Chương 2: Tiểu nhân như quỷ
Mộng Nhập Thần Cơ
30/03/2013
Mình mới tập dịch nên còn còn nhiều sai sót.Mong các huynh đệ tỉ muội góp ý thêm!
"Này, Hồng Dịch! Sao gọi ngươi lâu như vậy mà không chịu ra mở cửa. Muốn ta đạp cửa xông vào hả!"
Ngoài cửa xuất hiện môt nữ tử thân mặc áo khoác lông nhỗng tạp sắc màu vàng, khuôn mặt trắng nõn, mắt đen, tuổi trên dưới 15 16 tuổi
Nữ tử này ăn mặc rất hoa lệ, nói chuyện cũng không khách khí, nhưng mà Hồng Dịch biết, nàng kêu Tiểu Trữ, là thiếp thân tỳ nữ của Nhị tiểu thơ tại "Vân Đình trai" phía đông Hầu phủ.
Vân Đình trai là nơi ở của Nhị phòng Hầu phủ Phương phu nhân, nhị phòng Phương phu nhân là bình thê của Vũ Ôn hầu, gia nương là thương nhân, bản thân thường hối lộ các quan, có tiền có thân phận, tại hầu phủ địa vị mặc dù không bằng đại phòng Triệu phu nhân, nhưng cũng có thể chỉ trên nói dưới.
Bởi vậy tỳ nữ, nô phó của Vân Đình Trai đều cao hơn người một bậc
Hồng dịch mặc dù là thiếu gia trong Hầu phủ, nhưng chỉ là con một tiểu thiếp "Tiện tịch" đã chết, căn bản không có người hồi báo sự tình cho hắn, huống chi, trong cả Hầu phủ mọi người đều biết đại phòng Triệu phu nhân đối với Hồng Dịch rất không có hảo cảm.
Hồng dịch tiền tiêu mỗi tháng cũng là ít nhất
Cả hầu phủ cả trên dưới, có ba phòng phu nhân, bốn phòng tiểu thiếp, tính cả quản gia, nô tỳ, gia đinh, hộ vệ, tổng cộng có bảy tám trăm khẩu nhân, mọi người đều có phân công, tựa như một tiểu triều đình đẳng cấp nghiêm ngặt
"Ngươi có chuyện gì sao?" Hồng dịch sau khi mở cửa, rồi quay lại ngồi trên ghế của mình như trước , cầm lấy sách, cũng không nhìn tỳ nữ này.
Tiểu Trữ nhìn nhìn thấy trong phòng thấy mộc thán đang đốt, bởi vì chất lượng không tốt nên có một cổ hương vị, còn có hơi khói nên không khỏi có chút xem thường.
"Tiểu thư ngày hôm qua cùng Vinh vương phủ Vĩnh Xuân quận chúa đánh đàn đối thi từ, Vĩnh Xuân quận chúa ra một câu thơ, kết quả không có vế dưới, tiểu thư bảo ta tới hỏi hỏi ngươi, uy, ngươi có nghe không đó?"
Thấy Hồng Dịch ngồi trở lại bên cái bàn, cầm lấy sách lật xem, Tiểu Trữ tức giận nói.
"Cái gì?" Hồng dịch lông mi nhíu lại, máu dồn lên trên mặt, hai đấm có chút nắm chặt, đưa ánh mắt nhìn tiểu Trữ.
Tiểu Trữ cũng thấy trên mặt Hồng Dịch máu nóng dồn lên, song quyền hơi nắm lại, chẳng những không có thu liễm, ngược lại càng ngước mắt lên, biểu lộ ra vẻ mặt: "Cho dù ngươi là thiếu gia, nhưng ta cứ như vậy đối với ngươi, ngươi có thể làm gì ta? Ngươi tới đánh ta a!"
"Thơ như thế nào?" Sự tức giận qua đi trong nháy mắt, Hồng Dịch hít sâu một hơi, làm ngừng lại cơn giận, hai đấm nhẹ nhàng buông ra, giọng nói chuyển thành bình tĩnh.
