Chương 61
Ám Dạ Lưu Tinh
30/10/2015
Mười chín tháng giêng, mọi người trong Cực Nhạc thành đều đang yên lành làm tiếp công việc của riêng mình, thì đột nhiên xuất hiện một đám người hắc y nhân đằng đằng sát khí. Mọi người kinh hãi, cho rằng lại có kẻ cướp đến thăm, đang lo nghĩ mình sắp phải trải qua một phen ác chiến, lại không ngờ nam nhân anh tuấn trẻ tuổi ở trong phủ lĩnh chủ đại nhân đã đứng trước cổng thành.
Đám người hắc y nhân cung kính vấn an nam nhân kia, làm cho mọi người hai mặt nhìn nhau. Khi Mộ Phi sắt nghe tin chạy đến, nhìn thấy tràng cảnh này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hồi tưởng lại cuộc nói chuyện của mình và Tần Huyên.
Còn trên mặt Tần Huyên vẫn mang theo ý tứ hàm xúc không thể nhìn rõ, im lặng nhìn Mộ Phi Sắt. Sau đó mở miệng hỏi nàng xem có thể an bài cho thuộc hạ của hắn ở phụ cận gần thành được không. Biết đây là người của Vô Sát, thần sắc trên mặt của nàng mới hơi nguôi giận, không để lại dấu vết liếc nhìn Vân Nhược Lan, chỉ thấy hắn vẫn giữ bộ dáng ôn nhuận như trước, làm cho Mộ Phi Sắt thầm oán trong lòng.
Mộ Phi Sắt quay sang nói với Tần Huyên: “Ngươi cứ tự nhiên, làm thế nào cũng được!”
Cho dù những người này tới là để bảo vệ cho Thần Khí Chi Địa, thì nàng cũng không an tâm đem an nguy của lãnh địa giao cho người ngoài khi nàng không có ở đây. Sau khi Mộ Phi Sắt cùng Yến Minh trao đổi một chút về chuyện đảm bảo an toàn cho Lãnh địa, trong lúc tâm tình của băng sơn thị vệ không được tự nhiên khó thấy, rốt cuộc thì nàng cũng quyết định được hành trình sắp tới của mình.
Linh Tùng giang cách Cực Nhạc thành không xa, ước chừng phải đi qua lộ trình khoảng sáu mươi dặm. Mộ Phi Sắt và Vân Nhược Lan cùng ngồi trên một xe ngựa, còn Thủy Lăng cùng Chiêm Chiếp thì vẫn đi theo sát bên cạnh. Bên trong xe ngựa, Mộ Phi Sắt hỏi về chuyện Hàn Giao ở Linh Tùng giang, bàn luận một hồi, làm cho hào khí trong xe trở nên ngưng trọng.
Vốn là Vân Nhược Lan cũng muốn để cho mọi chuyện trong thành được sắp xếp tương đối ổn thỏa mới mang nàng đến Linh Tùng giang xem xét, nhưng nửa đường Tần Huyên đến làm cho chuyện này đốc thúc xảy ra nhanh hơn. Thấy nàng có chút bất an, khẽ vỗ lên cái đầu nhỏ của nàng, cười nói: “Phi Nhi, Hàn Giao bất quá chỉ là một súc sinh biết chút Hồn Nguyên Thuật mà thôi, giải quyết được nó là tốt rồi.”
“Nhưng nếu Linh Tùng giang không còn Hàn Giao nữa, thì chẳng phải Linh Quốc sẽ có cơ hội tiến vào Thần Khí Chi Địa sao?” Chuyện này Mộ Phi Sắt đã suy nghĩ cả đêm, nàng cảm giác được sự tình lần này có chút kỳ quái. Nguồn nước này có thể lợi dụng được đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu mất đi cái lá chắn tự nhiên này, nơi tiếp giáp hai nước bị lộ ra ngoài, chẳng lẽ người chịu thiệt cuối cùng lại là nàng sao?
Tuy chiến sự ở Huyễn Hồn đại lục này không nhiều lắm, nhưng mùi thuốc súng vẫn rất nặng, nhất là những địa phương gần biên cảnh. Giống như ở Linh Quốc, người đứng đầu chính là Nữ Hoàng, là người nổi bật nhất trong bốn quốc gia còn lại đều lấy nam tử vi tôn, cho nên đương nhiên sẽ có khác biệt.
Tuy là phận nữ nhi, nhưng những đời nữ hoàng của Linh Quốc trước kia đều là người có dã tâm bừng bừng, ý muốn xâm phạm Khang Quốc không phải chưa từng xuất hiện ngày một ngày hai. Vạn nhất cái lá chắn ở Linh Tùng giang mất đi tác dụng, vậy chẳng phải lãnh địa của nàng vừa vặn thỏa mãn ước nguyện của Nữ hoàng Linh Quốc rồi sao?
Vân Nhược Lan nhướng mày nhìn tiểu đồ đệ của mình, khóe miệng giương nhẹ. Hắn thật không ngờ suy nghĩ của nàng lại có thể xoay chuyển nhanh chóng như vậy, rất nhanh đã nghĩ đến mấu chốt của vấn đề. “Vậy con định làm gì?”
