Chương 139: Chương 139: Thiên Quỷ Tông
KeoChuoi
20/07/2018
Thiên Cơ cùng các vị đầu não của Thất Huyền Môn liền lập tức biến sắc. Quân Dương vội hỏi lại tên đệ tử:
-Bọn chúng đến bao nhiêu người,
Tên đệ tử này vội vã tâu trình:
-Thưa Chưởng môn cùng các vị trưởng lão, bọn chúng ước chừng có khoảng hơn một trăm người, trong đó luyện khí hậu kỳ chín mươi người, trúc cơ kỳ chín người, dẫn đội là bốn trưởng lão, hơn nữa còn có… còn có, một vị Kết Đan kỳ, là… là trưởng lão của Thần Sách Tông.
-Cái gì Thần Sách Tông sao.
Thiên Cơ chán nản lắc đầu:
-Xong rồi, xong rồi, đám người Thiên Quỷ này không ngờ lại mời được Thần Sách Tông giúp đỡ. Lần này môn phái chúng ta gặp kiếp nạn lớn a.
Đám người trong điện trầm ngâm không nói gì, cơ nghiệp tổ tông để lại, lần này quả thực gặp sóng gió chưa từng có, có lẽ còn không thể vãn hồi,
Vẫn là Thiên Âm bình tĩnh nói:
-Chương môn sư huynh, vị tiền bối mang trong người Thất Huyền Kỳ kia,..
Như vớ được cọng rơm cứu mạng Thiên Cơ vội vã hồi tỉnh lại:
-Đúng vậy, vị kia đã có trong tay tín vật của bổn môn, cho dù thế nào, lần này ắt phải giúp bổn môn vượt qua đại nạn.
Lão nghiêm giọng nói với tên đệ tử truyền tin:
-Mau cho gọi Dư Hữu Đinh và Vương Sâm.
Rồi lão lại nói tiếp:
-Các Sư đệ muội, hôm nay môn phái ngàn cân treo sợi tóc, dù có liều cái mạng này, cũng phải bảo vệ cho được thành quả của lịch đại môn chủ để lại
Đám Trưởng lão vội vàng đứng dậy vòng tay khom lưng đồng thành nói:
-Cẩn tuân pháp chỉ của Chưởng môn Sư huynh.
Phía bên ngoài đại môn của Thất Huyền Môn. Đang đứng vô số người. dẫn đầu chính là một lão đạo vẻ ngoài chừng năm mươi tuổi. trên người lão mặc đạo bào màu xám, vẻ mặt âm trầm, phía sau lão là bốn tên Trúc Cơ Hậu Kỳ chính là Tứ đại trưởng lão của Thiên Quỷ Tông, một tên trong bọn chúng nói với lão đạo áo xám:
-Khải bẩm Đoạn trưởng lão, đây chính là tông môn của Thất Huyền Môn, chuyện này mà thành chưởng môn của chúng ta, sẽ có thêm một phần hiếu kính đến Đoạn trưởng lão này,
Vị Đoạn trưởng lão này, cười ha hả, giọng điệu vô cùng tùy ý:
-Chưởng môn nhà ngươi thật biết tiến thoái, đã vậy lần này, bản nhân sẽ nói tốt cho các người trước mặt Thần Sách chưởng môn
Cả bốn tên Trưởng Lão của Thiên Quỷ Tông đều vui mừng nhất tề khom người tạ ơn rối rít.
Đoạn trưởng lão này lại phất tay, nói lớn, âm thanh của lão vang vọng khắp sơn môn của Thất Huyền Môn, kẻ có tu vi hơi yếu một chút, còn trực tiếp ngã ra đất:
-Đám rùa đen Thất Huyền Môn, mau ra đây.
Đợi hồi lâu không có ai trả lời. nộ khí xung thiên lão chỉ vào một tên trưởng lão Thiên Quỷ Tông ra lênh:
-Trương Doãn Linh phá đại môn của bọn chúng cho ta
Kẻ tên là Trương Doãn Linh này ứng tiếng rồi tiến lên, moi trong túi trữ vật ra một chiếc đồng chung cổ xưa màu xám nhạt, hắn huy động chiếc Đồng Chung này về phía đại môn khẽ rung một tiếng boong.