"Quả nhiên là vô ích." Tiểu Trữ thấy Hồng Dịch nhịn xuống, trong lòng nói thầm một câu, "Vĩnh Xuân quận chúa lúc đánh đàn , nói một câu, ‘Kim Nhật Vị Đạn Tâm Dĩ Loạn ', sau đó vế dưới không tài nào nghĩ ra. Tiểu thư bảo ta tới hỏi ngươi, hy vọng ngươi đáp được."
" Kim Nhật Vị Đạn Tâm Dĩ Loạn?" Hồng dịch suy nghĩ: "Tâm loạn trong lúc đánh đàn, đó là không biết tâm trạng của chính mình, ta sẽ đối lại một câu, “Thử Tâm Nguyên Tự Bất Do Nhân’’
" Kim Nhật Vị Đạn Tâm Dĩ Loạn, Thử Tâm Nguyên Tự Bất Do Nhân." Hồng dịch rút ra một tờ giấy trắng, dùng mực đen viết lên trên theo lối thảo thư
"Đây là cái gì?"
Tiểu trữ thấy chữ viết theo lối thảo như long xà uốn mình tựa muốn bay lên, đọc qua một chút mà tỳ nữ chỉ nhận biết được mấy chữ nên làm sao lại nhận biết được.
"Ngươi là một hạ nhân, lại không biết chữ, hỏi nhiều như vậy để làm gì." Hồng dịch lạnh lùng đáp: "Mang đi được rồi đấy."
"Ngươi ….."
Tiểu trữ thấy Hồng Dịch nói nàng không biết chữ thì các đốt ngón tay kêu cô cô hai tiếng, biểu hiện thân thủ không tồi, đồng thời, ánh mắt sắc bén của nàng nhìn tới
Hiển nhiên, Tiểu Trữ luyện qua quyền cước.
" Hồng Dịch này rõ ràng là văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt. Lại vì cái gì không sợ? Ta theo tiểu thư luyện công cũng luyện tới hỏa hầu nhất định, trước mặt người bình thường cũng có chút uy thế, Hồng Dịch này mặc dù là thiếu gia, nhưng mà trong Hầu phủ không được Đại phu nhân ưa thích …. Khi dễ hắn nhiều nhất chịu ít trách phạt….. Huống hồ ta gần đây học cầm nã thủ, cầm nhân, chỉ đau đớn vài ngày, gân cốt sẽ không thương tổn ……."
Tiểu trữ mắt lộ hung quang, đi về phía trước hai bước, giả bộ qua tiếp tờ giấy của Hồng Dịch, nhưng trong lòng lại tính toán, tại lúc nhận, dụng thủ pháp xảo diệu, tháo một chút tay Hồng Dịch, làm hắn đau đớn vài ngày.
"Ngươi dám động thủ với ta, chẳng lẻ không sợ lưu đày ba nghìn dặm!"
Tại lúc Tiểu Trữ cất bước, Hồng Dịch đột nhiên nói, thanh sắc câu lệ.
"Đại Kiền pháp luật, đánh đập người đọc sách có công danh trong người, chính là phải lưu đày ba nghìn dặm. Ngươi không nên làm hại đến chính mình!"
Hồng dịch bất thình lình nghiêm mặt nặng lời làm cho Tiểu Trữ sợ tới mức cả người một trận run run.
"Ai muốn đối với ngươi động thủ, ta là tới lấy tờ giấy, ngươi là thiếu gia, chúng ta làm hạ nhân làm sao dám giận dữ với ngươi." Tiểu Trữ lui ra sau một bước, cánh tay vươn ra cầm lấy tờ giấy, xoay người đi rồi đi ra ngoài.
"Hừ, chỉ biết làm thơ viết văn, tay trói gà không chặt, bách vô nhất dụng chính là thư sinh."
