Chương 82: Chương 82: Huyết hồn lộ
KeoChuoi
20/07/2018
Sau khi dãy núi tách ra để lộ con đường này Đặng Dung liền xốc lại tinh thần rồi nói:
- Chúng ta bắt đầu vào thôi. Nơi thí luyện này lập ra cho tu sĩ luyện khí. cửa ải đầu tiên này tên là Huyết Hồn lộ. Nhiều năm trước khi ta còn luyện khí, mới đi được vài trăm trượng thì đã không chịu nổi nữa.
Hắn chậm rãi nói, như thể nói với chính mình, như thể đang hồi tưởng lại, chuyện cũ năm xưa. Thần sắc Đặng Dung ngập tràn cô độc:
- Nhiều năm qua pháp thuật tạo thành nơi này đã yếu đi nhiều, lấy năm người chúng ta liên thủ chắc chắn qua được,
Lão dừng lại một lát như để thở lấy hơi rồi nói tiếp.
- Các đạo hữu yên tâm, trong ba cửa ải thí luyện này, dù bị giết chết cũng chỉ hư ảo, nếu chẳng may bị giết, thân thể sẽ bị truyền tống ra ngoài. Chỉ có khi đi vào vùng đất hư vô sau ba cửa ải nơi đó mới thật sự nguy hiểm.
Lão dứt lời rồi xuất ra pháp bảo cầm nơi tay dẫm lên Huyết Hồn Lộ chính thức tiến vào, đi qua khỏi hai mươi trượng vẫn an toàn không có dị tượng xảy ra. Dương Thanh âm thầm đánh giá. Nơi này vô cùng kỳ lạ. Thực vật nơi đấy không ngờ có sức sống, có linh trí riêng..
Hắn còn đang nghĩ thì chợt có hai tiếng rít gào vang lên. Phía trước bọn chúng xuất hiện biến đổi. Chỉ thấy hai bên vách núi vô số những bụi hoa, điên cuồng động đậy. Tiếng rít gào chính là từ đây phát ra. Mấy bụi hoa này lập tức nhô lên khỏi mắt đất, huyễn hóa ra một chân thân kì dị, trên đầu chúng là bụi hoa đỏ kia. Đầu rễ trên bụi hoa này đều biến thành đao kiếm vô cùng sắc bén. Dưới bụi hoa là một cái đầu như đầu chuột với cái mõm dài. Hai chân trước của chúng rất ngắn, chân bên phải có đeo một tấm khiên nhỏ chân bên trái lộ ra móng vuốt dài năm tấc, chân thân vừa xuất hiện chúng đã điên cuồng rít gào lao đến. Đặng Dung mặt không đổi sắc bảo mọi người:
- Các vị không cần lo lắng đây là Lương Mộc Thú, chỉ có tu vi như luyện khí kỳ cấp ba.
Một con Lương Mộc thú toàn thân màu vàng tiến về phía Dương Thanh rít lên từng tiếng, những sợi rễ cây sắc bén kia vung vẩy không theo một quy tắc nào cả, nhắm vào ngực hắn lão tới, chỉ tương đương với luyện khí cấp ba. Muốn giết quá dễ dàng, nhưng Dương Thanh không vội. Đây là lâng đầu tiên từ khi tu tiên, hắn được tiếp xúc với mấy thứ này, hiển nhiên là vô cùng hứng thú, sau một vài giây bị Lương Mộc Thú tấn công hắn trong lòng không khỏi dâng lên niềm kính phục với người tạo ra nơi này. Chỉ biết con Lương Mộc Thú dung hợp với cái cây quỷ dị kia mỗi một lần tấn công đều có dấu hiệu báo trước để đối phương có thể biết mà chống đỡ hoặc né tránh. Đây là một điểm xảo diệu của vị tổ tông sáng lập Ngũ Hành Tông năm xưa. Năm đó khi tạo ra nơi này. Lão đã nghĩ đến tài bồi cho bọn để tử đi ra từ chiến đấu, nhưng lại sợ nếu quá khốc liệt ngay cả đệ tử có thiên tư cũng không thể tồn tại. Nên lão đã nghĩ ra cách dung hợp giữa thực vật và động vật này. Lại thi triển thần thông xóa đi thần thông nguyên bản của con thú, khiến nó chỉ đánh ra một số loại thần thông được lão chỉ định, trước khi đánh ra đều có một động tác báo trước. Điều này cũng giống như khi sư phụ và độ đệ luyện tập. Sư phụ sẽ nói: ta ra chiêu này, ngươi phá thế nào. Điều này tương tự như cách con Lương Mộc Thú này tấn công đều có báo trước, điều này là một khảo nghiệm rất tốt cho đệ tử. Vừa tu luyện được bản lĩnh vừa có thể đi ra từ chiến đấu. So với mấy thần thông được áp đặt đó. Bộ rễ cây sắc