu của hắn, điện chớp sấm sét lần thứ lại ầm ầm vang lên, đám Sinh Tức Lôi Vân vừa mới biến mất ban nãy, lúc này lại ùn ùn dâng lên.

Thế nhưng khác với ban nãy, trong nháy mắt khi Sinh Tức Lôi Vân xuất hiện, trên đầu hắn cũng xuất hiện từng khối từng khối cầu điện, mỗi một khối đều có kích cỡ bằng đầu người, điện quang chớp lóe chói mắt, thần niệm sáng rực tựa như mặt trăng từ đỉnh đầu bay vút lên không trung, sau đó xâu chuỗi lại với nhau thành một dải ánh sáng, tổng cộng có hơn ba bốn vạn khối thần niệm.

Ba bốn vạn khối thần niệm của cao thủ năm lần lôi kiếp, tất cả đều bay vụt lên giữa không trung.

Khung cảnh phô thiên cái địa khiến cho những vì tinh tú trên bầu trời dường như cũng bị lu mờ.

Ban đêm nơi sa mạc vốn là lúc sao trăng tỏa sáng, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, thế nhưng tại thời điểm khi ba bốn vạn thần niệm của cao thủ năm lần lôi kiếp xuất hiện, cả không gian cũng trở nên u ám phai nhạt.

Toàn bộ thần niệm của thiếu niên áo vàng tuôn ra, lóe lên trong lôi vân, mỗi một khối thần niệm đều hiển hóa thành một thân thể nho nhỏ.

Sau đó mỗi một thân thể nho nhỏ này cũng khoanh chân ngồi xuống, từng chùm từng chùm lửa từ vị trí trái tim của những thân thể bé nhỏ kia bùng lên, trong nháy mắt, ngọn lửa kia liền hoàn toàn bao vây lấy cả khối thân thể nho nhỏ.

- Hàn Tiêu Tử đang muốn làm gì vậy?

Cùng lúc đó, bất thình lình chứng kiến cảnh như vậy, vương phi Tạ Phiên Phiên cùng Hạc Vô Sinh đều cảm thấy kinh ngạc đến ngây người, Hạc Vô Sinh đưa tay chỉ vào trong tiểu viện, cả người run lên nói.

- Hỏng rồi! Đây là tâm hỏa tự thiêu!

Tạ Phiên Phiên hoàn toàn đánh mất khí độ của một vương phi, đưa tay dụi dụi mắt, tựa hồ như muốn nhìn thật rõ, thế nhưng vừa nhìn thấy, chưa đầy vài nhịp hô hấp, nàng liền hô lên một tiếng đầy khiếp sợ.

- Đây là hắn dẫn động tâm hỏa của bản thân, mang toàn bộ lạc ấn tinh thần trong linh hồn của chính mình mà thiêu đốt, lưu lại thần niệm tinh thuần nhất để truyền lại cho Thiên Ngân Sa. Chẳng lẽ hắn tự sát, mang toàn bộ pháp lực thần thông mà cả đời tu luyện được truyền lại cho Ngân Sa vương sao? Không, không thể nào như vậy được? Làm gì có người nào ngu ngốc đến thế cơ chứ? Cao thủ truyền thuyết năm lần lôi kiếp...Năm lần lôi kiếp cường giả đấy...Thần Cơ để cho hắn ra ngòai không phải muốn hắn làm như vậy...Năm lần lôi kiếp....thật sự là năm lần lôi kiếp đây mà...

Tạ Phiên Phiên khiếp sợ đến mức gần như tê dại cả người.

Một tuyệt đại cao thủ năm lần lôi kiếp, một cường giả trong truyền thuyết, thiêu đốt lạc ấn linh hồn của chính bản thân mình, lưu lại thần niệm tinh thuần, truyền lại cho người khác. Trong lịch sử của giới tu đạo suốt ngàn năm qua chưa hề có chuyện như vậy.

Năm lần lôi kiếp cường đại đến thế nào đây? Lợi hại đến thế nào đây? Phải khổ tu biết bao nhiêu năm tháng mới được như vậy đây? Mỗi một lần độ lôi kiếp là một lần vật lộn với sinh tử, phải trải qua bao nhiêu đắng cay mới có thể đạt tới trình độ như vậy đây?

Kể cả là Mộng Thần Cơ thì e rằng cũng không thể lường trước được loại tình huống như thế sẽ xảy ra.

Chính vì như thế khi đối mặt với biến cố đột ngột phát sinh như vậy, một nữ tử đa mưu túc trí như Tạ Phiên Phiên cũng dường như mất đi mọi năng lực ứng biến.

- Sư phụ, đừng!

Đúng lúc này, Thiên Ngân Sa hét lên một tiếng chói tai, đang định lao về phía trước. Thế nhưng ngay lập tức hình bóng của thiếu niên áo vàng đang bị thiêu đốt trong ngọn lửa phừng phừng kia liền mãnh liệt khẽ động, một cỗ pháp lực cường đại lan tỏa ra bốn phía, chấn Thiện Ngân Sa bay ra ngòai.

Hồng Dịch biến sắc!

Hắn lập tức vung tay lên, lập tức cả không gian tràn ngập kim quang phạm xướng.

- Hồng Dịch, đừng ngăn cản ta.

Thiếu niên áo vàng phát ra âm thanh ầm ầm tựa như sấm rền, sau đó chuyển sang mềm mỏng, nhẹ nhàng.

- Ngân Sa, con đường tiên đạo quả thực rất dài, rất xa, sư phụ không thể nào sóng vai cùng đi với ngươi. Nay sư phụ mang pháp lực lưu lại cho ngươi, hy vọng được cùng ngươi đi tiếp một đoạn đường nữa.

Sau đó, hắn, lạnh lùng mà đầy cao ngạo, cất giọng truyền ra bốn phía.

- Mộng Thần Cơ, ta sao có thể chịu nghe theo sự sắp xếp của ngươi được?

Nói xong từ đầu ngón tay của hắn, một ngọn lửa mãnh liệt tuôn ra, ba bốn vạn khối thần niệm cùng lúc đó chấn động mãnh liệt, bóng người trong đó nhanh chóng biến mất vô ảnh vô tung, sau đó đồng loạt bay về phía Thiện Ngân Sa.

Cùng lúc ấy, Sinh Tức Lôi Vân, Chấn Thiên Xá Lợi trên bầu trời mất đi người duy trì cũng lập tức bay về phía Thiện Ngân Sa. Trên bầu trời, một ngôi sao lửa sáng rực hạ xuống bên dưới, thiêu đốt thân thể của thiếu niên áo vàng kia thành tro bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dương Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook