Chương 350: Thương Mang Thần Thương!
Mộng Nhập Thần Cơ
30/03/2013
- Thương Mang thần thương của chiến thần "Thương" ba nghìn năm trước sử dụng sao! Quả nhiên lợi hại! Chân Không Đại Thủ Ấn, Quá Khứ kinh, thần lực tám tôn thần linh cùng tập trung thành một chiêu Trí Tuệ quyền ấn không ngờ lại có xu hướng không chống đỡ nổi. Cây trường thương này bên trong ẩn chứa chiến ý vô biên, không hổ danh là binh khí của thượng cổ chiến thần, ngay cả chiêu tuyệt thế Ám Hoàng Nhất Chỉ của Huyền Thiên quán do Ám Hoàng đạo nhân sáng tạo cũng bị phá bỏ dưới mũi thương này.
Hồng Dịch thi triển ra Chân Không Đại Thủ Ấn, Quá Khứ kim sắc phật đà, kết thành Trí Tuệ quyền ấn trong Hiện Thế Như Lai kinh, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản lại thế công kích của Thương Mang Thần Thương do Vô Địch hầu tập kích.
Thế nhưng, trong chớp mắt khi hai bên va chạm, hơn một trăm con mắt phía trên Thương Mang thần thương màu tử kim bỗng bất thình lình mãnh liệt mở ra, đồng tử loé lên, một cỗ quyền ý cường đại từ trên cán thương lan toả ra xung quanh.
Cỗ quyền ý này gần như ngưng tụ thành thực chất, mang theo khí tức sát phạt điên cuồng, tựa như chiến ý vô cùng vô tận của thiên quân vạn mã xông pha nơi chiến trường. Trong cỗ chiến ý này không có một chút gì gọi là nhân từ, chùn bước, hoàn toàn thuần tuý là chiến đấu và sát phạt.
Rắc rắc, rắc rắc!
Từ trên mũi của cây Thương Mang thần thương này phát ra từng đợt quyền ý tinh thần dữ dội, trong lúc rung lên mãnh liệt, không ngờ lại mang ngón trỏ và ngón giữa của Chân Không Đại Thủ Ấn chấn nát thành bụi phấn!
Ám Hoàng Nhất Chỉ chính là một trong những đạo thuật võ kỹ cường đại nhất trong Huyền Thiên Quán. Thời thượng cổ, Ám Hoàng đạo nhân chỉ bằng vào một ngón tay đã giết không biết bao nhiêu cao thủ.
Lúc Hồng Dịch giao đấu với Thiên Xà vương cũng thưởng thức qua sự lợi hại của Ám Hoàng Nhất Chỉ do nàng ta thi triển. Thế nhưng cây Thương Mang thần thương này không ngờ lại có thể phá nát ngón tay của Ám Hoàng đạo nhân. Như vậy quả thực là thứ thần khí trong thần khí, lực lượng cực mạnh. Đúng là vô kiền bất tồi (sức mạnh vô địch, không có gì kiên cố mà không phá nổi).
Phải biết rằng đạo thuật của Ám Hoàng đạo nhân, người sáng lập ra Huyền Thiên quán, so với Thiên Xà vương thì cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, thậm chí ngay cả Mộng Thần Cơ so với người này cũng thua kém không ít.
- Không Đà!
Ngay khi ngón trỏ và ngón giữa của Chân Không Đại Thủ Ấn bị Thương Mang thần thương chấn nát, Hồng Dịch không hề nao núng, lập tức há miệng bắn ra hai âm tiết.
Cùng với thời điểm khi hai âm tiết chấn động lan toả giữa không gian, ánh sáng trên cơ thể của kim sắc phật đà trở nên chói loá, tản ra một cỗ ý cảnh vĩnh viễn bất biến. Ngay lập tức hai ngón tay vừa bị nghiền nát liền lập tức phục hồi. Đồng thời trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện ký hiệu của một chữ Vạn. Lúc này Chân Không Đại Thủ Ấn đã kết thành "Không Đà" ấn.
Pháp ấn này là Chân Không đạo nhân được thái tử Dương Nguyên truyền thụ lại, uy lực cực lớn, là chân tông pháp môn trong Vị Lai Vô Sinh kinh.
Rầm!
Một âm thanh mãnh liệt vang lên.
Chân Không Đại Thủ Ấn trong nháy mắt thắt chặt lại, vân tay biến ảo, mãnh liệt va chạm, trực diện đập thẳng vào mũi thương, khiến cho thế bay Thương Mang thần thương hơi lệch ra khỏi quỹ đạo một chút.
- Thuỷ Hoả Nhị Cực. Lưỡng toản!
(Hai cực nước lửa, xoáy tròn!)
Trong nháy mắt Vô Địch hầu gầm lên một tiếng mãnh liệt. Khí huyết toàn thân cuồn cuộn bốc lên trên đỉnh đầu, ẩn ẩn hiện hiện ngưng tụ thành một bức đồ hoạ vô hình. Trong bức đồ hoạ này hiện lên khung cảnh chém giết vô cùng thảm liệt của chiến trường thượng cổ.
Cùng lúc đó, thương thuật của hắn hoàn toàn biến đổi, cán thương tựa như một con độc long trăm mắt, mãnh liệt xoáy tròn, cuồng phong bắn ra bốn phía, tiếp đó lại mang toàn bộ cỗ quyền ý của thượng cổ chiến trường dung hợp triệt để vào trong cán thương cùng thương thuật.
Uy lực của Thương Mang thần thương thoáng chốc tăng lên gấp bội, trong lúc chấn động dữ dội lại bắn ra trăm nghìn tia sáng tím, cuồn cuộn tản ra xung quanh.
Một cỗ chiến đấu ý niệm thời cổ đại từ trong cán thương phát ra, hợp nhất với thân thể của Vô Địch hầu.
- Thần linh vi khải! Vân hải! Nguyệt thần khải giáp!
(Thần linh làm áo giáp! Biển mây! Áo giáp Nguyệt Thần!)
Toàn bộ thân thể của Vô Địch hầu được tầng tầng lớp lớp ánh sáng bao quanh, cứ một lớp ánh sáng tím sẫm xen lẫn một lớp ánh sáng bạc trắng nồng đậm, cuối cùng ngưng tụ lại trên cơ thể của hắn, trông giống hệt như một kiện chiến giáp thượng cổ cực kỳ uy nghiêm, khiến cho cả người hắn chẳng khác nào chiến thần thời thượng cổ.
Vị nữ thần mặt trăng kia không ngờ hoàn toàn biến hoá thành một kiện áo giáp tựa như thuỷ ngân, bám vào trên thân thể của Vô Địch hầu, không chỉ làm cho hắn có năng lực phi hành, mà còn cung cấp cho hắn một lực lượng cường đại và năng lực phòng thủ mạnh mẽ.
Loại áo giáp do thần linh biến hoá thành này, quả thực Hồng Dịch mới gặp qua lần đầu.
Thế nhưng hoàn toàn không nghi ngờ rằng, kiện áo giáp này phối hợp với võ thánh tuyệt đỉnh, cho dù là quỷ tiên với năng lực phi hành cơ động linh hoạt, thủ đoạn công kích đạo thuật, vào lúc này, khi đứng trước mặt Vô Địch hầu, đã hoàn toàn không còn chút lợi thế nào.
Một cường giả võ thánh có thể phi hành, đó cũng là ngày quỷ tiên diệt vong. Huống chi, bản thân Vô Địch hầu là loại cường giả không hề thua kém đao thánh Công Dương Ngu chút nào.
Phốc!
Thương Mang thần thương xoáy tròn dữ dội, mang theo uy lực cuồng bạo, trong chớp mắt đã đâm xuyên qua lòng bàn tay của Chân Không Đại Thủ Ấn. Trong lúc mãnh liệt xoáy tròn lập tức khiến cho tám vòng hào quang ánh sáng nổ tung toé, rồi trở lại phía sau gáy Hồng Dịch.
Chân Không Đại Thủ Ấn không ngờ lại bị Thương Mang thần thương phá vỡ.
Phụt!
Một thương phá vỡ Chân Không Đại Thủ Ấn.
Đôi mắt đầy máu của Vô Địch hầu lại tựa hồ không hề biến đổi chút nào, lần thứ hai lại vung thương đâm thẳng về phía cổ họng của Hồng Dịch.
Trong lúc tử quang loé lên, trăm con mắt chớp động, không gian rung chuyển tựa như nghìn vạn chiến sĩ xung phong nơi thượng cổ chiến trường, nghìn vạn thanh đao sáng loá loé lên, phá không bổ tới mang theo những âm thanh tê tâm liệt phế.
- Ngươi dám đụng vào điểm yếu của ta. Hôm nay ta cho ngươi mở rộng tầm mắt, nếm thử uy lực bảy đại sát chiêu của Thương Mang thần thương! Được chết dưới Thương Mang thần thương cũng đủ khiến cho ngươi cảm thấy tự hào rồi!
- Trường Hồng Quán Nhật!
(Cầu vồng xuyên mặt trời!)
Vô Địch hầu điều khiển mũi thương đâm thẳng về phía cổ họng của Hồng Dịch. Mọi loại đạo thuật lúc này, dưới uy thế của Thương Mang thần thương dường như hoàn toàn trở nên yếu đuối.
