Chương 206: Thánh vương chí bảo!
Mộng Nhập Thần Cơ
30/03/2013
Dưới ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thân thể của nhị đẳng bá tước của Đại Kiền, Tiêu Thiên Nghiêu đổ rầm xuống sàn đào thần đại hạm, cuối cùng biến thành một đám khói trắng.
Thái dương chân hỏa của Hồng Dịch vô cùng lợi hại, dùng hỏa lực có thể nung chảy sắt đá để thiêu hủy một người, thiêu thành một đống tro tàn cũng không có gì có khăn.
Hiện giờ cao thủ trên đào thần đại hạm, mười tám kiếm thủ Thần Kiếm doanh, chỉ huy sứ Tiêu Thiểu Nam, bảy đại cao thủ Ngạn doanh, đại soái Tiêu Thiên Nghiêu, toàn bộ đã bỏ mạng! Còn lại đều là những binh lính, thủy thủ cấp bậc võ sư, võ sĩ. Đám người này đều bị Hồng Dịch dùng Hắc Ma Ô Nha trận trấn áp thần hồn, hiện vẫn đang nằm bất tỉnh trên sàn thuyền.
- Tiếc thật, không hỏi được Tiêu Thiên Nghiêu tại sao lại ra biển? Nhưng một kẻ như vậy, cũng không hỏi được thứ gì, tốt nhất là tiêu diệt sạch sẽ, tránh cho đêm dài lắm mộng. Chắc trên thuyền còn có một vài thứ thánh chỉ, sổ sách, thư viết tay hay công văn gì gì đó, cứ lục soát một hồi là lập tức biết được nguyên nhân, không cần lo lắng về vấn đề này nhiều.
Sau khi Hồng Dịch giết chết Tiêu Thiên Nghiêu, cương xoa trong tay liền tán ra. Hắn ngẩng đầu lên nhìn long kỳ bay phất phới treo trên nóc đại hạm, nhìn một hồi lâu rồi vung tay lên. Một luồng âm phong cuồn cuộn nổi lên, cuốn long kỳ xuống tay của mình,
Cầm long kỳ trong tay một lát, Hồng Dịch liền tiện tay vứt xuống sàn thuyền, rồi chuyển sự chú ý vào thanh bát hoàng thần kích khổng lồ nằm trên sàn thuyền.
Thanh phương thiên họa kích này tên là Bát Hoang, quả thật đúng là thứ thần binh lợi khí vượt qua Toái Diệt đao. Toàn thân kích lấp lánh huyết sắc, mặc dù không hình thành hoa văn, không có cảm giác bóng mượt nhẵn nhụi như huyết văn cương châm; thế nhưng Hồng Dịch cũng biết thanh lợi khí này thực sự có thể chặt gẫy tất cả mọi thứ thần binh, xuyên thủng bất cứ loại khôi giáp này, ngay cả như ô kim cà sa hay ngân sa giáp cũng không ngăn cản được.
Phân ra một tia thần niệm quấn quanh phía trên thân của thanh Bát Hoang thần kích, Hồng Dịch chỉ cảm thấy tia thần niệm của mình bị một cỗ quyền ý, sát khí vô cùng vô tận ở trên thân thanh họa kích mài mòn mãnh liệt.
- Thứ quyền ý ở trên thân của thanh họa kích này hùng vĩ như núi cao, cuồn cuộn như trường giang, không biết đây là thứ võ công gì nhỉ? Chẳng lẽ là võ công của Vô Địch hầu sao?
Hồng Dịch sau khi tu thành quỷ tiên, việc vận dụng Quá Khứ kinh càng lúc càng hoàn hảo. Sát khí, quyền ý của thanh phương thiên họa kích này không thể tạo thành bất cứ thứ tổn thương thực chất nào đối với thần hồn của hắn. Thế nhưng ảnh hưởng của những thứ này đối với các quỷ tiên khác lại hoàn toàn bất đồng.
Cảm thụ sự mãnh liệt của cỗ quyền ý này, Hồng Dịch trong đầu không ngừng tự hỏi đây là thứ võ công gì.
Thanh phương thiên họa kích này tuy là có năm thành giống như huyết văn cương, thế nhưng thần niệm không cách nào tiến vào được. Điều này cũng giống như một người thiên sinh huyết mạch đã không hề thông sướng, thần hồn không cách nào có thể tiến vào phụ thể được.
- Có lẽ số lượng cao thủ dùng tế lò quá ít, sắt thép còn chưa luyện thành linh tính. Thanh phương thiên họa kích này mới đạt tới năm thành hỏa hầu, không thể làm sử dụng giống như phi kiếm được. Tuy nhiên cao thủ võ đạo có được thứ lợi khí này thì vô cùng lợi hại.
Thần niệm của Hồng Dịch vừa tiếp xúc liền biết ngay huyết văn bên trong thanh Bát Hoang thần kích này không tinh thuần, thần hồn không thể tiến vào.
Sau một hồi quan sát thanh Bát Hoang thần kích này, Hồng Dịch lại chuyển ánh mắt về phía thân thể của Tiêu Thiểu Nam cùng chuôi phi kiếm màu tím đang nằm trên sàn thuyền.
Thanh phi kiếm màu tím này không sắc bén cho lắm, cũng không phải là thứ tiên khí huyết văn cương gì đó; thế nhưng ở phía trên thân kiếm có khắc chi chít những phù chú màu tím, có đủ loại hình dạng, nào là hình ngọn lửa, hình sấm sét, còn có cả những phù văn giống như thiểm điện; khiến cho người ta thấy mà giật mình; nhìn qua thanh kiếm này cũng liền biết ngay đây là thứ bảo bối có cấp bậc ngang với Bạo Viêm Thần Phù kiếm.
- Lại là một thanh kiếm được chế luyện từ tử lôi hỏa dược! Thanh kiếm này một khi phát nổ, thì ngay cả là quỷ tiên cũng bị trọng thương. Thế nhưng chỉ bằng vào một thanh kiếm này thì không thể tiêu diệt được một quỷ tiên. Trừ phi trên người của tên Tiêu Thiểu Nam này còn có pháp bảo gì khác nữa.
Chỉ bằng vào một thanh Bạo Viêm Thần Phù kiếm quả thực không cách nào giết chết được quỷ tiên; huống chi uy lực của thanh phi kiếm được chế tạo từ tử lôi hỏa dược này so với Bạo Viêm Thần Phù kiếm còn nhỏ hơn chút xíu.
Vì vậy thần niệm của Hồng Dịch liền quét qua thân thể của Tiêu Thiểu Nam. Trong phút chốc hắn phát hiện ra rất nhiều đồ vật phát ra dao động thần hồn lực mãnh liệt.
Không sai, những thứ đồ này chính là pháp bảo.
Pháp khí mà đạo gia luyện ra, hay còn gọi là tu luyện ngoại đan, đều là lấy thần hồn tu luyện mà thành, bên trong những thứ pháp khí này đều tích tụ thần niệm.
- Hả? Đây là cái gì?
Đầu tiên Hồng Dịch tìm được một túi đựng kiếm màu sắc tươi sáng, chiếc túi đựng kiếm này được bện từ một loại sợi rất đặc biệt, không phải là tơ lụa, cũng không phải là sợi đay, rất chắc chắn, trông chẳng khác gì ô kim cà sa.
Bên trong túi đựng kiếm này còn có tám thanh tiểu kiếm vô cùng trân quý. Tám thanh tiểu kiếm này lấp lánh tử quang, dài ba tấc, trên thân kiếm cũng có chi chít phù chú màu tím lưu chuyển, toát ra mùi hỏa dược nồng nặc.
Từ kiểu dáng của chúng, có thể nhận đây tám thanh tiểu kiếm trân quý này dường như là kiếm con, còn thanh phi kiếm lớn ngoài kia là kiếm mẹ.
- Đây chính là Tử Mẫu Hỏa Luân Phích Lịch kiếm của Phương Tiên đạo.
Trong lúc Hồng Dịch đang kinh ngạc thì ở bên cạnh, giọng nói của Thiện Ngân Sa truyền tới.
