Chương 56
Ám Dạ Lưu Tinh
09/10/2015
Đã đến thời gian ước định, năm người quần áo rách rưới, mang theo mấy con lợn giống, cùng mười con trâu khỏe mạnh, đi về phía nam của Tề Nhiễm thành.
Mộ Phi Sắt đã sớm đứng chờ sẵn ngoài cửa, bên cạnh là đầy một xe vải vóc. Thủ vệ thành khi nhìn đến quang cảnh này, cũng cuống quít ngăn lại tra hỏi. Khi nghe đến bọn họ đều là người của Thần Khí Chi Địa, mang theo sự nghi vấn đòi kiểm tra thân phận của đám người Mộ Phi Sắt.
Nàng cũng biết hành động hôm nay của mọi người sẽ khiến người của Tề Nhiễm thành có chút sợ hãi. Nhưng Mộ Phi Sắt cũng lười dây dưa cùng với đám binh lính gác cửa này, cho nên ra lệnh Yến Minh ra giải quyết. Yến Minh vừa nói ra thân phận, liền khiến cho bọn họ chạy trối chết, đâu còn gan mà đi kiểm tra nữa.
Trong khi đoàn người của Mộ Phi Sắt tận hứng mang đồ đạc về, thì tại Cực Nhạc thành đã xảy ra biến cố mà nàng không thể nào ngờ đến.
“Vân tiên sinh, Nhan Lão. Ở ngoài thành có rất nhiều người, bọn chúng hung dữ muốn chúng ta giao ra của cải. Hai người mau đến xem a...”
Tiếng kêu lo lắng vang lên, làm cho hai ông cháu Nhan Lão đang ở trong phủ thành chủ kinh động, cũng đồng thời làm kinh động Vân Nhược Lan đang nghiên cứu mấy khúc phổ nhạc. Khi ba người ra đến cửa thành, thì đã thấy không ít người dân trong tay cầm quốc xẻng, hướng bọn người lạ mặt kia phòng bị.
Ngoài thành quả nhiên có một đội nhân mã, tên đầu lĩnh còn ồn ào nói: “Đám người các ngươi, cùng với tên Lĩnh chủ kia mau cút ngay! Đừng nghĩ mà cản trở bọn ta. Nếu như các ngươi giao ra tất cả tài sản trong thành, thì chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống.”
Thần Khí Chi Địa mới vừa trải qua mấy ngày bình an, thì hiện tại lại có người đến quấy rối. Nhưng trong lòng mỗi người dân ở đây đều vẫn nhớ kỹ những lời mà Lĩnh chủ đại nhân nói trước kia, cho nên ai cũng cầm chặt vũ khí của mình, trên dưới một lòng thầm nghĩ phải đem bọn cướp này đánh đuổi ra khỏi nhà của bọn họ.
Hai mắt Vân Nhược Lan nhắm lại, bất động thanh sắc đi đến phía trước mấy bước, trong miệng lẩm nhẩm: “Hồn hướng, tâm hướng, Thủy Lăng, hiện thân.”
Lời vừa dứt, thì một con Bạch Lộc (nai trắng) xinh đẹp mê người xuất hiện trước mắt mọi người. Vân Nhược Lan vỗ nhẹ lên đầu nó, còn nhỏ nhẹ nói bên tai của Bạch Lộc.
“Đi đi, đừng làm bị thương những người dân kia. Còn có, làm cho bọn chúng bị đông cứng là được rồi, đừng làm ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ.”
Bạch Lộc Khẽ gật đầu, ngoan ngoãn hướng cửa thành chạy tới. Phú Quý vừa chạy tới cũng thấy được một màn này, hai mắt căng tròn ngây ngốc nhìn. Mà Tiểu Hoàng điểu đang ở trên vai Phú Quý cũng nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Lộc. Đột nhiên nó lại giương cánh, vội vàng đuổi theo sau Bạch Lộc.
“Vân Quân, đây là...” Phú Quý chạy tới bên người Vân Nhược Lan, thấp giọng hỏi.
Vân Nhược Lan khẽ cười, nhìn về phía đội nhân mã đang giễu võ giương oai, hai tròng mắt không mang theo một tia tình cảm nào: “Đây là huyễn thú của ta, Bạch Lộc Tuyết Tinh. Phú Quý, ngươi đi chuẩn bị dây thừng, càng nhiều càng tốt.”
Phú Quý thật thà chất phác gật đầu, tuy không hiểu rõ ý tứ của Vân Nhược Lan, nhưng là cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng hướng kho chứa đồ trong phủ chạy tới.
Ở ngoài cửa thành, khi hai bên đang chuẩn bị giao tranh, thì một con hươu toàn thân tuyết trắng không biết từ chỗ nào bỗng dưng xuất hiện, đứng ngay chính giữa hai đám người. Không đợi cho đám cướp kia lên tiếng, thì trên sừng hươu đã xuất hiện ánh sáng long lanh, sau đó phun ra một cỗ năng lượng rét lạnh mạnh mẽ hướng bọn hắn bắn tới.
Đám dân chúng cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng đối với tình cảnh trước mặt, bọn họ cũng biết Bạch Lộc là tới giúp bọn họ. Nhất thời khí thế mọi người đều đại chấn, tay cầm thật chắc vũ khí quơ quơ trước mặt, muốn ngay lập tức được xông lên phía trước.
Lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai bọn họ: “Mọi người đừng lấy tính mạng của bọn chúng.”
“Vân tiên sinh, tại sao lại làm như vậy?” Hai gò má Nhan Đông đã ửng đỏ, đang muốn xông lên giết địch, thì đột nhiên lại nghe được những lời này của Vân Nhược Lan, không nhịn được lửa giận nên lên tiếng chất vấn.
“Lĩnh chủ đại nhân của các ngươi đang lo lắng không tìm được người làm việc, nay bọn họ đã tới tận cửa để làm công miễn phí, chúng ta sao có thể không thành toàn cho bọn họ?” Vân Nhược Lan nhàn nhạt cười, con ngươi lại sâu như hàn đàm. Nhan Đông vẫn chưa phát giác được thân thể của mình có chút run khẽ, trong lòng thầm nghĩ vì sao thần thái của Vân tiên sinh lại giống với Lĩnh chủ đại nhân mà hắn sùng kính quá vậy?
Âm điệu của Vân Nhược Lan tuy nhỏ, nhưng là từng câu từng chữ lại rơi vào trong tai của mọi người. Bừng tỉnh đại ngộ, mắt thấy tọa kỵ của đám người kia không thể động đậy được, đang ào ào ngã xuống đất. Thừa dịp bọn chúng đang choáng váng đầu óc, mọi người liền thi nhau dùng vũ khí để kiềm chế bọn họ. Có mấy người dựa vào chút võ công nên thoát ra được, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Bạch Lộc đạp một cước, đá văng nằm trên mặt đất.
Tiểu Hoàng điểu bay trên không trung, hăng hái nhìn Bạch Lộc ra oai. Hiện trường đang giao chiến với khí thế ngất trời, thì Tiểu Hoàng điểu lại kêu to vài tiếng thanh thúy, sau đó bay xuống đậu ngay trên lưng Bạch Lộc. Bạch Lộc chỉ quay đầu liếc mắt một cái, cũng mặc kệ tiểu gia hỏa không mời mà đến kia đang vui vẻ đậu trên lưng mình.
Phú Quý cầm một đống dây thừng tới, thấy tình hình đã được giải quyết, trong nội tâm càng đại sinh sự tôn kính với Vân Nhược Lan. Mọi người hiệp lực đem hơn năm mươi người trói lại thành một đống, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra cảm giác lập được công lớn.
Khi Lĩnh chủ đại nhân không có ở đây, bọn họ lại may mắn được một con Bạch Lộc trợ giúp, thành công bắt sống được đám người không rõ lai lịch đến cướp bóc của cải của bọn họ. Bọn họ đã tự tay bảo vệ được nhà của mình. Loại cảm giác tâm huyết này đã lâu không xuất hiện, nay lại tràn ngập trong lòng của bọn họ, làm cho mọi người ai cũng rất kích động. Nhưng ai nấy đều chỉ im lặng đứng ở đó, cười cười mà không nói gì.
Tên đầu lĩnh đang bị trói chặt, bây giờ mới phục hồi lại tinh thần, mang theo biểu tình vặn vẹo, sau nửa ngày mới hô to: “Lão tử là người của Thiên Địa hội, một đám nghèo kiết xác các ngươi, còn không mau thả lão tử ra?”
Vừa nghe nhắc đến Thiên Địa hội, Phú Quý đã trải qua trận chém giết lần đó liền nổi giận, lớn tiếng chửi: “Một đám cướp muốn tìm chết! Các ngươi dám đánh chủ ý lên tiểu thư nhà ta. Hôm nay ta nhất quyết không tha cho các ngươi, ta... ta...”
