Dương Thần

Chương 217: Tạo Hóa hồ lô!

Mộng Nhập Thần Cơ

30/03/2013



- Không thể nào! Trên thuyền có bố trí Huyền Thiên Huyết Quái đại trận cộng thêm với phá hư thần phù. Hơn nữa ba đại thống lĩnh còn có rất nhiều pháp khí hộ thân trên người, mặc dù không lợi hại lắm nhưng để hộ thân thì thừa khả năng, cho dù là đối thủ sống chết của ngươi là Ngân Sa vương tới đây thì ả ta cũng bị đánh cho trọng thương.

Một đạo nhân khuôn mặt hẹp dài, con ngươi láo liên, trên đầu cắm một cây trâm màu trắng, lông mi nhất tự (一), trên tay cầm một cây pháp trượng màu đen, không phải vàng cũng không phải sắt, ở đầu cây pháp trượng có một quả cầu màu vàng kim to bằng nắm tay. Nhìn kĩ sẽ phát hiện ra ở bên trong quả cầu thấp thoáng có những tơ máu màu đen, trông giống như những nét vẽ tinh xảo trong một bức tranh thủy mặc, những nét vẽ này phác họa các cảnh tượng biến ảo không ngừng, biến hóa thay đổi tựa như cưỡi ngựa ngắm hoa, thật giống như một thế giới nho nhỏ đang chuyển động bến trong quả cầu vậy.

Đạo nhân có khuôn mặt hẹp dài, con ngươi láo liên này chính là đường chủ Hắc Ma đường của Huyền Thiên quán, Nạp Lan Hài. Đây là một cao thủ đã dốc lòng tu luyện nhiều năm, tu vi cao thâm, nổi danh ngang với tứ đại thiên vương của Đại Thiện tự năm đó.

Pháp trượng trong tay hắn tên là Hoàng Tuyền Trượng, đây chính là một trong mười pháp bảo của Huyền Thiên quán, so với Hám Thiên thất bảo của Đào Thần đạo thì còn nổi tiếng hơn nhiều.

Huyền Thiên quán là một thánh địa truyền thừa hàng ngàn năm, nổi danh cùng với Địa Thiện tự, căn cơ tất nhiên sẽ phong phú vô cùng, tuyệt không giống như những gì các môn phái khác có thể tưởng tượng ra được.

- Ta sẽ phân thần niệm để quay trở về, xem xem có chuyện gì xảy ra không.

Thanh âm của một nữ nhân vang lên.

Nữ nhân này trên tay cầm một thanh trường kiếm đen nhánh, trên thân trường kiếm có tô điểm một vài phù văn màu trắng hình hoa quỳnh. Thanh trường kiếm này có hai màu là trắng và đen, nhìn qua liền khiến cho người ta bỗng sinh ra một cảm giác sinh tử vô thường, một thứ cảm giác sớm chiều khó nắm được sống chết.

Thanh kiếm này cũng là một trong mười bảo khí của Huyền Thiên quán, tên là Vô Thường.

Người cầm thanh kiếm này là đường chủ của Phá Hư đường, Nạp Lan Yên La.

Còn nam tử thân mặc đấu bồng đen nhánh, ngay cả đầu cũng bao kín lại, tay cầm một chiếc búa hai lưỡi cực lớn, giọng nói hùng hậu khàn khàn, không cần phải nói cũng biết đây chính là nguyên soái đội kỵ binh Thiết Phù Đồ danh chấn thiên hạ của Vân Mộng quốc, Tất Thấp Hoa. Thân phận ngầm của vị đại soái này chính là Hắc Lang vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên.

Nguyên soái của Vân Mông kỵ binh Thiết Phù Đồ Tất Thấp Hoa, từ trước đến giờ luôn xung phong chém giết trên chiến trường, khiến cho người trong thiên hạ biết đến tên tuổi của hắn qua võ công tuyệt thế, cho tới tận lúc này chưa từng có ai nghi ngờ hắn tu luyện đạo thuật, yêu thuật.

