Chương 118: Chương 118: Vu oan giá họa
KeoChuoi
20/07/2018
Trên một đỉnh núi nhỏ phía ngoài rìa Cực Âm Môn. Có một tòa lầu xây cất vô cùng tinh xảo, trước cửa của tòa lầu này trồng hai cây liễu xanh mơn mởn phạm vu vài chục trượng quanh tòa lầu linh khí vô cùng nồng đượm. Tu luyện ở đây chắc chắn sẽ mang lại vô cùng lợi ích. Thế nhưng không phải cứ muốn là có thể đến đây tu luyện. Chủ nhân của tòa lầu này là Giáp Hải một trong các ngoại môn chưởng lão của Cực Âm Môn. Tu vi của lão đã là Kết Đan Sơ Kỳ đỉnh phong tùy thời có thể tiến nhập vào trung kỳ. Tuy nhiên trong trưởng lão đoàn. Giáp Hải này chỉ là xếp hạng gần cuối mà thôi. Giờ đây lão đang ngồi cạnh cửa sổ nà thổ nạp.xung quanh người lão linh khí xoay chuyển thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng lấp lánh màu trắng bạc. Từ đỉnh đầu lão không ngừng có khói trắng bốc lên. Không hiểu là lão đang tu luyện loại công pháp gì. Trong lúc đó. Tiên thức Kết Đan Kỳ của lão không ngờ không thể phát hiện ra một thân ảnh đang đứng cách đó một khoảng chăm chú nhìn về phía lão. Thân ảnh này toàn thân là một chiếc áo bào màu đen, kể cả mặt và đầu cũng bị mũ trùn màu đen che khuất. Ái choàng sau lưng hắn không ngớt bay phấp phới. Hắn chính là Dương Thanh. Dưới sự trợ giúp của Tử Nguyệt hắn đã gần như vô hình trước mắt Giáp Hải. Hắn truyền âm hỏi Tử Nguyệt:
- Ngươi nắm chắc mấy thành.
- Hừ. Vì giúp ngươi lần này có lẽ ta lại lâm vào ngủ say một đoạn thời gian nữa. Ngươi đúng là sao chiếu mạng ta mà.
Dương Thanh bất đắc dĩ cười cười:
- ha ha. Tiểu Nguyệt chớ so đo. Sau này ta nhất định sẽ đền bù cho ngươi.
Hắn còn chưa nói hết câu. Tiên thức của hắn đã nhói lên. Lung lay như sắp vỡ uy áp từ Tử Nguyệt truyền vào khiến cho hắn không thở nổi. Lục phủ ngũ tạng lộn nhào. Một giọng điệu đanh đá chua ngoa nhất ầm ầm chấn động màng nhĩ hắn:
- Không cho phép ngươi gọi ta là tiểu Nguyệt.
Trước uy áp đó. Dương Thanh vội vã xuống nước:
- Được Được Tử Nguyệt đại nhân bớt giận, bớt giận.
- Hừ.
Tử Nguyệt lạnh lùng thu tiên thức trở về. Khoảnh khắc đó hắn thở dài một hơi:
- Bà chằn này. Tuyệt đối không dễ chọc.
Hắn lại nghe thấy giọng Tử Nguyệt vang lên trong não hải:
- Với chiến lực của ta hiện tại. Giết hắn không vấn đề gì. Tuy nhiên ta chỉ có thể ra tay lần này. Phải lâu nữa ta mới có thể ra tay lâng nữa.
Hắn gật nhẹ đầu. Lúc này Tử Nguyệt từ trong mi tâm hắn bắn ra huyễn hóa thành một bộ giàng thanh niên vô cùng gian xảo vơid hai mắt có màu đỏ thẫm gương mặt có một vết sẹo kéo từ mép phải đến mang tai. Thoạt nhìn ghê rợn vô cùng. Đây chính là Trần Văn Chí một trong bát đại hộ pháp của Hắc Sát Giáo. Tử Nguyệt ngắm nhìn mình một lát rồi hỏi hắn:
- Ngươi thấy thế nào?
Dương Thanh vội gật đầu:
- Tuyệt hảo không những vẻ ngoài giống mà khí chất cũng giống. Ta thật phục ngươi.
Tử Nguyệt mỉm cười rồi thu lại pháp thuật của mình chỉ để lại một góc che đi hắn, phút chốc nàng hiện ra trước mắt Giáp Hải. Cất giọng cười hắc hắc:
- Đã lâu không gặp Giáp huynh thân thể vẫn an khang nha.