Một luồng kinh khí theo chiếc Đồng Chung gầm thét lao đến đại môn của Thất Huyền Môn với một khí thế bài sơn đảo hải, nhưng khi luồng kinh khí này gần chạm vào đại môn của Thất Huyền Môn, thì đại môn bất chợt mở ra. Một đám hỏa diễm từ trong đó lao ra trực tiếp va chạm với chiếc Đông chung, trong chớp mặt hỏa diễm đã đẩy luồng kinh khí kia mất tăm mất tích.
-Thiêc Cực Ma Hỏa
Hỏa diễm ta đi, trước đại môn hiện ra tám thân ảnh, chính là tám người lãnh đạo cao nhất của Thất Huyền Môn, Thiên Cơ Chưởng Môn, cùng Thất đại đạo chủ. Thiên Cơ lẳng lặng nhìn đám người trước mặt rồi nói, giọng không lạnh không nóng:
-Trương Doãn Linh, ngươi đây là có ý gì.
Một tên khác phía Thiên Quỷ Tông cướp lời, cười âm hiểm:
-Hắc hắc, Trương sư đệ chỉ định mở của giúp Đoạn Trưởng lão mà thôi, quả thật không có ý gì
Quân Dương đạo chủ vô cùng nóng tính, lập tức đáp trả:
-Tên khốn Hàn Phi Liêm nhà ngươi, có bản lĩnh thì tự đứng ra, nấp sau lưng người khác đau có gì đáng nói.
-Ngươi,
Hàn Phi Liêm tức giận vô cùng, nói vậy chẳng khác gì bảo hắn dựa hơi Đoạn Hải Bình mới dám khua môi múa mép. Hắn đang định đáp trả thì Đoạn Hải Bình đã ra dấu cho hắn im lặng, lão quay về phía Thiên Cơ lạnh nhạt nói một câu:
-Các ngươi thúc thủ đầu hàng, hay đợi bản nhân phải ra tay.
Đứng trước uy áp của một Kết Đan trung kỳ, mặc dù vô cùng khó chịu, hít thở không thông, nhưng Thiên Cơ vẫn cứng cỏi nói:
-Chỉ cần ta còn sống một ngày, Đoạn Hải Bình ngươi đừng hòng chiếm được Thất Huyền Môn.
Đoạn trưởng lão ngửa mặt lên trời cuồng tiếu một hồi,
-Hahaha, đồ không biết tự lượng sức, được lắm, hôm nay bản nhân sẽ chơi đùa cùng các ngươi.
Lão đưa tay ra vẽ một vòng tròn trên nền đá, rồi điềm nhiên bước vào. Lão chỉ bọn Thiên Cơ rồi nói:
-Ta cho các ngươi một cơ hội, tám người các ngươi đi lên, chỉ cần đẩy ta ra khỏi cái vòng này, ta sẽ không xen vào chuyện của các ngươi nữa, thế nào.
Tám người của Thất Huyền Môn nhìn nhau, thở dài, người ta là Kết Đan trung kỳ, cho dù mình có đến nhiều TRúc cơ hơn nữa, lại phỏng có ích gì, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, tận lực phải kéo dại thời gian, Thiên Cơ căn dặn mọi người:
-Các sư đệ hãy dùng toàn lực đi, nhất định cầm cự đến khi bọn Vương Sâm trở về.
-Môn chủ yên tâm, dù chết chúng ta cũng không sợ hãi,
Thiên Cơ rút pháp bảo bản mệnh ra, lão nghiến chặt răng. Vương Sâm hy vọng các người tìm được.
-Đoạn Hải Bình, hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi Thất Huyền Môn, Thiên Âm hét lớn, lao đến tấn công đầu tiên, nàng vung tay lấy ra một cây cổ cầm, từng âm thanh bén nhọn như dao, lao thẳng đến phía trước.
Đoạn Hải Bình đến liếc còn không thèm liếc, liên vung tay ra, Thiên Âm bị đánh bay về phía sau mười mấy trượng, pháp bảo của nàng đã bị chấn vỡ thành mười mấy mảnh. Lão âm trầm như nước:
-Nếu ta muốn rời khỏi đây thì ai ngăn ta được.