Không biết từ lúc nào Thiện Ngân Sa đã mang một luồng thần niệm xuất ra ngoài, ngưng tụ thành hình, tiến lên thuyền, đứng nhìn thi thể của Tiêu Thiểu Nam.
- Tử Mẫu Hỏa Luân Phích Lịch Kiếm?
Hồng Dịch nghi hoặc hỏi lại.
- Ừ. Chín thanh kiếm này ẩn chứa một lượng tử lôi hỏa dược rất mạnh, thứ hỏa dược này đã hoàn toàn dung hợp với sắt thép làm một thể; bằng vào một phương pháp ngự kiếm cũng như bằng một thủ pháp đặc biệt, trong lúc đối địch, tám thanh tử kiếm này bất thình lình bay ra, lập tức khóa kín tám phương vị xung quanh địch nhân, sau đó đồng loạt phát nổ; khiến cho bốn phương tám hướng xung quanh địch nhân chấn động, phá nổ không gian; thần hồn không cách nào bỏ chạy được, bị nhốt lại chính giữa; sau đó mẫu kiếm xuất ra truy tung thần hồn, từ chính giữa kiếm trận phát nổ thật mạnh! Lúc này thì ngay cả quỷ tiên cũng bị nổ trọng thương, thần hồn khó có thể khôi phục lại. Một quỷ tiên chỉ cần bị nhốt ở trong kiếm trận này, thì đến tám phần sẽ bị nổ tan thành mây khói.
Thiện Ngân Sa dường như nhớ lại điều gì đó:
- Phương Tiên đạo năm đó bằng vào thứ Tử Mẫu Hỏa Luân Phích Lịch kiếm này đã giết không biết bao nhiêu hòa thượng của Đại Thiện tự.
- Thật đúng là ác độc! Không ngờ lại là kiếm mẹ kiếm con; kiếm con thì bay khắp bốn phương tám hướng phát nổ, tạo thành chấn động xung quanh địch nhân, khiến cho thần hồn đối phương không cách nào bỏ chạy được, trong khi đó kiếm mẹ lại thừa cơ công kích. Phương Tiên đạo đúng là một nhân tài về phương diện luyện khí.
Hồng Dịch cười nói.
- Còn đây là Thần Mộc Ban Chỉ của Phương Tiên đạo, chiếc nhẫn này tụ tập mộc khí, than khí trong khắp thiên hạ mà ngưng luyện thành; cũng tương tự như Mộc Sát trong Ngũ Hành Kiếm Hoàn của Khổng Tước vương. Chiếc nhẫn này có thể dùng thần niệm trong đầu phát động, tùy ý hóa thành một tầng bảo vệ, dùng để bảo vệ thân thể cũng như thần hồn của bản thân, khiến cho đao kiếm không thể làm tổn thương; ngoài ra nó còn có thể hóa thành một lưới khí than lớn, trùm lên thần hồn của địch nhân; chỉ cần một ngọn lửa nhỏ điểm vào thì chiếc Thần Mộc Ban Chỉ này sẽ lập tức phun ra một luồng lửa dữ dội, phối hợp với Tử Mẫu Hỏa Luân Phích Lịch Kiếm; khi đó hoàn toàn có thể tiêu diệt một quỷ tiên.
Thiện Ngân Sa vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn đen nhánh như mực trên tay Tiêu Thiểu Nam xuống.
Trong lúc nói chuyện, thần niệm của nàng liền phát động, từ bên trong chiếc nhẫn đen như mực kia lập tức phát ra những âm thanh ken két ken két, rõ ràng là nàng đang phá vỡ lạc ấn linh hồn khắc ở trong đo.
Tiếp đó chiếc ban chỉ này bỗng nhiên tản ra, biến thành một làn sương mù đen như mực, bao phủ quanh thân thể Thiện Ngân Sa, kết thành một lớp vỏ trứng đen nhánh.
Sau đó Thiện Ngân Sa hơi nhích động, lớp vỏ trứng này liền hóa thành một làn sương mù nồng đậm đen nhánh như mực, rồi phóng thẳng lên không trung, tạo thành một đám bụi nước bao phủ chu vi đến ba, bốn thước, nhìn qua chẳng khác nào một đám mây đen khổng lồ.
