Chương 66: Chương 66: Lưỡng đầu thọ nạn
KeoChuoi
20/07/2018
Nghe tiếng quát của Đồng Mã Kỳ, hắn giả bộ giật mình sợ hãi rồi quay lại chắp tay nói bằng một giọng sợ hãi:
- Không biết thượng tiên có gì chỉ dạy.?
Đồng Mã Kỳ, chăm chú nhìn vào hắn rồi nhìn sang tên họ Đoàn kia, gã gật nhẹ đầu. Nhận được tín hiệu Đồng Mã Kỳ cất lời hỏi hắn:
- Tại sao ngươi lại che mặt và đội mũ trùm đầu thế kia, mau bỏ khăn che mặt xuống.
Nghe gã nói vậy. Dương Thanh vẫn bình tĩnh âm thầm vận dụng tiên lực rồi trả lời:
- Xin hai vị thượng tiên thứ tội, kẻ hèn này khuôn mặt tùe khi sinh ra vô cùng xấu xí, nếu bỏ ra e là làm bẩn pháp nhãn của thượng tiên mong thượng tiên miễn trách.
Đồng Mã Kỳ lại quát hắn:
- Ta nói ngươi bỏ ra thì hãy mau làm thế. Nếu không chớ trách ta xuống tay ác độc.
Biết là hôm nay không tránh khỏi một trường ác chiến, Dương Thanh liền giả bộ cúi đầu xuống vâng một tiếng, trong khi đó tiên khí trong người hắn đã chu lưu toàn thân hộ vệ cho cơ thể, khiến cho áo bào của hắn căng phồng lên. Áo choàng sau lưng bay phấp phới. Sư thúc của Đồng Mã Kỳ là người đầu tiên nhận ra có điều không ổn. Gã chỉ kịp quát lên " cẩn thận " rồi đẩy Đồng Mã Kỳ sang một bên, rồi chính mình cũng phi thân rời khỏi chỗ đó. Lão vừa nhấc chân rời khỏi thì một tiếng nổ lớn đã vang lên, không biết hai thanh Vô Cực đao từ khi nào đã cắm xuống mặt đất, tạo thành hai cái hố sâu hắm rộng ngoài bốn thước, áp lực của vụ nổ khiến cho bụi đất tung bay mù mịt. Thấy một kích này bị phát hiện Dương Thanh không khỏi thầm hô đáng tiếc. Trong khí đó Đồng Mã Kỳ và sư thúc của gã không khỏi lạnh người. Tên này nhìn đi nhìn lại rõ ràng là phàm nhân vậy mà lại có thể xuất kỳ bất ý. Đánh ra một đòn trí mạng như vậy. Nếu không phải vừa rồi gã tâm cơ linh mẫn thì chắc chắn đã mất mạng dưới hai thanh đao cổ quái kia rồi. Thấy một kích không thu được kết quả Dương Thanh thu hồi lại Vô Cực Đao rồi dè chừng nhìn về phía hai sư đồ họ Đồng với một vẻ đề phòng sâu sắc. Gã họ Đoàn kia sau phút hoảng sợ ban đầu đã bắt đầu trấn tĩnh lại. Gã tiến lên một bước và hỏi:
- Vừa rồi không biết đạo hữu cũng là đồng đạo có chút thất lễ mong đạo hữu bỏ qua.
Vừa nói gã vừa đưa mắt ra hiệu với Đồng Mã Kỳ. Nhận được tín hiệu Đồng Mã Kỳ liền hợp với gã thành thế gọng kìm. Giờ đây Dương Thanh đang rơi vào cảnh lưỡng đầu thọ địch. Hắn đang định ra tay tiếp thì Gã họ Đoàn lại nói:
- Ta là Đoạn Đại Bảo không biết đại danh của đạo hữu là gì. Nhìn trang phục của đạo hữu hẳn là không phải người của vùng này.
Thấy bên phía Đoàn Đại Bảo chưa động thủ, hắn cũng chưa vội ra tay mà trả lời lại gã:
- Ta là một tán tu đến từ Hắc Tây Đại Lục. Ta tên là Thanh Lương.
Đoàn Đại Bảo gật gù rồi nói:
- Thì ra là Thanh Lương đạo hữu. Không biết đạo hữu đến vùng này làm gì vậy.
Giọng điệu của tên Đoàn Đại Bảo này rõ ràng là định moi thông tin từ hắn tuy khó chịu nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống thong thả trả lời:
- Ta đến đây vì chút việc riêng của ta mà thôi. Còn là việc gì đạo hữu thứ cho ta không thể nói.
Thấy hắn không chịu nói Đoàn Đại Bảo rút cuộc đã không còn bình tĩnh, hắn liền phất tay với Đồng Mã Kỳ rồi nở một nụ cười hung ác nhìn về phía Dương Thanh:
- Thanh Lương đạo hữu. Đã không tiện nói, mỗ cũng không hỏi nhiều. Chỉ là mỗ muốn mượn của đạo hữu một thứ.
