Chương 59: Chương 59: Giả chết
KeoChuoi
20/07/2018
- Ta không hề muốn gay thù chuốc oán với đạo hữu, chẳng qua lệnh sư phụ đã ban không thể không nghe.
Dương Thanh nghe gã nói vậy thì hỏi lại:
- Vậy tiền bối còn muốn nói gì.
- Ta sẽ không giết ngươi, mà sẽ để ngươi đi. Chỉ cần sau này ngươi và gia tộc ngươi không tìm ta là được.
Dương Thanh nghe vậy thì ngẩn ra, gia tộc, gia tộc nào, người nhà hắn đã chết hết cách đây hơn 200 năm rồi còn gì. Rồi hắn chợt hiểu ra, gã lương doanh này nhầm tưởng hắn là người của gia tộc tu tiên nào đó, nên không dám ra tay, điều này mang cho hắn không ít lợi ích. Lương Doanh thấy hắn vẫn còn đứng ngây ra đó thì hỏi lại:
- Ngươi thấy thế nào.
Còn thế nào nữa, giao dịch tốt như thế này đương nhiên là hắn phải nhận lợi rồi, hắn trả lời gã:
- Được, chúng ta cứ quyết định như vậy.
- Được lắm.
Lương Doanh phất tay rồi ngự khí phi hành biến mất, còn lại hắn, hắn cũng nhanh chóng nhắm một hướng ngược lại với Lương Doanh rồi bay đi, nói thật hắn không tin gã lắm, biết đâu gã có quỷ kế gì, hắn bay một mạch đến sau một dãy núi lớn rồi kiếm một cái hang nhỏ chui vào đó, sau khi đã bố trí ngoài cửa hang một cái tiểu trận. Hắn quyết định sẽ ở tạm trong cái hang này tu luyện đợi đến mùa xuân sang năm sẽ quay lại Hà gia thôn. Ba tháng này hắn sẽ giả chết ở nơi này cho đến khi mọi việc lắng xuống. Ngày qua ngày ngoài việc tu luyện hắn thường đi quanh dãy núi mà hắn ẩn nập tìm kiếm các loại dược thảo cấp thấp. Trong cái thẻ ngọc hắn lấy từ Âm Hồn đảo ở phần cuối có một chương viết về các loại linh thảo, hắn quyết đinh dùng thời gian này để tìm hiểu một chút, chẳng mấy chốc, hắn đã có một số hiểu biết về linh dược. Vườn thuốc của hắn giờ đây cũng đã có kha khá các loại linh thảo sơ cấp từ Bích Diệp Thảo, Hàn Băng Quả rồi thì Tuyết sâm. Cái hang nhỏ mà hắn tá túc hắn cũng đã bỏ công sức ra khai mở thêm một phòng để ngủ. Giờ đây ngoài thời gian nghĩ ngợi đến Thanh Hương còn lại hắn đều dùng vào tu luyện và trồng linh dược. Chẳng mấy chốc hắn đã biết cách luyện đan, trồng linh dược, phân biệt chúng và luyện được một số loại đan dược cấp thấp thư hồi thể đơn hay luyện cốt đơn...
Một ngày kia hắn đang ngồi tu luyện thì chợt truyền tin phù trong người hắn máy động, hắn vội mang tấm phù đang phát ra ánh sáng xanh ra bóp nát, một giọng nói vang lên mà hắn chắc là của Hà Xuân Hải.
- Dương đạo hữu. Mời đến thôn trang.
Nghe vậy hắn liền vui mừng đứng dậy sau bao ngày chờ đợi cuối cùng cung đợi được đến ngày này. Ngày mà Tụ Pháp đơn gần hắn hơn bao giờ hết. Ngày hắn Trúc Cơ sắp tới. Hắn nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc, cho đám linh thảo vào túi trữ vật rồi một đường bay thẳng đến Hà gia thôn.
Dừng lại trước cửa linh thú viên, hắn hồi hộp hít sâu một hơi lãnh khí, không khí lạnh tràn vào phổi khiến hắn tỉnh táo đôi chút. Cuối cùng ngày này cũng đến, hắn sải bước tiến vào trong viện. Hà Xuân Hải vừa thấy hắn tiến vào thì vội đứng dậy nỉm cười:
- Dương đạo hữu, mời vào trong nói chuyện.
Dương Thanh cũng vô cùng khách khí:
- Hà đạo hữu mời đi trước
Cứ như vậy một chủ một khách đã tiến vào hậu đường, sau khi một tuần trà đã qua hắn mới cất lời hỏi Hà Xuân Hải:
- Hà đạo hữu, hôm nay đạo hữu mời ta tới phải chăng việc kia đã có tiến triển.
Hà Xuân Hải không vội trả lời mà lão nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi bình tĩnh trả lời:
- Kết quả thì đã có, nhưng lại có một chút rắc rối.
Hắn vội ngồi thẳng người dậy hướng Hà Xuân Hải hỏi:
- Có khó khăn gì đạo hữu cứ nói thẳng. Chúng ta cùng tìm cách.
Hà Xuân Hải cũng không vòng vo nữa mà vào vấn đề chính luôn:
- Không giấu gì Dương đạo hữu, lẽ ra bây giờ bát túc tri thù đã ở đây rồi, nhưng hai ngày trước vô cực thánh tổ, muốn luyện Hoàng Long Thủy, nên đã cho người đến đây mượn hết người của Hà Gia thôn chúng ta đi trợ giúp để lấy vạn niên băng ngọc sâu trong lòng thiên sơn rồi, thật là trùng hợp, trùng hợp.
Hà Xuân Hải nhấp một ngụm trà nữa rồi lại cất tiếng:
- Vốn dĩ ta định bắt Bát túc tri thù cho đạo hữu trước rồi mới đi cùng thánh tổ. Nhưng đạo hữu cũng biết chống lại thánh tổ không phải chuyện đùa. Mà bát túc tri thù chỉ có thể bắt được ở ba ngày này thôi. Qua ba ngày nữa muốn bắt nó còn khó hơn lên trời. Lại ít nhất phải hai người trở lên mới bắt được. Chuyện này....
Lão đang nói thì dừng lại, Dương Thanh hiểu ý lão vội nói:
- Xin đạo hữu nghĩ cách cho dù tốn thêm linh thạch ta cũng không muốn chờ đến năm sau.
Hà Xuân Hai nghe thấy hắn thêm linh thạch thì mắt lão sáng ngời. Rồi âm thầm suy tính, bát túc trì thù bắt không khó, chỏ khó ở chỗ chọn đúng thời điểm mà thôi. Nếu một mình mình tuyệt đối là không có khả năng, nhưng nếu thêm vào hắn thì. Lão tính toán ngược xuôi rồi lẩm bẩm:
- Hừ dù sao ngươi cũng không học được đâu.
Suy nghĩ xong xuôi lão ngẩng lên cười nói:
- Dương Đạo hữu, giờ chỉ còn một cách đạo hữu đành phải vất vả một phen rồi.
Dương Thanh nghe gã nói vậy thì hỏi lại:
- Vậy tiền bối còn muốn nói gì.
- Ta sẽ không giết ngươi, mà sẽ để ngươi đi. Chỉ cần sau này ngươi và gia tộc ngươi không tìm ta là được.
Dương Thanh nghe vậy thì ngẩn ra, gia tộc, gia tộc nào, người nhà hắn đã chết hết cách đây hơn 200 năm rồi còn gì. Rồi hắn chợt hiểu ra, gã lương doanh này nhầm tưởng hắn là người của gia tộc tu tiên nào đó, nên không dám ra tay, điều này mang cho hắn không ít lợi ích. Lương Doanh thấy hắn vẫn còn đứng ngây ra đó thì hỏi lại:
- Ngươi thấy thế nào.
Còn thế nào nữa, giao dịch tốt như thế này đương nhiên là hắn phải nhận lợi rồi, hắn trả lời gã:
- Được, chúng ta cứ quyết định như vậy.
- Được lắm.
Lương Doanh phất tay rồi ngự khí phi hành biến mất, còn lại hắn, hắn cũng nhanh chóng nhắm một hướng ngược lại với Lương Doanh rồi bay đi, nói thật hắn không tin gã lắm, biết đâu gã có quỷ kế gì, hắn bay một mạch đến sau một dãy núi lớn rồi kiếm một cái hang nhỏ chui vào đó, sau khi đã bố trí ngoài cửa hang một cái tiểu trận. Hắn quyết định sẽ ở tạm trong cái hang này tu luyện đợi đến mùa xuân sang năm sẽ quay lại Hà gia thôn. Ba tháng này hắn sẽ giả chết ở nơi này cho đến khi mọi việc lắng xuống. Ngày qua ngày ngoài việc tu luyện hắn thường đi quanh dãy núi mà hắn ẩn nập tìm kiếm các loại dược thảo cấp thấp. Trong cái thẻ ngọc hắn lấy từ Âm Hồn đảo ở phần cuối có một chương viết về các loại linh thảo, hắn quyết đinh dùng thời gian này để tìm hiểu một chút, chẳng mấy chốc, hắn đã có một số hiểu biết về linh dược. Vườn thuốc của hắn giờ đây cũng đã có kha khá các loại linh thảo sơ cấp từ Bích Diệp Thảo, Hàn Băng Quả rồi thì Tuyết sâm. Cái hang nhỏ mà hắn tá túc hắn cũng đã bỏ công sức ra khai mở thêm một phòng để ngủ. Giờ đây ngoài thời gian nghĩ ngợi đến Thanh Hương còn lại hắn đều dùng vào tu luyện và trồng linh dược. Chẳng mấy chốc hắn đã biết cách luyện đan, trồng linh dược, phân biệt chúng và luyện được một số loại đan dược cấp thấp thư hồi thể đơn hay luyện cốt đơn...
Một ngày kia hắn đang ngồi tu luyện thì chợt truyền tin phù trong người hắn máy động, hắn vội mang tấm phù đang phát ra ánh sáng xanh ra bóp nát, một giọng nói vang lên mà hắn chắc là của Hà Xuân Hải.
- Dương đạo hữu. Mời đến thôn trang.
Nghe vậy hắn liền vui mừng đứng dậy sau bao ngày chờ đợi cuối cùng cung đợi được đến ngày này. Ngày mà Tụ Pháp đơn gần hắn hơn bao giờ hết. Ngày hắn Trúc Cơ sắp tới. Hắn nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc, cho đám linh thảo vào túi trữ vật rồi một đường bay thẳng đến Hà gia thôn.
Dừng lại trước cửa linh thú viên, hắn hồi hộp hít sâu một hơi lãnh khí, không khí lạnh tràn vào phổi khiến hắn tỉnh táo đôi chút. Cuối cùng ngày này cũng đến, hắn sải bước tiến vào trong viện. Hà Xuân Hải vừa thấy hắn tiến vào thì vội đứng dậy nỉm cười:
- Dương đạo hữu, mời vào trong nói chuyện.
Dương Thanh cũng vô cùng khách khí:
- Hà đạo hữu mời đi trước
Cứ như vậy một chủ một khách đã tiến vào hậu đường, sau khi một tuần trà đã qua hắn mới cất lời hỏi Hà Xuân Hải:
- Hà đạo hữu, hôm nay đạo hữu mời ta tới phải chăng việc kia đã có tiến triển.
Hà Xuân Hải không vội trả lời mà lão nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi bình tĩnh trả lời:
- Kết quả thì đã có, nhưng lại có một chút rắc rối.
Hắn vội ngồi thẳng người dậy hướng Hà Xuân Hải hỏi:
- Có khó khăn gì đạo hữu cứ nói thẳng. Chúng ta cùng tìm cách.
Hà Xuân Hải cũng không vòng vo nữa mà vào vấn đề chính luôn:
- Không giấu gì Dương đạo hữu, lẽ ra bây giờ bát túc tri thù đã ở đây rồi, nhưng hai ngày trước vô cực thánh tổ, muốn luyện Hoàng Long Thủy, nên đã cho người đến đây mượn hết người của Hà Gia thôn chúng ta đi trợ giúp để lấy vạn niên băng ngọc sâu trong lòng thiên sơn rồi, thật là trùng hợp, trùng hợp.
Hà Xuân Hải nhấp một ngụm trà nữa rồi lại cất tiếng:
- Vốn dĩ ta định bắt Bát túc tri thù cho đạo hữu trước rồi mới đi cùng thánh tổ. Nhưng đạo hữu cũng biết chống lại thánh tổ không phải chuyện đùa. Mà bát túc tri thù chỉ có thể bắt được ở ba ngày này thôi. Qua ba ngày nữa muốn bắt nó còn khó hơn lên trời. Lại ít nhất phải hai người trở lên mới bắt được. Chuyện này....
Lão đang nói thì dừng lại, Dương Thanh hiểu ý lão vội nói:
- Xin đạo hữu nghĩ cách cho dù tốn thêm linh thạch ta cũng không muốn chờ đến năm sau.
Hà Xuân Hai nghe thấy hắn thêm linh thạch thì mắt lão sáng ngời. Rồi âm thầm suy tính, bát túc trì thù bắt không khó, chỏ khó ở chỗ chọn đúng thời điểm mà thôi. Nếu một mình mình tuyệt đối là không có khả năng, nhưng nếu thêm vào hắn thì. Lão tính toán ngược xuôi rồi lẩm bẩm:
- Hừ dù sao ngươi cũng không học được đâu.
Suy nghĩ xong xuôi lão ngẩng lên cười nói:
- Dương Đạo hữu, giờ chỉ còn một cách đạo hữu đành phải vất vả một phen rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.