Chương 87: Chương 87: Truyền tống trận
KeoChuoi
20/07/2018
Quái thú bị diệt. Con đường nhỏ đi xuyên qua khu rừng đã thông thoáng, tuy nhiên không một ai dám đi vào cả. Ở một cái vườn con con mà còn có dị thú bậc này. Nếu bước chân vào rừng không biết còn gặp dạng quái vật gì. Nhất thời xung quanh năm người vô cùng im lặng, mơ hồ nghe rõ cả tiếng hố hấp truyền ra. Một lát sau Đặng Dung mở miệng đầu tiên:
- Các vị đạo hữu, sao không đi tiếp,
Dương Thanh đang định hỏi lão thì Ngô Hải đã lên tiếng trước:
- Đăng Dung, có phải ngay từ đầu lão đã biết nơi này chỉ có vào mà không có ra hay không.
Ánh mắt ba người kia cũng nhìn về lão, hiển nhiên là có cùng câu hỏi.
- Không. Ta tuyệt đối không biết. Theo Sư thúc ta đã nói, nơi này đúng là có thêt quay ra được mà
Lão vội vã xua tay trả lời. Trong lòng âm thầm kêu khổ. Thực ra lần này lão đã nói thật. Đúng là Sư thúc lão trước lúc lâm chung đã truyền cho lão toàn bộ bí mật của nơi này. Theo đó nơi này chính là một ảo cảnh thí luyện, qua khỏi ảo cảnh là đến vùng đất hoang đầy yêu thú, sau đó là đến nơi mà các đời Tông chủ cất giấu bảo vật, nhưng lão không ngờ khi vào đến đây thì mọi thứ lại đảo lộn như vậy. Ngay chính lão bây giờ cũng đang âm thầm hối hận, bảo vật thì ai cũng cần, nhưng trước hết phải có mạng đã. Lão tự biết hôm nay không giải thích hắn hoi thì nhất định sẽ dẫn đến chưa lấy được gì thì lão đã bị bốn người này trút giận lên đầu rồi. Nghĩ vậy lão vội nở một nụ cười nói:
- Các vị. Lão phu có thể lấy tâm mà ra thề. Ta tuyệt đối không lừa các vị. Lão phu thật không ngờ nơi đây lại biến thành thế này.
Thấy lão đã mang tâm ma ra thề. Bốn người trầm ngâm không nói gì, hiển nhiên là có phần tin lời lão. Lão đã phát thệ với tâm ma tất nhiên là không lừa dối, nếu lão có ý đồ gì. Sau này đạo tâm không vững ảnh hưởng rất lớn đến tu luyện sau này. Thấy bốn người im lặng. Đặng Dung lại nhân cơ hội nói thêm:
- Các vị đồng đạo tuy không biết trong này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta chắc chắn rằng đi qua khu rừng này là có thể đến truyền tống trận. Trực tiếp tiến vào vùng man hoang chi địa kia. Tìm kiếm bảo tàng. Từ đây đến truyền tống trận chắc chắn không còn gì nguy hiểm.
Có câu người chết vì tiền. Chim chết vì mồi. Hơn nữa đã không có đường lùi. Bốn người Dương Thanh sau hồi lâu suy nghĩ cuối cùng quyết định tiếp tục tiến vào. Dù sao quay lại cũng không được. Biết đầu tiến vào lại gặp một hồi cơ duyên. Đặng Dung thấy vậy vô cùng mừng rỡ lão xung phong đi trước dẫn đường. Vừa đi lão vừa thao thao bất tuyệt;
- Các vị yên tâm. Các vị chịu tiếp tục mạo hiểm. Khi vào đến bảo tàng. Mỗi ngưòi sẽ được thêm một phần của ta. lão phu tuyệt đối không nuốt lời.