Đạo võ song tu đến trình độ như vậy, có thể thấy hắn là một ví dụ điển hình.

Hắn mặc đấu bồng trên người, tay cầm chiếc búa lớn, chiếc búa này gọi là Mạt Nhật, là một thứ binh khí có hung danh còn vượt xa Toái Diệt đao rất nhiều, chiếc búa này không biết nhiễm máu huyết oan hồn của biết bao nhiêu người.

Sở dĩ gọi là Mạt nhật là vì để hình dung rằng, bất luận địch nhân nào bị lưỡi búa này bổ xuống, thì đó cũng chính là ngày cuối cùng của hắn, tuyệt đối không còn một cơ hội sống sót nào cả.

Còn tấm áo khoác đấu bồng kia, chính là hắn dùng da sói chân thân của mình trước khi thi giải luyện chế thành. Chân thân của hắn trước khi thi giải là một con hắc lang, tu luyện hơn năm trăm năm, lông da được dùng pháp lực ngưng luyện mà thành, cứng rắn vô cùng, nước lửa không xâm nhập được, là một thứ pháp bảo nổi tiếng trong thiên hạ, so với ngân sa giáp, ô kim cà sa thì còn lợi hại hơn rất nhiều.

Đường chủ Hắc Ma đường, đường chủ Phá Hư đường của Huyền Thiên quán, nguyên soái Thiết Phù Đồ Hắc Lang yêu vương, nữ nhi của Khổng Tước vương, Hạnh Vũ Tiên. Bốn nhân vật tuyệt đỉnh cùng liên thủ xuất động, e rằng ngay cả chư thần phật trong thiên hạ gặp cũng phải tránh xa.

Tuy nhiên, bốn người này trông không hề giống như thủ lĩnh.

Thủ lĩnh của nhóm người này chính là một người mặc áo khoác màu vàng kim, bên hông đeo đai lưng màu xích kim, đầu đội kim quan, bên cạnh còn có một vài võ sĩ trông giống như tượng đá, ánh mắt lóe lên tinh quang, tựa như những tia thiểm điện rạch nát không gian, rõ ràng võ công đã đạt tới cảnh giới Hư Không Sinh Điện của đại tông sư tuyệt đỉnh.

Thân mặc áo khoác màu vàng, hông đeo đai lưng xích kim, đầu đội kim quan, trong lễ pháp của Đại Kiền đây là trang phục chỉ có Thái tử mới được phép mặc.

Vân Mông quốc, cứ hễ là hoàng tử lập được công lớn, hoàng đế cũng sẽ có thể ban thưởng đai lưng xích kim, áo khoác vàng kim, xích kim quan. Điều này cho thấy quốc gia này dựa vào công lao để phong thưởng, không kiêng kỵ bất cứ thứ gì.

Loại hành động này là thứ khiến cho văn nhân của hoàng triều Đại Kiền khinh bỉ nhất, luôn châm chọc rằng Vân Mông quốc là thứ man di không hiểu lễ pháp.

Rõ ràng thủ lĩnh của đoàn người này chính là một vị hoàng tử rất được coi trọng ở Vân Mông đế quốc, cũng giống các nhân vật trọng yếu như Ngọc thân vương, Hòa thân vương, thái tử ở Đại Kiền; là một nhân vật quan trọng có hy vọng thừa kế ngôi vị hoàng đế, thống lĩnh trăm triệu con dân trong tương lại.



- Hoàng tổ cô, người lập tức phân thần niệm ra để trở về đi, xem xem cuối cùng có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên cũng nhanh chóng quay lại đây, trước mắt việc quan trọng nhất vẫn chính là tiến vào Thiên Tuyệt sơn, tìm kiếm tiểu thiên thế giới mà Tinh Nhẫn hòa thượng cùng Vu Quỷ đạo liên thủ dùng Càn Khôn Bố Đại để lập ra. Chỉ cần công phá được tiểu thiên thế giới này thì sẽ tìm ra Càn Khôn Bố Đại! Chỉ cần có được Càn Khôn Bố Đại thì kể cả trấn quốc đại hạm Mông Thần hiệu của chúng ta có bị hủy diệt cũng không thành vấn đề.

