Chương 20
Ám Dạ Lưu Tinh
23/09/2015
“Điều đó là tự nhiên, vi sư vẫn còn phải canh chừng cho đến khi Phi Nhi khôi phục được Hồn Nguyên Lực, ta không ở bên con sẽ không yên lòng a!”
Vân Nhược Lan giống như cười mà không cười trêu ghẹo Mộ Phi Sắt, lại đúng lúc tâm tình nàng không được tốt, không kìm nén được mà đứng dậy gầm nhẹ: “Ta là một nữ tử còn chưa lấy chồng, mà bên người lại đi theo một nam tử. Như vậy còn ra thể thống gì?”
“Ở Mộ Phù cũng không có người nào biết có ta ở đây, bất quá hai hạ nhân bên người Phi Nhi nếu là tin được, cũng không ngại nói thẳng. Vi sư cũng không thể mỗi đêm mang họ đánh ngất đi!”
Vân Nhược Lan nhanh nhẹn nói, chặn đứng ý nghĩ phản đối của Mộ Phi Sắt, làm nàng không nói được lời nào. Cách thức làm việc của Vân Nhược Lan có chút kỳ lạ, nhưng mang theo một chút tùy hứng lại làm cho nội tâm nàng bị kích thích thành cảm xúc lạ lẫm, trong tâm nàng đang là một mảnh hoang vu, lại đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó sáng lạn.
Cuối cùng đành nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng Mộ Phi Sắt khẽ mím lại “Ta muốn ra khỏi phủ mấy ngày, ngày mốt là ngày giỗ của mẹ ta, giống như mọi năm ta sẽ đến Kỳ Bình tự để lễ Phật, người cũng muốn đi theo sao?”
Không biết cảm giác của nàng có vấn đề, hay là chân thực, mà trong con ngươi tĩnh mịch của Vân Nhược Lan hiện lên tia hắc ám khó tả, một lúc sau mới thấp giọng đáp: “Tất nhiên là vi sư phải đi theo bên cạnh Phi Nhi. Ta sẽ cẩn thận hành tung của mình, không cần Phi Nhi phải lo lắng cho vi sư nha!”
Có cảm giác bầu không khí quanh mình xoay chuyển, Mộ Phi Sắt không tự nhiên quơ quơ bình sứ trong tay, dược hoàn bên trong bình va chạm nhẹ vào thành bình, phát ra tiếng vang nhè nhẹ. Mộ Phi Sắt hắng giọng nói: “Ai lo lắng cho ngươi?”
Khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ mang chút giảo hoạt, nhanh chóng thay thế đi vẻ ảm đạm vừa nãy, cứ như vậy che dấu bên dưới nụ cười nhẹ nhàng: “Phi Nhi thật đúng là một hài tử khẩu thị tâm phi a! Rõ ràng là ngươi lo lắng cho vi sư đúng không?”
Mộ Phi Sắt nghe thế mà tức cười, bị một nam nhân bất quá mới hơn hai mươi tuổi gọi mình là hài tử, trong lòng hiện lên tia bất mãn. Cùng Vân Nhược Lan đối qua đối lại hai ba câu, ở trước mặt người này lời nói cùng hành động của nàng có chút càn rỡ, tự hồ cùng phong cách của nàng có chút đối lập. Nàng có thể khẳng định mình không phải là bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, đây hết thảy là vì sao a?
Trong nội tâm thầm nghĩ, nhưng trên miệng cũng không nói ra lời nào kỳ lạ, cùng với Vân Nhược Lan đôi co có chút trẻ con, cũng không quên hỏi công hiệu Bách Ngưng Hoàn đối với việc khôi phục Hồn Nguyên Châu. Sau cuộc nói chuyện “hâm nóng tình cảm” không giống như hai thầy trò, Mộ Phi Sắt lại đối với việc khả năng có thể chữa trị được Hồn Nguyên Châu của mình lại thêm vài phần nắm chắc.
Cuộc trò chuyện này rốt cục lại tới nửa đêm. Cơn mệt mỏi cũng tự nhiên ập đến, Mộ Phi Sắt rũ cặp mi xuống, không còn tinh thần hỏi vị sư phụ kỳ lạ của mình tối nay ngủ ở chỗ nào, không đợi nghe được tiếng đáp đã vội vã đi tìm Chu Công đánh bài.