Ngao!
Ngay khi mũi thương gần đến nơi, một pho tượng chiến thần trong tay cầm Đại Tắc thần đao bỗng hiện ra. Gần như chỉ trong khoảnh khắc khi vừa xuất hiện giữa không trung, một đao liền bổ xuống, không khí bốn phía xung quanh rung lên, ngưng tụ thành một cỗ lực lượng và khí thế vô cùng vô tận, chém thẳng vào cán thương, sau đó bùng nổ, bắn ra vô số tia sáng cường liệt.
- Nguyệt Huỷ Tinh Trầm!
(Trăng rụng sao rơi!)
Vô Địch hầu vừa nhìn thấy chiến thần xuất hiện, thương thuật lập tức biến đổi. Dưới chân di chuyển theo một loại bộ pháp hình cung tựa như trăng rằm, sau đó dừng lại, dụng lực nhún chân một cái, lập tức mũi thương điên cuồng lao đi.
Thoáng chốc toàn bộ không gian phía trên thuỷ cung bỗng xuất hiện vô số điểm sáng tựa như sao trời. Những ngôi sao này hình như mất đi lực chống đỡ, từ giữa không trung cấp tốc rụng xuống mặt đất.
Khung cảnh lúc này chẳng khác nào mưa sao đổ xuống, đồng thời mọi người đều nghe được những âm thanh gào thét dữ dội của dòng sao băng nện xuống mặt đất, vỡ ra tung toé, bắn ra vô số đốm lửa nhỏ.
Uy thế tựa như sao trời rơi rụng, khí thế cường đại xuyên thủng bầu trời, mang theo lực lượng cùng hoả diễm cuồng liệt, cho dù là bất luận là người tu đạo nào cũng không thể ngăn cản được.
Hiện giờ, một chiêu Nguyệt Huỷ Tinh Trầm này của Vô Địch hầu vừa xuất ra, mũi thương loé lên tựa như quần sao rơi rụng, tựa như trăng sáng huỷ diệt, đúng là sở hướng vô địch.
Tất cả cao thủ có mặt ở đây vừa nhìn thấy cảnh nảy, trong lòng đều trở nên cực kỳ căng thẳng. Tốc độ giao chiến của Hồng Dịch với Vô Địch hầu cực kỳ nhanh, bọn họ không kịp nhúng tay vào, hơn nữa cũng không có thực lực để nhúng tay vào.
Phốc! Phốc! Phốc!
Pho tượng chiến thần trong nháy mắt khi trúng chiêu Nguyệt Huỷ Tinh Trầm của Vô Địch hầu, trên người lập tức xuất hiện trên dưới một trăm lỗ thủng. Đại Tắc thần đao trên tay cũng bị sứt mẻ hơn trăm chỗ, nhanh chóng bị nghiền nát thành bột phấn, hoá thành hơn mười khối thần niệm, sau đó nhanh chóng hội tụ về trên thân thể của Hồng Dịch.
Đối với việc chiến thần bị huỷ diệt trong thoáng chốc như vậy, Hồng Dịch cũng không hề nhíu mày một cái. Bởi lẽ chuyện này quả thực quá mức bình thường.
Thành thật mà nói, võ kỹ của Vô Địch hầu hiện giờ tuy rằng rất lợi hại, khí tức cũng có thể nói là rất khổng lồ, cường đại. Thế nhưng so với Hồng Huyền Cơ trong trận chiến trước mộ phần của mẫu thân ngày đó thì còn thua kém đôi chút.
Hơn nữa khi đó Hồng Huyền Cơ còn chưa hoàn toàn xuất thủ, vẫn còn lưu lại rất nhiều lực lượng.
Thế nhưng sở dĩ Vô Địch hầu có uy thế cường đại như vậy là do bên trong Thương Mang thần thương ẩn chứa một cỗ võ đạo tinh thần quá lợi hại, ngoài ra còn có năng lực âm thầm chế ngự sát khí dương cương của thượng cổ chiến trường. Cỗ linh hồn của chiến thần bên trong thần thương hoàn toàn đã dung hợp làm một với tinh thần quyền ý của Vô Địch hầu, bài trừ tất cả mọi loại đạo thuật, trực tiếp có thể xuyên thủng lớp phòng hộ, tiêu diệt hạt nhân linh hồn cùng thân thể xác thịt.
Thương cùng thương pháp của thượng cổ chiến thần "Thương" ba nghìn năm trước, lúc này đã tái hiện nơi nhân gian, uy lực tự nhiên phải mãnh mẽ vô biên.