Hoàng tử của Vân Mông quốc này vừa mở miệng liền phát ra uy nghiêm một cách tự nhiên.

Thực ra vị hoàng tử Vân Mông quốc này chính là một trong những nhi tử mà Vân Mông quốc chủ cưng chiều nhất, được phong làm thân vương từ rất sớm, danh hiệu là "Côn". Côn thân vương Nạp Lan Nguyên Chân cầm được thế, nắm được quyền, là người có hy vọng nhất để thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Vân Mông đế quốc cũng không lập thái tử, mà các thái tử có thực lực đều tự phục vụ cho quốc gia, ai có công lao lớn nhất thì sẽ được quần thần ủng hộ, được Huyền Thiên quán ủng hộ, sau khi hoàng đế băng hà sẽ được giúp đỡ lập ngồi lên ngai vị, nắm giữ quyền lực.

Thánh địa Huyền Thiên quán này, trong lúc chuyển giao ngôi vị hoàng đế ở Vân Mông đế quốc luôn có ảnh hưởng vô cùng quan trọng. Trong khi đó, các thánh địa của trung thổ Thiên Châu, bất luận là Đại Thiện tự hay Thái Thượng đạo, thậm chí là tất cả đạo môn, phật môn trong thiên hạ liên hợp lại, cũng không hề có ảnh hưởng gì đến chuyện ủng hộ lập hoàng đế.

- Được!

Phá Hư đường chủ cầm Vô Thường kiếm trong tay, Nạp Lan Yên La, người được Côn thân vương Nạp Lan Nguyên Chân gọi là hoàng tổ cô, liền gật đầu, trả lời một tiếng, sau đó bắt một pháp quyết, lập tức một luồng âm phong bất thình lình vọt lên trên trời cao, rồi cuồn cuộn bay đi, mang theo một trận phong vân, thấp thoáng giống như một con rồng mây đang giơ nanh múa vuốt phóng đi rất nhanh, tản ra một thứ hung sát phá diệt khí chấn nhiếp thiên địa.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, còn rồng hung dữ giương nanh múa vuốt ban nãy liền từ trên trời xà xuống, tụ lại trên đỉnh đầu của Nạp Lan Yên La rồi biến mất.

- Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?

Nạp Lan Nguyên Chân hỏi.

- Không có chuyện gì lớn cả. Hạm đội vừa bị tập kích, là do Ngân Sa vương làm. Tuy nhiên bị Huyền Thiên Huyết Quái đại trận đánh lui. Thế nhưng ba chỉ huy sứ của Ngục Tự doanh vì tham công, một mình liều lĩnh truy kích Ngân Sa vương, chắc hẳn đã gặp phải độc thủ, bị Ngân Sa vương giết chết rồi!

Tia thần niệm này vừa trở về, Nạp Lan Yên La liền mang sự tình của hạm đội đang neo đậu ngoài khơi nói lại.

- Ba tên ngu xuẩn, Ngân Sa vương nếu dễ đối phó như vậy thì sớm đã bị giết chết từ lâu rồi, làm gì còn sống đến tận bây giờ? Những kẻ này chết chưa đền hết tội!

Nạp Lan Nguyên Chân mắng một câu.

- Nếu hạm đội không có chuyện gì xảy ra, vậy thì không cần quan tâm nữa, chúng ta tiến về phía Thiên Tuyệt sơn trước. Không biết nhóm người của quán chủ truy sát Mộng Thần Cơ như thế nào rồi nhỉ? Nếu như có thể đến đây được thì lần này muốn phá vỡ tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại hẳn sẽ không thành vấn đề.

