Chương 24:
Mạc Đà Hoang Hoang
21/09/2024
Hứa Tri Vụ bị tiếng đàn của Hứa Tư doạ giật mình, chỉ là thành thân thôi mà, có cần phản ứng mạnh vậy không?
Hứa Tư đặt trường cầm sang một bên, sau đó nhìn Hứa Tri Vụ, con ngươi đen tuyền giam hãm nàng, một hồi lâu mới hỏi: "Muội biết thành thân có ý nghĩa gì không?"
Hắn không gọi nàng là A Vụ, thái độ lại nghiêm túc vô cùng, Hứa Tri Vụ rút rút bả vai nói: "Thành thân chính là sau này ở cùng một chỗ, cùng ăn cùng ngủ, có cùng một cha nương."
"Ừ…còn gì nữa?"
"Sinh một hài tử, giống như phụ mẫu sinh ra muội vậy." Hứa Tri Vụ gãi giã cằm, ánh mắt quan sát thái độ của ca ca, giống như việc cùng ca ca sinh một đứa con cũng không tệ lắm, hắn ôn nhu tinh tế lại kiên nhẫn, không sợ con trẻ làm phiền, giao cho hắn là xong xuôi.
Lời nàng nói thật nhẹ nhàng, Hứa Tư càng thêm chắc chắn cái gì nàng cũng chưa biết, chậm chạp mà rót trà, đẩy một ly đến trước mặt Hứa Tri Vụ: "Uống một ngụm trà rồi nghĩ lại đi."
Đôi tay Hứa Tri Vụ bao bọc tách trà, chớp chớp mắt: "Còn có gì nữa đâu?"
"Huynh hỏi muội, sinh đứa bé như thế nào?"
"Hả? Thì…cứ sinh thôi."
"Phu thê và huynh muội khác nhau chỗ nào?"
"Phu thê thì không cần giữ khoảng cách." Hứa Tri Vụ rất để ý vấn đề 'giữ khoảng cách' này.
"...."
Hứa Tư thổi những lá trà trôi trên mặt nước, không hề hoang mang mà nhấp một ngụm, rồi sau đó nhìn đôi mắt mờ mịt của tiểu cô nương, đứng dậy nói: "A Vụ, ca ca sẽ không nói chuyện thành thân với trẻ con."
"Ai?"
Hứa Tri Vụ trơ mắt nhìn ca ca đứng dậy, sửa sang y phục rồi cất bước ra ngoài.
"Ca ca?" Hứa Tri Vụ vội vàng ôm lấy chân Hứa Tư từ phía sau, ngồi trên đất ăn vạ trên kéo không cho hắn đi: "Ca ca, huynh đồng ý với muội đi, thật đó, chúng ta thành thân là được rồi không phải sao? Muội sẽ đối xử tốt với huynh mà."
"A Vụ, buông ra." Hứa Tư giật giật cái chân.
"Muội không buông! Trừ phi huynh đồng ý với muội."
Mặt đất bóng loáng như gương, Hứa Tư nhích lên một bước, kéo theo Hứa Tri Vụ trượt một đoạn. Nàng vẫn không chịu buông tay, tủi thân mà gào lên: "Ca ca huynh không chịu thành thân với muội, lại muốn giữ khoảng cách với muội! Huynh chính là không thích ta, ghét bỏ ta, muốn ném ta ra xa!"
Trán Hứa Tư nhăn nhó, cúi người gỡ tay nàng ra nhưng tay hắn vừa buông ra thì Hứa Tri Vụ đã mười phần nhanh nhảu đưa cằm lại đặt lên bàn tay hắn, nháy đôi mắt lấy lòng: "Ca ca hãy cùng ta thành thân đi, đảm bảo sẽ không mệt mỏi nữa."
Hai người một kẻ năn nỉ một người cự tuyệt, một người đi một người kéo, ồn ào tới tận cửa, mở cửa ra, Hứa Tư nhìn thấy một gương mặt tươi cười hiền từ ở bên ngoài, là Hứa mẫu.
Bà nhìn tư thế của hai người, cười tủm tỉm hỏi: "A Vụ lại ức hiếp Tiểu Tư à?"
Hứa Tri Vụ vội cáo trạng: "Mẫu thân, con không có ức hiếp huynh ấy, là huynh ấy ức hiếp con."
"Ồ, Tiểu Tư ức hiếp A Vụ như thế nào?"
"Huynh ấy một hai cứ phải bắt con giữ khoảng cách, không chịu thành thân với con!"
Hứa Tri Vụ tủi thân mà ôm cứng chân Hứa Tư: "Chẳng lẽ con không tốt sao?"
"....." Cả khuôn mặt Hứa Tư đều nóng lên, bị Hứa Tri Vụ cầu hôn là một chuyện, vì vốn dĩ nàng còn chẳng hiểu gì cả, nhưng tình cảnh này lại bị Hứa mẫu nhìn thấy là chuyện khác.
Đặc biệt Hứa mẫu còn đang nén cười, nháy mắt cũng đã bật cười ra tiếng.
"A Vụ, con qua đây." Hứa mẫu vẫy tay: "Mẫu thân nói cho con biết lí do mà ca ca không cưới con."