Mộ Phi Sắt có chút tức giận trừng mắt Vân Nhược Lan, lại như có điều suy nghĩ nói: “Hàn Giao này, không thể chết được!”
“Vậy còn chuyện con đã đáp ứng với Tần Huyên?” Vân Nhược Lan cười khẽ, phảng phất như chuyện tiểu đồ đệ của mình là người nói không giữ lời không có gì đáng nói.
Thấy Vân Nhược Lan không có mở miệng trách mắng nàng là người bội tín, mà hắn còn mang thái độ trầm ngâm suy nghĩ, làm cho nàng kỳ quái liếc hắn một cái, trầm tư một lát lại nói: “Tùy theo hoàn cảnh mà hành sự thôi. Cùng lắm thì không cần phải mượn sức hắn nữa! Nhưng ta thấy hắn khá hứng thú với Bạch Lộc của ngươi, nếu không ngươi nhịn đau đưa cho hắn đi!”
Vân Nhược Lan nghe vậy có chút ngẩn ngơ, thấy sắc mặt của nàng vẫn lạnh lùng như thường, nhưng hắn lại không hề cảm thấy nàng đang nói đùa. Đang muốn hỏi nàng, thì xe ngựa đã dừng lại, thanh âm Tần Huyên truyền đến: “Hai vị, chúng ta đã đến nơi rồi!”
Khó thấy tình cảnh Vân Nhược Lan bị á khẩu làm cho không nói được câu nào, cho nên tâm tình lo lắng của Mộ Phi Sắt cũng đột nhiên chuyển biết tốt đẹp hơn, quay đầu nhẹ nhàng lấy tay đẩy cửa đi ra ngoài. Mộ Phi Sắt coi như không nhìn thấy cánh tay chìa ra của Tần Huyên, lưu loát nhảy xuống xe, quay đầu nói: “Tần Thiếu chủ, không phải chúng ta đi đến đầu nguồn sao? Vì sao đến đây đã ngừng lại.” (Tự nhiên edit đến đây ta liên tưởng ra cảnh Vân sư phụ đi từ xe ngựa đi xuống, còn lạnh nhạt đặt tay của mình lên tay Tần Huyên, còn Tần thiếu chủ xinh trai của ta thì vẻ mặt.... mãn nguyện... Còn Sắt tỷ thì... vẻ mặt liên tưởng... liên tưởng)
Tần Huyên không chút xấu hổ nào thu cánh tay của mình lại, đi đến bên cạnh Mộ Phi Sắt nói: “Tìm kiếm từ nơi này lên phía trên, thì cơ hội tương đối nắm chắc hơn!”
“Ừ” nhẹ một tiếng, Mộ Phi Sắt dạo bước theo dọc bờ sông, không khí giá rét thấu xương, lạnh như băng đập vào mặt nàng. Đến gần còn có thể cảm nhận được tử khí cô quạnh, làm cho tâm tình vừa mới thoải mái của nàng lần nữa trở nên ngưng trọng.
Toàn bộ nước sông là một màu đen, giống như màu đen của mực, ngẫu nhiên còn xuất hiện những xoáy nước nổi lên, phiêu miểu lên những làn sương trắng, làm cho phía trên Linh Tùng giang như có một màn sương trắng mờ mịt. Đối diện bờ bên kia mập mờ ánh đỏ của loài hoa Bỉ Ngạn, cũng là hàng xóm mà nàng đang rất kiêng kị.
Nắm thật chặt hai tay lại, Mộ Phi Sắt mới có thể miễn cưỡng chống lại một chút hàn ý đang từ từ xâm nhập vào trong cơ thể. Trên người nàng là một chiếc áo choàng nhung màu hồng nhạt do Mộ Ngôn để lại cho nàng trước khi lên đường, lúc trước nàng vẫn không thể mặc loại áo rườm rà này lên người, nhưng xem ra lần này nó thật sự hữu dụng với nàng a!
Lúc trước, khi xem những bộ phim cổ trang trên tivi, nàng vẫn không hiểu tại sao mọi người lại có thể thích mặc những loại trang phục như vậy, nhưng khi chính nàng rơi vào tình huống này, thì nàng có thể cảm nhận được nó thật sự cần thiết như thế nào.
Trong lúc Mộ Phi Sắt đang lặng lẽ nhìn hai bên bờ Linh Tùng giang không có lấy một cọng cỏ, thì tay nàng đột nhiên cảm thấy một trận ấm áp. Hóa ra trong ngực nàng có thêm một cái ấm lô tinh xảo, trong không khí còn tản ra mùi hương quế nhàn nhạt. Mộ Phi Sắt nghiêng mặt nhìn qua, chỉ thấy Tần Huyên vẫn khí định thần nhàn đứng bên cạnh nàng. Hắn cũng không hề nhiều lời, chỉ là sắc mặt tựa hồ có chút vui vẻ mông lung.
Đôi mi thanh tú của Mộ Phi Sắt cau lại, nàng cũng không muốn giả mù sa mưa, không chút khách khí cầm lấy ấm lô. Mộ Phi Sắt quay đầu nhìn Chiêm Chiếp đậu trên sừng của Bạch Lộc, còn bày ra một bộ dáng sống chết không chịu tiến lên, làm cho nàng không nhịn được cúi đầu cười. Hỏa Cước Điểu sợ nhất là giá lạnh, có lẽ nguyên nhân là do nước lửa tương khắc nhau, đi đến bên cạnh Linh Tùng giang cũng là cho tiểu hoàng điểu vốn hoạt bát cũng trở nên ỉu xìu.
Nhưng không biết từ lúc nào, Chiếm Chiếp đã vô cùng thân thiết với Thủy Lăng. Người ta đều nói nước lửa tương khắc nhau, chẳng lẽ Tiểu hoàng điểu này muốn thực hiện một tình yêu vượt qua chủng tộc sao?
Mộ Phi Sắt đối với cái ý nghĩ kỳ quái trong đầu mình thật sự không biết nói gì. Quay đầu về phía Linh Tùng giang, lại thấy đám thuộc hạ của Tần Huyên đổ xuống sông một loại bột không biết tên, trong lòng ngờ vực, vừa định mở miệng hỏi, thì Tần Huyên đã cướp lời:
“Phấn Mộng Long này là một công cụ sắc bén để bức Hàn Giao hiện thân. Loại phấn này đối với những loài khác đều không hề gây nguy hại gì, chỉ có duy nhất Hàn Giao là cực kỳ sợ hãi. Ven đường đổ loại phấn này xuống sông, sớm muộn gì cũng làm cho nó hiện nguyên hình.”
Tần Huyên đứng một bên giải thích, thanh âm của hắn lại mang theo vẻ mị hoặc không nói nên lời.
Mộ Phi Sắt vẫn còn nhiều chuyện không rõ lắm, nhưng cũng không nhiều lời, dù sao nàng cũng đang được mở rộng tầm mắt cho nên vừa nghe Tần Huyên nói lại vừa gật đầu. Nghiêm mắt nhìn thấy một đám hắc y nhân đang giăng một tấm lưới tơ vàng vô cùng lớn, làm cho Mộ Phi Sắt càng thêm hào hứng: “Đây là kim tàm ti?”
“Không tệ! Cho dù trăm lưỡi đao chém phải cũng không có tổn hại gì, càng giãy giụa thì càng buộc chặt, có thể hạn chế tối đa cử động của Hàn Giao. Quan trọng nhất là Kim tàm ti này thủy hỏa bất xâm, như vậy thì có thể không sợ súc sinh kia tác oai tác quái.”
Thấy Mộ Phi Sắt hào hứng, cho nên tần Huyên cũng giải thích cho nàng nghe cực kỳ tường tận, trong con ngươi như mực còn hiện lên một suy nghĩ khác. Mộ Phi Sắt bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, cho nên nàng lựa chọn không nhìn thấy ánh mắt của hắn. Mộ Phi Sắt không nói lời nào quay người đi đến chỗ Vân Nhược Lan và Hách Chi Thư, cúi đầu hỏi chỗ kênh mương đã vị vùi lấp.
Dọc đường đi, Hách Chi Thu sắm vai một người xa phu, cho nên cũng đem những địa phương phụ cận thu vào trong mắt. Nghe thấy Lĩnh chủ đại nhân hỏi, nhìn về một phương hướng xa xa, làm cho nàng trầm mặc một hồi.
Vấn đề nguồn nước không giải quyết được, thì cho dù kênh mương này còn dùng tốt, thì cũng coi như vô dụng. Mộ Phi Sắt nhìn thật lâu vị trí mà đập ngăn nước bị chôn vùi nơi địa phương hoang vu kia, trong lòng thầm nhớ kỹ, nhất thời cũng vì suy nghĩ làm cách nào để loại bỏ những chướng ngại này mà ưu sầu.
“Sắt Sắt, đi thôi!”
Tựa hồ là Tần Huyên rất không ưa Vân Nhược Lan, cho nên không đợi bọn họ nói vài lời đã nhanh chân bước tới, chắn ngang giữa hai người. Vân Nhược Lan liếc mắt nhìn Tần Huyên, con ngươi đen bóng lại càng sâu không thấy đáy.
Mộ Phi Sắt khẽ oán thầm Tần Huyên, nhưng Mộ Phi Sắt vẫn đi theo bên cạnh hắn, bắt đầu công việc tìm kiếm Hàn Giao. Mà lần này Hách Chi Thư được coi là nhân vật mấu chốt, cho nên không biết Vân Nhược Lan vô tình hay cố ý bảo vệ hắn, còn theo sau Mộ Phi Sắt lại là Thủy Lăng cùng với Chiêm Chiếp không hề tình nguyện đi cùng.
Lâu lắm rồi ven bờ Linh Tùng giang mới náo nhiệt như vậy, mọi người đều hướng về phía đầu nguồn của Linh Tùng giang đi tới. Những vùng ven sông bởi vì bị rắc xuống Mộng Long phấn, cho nên giữa một mảnh nước màu đen lại dập dờn một dải phấn vàng óng ánh tô điểm. Dưới sự góp vui của ánh nắng ngày xuân, làm cho những dòng nước chảy xiết của Linh Tùng giang hiện lên một phong thái quái dị.
Đi hơn nửa ngày, sắc trời đã dần tối, tung tích của Hàn Giao vẫn không tìm thấy. Tần Huyên ra lệnh cho đám thuộc hạ dựng lều nghỉ ngơi. Tần Huyên có cố ý bố trí cho Mộ Phi Sắt một gian lều tốt nhất. Mộ Phi Sắt nhàn nhạt quăng cho Tần Huyên một cái liếc mắt, nghi ngờ trong lòng lại nảy sinh.
Che dấu dưới sự nhiệt tình của người này là cái gì, nàng cũng không có tâm trạng nghiên cứu. Bất quá nàng không thể nào hiểu được vị Thiếu chủ Vô sát này là người như thế nào, bởi vì Tần Huyên làm cho nàng cảm giác được nàng đang bị khoác lên người một cái áo da sói thật dày, không biết chừng lúc nàng không để ý sẽ bị cắn một ngụm.
Bữa tối trải qua rất đơn giản, bên cạnh còn Mộ Phi Sắt còn có hai huyễn thú xinh đẹp phụng bồi. Mộ Phi Sắt nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ nhưng vô cùng ấm áp, lặng lẽ vận khởi Hồn Nguyên Lực rót vào Hồn Thạch tìm hiểu nội dung trong đó, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên.
Lúc nãy nàng tận mắt nhìn thấy được một tên hắc y nhân nhỏ ra một giọt nước màu tím , trong nháy mắt đã xuất hiện ra một chiếc giường. Tuy hôm nay nàng gặp qua rất nhiều chuyện khiến nàng bị kích thích, cho nên thần kinh cũng vững vàng không ít, nhưng khi chứng kiến việc này như gặp phải ma pháp, làm cho nàng không nhịn được thầm sợ hãi thán phục.
Mộ Phi Sắt mang theo tâm tình cảm thán đối với những chuyện kỳ diệu ở Huyễn Hồn đại lục, nàng khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên cánh chim xinh đẹp của Chiêm Chiếp đang buồn ngủ. Còn Thủy Lăng thì ngoan ngoãn nằm một bên, nhưng mắt vẫn nhìn Mộ Phi Sắt đang nằm trên giường, bỗng nhiên hai lỗ tai của Thủy Lang dựng thẳng, thỉnh thoảng còn hơi phe phẩy, toàn thân cảnh giác phòng vệ.
Bóng đêm dần bao trùm bốn phía, trong lúc Mộ Phi Sắt sắp tiến vào giấc mộng, thì màn trướng che ngoài cửa bị xốc lên. Thủy Lăng đứng thẳng dậy, nhưng khi thấy được người đến là ai, thì trong mắt chỉ còn lại vẻ vô cùng bất mãn.
Động Tĩnh của Thủy Lăng cũng làm cho Mộ Phi Sắt tỉnh dậy, giương mắt nhìn nơi gió lạnh vừa lùa vào, lại bắt gặp cặp mắt phượng đang mang theo ý cười nhìn mình.
Những người làm gián đoạn giấc ngủ của mình, quả nhiên đều đáng ghét.... Mộ Phi Sắt thầm nghĩ trong lòng, giọng điệu nói ra cũng không hề tốt lành gì: “Tần thiếu chủ, có việc gì sao?”
“Ta là lo lắng buổi tối ở nơi hoang vu này nàng sẽ sợ hãi, cho nên tới nhìn xem một cái. Dù sao tên thị vệ như khối băng kia của nàng không có ở đây, ta cũng không ngại thay hắn làm tròn trách nhiệm của một thiếp thân thị vệ a!” Tần Huyên làm bộ như không thấy ý tứ muốn đuổi khách của Mộ Phi Sắt, trong tay còn bưng một chén thuốc nóng hổi đến trước mặt nàng. Lều trại nho nhỏ bởi vì có thêm bóng dáng to lớn này mà trở nên chật chội vô cùng.
Mộ Phi Sắt đành bất đắc dĩ đón lấy chén canh của Tần Huyên, hương thơm tản ra bốn phía. Chiêm Chiếp có chút hăng hái thò đầu ra, nhìn thấy Tần Huyên lại quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, sau đó lại vùi đầu vào tiếp tục ngủ.
Thấy vậy khóe miệng Tần Huyên có chút co rúm, làm cho tâm tình Mộ Phi Sắt cảm thấy vui sướng nói: “Làm phiền Tần thiếu chủ quan tâm, nhưng là thị vệ của ta cũng không tiến vào phòng của ta, càng không có đi tới tận giường ta như vậy. Tần thiếu chủ, cũng đã không còn sớm, xin mời trở về.”
Lời nói đuổi người của Mộ Phi Sắt ngược lại làm cho tâm tình của Tần Huyên trở nên tốt hơn một cách khó hiểu, khóe môi lại giương lên một độ cong đẹp mắt, tự nhiên ngồi xuống trên giường của Mộ Phi Sắt.
“Nếu không thì ta cùng tâm sự với nàng? Đêm còn rất dài, chính là thời điểm thích hợp để ta và nàng bồi dưỡng tình cảm a!”