“Phú Quý, ngươi muốn làm gì?
Một giọng nói bình tĩnh của nữ nhân vang lên. Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy được người vừa nói là Lĩnh Chủ đại nhân đang từ trong xe ngựa đi ra, nên vội vàng cúi người hành lễ. Tiểu Hoàng điểu đang vui vẻ đứng trên lưng Bạch Lộc, khi thấy Mộ Phi Sắt cũng hưng phấn nhào tới, thân mật liếm liếm lên mặt nàng.
Khi Mộ Phi Sắt vừa mới trở về, liền phát hiện nhiệt độ ở đây không tầm thường. Lại bất ngờ thấy một con Bạch Lộc chưa từng thấy đứng ở giữa đám người, cùng với một đám người bị trói thành một đống, nhất thời trong lòng nổi lên sát ý mãnh liệt.
“Thiên Địa hội các ngươi thật đúng là biết chọn thời gian a! Các ngươi vẫn chưa hết hy vọng sao?” Mộ Phị Sắt vẫn đứng trước cửa xe nói. Khi chứng kiến bộ dáng sôi sục ý chí chiến đấu của con dân mình, trong lòng nàng cũng được an ủi một chút, xem ra bọn họ vẫn chưa bị tẩy sạch não hoàn toàn.
Thấy Mộ Phi Sắt, tên đầu lĩnh cũng trở nên luống cuống, lại nhìn thấy thị vệ cao lớn bên người nàng, thân thể lại càng run rẩy, liên tục cầu xin tha: “Lĩnh chủ đại nhân, cầu ngài khai ân. Chúng tiểu nhân đến đây chỉ là muốn cầu tài, không muốn đối địch cùng với ngài. Xin ngài thương xót, trên tiểu nhân đều có mẹ già, dưới có con nhỏ. Nếu như ngài tha cho chúng tiểu nhân lần này, thì Thiên Địa hội cam đoan sẽ không bao giờ tìm đến ngài gây phiền phức.”
Mắt Mộ Phi Sắt nhìn Vân Nhược Lan, trong lòng thầm cảm thấy may mắn có hắn lưu lại trong thành, nàng đương nhiên cũng biết rõ ý nghĩ của hắn khi lưu lại mạng sống của đám người này. Cuối cùng, Mộ Phi Sắt chỉ hờ hững nói: “Các ngươi đã đến đây, vậy thì đừng đi vội! Ta sẽ cho các ngươi cơ hội cầu tài. Yến Minh, chuyện này giao cho ngươi.”
“Vâng.”
“Được rồi! Tranh thủ thời gian đầu xuân, mùa mưa chưa tới, hãy hoàn thiện nốt công việc dựng nhà. Sử Hạo, ngươi phụ trách việc bố trí đám gia súc này. Trương Thiên Dương ngươi dẫn thêm mấy người đi tìm đất phù hợp để gieo lúa, cùng với một số rau dưa khác. Thích đại nương, Ngũ thẩm, nửa canh giờ nữa hai người các ngươi đi đến phủ gặp ta. Mọi người quay trở lại làm việc đi!”
“Vâng, đại nhân.”
Sau Mộ Phi Sắt dặn dò xong những chuyện mình muốn làm, thì ánh mặt lại rơi vào trên người con Bạch Lộc, mà chính nó cũng đang nhìn nàng. Mộ Phi Sắt như có điều gì suy nghĩ, quay sang nhìn Vân Nhược Lan, lại hướng Bạch Lộc vẫy vẫy tay, ý bảo nó đi theo mình vào trong phủ. Bạch Lộc vẫn ưu nhã bước từng bước theo sát Lĩnh chủ đại nhân vào trong phủ, mọi người khi chứng kiến cảnh tượng này, đều thầm sợ hãi.
“Vân Nhược Lan, đây là huyễn thú của ngươi sao?” Tuy Mộ Phi Sắt biết rõ nhưng vẫn còn cố hỏi, trong nội tâm thầm oán, sao thứ tốt này lại bị vị sư phụ gà mờ của nàng chiếm mất a!
“Phi Nhi, con không thể nào gọi ta một tiếng sư phụ được sao? Thật sự là không biết lớn nhỏ...” Vân Nhược Lan cố tình kháng nghị, nhưng bộ dáng vẫn luôn ôn nhuận giống như huyễn thú của mình vậy!
Quăng cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh, Mộ Phi Sắt hoạt động xương sống cứng ngắc vì ngồi trên xe một thời gian dài, mặc kệ câu nói cường của Vân Nhược Lan, phân phó Phú Quý đem vải thô cùng vải bông trên xe ngựa mang vào phủ.