Hứa Tri Vụ nghe vậy, do dự đứng dậy, cuối cùng chạy đến ôm Hứa mẫu, còn không quên trừng mắt liếc Hứa Tư một cái.
Mẹ con hai người rời đi rồi, Hứa Tư mới xoa trán thở dài một hơi.
"Mẫu thân, vậy vì sao huynh ấy lại không thành thân với con? Tụi con đâu phải là huynh muội cùng huyết thống đâu." Hứa Tri Vụ vẫn còn chưa nghĩ ra được.
Hứa mẫu xoa đầu nàng, cười nói: "Các con không phải huynh muội cùng huyết thống nhưng đã cùng nhau sống chung nhiều năm như vậy, Tiểu Tư sớm đã xem con như muội muội ruột thịt, trên đời làm gì có chuyện huynh muội thành thân với nhau chứ?"
"Nhưng con nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thành thân với ca ca là tốt nhất. Trưởng tỷ của A Nhàn cứ cãi nhau với phu quân hoài, cách vài ba hôm lại bỏ về nhà mẹ đẻ. Nhưng ca ca sẽ không cãi nhau với con, sẽ nhường nhịn con, thật là tốt. Hơn nữa tụi con vẫn luôn ở bên nhau, giống như phụ thần và mẫu thân vậy."
Nghe lời tiểu cô nương nói liền hiểu nàng thích ca ca, thích rất nhiều. Nàng quá ngây thơ rồi.
Hứa mẫu liền nói: "Vậy A Vụ lại đây, mẫu thân cho A Vụ xem cái này, nhớ lấy, tuyệt đối không được nói với cha, nha?"
Hứa Tri Vụ lập tức phấn khởi, nàng muốn có cùng một bí mật với mẫu thân.
Hôm sau tan học, khi Hứa Tư ra khỏi lớp liền thấy Hứa Tri Vụ đứng dưới cây hoè lớn, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, thấy hắn rồi càng có vẻ đỏ hơn, giống như bị thiêu cháy, ngay cả tóc cũng bị cháy theo.
Lâm Du bên cạnh buồn bực nói: "Hứa muội muội bị sốt à?"
Hứa Tư nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, Lâm Du lần thứ hai sửa lại: "Khụ, Hứa cô nương." Rồi sau đó thầm chửi cái tên bề ngoài ôn tồn lễ độ, vậy mà người ta muốn gọi một tiếng muội muội đều phải nhìn sắc mặt ngươi.
"A Vụ." Hứa Tư đi đến gần, lại thấy Hứa Tri Vụ theo phản ứng lùi lại một bước.
Hứa Tư lấy làm lạ, bàn tay nâng lên rồi hạ xuống: "A Vụ bị làm sao vậy?"
Hứa Tri Vụ liên tục lắc đầu, không muốn để hắn thấy mình đỏ mặt, hai tay đều đưa lên muốn che mặt nhưng bị Hứa Tư nắm lấy cánh tay.
Hứa Tư đã nhận ra điều gì đó.
"A Vụ đang ngại ngùng à?" Hắn cười cười, hơi hơi nhướn mi, không muốn Lâm Du nghe thấy liền đến gần một chút, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu: "Còn muốn cùng ca ca thành thân không?"
Hứa Tri Vụ quay mặt qua chỗ khác, càng ngại ngùng hơn, muốn chạy trốn: "Không không không, không thể, không được."
Trước kia nàng đâu biết thành thân còn phải thẳng thắn gặp gỡ nhau, đụng chạm thân mật chứ? Thật khiến người ta ngại ngùng mà.
Nhưng chuyện ngại ngùng hơn Hứa mẫu còn chưa nói với nàng, nếu không lúc này đoán chừng Hứa Tri Vụ đã đào một cái hố mà chui xuống.
"Không thành thân thì được rồi, về nhà thôi." Hứa Tư nói xong liền đi trước, để lại Hứa Tri Vụ phía sau ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, xấu hổ trên mặt cũng giảm xuống.
Thì ra ca ca không hề có ý định chê cười nàng.
Ca ca thật tốt.
Hứa Tri Vụ vui vẻ trở lại, đầu tiên là bước chầm chậm đi theo, sau đó thả lỏng bản thân mà chạy lên, nắm chặt cổ tay áo của Hứa Tư: "Ca ca đợi muội."
Tiểu cô nương ở tuổi này thật sự vô tâm vô tư, chẳng sợ gây ra chuyện khó xử, rất nhanh đã quăng ra sau đầu, trên đường trở về nói nói cười cười kể chuyện hôm nay cho Hứa Tư nghe tiên sinh đã dạy bài mới gì, vân vân mây mây.
Sinh thần Hứa mẫu còn chưa đến mà thống lĩnh Sô Ngô vệ đã đến tìm Hứa Tư lần nữa, ngụ ý là muốn hắn mau chóng khởi hành.
Hứa Tư gật đầu, đôi mắt rũ xuống nói: "Ít nhất phải xử lý tốt công việc bên này đã. Bên phía phụ hoàng chỉ cần nhả ra chút tin tức đã đủ khiến Ân gia bận rộn rồi, đấu tới đấu lui còn lâu lắm."