bén kia tượng trưng cho bị địch nhân đánh lén. Khí nó vung vẩy không theo một quy tắc nào, vô cùng bất ngờ. Cứ như vậy một kẻ đệ tử vào đây thí luyện khi đối mặt với Lương Mộc Thú giống như phải đối mặt với hai người. Một người giao chiến trực diện, một người lại ẩn nấp đánh lén. Quả thật vị lão tổ này suy nghĩ sâu xa. Thông qua nơi này mà nâng cao khả năng của môn nhân. Nói thì lâu nhưng thực tế Dương Thanh hắn đã có bao năm sinh tồn chớp mắt là đã nhận ra dụng ý của người tạo ra con thú này. Hắn chưa vội tiêu diệt mà liền lặng im chờ con thú ra chiêu rồi mới phản kích. Tuy nhiên đẳng cấp khác quá xa nhau nên chỉ nháy mắt sau hắn đã chán nản, tay vỗ túi trữ vật, Vô Cực Đao lao ra chẻ con Lương Mộc Thú làm hai nửa. Ngay khi tuyệt khí con thú này hóa thành một làn khói quay về vị trí cũ lại là một bụi cây hoa vô hại.
Vừa lúc này thì bọn Đặng Dung đã diệt nốt mấy con còn lại, trận pháp lập tức lại mở ra biểu thị cho phép họ đi tiếp. Cứ như vậy trong một ngàn trượng đầu tiên tương ứng với hơn 300m bây giờ, năm người bọn họ đã gặp đủ loại yêu thú hợp thể với cây cối như vậy, đúng như Dương Thanh suy nghĩ, mỗi khi bọn yêu thú này ra đòn đều có động tác báo trước, hắn liền để ý là dẽ dàng tránh khỏi. Lại còn học được một số biến hóa trong chiến đấu, có thể nói là có thu hoạch, cứ thế cấp bậc yêu thú tăng dần từ cấp ba cho đến cấp tám. Khi năm người giết hết đám yêu thú cấp tám này, thì chúng nhanh chóng biến thành cây cối mọc trên mặt đất, tầng phong ấn phía sau rắc một tiếng vỡ làm hai nửa, trước mắt mọi người là một khoảng sân rộng một Khoảnh ( 1 khoảnh = 66.6 mét vuông). Cuối cái sân này là một cây cầu. Ngay khi bước chân đầu tiên của mọi người đặt lên sân. Thì từ phía bên kia của chiếc sân phát ra tiếng nổ đùng đùng, một cây cầu dài hơn ngàn trượng hiện ra, phía bên kia cầu từ trong không trung hiện ra một tòa lâu đài khổng lồ, với mái vòm và hai tháp canh cao chọc trời ở hai bên, toàn lâu đài tỏa ra một luồng khí tức tử vong. Không khí xung quanh chợt giảm xuống một cách rõ rệt. Giữa cây cầu có một thân ảnh từ từ đi tới, người này toàn thân mặc một một trường bào màu trắng, thêu rồng năm móng phía trước ngực, sau lưng là một đồ hình phức tạp. Hắn đi đến giữa khoảnh sân thì dừng lại, tay trái hắn đưa lên tháo cây kiếm trên lưng xuống, chỉ mũi kiếm xuống đất, nhìn về phía bọn Dương Thanh, từ trong không khí một giọng nói ẩn hiện vang lên:
- Muốn qua khỏi Huyết Hồn Lộ phải chiến thắng được ta.
Giọng nói vừa dứt thân ảnh cầm kiếm kia như thể nhận được tín hiệu gì đó, gã ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, cả thân người lơ lửng bay lên không trung, kim quang tràn ngập, từ từ cơ thể gã dần dần biến đổi, toàn thân hắn hiện ra một bộ giáp vàng bao bọc toàn thân chỉ hở hai con mắt, sau lưng hắn mọc ra hai chiếc cánh lớn, cũng màu hoàng kim, kiếm trên tay trái tỏa ra một luồng hào quang xanh biếc bao bọc bản thể của kiếm vào trong luồng hào quang này, tay phải hiện ra một chiếc khiến hình lục giác trên mặt khiến có vẽ kí hiệu của ngũ hành, khi biến đổi hoàn tất, thân ảnh này từ từ hạ xuống đứng chắn ở đầu cầu, từ không trung giọng nói lúc nãy lại một lần nữa vang lên:
- Ta là Minh Vương
- Chúng ta bắt đầu vào thôi. Nơi thí luyện này lập ra cho tu sĩ luyện khí. cửa ải đầu tiên này tên là Huyết Hồn lộ. Nhiều năm trước khi ta còn luyện khí, mới đi được vài trăm trượng thì đã không chịu nổi nữa.