Mắt nhìn thấy thân thể gầy yếu không chút đề phòng của nàng lại lộ ra vẻ mừng rỡ. So với lần đầu tiên gặp mặt thì trên người nàng chỉ còn hơi thở mỏng manh, lần thứ hai lại đề phòng thật sâu, hiển nhiên lại càng ưa thích bộ dáng hiện tại của nàng.
Động tác nhu hòa thay người trên giường đắp kín chăn, bóng người như thần tiên nhẹ nhàng đi ra. Như đã sớm định trước, không chút do dự tiến tới một sương phòng khác trong tiểu viện. Trên giường không có chăn màng gối đệm, nhưng cũng không cản trở Vân Nhược Lan nghỉ ngơi, chỉ thấy bóng dáng như trích tiên ngồi xếp bằng trên giường, ưu nhã vô cùng. Con ngươi thâm thúy như xuyên thẳng qua tường viện, xa xa ngắm nhìn Bích Lạc viện, trong phòng một mảnh hắc ám bỗng nhiên truyền ra một tiếng thở dài.
Mộ Phi Sắt thật không nghĩ chính mình lại không tim không phổi ngủ một giấc đến tận trời sáng. Mang theo gương mặt vài phần còn chưa tỉnh ngủ, Mộ Phi Sắt quan sát căn phòng ngoài mình không còn ai khác. Lúc sau thì thấy Hương Liên đã bưng nước rửa mặt đến hầu hạ, còn Phú Quý cũng bận rộn chuẩn bị những đồ dùng cần thiết cho chuyến đi sắp tới, cả hai người đều không có nửa điểm không khỏe.
Trong lòng Mộ Phi Sắt thầm than thân thủ Vân Nhược Lan quả nhiên lợi hại, nàng cũng không hao tổn tâm trí về chuyện tối qua mình như thế nào ngủ thiếp đi. Sau khi thay quần áo, Mộ Phi Sắt xoay người lấy bút viết lên vài hàng chữ, ngắm trên tờ giấy mấy chữ không nói là đẹp mắt lại có chút xấu hổ.
Bởi vì Mộ Thiên Hạc đã ra lệnh trước nên Mộ Phi Sắt ra vào Mộ Phủ không có ai dám ngăn trở, Lâm quản gia còn thay Tam tiểu thư chuẩn bị một chiếc xe ngựa từ sớm. Sắc trời giờ này bất quá cũng chỉ tản sáng, đem tờ giấy có mấy hàng chữ uốn éo giao cho Lâm quản gia, dặn dò lát nữa gia cho Mộ Ngôn. Sau đó Mộ Phi Sắt liền mang theo tỳ nữ thiếp thân cùng với một nô tài, hướng Kỳ Bình tự nằm phía tây Ám Vũ Hoàng Thành hướng tới.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ra khỏi phủ sau khi hồi Mộ Phủ, bầu trời lại có chút âm u, cuối cùng cũng rơi xuống những giọt mưa tí tách. Mộ Phi Sắt lấy tay đẩy nhẹ cửa sổ xe tạo ra một khe hở nhỏ, nhìn đám người đang bận rộn chuẩn bị cho ngày mới, trong mắt lại nhiều hơn một chút tức giận.
Hương Liên ở một bên hầu hạ, trên mặt lại vui mừng tung tăng như chim sẻ, dù rất muốn nhìn ra bên ngoài nhưng lại sợ tâm tình tiểu thư đang không được tốt, cũng không dám hé răng ra nói lời nào.
Kỳ Bình tự cách Mộ phủ tương đối xa, khi đến tòa cổ tháp lân cận biên cảnh Khang quốc cũng đã là giữa trưa.
Kỳ Bình tự là nơi các đời hoàng đế Khang Quốc rất coi trọng, hương khói luôn tràn đầy, khách hành hương vô luận là có thân phận gì đều phải đi bộ lên núi. Mộ Phi Sắt xách nhẹ làn váy, được Hương Liên dìu xuống xe, theo dòng người đi lên núi, lại làm cho Hương Liên không khỏi có chút lo lắng.