"Hoàng thượng đã truyền tin ra rồi, các triều thần đều muốn gặp điện hạ, nếu như chưa gặp được, e rằng họ chẳng thể yên tâm."
Đáy lòng Hứa Tư thoáng lạnh lẽo, hắn đã trở thành con cờ để Đế Hậu tranh giành, chẳng khác nào tấm bia ngắm cả.
Không có hắn, Nhị Hoàng tử sẽ trở thành trữ quân duy nhất. Ngoại trừ một số ít lão thần kiên định muốn lập đích ra, đại bộ phận còn lại đều là những kẻ muốn một tay che trời. Có hắn rồi, Hoàng thượng sẽ được củng cố thêm sức mạnh, vì hắn là đích tử, để những người đứng về phe Hoàng đế có được một liều thuốc an thần.
Chính vì lẽ đó, một khi Hứa Tư hồi kinh, những kẻ có ý xấu sẽ chen chúc nhau mà tới.
Có lẽ con đường đầy máu đã sớm chờ đợi hắn từ khi hắn còn bé rồi.
"Khi Hoàng thượng còn trẻ đưa điện hạ rời khỏi kinh thành chính vì muốn bảo toàn tính mạng cho điện hạ, điện hạ chính là hy vọng của hạ thần." Thống lĩnh Sô Ngô vệ quỳ một gối xuống đất, khẩn thiết nói: "Thần cả gan nói một câu mạo phạm, tính mạng của điện hạ bây giờ không chỉ của riêng mình ngài mà còn là của triều thần đang mỏi mòn chờ đợi, của lê dân bá tánh. Ân hậu lộng quyền, hoạ loạn cung đình, Ân gia xem thường mạng người, điên đảo càn khôn…Điện hạ mau trở về nhìn xem đi! Biền Châu đúng là thái bình nhưng kinh thành đã rung chuyển từ lâu, lửa chiến loạn sớm muộn gì cũng sẽ lan tới Biền Châu này mà thôi!"
"Ngươi mau đứng lên, ta chưa từng nói sẽ không trở về kinh thành." Trước lời trần tình của bề tôi, Hứa Tư vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta cần thêm chút thời gian. Người không phải cỏ cây, trước kia phụ hoàng đưa ta đến Hứa gia ở Biền Châu, đã lường trước sẽ có cảnh này, thời hạn mà ông ấy cho người chắc chắn vẫn chưa tới."
Thống lĩnh Sô Ngô vệ không dám nhìn thẳng Hứa Tư, mím môi gật đầu: "Xin điện hạ tranh thủ."
Hứa Tư ra ngoài, cưỡi lên ngựa hồi phủ, đi trên đường đều là cảnh vật quen thuộc, Hứa Tri Vụ từng lôi kéo hắn đi hết đường này đến hẻm kia. Nàng thích rất nhiều thứ, tất cả đều quải lên lưng ngựa, trái phải mỗi bên treo một cái bao lớn.
Nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, lúc đi ra chợ, một tay đã cầm kẹo đường rồi, vậy mà còn một hai bắt hắn phải giúp nàng mua hai cây hồ lô ngào đường, để dành về nhà ăn.
Hứa Tư vô thức cong môi cười. Hắn nghĩ, nếu hắn có thể may mắn sống đến ngày trời yên biển lặng, thế gian thái bình, nhất định sẽ đưa Hứa Tri Vụ đến kinh thành hưởng thụ món ngon, nàng thèm món gì, đều có thể ở kinh thành ăn thoả thích.
Đến lúc đó cũng đã nhiều năm trôi qua, có lẽ nàng…đã thành thân? Hoặc sinh con?
Hứa Tư không dám nghĩ thêm nữa.
Giống như thống lĩnh Sô Ngô vệ đã nói, nếu kinh thành loạn đến mức chia năm xẻ bảy, dù cho Hứa phụ vẫn ở Biền Châu cát cứ một phương cũng khó tránh khỏi bị kéo vào cuộc chiến này.
Vậy tranh thủ cục diện chưa trầm trọng, đi kinh thành trước.
25 tháng ba, đêm sinh thần Hứa mẫu.
Hứa phụ mở tiệc đãi mọi người trong nhà, còn cho đám hạ nhân thêm tiền tiêu vặt, trên dưới Hứa phủ tràn ngập không khí vui mừng.
Hứa Tri Vụ cũng được phá lệ cho uống rượu, có điều đó là loại rượu trái cây nồng độ nhẹ.
Sau khi ước nguyện, Hứa phụ trước mặt cả nhà vẽ chuyện, điểm lại những "công lao" mà Hứa mẫu đã làm mấy năm nay, từng chuyện từng việc, khen không ngớt lời, ngôn ngữ sến sẩm, chọc cho Hứa mẫu cười không ngớt. Cuối cùng là đem ra quà sinh thần mà ông đã chuẩn bị, có vẻ là một bộ váy áo, xếp ngay ngắn trên khay, loáng thoáng có thể thấy chỉ vàng thêu ở mặt trên, đính thêm trân châu, cầu kỳ rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Hứa phụ cười nói: "Nương của các con đó, hồi mới gả cho cha, thiệt thòi bị bắt mặc một bộ váy cưới quê mùa, không thể làm bật lên vẻ đẹp của nàng. Bởi vậy ta cố tình sai người làm một bộ váy áo thật đẹp, kiểu dáng thịnh hành nhất, đảm bảo không quê mùa."
Hứa mẫu nghe ông ấy nói lời này trước mặt con cái, tức đến nỗi muốn đánh ông, song lại không nhịn được đỏ mặt bật cười.
Hai người Hứa Tri Vụ và Hứa Tư cũng xem rất phấn khởi, cười rộ lên theo, cuối cùng Hứa Tri Vụ nói: "Mẫu thân, con và ca ca cũng có quà sinh thần tặng cho người đó! Mẫu thân chờ một tẹo nhé."
Nàng cười rồi chạy đi thay váy, mà Hứa Tư cũng lấy trường cầm để phía sau đặt lên đùi.
Lát sau, Hứa Tri Vụ ra tới.
Chỉ thấy nàng mặc trên người một chiếc váy múa kiểu Tây Vực, màu đỏ rực rỡ vô cùng diễm lệ, phía trên thêu hoa che trước ngực, kết hợp với áo lót quây ngực, để lộ bả vai mảnh khảnh và xương quai xanh như trăng lưỡi liềm, phía dưới là váy dài phối với hoạ tiết mắt cá màu vàng kim, nhẹ nhàng bay bổng theo làn gió. Ở giữa lộ ra một đoạn eo trắng nõn yểu điệu, còn dùng phấn trang điểm vẽ lên bên sườn một đoá hoa đào.
Hứa Tri Vụ búi tóc cao, khuôn mặt lanh lợi nhỏ nhắn chỉ lớn bằng một bàn tay. Trên tóc là trâm vàng và lược giắt của nàng, giữa trán đính thêm một viên ngọc màu đỏ, cần cổ đeo một các kiền vàng khắc hoa văn, giúp cần cổ không bị trống trải. Cánh tay phải có đeo một chiếc vòng, dưới cổ tay cũng có một đoạn tay áo ngắn, lúc nhảy múa có thể rung động theo.
Nàng để chân trần đi vào nhà chính, cổ chân đeo lục lạc, khi đi lại rung lên đinh đang.
Từ nhỏ đến lớn Hứa Tri Vụ đã nhảy múa vô số lần, phụ mẫu Hứa đã nhìn quen, xiêm y kỳ cục nào cũng đã từng thấy, bởi vậy chẳng thấy gì không ổn, chỉ có Hứa Tư hơi giật mình.
Hắn cảm thấy, bộ váy này đối với Hứa Tri Vụ mà nói…có vẻ quá diễm lệ và quyến rũ rồi.
Hứa Tư không quen thấy Hứa Tri Vụ như vậy, hắn liền dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Huống hồ giấc mộng đêm hôm qua….
"Mẫu thân, điệu múa hôm nay là tự con nghĩ ra, nhạc là ca ca chọn, chúc mẫu thân mãi mãi xinh đẹp, thanh xuân không phai."
Hứa Tri Vụ nói xong đứng dậy, nhìn Hứa Tư rồi dang hai tay ra, nhón mũi chân lên, là tư thế khởi vũ của nàng. Hứa Tư rũ mắt, ngón tay thon dài gãy một cái lên dây đàn.
Khúc nhạc này hắn đã nằm lòng, không cần đắn đo âm điệu tiếp theo là gì, tiếng đàn tự nhiên như nước chảy ra từ đầu ngón tay. Tiểu cô nương xoay tròn, dáng người được đèn dầu bốn phía phản chiếu thành vài cái bóng, trong đó có một cái bóng là của Hứa Tư đang gảy đàn.
Lúc nàng xoay eo, vừa linh hoạt vừa nhiệt tình, vòng eo dù vô cùng gầy vẫn có đủ mười phần sức sống.
Lọt vào ánh mắt của phụ mẫu Hứa thì tất cả đều vô cùng đáng yêu, giống như đứa bé đang nhảy tới nhảy lui ở trước mặt, chọc cho người ta vui vẻ.
Hứa Tư trước sau chẳng hề ngẩng đầu nhìn nàng, từ đầu đến cuối tập trung vào cây đàn trên người hắn và mũi chân của nàng — hắn phải dựa theo nhịp điệu của nàng mà điều chỉnh tiết tấu nhạc.
Hứa Tri Vụ dựa theo tiếng đàn, nhón mũi chân đi rót rượu cho Hứa mẫu, rồi sau đó cúi người ôm lấy Hứa mẫu, ngọt ngào hôn một cái, tiếng chụt đột ngột vang lên giữa tiếng đàn, khiến Hứa Tư ngước lên nhìn một cái.
Rồi rất nhanh lại cúi đầu.
Tiểu cô nương lại hôn cha một cái, lần này Hứa Tư không ngẩng đầu nữa.
Chẳng biết sao hắn có chút khẩn trương.
Khi còn nhỏ, sau khi Hứa Tri Vụ hôn phụ mẫu Hứa xong, tiếp theo sẽ là hôn hắn.
Một khúc nhạc vũ sắp kết thúc, nàng có định hôn hắn không?
Có phải lúc này muốn hôn hắn không?
Có hôn không nhỉ?
Có nên tránh đi không?