Mộ Phi sắt tùy tiện tìm lý do để cho người hầu cửa cùng với Vân Nhược lan đi xuống nhà bếp. Còn Tiểu Hoàng điểu lại vui vẻ đậu trên lưng Bạch Lộc, kêu lên vài tiếng, sau đó lại vỗ cánh bay về phía phòng bếp, Bạch Lộc thấy thế cũng lững thững đi theo sau.
Hai cái tiểu gia hỏa này thân thiết với nhau như vậy từ khi nào a? Mộ Phi Sắt cười cười, hiện tại cả sân chỉ còn lại một mình nàng cùng với đống vải thô.
Cầm lấy một tấm vải thô ẩm ướt, Mộ Phi Sắt điều động dị năng chữa trị của mình. Tơ bạc rất nhanh đã bao trùm lên miếng vải thô cũ kỹ. Những chỗ bị mối mọt, mốc meo, liền nhanh chóng bị biến mất. Phàm là những chỗ bị tổn hao, đều trở lại hình dáng như ban đầu.
Mộ Phi Sắt cũng không có ngưng nghỉ, tiếp tục cầm những tấm vải khác tiếp tục chữa trị. Tuy đầu có chút choáng váng, nhưng khi sờ đến những tấm vải đã trở lại hình dạng như ban đầu, nàng lại có chút giật mình, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Kết quả không phải không tốt, nhưng là nằm ngoài dự đoán của nàng. Vải thô vốn là loại vải mà người nghèo khổ hay thường sử dụng, bởi vì giá tiền rất rẻ, mà chất lượng có thể nghĩ đến. Bởi vì hiện giờ nàng cần phải tiết kiệm ngân lượng, cho nên việc lựa chọn mua vải thô cho mọi người cũng là bởi vì bất đắc dĩ.
Nhưng những tấm vải thô sau khi được nàng sử dụng qua dị năng này, khi sờ lên lại không hề có cảm giác thô ráp, mà ngược lại lại mềm mịn như vải bông, phản quang ra ánh sáng thuần khiết. Nàng thử lấy tay kéo kéo, cảm thấy tấm vải lại vô cùng chắc chắn.
Đây là có chuyện gì? Trong lòng Mộ Phi Sắt có trăm mối nghi không có lời giải. Năng lực dị năng chữa trị của nàng chỉ có thể khôi phục lại được nguyên trạng mà thôi, nhưng tại sao lần này lại có thể làm cho chất lượng của vật thể được cải thiện? Mộ Phi Sắt vẫn ngây ngốc nhìn những tấm vải trước mặt, lần đầu tiên sinh ra nghi hoặc đối với năng lực của mình.
Khi Mộ Phi Sắt vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì hai phu nhân mà lúc nãy nàng gọi đến đã đứng ở trước mặt nàng cẩn thận hành lễ. Mộ Phi Sắt vẫn phải mang hoang mang trong lòng nàng đè xuống, đối với hai người trước mặt khẽ mỉm cười: “Thích đại nương, Ngũ thẩm, trong ghi chép của Nhan lão ghi hai người các ngươi biết thêu thùa, vậy thì có biết may quần áo không?”
“Thưa Đại nhân... phần lớn quần áo trong thành đều là do tiểu nhân cùng với Chu muội làm”. Thích đại nương vừa ngượng ngùng nói, hai tay lại vừa không được tự nhiên kéo kéo vạt áo đầy miếng vá.
Mộ Phi Sắt khẽ gật đầu: “Rất tốt. Hai mươi thước vải bông này các ngươi tạm thời động vào, còn số vải còn lại giao cho các ngươi. Từ nay về sau, hằng ngày các ngươi cứ đến phủ làm việc. Các ngươi may cho mỗi người trong thành một bộ, nhớ rõ đo đạc số liệu lớn nhỏ cho cẩn thận. Nhà ai có nữ quyến khéo tay một chút cũng gọi tới đây làm luôn, đem công việc phân ra, mỗi người phụ trách một phần.”
Vừa nghe Lĩnh chủ đại nhân kêu bọn họ may y phục cho mọi người, Thích đại nương cùng Ngũ thẩm vô cùng mừng rỡ. Liên tục cảm tạ Lĩnh chủ đại nhân, cũng hứa sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.
Mộ Phi Sắt cũng chỉ cười cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về dị năng của mình. Xem ra nàng phải trở về thí nghiệm lại một phen, xác minh lại ý nghĩ trong lòng mình có đúng hay không!