Hắn chậm rãi nói, như thể nói với chính mình, như thể đang hồi tưởng lại, chuyện cũ năm xưa. Thần sắc Đặng Dung ngập tràn cô độc:
- Nhiều năm qua pháp thuật tạo thành nơi này đã yếu đi nhiều, lấy năm người chúng ta liên thủ chắc chắn qua được,
Lão dừng lại một lát như để thở lấy hơi rồi nói tiếp.
- Các đạo hữu yên tâm, trong ba cửa ải thí luyện này, dù bị giết chết cũng chỉ hư ảo, nếu chẳng may bị giết, thân thể sẽ bị truyền tống ra ngoài. Chỉ có khi đi vào vùng đất hư vô sau ba cửa ải nơi đó mới thật sự nguy hiểm.
Lão dứt lời rồi xuất ra pháp bảo cầm nơi tay dẫm lên Huyết Hồn Lộ chính thức tiến vào, đi qua khỏi hai mươi trượng vẫn an toàn không có dị tượng xảy ra. Dương Thanh âm thầm đánh giá. Nơi này vô cùng kỳ lạ. Thực vật nơi đấy không ngờ có sức sống, có linh trí riêng..
Hắn còn đang nghĩ thì chợt có hai tiếng rít gào vang lên. Phía trước bọn chúng xuất hiện biến đổi. Chỉ thấy hai bên vách núi vô số những bụi hoa, điên cuồng động đậy. Tiếng rít gào chính là từ đây phát ra. Mấy bụi hoa này lập tức nhô lên khỏi mắt đất, huyễn hóa ra một chân thân kì dị, trên đầu chúng là bụi hoa đỏ kia. Đầu rễ trên bụi hoa này đều biến thành đao kiếm vô cùng sắc bén. Dưới bụi hoa là một cái đầu như đầu chuột với cái mõm dài. Hai chân trước của chúng rất ngắn, chân bên phải có đeo một tấm khiên nhỏ chân bên trái lộ ra móng vuốt dài năm tấc, chân thân vừa xuất hiện chúng đã điên cuồng rít gào lao đến. Đặng Dung mặt không đổi sắc bảo mọi người:
- Các vị không cần lo lắng đây là Lương Mộc Thú, chỉ có tu vi như luyện khí kỳ cấp ba.
Một con Lương Mộc thú toàn thân màu vàng tiến về phía Dương Thanh rít lên từng tiếng, những sợi rễ cây sắc bén kia vung vẩy không theo một quy tắc nào cả, nhắm vào ngực hắn lão tới, chỉ tương đương với luyện khí cấp ba. Muốn giết quá dễ dàng, nhưng Dương Thanh không vội. Đây là lâng đầu tiên từ khi tu tiên, hắn được tiếp xúc với mấy thứ này, hiển nhiên là vô cùng hứng thú, sau một vài giây bị Lương Mộc Thú tấn công hắn trong lòng không khỏi dâng lên niềm kính phục với người tạo ra nơi này. Chỉ biết con Lương Mộc Thú dung hợp với cái cây quỷ dị kia mỗi một lần tấn công đều có dấu hiệu báo trước để đối phương có thể biết mà chống đỡ hoặc né tránh. Đây là một điểm xảo diệu của vị tổ tông sáng lập Ngũ Hành Tông năm xưa. Năm đó khi tạo ra nơi này. Lão đã nghĩ đến tài bồi cho bọn để tử đi ra từ chiến đấu, nhưng lại sợ nếu quá khốc liệt ngay cả đệ tử có thiên tư cũng không thể tồn tại. Nên lão đã nghĩ ra cách dung hợp giữa thực vật và động vật này. Lại thi triển thần thông xóa đi thần thông nguyên bản của con thú, khiến nó chỉ đánh ra một số loại thần thông được lão chỉ định, trước khi đánh ra đều có một động tác báo trước. Điều này cũng giống như khi sư phụ và độ đệ luyện tập. Sư phụ sẽ nói: ta ra chiêu này, ngươi phá thế nào. Điều này tương tự như cách con Lương Mộc Thú này tấn công đều có báo trước, điều này là một khảo nghiệm rất tốt cho đệ tử. Vừa tu luyện được bản lĩnh vừa có thể đi ra từ chiến đấu. So với mấy thần thông được áp đặt đó. Bộ rễ cây sắc bén kia tượng trưng cho bị địch nhân đánh lén. Khí nó vung vẩy không theo một quy tắc nào, vô cùng bất ngờ. Cứ như vậy một kẻ đệ tử vào đây thí luyện khi đối mặt với Lương Mộc Thú giống như phải đối mặt với hai người. Một người giao chiến trực diện, một người lại ẩn nấp đánh lén. Quả thật vị lão tổ này suy nghĩ sâu xa. Thông qua nơi này mà nâng cao khả năng của môn nhân. Nói thì lâu nhưng thực tế Dương Thanh hắn đã có bao năm sinh tồn chớp mắt là đã nhận ra dụng ý của người tạo ra con thú này. Hắn chưa vội tiêu diệt mà liền lặng im chờ con thú ra chiêu rồi mới phản kích. Tuy nhiên đẳng cấp khác quá xa nhau nên chỉ nháy mắt sau hắn đã chán nản, tay vỗ túi trữ vật, Vô Cực Đao lao ra chẻ con Lương Mộc Thú làm hai nửa. Ngay khi tuyệt khí con thú này hóa thành một làn khói quay về vị trí cũ lại là một bụi cây hoa vô hại.