Trong lòng Hứa Tư hơi loạn, hắn biết là do giấc mộng đêm qua gây ra.
Tóm gọn là trong lúc ngủ mơ hắn cảm thấy rất luyến tiếc, hắn nghĩ về việc Hứa Tri Vụ nói 'thành thân', nếu thành thân sẽ có thể giữ nàng luôn ở bên cạnh, không cần cách rời, như vậy hắn sẽ….
Hắn biết không nên nhưng đây là mộng nên hắn đã bất chấp mà đồng ý.
Cũng bởi vậy, hôm nay Hứa Tư hoàn toàn không dám nhìn thẳng Hứa Tri Vụ, không dám nhìn bộ váy múa và cả mảng da thịt trắng như tuyết đang lộ ra kia.
Hắn cảm thấy bản thân thật ti tiện.
Một khúc nhạc kết thúc, Hứa Tư nhẹ nhàng thở ra, xấu hổ từ từ bốc hơi biến mất.
Nàng không hôn hắn.
Hứa Tri Vụ ngồi lại ghế của mình, nàng vẫn còn mặc chiếc váy múa kia, không đi thay.
Nàng rót rượu cho bản thân, cúi người đến bên cạnh Hứa Tư nói: "Ca ca, chúng ta uống một ly được không? Lần đầu tiên muội được uống rượu đó."
Hứa Tư miết cái ly, đưa mắt nhìn gương mặt của Hứa Tri Vụ, cũng không nhìn lâu: "Được".
Ly rượu rất nhỏ, một ngụm có thể uống cạn, sau khi Hứa Tư uống xong chỉ thấy miệng nhỏ của Hứa Tri Vụ vẫn đang uống, hai tay cầm trọn cái ly, dáng vẻ lần đầu tiên uống rượu thật trịnh trọng cũng rất đáng yêu.
"Ca ca, một ly nữa nhé?"
"Ừm".
"Ca ca, sao mặt huynh đỏ vậy?"
"Huynh bị hơi rượu lên mặt, vả lại, mặt A Vụ cũng đỏ mà, uống ít thôi."
Hứa Tri Vụ say cũng không phải chuyện gì bất ngờ. Tửu lượng cũng giống tâm tư vậy, đều kém như nhau.
Hai nha hoàn định sang đỡ nàng, đều bị nàng đưa tay cự tuyệt, một hai phải bắt Hứa Tư dìu nàng về, còn cười khanh khách nói: "Ca ca, A Vụ có một bí mật muốn nói cho ca ca biết, không thể cho người khác nghe được."
Đêm nay ánh trăng thật sáng, vừa tỏ vừa trong, rót lên mặt đất từng vầng từng vầng sáng dịu dàng.
Hứa Tư cõng Hứa Tri Vụ trở về, bóng hai người chồng lên nhau, phản chiếu lên mặt đất thật rõ ràng.
Nàng rất nhẹ, cõng trên lưng không phải dùng quá nhiều sức, chỉ là hơi thở của nàng phả vào cổ hắn có chút nhồn nhột.
"Ca ca." Hứa Tri Vụ mềm dịu gọi hắn: "Muội nói cho huynh nghe một bí mật, đêm qua muội nằm mơ đấy."
Hứa Tư hơi giật mình, hắn cũng nằm mơ.
"Muội mơ thấy, hì hì…chúng ta thành thân, thành thân đó." Hứa Tri Vụ hình như cảm thấy rất thú vị, vừa nói vừa cười.
Hứa Tư lại không cười nổi.
"Hơn nữa, chúng ta không thành thân ở nhà, mà ở một chỗ rất xa lạ." Hứa Tri Vụ nói thật chậm, có chút mơ mơ hồ hồ với hình ảnh trong mộng, suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: "Sau đó ca ca khóc.,x
Hứa Tư chậm rãi đi về phía trước, Hứa Tri Vụ nằm trên lưng không kiêng dè mà nhúc nhích hai chân, cười khanh khách nói: "Sáng nay thức dậy, muội còn cảm thấy rất thú vị, rất hay ho, ca ca vậy mà cũng khóc. Muội chưa bao giờ nhìn thấy ca ca khóc, vẻ mặt của ca ca từ trước đến giờ không biến sắc, chuyện gì cũng chẳng thể làm khó được ca ca, ca ca là lợi hại nhất…"
Khen Hứa Tư khen đến nỗi phi phàm xuất chúng, rồi sau đó tiểu cô nương nũng nịu mà cọ sau cổ ca ca: "Ca ca sẽ luôn bên cạnh A Vụ đúng không?"
Hứa Tư giờ đã chịu lên tiếng: "Ca ca không thể."
"Hả?" Hứa Tri Vụ đang say rượu cảm thấy kinh ngạc, hoài nghi bản thân có phải vừa nãy nghe nhầm không.
"Cho nên A Vụ phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, khi không có ca ca bên cạnh cũng phải vui vẻ đó."
Hứa Tri Vụ không nghe ra đó là lời từ biệt, ngây ngốc nói: "Vậy ca ca cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, phải luôn vui vẻ nha!"
Hứa Tư cười: "Ừm."
Rất nhanh đã đến viện của Hứa Tri Vụ, Hứa Tư bỗng hỏi: "Trong bữa tiệc vừa rồi, sao A Vụ lại không hôn ca ca?"
Lúc này tiểu cô nương đã mơ mơ hồ hồ rồi, vừa ngã vừa nghiêng, đầu cọ qua cọ lại trên vai Hứa Tư: "....À bởi vì ca ca cứ cúi đầu mà."
Nói dứt, nàng ngẩng đầu ngước mặt, vực dậy tinh thần nhìn Hứa Tư một hồi, cười ha ha hai tiếng: "Ca ca à để muội nói huynh nghe, muội có thể từ ánh mắt của huynh nhìn ra người này có thể hôn hay không, có đồng ý cho muội hôn hay không đấy, lợi hại không?"
Đây là loại bản lĩnh kỳ lạ gì vậy?
Hứa Tư nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương dựa bên vai, cong khoé môi muốn cười, một bàn tay nhỏ lành lạnh bỗng từ bên kia xoay mặt hắn qua, kéo về bên cạnh đầu Hứa Tri Vụ.
Rồi sau đó tiểu cô nương nhắm mắt lại, nửa mơ nửa tỉnh, qua loa hôn lên trên má hắn một cái.
Hứa Tư ngạc nhiên, bằng cách nào mà Hứa Tri Vụ có thể từ ánh mắt của hắn nhận ra hắn tình nguyện bị hôn vậy?
Hứa Tư đặt trường cầm sang một bên, sau đó nhìn Hứa Tri Vụ, con ngươi đen tuyền giam hãm nàng, một hồi lâu mới hỏi: "Muội biết thành thân có ý nghĩa gì không?"
Hắn không gọi nàng là A Vụ, thái độ lại nghiêm túc vô cùng, Hứa Tri Vụ rút rút bả vai nói: "Thành thân chính là sau này ở cùng một chỗ, cùng ăn cùng ngủ, có cùng một cha nương."
"Ừ…còn gì nữa?"
"Sinh một hài tử, giống như phụ mẫu sinh ra muội vậy." Hứa Tri Vụ gãi giã cằm, ánh mắt quan sát thái độ của ca ca, giống như việc cùng ca ca sinh một đứa con cũng không tệ lắm, hắn ôn nhu tinh tế lại kiên nhẫn, không sợ con trẻ làm phiền, giao cho hắn là xong xuôi.
Lời nàng nói thật nhẹ nhàng, Hứa Tư càng thêm chắc chắn cái gì nàng cũng chưa biết, chậm chạp mà rót trà, đẩy một ly đến trước mặt Hứa Tri Vụ: "Uống một ngụm trà rồi nghĩ lại đi."
Đôi tay Hứa Tri Vụ bao bọc tách trà, chớp chớp mắt: "Còn có gì nữa đâu?"
"Huynh hỏi muội, sinh đứa bé như thế nào?"
"Hả? Thì…cứ sinh thôi."
"Phu thê và huynh muội khác nhau chỗ nào?"
"Phu thê thì không cần giữ khoảng cách." Hứa Tri Vụ rất để ý vấn đề 'giữ khoảng cách' này.
"...."
Hứa Tư thổi những lá trà trôi trên mặt nước, không hề hoang mang mà nhấp một ngụm, rồi sau đó nhìn đôi mắt mờ mịt của tiểu cô nương, đứng dậy nói: "A Vụ, ca ca sẽ không nói chuyện thành thân với trẻ con."
"Ai?"
Hứa Tri Vụ trơ mắt nhìn ca ca đứng dậy, sửa sang y phục rồi cất bước ra ngoài.
"Ca ca?" Hứa Tri Vụ vội vàng ôm lấy chân Hứa Tư từ phía sau, ngồi trên đất ăn vạ trên kéo không cho hắn đi: "Ca ca, huynh đồng ý với muội đi, thật đó, chúng ta thành thân là được rồi không phải sao? Muội sẽ đối xử tốt với huynh mà."
"A Vụ, buông ra." Hứa Tư giật giật cái chân.
"Muội không buông! Trừ phi huynh đồng ý với muội."
Mặt đất bóng loáng như gương, Hứa Tư nhích lên một bước, kéo theo Hứa Tri Vụ trượt một đoạn. Nàng vẫn không chịu buông tay, tủi thân mà gào lên: "Ca ca huynh không chịu thành thân với muội, lại muốn giữ khoảng cách với muội! Huynh chính là không thích ta, ghét bỏ ta, muốn ném ta ra xa!"
Trán Hứa Tư nhăn nhó, cúi người gỡ tay nàng ra nhưng tay hắn vừa buông ra thì Hứa Tri Vụ đã mười phần nhanh nhảu đưa cằm lại đặt lên bàn tay hắn, nháy đôi mắt lấy lòng: "Ca ca hãy cùng ta thành thân đi, đảm bảo sẽ không mệt mỏi nữa."
Hai người một kẻ năn nỉ một người cự tuyệt, một người đi một người kéo, ồn ào tới tận cửa, mở cửa ra, Hứa Tư nhìn thấy một gương mặt tươi cười hiền từ ở bên ngoài, là Hứa mẫu.
Bà nhìn tư thế của hai người, cười tủm tỉm hỏi: "A Vụ lại ức hiếp Tiểu Tư à?"
Hứa Tri Vụ vội cáo trạng: "Mẫu thân, con không có ức hiếp huynh ấy, là huynh ấy ức hiếp con."
"Ồ, Tiểu Tư ức hiếp A Vụ như thế nào?"
"Huynh ấy một hai cứ phải bắt con giữ khoảng cách, không chịu thành thân với con!"
Hứa Tri Vụ tủi thân mà ôm cứng chân Hứa Tư: "Chẳng lẽ con không tốt sao?"
"....." Cả khuôn mặt Hứa Tư đều nóng lên, bị Hứa Tri Vụ cầu hôn là một chuyện, vì vốn dĩ nàng còn chẳng hiểu gì cả, nhưng tình cảnh này lại bị Hứa mẫu nhìn thấy là chuyện khác.
Đặc biệt Hứa mẫu còn đang nén cười, nháy mắt cũng đã bật cười ra tiếng.
"A Vụ, con qua đây." Hứa mẫu vẫy tay: "Mẫu thân nói cho con biết lí do mà ca ca không cưới con."
Hứa Tri Vụ nghe vậy, do dự đứng dậy, cuối cùng chạy đến ôm Hứa mẫu, còn không quên trừng mắt liếc Hứa Tư một cái.
Mẹ con hai người rời đi rồi, Hứa Tư mới xoa trán thở dài một hơi.
"Mẫu thân, vậy vì sao huynh ấy lại không thành thân với con? Tụi con đâu phải là huynh muội cùng huyết thống đâu." Hứa Tri Vụ vẫn còn chưa nghĩ ra được.
Hứa mẫu xoa đầu nàng, cười nói: "Các con không phải huynh muội cùng huyết thống nhưng đã cùng nhau sống chung nhiều năm như vậy, Tiểu Tư sớm đã xem con như muội muội ruột thịt, trên đời làm gì có chuyện huynh muội thành thân với nhau chứ?"
"Nhưng con nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thành thân với ca ca là tốt nhất. Trưởng tỷ của A Nhàn cứ cãi nhau với phu quân hoài, cách vài ba hôm lại bỏ về nhà mẹ đẻ. Nhưng ca ca sẽ không cãi nhau với con, sẽ nhường nhịn con, thật là tốt. Hơn nữa tụi con vẫn luôn ở bên nhau, giống như phụ thần và mẫu thân vậy."
Nghe lời tiểu cô nương nói liền hiểu nàng thích ca ca, thích rất nhiều. Nàng quá ngây thơ rồi.
Hứa mẫu liền nói: "Vậy A Vụ lại đây, mẫu thân cho A Vụ xem cái này, nhớ lấy, tuyệt đối không được nói với cha, nha?"
Hứa Tri Vụ lập tức phấn khởi, nàng muốn có cùng một bí mật với mẫu thân.
Hôm sau tan học, khi Hứa Tư ra khỏi lớp liền thấy Hứa Tri Vụ đứng dưới cây hoè lớn, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, thấy hắn rồi càng có vẻ đỏ hơn, giống như bị thiêu cháy, ngay cả tóc cũng bị cháy theo.
Lâm Du bên cạnh buồn bực nói: "Hứa muội muội bị sốt à?"
Hứa Tư nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, Lâm Du lần thứ hai sửa lại: "Khụ, Hứa cô nương." Rồi sau đó thầm chửi cái tên bề ngoài ôn tồn lễ độ, vậy mà người ta muốn gọi một tiếng muội muội đều phải nhìn sắc mặt ngươi.
"A Vụ." Hứa Tư đi đến gần, lại thấy Hứa Tri Vụ theo phản ứng lùi lại một bước.
Hứa Tư lấy làm lạ, bàn tay nâng lên rồi hạ xuống: "A Vụ bị làm sao vậy?"
Hứa Tri Vụ liên tục lắc đầu, không muốn để hắn thấy mình đỏ mặt, hai tay đều đưa lên muốn che mặt nhưng bị Hứa Tư nắm lấy cánh tay.
Hứa Tư đã nhận ra điều gì đó.
"A Vụ đang ngại ngùng à?" Hắn cười cười, hơi hơi nhướn mi, không muốn Lâm Du nghe thấy liền đến gần một chút, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu: "Còn muốn cùng ca ca thành thân không?"
Hứa Tri Vụ quay mặt qua chỗ khác, càng ngại ngùng hơn, muốn chạy trốn: "Không không không, không thể, không được."
Trước kia nàng đâu biết thành thân còn phải thẳng thắn gặp gỡ nhau, đụng chạm thân mật chứ? Thật khiến người ta ngại ngùng mà.
Nhưng chuyện ngại ngùng hơn Hứa mẫu còn chưa nói với nàng, nếu không lúc này đoán chừng Hứa Tri Vụ đã đào một cái hố mà chui xuống.
"Không thành thân thì được rồi, về nhà thôi." Hứa Tư nói xong liền đi trước, để lại Hứa Tri Vụ phía sau ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, xấu hổ trên mặt cũng giảm xuống.
Thì ra ca ca không hề có ý định chê cười nàng.
Ca ca thật tốt.