Thiên Cơ, thấy sư muội bị thương không nhẹ, lập tức động nộ, quát lớn:
-Các huynh đệ lên, hôm nay thất huyền môn tử chiến,
Lão dẫn đầu xông lên, phía sau sáu người còn lại cùng lấy ra pháp bảo, đi sau hỗ trợ, Thiên Âm lập tức ném ra truyền âm phù mệnh lệnh tất cả để tử bảy nhánh tấn công, trong chớp mặt phía trước Thất huyền môn, linh khí xao động, pháp khí cấp thấp bay đầy trời tiếng la ó vang lên không ngớt, thực sự đã là một hồi gió tanh mưa máu:
Dư Hữu Đinh trong đám đệ tử hét lớn:
-Các huynh đệ cố cầm cự, sẽ có tiền bối đế cứu chúng ta giữ vững trận cước. giết a.
-Giết.
Đệ tử của Thất huyền môn hăng hái xông lên, nhân số tuyệt đối áp đảo, tuy nhiên bên kia có bốn Trúc Cơ kỳ, vậy nên chỉ có thể đánh ngang tay, lâu dần nhất định sẽ thất bại, trong vòng tròn kia, Đoạn Hải Bình vo cùng nhàn nhã. lão đùa bỡn bảy người như trong lòng bàn tay, bất kỳ công pháp gì đánh lên người lão, đều không làm cương khí hộ thân của lão có một vết xước nhỏ, vừa đánh lão vừa chế nhạo:
-Ây, Thiên Cơ, Hàn Băng Ấn này của ngươi, ngưng tụ chưa đủ hỏa hầu, quá kém, ai nha Khô Môc Quyết này của Thiên Tinh ngươi đối với đồng cấp thì còn được đối với ta mà nói lại chẳng có nửa điểm uy hiếp.. còn nữa….
Đám người Thiên Cơ càng đánh càng lo lắng. lão này chỉ đang đùa bỡn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một ngón tay diệt sát cả bảy người, thân là Chưởng môn hắn sốt ruột vô cùng nhưng lại không có cách nào khác. Cầm cự được càng lâu, cơ hội sống càng nhiều.
-Bọn chúng đến bao nhiêu người,
Tên đệ tử này vội vã tâu trình:
-Thưa Chưởng môn cùng các vị trưởng lão, bọn chúng ước chừng có khoảng hơn một trăm người, trong đó luyện khí hậu kỳ chín mươi người, trúc cơ kỳ chín người, dẫn đội là bốn trưởng lão, hơn nữa còn có… còn có, một vị Kết Đan kỳ, là… là trưởng lão của Thần Sách Tông.
-Cái gì Thần Sách Tông sao.
Thiên Cơ chán nản lắc đầu:
-Xong rồi, xong rồi, đám người Thiên Quỷ này không ngờ lại mời được Thần Sách Tông giúp đỡ. Lần này môn phái chúng ta gặp kiếp nạn lớn a.
Đám người trong điện trầm ngâm không nói gì, cơ nghiệp tổ tông để lại, lần này quả thực gặp sóng gió chưa từng có, có lẽ còn không thể vãn hồi,
Vẫn là Thiên Âm bình tĩnh nói:
-Chương môn sư huynh, vị tiền bối mang trong người Thất Huyền Kỳ kia,..
Như vớ được cọng rơm cứu mạng Thiên Cơ vội vã hồi tỉnh lại:
-Đúng vậy, vị kia đã có trong tay tín vật của bổn môn, cho dù thế nào, lần này ắt phải giúp bổn môn vượt qua đại nạn.
Lão nghiêm giọng nói với tên đệ tử truyền tin:
-Mau cho gọi Dư Hữu Đinh và Vương Sâm.
Rồi lão lại nói tiếp:
-Các Sư đệ muội, hôm nay môn phái ngàn cân treo sợi tóc, dù có liều cái mạng này, cũng phải bảo vệ cho được thành quả của lịch đại môn chủ để lại
Đám Trưởng lão vội vàng đứng dậy vòng tay khom lưng đồng thành nói:
-Cẩn tuân pháp chỉ của Chưởng môn Sư huynh.