Trong khi Đặng Dung đang không ngừng khích lệ tinh thần bốn người. Thì ở một nơi rất xa trong mảnh đất thàn bí kia, trên một mỏm đá có một thân ảnh toàn thân mặc màu đen, từ khuôn mặt, điệu bộ cho đến cử chỉ đều giống với bóng đen ngồi trên đỉnh núi kia. Chỉ khác là thân ảnh này lại ngồi trên một đại sen màu vàng không ngớt tỏa kim quang lấp lánh. Trước mặt thân ảnh này là một tấm gương, trong đó phản chiếu hình ảnh bọn Dương Thanh đang tiến vào khu rừng nọ, thân ảnh này cất tiếng cười cũng ghê rợn không kém bóng người ngồi trên đài sen đen kia:
- Hừ. Lần này chắc chắn bản nhân sẽ ra khỏi đây. Hắc Sát, xem ngươi làm sao thoát khỏi tay ta.
Ở trên đỉnh núi nơi có động phủ kia. Bóng đen kia cũng đang chăm chú dõi theo bọn Dương Thanh. Vẻ mặt lão không có gì biến đổi, chỉ thấy một hư ảnh hắc long đang bay xung quanh người lão. Thỉnh thoảng nó lại cọ cọ thân mình vào lão. Có vẻ như thoải mái lắm. Đưa tay vuốt ve con hắc long này. Lão lẩm nhẩm một cách vô cùng hằn học:
- Ta và ngươi chỉ có một ngưòi ra được khỏi đây. Đó chắc chắn phải là Hắc Sát Ma Tôn ta không còn nghi ngờ gì nữa. .....
Đúng như lời Đặng Dung nói. Khu rừng này ngoài mấy con tiểu yêu thú nhãi nhép không bõ nhét kẽ răng ra, thì không còn thấy bóng một con yêu thú cấp hai, hay cấp ba nào nữa. Mọi người tuy thấy lạ nhưng cũng âm thầm vui mừng. Tốt nhất là đừng có mọc ra thêm một con yêu vật như con Ngụy Long kia nữa. Nếu không chắc chắn là mọi ngưòi chết không có chỗ chôn. Không hiểu sao Dương Thanh cảm thấy như có người đang theo dõi bọn hắn vậy. Cảm giác này như có như không nhưng nhất định là không thể sai được. Nhưng năm tháng ở cửu khúc huỳnh hà và Âm Hồn Đảo. Cảm giác đó đã cứu mạng hắn mấy lần. Hắn vừa đi vừa âm thầm tính đối sách.
Đi thêm một trăm dặm nữa thì xuất hiện trước mắt mọi người là một đại trận truyền tống khổng lồ. Nhìn quy mô thì phải truyền tống cả ngàn người một lần. Đủ biết năm xưa Ngũ Hành Tông này giàu có cỡ nào. Đặng Dung vui mừng nói lớn:
- Các vị. Đi qua truyền tống này là đến mang hoang chi địa rồi. Chúng ta lại gần bảo tàng thêm một chút. Chỉ cần vào được đó. Ta sẽ có cách dẫn mọi người an toàn đi đến.
Dương Thanh đến ngó nghiêng trận pháp một chút rồi hỏi Đặng Dung
- Đặng đạo hữu. Truyền tống này hình như không có chỗ đặt linh thạch.
Nghe Dương Thanh nói vậy Đặng Dung cười ha hả:
- Đó chính là lý do lão phu mời các vị hiệp trợ.
Lão ngừng lại một lát như để sắp xếp suy nghĩ trong đầu rồi nói tiếp:
- Năm xưa lão tổ tông tạo ra truyền tống trận này. Đã hao tổn một phen thiết kế, không dùng linh thạch mà chính là dùng ngũ hành linh khí. Chỉ có đệ tử của Ngũ Hành Tông mới nắm được cách sử dụng.
Ngô hải nghe vậy lên tiếng:
- Đạo hữu thật biết nói đùa. Nếu chỉ có đệ tử quý tông mới kích phát được truyền tống này. Thì đâu cần bọn ta. Đạo hữu mời bọn ta chẳng phải là vẽ rắn thêm chân hay sao.
Đặng Dung kiễn nhẫn nỉm cười giải thích:
- Bốn vị đạo hữu có điều không biết. Nếu lão phu có cảnh giới kết đan kỳ đủ sức tu luyện Ngũ Hành Chân Kinh của bổn môn thì một mình ta cũng có thể khởi động được trận pháp này. Nhưng cảnh giới của ta quá thấp không thể kiêm tu một lúc năm hệ được. Nên mới mời các vị góp sức. Các vị yên tâm chỉ cần vào được bảo tàng. Những gì đã hứa lúc trước Đặng mỗ quyết không nuốt lời.