- Là thứ gì xin Đoàn đạo hữu cứ nói. Nếu được ta nhất định sẽ đáp ứng.
Đoàn đại bảo tiến lên một bước, lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu bạc cầm nơi tay rồi gằn giọng nói với hắn:
- Cái ta muốn mượn chính là đầu của ngươi, mau nạp mạng,
Lời còn chưa dứt, Đoàn Đại bảo đã huy động Đồng Chung nơi tay tạo thành một cơn lốc màu tím nhạt đánh về phía hắn, cùng lúc đó Đồng Mã Kỳ cũng lấy từ hư không ra một thanh cổ kiếm ném lên trời tạo thành vô số ánh chớp nhằm vào đầu của hắn. Thấy bọn chúng quyết lấy mạng mình. Dương Thanh thực sự tức giận, hắn nhanh chóng lùi lại hai bước từ trên thân hắn linh khí tỏa ra bao bọc toàn thân. Hỏa Lân Bảo phát ra anh sáng màu đỏ vận dụng phòng ngự cực hạn, đồng thời hắn giơ tay lên hai thanh Vô Cực Đao theo đó bay ra, mang theo một áng mây đỏ ối tỏa ra sức nóng kinh hồn. Đánh thẳng về phía cơn lốc màu tím nhạt đang cuồn cuộn tới.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Thanh cổ kiếm đã bị Hỏa Lân bào hất ngược trở lại mất đi linh khí nằm im dưới đất. Còn Vô Cực Đao của hắn sau khi va chạm với Đồng Chung liền tạo ra một sức phản chấn cực lớn. Đoàn Đại Bảo bị hất ra sau ba bước, khí huyết nhộn nhạo. Còn về phía Dương Thanh hắn đã bị chấn bay ra ngoài hai mươi bước. Thấy thực trạng đó Đoang Đại Bảo vô cùng kinh ngạc. Xưa nay hắn và đồng mã kỳ toàn dùng chiêu này là diệt sát được một tên tu tiên giả đồng cấp. Hôm nay không ngờ Dương Thanh lại thoát được, hay hắn cấp cao hơn. Vừa nghĩ như vậy Đoàn Đại Bảo lại lắc đầu. Không thể như vậy được. Bằng chứng là Dương Thanh bị Đồng Chung của gã hất ra ngoài xa hơn hắn. Chứng tỏ tiên lực ít hơn. Nhưng vì lẽ gì kiếm của Đồng Mã Kỳ lại vô tác dụng. Trong khi Đoàn Đại Bảo còn đang kinh hãi suy tính. Thì Đồng Mã Kỳ đã la lên.
- Đoàn sư thúc, chính là hắn, là hắn.
- Không biết thượng tiên có gì chỉ dạy.?
Đồng Mã Kỳ, chăm chú nhìn vào hắn rồi nhìn sang tên họ Đoàn kia, gã gật nhẹ đầu. Nhận được tín hiệu Đồng Mã Kỳ cất lời hỏi hắn:
- Tại sao ngươi lại che mặt và đội mũ trùm đầu thế kia, mau bỏ khăn che mặt xuống.
Nghe gã nói vậy. Dương Thanh vẫn bình tĩnh âm thầm vận dụng tiên lực rồi trả lời:
- Xin hai vị thượng tiên thứ tội, kẻ hèn này khuôn mặt tùe khi sinh ra vô cùng xấu xí, nếu bỏ ra e là làm bẩn pháp nhãn của thượng tiên mong thượng tiên miễn trách.
Đồng Mã Kỳ lại quát hắn:
- Ta nói ngươi bỏ ra thì hãy mau làm thế. Nếu không chớ trách ta xuống tay ác độc.
Biết là hôm nay không tránh khỏi một trường ác chiến, Dương Thanh liền giả bộ cúi đầu xuống vâng một tiếng, trong khi đó tiên khí trong người hắn đã chu lưu toàn thân hộ vệ cho cơ thể, khiến cho áo bào của hắn căng phồng lên. Áo choàng sau lưng bay phấp phới. Sư thúc của Đồng Mã Kỳ là người đầu tiên nhận ra có điều không ổn. Gã chỉ kịp quát lên " cẩn thận " rồi đẩy Đồng Mã Kỳ sang một bên, rồi chính mình cũng phi thân rời khỏi chỗ đó. Lão vừa nhấc chân rời khỏi thì một tiếng nổ lớn đã vang lên, không biết hai thanh Vô Cực đao từ khi nào đã cắm xuống mặt đất, tạo thành hai cái hố sâu hắm rộng ngoài bốn thước, áp lực của vụ nổ khiến cho bụi đất tung bay mù mịt. Thấy một kích này bị phát hiện Dương Thanh không khỏi thầm hô đáng tiếc. Trong khí đó Đồng Mã Kỳ và sư thúc của gã không khỏi lạnh người. Tên này nhìn đi nhìn lại rõ ràng là phàm nhân vậy mà lại có thể xuất kỳ bất ý. Đánh ra một đòn trí mạng như vậy. Nếu không phải vừa rồi gã tâm cơ linh mẫn thì chắc chắn đã mất mạng dưới hai thanh đao cổ quái kia rồi. Thấy một kích không thu được kết quả Dương Thanh thu hồi lại Vô Cực Đao rồi dè chừng nhìn về phía hai sư đồ họ Đồng với một vẻ đề phòng sâu sắc. Gã họ Đoàn kia sau phút hoảng sợ ban đầu đã bắt đầu trấn tĩnh lại. Gã tiến lên một bước và hỏi:
- Vừa rồi không biết đạo hữu cũng là đồng đạo có chút thất lễ mong đạo hữu bỏ qua.