Hồng Dịch biết đây chính là tầng thán mộc khí bên trong nhẫn, chỉ cần có một mồi lửa nhúng vào, thì lập tức đám mây đen này sẽ nổ ầm một tiếng, rồi hừng hực bốc cháy; thần hồn một khi bị bao vây ở trong đó, chỉ e rằng sẽ bị đám lửa dữ dội này thiêu hủy trong nháy mắt.
Thế nhưng khi luồng khí này bốc cháy thì chiếc ban chỉ này sẽ bị phá hủy, không thể sinh sôi không ngừng giống như Ngũ Hành Kiếm Sát mà Khổng Tước vương luyện chế.
Tuy nhiên Hồng Dịch tu luyện qua Đại Nhật Hỏa Phật Đà thân cho nên thần hồn không sợ lửa, vì thế cũng không cảm thấy sự kinh khủng của thứ pháp bảo này. Thế nhưng hắn biết, nếu đổi lại là một quỷ tiên khác, chắc chắn sẽ không chịu nổi thứ công kích này.
Tử Mẫu Hỏa Luân Phích Lịch kiếm, còn có Thần Mộc Ban Chỉ, hai thứ này đồng thời công kích, hoàn toàn có thể tiêu diệt một cao thủ quỷ tiên thông thường.
- Người luyện chế bộ phi kiếm cùng thứ Thần Mộc Ban Chỉ này hẳn là một vị cao nhân chân chính, người này chắc đã vượt qua một lần lôi kiếp. Nếu không thì không thể luyện ra thứ pháp khí này. Thế nhưng không thể luyện Thần Mộc Ban Chỉ đạt đến cảnh giới sinh sôi không ngừng; so với Khổng Tước vương thì còn chênh lệch rất nhiều.
Thiện Ngân Sa lại nói.
- Phương Tiên đạo có cao thủ vượt qua lôi kiếp sao?
Hồng Dịch sửng sốt nói.
- Có một người, tên là Tiêu Trường Phong, hiện giờ cũng không còn sống nữa. Trước đây, trong lúc tấn công Đại Thiện tự, hắn bị bốn đại tuyệt đỉnh võ thánh là Bách Trượng Thiên Vương, Trì Quốc Thiên Vương, Địa Nhẫn Thiên Vương, Mật Tàng Thiên Vương vây công, liên thủ thi triển Chân Ngôn Phật Hống, chỉ một kích liền khiến hắn hồn phi phách tán. Tông chủ hiện giờ của Phương Tiên đạo là Tiêu Ảm Nhiên, trước đây đạo thuật của hắn không xê xích với ta là mấy; thế nhưng bây giờ ta vừa tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai, lại vừa thành võ thánh, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.
Thế nhưng Phương Tiên đạo là một đại phái có lịch sử ngàn năm, trải qua một thời gian rất dài luyện chế khí vật; chắc hẳn pháp bảo mà tiền nhân để lại cũng rất nhiều, biết đâu những thứ này cũng là do các tiền bối đời trước lưu lại thì sao.
- Tứ đại thiên vương võ thánh, liên thủ hống lên một tiếng lại có thể tiêu diệt một cao thủ quỷ tiên đã vượt qua lôi kiếp sao?
Hồng Dịch cả kinh nói.
Cao thủ võ đạo đỉnh cấp, gầm lên một tiếng, có thể phá tà trừ ma, chấn nhiếp quỷ thần, về điểm này Hồng Dịch cũng không hề hoài nghi.
Hồng Dịch từng đọc qua Thảo Đường Bút Ký, trong đó cũng ghi lại rằng: một nhà đại nho không hề có chút đạo thuật nào, bằng vào một cỗ chính khí dương cương của bản thân, chỉ cần nghiêm nghị quát lên một tiếng cũng có thể khiến cho tà ma quỷ quái tiêu tán.
Thế nhưng Tứ đại thiên vương võ thánh của Đại Thiện Tự liên thủ lại, cùng gầm lên một tiếng lại có thể đánh cho một quỷ tiên vượt qua lôi kiếp hồn phi phách tán!
