Chương 37: Chương 37: Gặp lại Đồng Mã Kỳ
KeoChuoi
20/07/2018
Từ lâu Hắc Long cốc đã chiếm cứ cả một vùng rộng lớn quanh dãy núi này để làm lãnh địa. Không ai một môn phái hay một tán tu nào dám ngang nhiên chống lại cốc này. Cốc chủ Ngụy Hải Thanh tuy chỉ mới Kết Đan sơ kỳ nhưng cho trong tay nhiều pháp bảo vô cùng mạnh mẽ. Và lão lại là truyền nhân duy nhất của Đảo chủ đảo Liệt Hỏa Trương Thế Dương kẻ ba trắm năm trước đã đạt đến Hóa Anh Trung kỳ. Một lần diệt sát hai vị tu sỹ đồng cấp. Được sư phụ che chở cùng với pháp bảo mạnh mẽ hộ thân. Hắc Long cốc ngày càng lớn mạnh, nhưng hôm nay đám đệ tử trong cốc vô cùng ngạc nhiên khi biết có kẻ đã giết đệ tử của cốc lại còn cướp đi hai món bảo vật. Tuy không phải là pháp bảo quý giá nhưng cũng thuộc hàng thượng phẩm và Không ngạc nhiên gì hôm nay cốc chủ đã phát ra lệnh bài truy sát kẻ to gan kia. Phần thưởng vô cùng lớn, khiến mấy huyện thành quanh đây, tu tiên giới sôi lên sùng sục.
Vẫn không hay biết mình đang bị truy sát với một cái giá trên trời, một ngày sau Dương Thanh đưng lại tại địa phận của huyện Thanh Hải. Đây là một huyện nhỏ nằm cách đô thành củ Bắc Quốc năm ngày đường nữa. Hắn vui mừng thầm nghĩ chỉ vài ngày nữa, hắn sẽ có mặt ở nơi đông đúc nhất, nhiều tu tiên giả nhất. Được mệnh danh là thiên đường của tu tiên giả. Ngay như trong huyện này. Tuy chỉ là một huyện nhỏ, nhưng ngoài đường tu tiên giả đi lại nườm nượp, dân chúng sống lẫn với người tu tiên mà không tỏ vẻ ngạc nhiên hay sợ hãi gì, các cửa hiểu của giới tu tiên mọc lên san sát. Hắn đi sâu vào trong huyện nội, vừa qua khỏi cổng thành một đoạn thì một tiếng gọi vang lên:
- Dương Thanh huynh đệ, không ngờ lại gặp huynh đệ ở nơi đây.
Hắn giật mình. Ở nay này có kẻ nào lại có thể biết được tên hắn. Hắn dừng bước từ từ vận linh khí vào tay rồi quay đầu lại,
- Ồ thì ra là Đồng huynh, ta cũng không ngờ lại gặp huynh ở nơi này.
Tên này chính là tên tu tiên giả Luyện khí tầng 6 năm xưa đã cùng với hắn ghi danh vào phong hỏa môn, Đồng Mã Kỳ.
Đồng Mã Kỳ tiến tới gần Hàn Lập tươi cười nói:
- Dương huynh mấy năm không gặp không ngờ huynh lại tiên xa trên con đường tu luyênh như vậy, ta thật là cảm thấy xấu hổ không dám ngang hàng.
Nghe Đồng Mã Kỳ nói vây. Dương Thanh cười lớn rồi đáp:
- Đồng huynh thật biết nói đùa. Cảnh giới hai chúng ta bằng nhau, sao có chuyện ta lại tiến xa hơn huynh được.
Đồng Mã Kỳ đáp:
- Nơi đây không tiện nói chuyện chúng ta hãy tìm một nơi nào yên tĩnh đi.