- Có câu nói này của đạo hữu Ngô mỗ cũng yên tâm.
Đặng Dung lại quay sang Dương Thanh nhìn hắn. Rất nhanh hắn mỉm cười trả lời:
- Ta cũng đồng ý với Ngô huynh. Trên đời này đôi khi phải gặp nguy hiểm mới có cơ duyên lớn lao. Đặng đạo hữu trận này khởi động thế nào, xin ngươi nói rõ.
Đặng Dung cười ha hả:
- Các vị mời vào trận rồi Đặng mỗ sẽ nói rõ ràng.
Khi năm người đã bước vào trận Đặng Dung bắt đầu giảng giải cách trận pháp hoạt động. Cũng như phương pháp khởi động truyền tống trận này. Sau khi giải thích xong lão nghiêm nghị đánh ra một đạo pháp quyết. Thủy hệ pháp thuật từ tay lão ào ạt tuôn ra đánh thẳng vào cây cột đá trước mặt. Lão nói lớn:
- Các vị động thủ
Không cần lão nói mấy người còn lại cũng tế ra pháp bảo theo ngũ hành của mình đánh vào cây cột đá. Dương Thanh hai tay bắt quyết điều khiển Vô Cực Đao phát ra viêm hỏa cuồn cuộn đánh vào cây cột ngọc trước mặt. Một khắc sau dường như nhận đủ linh lực. Năm cây cột đồng loạt phát sáng lấp lánh. Từ trên mỗi một cây cột có một luồng ánh sáng phiêu phù hạ xuống ở trung tâm đại trận. Năm luồng ánh sáng này có năm màu. Vàng, xanh, trắng, đỏ, xám. Năm quầng sáng sau khi hợp nhất với nhau thì tạo ra một vòng xoáy đen đặc. Dù là tiên thức cũng không đi vào được. Đặng Dung vui mừng nói:
- Đây chính là truyền tống trận đến nơi có bảo tàng, các vị đạo hữu mời theo ta. Dứt lời lão nhảy vào vòng xoáy rồi biến mất. Ngô hải sợ lão giở quỷ kế gì cũng cùng với đạo lữ của mình theo sát đằng sau. Ngô Hải và Minh Đạo Hồng vừa biến mất thì băt chợt vòng xoáy chấn động như sắp vỡ. Khiến cho Dương Thanh và Trương Lệ Băng kinh hoảng. Đứng gần truyền tống trận hơn. Hắn vội vã nhảy vảo theo sát sau hắn là trương lệ băng. Khi hai người vừa nhảy vào vòng xoáy thì vô số luồng quái phong đã ập tới. Khiến hai người phải vất vả lắm mới chống đỡ được. Bất chợt Dương Thanh cảm thấy cả người bị hút về một phía khiến hắn kinh hoàng trong lòng vội vã vận thần thông chống cự. Tuy nhiên sức của hắn khác nào châu chấu đá xe. Rất nhanh hắn đã bị hút mạnh về một hướng.
Ở một vùng bình nguyên bằng phẳng trong mảnh đất thần bí kia Đặng Dung và hai người Ngô Hải và Minh Đạo Hồng ngơ ngác nhìn truyền tống trận đóng lại mà không thấy hai người kia hiện ra. Năm người giờ đây chỉ còn ba khiến cho Ngô Hải nhì sang phía Đặng Dung mang theo một tia ngờ vực. Đặng Dung cười khổ. Lão biết giờ có nói gì cũng vô ích. Ngay cả Trương Lệ Băng đồng bọn của lão cũng không thấy đâu. Điều này quả là có điểm kỳ lạ. Truyền tống trận bỗng nhiên đóng lại. Đầu bên đó không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phía bên kia Ngô Hải cũng thôi không nhìn đặng dung nữa mà âm thầm đánh giá xung quanh. Dù có nghi ngờ nhưng cũng đâu có bằng chứng gì. Hơn nữa lão luôn ở đằng sau Đặng Dung lúc ở trong trận. Đặng Dung động chân động tay chẳng nhẽ lão lại không biết. Giờ đây không phải lúc để trở mặt. Nghĩ vậy lão nói:
- Đặng huynh. Hai người kia....