- Phụ thân lần này cùng bọn họ liên thủ truy sát Mộng Thần Cơ, đã tiêu diệt sáu con trong cửu hỏa viêm long của hắn, ta tin rằng sẽ rất nhanh giết chết được hắn, hoặc là sẽ phong ấn được hắn. Đến khi xong việc mọi người sẽ đến đây giúp chúng ta đoạt bảo. Lần này chúng ta xuất thủ, quan trọng nhất vẫn phải đề phòng cao thủ của Đại Kiền!

Hạnh Vũ Tiên nhìn Thiên Tuyệt Sơn chìm trong mây mù ở phương xa, ánh mắt lóe lên, rồi nói.

- Đại Kiền cũng chẳng có cao thủ nào đáng để tâm. Tên Vô Địch hầu gì gì đó tuy võ công lợi hại, thế nhưng lại không có đạo thuật. Ở nơi rừng rú như Mãng Hoang này, bản lĩnh cũng khó có thể phát huy ra được. Còn Chính Nhất đạo, Phương Tiên đạo cũng chẳng có cao thủ nào đáng sợ, nếu không phải lo đối đầu với Mộng Thần Cơ thì chúng ta đã sớm tiêu diệt Đại Kiền rồi, vó ngựa đã sớm san bằng trung thổ rồi.

Nạp Lan Chân Nguyên lắc đầu:

- Ta cũng không nghĩ ra, hoàng triều Đại Kiền cũng muốn đối phó với Mộng Thần Cơ, vậy mà tại sao hắn lại không thả tay để chúng ta tiêu diệt Đại Kiền nhỉ?

- Được rồi, chúng ta tiến về Thiên Tuyệt sơn thôi.

Nạp Lan Yên La cùng Nạp Lan Hài đồng thời mang Vô Thường kiếm và Hoàng Tuyền Trượng vung lên, lập tức một con rồng mây cuồn cuồn bốc lên, quấn quanh thân thể của đoàn người rồi phóng thẳng lên trời cao, cấp tốc bay đi, hướng về trung tâm của Thiên Tuyệt sơn.

Sau khi nhóm người này rời đi, đột nhiên, không khí bốn phía khẽ dao động, trong vùng không gian này bất thình lình xuất hiện một đám người. Hai người bước ra đầu tiên chính là Tiêu Ảm Nhiên và Trương Bá Hằng, tiếp đó đoàn người lục tục bước ra, có cao thủ võ đạo, cũng có cả cao thủ đạo thuật, không ngờ lại là cả một đoàn người đông đảo.

Nhóm người này không phải là từ trên trời phi hành xuống, mà bằng một cách không tưởng tượng được, từ trong hư không "lách" ra.



Bọn họ giống như tồn tại ở một thế giới khác bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này.

- Hầu gia, không ngờ ngài lại có được thứ pháp bảo như Tạo Hóa Hồ Lô này. Chẳng khác nào dương thần thần tiên thời viễn cổ, xuyên qua hư không, vô ảnh vô hình, thật vô cùng thần kỳ. Khó trách ngài có thể dẫn đại quân tập kích Vân Mông mà không hề gặp bất cứ bất lợi nào.

Tiêu Ảm Nhiên sau khi từ trong hư không lách ra, khuôn mặt bội phục không thể tưởng tượng được.

- Đây cũng là thứ hoàng thượng ban thưởng cho ta. Tuy nhiên Tạo Hóa Hồ Lô này chỉ có thể mang theo tối đa là trăm người, ở trong phạm vi một trăm dặm có thể phá nát chân không, tùy ý xuất hiện. Hơn nữa một lần xuyên thủng không gian thì sẽ phải tiêu hao không ít thần hồn lực, kể cả là quỷ tiên thì cũng chỉ miễn cưỡng thực hiện được ba lần. Nếu như ta không có được sự giúp đỡ của Thần Ưng vương thì cũng không dùng được pháp bảo này. Hơn nữa không gian bên trong của Tạo Hóa Hồ Lô cũng chỉ là vùng thiên địa có diện tích chừng năm dặm, còn kém rất xa so với Càn Khôn Bố Đại.