Vừa nói gã vừa đưa mắt ra hiệu với Đồng Mã Kỳ. Nhận được tín hiệu Đồng Mã Kỳ liền hợp với gã thành thế gọng kìm. Giờ đây Dương Thanh đang rơi vào cảnh lưỡng đầu thọ địch. Hắn đang định ra tay tiếp thì Gã họ Đoàn lại nói:
- Ta là Đoạn Đại Bảo không biết đại danh của đạo hữu là gì. Nhìn trang phục của đạo hữu hẳn là không phải người của vùng này.
Thấy bên phía Đoàn Đại Bảo chưa động thủ, hắn cũng chưa vội ra tay mà trả lời lại gã:
- Ta là một tán tu đến từ Hắc Tây Đại Lục. Ta tên là Thanh Lương.
Đoàn Đại Bảo gật gù rồi nói:
- Thì ra là Thanh Lương đạo hữu. Không biết đạo hữu đến vùng này làm gì vậy.
Giọng điệu của tên Đoàn Đại Bảo này rõ ràng là định moi thông tin từ hắn tuy khó chịu nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống thong thả trả lời:
- Ta đến đây vì chút việc riêng của ta mà thôi. Còn là việc gì đạo hữu thứ cho ta không thể nói.
Thấy hắn không chịu nói Đoàn Đại Bảo rút cuộc đã không còn bình tĩnh, hắn liền phất tay với Đồng Mã Kỳ rồi nở một nụ cười hung ác nhìn về phía Dương Thanh:
- Thanh Lương đạo hữu. Đã không tiện nói, mỗ cũng không hỏi nhiều. Chỉ là mỗ muốn mượn của đạo hữu một thứ.
- Là thứ gì xin Đoàn đạo hữu cứ nói. Nếu được ta nhất định sẽ đáp ứng.
Đoàn đại bảo tiến lên một bước, lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu bạc cầm nơi tay rồi gằn giọng nói với hắn:
- Cái ta muốn mượn chính là đầu của ngươi, mau nạp mạng,
Lời còn chưa dứt, Đoàn Đại bảo đã huy động Đồng Chung nơi tay tạo thành một cơn lốc màu tím nhạt đánh về phía hắn, cùng lúc đó Đồng Mã Kỳ cũng lấy từ hư không ra một thanh cổ kiếm ném lên trời tạo thành vô số ánh chớp nhằm vào đầu của hắn. Thấy bọn chúng quyết lấy mạng mình. Dương Thanh thực sự tức giận, hắn nhanh chóng lùi lại hai bước từ trên thân hắn linh khí tỏa ra bao bọc toàn thân. Hỏa Lân Bảo phát ra anh sáng màu đỏ vận dụng phòng ngự cực hạn, đồng thời hắn giơ tay lên hai thanh Vô Cực Đao theo đó bay ra, mang theo một áng mây đỏ ối tỏa ra sức nóng kinh hồn. Đánh thẳng về phía cơn lốc màu tím nhạt đang cuồn cuộn tới.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Thanh cổ kiếm đã bị Hỏa Lân bào hất ngược trở lại mất đi linh khí nằm im dưới đất. Còn Vô Cực Đao của hắn sau khi va chạm với Đồng Chung liền tạo ra một sức phản chấn cực lớn. Đoàn Đại Bảo bị hất ra sau ba bước, khí huyết nhộn nhạo. Còn về phía Dương Thanh hắn đã bị chấn bay ra ngoài hai mươi bước. Thấy thực trạng đó Đoang Đại Bảo vô cùng kinh ngạc. Xưa nay hắn và đồng mã kỳ toàn dùng chiêu này là diệt sát được một tên tu tiên giả đồng cấp. Hôm nay không ngờ Dương Thanh lại thoát được, hay hắn cấp cao hơn. Vừa nghĩ như vậy Đoàn Đại Bảo lại lắc đầu. Không thể như vậy được. Bằng chứng là Dương Thanh bị Đồng Chung của gã hất ra ngoài xa hơn hắn. Chứng tỏ tiên lực ít hơn. Nhưng vì lẽ gì kiếm của Đồng Mã Kỳ lại vô tác dụng. Trong khi Đoàn Đại Bảo còn đang kinh hãi suy tính. Thì Đồng Mã Kỳ đã la lên.
- Đoàn sư thúc, chính là hắn, là hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.