Điều này thật sự khiến cho người ta cảm thấy quá kinh ngạc.
Phải biết rằng, quỷ tiên đã vượt qua lôi kiếp, cho dù chỉ là một lần thì thân thể cũng có một tia khí thuần dương, thần hồn không khác gì với thân xác người thường!
Quỷ tiên đã vượt qua lôi kiếp thì đã không còn gọi là quỷ nữa rồi, đã bước chân vào nghiệp vị thần tiên rồi.
- Như vậy đã là gì. Tứ đại thiên vương của Đại Thiện Tự đều là đỉnh cấp võ thành, quyền ý vô cùng vô tận. Bốn người liên thủ liều mạng xuất ra một kích, uy lực không phải là thứ mà ta và ngươi có thể tưởng tượng ra được đâu. Trong Đấu Phật Bút Lục của ngươi chẳng phải cũng ghi lại rằng, Ấn Nguyệt hòa thượng đã từng giao thủ với Khổng Tước vương hay sao? Bằng vào Ngũ Hành đạo thuật của Khổng Tước vương, biến hóa vô cùng, thế nhưng tại sao lại không làm gì được Ấn Nguyệt hòa thượng? Bất kể đối phương ngàn vạn thủ đoạn, đạo thuật cao thâm đến đâu, ta chỉ cần gầm to lên một tiếng là có thể phá hủy tất cả. Đừng tưởng Ngũ Hành Kiếm Sát lợi hại như vậy, một khi gặp phải tiếng hống của cao thủ nhân tiên, chỉ trong chớp mắt là bị phá hủy sạch sẽ, đấy là còn chưa nói phải chịu thiệt thòi mà bỏ chạy.
Thiện Ngân Sa vừa nói xong, Hồng Dịch liền gật đầu:
- Vậy cũng đúng.
- Hả? Đây là cái gì vậy? Ngọc Hoàng? Là Tiên Đô Ngọc Hoàng sao? Phương Tiên đạo làm sao lại có được thứ này? Đây chính là ngọc bộ tùy thân của thượng cổ thánh vương, làm sao bọn chúng lại có được? Không thể nào?
Đúng lúc này, Thiện Ngân Sa dường như bỗng nhiên phát hiện ra thứ gì đó khiến cho nàng thất kinh, biến sắc kêu lên. Bằng vào định lực của một quỷ tiên như nàng lại có thể thất thần như vậy, ngay cả thần niệm cũng không thể khống chế được. Điều này cũng khiến cho Hồng Dịch kinh hãi không thôi.
Vù!
Một luồng âm phong quét qua ngực thi thể của Tiêu Thiểu Nam, lập tức một nửa khối ngọc liền bị cuốn lên.
Mảnh ngọc này chỉ còn một nửa, được treo vào một sợi dây màu tím; kiểu dáng cổ xưa hiếm thấy, trên mặt ngọc cũng không có bất cứ đồ án tinh xảo nào cả, chỉ có một vài thứ giống như một loại văn tự cổ xưa, ngay cả hoa văn trên chất ngọc cũng lờ mờ không nhìn thấy rõ.
Hồng Dịch tinh thông lễ nghi cổ xưa, vừa nhìn liền biết mảnh Ngọc Hoàng này là đồ trang sức mà các quý tộc vương công thời thượng cổ hay mang trên người để thể hiện thân phận bản thân, đồng thời đây cũng là một loại khí cụ cao quý dùng để thờ cúng.
Thế nhưng loại bội đái ngọc này từ một ngàn năm trước đã không còn lưu hành, hiện giờ vương công quý tộc đều mang ngọc thạch bên người.
- Tiên Đô Ngọc Hoàng? Là Ngọc Hoàng mà thượng cổ thánh vương 'Đô' (都) mang theo bên người?
Hồng Dịch nghe thấy cái tên Tiên Đô Ngọc Hoàng liền nhận ra lai lịch của mảnh ngọc này.