“Tiểu thư, khách hành hương quá nhiều, trước hết hãy để cho Phú Quý đi lên sắp xếp chỗ nghỉ ngơi trước có được không?” Cố lấy dũng khí để xin chỉ thị, sự nhát gan của Hương Liên khi còn ở Mộ phủ tiêu tán không ít, đổi lại thấy tiểu thư nhà mình giống như gật đầu.
Trên đường đi lên Kỳ Bình tự, ven đường đều là bóng cây bị sương lạnh nhuộm vàng. Xa xa, đường viền trên mái ngói như khảm lên những đám mây. Càng lên cao, mới hiện ra màu vàng nhuộm đỏ của tường viện, xem lẫn là những cột điện thờ màu xanh. Tất cả hòa vào nhau tạo cảm giác trang nghiêm vô cùng.
Tướng mạo của Mộ Phi Sắt nhìn vô cùng bình thường, lại thêm quần áo giản dị, hòa cùng dòng người lên chùa quả thật không có chút nổi bật nào. Đột nhiên phía sau nàng truyền lên từng đợt náo nhiệt, tiếng động ầm ĩ sau lưng nhắc nhở Mộ Phi Sắt nhất định là có nhân vật phong vân ở Hoàng Thành xuất hiện.
Mộ Phi Sắt đối với những chuyện không liên quan đến mình cũng không có quá nhiều hứng thú, nhưng gặp bộ dáng hai người Hương Liên cùng Phú Quý cũng quay đầu lại mà liếc trộm, nhịn không được mà buồn cười. Nhẹ nhàng đi lên trước Liên Hương, cước bộ có phần nhanh hơn mọi người xung quanh thẳng lên trên núi.
Mộ Phi Sắt trước kia vốn là một bước nhỏ thì thở gấp ba lần, hôm nay bước chân nhẹ nhàng như gió, làm cho Hương Liên lại một trận kinh ngạc.Cũng không khỏi càng sùng bái nơi gọi là Thiên Hồn học viện kia, tiểu thư theo học ở đó còn chưa tới một năm, thế nhưng lại lợi hại như vậy.
Mộ Phi Sắt nếu biết tâm tư của Hương Liên, chắc không ra cảm tưởng gì! Kỳ Bình Tự so với tiểu viện thanh u của mình chính là náo nhiệt hơn nhiều. Tuy nhiều người nói chuyện nhao nhao làm nàng ông hết cả tai, nhưng ngược lại không làm nàng cảm thấy khó chịu mà lại có cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu.
Kỳ Binh Tự được xem là nơi mà mọi người ủy thác hết mọi tâm tư nguyện vọng của mình vào, ở đây như có mười phần tiên khí , làm cho mọi người lên đây ai cũng tự giác thu liễm hoặc giấu đi lệ khí, hòa với những cao tăng ở đây niệm kinh, thành kính quỳ lạy chư vị thần tiên trước mặt.
Đi theo trí nhớ của thân thể cũ, Mộ Phi Sắt cũng không bài xích việc chính mình lại quỳ lạy ở đây, nàng nhẹ nhàng bái Phật trước tượng Bồ Tát trong nội đường. Trước kia nàng cũng không theo bất kỳ một đạo nào, cũng không đặc biệt kính ngưỡng, nhưng từ khi chứng kiến những chuyện phát sinh trên chính bản thân mình cũng làm nàng thay đổi cách nhìn, đó cũng gọi là nhập gia tùy tục.
Sau khi tuân theo lễ nghi bái lễ xong, chủ tớ hai người lại được một tiểu hòa thượng dẫn đường đến một khu sương phòng tương đối thanh tịnh. Đang trong lúc Mộ Phi Sắt còn đang cảm thán vẻ đẹp không tả xiết được tạo nên từ hàng cây Ngân Hạnh, thì lại bất chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc.
“Vị tiểu ca này, phiền ngươi giúp đỡ một chút, cái gian phòng này để lại cho ta được không?”
“Ta đã nói rồi, ngươi hãy tìm người khác hỏi đi, ba gian phòng này xác thực là không đưa cho ngươi được.”
“Nếu như vậy không được, chúng ta thương lượng một chút a! Ngươi có thể hay không nói cho ta biết chủ tử của ngươi là ai ?”