- Các vị đạo hữu, sao không đi tiếp,
Dương Thanh đang định hỏi lão thì Ngô Hải đã lên tiếng trước:
- Đăng Dung, có phải ngay từ đầu lão đã biết nơi này chỉ có vào mà không có ra hay không.
Ánh mắt ba người kia cũng nhìn về lão, hiển nhiên là có cùng câu hỏi.
- Không. Ta tuyệt đối không biết. Theo Sư thúc ta đã nói, nơi này đúng là có thêt quay ra được mà
Lão vội vã xua tay trả lời. Trong lòng âm thầm kêu khổ. Thực ra lần này lão đã nói thật. Đúng là Sư thúc lão trước lúc lâm chung đã truyền cho lão toàn bộ bí mật của nơi này. Theo đó nơi này chính là một ảo cảnh thí luyện, qua khỏi ảo cảnh là đến vùng đất hoang đầy yêu thú, sau đó là đến nơi mà các đời Tông chủ cất giấu bảo vật, nhưng lão không ngờ khi vào đến đây thì mọi thứ lại đảo lộn như vậy. Ngay chính lão bây giờ cũng đang âm thầm hối hận, bảo vật thì ai cũng cần, nhưng trước hết phải có mạng đã. Lão tự biết hôm nay không giải thích hắn hoi thì nhất định sẽ dẫn đến chưa lấy được gì thì lão đã bị bốn người này trút giận lên đầu rồi. Nghĩ vậy lão vội nở một nụ cười nói:
- Các vị. Lão phu có thể lấy tâm mà ra thề. Ta tuyệt đối không lừa các vị. Lão phu thật không ngờ nơi đây lại biến thành thế này.
Thấy lão đã mang tâm ma ra thề. Bốn người trầm ngâm không nói gì, hiển nhiên là có phần tin lời lão. Lão đã phát thệ với tâm ma tất nhiên là không lừa dối, nếu lão có ý đồ gì. Sau này đạo tâm không vững ảnh hưởng rất lớn đến tu luyện sau này. Thấy bốn người im lặng. Đặng Dung lại nhân cơ hội nói thêm:
- Các vị đồng đạo tuy không biết trong này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta chắc chắn rằng đi qua khu rừng này là có thể đến truyền tống trận. Trực tiếp tiến vào vùng man hoang chi địa kia. Tìm kiếm bảo tàng. Từ đây đến truyền tống trận chắc chắn không còn gì nguy hiểm.
Có câu người chết vì tiền. Chim chết vì mồi. Hơn nữa đã không có đường lùi. Bốn người Dương Thanh sau hồi lâu suy nghĩ cuối cùng quyết định tiếp tục tiến vào. Dù sao quay lại cũng không được. Biết đầu tiến vào lại gặp một hồi cơ duyên. Đặng Dung thấy vậy vô cùng mừng rỡ lão xung phong đi trước dẫn đường. Vừa đi lão vừa thao thao bất tuyệt;
- Các vị yên tâm. Các vị chịu tiếp tục mạo hiểm. Khi vào đến bảo tàng. Mỗi ngưòi sẽ được thêm một phần của ta. lão phu tuyệt đối không nuốt lời.
Trong khi Đặng Dung đang không ngừng khích lệ tinh thần bốn người. Thì ở một nơi rất xa trong mảnh đất thàn bí kia, trên một mỏm đá có một thân ảnh toàn thân mặc màu đen, từ khuôn mặt, điệu bộ cho đến cử chỉ đều giống với bóng đen ngồi trên đỉnh núi kia. Chỉ khác là thân ảnh này lại ngồi trên một đại sen màu vàng không ngớt tỏa kim quang lấp lánh. Trước mặt thân ảnh này là một tấm gương, trong đó phản chiếu hình ảnh bọn Dương Thanh đang tiến vào khu rừng nọ, thân ảnh này cất tiếng cười cũng ghê rợn không kém bóng người ngồi trên đài sen đen kia:
- Hừ. Lần này chắc chắn bản nhân sẽ ra khỏi đây. Hắc Sát, xem ngươi làm sao thoát khỏi tay ta.