Mộ Phi Sắt đã sớm đứng chờ sẵn ngoài cửa, bên cạnh là đầy một xe vải vóc. Thủ vệ thành khi nhìn đến quang cảnh này, cũng cuống quít ngăn lại tra hỏi. Khi nghe đến bọn họ đều là người của Thần Khí Chi Địa, mang theo sự nghi vấn đòi kiểm tra thân phận của đám người Mộ Phi Sắt.
Nàng cũng biết hành động hôm nay của mọi người sẽ khiến người của Tề Nhiễm thành có chút sợ hãi. Nhưng Mộ Phi Sắt cũng lười dây dưa cùng với đám binh lính gác cửa này, cho nên ra lệnh Yến Minh ra giải quyết. Yến Minh vừa nói ra thân phận, liền khiến cho bọn họ chạy trối chết, đâu còn gan mà đi kiểm tra nữa.
Trong khi đoàn người của Mộ Phi Sắt tận hứng mang đồ đạc về, thì tại Cực Nhạc thành đã xảy ra biến cố mà nàng không thể nào ngờ đến.
“Vân tiên sinh, Nhan Lão. Ở ngoài thành có rất nhiều người, bọn chúng hung dữ muốn chúng ta giao ra của cải. Hai người mau đến xem a...”
Tiếng kêu lo lắng vang lên, làm cho hai ông cháu Nhan Lão đang ở trong phủ thành chủ kinh động, cũng đồng thời làm kinh động Vân Nhược Lan đang nghiên cứu mấy khúc phổ nhạc. Khi ba người ra đến cửa thành, thì đã thấy không ít người dân trong tay cầm quốc xẻng, hướng bọn người lạ mặt kia phòng bị.
Ngoài thành quả nhiên có một đội nhân mã, tên đầu lĩnh còn ồn ào nói: “Đám người các ngươi, cùng với tên Lĩnh chủ kia mau cút ngay! Đừng nghĩ mà cản trở bọn ta. Nếu như các ngươi giao ra tất cả tài sản trong thành, thì chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống.”
Thần Khí Chi Địa mới vừa trải qua mấy ngày bình an, thì hiện tại lại có người đến quấy rối. Nhưng trong lòng mỗi người dân ở đây đều vẫn nhớ kỹ những lời mà Lĩnh chủ đại nhân nói trước kia, cho nên ai cũng cầm chặt vũ khí của mình, trên dưới một lòng thầm nghĩ phải đem bọn cướp này đánh đuổi ra khỏi nhà của bọn họ.
Hai mắt Vân Nhược Lan nhắm lại, bất động thanh sắc đi đến phía trước mấy bước, trong miệng lẩm nhẩm: “Hồn hướng, tâm hướng, Thủy Lăng, hiện thân.”
Lời vừa dứt, thì một con Bạch Lộc (nai trắng) xinh đẹp mê người xuất hiện trước mắt mọi người. Vân Nhược Lan vỗ nhẹ lên đầu nó, còn nhỏ nhẹ nói bên tai của Bạch Lộc.
“Đi đi, đừng làm bị thương những người dân kia. Còn có, làm cho bọn chúng bị đông cứng là được rồi, đừng làm ảnh hưởng đến tính mạng của bọn họ.”
Bạch Lộc Khẽ gật đầu, ngoan ngoãn hướng cửa thành chạy tới. Phú Quý vừa chạy tới cũng thấy được một màn này, hai mắt căng tròn ngây ngốc nhìn. Mà Tiểu Hoàng điểu đang ở trên vai Phú Quý cũng nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Lộc. Đột nhiên nó lại giương cánh, vội vàng đuổi theo sau Bạch Lộc.
“Vân Quân, đây là...” Phú Quý chạy tới bên người Vân Nhược Lan, thấp giọng hỏi.
Vân Nhược Lan khẽ cười, nhìn về phía đội nhân mã đang giễu võ giương oai, hai tròng mắt không mang theo một tia tình cảm nào: “Đây là huyễn thú của ta, Bạch Lộc Tuyết Tinh. Phú Quý, ngươi đi chuẩn bị dây thừng, càng nhiều càng tốt.”
Phú Quý thật thà chất phác gật đầu, tuy không hiểu rõ ý tứ của Vân Nhược Lan, nhưng là cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng hướng kho chứa đồ trong phủ chạy tới.