Phía bên ngoài đại môn của Thất Huyền Môn. Đang đứng vô số người. dẫn đầu chính là một lão đạo vẻ ngoài chừng năm mươi tuổi. trên người lão mặc đạo bào màu xám, vẻ mặt âm trầm, phía sau lão là bốn tên Trúc Cơ Hậu Kỳ chính là Tứ đại trưởng lão của Thiên Quỷ Tông, một tên trong bọn chúng nói với lão đạo áo xám:
-Khải bẩm Đoạn trưởng lão, đây chính là tông môn của Thất Huyền Môn, chuyện này mà thành chưởng môn của chúng ta, sẽ có thêm một phần hiếu kính đến Đoạn trưởng lão này,
Vị Đoạn trưởng lão này, cười ha hả, giọng điệu vô cùng tùy ý:
-Chưởng môn nhà ngươi thật biết tiến thoái, đã vậy lần này, bản nhân sẽ nói tốt cho các người trước mặt Thần Sách chưởng môn
Cả bốn tên Trưởng Lão của Thiên Quỷ Tông đều vui mừng nhất tề khom người tạ ơn rối rít.
Đoạn trưởng lão này lại phất tay, nói lớn, âm thanh của lão vang vọng khắp sơn môn của Thất Huyền Môn, kẻ có tu vi hơi yếu một chút, còn trực tiếp ngã ra đất:
-Đám rùa đen Thất Huyền Môn, mau ra đây.
Đợi hồi lâu không có ai trả lời. nộ khí xung thiên lão chỉ vào một tên trưởng lão Thiên Quỷ Tông ra lênh:
-Trương Doãn Linh phá đại môn của bọn chúng cho ta
Kẻ tên là Trương Doãn Linh này ứng tiếng rồi tiến lên, moi trong túi trữ vật ra một chiếc đồng chung cổ xưa màu xám nhạt, hắn huy động chiếc Đồng Chung này về phía đại môn khẽ rung một tiếng boong.
Một luồng kinh khí theo chiếc Đồng Chung gầm thét lao đến đại môn của Thất Huyền Môn với một khí thế bài sơn đảo hải, nhưng khi luồng kinh khí này gần chạm vào đại môn của Thất Huyền Môn, thì đại môn bất chợt mở ra. Một đám hỏa diễm từ trong đó lao ra trực tiếp va chạm với chiếc Đông chung, trong chớp mặt hỏa diễm đã đẩy luồng kinh khí kia mất tăm mất tích.
-Thiêc Cực Ma Hỏa
Hỏa diễm ta đi, trước đại môn hiện ra tám thân ảnh, chính là tám người lãnh đạo cao nhất của Thất Huyền Môn, Thiên Cơ Chưởng Môn, cùng Thất đại đạo chủ. Thiên Cơ lẳng lặng nhìn đám người trước mặt rồi nói, giọng không lạnh không nóng:
-Trương Doãn Linh, ngươi đây là có ý gì.
Một tên khác phía Thiên Quỷ Tông cướp lời, cười âm hiểm:
-Hắc hắc, Trương sư đệ chỉ định mở của giúp Đoạn Trưởng lão mà thôi, quả thật không có ý gì
Quân Dương đạo chủ vô cùng nóng tính, lập tức đáp trả:
-Tên khốn Hàn Phi Liêm nhà ngươi, có bản lĩnh thì tự đứng ra, nấp sau lưng người khác đau có gì đáng nói.
-Ngươi,
Hàn Phi Liêm tức giận vô cùng, nói vậy chẳng khác gì bảo hắn dựa hơi Đoạn Hải Bình mới dám khua môi múa mép. Hắn đang định đáp trả thì Đoạn Hải Bình đã ra dấu cho hắn im lặng, lão quay về phía Thiên Cơ lạnh nhạt nói một câu:
-Các ngươi thúc thủ đầu hàng, hay đợi bản nhân phải ra tay.
Đứng trước uy áp của một Kết Đan trung kỳ, mặc dù vô cùng khó chịu, hít thở không thông, nhưng Thiên Cơ vẫn cứng cỏi nói:
-Chỉ cần ta còn sống một ngày, Đoạn Hải Bình ngươi đừng hòng chiếm được Thất Huyền Môn.