Thánh vương hiền minh thời thượng cổ gồm có Bàn (盘), Thủy (始), Đô (都), Nguyên (元), Hồng (鸿), Hạ (夏), Côn (昆), Vũ (羽). Những thánh vương này đều được người đọc sách ngợi ca hết lời trong các điển tích thư văn. Bọn họ là những người có tài có đức, coi bách tính như cha mẹ của mình mà phụng dưỡng chăm sóc, vì bách tính chế tạo ra tơ lụa, làm ruộng; bằng sự thiện lương, khiêm nhượng, cung kính, cần kiệm và vô số phẩm đức tốt đẹp khác, bọn họ đã giành được sự ủng hộ của bách tính lê dân. Hoàn toàn trái ngược với thuật đế vương thời đại hiện nay. Hiện giờ, hoàng đế nào cũng dùng vũ lực, giết chóc thống lĩnh dân chúng, coi bách tĩnh như rơm rác, trâu ngựa.
Mỗi lần Hồng Dịch đọc sách đều cảm thán không thôi. Thời thượng cổ mặc dù vật chất thiếu thốn, nhưng lòng người lại thuần phác mộc mạc, đế vương cùng bách tính hòa thuận như một gia đình, đây mới chân chính là gia quốc thiên hạ (thiên hạ là một gia đình).
Chính bởi vì lòng người thời thượng cổ vô cùng giản dị mộc mạc, không có nhiều sự gian xảo quỷ quyệt, cho nên thời thượng cổ xuất hiện rất nhiều chân nhân, thánh nhân, tinh thần thông suốt, thấu hiểu đất trời, vì thế mà đạo thuật vô cùng hưng thịnh.
Còn hiện giờ, lòng người bị nô dịch, tinh thần bị áp chế, tất cả đều hủ bại, cứng nhắc khuôn sáo, trong đầu mỗi người đều hướng về một thế giới phồn hoa, mê loạn lòng người; vật chất dù phát triển, thân thể con người trở nên cường tráng, võ thuật so với thời thượng cổ thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, thế nhưng đạo thuật cũng dần yếu ớt đi.
- Mảnh ngọc này kiểu dáng cổ xưa, bên trên có những văn tự hình dạng kỳ lạ, loại văn tự này đã sớm thất truyền. Thế nhưng ta lại không cảm giác trong đó có bất cứ pháp lức nào? Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một vật phẩm trang sức mà thôi. Nhưng mà nghe đồn rằng, thánh vương 'Đô' thời thượng cổ đạo thuật cao thâm khôn lường. Khi đó cũng là lúc mà Tiên Đô đạo ở đỉnh cao của sự hưng thịnh, bản thân thánh vương Đô lại là tổ sư của đạo môn này. Để ta dùng thần niệm quét Ngọc Hoàng này xem sao, để xem xem bên trong có ẩn chứa thứ tinh thần thâm thúy nào không?
Hồng Dịch vừa rồi cũng dùng thần niệm quét qua thi thể của Tiêu Thiểu Nam, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy khối Ngọc Hoàng này có gì đó khác lạ, chẳng qua chỉ là một mảnh ngọc bình thường mà thôi.
Nhưng Thiện Ngân Sa lại nói đây chính là Tiên Đô Ngọc Hoàng, vậy thì hắn phải dùng thần niệm tiến vào trong mảnh ngọc này, để nhìn xem bên trong còn ẩn chứa thứ gì không.
Trong lúc nói chuyện, Hồng Dịch liền dùng thần niệm tiến vào bên trong Ngọc Hoàng.
Nhất thời, một cơn chấn động dữ dội mang theo uy thế cực kỳ lớn bao phủ toàn bộ thần hồn của Hồng Dịch.
Rầm!
Bảo Nguyệt Quang Vương thân mà Hồng Dịch ngưng tụ thành bị nghiền nát bấy, hóa thành một mảnh vụn ánh sáng, tiêu tán trong không khí.
- Hồng Dịch!
Thiện Ngân Sa kêu lên một tiếng.
- Thật là lợi hại! Không ngờ bên trong lại tồn tại một loại sức mạnh khủng khiếp như thiên lôi. May mà vừa rồi ta chỉ cho một tia thần niệm tiến vào, vậy mà lập tức bị chấn cho nát bấy, còn khiến cho bản thể bị ảnh hưởng.