Huống chi nữ thần mặt trăng lại có năng lực hoá thân thành áo giáp, phụ trợ Vô Địch hầu như vậy?
Nếu như lúc đó Hồng Huyền Cơ có loại áo giáp này, có cây thần thương này, thì cho dù là một trăm Hồng Dịch cũng đều trở thành xác chết.
- Thiên Băng Liệt!
(Bầu trời nứt ra!)
Một thương sau khi xé nát chiến thần, Vô Địch hầu lại điên cuồng gầm lên. Uy thế lại tăng thêm một phần. Một tiếng hét điên cuồng này gầm lên, toàn bộ không gian vang lên rắc rắc, chiếc lồng bao phủ toàn bộ Băng Phách thuỷ cung không ngờ lại xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt. Từng giọt từng giọt nước thấm vào bên trong, chẳng khác nào toà thuỷ cung này bởi vì một tiếng gầm điên cuồng của bắn mà nứt toác ra, chỉ trong chốc lát sẽ bị huỷ hoại.
Hồng Lăng lão tổ vội vã vung tay lên. Viên Băng Phách Nguyên Châu nằm phía trên đỉnh toà thuỷ cung liền phát tán ra một lớp băng tinh vô cùng đậm đặc, nhanh chóng vá lại những vết nứt kia.
Động tác này khiến cho trên mặt của Hồng Lăng lão tổ xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
Vô Địch hầu sau khi gầm lên, bước chân lại biến hoá, thân mặc áo giáp do nữ thần mặt trăng biến thành, chân bước giữa hư không chẳng khác nào đi trên đất bằng. Thương Mang thần thương trên tay hắn lần thứ hai rung lên, cán thương nảy lên dữ dội, hoá thành những chiếc bóng dài mạnh mẽ, tựa rồng tựa rắn, mãnh liệt quất vào hư không, dường như muốn đánh nát cả không gian vậy.
Báng thương trong lúc biến hoá giống long xà, mũi thương lại bất thình lình vọt về phía trước, đâm thẳng vào tim của Hồng Dịch.
Ngay khi mũi thương gần đâm tới, xung quanh thân thể của Hồng Dịch đột nhiên xuất hiện một tầng sương mù trắng, sau đó kết thành một lớp vỏ trứng mang theo mùi lưu huynh dung nham gay mũi.
Trứng của Minh Thần hoàn toàn đã bao phủ lấy cơ thể của hắn.
Rắc rắc!
Thương Mang thần thương vừa vặn đâm lên mặt trên của Trứng Minh Thần, lập tức toàn bộ tầng vỏ bên ngoài liền từng tấc từng tấc rã ra, tuy nhiên cũng chặn lại thế công kích của mũi thương.
- Hừ!
Hồng Dịch hừ lạnh một tiếng, thân thế nhún một cái, mãnh liệt vọt lên phía trên hơn mười trượng.
- Hàn Nguyệt! Xuyên qua hư không!
Vô Địch hầu hét lớn một tiếng. Tạo Hoá Hồ Lô trên tay hắn bỗng loé lên một tia sáng bạc, sau đó bất thình lình hoá thành một vùng không gian hỗn độn, nuốt hắn vào bên trong.
Toàn bộ cơ thể của Vô Địch hầu nhất thới biến mất giữa hư không.
- Là một chiêu này sao!
Ánh mắt của Hồng Dịch chợt loé lên. Gần như ngay khi Vô Địch hầu vừa biến mất, trên cơ thể của Hồng Dịch cũng phát ra một luồng ánh sáng trong suốt, sau đó cả người cũng biến mất giữa hư không.
Sau đó một giây, thân thể của Vô Địch hầu và Hồng Dịch cùng một lúc từ trong hư không ló ra. Vô Địch hầu vẫn cầm trường thương như trước, thế nhưng Hồng Dịch lại khác, trên tay hắn lúc này có thêm một thanh trường kiếm.
Cơ thể Vô Địch hầu căng phồng lên, khí huyết khổng lồ cuồn cuộn tựa như thuỷ triều toả ra bốn phía. Thế nhưng, lúc này, khí huyết trên thân thể của Hồng Dịch lại càng nồng đậm hơn.
Huýt một tiếng thật dài, thanh âm không ngờ lại ngưng tụ thành thực chất! Luồng sóng âm lao xuyên thủng không gian, lao về phía trước.
Rầm!
Toàn bộ lớp phòng hộ bên ngoài của Băng Phách thuỷ cung liền bị xuyên thủng. Một dòng nước mãnh liệt từ bên ngoài ào ào đổ xuống.
- A!
Vô Địch hầu vừa nhìn qua, đột nhiên cả kinh hét lớn một tiếng. Cuối cùng cũng phải biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.