Ở trên đỉnh núi nơi có động phủ kia. Bóng đen kia cũng đang chăm chú dõi theo bọn Dương Thanh. Vẻ mặt lão không có gì biến đổi, chỉ thấy một hư ảnh hắc long đang bay xung quanh người lão. Thỉnh thoảng nó lại cọ cọ thân mình vào lão. Có vẻ như thoải mái lắm. Đưa tay vuốt ve con hắc long này. Lão lẩm nhẩm một cách vô cùng hằn học:
- Ta và ngươi chỉ có một ngưòi ra được khỏi đây. Đó chắc chắn phải là Hắc Sát Ma Tôn ta không còn nghi ngờ gì nữa. .....
Đúng như lời Đặng Dung nói. Khu rừng này ngoài mấy con tiểu yêu thú nhãi nhép không bõ nhét kẽ răng ra, thì không còn thấy bóng một con yêu thú cấp hai, hay cấp ba nào nữa. Mọi người tuy thấy lạ nhưng cũng âm thầm vui mừng. Tốt nhất là đừng có mọc ra thêm một con yêu vật như con Ngụy Long kia nữa. Nếu không chắc chắn là mọi ngưòi chết không có chỗ chôn. Không hiểu sao Dương Thanh cảm thấy như có người đang theo dõi bọn hắn vậy. Cảm giác này như có như không nhưng nhất định là không thể sai được. Nhưng năm tháng ở cửu khúc huỳnh hà và Âm Hồn Đảo. Cảm giác đó đã cứu mạng hắn mấy lần. Hắn vừa đi vừa âm thầm tính đối sách.
Đi thêm một trăm dặm nữa thì xuất hiện trước mắt mọi người là một đại trận truyền tống khổng lồ. Nhìn quy mô thì phải truyền tống cả ngàn người một lần. Đủ biết năm xưa Ngũ Hành Tông này giàu có cỡ nào. Đặng Dung vui mừng nói lớn:
- Các vị. Đi qua truyền tống này là đến mang hoang chi địa rồi. Chúng ta lại gần bảo tàng thêm một chút. Chỉ cần vào được đó. Ta sẽ có cách dẫn mọi người an toàn đi đến.
Dương Thanh đến ngó nghiêng trận pháp một chút rồi hỏi Đặng Dung
- Đặng đạo hữu. Truyền tống này hình như không có chỗ đặt linh thạch.
Nghe Dương Thanh nói vậy Đặng Dung cười ha hả:
- Đó chính là lý do lão phu mời các vị hiệp trợ.
Lão ngừng lại một lát như để sắp xếp suy nghĩ trong đầu rồi nói tiếp:
- Năm xưa lão tổ tông tạo ra truyền tống trận này. Đã hao tổn một phen thiết kế, không dùng linh thạch mà chính là dùng ngũ hành linh khí. Chỉ có đệ tử của Ngũ Hành Tông mới nắm được cách sử dụng.
Ngô hải nghe vậy lên tiếng:
- Đạo hữu thật biết nói đùa. Nếu chỉ có đệ tử quý tông mới kích phát được truyền tống này. Thì đâu cần bọn ta. Đạo hữu mời bọn ta chẳng phải là vẽ rắn thêm chân hay sao.
Đặng Dung kiễn nhẫn nỉm cười giải thích:
- Bốn vị đạo hữu có điều không biết. Nếu lão phu có cảnh giới kết đan kỳ đủ sức tu luyện Ngũ Hành Chân Kinh của bổn môn thì một mình ta cũng có thể khởi động được trận pháp này. Nhưng cảnh giới của ta quá thấp không thể kiêm tu một lúc năm hệ được. Nên mới mời các vị góp sức. Các vị yên tâm chỉ cần vào được bảo tàng. Những gì đã hứa lúc trước Đặng mỗ quyết không nuốt lời.