Hết người này nói lại đến người khác nói, quả thật là náo nhiệt. Mộ Phi Sắt không nhanh không chậm quanh người lại, hướng người vừa đến hỏi: “Phú Quý, làm sao v
Vân Nhược Lan giống như cười mà không cười trêu ghẹo Mộ Phi Sắt, lại đúng lúc tâm tình nàng không được tốt, không kìm nén được mà đứng dậy gầm nhẹ: “Ta là một nữ tử còn chưa lấy chồng, mà bên người lại đi theo một nam tử. Như vậy còn ra thể thống gì?”
“Ở Mộ Phù cũng không có người nào biết có ta ở đây, bất quá hai hạ nhân bên người Phi Nhi nếu là tin được, cũng không ngại nói thẳng. Vi sư cũng không thể mỗi đêm mang họ đánh ngất đi!”
Vân Nhược Lan nhanh nhẹn nói, chặn đứng ý nghĩ phản đối của Mộ Phi Sắt, làm nàng không nói được lời nào. Cách thức làm việc của Vân Nhược Lan có chút kỳ lạ, nhưng mang theo một chút tùy hứng lại làm cho nội tâm nàng bị kích thích thành cảm xúc lạ lẫm, trong tâm nàng đang là một mảnh hoang vu, lại đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó sáng lạn.
Cuối cùng đành nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng Mộ Phi Sắt khẽ mím lại “Ta muốn ra khỏi phủ mấy ngày, ngày mốt là ngày giỗ của mẹ ta, giống như mọi năm ta sẽ đến Kỳ Bình tự để lễ Phật, người cũng muốn đi theo sao?”
Không biết cảm giác của nàng có vấn đề, hay là chân thực, mà trong con ngươi tĩnh mịch của Vân Nhược Lan hiện lên tia hắc ám khó tả, một lúc sau mới thấp giọng đáp: “Tất nhiên là vi sư phải đi theo bên cạnh Phi Nhi. Ta sẽ cẩn thận hành tung của mình, không cần Phi Nhi phải lo lắng cho vi sư nha!”
Có cảm giác bầu không khí quanh mình xoay chuyển, Mộ Phi Sắt không tự nhiên quơ quơ bình sứ trong tay, dược hoàn bên trong bình va chạm nhẹ vào thành bình, phát ra tiếng vang nhè nhẹ. Mộ Phi Sắt hắng giọng nói: “Ai lo lắng cho ngươi?”
Khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ mang chút giảo hoạt, nhanh chóng thay thế đi vẻ ảm đạm vừa nãy, cứ như vậy che dấu bên dưới nụ cười nhẹ nhàng: “Phi Nhi thật đúng là một hài tử khẩu thị tâm phi a! Rõ ràng là ngươi lo lắng cho vi sư đúng không?”
Mộ Phi Sắt nghe thế mà tức cười, bị một nam nhân bất quá mới hơn hai mươi tuổi gọi mình là hài tử, trong lòng hiện lên tia bất mãn. Cùng Vân Nhược Lan đối qua đối lại hai ba câu, ở trước mặt người này lời nói cùng hành động của nàng có chút càn rỡ, tự hồ cùng phong cách của nàng có chút đối lập. Nàng có thể khẳng định mình không phải là bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, đây hết thảy là vì sao a?
Trong nội tâm thầm nghĩ, nhưng trên miệng cũng không nói ra lời nào kỳ lạ, cùng với Vân Nhược Lan đôi co có chút trẻ con, cũng không quên hỏi công hiệu Bách Ngưng Hoàn đối với việc khôi phục Hồn Nguyên Châu. Sau cuộc nói chuyện “hâm nóng tình cảm” không giống như hai thầy trò, Mộ Phi Sắt lại đối với việc khả năng có thể chữa trị được Hồn Nguyên Châu của mình lại thêm vài phần nắm chắc.
Cuộc trò chuyện này rốt cục lại tới nửa đêm. Cơn mệt mỏi cũng tự nhiên ập đến, Mộ Phi Sắt rũ cặp mi xuống, không còn tinh thần hỏi vị sư phụ kỳ lạ của mình tối nay ngủ ở chỗ nào, không đợi nghe được tiếng đáp đã vội vã đi tìm Chu Công đánh bài.