Đúng lúc này, từ trong vùng hư không kia bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trầm ổn lúc ẩn lúc hiện, nghe giọng nói này, người ta sẽ lập tức nghĩ ngay tới âm thanh của một vị thần linh nào đó đang truyền xuống.

- Nếu như chúng ta đoạt được Càn Khôn Bố đại, thì có thể tập trung thần hồn lực của mười tám vị quỷ tiên, mang theo mấy vạn đại quân viễn trinh ngàn dặm, bất thình lình xuất hiện bên trong đô thành của Vân Mông quốc, giết chết hoàng đế của bọn chúng, khi đó quốc gia của bọn chúng coi như xong!

Từ trong hư không, giọng nói ban nãy lại truyền ra.

- Hầu gia, lực lượng của ta hiện giờ chỉ có thể sử dụng Tạo Hóa Hồ Lô thêm hai lần nữa thôi. Ta còn phải giữ lại một phần lực lượng để ứng phó với đại chiến sắp tới.

Đúng lúc này, từ trong hư không, một âm thanh bén nhọn khác truyền ra.

Âm thanh này chẳng khác nào tiếng chim ưng kêu.

- Được rồi, chúng ta tiếp cận nhóm người của Tất Thấp Hoa, bất thình lình xuất hiện tập kích khiến cho bọn chúng không kịp ứng phó.

Giọng nói này vừa truyền ra, vùng không gian liền trở nên uốn khúc vặn vẹo, mở ra khe hở hẹp dài, sâu bên trong khe hở này thấp thoáng hiện lên một mảng phòng ốc, viện tử, hoa cỏ, cây cối tựa như quỳnh lâu ngọc vũ.

Tiếp đó nhóm người Tiêu Ảm Nhiên liền tiến vào trong đó.

Vết nứt hư không này liền lập tức biến mất, chẳng khác nào từ trước tới giờ chưa từng xuất hiện vậy.

Tiếp đó một khối hồ lô to bằng nắm tay chợt lóe lên giữa tầng khí lưu, khối hồ lô này tựa như một thứ thần khí phá vỡ thiên địa vũ trụ, loáng một cái liền tiến vào trong hư không, dần dần tan biến hẳn.

...............

- Đó là thứ gì vậy?

Vù!

Hồng Dịch sau khi hỏi ra Hắc Lang vương đang đi đến sào huyệt của Vu Quỷ đạo ở Thiên Tuyệt sơn, Thiện Ngân Sa cũng mang tinh huyết nguyên khí cũng như thần hồn lực của Âu Dương Sơn, Vũ Văn Đồ, Mộ Dung Hổ, hút vào bên trong Hám Thiên cung; hai người liền vận thần hồn lực, nhẹ nhàng bay là là trên mặt đất.

Từ rất xa, Thiện Ngân Sa và Hồng Dịch liền nhìn thấy một con rồng mây bay tới.

- Đây là Thừa Long Niệm Pháp, chắc là việc chúng ta giết chết ba kẻ này đã bị phát hiện rồi. Chúng ta nên cẩn thận một chút, bám theo con rồng mây này, sau đó nhân cơ hội tập kích khiến hắn không kịp trở tay.

Thiện Ngân Sa vừa nhìn thấy con rồng mây kia liền vội vàng hạ xuống, thu liễm thần hồn, không phát ra chút âm khí nào, sau đó cười một tiếng rồi quay sang nói với Hồng Dịch.

Trong lúc hai người theo dõi con rồng mây, từ rất xa liền nhìn thấy mọi sự việc vừa xảy ra.

- Tạo Hóa Hồ Lô! Đó là thần khí của Tạo Hóa đạo! Là thứ bảo vật giống như Càn Khôn Bố Đại!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dương Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook