Chương 11:
Mạc Đà Hoang Hoang
17/09/2024
Hứa Tư vừa mở mắt ra liền thấy Hứa Tri Vụ cầm một viên minh châu đến gần hắn, dường như đang đánh giá thái độ của hắn.
Cô nương bé nhỏ với đôi mắt đen lúng liếng mở to, vẻ mặt đều là sự chờ mong.
Ánh sáng của dạ minh châu cũng không gây chói mắt, Hứa Tư lập tức thích ứng với nó, cũng cảm nhận được hơi ấm từ ánh sáng đó, làm khí lạnh trên người hắn dần dần tản đi.
"Đây là cái gì?" Nói một câu, Hứa Tư mới phát hiện hắn hơi lạc giọng.
"Mứt táo đó."
Hứa Tri Vụ nhân lúc hắn mở miệng thì nhét mứt táo vào miệng hắn, có chút chột dạ chớp chớp mắt. Nói cho cùng mứt táo này nàng giữ hai ngày rồi, cũng không biết có bị hư không.
Có điều sau khi thấy Hứa Tư ăn xong không có phản ứng gì, Hứa Tri Vụ chẳng còn chột dạ nữa: "Ngọt không?"
Hứa Tư không trả lời, chỉ rũ mắt nhìn dạ minh châu của nàng, cả người có loại cảm giác vô định, vừa như trong giấc mơ điên cuồng giãy giụa, sau đó lại đột ngột đi đến nơi mênh mang trống trải, băn khoăn không biết đi đâu về đâu.
Hứa Tri Vụ không hề nhận ra dáng vẻ buồn tẻ của hắn, chỉ thấy hắn cứ nhìn dạ minh châu của mình, dứt khoát hỏi: "Ngươi muốn Tiểu Dạ của ta à? Không được đâu, đây là quà thôi nôi của A Vụ, không thể cho ai cả."
Hứa Tư vẫn trầm mặc, hắn chậm chạp đưa tay xoa xoa thái dương đang căng thẳng, dời ánh mắt khỏi viên dạ minh châu của Hứa Tri Vụ, dừng lại ở vầng sáng nhẹ dịu đang rọi lên khoảng trống trên giường, nhận ra nhịp tim đang từ từ ổn định.
Tiểu cô nương trước mặt hình như vừa tắm gội hồi tối, trên người có hương thơm mát mẻ sạch sẽ, nhẹ nhàng tinh tế cuốn đi mồ hôi lạnh trên người Hứa Tư. Hơi lạnh một chút nhưng Hứa Tư chẳng nhúc nhích, thậm chí không thèm kéo chăn đắp cho mình.
"Ầm ầm—"
Ngoài phòng lại vang lên tiếng sấm, Hứa Tư chẳng hề phản ứng, giống như không nghe thấy vậy. Còn Hứa Tri Vụ lại run cả người, cực kỳ nhanh nhẹn mà bò lên trên giường, đảo khách thành chủ kéo lấy chăn, trùm qua đầu, che kín mít cả người.
Để lại Hứa Tư ngồi ở ngoài chăn ôm một cục ngẩn ngơ.
Qua một lúc, từ cái khối trùm kín mít đó hé ra một cái lỗ nhỏ, Hứa Tri Vụ dùng đầu gối đi mấy bước, rất hào phóng trùm cả Hứa Tư vào trong, vải vóc mềm mại còn phất ngang mặt hắn.
Hứa Tư giật mình, có chút không quen nghiêng đầu tránh né.
Trong không gian nhỏ hẹp, ánh sáng dạ minh châu càng rực rỡ, Hứa Tri Vụ ghé mặt lại gần, nâng cằm nói: "Thấy ta đối với ngươi tốt chưa? Còn giúp ngươi trốn Lôi Công đó."
"Trốn Lôi Công?"
"Ừm." Hứa Tri Vụ nói thật nhỏ: "Mẫu thân từng nói, Lôi Công sẽ trừng phạt những đứa trẻ không nghe lời."
Hứa Tư vừa nghe Hứa Tri Vụ nói ra suy nghĩ thì lập tức bật cười, thì ra Hứa Tri Vụ cũng biết tự nhìn nhận bản thân.
"Vậy chắc Lôi Công sẽ không phạt ta đâu." Hứa Tư nói.
"Sao ngươi có thể nghĩ như vậy chứ, lỡ như ông ấy đánh sai người thì sao. Dù sao ngươi cũng ngồi gần ta mà."
Hứa Tri Vụ đè chặt góc chăn, tạo được một không gian ở giữa nhưng đối với Hứa Tư mà nói thì vẫn quá chật chội, hắn rất muốn chui ra ngoài—
"Ơ kìa, ngươi đừng ra ngoài." Hứa Tri Vụ vội vàng giữ chặt cánh tay Hứa Tư, dùng giọng điệu nghiêm túc dặn dò: "Hãy đợi ở trong này, trong này an toàn nhất. Lôi Công Điện Mẫu sẽ không thể phát hiện ra chúng ta, biết chưa?"
Tiểu cô nương kéo hắn thật sát, cánh tay lạnh lạnh trơn nhẵn bám lấy hắn. Hứa Tư muốn ngồi xích ra một chút nhưng không gian mà Hứa Tri Vụ tạo ra không lớn bao nhiêu, trong chăn đều là hương thơm sạch sẽ sau khi tắm, hô hấp khiến không khí ấm dần lên, ánh sáng dạ minh châu cứ lặng lẽ lan toả. Cơn ác mộng vừa rồi dường như thoáng cái liền cách hắn rất xa.
Hứa Tri Vụ cong người lại nằm xuống cạnh Hứa Tư, cong cong đôi mắt cười rồi nhỏ giọng nói với hắn: "Ngươi cảm thấy ta đối với ngươi có tốt không?"
Hứa Tư nhắm hai mắt lại bất đắc dĩ thở ra một hơi: "Chưa kêu ca ca."
"À, ca ca, muội đối với huynh có tốt không?"
Hứa Tư liền mở mắt ra hỏi: "A Vụ muốn ca ca làm gì?"
"Muội muốn…" Hứa Tri Vụ đảo tròng mắt, nhân cơ hội yêu cầu: "Muội muốn ca ca đưa muội đi cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa trên đường lớn!"
Hứa Tư đã hiểu rõ mục đích tới đây của nàng, gật gật đầu nói: "Ngày mai ta đi xin ý kiến của mẫu thân, nếu người cho phép ta sẽ đưa A Vụ đi."
Nghe vậy, Hứa Tri Vụ thật sự hài lòng, quả nhiên Hứa Tư đã có chút nghe lời rồi.
Ước chừng lúc này đã quá nửa đêm, mưa to gió lớn bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.
"Còn phải trốn bao lâu nữa?" Hứa Tư hỏi.
Hứa Tri Vụ ngáp một cái, không xác định mà nói: "Trốn đến khi nào Lôi Công về nhà, chắc còn rất lâu nữa….." Nói xong một câu, lại ngáp một cái thật dài, Hứa Tư nghe tiếng ngáp này liền cảm thấy mệt mỏi.
Cơn buồn ngủ ập tới, Hứa Tri Vụ gian nan đấu tranh một hồi vẫn là gật gà gật gù, dạ minh châu cũng không thể nắm chặt, bộp một tiếng rơi xuống lăn một đoạn trên giường, rồi sau đó bị chăn cản lại.
Hứa Tư thấy nàng đã nhắm mắt lại, nằm sấp ngủ bèn đưa tay lật chăn ra, lay lay vai nàng: "A Vụ, A Vụ?"
Hứa Tri Vụ không phản ứng, cứ như vậy bĩu môi nằm trên giường, má thịt mềm mại áp vào chăn có chút phồng lên.
Tiếng mưa bên ngoài rất lớn, xen lẫn tiếng sấm. Hứa Tư xuống giường, sau đó đẩy hé cửa sổ ra, hơi nước lập tức ập đến trước mặt. Lại xoay người nhìn Hứa Tri Vụ đang ngủ say trên giường, thở dài một hơi, từ bỏ ý định đưa nàng về.
Hắn không hề đánh thức nàng, đi đến mép giường đỡ nàng lật lại, để nàng nằm ngửa lên.
Rồi mở chăn ra đặt bên cạnh giường kế bên Hứa Tri Vụ, chèn các góc chăn cẩn thận.
Rồi sau đó Hứa Tư ghé vào một bên mép giường, nhắm mắt lại trước ánh sáng của dạ minh châu.
Hứa Tri Vụ ngủ vô cùng say sưa, cũng không biết vì sao nàng lại cảm thấy giường của người khác có vẻ mềm mại thoải mái hơn. Nằm trên giường của mình cứ lăn qua lộn lại không ngủ được, vậy mà ở trên giường người khác lại ngủ ngon lành.
Hôm sau vừa mở mắt, Hứa Tư đã không còn bên cạnh. Hứa Tri Vụ ngáp một cái, gãi gãi bên má.
"Sao cô nương lại ngủ trong phòng công tử thế, nhờ Tùng Đào nói với chúng tôi, chúng tôi mới biết được." Tiêu Vĩ đi tới, đẩy Lục Khởi sang bên, cười nịnh hỏi: "Cô nương ngủ ngon không?"
Hứa Tri Vụ nhắm mắt lại gật đầu: "Hứa Tư đâu rồi?"
"Công tử ra ngoài từ sớm, có lẽ là qua bên chỗ của phu nhân rồi."
Trong sảnh chính, Hứa Tư nói với Hứa mẫu chuyện Hứa Tri Vụ muốn ra ngoài cưỡi ngựa, Hứa mẫu gật đầu: "Tiểu Tư đưa nó đi thì mẫu thân đương nhiên yên tâm. Việc này cũng làm phiền Tiểu Tư, A Vụ nó không hiểu chuyện…."
Hứa Tư lắc đầu kèm theo nụ cười: "Không sao cả, vừa lúc con cũng muốn ra ngoài đi dạo mà."
"Ta nghe hạ nhân nói hôm qua ở A Vụ ngủ trong phòng con à?"
Hứa Tư tức khắc làm sáng tỏ sự tình: "Đêm qua mưa lớn nên không tiện đưa A Vụ trở về. Nhưng mà con không hề nằm trên giường, con và A Vụ ngủ riêng."
Giải thích xong rồi Hứa Tư mới giương mắt nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt buồn cười của Hứa mẫu, chẳng hiểu sao có chút lúng túng.
Hứa mẫu cười một hồi mới nói: "Tiểu Tư à, A Vụ là gì của con?"
"....Muội muội."
"Chính là vậy, nếu là huynh muội rồi, nó lại còn nhỏ, cho dù ngủ chung giường đi nữa thì mẫu thân sao có thể trách móc các con chứ?"
Ánh mắt Hứa Tư hơi chuyển động, vẫn không nói gì.
"Tiểu Tư, con đã có tên trong gia phả của Hứa gia, vậy đương nhiên có quan hệ huynh muội với A Vụ, với ta là nương con, đừng nên khách khí như thế, con thấy đúng không?" Ánh mắt nhu hoà của Hứa mẫu nhìn hắn, âm thầm nghĩ, Hứa Tư là con dòng chính, sau này sẽ thừa kế nhà bọn họ, thân càng thêm thân.
Hứa Tư không biết bản thân có cảm nghĩ gì, lòng hơi buồn. Hứa gia coi hắn là người thân, lại không ngờ rằng hắn chỉ coi nơi này là nơi tị nạn.
Hắn thu lại suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ nên rời đi nhưng Hứa Tư lại mím môi, nói thêm một câu: "Bên cạnh A Vụ muội muội có một nha hoàn tên Tiêu Vĩ, ít nhiều có xúi giục không hay, mẫu thân nên lưu ý một chút."
Hứa mẫu sửng sốt, Hứa Tư lại hành lễ, xoay người cáo từ.
Không cần nói nhiều, càng không thể nói nhiều. Nếu như Hứa mẫu quan tâm, ắt hẳn sẽ điều tra.
Đêm qua nhờ có tiểu cô nương cho mượn ánh sáng, tuy rằng bị chiếm giường nệm nhưng không bị ác mộng quấy rầy.
Giúp tiểu cô nương trừ bỏ một mối tai hoạ ngầm, coi như có qua có lại.
Trước mặt có một nha hoàn đi đến, sau khi hành lễ với hắn liền đi tới nói gì đó vào tai Hứa mẫu, sau đó Hứa mẫu liền gọi hắn lại: "Tiểu Tư khoan đi đã, đợi một chút có khách đến, nhân đây Tiểu Tư hãy gặp mặt một lần."
Bên này Hứa Tri Vụ vừa mặc xong xiêm y, Thiện cô liền đẩy cửa đi vào, đứng ở trước mép giường nhìn nàng, thở dài một hơi rồi mới mở miệng nói: "Cô nương sao có thể ngủ chung với công tử như vậy?"
Hứa Tri Vụ lập tức ngồi xuống đàng hoàng, giương mắt nhìn Thiện cô, dáng vẻ chuẩn bị nghe giáo huấn.
"Cô nương là nữ nhi, công tử là nam nhi, cứ cho là còn nhỏ tuổi nhưng nằm chung với nhau cũng không ra thể thống gì. Người xưa dạy nam nữ từ bảy tuổi không thể ngủ chung…."
"Thiện cô cô, A Vụ còn chưa được bảy tuổi mà."
Thiện cô không hề bị lời nói ngây ngô chọc cười, nghiêm khắc nói: "Vậy cũng không được, từ bây giờ tính luôn, hy vọng cô nương ghi nhớ."
Hứa Tri Vụ rầu rĩ gật đầu.
"Thêm nữa, hôm nay Ngụy gia đưa Ngụy tiểu công tử đến phủ ta, cô nương sửa soạn xong xuôi thì hãy đến sảnh chính đi. Ngụy tiểu công tử tới là để xin lỗi, cô nương nên mở lòng khoan dung một chút, suy cho cùng Ngụy Tư Mã từ trước tới nay luôn cẩn trọng làm việc cho lão gia, không nên để chuyện bé xé ra to."
Hứa Tri Vụ nhớ lại mấy con sâu xanh lè biết bay kia liền tức sôi máu, chỉ hận không thể xông đến mắng ca ca của A Nhàn một trận. Nhưng Thiện cô vẫn còn đứng trước mặt nàng, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Thiện cô rời đi rồi, Hứa Tri Vụ mới dám thả lỏng, khi thấy dáng vẻ tai qua nạn khỏi của Tiêu Vĩ và Lục Khởi thì nhịn không được cười ha ha.
Hứa Tri Vụ ăn sáng xong rồi mới ra cửa. Mưa đã tạnh từ lâu, trong không khí vẫn còn mùi của hơi đất và cây cỏ.
Đến sảnh chính, lúc này Ngụy phu nhân đã tới rồi, nhi tử và nữ nhi đứng bên cạnh bà, Ngụy tiểu công tử và Ngụy Vân Nhàn còn chưa ngồi xuống, hiển nhiên là vừa tới không lâu.
Hứa Tư nghiêm chỉnh ngồi ở một bên, vốn dĩ Ngụy phu nhân đang nói chuyện với Hứa Tư, vừa thấy Hứa Tri Vụ đến liền gọi nàng đến gần: "Ai da A Vụ của chúng ta tới rồi, để bá mẫu nhìn xem nào."
Ngụy Vân Nhàn cũng chớp ánh mắt chào hỏi với Hứa Tri Vụ, mà Ngụy tiểu công tử lại ngoảnh mặt đi không thèm nhìn nàng.
Hứa Tri Vụ đi đến, ngoan ngoãn chào Ngụy phu nhân.
"Nào, Vân Tiêu, con hãy nhận lỗi với A Vụ muội muội đi." Ngụy phu nhân đẩy Ngụy Vân Tiêu về phía trước rồi sau đó nhìn Hứa mẫu nói: "Đứa nhỏ Vân Tiêu này thích A Vụ đó, chỉ là tính tình nó bướng bỉnh nên mới hù doạ A Vụ. Hôm nay dẫn nó đến đây để chuộc tội."
Hứa mẫu liền cười: "Đều là hài tử cả mà, hà tất phải chuộc lỗi như vậy chứ. A Vụ nhà ta cũng thật là, nhõng nhẽo quá."
Hai người lớn từ đầu đến cuối đều hoà thuận vui vẻ, vậy mà Hứa Tri Vụ và Ngụy Vân Tiêu lại trừng mắt lẫn nhau, ai cũng không chịu nhường người kia.
Ngụy phu nhân tiếp tục đẩy đẩy Ngụy Vân Tiêu, ám chỉ cậu hãy xin lỗi, một bên nói với Hứa Tri Vụ: "Vân Tiêu ca ca của con biết sai rồi, sau này sẽ đối xử tốt với A Vụ."
Thấy Ngụy Vân Tiêu cứng miệng không chịu nói, sắc mặt Ngụy phu nhân từ từ thay đổi.
Tình cảnh ngày càng ngượng ngùng, đại khái Ngụy phu nhân chưa từng nghĩ đến việc bắt Ngụy Vân Tiêu xin lỗi lại khó đến vậy.
Hứa Tri Vụ di chuyển đến bên cạnh Hứa Tư, kéo kéo tay áo Hứa Tư, nhìn Ngụy Vân Tiêu nói: "Đây mới là ca ca của ta, huynh ấy sẽ rất tốt với ta."
Tình cảnh trở nên cực kỳ xấu hổ, trong chớp mắt vẻ mặt Hứa mẫu trở nên cứng đờ, sau đó nhẹ mắng Hứa Tri Vụ: "A Vụ không được vô lễ như vậy."
Mà ở nơi này lại có hai người không hề bị lúng túng, một người là Ngụy Vân Nhàn. Cô nương này đang lén lút cười trên nỗi đau người khác, thỉnh thoảng liếc nhìn ca ca một cái, hả hê khi cậu bị ăn mắng.
Người còn lại là Hứa Tư, hắn rũ mắt nhìn cổ tay áo bị Hứa Tri Vụ lôi kéo, cảm nhận được thiếu niên họ Ngụy nhỏ tuổi hơn đang giương đôi mắt trừng trừng hắn, Hứa Tư theo bản năng mà kéo Hứa Tri Vụ lùi ra phía sau, ngăn chặn ánh mắt của thiếu niên kia.
Hắn không khỏi nghĩ, Hứa Tri Vụ ngay lúc này cam tâm tình nguyện gọi hắn là ca ca, hẳn là bởi vì xuất hiện một kẻ khiến nàng ghét hơn.
"Ngụy phu nhân à, thôi đừng xin lỗi nữa, cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu. Mới nãy Tiểu Tư còn xin muội đưa A Vụ ra ngoài cưỡi ngựa đó, muội thấy hay là cho bọn chúng đi cùng nhau, bồi dưỡng tình cảm, có phải vậy không?"
Ngụy phu nhân cũng xướng theo, trừng mắt liếc Ngụy Vân Tiêu một cái rồi gật đầu phụ hoạ: "Đúng đó, nào Vân Tiêu Vân Nhàn à, hai con ra ngoài chơi đi, đừng đi quá xa."
Đến khi Hứa Tư, Hứa Tri Vụ, Ngụy Vân Nhàn, Ngụy Vân Tiêu đứng ở ngoài tiền viện, Hứa Tri Vụ đột nhiên hỏi: "Chúng ta định hôm nay sẽ đi cưỡi ngựa nhưng bốn người thì cưỡi thế nào đây?"
Hứa Tư nhắm mắt, đối với chuyện lát nữa phải đưa ba hài tử đáng lo ra ngoài liền cảm thấy đau đầu.
Mà huynh muội Ngụy gia cũng ngơ ngác nhìn nhau, cưỡi thế nào nhỉ?
Hứa Tri Vụ kéo Ngụy Vân Nhàn qua bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Hứa Tư biết cưỡi ngựa, ca ca tỷ có biết không?"
Ngụy Vân Nhàn cũng nhỏ giọng đáp: "Hắn cưỡi ngựa thế nào được chứ?"
Hai tiểu cô nương tự cho là giọng rất nhỏ nhưng thật ra—Hứa Tư: Nghe được Hứa Tri Vụ gọi thẳng tên hắn.
Ngụy Vân Tiêu: ?
Trong bốn người chỉ có Hứa Tư biết cưỡi ngựa, vì vậy Hứa Tư nói: "Hôm nay không cưỡi ngựa nữa, đến viện của ta ngồi chơi một chút đi."
"Hả?" Hứa Tri Vụ không vui, giọng dứt khoát đề nghị: "Chúng ta đi cưỡi ngựa, để A Nhàn và ca ca tỷ ấy chơi cái khác đi."
Hứa Tư nhẹ nhàng lắc đầu: "A Vụ muội muội, như thế không hợp đạo đãi khách, huống hồ Ngụy cô nương là bạn tốt của muội—"
Còn chưa nói xong, Ngụy Vân Nhàn đưa tay lên: "A Vụ đi cưỡi ngựa đi, ta sẽ canh chừng ca ca."
Hứa Tri Vụ: "Ừm ừm."
Ngụy Vân Tiêu: ?
"Không tốt đâu, trở về mẫu thân sẽ lại cằn nhằn muội đó." Hứa Tư kéo tay Hứa Tri Vụ đi đến viện của hắn.
Hứa Tri Vụ bị kéo đi vài bước mới quay lại trừng mắt Ngụy Vân Tiêu: "Đều tại ngươi!"
Ngụy Vân Tiêu đang muốn phản bác lại liền nghe muội muội cậu lớn tiếng phụ hoạ: "Đúng, đều tại ca ca!"
Trong Tùng Phong viện.
Ngụy Vân Nhàn múc một muỗng đá bào cho vào miệng, đột nhiên đứng lên: "A Vụ, ta nghĩ ra một trò chơi rất vui!" Rồi sau đó áp sát lại nhỏ giọng nói cái gì đó với Hứa Tri Vụ.
Vất vả lắm mới khiến cho mấy củ cải nhỏ này an phận ngồi xuống ăn đá bào, Hứa Tư nghe hai tiểu cô nương ngồi kế bên thì thà thì thầm, thái dương giật giật, nảy sinh dự cảm không hay.
"Vui! Cái này chơi vui nè!" Hứa Tri Vụ cũng bỏ đá bào đứng dậy, đã vậy ánh mắt còn ngó sang Hứa Tư.
Dự cảm không hay của Hứa Tư càng thêm mãnh liệt.
Ngụy Vân Nhàn được Hứa Tri Vụ tán thành, tinh thần phấn chấn, vỗ vỗ tay nói: "Chúng ta hãy cùng nhau thành thân đi! Ta sẽ làm bà mối!"
A Vụ vội giơ tay: "Ta đương nhiên sẽ làm tân nương xinh đẹp!"
Ngụy Vân Nhàn: "Được! Đồng ý! Vậy ca ca muội sẽ làm tân lang, huynh khá ấy tuấn tú!"
Hứa Tư: …..
Ngụy Vân Nhàn lại nhìn về phía ca ca nàng ấy: "Còn lại ca ca ta, coi như….một con ngựa đi! Tân lang cần cưỡi ngựa tới đón tân nương!"
Ngụy Vân Tiêu: ???
Cô nương bé nhỏ với đôi mắt đen lúng liếng mở to, vẻ mặt đều là sự chờ mong.
Ánh sáng của dạ minh châu cũng không gây chói mắt, Hứa Tư lập tức thích ứng với nó, cũng cảm nhận được hơi ấm từ ánh sáng đó, làm khí lạnh trên người hắn dần dần tản đi.
"Đây là cái gì?" Nói một câu, Hứa Tư mới phát hiện hắn hơi lạc giọng.
"Mứt táo đó."
Hứa Tri Vụ nhân lúc hắn mở miệng thì nhét mứt táo vào miệng hắn, có chút chột dạ chớp chớp mắt. Nói cho cùng mứt táo này nàng giữ hai ngày rồi, cũng không biết có bị hư không.
Có điều sau khi thấy Hứa Tư ăn xong không có phản ứng gì, Hứa Tri Vụ chẳng còn chột dạ nữa: "Ngọt không?"
Hứa Tư không trả lời, chỉ rũ mắt nhìn dạ minh châu của nàng, cả người có loại cảm giác vô định, vừa như trong giấc mơ điên cuồng giãy giụa, sau đó lại đột ngột đi đến nơi mênh mang trống trải, băn khoăn không biết đi đâu về đâu.
Hứa Tri Vụ không hề nhận ra dáng vẻ buồn tẻ của hắn, chỉ thấy hắn cứ nhìn dạ minh châu của mình, dứt khoát hỏi: "Ngươi muốn Tiểu Dạ của ta à? Không được đâu, đây là quà thôi nôi của A Vụ, không thể cho ai cả."
Hứa Tư vẫn trầm mặc, hắn chậm chạp đưa tay xoa xoa thái dương đang căng thẳng, dời ánh mắt khỏi viên dạ minh châu của Hứa Tri Vụ, dừng lại ở vầng sáng nhẹ dịu đang rọi lên khoảng trống trên giường, nhận ra nhịp tim đang từ từ ổn định.
Tiểu cô nương trước mặt hình như vừa tắm gội hồi tối, trên người có hương thơm mát mẻ sạch sẽ, nhẹ nhàng tinh tế cuốn đi mồ hôi lạnh trên người Hứa Tư. Hơi lạnh một chút nhưng Hứa Tư chẳng nhúc nhích, thậm chí không thèm kéo chăn đắp cho mình.
"Ầm ầm—"
Ngoài phòng lại vang lên tiếng sấm, Hứa Tư chẳng hề phản ứng, giống như không nghe thấy vậy. Còn Hứa Tri Vụ lại run cả người, cực kỳ nhanh nhẹn mà bò lên trên giường, đảo khách thành chủ kéo lấy chăn, trùm qua đầu, che kín mít cả người.
Để lại Hứa Tư ngồi ở ngoài chăn ôm một cục ngẩn ngơ.
Qua một lúc, từ cái khối trùm kín mít đó hé ra một cái lỗ nhỏ, Hứa Tri Vụ dùng đầu gối đi mấy bước, rất hào phóng trùm cả Hứa Tư vào trong, vải vóc mềm mại còn phất ngang mặt hắn.
Hứa Tư giật mình, có chút không quen nghiêng đầu tránh né.
Trong không gian nhỏ hẹp, ánh sáng dạ minh châu càng rực rỡ, Hứa Tri Vụ ghé mặt lại gần, nâng cằm nói: "Thấy ta đối với ngươi tốt chưa? Còn giúp ngươi trốn Lôi Công đó."
"Trốn Lôi Công?"
"Ừm." Hứa Tri Vụ nói thật nhỏ: "Mẫu thân từng nói, Lôi Công sẽ trừng phạt những đứa trẻ không nghe lời."
Hứa Tư vừa nghe Hứa Tri Vụ nói ra suy nghĩ thì lập tức bật cười, thì ra Hứa Tri Vụ cũng biết tự nhìn nhận bản thân.
"Vậy chắc Lôi Công sẽ không phạt ta đâu." Hứa Tư nói.
"Sao ngươi có thể nghĩ như vậy chứ, lỡ như ông ấy đánh sai người thì sao. Dù sao ngươi cũng ngồi gần ta mà."
Hứa Tri Vụ đè chặt góc chăn, tạo được một không gian ở giữa nhưng đối với Hứa Tư mà nói thì vẫn quá chật chội, hắn rất muốn chui ra ngoài—
"Ơ kìa, ngươi đừng ra ngoài." Hứa Tri Vụ vội vàng giữ chặt cánh tay Hứa Tư, dùng giọng điệu nghiêm túc dặn dò: "Hãy đợi ở trong này, trong này an toàn nhất. Lôi Công Điện Mẫu sẽ không thể phát hiện ra chúng ta, biết chưa?"
Tiểu cô nương kéo hắn thật sát, cánh tay lạnh lạnh trơn nhẵn bám lấy hắn. Hứa Tư muốn ngồi xích ra một chút nhưng không gian mà Hứa Tri Vụ tạo ra không lớn bao nhiêu, trong chăn đều là hương thơm sạch sẽ sau khi tắm, hô hấp khiến không khí ấm dần lên, ánh sáng dạ minh châu cứ lặng lẽ lan toả. Cơn ác mộng vừa rồi dường như thoáng cái liền cách hắn rất xa.
Hứa Tri Vụ cong người lại nằm xuống cạnh Hứa Tư, cong cong đôi mắt cười rồi nhỏ giọng nói với hắn: "Ngươi cảm thấy ta đối với ngươi có tốt không?"
Hứa Tư nhắm hai mắt lại bất đắc dĩ thở ra một hơi: "Chưa kêu ca ca."
"À, ca ca, muội đối với huynh có tốt không?"
Hứa Tư liền mở mắt ra hỏi: "A Vụ muốn ca ca làm gì?"
"Muội muốn…" Hứa Tri Vụ đảo tròng mắt, nhân cơ hội yêu cầu: "Muội muốn ca ca đưa muội đi cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa trên đường lớn!"
Hứa Tư đã hiểu rõ mục đích tới đây của nàng, gật gật đầu nói: "Ngày mai ta đi xin ý kiến của mẫu thân, nếu người cho phép ta sẽ đưa A Vụ đi."
Nghe vậy, Hứa Tri Vụ thật sự hài lòng, quả nhiên Hứa Tư đã có chút nghe lời rồi.
Ước chừng lúc này đã quá nửa đêm, mưa to gió lớn bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.
"Còn phải trốn bao lâu nữa?" Hứa Tư hỏi.
Hứa Tri Vụ ngáp một cái, không xác định mà nói: "Trốn đến khi nào Lôi Công về nhà, chắc còn rất lâu nữa….." Nói xong một câu, lại ngáp một cái thật dài, Hứa Tư nghe tiếng ngáp này liền cảm thấy mệt mỏi.
Cơn buồn ngủ ập tới, Hứa Tri Vụ gian nan đấu tranh một hồi vẫn là gật gà gật gù, dạ minh châu cũng không thể nắm chặt, bộp một tiếng rơi xuống lăn một đoạn trên giường, rồi sau đó bị chăn cản lại.
Hứa Tư thấy nàng đã nhắm mắt lại, nằm sấp ngủ bèn đưa tay lật chăn ra, lay lay vai nàng: "A Vụ, A Vụ?"
Hứa Tri Vụ không phản ứng, cứ như vậy bĩu môi nằm trên giường, má thịt mềm mại áp vào chăn có chút phồng lên.
Tiếng mưa bên ngoài rất lớn, xen lẫn tiếng sấm. Hứa Tư xuống giường, sau đó đẩy hé cửa sổ ra, hơi nước lập tức ập đến trước mặt. Lại xoay người nhìn Hứa Tri Vụ đang ngủ say trên giường, thở dài một hơi, từ bỏ ý định đưa nàng về.
Hắn không hề đánh thức nàng, đi đến mép giường đỡ nàng lật lại, để nàng nằm ngửa lên.
Rồi mở chăn ra đặt bên cạnh giường kế bên Hứa Tri Vụ, chèn các góc chăn cẩn thận.
Rồi sau đó Hứa Tư ghé vào một bên mép giường, nhắm mắt lại trước ánh sáng của dạ minh châu.
Hứa Tri Vụ ngủ vô cùng say sưa, cũng không biết vì sao nàng lại cảm thấy giường của người khác có vẻ mềm mại thoải mái hơn. Nằm trên giường của mình cứ lăn qua lộn lại không ngủ được, vậy mà ở trên giường người khác lại ngủ ngon lành.
Hôm sau vừa mở mắt, Hứa Tư đã không còn bên cạnh. Hứa Tri Vụ ngáp một cái, gãi gãi bên má.
"Sao cô nương lại ngủ trong phòng công tử thế, nhờ Tùng Đào nói với chúng tôi, chúng tôi mới biết được." Tiêu Vĩ đi tới, đẩy Lục Khởi sang bên, cười nịnh hỏi: "Cô nương ngủ ngon không?"
Hứa Tri Vụ nhắm mắt lại gật đầu: "Hứa Tư đâu rồi?"
"Công tử ra ngoài từ sớm, có lẽ là qua bên chỗ của phu nhân rồi."
Trong sảnh chính, Hứa Tư nói với Hứa mẫu chuyện Hứa Tri Vụ muốn ra ngoài cưỡi ngựa, Hứa mẫu gật đầu: "Tiểu Tư đưa nó đi thì mẫu thân đương nhiên yên tâm. Việc này cũng làm phiền Tiểu Tư, A Vụ nó không hiểu chuyện…."
Hứa Tư lắc đầu kèm theo nụ cười: "Không sao cả, vừa lúc con cũng muốn ra ngoài đi dạo mà."
"Ta nghe hạ nhân nói hôm qua ở A Vụ ngủ trong phòng con à?"
Hứa Tư tức khắc làm sáng tỏ sự tình: "Đêm qua mưa lớn nên không tiện đưa A Vụ trở về. Nhưng mà con không hề nằm trên giường, con và A Vụ ngủ riêng."
Giải thích xong rồi Hứa Tư mới giương mắt nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt buồn cười của Hứa mẫu, chẳng hiểu sao có chút lúng túng.
Hứa mẫu cười một hồi mới nói: "Tiểu Tư à, A Vụ là gì của con?"
"....Muội muội."
"Chính là vậy, nếu là huynh muội rồi, nó lại còn nhỏ, cho dù ngủ chung giường đi nữa thì mẫu thân sao có thể trách móc các con chứ?"
Ánh mắt Hứa Tư hơi chuyển động, vẫn không nói gì.
"Tiểu Tư, con đã có tên trong gia phả của Hứa gia, vậy đương nhiên có quan hệ huynh muội với A Vụ, với ta là nương con, đừng nên khách khí như thế, con thấy đúng không?" Ánh mắt nhu hoà của Hứa mẫu nhìn hắn, âm thầm nghĩ, Hứa Tư là con dòng chính, sau này sẽ thừa kế nhà bọn họ, thân càng thêm thân.
Hứa Tư không biết bản thân có cảm nghĩ gì, lòng hơi buồn. Hứa gia coi hắn là người thân, lại không ngờ rằng hắn chỉ coi nơi này là nơi tị nạn.
Hắn thu lại suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ nên rời đi nhưng Hứa Tư lại mím môi, nói thêm một câu: "Bên cạnh A Vụ muội muội có một nha hoàn tên Tiêu Vĩ, ít nhiều có xúi giục không hay, mẫu thân nên lưu ý một chút."
Hứa mẫu sửng sốt, Hứa Tư lại hành lễ, xoay người cáo từ.
Không cần nói nhiều, càng không thể nói nhiều. Nếu như Hứa mẫu quan tâm, ắt hẳn sẽ điều tra.
Đêm qua nhờ có tiểu cô nương cho mượn ánh sáng, tuy rằng bị chiếm giường nệm nhưng không bị ác mộng quấy rầy.
Giúp tiểu cô nương trừ bỏ một mối tai hoạ ngầm, coi như có qua có lại.
Trước mặt có một nha hoàn đi đến, sau khi hành lễ với hắn liền đi tới nói gì đó vào tai Hứa mẫu, sau đó Hứa mẫu liền gọi hắn lại: "Tiểu Tư khoan đi đã, đợi một chút có khách đến, nhân đây Tiểu Tư hãy gặp mặt một lần."
Bên này Hứa Tri Vụ vừa mặc xong xiêm y, Thiện cô liền đẩy cửa đi vào, đứng ở trước mép giường nhìn nàng, thở dài một hơi rồi mới mở miệng nói: "Cô nương sao có thể ngủ chung với công tử như vậy?"
Hứa Tri Vụ lập tức ngồi xuống đàng hoàng, giương mắt nhìn Thiện cô, dáng vẻ chuẩn bị nghe giáo huấn.
"Cô nương là nữ nhi, công tử là nam nhi, cứ cho là còn nhỏ tuổi nhưng nằm chung với nhau cũng không ra thể thống gì. Người xưa dạy nam nữ từ bảy tuổi không thể ngủ chung…."
"Thiện cô cô, A Vụ còn chưa được bảy tuổi mà."
Thiện cô không hề bị lời nói ngây ngô chọc cười, nghiêm khắc nói: "Vậy cũng không được, từ bây giờ tính luôn, hy vọng cô nương ghi nhớ."
Hứa Tri Vụ rầu rĩ gật đầu.
"Thêm nữa, hôm nay Ngụy gia đưa Ngụy tiểu công tử đến phủ ta, cô nương sửa soạn xong xuôi thì hãy đến sảnh chính đi. Ngụy tiểu công tử tới là để xin lỗi, cô nương nên mở lòng khoan dung một chút, suy cho cùng Ngụy Tư Mã từ trước tới nay luôn cẩn trọng làm việc cho lão gia, không nên để chuyện bé xé ra to."
Hứa Tri Vụ nhớ lại mấy con sâu xanh lè biết bay kia liền tức sôi máu, chỉ hận không thể xông đến mắng ca ca của A Nhàn một trận. Nhưng Thiện cô vẫn còn đứng trước mặt nàng, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Thiện cô rời đi rồi, Hứa Tri Vụ mới dám thả lỏng, khi thấy dáng vẻ tai qua nạn khỏi của Tiêu Vĩ và Lục Khởi thì nhịn không được cười ha ha.
Hứa Tri Vụ ăn sáng xong rồi mới ra cửa. Mưa đã tạnh từ lâu, trong không khí vẫn còn mùi của hơi đất và cây cỏ.
Đến sảnh chính, lúc này Ngụy phu nhân đã tới rồi, nhi tử và nữ nhi đứng bên cạnh bà, Ngụy tiểu công tử và Ngụy Vân Nhàn còn chưa ngồi xuống, hiển nhiên là vừa tới không lâu.
Hứa Tư nghiêm chỉnh ngồi ở một bên, vốn dĩ Ngụy phu nhân đang nói chuyện với Hứa Tư, vừa thấy Hứa Tri Vụ đến liền gọi nàng đến gần: "Ai da A Vụ của chúng ta tới rồi, để bá mẫu nhìn xem nào."
Ngụy Vân Nhàn cũng chớp ánh mắt chào hỏi với Hứa Tri Vụ, mà Ngụy tiểu công tử lại ngoảnh mặt đi không thèm nhìn nàng.
Hứa Tri Vụ đi đến, ngoan ngoãn chào Ngụy phu nhân.
"Nào, Vân Tiêu, con hãy nhận lỗi với A Vụ muội muội đi." Ngụy phu nhân đẩy Ngụy Vân Tiêu về phía trước rồi sau đó nhìn Hứa mẫu nói: "Đứa nhỏ Vân Tiêu này thích A Vụ đó, chỉ là tính tình nó bướng bỉnh nên mới hù doạ A Vụ. Hôm nay dẫn nó đến đây để chuộc tội."
Hứa mẫu liền cười: "Đều là hài tử cả mà, hà tất phải chuộc lỗi như vậy chứ. A Vụ nhà ta cũng thật là, nhõng nhẽo quá."
Hai người lớn từ đầu đến cuối đều hoà thuận vui vẻ, vậy mà Hứa Tri Vụ và Ngụy Vân Tiêu lại trừng mắt lẫn nhau, ai cũng không chịu nhường người kia.
Ngụy phu nhân tiếp tục đẩy đẩy Ngụy Vân Tiêu, ám chỉ cậu hãy xin lỗi, một bên nói với Hứa Tri Vụ: "Vân Tiêu ca ca của con biết sai rồi, sau này sẽ đối xử tốt với A Vụ."
Thấy Ngụy Vân Tiêu cứng miệng không chịu nói, sắc mặt Ngụy phu nhân từ từ thay đổi.
Tình cảnh ngày càng ngượng ngùng, đại khái Ngụy phu nhân chưa từng nghĩ đến việc bắt Ngụy Vân Tiêu xin lỗi lại khó đến vậy.
Hứa Tri Vụ di chuyển đến bên cạnh Hứa Tư, kéo kéo tay áo Hứa Tư, nhìn Ngụy Vân Tiêu nói: "Đây mới là ca ca của ta, huynh ấy sẽ rất tốt với ta."
Tình cảnh trở nên cực kỳ xấu hổ, trong chớp mắt vẻ mặt Hứa mẫu trở nên cứng đờ, sau đó nhẹ mắng Hứa Tri Vụ: "A Vụ không được vô lễ như vậy."
Mà ở nơi này lại có hai người không hề bị lúng túng, một người là Ngụy Vân Nhàn. Cô nương này đang lén lút cười trên nỗi đau người khác, thỉnh thoảng liếc nhìn ca ca một cái, hả hê khi cậu bị ăn mắng.
Người còn lại là Hứa Tư, hắn rũ mắt nhìn cổ tay áo bị Hứa Tri Vụ lôi kéo, cảm nhận được thiếu niên họ Ngụy nhỏ tuổi hơn đang giương đôi mắt trừng trừng hắn, Hứa Tư theo bản năng mà kéo Hứa Tri Vụ lùi ra phía sau, ngăn chặn ánh mắt của thiếu niên kia.
Hắn không khỏi nghĩ, Hứa Tri Vụ ngay lúc này cam tâm tình nguyện gọi hắn là ca ca, hẳn là bởi vì xuất hiện một kẻ khiến nàng ghét hơn.
"Ngụy phu nhân à, thôi đừng xin lỗi nữa, cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu. Mới nãy Tiểu Tư còn xin muội đưa A Vụ ra ngoài cưỡi ngựa đó, muội thấy hay là cho bọn chúng đi cùng nhau, bồi dưỡng tình cảm, có phải vậy không?"
Ngụy phu nhân cũng xướng theo, trừng mắt liếc Ngụy Vân Tiêu một cái rồi gật đầu phụ hoạ: "Đúng đó, nào Vân Tiêu Vân Nhàn à, hai con ra ngoài chơi đi, đừng đi quá xa."
Đến khi Hứa Tư, Hứa Tri Vụ, Ngụy Vân Nhàn, Ngụy Vân Tiêu đứng ở ngoài tiền viện, Hứa Tri Vụ đột nhiên hỏi: "Chúng ta định hôm nay sẽ đi cưỡi ngựa nhưng bốn người thì cưỡi thế nào đây?"
Hứa Tư nhắm mắt, đối với chuyện lát nữa phải đưa ba hài tử đáng lo ra ngoài liền cảm thấy đau đầu.
Mà huynh muội Ngụy gia cũng ngơ ngác nhìn nhau, cưỡi thế nào nhỉ?
Hứa Tri Vụ kéo Ngụy Vân Nhàn qua bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Hứa Tư biết cưỡi ngựa, ca ca tỷ có biết không?"
Ngụy Vân Nhàn cũng nhỏ giọng đáp: "Hắn cưỡi ngựa thế nào được chứ?"
Hai tiểu cô nương tự cho là giọng rất nhỏ nhưng thật ra—Hứa Tư: Nghe được Hứa Tri Vụ gọi thẳng tên hắn.
Ngụy Vân Tiêu: ?
Trong bốn người chỉ có Hứa Tư biết cưỡi ngựa, vì vậy Hứa Tư nói: "Hôm nay không cưỡi ngựa nữa, đến viện của ta ngồi chơi một chút đi."
"Hả?" Hứa Tri Vụ không vui, giọng dứt khoát đề nghị: "Chúng ta đi cưỡi ngựa, để A Nhàn và ca ca tỷ ấy chơi cái khác đi."
Hứa Tư nhẹ nhàng lắc đầu: "A Vụ muội muội, như thế không hợp đạo đãi khách, huống hồ Ngụy cô nương là bạn tốt của muội—"
Còn chưa nói xong, Ngụy Vân Nhàn đưa tay lên: "A Vụ đi cưỡi ngựa đi, ta sẽ canh chừng ca ca."
Hứa Tri Vụ: "Ừm ừm."
Ngụy Vân Tiêu: ?
"Không tốt đâu, trở về mẫu thân sẽ lại cằn nhằn muội đó." Hứa Tư kéo tay Hứa Tri Vụ đi đến viện của hắn.
Hứa Tri Vụ bị kéo đi vài bước mới quay lại trừng mắt Ngụy Vân Tiêu: "Đều tại ngươi!"
Ngụy Vân Tiêu đang muốn phản bác lại liền nghe muội muội cậu lớn tiếng phụ hoạ: "Đúng, đều tại ca ca!"
Trong Tùng Phong viện.
Ngụy Vân Nhàn múc một muỗng đá bào cho vào miệng, đột nhiên đứng lên: "A Vụ, ta nghĩ ra một trò chơi rất vui!" Rồi sau đó áp sát lại nhỏ giọng nói cái gì đó với Hứa Tri Vụ.
Vất vả lắm mới khiến cho mấy củ cải nhỏ này an phận ngồi xuống ăn đá bào, Hứa Tư nghe hai tiểu cô nương ngồi kế bên thì thà thì thầm, thái dương giật giật, nảy sinh dự cảm không hay.
"Vui! Cái này chơi vui nè!" Hứa Tri Vụ cũng bỏ đá bào đứng dậy, đã vậy ánh mắt còn ngó sang Hứa Tư.
Dự cảm không hay của Hứa Tư càng thêm mãnh liệt.
Ngụy Vân Nhàn được Hứa Tri Vụ tán thành, tinh thần phấn chấn, vỗ vỗ tay nói: "Chúng ta hãy cùng nhau thành thân đi! Ta sẽ làm bà mối!"
A Vụ vội giơ tay: "Ta đương nhiên sẽ làm tân nương xinh đẹp!"
Ngụy Vân Nhàn: "Được! Đồng ý! Vậy ca ca muội sẽ làm tân lang, huynh khá ấy tuấn tú!"
Hứa Tư: …..
Ngụy Vân Nhàn lại nhìn về phía ca ca nàng ấy: "Còn lại ca ca ta, coi như….một con ngựa đi! Tân lang cần cưỡi ngựa tới đón tân nương!"
Ngụy Vân Tiêu: ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.