Mắt nhìn thấy thân thể gầy yếu không chút đề phòng của nàng lại lộ ra vẻ mừng rỡ. So với lần đầu tiên gặp mặt thì trên người nàng chỉ còn hơi thở mỏng manh, lần thứ hai lại đề phòng thật sâu, hiển nhiên lại càng ưa thích bộ dáng hiện tại của nàng.
Động tác nhu hòa thay người trên giường đắp kín chăn, bóng người như thần tiên nhẹ nhàng đi ra. Như đã sớm định trước, không chút do dự tiến tới một sương phòng khác trong tiểu viện. Trên giường không có chăn màng gối đệm, nhưng cũng không cản trở Vân Nhược Lan nghỉ ngơi, chỉ thấy bóng dáng như trích tiên ngồi xếp bằng trên giường, ưu nhã vô cùng. Con ngươi thâm thúy như xuyên thẳng qua tường viện, xa xa ngắm nhìn Bích Lạc viện, trong phòng một mảnh hắc ám bỗng nhiên truyền ra một tiếng thở dài.
Mộ Phi Sắt thật không nghĩ chính mình lại không tim không phổi ngủ một giấc đến tận trời sáng. Mang theo gương mặt vài phần còn chưa tỉnh ngủ, Mộ Phi Sắt quan sát căn phòng ngoài mình không còn ai khác. Lúc sau thì thấy Hương Liên đã bưng nước rửa mặt đến hầu hạ, còn Phú Quý cũng bận rộn chuẩn bị những đồ dùng cần thiết cho chuyến đi sắp tới, cả hai người đều không có nửa điểm không khỏe.
Trong lòng Mộ Phi Sắt thầm than thân thủ Vân Nhược Lan quả nhiên lợi hại, nàng cũng không hao tổn tâm trí về chuyện tối qua mình như thế nào ngủ thiếp đi. Sau khi thay quần áo, Mộ Phi Sắt xoay người lấy bút viết lên vài hàng chữ, ngắm trên tờ giấy mấy chữ không nói là đẹp mắt lại có chút xấu hổ.
Bởi vì Mộ Thiên Hạc đã ra lệnh trước nên Mộ Phi Sắt ra vào Mộ Phủ không có ai dám ngăn trở, Lâm quản gia còn thay Tam tiểu thư chuẩn bị một chiếc xe ngựa từ sớm. Sắc trời giờ này bất quá cũng chỉ tản sáng, đem tờ giấy có mấy hàng chữ uốn éo giao cho Lâm quản gia, dặn dò lát nữa gia cho Mộ Ngôn. Sau đó Mộ Phi Sắt liền mang theo tỳ nữ thiếp thân cùng với một nô tài, hướng Kỳ Bình tự nằm phía tây Ám Vũ Hoàng Thành hướng tới.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ra khỏi phủ sau khi hồi Mộ Phủ, bầu trời lại có chút âm u, cuối cùng cũng rơi xuống những giọt mưa tí tách. Mộ Phi Sắt lấy tay đẩy nhẹ cửa sổ xe tạo ra một khe hở nhỏ, nhìn đám người đang bận rộn chuẩn bị cho ngày mới, trong mắt lại nhiều hơn một chút tức giận.
Hương Liên ở một bên hầu hạ, trên mặt lại vui mừng tung tăng như chim sẻ, dù rất muốn nhìn ra bên ngoài nhưng lại sợ tâm tình tiểu thư đang không được tốt, cũng không dám hé răng ra nói lời nào.
Kỳ Bình tự cách Mộ phủ tương đối xa, khi đến tòa cổ tháp lân cận biên cảnh Khang quốc cũng đã là giữa trưa.
Kỳ Bình tự là nơi các đời hoàng đế Khang Quốc rất coi trọng, hương khói luôn tràn đầy, khách hành hương vô luận là có thân phận gì đều phải đi bộ lên núi. Mộ Phi Sắt xách nhẹ làn váy, được Hương Liên dìu xuống xe, theo dòng người đi lên núi, lại làm cho Hương Liên không khỏi có chút lo lắng.
“Tiểu thư, khách hành hương quá nhiều, trước hết hãy để cho Phú Quý đi lên sắp xếp chỗ nghỉ ngơi trước có được không?” Cố lấy dũng khí để xin chỉ thị, sự nhát gan của Hương Liên khi còn ở Mộ phủ tiêu tán không ít, đổi lại thấy tiểu thư nhà mình giống như gật đầu.