Vừa lúc này thì bọn Đặng Dung đã diệt nốt mấy con còn lại, trận pháp lập tức lại mở ra biểu thị cho phép họ đi tiếp. Cứ như vậy trong một ngàn trượng đầu tiên tương ứng với hơn 300m bây giờ, năm người bọn họ đã gặp đủ loại yêu thú hợp thể với cây cối như vậy, đúng như Dương Thanh suy nghĩ, mỗi khi bọn yêu thú này ra đòn đều có động tác báo trước, hắn liền để ý là dẽ dàng tránh khỏi. Lại còn học được một số biến hóa trong chiến đấu, có thể nói là có thu hoạch, cứ thế cấp bậc yêu thú tăng dần từ cấp ba cho đến cấp tám. Khi năm người giết hết đám yêu thú cấp tám này, thì chúng nhanh chóng biến thành cây cối mọc trên mặt đất, tầng phong ấn phía sau rắc một tiếng vỡ làm hai nửa, trước mắt mọi người là một khoảng sân rộng một Khoảnh ( 1 khoảnh = 66.6 mét vuông). Cuối cái sân này là một cây cầu. Ngay khi bước chân đầu tiên của mọi người đặt lên sân. Thì từ phía bên kia của chiếc sân phát ra tiếng nổ đùng đùng, một cây cầu dài hơn ngàn trượng hiện ra, phía bên kia cầu từ trong không trung hiện ra một tòa lâu đài khổng lồ, với mái vòm và hai tháp canh cao chọc trời ở hai bên, toàn lâu đài tỏa ra một luồng khí tức tử vong. Không khí xung quanh chợt giảm xuống một cách rõ rệt. Giữa cây cầu có một thân ảnh từ từ đi tới, người này toàn thân mặc một một trường bào màu trắng, thêu rồng năm móng phía trước ngực, sau lưng là một đồ hình phức tạp. Hắn đi đến giữa khoảnh sân thì dừng lại, tay trái hắn đưa lên tháo cây kiếm trên lưng xuống, chỉ mũi kiếm xuống đất, nhìn về phía bọn Dương Thanh, từ trong không khí một giọng nói ẩn hiện vang lên:
- Muốn qua khỏi Huyết Hồn Lộ phải chiến thắng được ta.
Giọng nói vừa dứt thân ảnh cầm kiếm kia như thể nhận được tín hiệu gì đó, gã ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, cả thân người lơ lửng bay lên không trung, kim quang tràn ngập, từ từ cơ thể gã dần dần biến đổi, toàn thân hắn hiện ra một bộ giáp vàng bao bọc toàn thân chỉ hở hai con mắt, sau lưng hắn mọc ra hai chiếc cánh lớn, cũng màu hoàng kim, kiếm trên tay trái tỏa ra một luồng hào quang xanh biếc bao bọc bản thể của kiếm vào trong luồng hào quang này, tay phải hiện ra một chiếc khiến hình lục giác trên mặt khiến có vẽ kí hiệu của ngũ hành, khi biến đổi hoàn tất, thân ảnh này từ từ hạ xuống đứng chắn ở đầu cầu, từ không trung giọng nói lúc nãy lại một lần nữa vang lên:
- Ta là Minh Vương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.