Ở ngoài cửa thành, khi hai bên đang chuẩn bị giao tranh, thì một con hươu toàn thân tuyết trắng không biết từ chỗ nào bỗng dưng xuất hiện, đứng ngay chính giữa hai đám người. Không đợi cho đám cướp kia lên tiếng, thì trên sừng hươu đã xuất hiện ánh sáng long lanh, sau đó phun ra một cỗ năng lượng rét lạnh mạnh mẽ hướng bọn hắn bắn tới.
Đám dân chúng cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng đối với tình cảnh trước mặt, bọn họ cũng biết Bạch Lộc là tới giúp bọn họ. Nhất thời khí thế mọi người đều đại chấn, tay cầm thật chắc vũ khí quơ quơ trước mặt, muốn ngay lập tức được xông lên phía trước.
Lúc này, bỗng nhiên có một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai bọn họ: “Mọi người đừng lấy tính mạng của bọn chúng.”
“Vân tiên sinh, tại sao lại làm như vậy?” Hai gò má Nhan Đông đã ửng đỏ, đang muốn xông lên giết địch, thì đột nhiên lại nghe được những lời này của Vân Nhược Lan, không nhịn được lửa giận nên lên tiếng chất vấn.
“Lĩnh chủ đại nhân của các ngươi đang lo lắng không tìm được người làm việc, nay bọn họ đã tới tận cửa để làm công miễn phí, chúng ta sao có thể không thành toàn cho bọn họ?” Vân Nhược Lan nhàn nhạt cười, con ngươi lại sâu như hàn đàm. Nhan Đông vẫn chưa phát giác được thân thể của mình có chút run khẽ, trong lòng thầm nghĩ vì sao thần thái của Vân tiên sinh lại giống với Lĩnh chủ đại nhân mà hắn sùng kính quá vậy?
Âm điệu của Vân Nhược Lan tuy nhỏ, nhưng là từng câu từng chữ lại rơi vào trong tai của mọi người. Bừng tỉnh đại ngộ, mắt thấy tọa kỵ của đám người kia không thể động đậy được, đang ào ào ngã xuống đất. Thừa dịp bọn chúng đang choáng váng đầu óc, mọi người liền thi nhau dùng vũ khí để kiềm chế bọn họ. Có mấy người dựa vào chút võ công nên thoát ra được, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Bạch Lộc đạp một cước, đá văng nằm trên mặt đất.
Tiểu Hoàng điểu bay trên không trung, hăng hái nhìn Bạch Lộc ra oai. Hiện trường đang giao chiến với khí thế ngất trời, thì Tiểu Hoàng điểu lại kêu to vài tiếng thanh thúy, sau đó bay xuống đậu ngay trên lưng Bạch Lộc. Bạch Lộc chỉ quay đầu liếc mắt một cái, cũng mặc kệ tiểu gia hỏa không mời mà đến kia đang vui vẻ đậu trên lưng mình.
Phú Quý cầm một đống dây thừng tới, thấy tình hình đã được giải quyết, trong nội tâm càng đại sinh sự tôn kính với Vân Nhược Lan. Mọi người hiệp lực đem hơn năm mươi người trói lại thành một đống, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra cảm giác lập được công lớn.
Khi Lĩnh chủ đại nhân không có ở đây, bọn họ lại may mắn được một con Bạch Lộc trợ giúp, thành công bắt sống được đám người không rõ lai lịch đến cướp bóc của cải của bọn họ. Bọn họ đã tự tay bảo vệ được nhà của mình. Loại cảm giác tâm huyết này đã lâu không xuất hiện, nay lại tràn ngập trong lòng của bọn họ, làm cho mọi người ai cũng rất kích động. Nhưng ai nấy đều chỉ im lặng đứng ở đó, cười cười mà không nói gì.
Tên đầu lĩnh đang bị trói chặt, bây giờ mới phục hồi lại tinh thần, mang theo biểu tình vặn vẹo, sau nửa ngày mới hô to: “Lão tử là người của Thiên Địa hội, một đám nghèo kiết xác các ngươi, còn không mau thả lão tử ra?”
Vừa nghe nhắc đến Thiên Địa hội, Phú Quý đã trải qua trận chém giết lần đó liền nổi giận, lớn tiếng chửi: “Một đám cướp muốn tìm chết! Các ngươi dám đánh chủ ý lên tiểu thư nhà ta. Hôm nay ta nhất quyết không tha cho các ngươi, ta... ta...”
“Phú Quý, ngươi muốn làm gì?