Hắn gật đầu đồng ý, sau khi hai người đã ngồi yên vị trong một quán rượu củ nhân gian thì gã họ Đồng kia mới nói:
- Không giấu gì dương huynh, sau khi Phong Hỏa nhị lão tử nạn trong hắc lâm, ba vị tiền bối Ngưng Nguyên kỳ kia đã ra tay tàn sát tất cả giáo đồ của Phong Hỏa môn đến cả chó gà không tha. Đặc biệt là vị Hỗn Nguyên Giáo Chủ kia. Còn không tiếc tiên lực san phẳng Quế Phong sơn thành bình địa.
Dương Thanh cũng cảm khái mà đáp rằng:
- Năm đó ta ở ngoài xa may mắn chạy thoát chứ nếu không giờ này ta cũng không còn ngồi đây nói chuyện với huynh.
Trong lúc Hắn và Đồng Mã Kỳ đang ôn lại chuyện xưa thì từ sau lưng của Đồng Mã Kỳ hiện ra một làn sương mỏng manh gần như vô thanh vô tức nhập vào lòng đất. Cách đó hàng trăm dặm, một toán tu tiên giả mặc trang phục của Hắc Long công đang đứng bất động trên một đỉnh núi cao. Một tên có vẻ như cầm đâu cả bọn đưa tay bóp nát truyền tin phù rồi hạ lệnh:
- Các ngươi nghe đây, ngay lập tức xuất phát trước khi trời tối phải có mặt ở Thanh Hải.
Bọn còn lại dạ ran, rồi ném pháp khí phi hành ra lần lượt nhảy lên rồi biến mất trong nháy mắt, tên thủ lĩnh lấy ra một cái truyền tin phù khác lẩm nhẩm mấy câu rồi ném lên trời. Chiếc phù hóa thành một làn sương rồi biến mất. Hắn nhìn theo hư ảnh của chiếc phù rồi ném ra một cái bánh xe màu trắng đặt chân lên nó rồi biến mất. Trờ lại Thanh Hải. Hắn và Đồng Mã Kỳ đã uống đến say mèm, Đồng Mã Kỳ lè nhè nói:
- loại rượu ủ theo công thức của tiên nhân này quả là đậm, ta không uống nổi nữa rồi.
Dương Thanh cũng cười ha hả đáp lại:
- Đúng vậy. Bình thường chúng ta không thể nào say được. Loại rượu này thật nặng. Ta cần phải ngủ một lát. Đồng huynh hẹn sáng mai gặp lại
- Hẹn mai gặp lại.
Hắn lảo đảo đứng dậy quăng cho chủ quán một miếng vàng rồi cầm lấy một chiếc chìa khóa đi lên lầu. Khi hắn vừa đi khuất vẻ say rượu trên mặt Đồng Mã Kỳ hoàn toàn biến mất, hắn nhìn theo chỗ Dương Thanh vừa biến mất và khẽ nói:
- Dương huynh đệ, ngươi cũng đừng trách ta.
Vẫn không hay biết mình đang bị truy sát với một cái giá trên trời, một ngày sau Dương Thanh đưng lại tại địa phận của huyện Thanh Hải. Đây là một huyện nhỏ nằm cách đô thành củ Bắc Quốc năm ngày đường nữa. Hắn vui mừng thầm nghĩ chỉ vài ngày nữa, hắn sẽ có mặt ở nơi đông đúc nhất, nhiều tu tiên giả nhất. Được mệnh danh là thiên đường của tu tiên giả. Ngay như trong huyện này. Tuy chỉ là một huyện nhỏ, nhưng ngoài đường tu tiên giả đi lại nườm nượp, dân chúng sống lẫn với người tu tiên mà không tỏ vẻ ngạc nhiên hay sợ hãi gì, các cửa hiểu của giới tu tiên mọc lên san sát. Hắn đi sâu vào trong huyện nội, vừa qua khỏi cổng thành một đoạn thì một tiếng gọi vang lên:
- Dương Thanh huynh đệ, không ngờ lại gặp huynh đệ ở nơi đây.
Hắn giật mình. Ở nay này có kẻ nào lại có thể biết được tên hắn. Hắn dừng bước từ từ vận linh khí vào tay rồi quay đầu lại,
- Ồ thì ra là Đồng huynh, ta cũng không ngờ lại gặp huynh ở nơi này.