Không đợi cho Mộ Phi Sắt mở miệng mỉa mai, thì bên ngoài cuồng phong đã nổi lên dữ dội. mặc dù đang ở trong lều trướng, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ đang hạ xuống một cách nhanh chóng. Tâm tình vui vẻ của cũng bị Tần Huyên nhanh chóng thu vào, Mộ Phi Sắt ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một thanh âm giống như tiếng gọi dưới địa ngục truyền đến:
“Thiếu chủ, Hàn Giao đã xuất hiện....”
Đám người hắc y nhân cung kính vấn an nam nhân kia, làm cho mọi người hai mặt nhìn nhau. Khi Mộ Phi sắt nghe tin chạy đến, nhìn thấy tràng cảnh này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hồi tưởng lại cuộc nói chuyện của mình và Tần Huyên.
Còn trên mặt Tần Huyên vẫn mang theo ý tứ hàm xúc không thể nhìn rõ, im lặng nhìn Mộ Phi Sắt. Sau đó mở miệng hỏi nàng xem có thể an bài cho thuộc hạ của hắn ở phụ cận gần thành được không. Biết đây là người của Vô Sát, thần sắc trên mặt của nàng mới hơi nguôi giận, không để lại dấu vết liếc nhìn Vân Nhược Lan, chỉ thấy hắn vẫn giữ bộ dáng ôn nhuận như trước, làm cho Mộ Phi Sắt thầm oán trong lòng.
Mộ Phi Sắt quay sang nói với Tần Huyên: “Ngươi cứ tự nhiên, làm thế nào cũng được!”
Cho dù những người này tới là để bảo vệ cho Thần Khí Chi Địa, thì nàng cũng không an tâm đem an nguy của lãnh địa giao cho người ngoài khi nàng không có ở đây. Sau khi Mộ Phi Sắt cùng Yến Minh trao đổi một chút về chuyện đảm bảo an toàn cho Lãnh địa, trong lúc tâm tình của băng sơn thị vệ không được tự nhiên khó thấy, rốt cuộc thì nàng cũng quyết định được hành trình sắp tới của mình.
Linh Tùng giang cách Cực Nhạc thành không xa, ước chừng phải đi qua lộ trình khoảng sáu mươi dặm. Mộ Phi Sắt và Vân Nhược Lan cùng ngồi trên một xe ngựa, còn Thủy Lăng cùng Chiêm Chiếp thì vẫn đi theo sát bên cạnh. Bên trong xe ngựa, Mộ Phi Sắt hỏi về chuyện Hàn Giao ở Linh Tùng giang, bàn luận một hồi, làm cho hào khí trong xe trở nên ngưng trọng.
Vốn là Vân Nhược Lan cũng muốn để cho mọi chuyện trong thành được sắp xếp tương đối ổn thỏa mới mang nàng đến Linh Tùng giang xem xét, nhưng nửa đường Tần Huyên đến làm cho chuyện này đốc thúc xảy ra nhanh hơn. Thấy nàng có chút bất an, khẽ vỗ lên cái đầu nhỏ của nàng, cười nói: “Phi Nhi, Hàn Giao bất quá chỉ là một súc sinh biết chút Hồn Nguyên Thuật mà thôi, giải quyết được nó là tốt rồi.”
“Nhưng nếu Linh Tùng giang không còn Hàn Giao nữa, thì chẳng phải Linh Quốc sẽ có cơ hội tiến vào Thần Khí Chi Địa sao?” Chuyện này Mộ Phi Sắt đã suy nghĩ cả đêm, nàng cảm giác được sự tình lần này có chút kỳ quái. Nguồn nước này có thể lợi dụng được đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu mất đi cái lá chắn tự nhiên này, nơi tiếp giáp hai nước bị lộ ra ngoài, chẳng lẽ người chịu thiệt cuối cùng lại là nàng sao?
Tuy chiến sự ở Huyễn Hồn đại lục này không nhiều lắm, nhưng mùi thuốc súng vẫn rất nặng, nhất là những địa phương gần biên cảnh. Giống như ở Linh Quốc, người đứng đầu chính là Nữ Hoàng, là người nổi bật nhất trong bốn quốc gia còn lại đều lấy nam tử vi tôn, cho nên đương nhiên sẽ có khác biệt.
Tuy là phận nữ nhi, nhưng những đời nữ hoàng của Linh Quốc trước kia đều là người có dã tâm bừng bừng, ý muốn xâm phạm Khang Quốc không phải chưa từng xuất hiện ngày một ngày hai. Vạn nhất cái lá chắn ở Linh Tùng giang mất đi tác dụng, vậy chẳng phải lãnh địa của nàng vừa vặn thỏa mãn ước nguyện của Nữ hoàng Linh Quốc rồi sao?
Vân Nhược Lan nhướng mày nhìn tiểu đồ đệ của mình, khóe miệng giương nhẹ. Hắn thật không ngờ suy nghĩ của nàng lại có thể xoay chuyển nhanh chóng như vậy, rất nhanh đã nghĩ đến mấu chốt của vấn đề. “Vậy con định làm gì?”
Mộ Phi Sắt có chút tức giận trừng mắt Vân Nhược Lan, lại như có điều suy nghĩ nói: “Hàn Giao này, không thể chết được!”
“Vậy còn chuyện con đã đáp ứng với Tần Huyên?” Vân Nhược Lan cười khẽ, phảng phất như chuyện tiểu đồ đệ của mình là người nói không giữ lời không có gì đáng nói.
Thấy Vân Nhược Lan không có mở miệng trách mắng nàng là người bội tín, mà hắn còn mang thái độ trầm ngâm suy nghĩ, làm cho nàng kỳ quái liếc hắn một cái, trầm tư một lát lại nói: “Tùy theo hoàn cảnh mà hành sự thôi. Cùng lắm thì không cần phải mượn sức hắn nữa! Nhưng ta thấy hắn khá hứng thú với Bạch Lộc của ngươi, nếu không ngươi nhịn đau đưa cho hắn đi!”
Vân Nhược Lan nghe vậy có chút ngẩn ngơ, thấy sắc mặt của nàng vẫn lạnh lùng như thường, nhưng hắn lại không hề cảm thấy nàng đang nói đùa. Đang muốn hỏi nàng, thì xe ngựa đã dừng lại, thanh âm Tần Huyên truyền đến: “Hai vị, chúng ta đã đến nơi rồi!”
Khó thấy tình cảnh Vân Nhược Lan bị á khẩu làm cho không nói được câu nào, cho nên tâm tình lo lắng của Mộ Phi Sắt cũng đột nhiên chuyển biết tốt đẹp hơn, quay đầu nhẹ nhàng lấy tay đẩy cửa đi ra ngoài. Mộ Phi Sắt coi như không nhìn thấy cánh tay chìa ra của Tần Huyên, lưu loát nhảy xuống xe, quay đầu nói: “Tần Thiếu chủ, không phải chúng ta đi đến đầu nguồn sao? Vì sao đến đây đã ngừng lại.” (Tự nhiên edit đến đây ta liên tưởng ra cảnh Vân sư phụ đi từ xe ngựa đi xuống, còn lạnh nhạt đặt tay của mình lên tay Tần Huyên, còn Tần thiếu chủ xinh trai của ta thì vẻ mặt.... mãn nguyện... Còn Sắt tỷ thì... vẻ mặt liên tưởng... liên tưởng)
Tần Huyên không chút xấu hổ nào thu cánh tay của mình lại, đi đến bên cạnh Mộ Phi Sắt nói: “Tìm kiếm từ nơi này lên phía trên, thì cơ hội tương đối nắm chắc hơn!”
“Ừ” nhẹ một tiếng, Mộ Phi Sắt dạo bước theo dọc bờ sông, không khí giá rét thấu xương, lạnh như băng đập vào mặt nàng. Đến gần còn có thể cảm nhận được tử khí cô quạnh, làm cho tâm tình vừa mới thoải mái của nàng lần nữa trở nên ngưng trọng.
Toàn bộ nước sông là một màu đen, giống như màu đen của mực, ngẫu nhiên còn xuất hiện những xoáy nước nổi lên, phiêu miểu lên những làn sương trắng, làm cho phía trên Linh Tùng giang như có một màn sương trắng mờ mịt. Đối diện bờ bên kia mập mờ ánh đỏ của loài hoa Bỉ Ngạn, cũng là hàng xóm mà nàng đang rất kiêng kị.
Nắm thật chặt hai tay lại, Mộ Phi Sắt mới có thể miễn cưỡng chống lại một chút hàn ý đang từ từ xâm nhập vào trong cơ thể. Trên người nàng là một chiếc áo choàng nhung màu hồng nhạt do Mộ Ngôn để lại cho nàng trước khi lên đường, lúc trước nàng vẫn không thể mặc loại áo rườm rà này lên người, nhưng xem ra lần này nó thật sự hữu dụng với nàng a!
Lúc trước, khi xem những bộ phim cổ trang trên tivi, nàng vẫn không hiểu tại sao mọi người lại có thể thích mặc những loại trang phục như vậy, nhưng khi chính nàng rơi vào tình huống này, thì nàng có thể cảm nhận được nó thật sự cần thiết như thế nào.
Trong lúc Mộ Phi Sắt đang lặng lẽ nhìn hai bên bờ Linh Tùng giang không có lấy một cọng cỏ, thì tay nàng đột nhiên cảm thấy một trận ấm áp. Hóa ra trong ngực nàng có thêm một cái ấm lô tinh xảo, trong không khí còn tản ra mùi hương quế nhàn nhạt. Mộ Phi Sắt nghiêng mặt nhìn qua, chỉ thấy Tần Huyên vẫn khí định thần nhàn đứng bên cạnh nàng. Hắn cũng không hề nhiều lời, chỉ là sắc mặt tựa hồ có chút vui vẻ mông lung.
Đôi mi thanh tú của Mộ Phi Sắt cau lại, nàng cũng không muốn giả mù sa mưa, không chút khách khí cầm lấy ấm lô. Mộ Phi Sắt quay đầu nhìn Chiêm Chiếp đậu trên sừng của Bạch Lộc, còn bày ra một bộ dáng sống chết không chịu tiến lên, làm cho nàng không nhịn được cúi đầu cười. Hỏa Cước Điểu sợ nhất là giá lạnh, có lẽ nguyên nhân là do nước lửa tương khắc nhau, đi đến bên cạnh Linh Tùng giang cũng là cho tiểu hoàng điểu vốn hoạt bát cũng trở nên ỉu xìu.