Hồng Dịch vừa ngưng tụ lại thanh hình liền thở hổn hển không ngớt, trong lòng sợ hãi không thôi.
- Tiên Đô Ngọc Hoàng chính là khí cụ mà thượng cổ thánh vương "Đô" dùng để thờ cúng; được ngưng luyện từ vô thượng pháp lực, có thể hấp thụ đại uy lực của một đạo sấm sét từ trên trời đánh xuống, ẩn náu bên trong thân ngọc; khi gặp địch nhân, chỉ cần phóng xuất đạo sấm sét này ra, uy lực phát ra vô cùng lớn! Chỉ cần là quỷ tiên chưa vượt qua lôi kiếp, dưới một đạo sấm sét này sẽ lập tức tử vọng; cho dù lực lượng cường đại hơn cũng vô dụng. Thứ này không giống như hỏa dược lôi hỏa của Phương Tiên đạo, mà là một đạo sấm sét chân chính. Thế nhưng loại pháp bảo này chỉ có thể phát ra một lần, sau khi sử dụng sẽ phải nhân lúc sấm sét xuất hiện, đặt Ngọc Hoàng trên một đỉnh tháp được chế luyện từ kim loại, hấp dẫn sấm sét đánh vào. Thế nhưng cách làm đó phi thường nguy hiểm, hơn nữa lúc phát đạo sấm sét bên trong mảnh Ngọc Hoàng này ra bên ngoài lại càng nguy hiểm hơn.
Thiện Ngân Sa vuốt ve mảnh Ngọc Hoàng này rồi nói:
- Khi nãy nhìn thấy Tiêu Thiểu Nam tràn đầy tự tin khi đối mặt với một quỷ tiên, trong lòng ta cũng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu tại sao hắn lại có sự tự tin cường đại đến như vậy; thì ra là dựa vào mảnh Tiên Đô Ngọc Hoàng này. Khi nãy hắn cùng ngươi đấu khẩu, nhất định là nhân lúc ngươi chưa chuẩn bị mà tung ra Tiên Đo Ngọc Hoàng này, dồn ngươi vào chỗ chết.
- Thì ra là như vậy! Ta cũng cảm thấy tên Tiêu Thiểu Nam kia quả thật quá mức tự tin. Bằng vào Tử Mẫu Hỏa Luân Phích Lịch kiếm, Thần Mộc Ban Chỉ thì đã có bảy, tám thành giết chết một cao thủ quỷ tiên. Nhưng lỡ ra không giết chết được thì cũng khó đỡ lại một đòn phản kích của quỷ tiên. Thế nhưng với mảnh Ngọc Hoàng này, bất cứ cao thủ quỷ tiên nào cũng không có đến một cơ hội để phản kháng! May mà ta đã sớm đoán ra hắn có pháp bảo lợi hại ẩn dấu bên trong mới xuất khẩu phá đạo tâm, rồi một chiêu giết chết hắn.
Hồng Dịch nhìn thi thể của Tiêu Thiểu Nam, càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi.
- Tên này là ai nhỉ? Hắn làm sao lại có những pháp bảo lợi hại như vậy? Một khi có được những thứ pháp bảo này, chẳng phải việc giết chết Hắc Lang vương dễ dàng hơn rất nhiều sao?
Trong lúc Hồng Dịch ngẫm nghĩ trong lòng, Thiện Ngân Sa bỗng nhiên mở miệng nói, trong ngữ khí mang theo một vài phần ngượng ngùng:
- Hồng Dịch, mảnh Ngọc Hoàng này có thể cho ta mượn chơi mấy ngày được không. Bên trong mảnh ngọc này có ẩn chứa thần uy của một đạo sấm sét, sắp tới ta phải độ lôi kiếp, nếu như có thể làm quen được với một đạo sấm sét chân chính thì khi độ lôi kiếp ít nhất cũng nắm chắc được năm phần thành công.
Thiện Ngân Sa đã cầm quá nhiều đồ của Hồng Dịch trong tay, bây giờ cũng cảm thấy ngượng ngùng khi mở miệng như vậy. Nếu như là người khác thì nàng đã ra tay giết người đoạt đồ từ lâu rồi.