Trong phút chốc Giáp Hải còn đang kinh ngạc. Tử Nguyệt trong bộ dạng của Trần Văn Chí đã phất tay. Một tia sáng màu bạc nhanh chóng lao đến mi tâm Giáp Hải. Một màn này khiến Giáp Hải vô cùng kinh sợ. Tên họ Trần này lão biết khá rõ. Hắn không thể nào mạnh mẽ như vậy. Nhất là khí tức tỏa ra kia khiến cho lão hít thở không thông. Lão vội vã đưa hai tay lên kết thủ ấn trước người lão một con chim hạc hư ảo hiện ra. Nó há mỏ nuốt trọn tia sáng kia vào bụng. Ngay lúc đó Giáp Hải há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Lão chỉ kịp kêu lên bốn chữ,:
- Không có khả năng
Thì lập tức thân thể lão bị đánh bay ra sau đập vào vách tường. Tuy tránh được một mạng, nhưng lão cũng bị thương khá nặng. Lão chật vật hít thở. Mãu theo đó trào ra ướt đẫm vạt áo trước ngực:
Giọng lão run run:
- Ngươi, không ngờ lại mạnh như vậy.
Lão chợt nhớ đến chuyện gần đây. Các để tử của tông môn liên tiếp bị giết hại hoặc phế tu vi. Lúc này lão nghiến răng nói:
- Hắc Sát Giáo các ngươi khá lắm. Uổng cho môn chủ còn nghĩ các ngươi bị vu oan giá họa.
Tử Nguyệt chưa kịp nói gì thì bên ngoài có một giọng cười ngông cuồng đến cực điểm
- Các ngươi chiếm cứ nơi này quá lâu rồi. Sau này nơi đây Hắc Sát Giáo chúng ta sẽ trông nom hộ các ngươi một chút.
Người vào chính là Dương Thanh. Giờ đây không ngờ hắn lại giống Đoan Mộc Hùng như hệt. Đây chính là công của Tử Nguyệt, biến đổi loại này nàng đã hao tổn không nhỏ. Lúc này khi hắn bước vào Tử Nguyệt giả bộ cung kính hô lên:
- Thiếu chủ
Dương Thanh nhìn vào Giáp Hải rồi bắt chiếc giọng điệu của Đoan Mộc Hùng:
- Giết.
Vào lúc Giap Hải vẫn lạc bên trong một ngôi điện nguy nga tráng lệ sâu trong tổng đàn của Cực Âm Môn. Một cái ngọc giản dần dần nứt ra rồi vỡ vụn. Trên đó chính là tên Giáp Hải. Ngay khi ngọc giản này vỡ nát. Một hư ảnh hiện ra. Bất ngờ chính là những hình ảnh này dưới góc nhìn từ mắt của Giáp Hải. Tuy không nghe được âm thanh nhưng cảnh Dương Thanh và Tử Nguyệt trong lốt người của Hắc Sát Giáo giết chết Giáp Hải lại rất rõ ràng. Những thân ảnh ngồi trong tòa điện này đồng loạt đứng dậy. Một bóng đen hét lớn:
- Hắc Sát Giáo. Các Ngươi cũng quá khinh người rồi
Dạo này ta rất bận a. Sang năm ta sẽ chăm chỉ. Các huynh thônng
- Ngươi nắm chắc mấy thành.
- Hừ. Vì giúp ngươi lần này có lẽ ta lại lâm vào ngủ say một đoạn thời gian nữa. Ngươi đúng là sao chiếu mạng ta mà.
Dương Thanh bất đắc dĩ cười cười:
- ha ha. Tiểu Nguyệt chớ so đo. Sau này ta nhất định sẽ đền bù cho ngươi.
Hắn còn chưa nói hết câu. Tiên thức của hắn đã nhói lên. Lung lay như sắp vỡ uy áp từ Tử Nguyệt truyền vào khiến cho hắn không thở nổi. Lục phủ ngũ tạng lộn nhào. Một giọng điệu đanh đá chua ngoa nhất ầm ầm chấn động màng nhĩ hắn:
- Không cho phép ngươi gọi ta là tiểu Nguyệt.
Trước uy áp đó. Dương Thanh vội vã xuống nước:
- Được Được Tử Nguyệt đại nhân bớt giận, bớt giận.
- Hừ.
Tử Nguyệt lạnh lùng thu tiên thức trở về. Khoảnh khắc đó hắn thở dài một hơi:
- Bà chằn này. Tuyệt đối không dễ chọc.