Nhưng không biết từ lúc nào, Chiếm Chiếp đã vô cùng thân thiết với Thủy Lăng. Người ta đều nói nước lửa tương khắc nhau, chẳng lẽ Tiểu hoàng điểu này muốn thực hiện một tình yêu vượt qua chủng tộc sao?
Mộ Phi Sắt đối với cái ý nghĩ kỳ quái trong đầu mình thật sự không biết nói gì. Quay đầu về phía Linh Tùng giang, lại thấy đám thuộc hạ của Tần Huyên đổ xuống sông một loại bột không biết tên, trong lòng ngờ vực, vừa định mở miệng hỏi, thì Tần Huyên đã cướp lời:
“Phấn Mộng Long này là một công cụ sắc bén để bức Hàn Giao hiện thân. Loại phấn này đối với những loài khác đều không hề gây nguy hại gì, chỉ có duy nhất Hàn Giao là cực kỳ sợ hãi. Ven đường đổ loại phấn này xuống sông, sớm muộn gì cũng làm cho nó hiện nguyên hình.”
Tần Huyên đứng một bên giải thích, thanh âm của hắn lại mang theo vẻ mị hoặc không nói nên lời.
Mộ Phi Sắt vẫn còn nhiều chuyện không rõ lắm, nhưng cũng không nhiều lời, dù sao nàng cũng đang được mở rộng tầm mắt cho nên vừa nghe Tần Huyên nói lại vừa gật đầu. Nghiêm mắt nhìn thấy một đám hắc y nhân đang giăng một tấm lưới tơ vàng vô cùng lớn, làm cho Mộ Phi Sắt càng thêm hào hứng: “Đây là kim tàm ti?”
“Không tệ! Cho dù trăm lưỡi đao chém phải cũng không có tổn hại gì, càng giãy giụa thì càng buộc chặt, có thể hạn chế tối đa cử động của Hàn Giao. Quan trọng nhất là Kim tàm ti này thủy hỏa bất xâm, như vậy thì có thể không sợ súc sinh kia tác oai tác quái.”
Thấy Mộ Phi Sắt hào hứng, cho nên tần Huyên cũng giải thích cho nàng nghe cực kỳ tường tận, trong con ngươi như mực còn hiện lên một suy nghĩ khác. Mộ Phi Sắt bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, cho nên nàng lựa chọn không nhìn thấy ánh mắt của hắn. Mộ Phi Sắt không nói lời nào quay người đi đến chỗ Vân Nhược Lan và Hách Chi Thư, cúi đầu hỏi chỗ kênh mương đã vị vùi lấp.
Dọc đường đi, Hách Chi Thu sắm vai một người xa phu, cho nên cũng đem những địa phương phụ cận thu vào trong mắt. Nghe thấy Lĩnh chủ đại nhân hỏi, nhìn về một phương hướng xa xa, làm cho nàng trầm mặc một hồi.
Vấn đề nguồn nước không giải quyết được, thì cho dù kênh mương này còn dùng tốt, thì cũng coi như vô dụng. Mộ Phi Sắt nhìn thật lâu vị trí mà đập ngăn nước bị chôn vùi nơi địa phương hoang vu kia, trong lòng thầm nhớ kỹ, nhất thời cũng vì suy nghĩ làm cách nào để loại bỏ những chướng ngại này mà ưu sầu.
“Sắt Sắt, đi thôi!”
Tựa hồ là Tần Huyên rất không ưa Vân Nhược Lan, cho nên không đợi bọn họ nói vài lời đã nhanh chân bước tới, chắn ngang giữa hai người. Vân Nhược Lan liếc mắt nhìn Tần Huyên, con ngươi đen bóng lại càng sâu không thấy đáy.
Mộ Phi Sắt khẽ oán thầm Tần Huyên, nhưng Mộ Phi Sắt vẫn đi theo bên cạnh hắn, bắt đầu công việc tìm kiếm Hàn Giao. Mà lần này Hách Chi Thư được coi là nhân vật mấu chốt, cho nên không biết Vân Nhược Lan vô tình hay cố ý bảo vệ hắn, còn theo sau Mộ Phi Sắt lại là Thủy Lăng cùng với Chiêm Chiếp không hề tình nguyện đi cùng.
Lâu lắm rồi ven bờ Linh Tùng giang mới náo nhiệt như vậy, mọi người đều hướng về phía đầu nguồn của Linh Tùng giang đi tới. Những vùng ven sông bởi vì bị rắc xuống Mộng Long phấn, cho nên giữa một mảnh nước màu đen lại dập dờn một dải phấn vàng óng ánh tô điểm. Dưới sự góp vui của ánh nắng ngày xuân, làm cho những dòng nước chảy xiết của Linh Tùng giang hiện lên một phong thái quái dị.
Đi hơn nửa ngày, sắc trời đã dần tối, tung tích của Hàn Giao vẫn không tìm thấy. Tần Huyên ra lệnh cho đám thuộc hạ dựng lều nghỉ ngơi. Tần Huyên có cố ý bố trí cho Mộ Phi Sắt một gian lều tốt nhất. Mộ Phi Sắt nhàn nhạt quăng cho Tần Huyên một cái liếc mắt, nghi ngờ trong lòng lại nảy sinh.