Đoạn trưởng lão ngửa mặt lên trời cuồng tiếu một hồi,
-Hahaha, đồ không biết tự lượng sức, được lắm, hôm nay bản nhân sẽ chơi đùa cùng các ngươi.
Lão đưa tay ra vẽ một vòng tròn trên nền đá, rồi điềm nhiên bước vào. Lão chỉ bọn Thiên Cơ rồi nói:
-Ta cho các ngươi một cơ hội, tám người các ngươi đi lên, chỉ cần đẩy ta ra khỏi cái vòng này, ta sẽ không xen vào chuyện của các ngươi nữa, thế nào.
Tám người của Thất Huyền Môn nhìn nhau, thở dài, người ta là Kết Đan trung kỳ, cho dù mình có đến nhiều TRúc cơ hơn nữa, lại phỏng có ích gì, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, tận lực phải kéo dại thời gian, Thiên Cơ căn dặn mọi người:
-Các sư đệ hãy dùng toàn lực đi, nhất định cầm cự đến khi bọn Vương Sâm trở về.
-Môn chủ yên tâm, dù chết chúng ta cũng không sợ hãi,
Thiên Cơ rút pháp bảo bản mệnh ra, lão nghiến chặt răng. Vương Sâm hy vọng các người tìm được.
-Đoạn Hải Bình, hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi Thất Huyền Môn, Thiên Âm hét lớn, lao đến tấn công đầu tiên, nàng vung tay lấy ra một cây cổ cầm, từng âm thanh bén nhọn như dao, lao thẳng đến phía trước.
Đoạn Hải Bình đến liếc còn không thèm liếc, liên vung tay ra, Thiên Âm bị đánh bay về phía sau mười mấy trượng, pháp bảo của nàng đã bị chấn vỡ thành mười mấy mảnh. Lão âm trầm như nước:
-Nếu ta muốn rời khỏi đây thì ai ngăn ta được.
Thiên Cơ, thấy sư muội bị thương không nhẹ, lập tức động nộ, quát lớn:
-Các huynh đệ lên, hôm nay thất huyền môn tử chiến,
Lão dẫn đầu xông lên, phía sau sáu người còn lại cùng lấy ra pháp bảo, đi sau hỗ trợ, Thiên Âm lập tức ném ra truyền âm phù mệnh lệnh tất cả để tử bảy nhánh tấn công, trong chớp mặt phía trước Thất huyền môn, linh khí xao động, pháp khí cấp thấp bay đầy trời tiếng la ó vang lên không ngớt, thực sự đã là một hồi gió tanh mưa máu:
Dư Hữu Đinh trong đám đệ tử hét lớn:
-Các huynh đệ cố cầm cự, sẽ có tiền bối đế cứu chúng ta giữ vững trận cước. giết a.
-Giết.
Đệ tử của Thất huyền môn hăng hái xông lên, nhân số tuyệt đối áp đảo, tuy nhiên bên kia có bốn Trúc Cơ kỳ, vậy nên chỉ có thể đánh ngang tay, lâu dần nhất định sẽ thất bại, trong vòng tròn kia, Đoạn Hải Bình vo cùng nhàn nhã. lão đùa bỡn bảy người như trong lòng bàn tay, bất kỳ công pháp gì đánh lên người lão, đều không làm cương khí hộ thân của lão có một vết xước nhỏ, vừa đánh lão vừa chế nhạo:
-Ây, Thiên Cơ, Hàn Băng Ấn này của ngươi, ngưng tụ chưa đủ hỏa hầu, quá kém, ai nha Khô Môc Quyết này của Thiên Tinh ngươi đối với đồng cấp thì còn được đối với ta mà nói lại chẳng có nửa điểm uy hiếp.. còn nữa….
Đám người Thiên Cơ càng đánh càng lo lắng. lão này chỉ đang đùa bỡn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một ngón tay diệt sát cả bảy người, thân là Chưởng môn hắn sốt ruột vô cùng nhưng lại không có cách nào khác. Cầm cự được càng lâu, cơ hội sống càng nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.