Tên này chính là tên tu tiên giả Luyện khí tầng 6 năm xưa đã cùng với hắn ghi danh vào phong hỏa môn, Đồng Mã Kỳ.
Đồng Mã Kỳ tiến tới gần Hàn Lập tươi cười nói:
- Dương huynh mấy năm không gặp không ngờ huynh lại tiên xa trên con đường tu luyênh như vậy, ta thật là cảm thấy xấu hổ không dám ngang hàng.
Nghe Đồng Mã Kỳ nói vây. Dương Thanh cười lớn rồi đáp:
- Đồng huynh thật biết nói đùa. Cảnh giới hai chúng ta bằng nhau, sao có chuyện ta lại tiến xa hơn huynh được.
Đồng Mã Kỳ đáp:
- Nơi đây không tiện nói chuyện chúng ta hãy tìm một nơi nào yên tĩnh đi.
Hắn gật đầu đồng ý, sau khi hai người đã ngồi yên vị trong một quán rượu củ nhân gian thì gã họ Đồng kia mới nói:
- Không giấu gì dương huynh, sau khi Phong Hỏa nhị lão tử nạn trong hắc lâm, ba vị tiền bối Ngưng Nguyên kỳ kia đã ra tay tàn sát tất cả giáo đồ của Phong Hỏa môn đến cả chó gà không tha. Đặc biệt là vị Hỗn Nguyên Giáo Chủ kia. Còn không tiếc tiên lực san phẳng Quế Phong sơn thành bình địa.
Dương Thanh cũng cảm khái mà đáp rằng:
- Năm đó ta ở ngoài xa may mắn chạy thoát chứ nếu không giờ này ta cũng không còn ngồi đây nói chuyện với huynh.
Trong lúc Hắn và Đồng Mã Kỳ đang ôn lại chuyện xưa thì từ sau lưng của Đồng Mã Kỳ hiện ra một làn sương mỏng manh gần như vô thanh vô tức nhập vào lòng đất. Cách đó hàng trăm dặm, một toán tu tiên giả mặc trang phục của Hắc Long công đang đứng bất động trên một đỉnh núi cao. Một tên có vẻ như cầm đâu cả bọn đưa tay bóp nát truyền tin phù rồi hạ lệnh:
- Các ngươi nghe đây, ngay lập tức xuất phát trước khi trời tối phải có mặt ở Thanh Hải.
Bọn còn lại dạ ran, rồi ném pháp khí phi hành ra lần lượt nhảy lên rồi biến mất trong nháy mắt, tên thủ lĩnh lấy ra một cái truyền tin phù khác lẩm nhẩm mấy câu rồi ném lên trời. Chiếc phù hóa thành một làn sương rồi biến mất. Hắn nhìn theo hư ảnh của chiếc phù rồi ném ra một cái bánh xe màu trắng đặt chân lên nó rồi biến mất. Trờ lại Thanh Hải. Hắn và Đồng Mã Kỳ đã uống đến say mèm, Đồng Mã Kỳ lè nhè nói:
- loại rượu ủ theo công thức của tiên nhân này quả là đậm, ta không uống nổi nữa rồi.
Dương Thanh cũng cười ha hả đáp lại:
- Đúng vậy. Bình thường chúng ta không thể nào say được. Loại rượu này thật nặng. Ta cần phải ngủ một lát. Đồng huynh hẹn sáng mai gặp lại
- Hẹn mai gặp lại.
Hắn lảo đảo đứng dậy quăng cho chủ quán một miếng vàng rồi cầm lấy một chiếc chìa khóa đi lên lầu. Khi hắn vừa đi khuất vẻ say rượu trên mặt Đồng Mã Kỳ hoàn toàn biến mất, hắn nhìn theo chỗ Dương Thanh vừa biến mất và khẽ nói:
- Dương huynh đệ, ngươi cũng đừng trách ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.