Một giọng nói bình tĩnh của nữ nhân vang lên. Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy được người vừa nói là Lĩnh Chủ đại nhân đang từ trong xe ngựa đi ra, nên vội vàng cúi người hành lễ. Tiểu Hoàng điểu đang vui vẻ đứng trên lưng Bạch Lộc, khi thấy Mộ Phi Sắt cũng hưng phấn nhào tới, thân mật liếm liếm lên mặt nàng.
Khi Mộ Phi Sắt vừa mới trở về, liền phát hiện nhiệt độ ở đây không tầm thường. Lại bất ngờ thấy một con Bạch Lộc chưa từng thấy đứng ở giữa đám người, cùng với một đám người bị trói thành một đống, nhất thời trong lòng nổi lên sát ý mãnh liệt.
“Thiên Địa hội các ngươi thật đúng là biết chọn thời gian a! Các ngươi vẫn chưa hết hy vọng sao?” Mộ Phị Sắt vẫn đứng trước cửa xe nói. Khi chứng kiến bộ dáng sôi sục ý chí chiến đấu của con dân mình, trong lòng nàng cũng được an ủi một chút, xem ra bọn họ vẫn chưa bị tẩy sạch não hoàn toàn.
Thấy Mộ Phi Sắt, tên đầu lĩnh cũng trở nên luống cuống, lại nhìn thấy thị vệ cao lớn bên người nàng, thân thể lại càng run rẩy, liên tục cầu xin tha: “Lĩnh chủ đại nhân, cầu ngài khai ân. Chúng tiểu nhân đến đây chỉ là muốn cầu tài, không muốn đối địch cùng với ngài. Xin ngài thương xót, trên tiểu nhân đều có mẹ già, dưới có con nhỏ. Nếu như ngài tha cho chúng tiểu nhân lần này, thì Thiên Địa hội cam đoan sẽ không bao giờ tìm đến ngài gây phiền phức.”
Mắt Mộ Phi Sắt nhìn Vân Nhược Lan, trong lòng thầm cảm thấy may mắn có hắn lưu lại trong thành, nàng đương nhiên cũng biết rõ ý nghĩ của hắn khi lưu lại mạng sống của đám người này. Cuối cùng, Mộ Phi Sắt chỉ hờ hững nói: “Các ngươi đã đến đây, vậy thì đừng đi vội! Ta sẽ cho các ngươi cơ hội cầu tài. Yến Minh, chuyện này giao cho ngươi.”
“Vâng.”
“Được rồi! Tranh thủ thời gian đầu xuân, mùa mưa chưa tới, hãy hoàn thiện nốt công việc dựng nhà. Sử Hạo, ngươi phụ trách việc bố trí đám gia súc này. Trương Thiên Dương ngươi dẫn thêm mấy người đi tìm đất phù hợp để gieo lúa, cùng với một số rau dưa khác. Thích đại nương, Ngũ thẩm, nửa canh giờ nữa hai người các ngươi đi đến phủ gặp ta. Mọi người quay trở lại làm việc đi!”
“Vâng, đại nhân.”
Sau Mộ Phi Sắt dặn dò xong những chuyện mình muốn làm, thì ánh mặt lại rơi vào trên người con Bạch Lộc, mà chính nó cũng đang nhìn nàng. Mộ Phi Sắt như có điều gì suy nghĩ, quay sang nhìn Vân Nhược Lan, lại hướng Bạch Lộc vẫy vẫy tay, ý bảo nó đi theo mình vào trong phủ. Bạch Lộc vẫn ưu nhã bước từng bước theo sát Lĩnh chủ đại nhân vào trong phủ, mọi người khi chứng kiến cảnh tượng này, đều thầm sợ hãi.
“Vân Nhược Lan, đây là huyễn thú của ngươi sao?” Tuy Mộ Phi Sắt biết rõ nhưng vẫn còn cố hỏi, trong nội tâm thầm oán, sao thứ tốt này lại bị vị sư phụ gà mờ của nàng chiếm mất a!
“Phi Nhi, con không thể nào gọi ta một tiếng sư phụ được sao? Thật sự là không biết lớn nhỏ...” Vân Nhược Lan cố tình kháng nghị, nhưng bộ dáng vẫn luôn ôn nhuận giống như huyễn thú của mình vậy!
Quăng cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh, Mộ Phi Sắt hoạt động xương sống cứng ngắc vì ngồi trên xe một thời gian dài, mặc kệ câu nói cường của Vân Nhược Lan, phân phó Phú Quý đem vải thô cùng vải bông trên xe ngựa mang vào phủ.