Tiểu trữ ra khỏi phòng trong lòng thầm mắng. Nàng vừa rồi đích thật là bị Hồng Dịch dọa cho đến nơi, chỉ là trong lòng lại như thế nào hội thừa nhận?
"Hư ….."
Thấy tiểu trữ đi rồi, Hồng Dịch thở dài một hơi, "Quả nhiên, đạo lý gặp phải tiểu nhân cùng gặp phải quỷ cũng giống nhau, ngàn vạn lần không thể yếu ớt, một khi tở ra yếu ớt, hắn tiến lên được một tấc lại muốn tiến một thước. Khí của ngươi thịnh, nó cũng không dám đến gần ngươi. Trong cuốn “Thảo Đường bút ký” này lấy quỷ dạy người, chính là đạo lý lớn."
Hồng Dịch lại ngồi xuống, Lật lại một cố sự đã đọc trước kia, dụng bút lông vạch lên các dấu hiệu ấn ký trùng điệp
Cố sự này giảng về Lý Nghiêm có một lần đọc sách vào đêm khuya, gặp quỷ, quỷ hiện ra hình dáng, hỏi Lý Nghiêm có sợ không! Lý nghiêm lập tức lớn giọng nói "Không sợ!", quỷ hỏi lại, thanh âm Lý Nghiêm lớn hơn nữa, quỷ cuối cùng nói: "Chỉ cần ngươi nói tiếng sợ, ta lập tức rời đi, không tiếp tục quấn lấy ngươi nữa.”Lý Nghiêm lớn tiếng nói: "Không sợ tức là không sợ." Quỷ cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể bất mãn mà biến mất.
Sau có người đối Lý Nghiêm nói: "Ngươi không có Đạo pháp, sẽ không thể trị quỷ, vì cái gì không thỏa hiệp nói tiếng sợ đây. Vạn nhất quỷ thật sự đánh tới, ngươi phải nên làm cái gì bây giờ đây."
Lý nghiêm nói: "Chính là bởi vì ta không có đạo pháp, không thể tróc quỷ, cho nên càng không thể sợ hãi, một khi sợ, khí tức sẽ yếu nhược, hắn thật sự liền đánh tới."
"Tiểu nhân gian trá xảo quyệt , tương tự quỷ quái cùng một dạng a."
Hồng dịch xem lại cố sự này, nhớ tới vừa rồi đụng phải nô tỳ Tiểu Trữ, cảm thấy tiểu nhân thật sự giống quỷ quái, vừa rồi nếu không phải làm cho nàng khiếp sợ, nói không chừng đối phương tựu thực dám xuống tay.
"Bất quá dọa nạt cũng không phải vương đạo, ta muốn luyện võ công, người đọc sách cung mã xạ nghệ đều phải am hiểu, mới xem như người đọc sách chính tông. Bất quá ta thật sự là không có điều kiện, cần tìm biện pháp tốt mới được."
Hồng dịch có tâm tư học võ từ rất lâu, nhưng thật sự là không có điều kiện.
Luyện cưỡi ngựa bắn cung, một con ngựa tốt giá nghìn kim, một thanh cung tốt cũng có giá trăm kim. Cho dù không cần mấy cái này, nhưng luyện đấu tay không, càng phải thỉnh giáo sư, mấy cái này đều là Hồng Dịch không thể làm.
Trong Hầu phủ cũng có hộ vệ võ công cao cường, nhưng mà ai nguyện ý gặp xui xẻo mà đi tiếp xúc Hồng Dịch rồi lại phạm tới Đại phu nhân đây?
"Nghe nói tại thời điểm Đại Kiền vương triều khai quốc, biên soạn ra hai bộ đại thư, một bộ là “Vũ kinh”, một bộ là “Đạo kinh” , bên trong giảng về luyện võ, tu tiên, phong phú với mấy trăm vạn chữ. Đáng tiếc sau này lại thành cấm thư, nếu có thể mượn để đọc, vậy thì tốt rồi."
Hồng Dịch trầm tư .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.