Hắn lại nghe thấy giọng Tử Nguyệt vang lên trong não hải:
- Với chiến lực của ta hiện tại. Giết hắn không vấn đề gì. Tuy nhiên ta chỉ có thể ra tay lần này. Phải lâu nữa ta mới có thể ra tay lâng nữa.
Hắn gật nhẹ đầu. Lúc này Tử Nguyệt từ trong mi tâm hắn bắn ra huyễn hóa thành một bộ giàng thanh niên vô cùng gian xảo vơid hai mắt có màu đỏ thẫm gương mặt có một vết sẹo kéo từ mép phải đến mang tai. Thoạt nhìn ghê rợn vô cùng. Đây chính là Trần Văn Chí một trong bát đại hộ pháp của Hắc Sát Giáo. Tử Nguyệt ngắm nhìn mình một lát rồi hỏi hắn:
- Ngươi thấy thế nào?
Dương Thanh vội gật đầu:
- Tuyệt hảo không những vẻ ngoài giống mà khí chất cũng giống. Ta thật phục ngươi.
Tử Nguyệt mỉm cười rồi thu lại pháp thuật của mình chỉ để lại một góc che đi hắn, phút chốc nàng hiện ra trước mắt Giáp Hải. Cất giọng cười hắc hắc:
- Đã lâu không gặp Giáp huynh thân thể vẫn an khang nha.
Trong phút chốc Giáp Hải còn đang kinh ngạc. Tử Nguyệt trong bộ dạng của Trần Văn Chí đã phất tay. Một tia sáng màu bạc nhanh chóng lao đến mi tâm Giáp Hải. Một màn này khiến Giáp Hải vô cùng kinh sợ. Tên họ Trần này lão biết khá rõ. Hắn không thể nào mạnh mẽ như vậy. Nhất là khí tức tỏa ra kia khiến cho lão hít thở không thông. Lão vội vã đưa hai tay lên kết thủ ấn trước người lão một con chim hạc hư ảo hiện ra. Nó há mỏ nuốt trọn tia sáng kia vào bụng. Ngay lúc đó Giáp Hải há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Lão chỉ kịp kêu lên bốn chữ,:
- Không có khả năng
Thì lập tức thân thể lão bị đánh bay ra sau đập vào vách tường. Tuy tránh được một mạng, nhưng lão cũng bị thương khá nặng. Lão chật vật hít thở. Mãu theo đó trào ra ướt đẫm vạt áo trước ngực:
Giọng lão run run:
- Ngươi, không ngờ lại mạnh như vậy.
Lão chợt nhớ đến chuyện gần đây. Các để tử của tông môn liên tiếp bị giết hại hoặc phế tu vi. Lúc này lão nghiến răng nói:
- Hắc Sát Giáo các ngươi khá lắm. Uổng cho môn chủ còn nghĩ các ngươi bị vu oan giá họa.
Tử Nguyệt chưa kịp nói gì thì bên ngoài có một giọng cười ngông cuồng đến cực điểm
- Các ngươi chiếm cứ nơi này quá lâu rồi. Sau này nơi đây Hắc Sát Giáo chúng ta sẽ trông nom hộ các ngươi một chút.
Người vào chính là Dương Thanh. Giờ đây không ngờ hắn lại giống Đoan Mộc Hùng như hệt. Đây chính là công của Tử Nguyệt, biến đổi loại này nàng đã hao tổn không nhỏ. Lúc này khi hắn bước vào Tử Nguyệt giả bộ cung kính hô lên:
- Thiếu chủ
Dương Thanh nhìn vào Giáp Hải rồi bắt chiếc giọng điệu của Đoan Mộc Hùng:
- Giết.
Vào lúc Giap Hải vẫn lạc bên trong một ngôi điện nguy nga tráng lệ sâu trong tổng đàn của Cực Âm Môn. Một cái ngọc giản dần dần nứt ra rồi vỡ vụn. Trên đó chính là tên Giáp Hải. Ngay khi ngọc giản này vỡ nát. Một hư ảnh hiện ra. Bất ngờ chính là những hình ảnh này dưới góc nhìn từ mắt của Giáp Hải. Tuy không nghe được âm thanh nhưng cảnh Dương Thanh và Tử Nguyệt trong lốt người của Hắc Sát Giáo giết chết Giáp Hải lại rất rõ ràng. Những thân ảnh ngồi trong tòa điện này đồng loạt đứng dậy. Một bóng đen hét lớn:
- Hắc Sát Giáo. Các Ngươi cũng quá khinh người rồi
Dạo này ta rất bận a. Sang năm ta sẽ chăm chỉ. Các huynh thônng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.