Trên đường đi lên Kỳ Bình tự, ven đường đều là bóng cây bị sương lạnh nhuộm vàng. Xa xa, đường viền trên mái ngói như khảm lên những đám mây. Càng lên cao, mới hiện ra màu vàng nhuộm đỏ của tường viện, xem lẫn là những cột điện thờ màu xanh. Tất cả hòa vào nhau tạo cảm giác trang nghiêm vô cùng.
Tướng mạo của Mộ Phi Sắt nhìn vô cùng bình thường, lại thêm quần áo giản dị, hòa cùng dòng người lên chùa quả thật không có chút nổi bật nào. Đột nhiên phía sau nàng truyền lên từng đợt náo nhiệt, tiếng động ầm ĩ sau lưng nhắc nhở Mộ Phi Sắt nhất định là có nhân vật phong vân ở Hoàng Thành xuất hiện.
Mộ Phi Sắt đối với những chuyện không liên quan đến mình cũng không có quá nhiều hứng thú, nhưng gặp bộ dáng hai người Hương Liên cùng Phú Quý cũng quay đầu lại mà liếc trộm, nhịn không được mà buồn cười. Nhẹ nhàng đi lên trước Liên Hương, cước bộ có phần nhanh hơn mọi người xung quanh thẳng lên trên núi.
Mộ Phi Sắt trước kia vốn là một bước nhỏ thì thở gấp ba lần, hôm nay bước chân nhẹ nhàng như gió, làm cho Hương Liên lại một trận kinh ngạc.Cũng không khỏi càng sùng bái nơi gọi là Thiên Hồn học viện kia, tiểu thư theo học ở đó còn chưa tới một năm, thế nhưng lại lợi hại như vậy.
Mộ Phi Sắt nếu biết tâm tư của Hương Liên, chắc không ra cảm tưởng gì! Kỳ Bình Tự so với tiểu viện thanh u của mình chính là náo nhiệt hơn nhiều. Tuy nhiều người nói chuyện nhao nhao làm nàng ông hết cả tai, nhưng ngược lại không làm nàng cảm thấy khó chịu mà lại có cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu.
Kỳ Binh Tự được xem là nơi mà mọi người ủy thác hết mọi tâm tư nguyện vọng của mình vào, ở đây như có mười phần tiên khí , làm cho mọi người lên đây ai cũng tự giác thu liễm hoặc giấu đi lệ khí, hòa với những cao tăng ở đây niệm kinh, thành kính quỳ lạy chư vị thần tiên trước mặt.
Đi theo trí nhớ của thân thể cũ, Mộ Phi Sắt cũng không bài xích việc chính mình lại quỳ lạy ở đây, nàng nhẹ nhàng bái Phật trước tượng Bồ Tát trong nội đường. Trước kia nàng cũng không theo bất kỳ một đạo nào, cũng không đặc biệt kính ngưỡng, nhưng từ khi chứng kiến những chuyện phát sinh trên chính bản thân mình cũng làm nàng thay đổi cách nhìn, đó cũng gọi là nhập gia tùy tục.
Sau khi tuân theo lễ nghi bái lễ xong, chủ tớ hai người lại được một tiểu hòa thượng dẫn đường đến một khu sương phòng tương đối thanh tịnh. Đang trong lúc Mộ Phi Sắt còn đang cảm thán vẻ đẹp không tả xiết được tạo nên từ hàng cây Ngân Hạnh, thì lại bất chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc.
“Vị tiểu ca này, phiền ngươi giúp đỡ một chút, cái gian phòng này để lại cho ta được không?”
“Ta đã nói rồi, ngươi hãy tìm người khác hỏi đi, ba gian phòng này xác thực là không đưa cho ngươi được.”
“Nếu như vậy không được, chúng ta thương lượng một chút a! Ngươi có thể hay không nói cho ta biết chủ tử của ngươi là ai ?”
Hết người này nói lại đến người khác nói, quả thật là náo nhiệt. Mộ Phi Sắt không nhanh không chậm quanh người lại, hướng người vừa đến hỏi: “Phú Quý, làm sao v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.