Mộ Phi sắt tùy tiện tìm lý do để cho người hầu cửa cùng với Vân Nhược lan đi xuống nhà bếp. Còn Tiểu Hoàng điểu lại vui vẻ đậu trên lưng Bạch Lộc, kêu lên vài tiếng, sau đó lại vỗ cánh bay về phía phòng bếp, Bạch Lộc thấy thế cũng lững thững đi theo sau.
Hai cái tiểu gia hỏa này thân thiết với nhau như vậy từ khi nào a? Mộ Phi Sắt cười cười, hiện tại cả sân chỉ còn lại một mình nàng cùng với đống vải thô.
Cầm lấy một tấm vải thô ẩm ướt, Mộ Phi Sắt điều động dị năng chữa trị của mình. Tơ bạc rất nhanh đã bao trùm lên miếng vải thô cũ kỹ. Những chỗ bị mối mọt, mốc meo, liền nhanh chóng bị biến mất. Phàm là những chỗ bị tổn hao, đều trở lại hình dáng như ban đầu.
Mộ Phi Sắt cũng không có ngưng nghỉ, tiếp tục cầm những tấm vải khác tiếp tục chữa trị. Tuy đầu có chút choáng váng, nhưng khi sờ đến những tấm vải đã trở lại hình dạng như ban đầu, nàng lại có chút giật mình, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Kết quả không phải không tốt, nhưng là nằm ngoài dự đoán của nàng. Vải thô vốn là loại vải mà người nghèo khổ hay thường sử dụng, bởi vì giá tiền rất rẻ, mà chất lượng có thể nghĩ đến. Bởi vì hiện giờ nàng cần phải tiết kiệm ngân lượng, cho nên việc lựa chọn mua vải thô cho mọi người cũng là bởi vì bất đắc dĩ.
Nhưng những tấm vải thô sau khi được nàng sử dụng qua dị năng này, khi sờ lên lại không hề có cảm giác thô ráp, mà ngược lại lại mềm mịn như vải bông, phản quang ra ánh sáng thuần khiết. Nàng thử lấy tay kéo kéo, cảm thấy tấm vải lại vô cùng chắc chắn.
Đây là có chuyện gì? Trong lòng Mộ Phi Sắt có trăm mối nghi không có lời giải. Năng lực dị năng chữa trị của nàng chỉ có thể khôi phục lại được nguyên trạng mà thôi, nhưng tại sao lần này lại có thể làm cho chất lượng của vật thể được cải thiện? Mộ Phi Sắt vẫn ngây ngốc nhìn những tấm vải trước mặt, lần đầu tiên sinh ra nghi hoặc đối với năng lực của mình.
Khi Mộ Phi Sắt vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì hai phu nhân mà lúc nãy nàng gọi đến đã đứng ở trước mặt nàng cẩn thận hành lễ. Mộ Phi Sắt vẫn phải mang hoang mang trong lòng nàng đè xuống, đối với hai người trước mặt khẽ mỉm cười: “Thích đại nương, Ngũ thẩm, trong ghi chép của Nhan lão ghi hai người các ngươi biết thêu thùa, vậy thì có biết may quần áo không?”
“Thưa Đại nhân... phần lớn quần áo trong thành đều là do tiểu nhân cùng với Chu muội làm”. Thích đại nương vừa ngượng ngùng nói, hai tay lại vừa không được tự nhiên kéo kéo vạt áo đầy miếng vá.
Mộ Phi Sắt khẽ gật đầu: “Rất tốt. Hai mươi thước vải bông này các ngươi tạm thời động vào, còn số vải còn lại giao cho các ngươi. Từ nay về sau, hằng ngày các ngươi cứ đến phủ làm việc. Các ngươi may cho mỗi người trong thành một bộ, nhớ rõ đo đạc số liệu lớn nhỏ cho cẩn thận. Nhà ai có nữ quyến khéo tay một chút cũng gọi tới đây làm luôn, đem công việc phân ra, mỗi người phụ trách một phần.”
Vừa nghe Lĩnh chủ đại nhân kêu bọn họ may y phục cho mọi người, Thích đại nương cùng Ngũ thẩm vô cùng mừng rỡ. Liên tục cảm tạ Lĩnh chủ đại nhân, cũng hứa sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.
Mộ Phi Sắt cũng chỉ cười cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về dị năng của mình. Xem ra nàng phải trở về thí nghiệm lại một phen, xác minh lại ý nghĩ trong lòng mình có đúng hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.