Che dấu dưới sự nhiệt tình của người này là cái gì, nàng cũng không có tâm trạng nghiên cứu. Bất quá nàng không thể nào hiểu được vị Thiếu chủ Vô sát này là người như thế nào, bởi vì Tần Huyên làm cho nàng cảm giác được nàng đang bị khoác lên người một cái áo da sói thật dày, không biết chừng lúc nàng không để ý sẽ bị cắn một ngụm.
Bữa tối trải qua rất đơn giản, bên cạnh còn Mộ Phi Sắt còn có hai huyễn thú xinh đẹp phụng bồi. Mộ Phi Sắt nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ nhưng vô cùng ấm áp, lặng lẽ vận khởi Hồn Nguyên Lực rót vào Hồn Thạch tìm hiểu nội dung trong đó, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên.
Lúc nãy nàng tận mắt nhìn thấy được một tên hắc y nhân nhỏ ra một giọt nước màu tím , trong nháy mắt đã xuất hiện ra một chiếc giường. Tuy hôm nay nàng gặp qua rất nhiều chuyện khiến nàng bị kích thích, cho nên thần kinh cũng vững vàng không ít, nhưng khi chứng kiến việc này như gặp phải ma pháp, làm cho nàng không nhịn được thầm sợ hãi thán phục.
Mộ Phi Sắt mang theo tâm tình cảm thán đối với những chuyện kỳ diệu ở Huyễn Hồn đại lục, nàng khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên cánh chim xinh đẹp của Chiêm Chiếp đang buồn ngủ. Còn Thủy Lăng thì ngoan ngoãn nằm một bên, nhưng mắt vẫn nhìn Mộ Phi Sắt đang nằm trên giường, bỗng nhiên hai lỗ tai của Thủy Lang dựng thẳng, thỉnh thoảng còn hơi phe phẩy, toàn thân cảnh giác phòng vệ.
Bóng đêm dần bao trùm bốn phía, trong lúc Mộ Phi Sắt sắp tiến vào giấc mộng, thì màn trướng che ngoài cửa bị xốc lên. Thủy Lăng đứng thẳng dậy, nhưng khi thấy được người đến là ai, thì trong mắt chỉ còn lại vẻ vô cùng bất mãn.
Động Tĩnh của Thủy Lăng cũng làm cho Mộ Phi Sắt tỉnh dậy, giương mắt nhìn nơi gió lạnh vừa lùa vào, lại bắt gặp cặp mắt phượng đang mang theo ý cười nhìn mình.
Những người làm gián đoạn giấc ngủ của mình, quả nhiên đều đáng ghét.... Mộ Phi Sắt thầm nghĩ trong lòng, giọng điệu nói ra cũng không hề tốt lành gì: “Tần thiếu chủ, có việc gì sao?”
“Ta là lo lắng buổi tối ở nơi hoang vu này nàng sẽ sợ hãi, cho nên tới nhìn xem một cái. Dù sao tên thị vệ như khối băng kia của nàng không có ở đây, ta cũng không ngại thay hắn làm tròn trách nhiệm của một thiếp thân thị vệ a!” Tần Huyên làm bộ như không thấy ý tứ muốn đuổi khách của Mộ Phi Sắt, trong tay còn bưng một chén thuốc nóng hổi đến trước mặt nàng. Lều trại nho nhỏ bởi vì có thêm bóng dáng to lớn này mà trở nên chật chội vô cùng.
Mộ Phi Sắt đành bất đắc dĩ đón lấy chén canh của Tần Huyên, hương thơm tản ra bốn phía. Chiêm Chiếp có chút hăng hái thò đầu ra, nhìn thấy Tần Huyên lại quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, sau đó lại vùi đầu vào tiếp tục ngủ.
Thấy vậy khóe miệng Tần Huyên có chút co rúm, làm cho tâm tình Mộ Phi Sắt cảm thấy vui sướng nói: “Làm phiền Tần thiếu chủ quan tâm, nhưng là thị vệ của ta cũng không tiến vào phòng của ta, càng không có đi tới tận giường ta như vậy. Tần thiếu chủ, cũng đã không còn sớm, xin mời trở về.”
Lời nói đuổi người của Mộ Phi Sắt ngược lại làm cho tâm tình của Tần Huyên trở nên tốt hơn một cách khó hiểu, khóe môi lại giương lên một độ cong đẹp mắt, tự nhiên ngồi xuống trên giường của Mộ Phi Sắt.
“Nếu không thì ta cùng tâm sự với nàng? Đêm còn rất dài, chính là thời điểm thích hợp để ta và nàng bồi dưỡng tình cảm a!”
Không đợi cho Mộ Phi Sắt mở miệng mỉa mai, thì bên ngoài cuồng phong đã nổi lên dữ dội. mặc dù đang ở trong lều trướng, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ đang hạ xuống một cách nhanh chóng. Tâm tình vui vẻ của cũng bị Tần Huyên nhanh chóng thu vào, Mộ Phi Sắt ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một thanh âm giống như tiếng gọi dưới địa ngục truyền đến:
“Thiếu chủ, Hàn Giao đã xuất hiện....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.