- Có câu nói này của đạo hữu Ngô mỗ cũng yên tâm.
Đặng Dung lại quay sang Dương Thanh nhìn hắn. Rất nhanh hắn mỉm cười trả lời:
- Ta cũng đồng ý với Ngô huynh. Trên đời này đôi khi phải gặp nguy hiểm mới có cơ duyên lớn lao. Đặng đạo hữu trận này khởi động thế nào, xin ngươi nói rõ.
Đặng Dung cười ha hả:
- Các vị mời vào trận rồi Đặng mỗ sẽ nói rõ ràng.
Khi năm người đã bước vào trận Đặng Dung bắt đầu giảng giải cách trận pháp hoạt động. Cũng như phương pháp khởi động truyền tống trận này. Sau khi giải thích xong lão nghiêm nghị đánh ra một đạo pháp quyết. Thủy hệ pháp thuật từ tay lão ào ạt tuôn ra đánh thẳng vào cây cột đá trước mặt. Lão nói lớn:
- Các vị động thủ
Không cần lão nói mấy người còn lại cũng tế ra pháp bảo theo ngũ hành của mình đánh vào cây cột đá. Dương Thanh hai tay bắt quyết điều khiển Vô Cực Đao phát ra viêm hỏa cuồn cuộn đánh vào cây cột ngọc trước mặt. Một khắc sau dường như nhận đủ linh lực. Năm cây cột đồng loạt phát sáng lấp lánh. Từ trên mỗi một cây cột có một luồng ánh sáng phiêu phù hạ xuống ở trung tâm đại trận. Năm luồng ánh sáng này có năm màu. Vàng, xanh, trắng, đỏ, xám. Năm quầng sáng sau khi hợp nhất với nhau thì tạo ra một vòng xoáy đen đặc. Dù là tiên thức cũng không đi vào được. Đặng Dung vui mừng nói:
- Đây chính là truyền tống trận đến nơi có bảo tàng, các vị đạo hữu mời theo ta. Dứt lời lão nhảy vào vòng xoáy rồi biến mất. Ngô hải sợ lão giở quỷ kế gì cũng cùng với đạo lữ của mình theo sát đằng sau. Ngô Hải và Minh Đạo Hồng vừa biến mất thì băt chợt vòng xoáy chấn động như sắp vỡ. Khiến cho Dương Thanh và Trương Lệ Băng kinh hoảng. Đứng gần truyền tống trận hơn. Hắn vội vã nhảy vảo theo sát sau hắn là trương lệ băng. Khi hai người vừa nhảy vào vòng xoáy thì vô số luồng quái phong đã ập tới. Khiến hai người phải vất vả lắm mới chống đỡ được. Bất chợt Dương Thanh cảm thấy cả người bị hút về một phía khiến hắn kinh hoàng trong lòng vội vã vận thần thông chống cự. Tuy nhiên sức của hắn khác nào châu chấu đá xe. Rất nhanh hắn đã bị hút mạnh về một hướng.
Ở một vùng bình nguyên bằng phẳng trong mảnh đất thần bí kia Đặng Dung và hai người Ngô Hải và Minh Đạo Hồng ngơ ngác nhìn truyền tống trận đóng lại mà không thấy hai người kia hiện ra. Năm người giờ đây chỉ còn ba khiến cho Ngô Hải nhì sang phía Đặng Dung mang theo một tia ngờ vực. Đặng Dung cười khổ. Lão biết giờ có nói gì cũng vô ích. Ngay cả Trương Lệ Băng đồng bọn của lão cũng không thấy đâu. Điều này quả là có điểm kỳ lạ. Truyền tống trận bỗng nhiên đóng lại. Đầu bên đó không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phía bên kia Ngô Hải cũng thôi không nhìn đặng dung nữa mà âm thầm đánh giá xung quanh. Dù có nghi ngờ nhưng cũng đâu có bằng chứng gì. Hơn nữa lão luôn ở đằng sau Đặng Dung lúc ở trong trận. Đặng Dung động chân động tay chẳng nhẽ lão lại không biết. Giờ đây không phải lúc để trở mặt. Nghĩ vậy lão nói:
- Đặng huynh. Hai người kia....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.