- Không vấn đề gì, đồ của ta cũng là đồ của cô nương, khách khí như vậy làm gì. Chiếc Thần Mộc Ban Chỉ và bộ Tử Mẫu Hỏa Luân Phích Lịch Kiếm này cô nương cũng cầm lấy đi; có những thứ này thì việc giết chết Hắc Lang vương dễ như trở bản tay, cho dù là chân thân của Khổng Tước vương bây giờ tới đây thì chúng ta cũng có thứ để liều mạng.
Đạo thuật của Hồng Dịch hiện giờ, dựa vào sự thần thông của Quá Khứ kinh, thần hồn bất diệt, vì thế cũng không thích dùng bất cứ pháp bảo hay phi kiếm gì.
Tự thân rèn luyện cường đại, thần hồn trải qua trăm ngàn trận chiến, tích lũy kinh nghiệm, đó mới chính là vương đạo, thánh đạo.
Hơn nữa những thứ đồ trong tay của Thiện Ngân Sa, hắn cũng có thể sử dụng bất cứ lúc nào; bây giờ hai người đã liên minh với nhau, quan hệ dần dần trở nên mật thiết, cũng không cần phân biệt của ngươi hay của ta nữa.
- Chúng ta về thuyền trước cái đã. Sau khi trấn áp binh lính xong sẽ mang thuyền áp sát vào đây, tìm kiếm xem trên thuyền còn thứ vật phẩm gì khác không. Lần nay đã phạm vào tội lớn tày trời, nếu như để chuyện này lội ra ngoài thì ta sẽ vĩnh viễn không có ngày bình yên. Những việc sau này cần phải vô cùng thận trọng, thu xếp ổn thỏa; vấn đề này cần phải thương lượng kỹ càng với mọi người mới được.
Hồng Dịch không đợi Thiện Ngân Sa kịp mở miệng, thần hồn liền hóa thành một luồng gió, cuốn theo Bát Hoang thần kích, long kỳ bay trở lại đội thuyền của mình.
Keng!
Bát Hoang thần kích rơi xuống sàn thuyền liền lập tức vang lên một tiếng trầm muộn thật lớn. Trọng lượng của thanh thần binh này so với một cây họa kích thông thường thì nặng gấp ba lần, không phải là tiên thiên cao thủ thì cũng khó có thể nhấc lên được, đừng nói là dùng để huy động giết người.
- Thiết Trụ, ngươi thiên phú dị bẩm, sức mạnh vô cùng, bây giờ đã tiến vào cảnh giới tiên thiên, một thân mình đồng da sắt, thanh Bát Hoang thần kích này ngươi cứ thu lại đi, làm quen với kích pháp, ngày sau cầm kích này mà cắt đầu thái tử, báo mối huyết cừu cho Trầm gia câu của ngươi! Tuy nhiên thanh kích có một lai lịch rất mẫn cảm, khi ở trên thuyền ngươi còn có thể luyện tập; thế nhưng sau này khi chúng ta trở lại Đại Kiền thì phải rất cẩn thận đấy.
- Đa tạ công tử!
Trầm Thiết Trụ hét lên một tiếng. Thân thể cao lớn khoác ô kim cà sa, bên trong mặc ngân sa giáp, uy mãnh như thiên thần liền phóng lên, hai tay cầm lấy Bát Hoang thần kích, từ trong lời nói thể hiện sự mừng rỡ khôn cùng.
- Triêu tập tất cả thủy thủ trên thuyền lại đây cho ta!
Thần hồn của Hồng Dịch sau khi trở về thân thể liền cảm thấy suy yếu, đây chính là di chứng của việc vận dụng Trừu Tủy Hóa Nguyên.
Thân thể của hắn hiện giờ suy yếu đến cùng cực, dường như đã thụt lùi khỏi cảnh giới tiên thiên, ngay cả một võ sư hắn cũng khó đánh thắng nổi.
Thế nhưng may mà thân thể hắn vốn mạnh mẽ, chỉ cần tu luyện một thời gian ngắn thì có thể hồi phục lại lượng tinh huyết hao tổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.