Hứa Tri Vụ vui vẻ trở lại, đầu tiên là bước chầm chậm đi theo, sau đó thả lỏng bản thân mà chạy lên, nắm chặt cổ tay áo của Hứa Tư: "Ca ca đợi muội."
Tiểu cô nương ở tuổi này thật sự vô tâm vô tư, chẳng sợ gây ra chuyện khó xử, rất nhanh đã quăng ra sau đầu, trên đường trở về nói nói cười cười kể chuyện hôm nay cho Hứa Tư nghe tiên sinh đã dạy bài mới gì, vân vân mây mây.
Sinh thần Hứa mẫu còn chưa đến mà thống lĩnh Sô Ngô vệ đã đến tìm Hứa Tư lần nữa, ngụ ý là muốn hắn mau chóng khởi hành.
Hứa Tư gật đầu, đôi mắt rũ xuống nói: "Ít nhất phải xử lý tốt công việc bên này đã. Bên phía phụ hoàng chỉ cần nhả ra chút tin tức đã đủ khiến Ân gia bận rộn rồi, đấu tới đấu lui còn lâu lắm."
"Hoàng thượng đã truyền tin ra rồi, các triều thần đều muốn gặp điện hạ, nếu như chưa gặp được, e rằng họ chẳng thể yên tâm."
Đáy lòng Hứa Tư thoáng lạnh lẽo, hắn đã trở thành con cờ để Đế Hậu tranh giành, chẳng khác nào tấm bia ngắm cả.
Không có hắn, Nhị Hoàng tử sẽ trở thành trữ quân duy nhất. Ngoại trừ một số ít lão thần kiên định muốn lập đích ra, đại bộ phận còn lại đều là những kẻ muốn một tay che trời. Có hắn rồi, Hoàng thượng sẽ được củng cố thêm sức mạnh, vì hắn là đích tử, để những người đứng về phe Hoàng đế có được một liều thuốc an thần.
Chính vì lẽ đó, một khi Hứa Tư hồi kinh, những kẻ có ý xấu sẽ chen chúc nhau mà tới.
Có lẽ con đường đầy máu đã sớm chờ đợi hắn từ khi hắn còn bé rồi.
"Khi Hoàng thượng còn trẻ đưa điện hạ rời khỏi kinh thành chính vì muốn bảo toàn tính mạng cho điện hạ, điện hạ chính là hy vọng của hạ thần." Thống lĩnh Sô Ngô vệ quỳ một gối xuống đất, khẩn thiết nói: "Thần cả gan nói một câu mạo phạm, tính mạng của điện hạ bây giờ không chỉ của riêng mình ngài mà còn là của triều thần đang mỏi mòn chờ đợi, của lê dân bá tánh. Ân hậu lộng quyền, hoạ loạn cung đình, Ân gia xem thường mạng người, điên đảo càn khôn…Điện hạ mau trở về nhìn xem đi! Biền Châu đúng là thái bình nhưng kinh thành đã rung chuyển từ lâu, lửa chiến loạn sớm muộn gì cũng sẽ lan tới Biền Châu này mà thôi!"
"Ngươi mau đứng lên, ta chưa từng nói sẽ không trở về kinh thành." Trước lời trần tình của bề tôi, Hứa Tư vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta cần thêm chút thời gian. Người không phải cỏ cây, trước kia phụ hoàng đưa ta đến Hứa gia ở Biền Châu, đã lường trước sẽ có cảnh này, thời hạn mà ông ấy cho người chắc chắn vẫn chưa tới."
Thống lĩnh Sô Ngô vệ không dám nhìn thẳng Hứa Tư, mím môi gật đầu: "Xin điện hạ tranh thủ."
Hứa Tư ra ngoài, cưỡi lên ngựa hồi phủ, đi trên đường đều là cảnh vật quen thuộc, Hứa Tri Vụ từng lôi kéo hắn đi hết đường này đến hẻm kia. Nàng thích rất nhiều thứ, tất cả đều quải lên lưng ngựa, trái phải mỗi bên treo một cái bao lớn.
Nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, lúc đi ra chợ, một tay đã cầm kẹo đường rồi, vậy mà còn một hai bắt hắn phải giúp nàng mua hai cây hồ lô ngào đường, để dành về nhà ăn.
Hứa Tư vô thức cong môi cười. Hắn nghĩ, nếu hắn có thể may mắn sống đến ngày trời yên biển lặng, thế gian thái bình, nhất định sẽ đưa Hứa Tri Vụ đến kinh thành hưởng thụ món ngon, nàng thèm món gì, đều có thể ở kinh thành ăn thoả thích.
Đến lúc đó cũng đã nhiều năm trôi qua, có lẽ nàng…đã thành thân? Hoặc sinh con?
Hứa Tư không dám nghĩ thêm nữa.
Giống như thống lĩnh Sô Ngô vệ đã nói, nếu kinh thành loạn đến mức chia năm xẻ bảy, dù cho Hứa phụ vẫn ở Biền Châu cát cứ một phương cũng khó tránh khỏi bị kéo vào cuộc chiến này.
Vậy tranh thủ cục diện chưa trầm trọng, đi kinh thành trước.
25 tháng ba, đêm sinh thần Hứa mẫu.
Hứa phụ mở tiệc đãi mọi người trong nhà, còn cho đám hạ nhân thêm tiền tiêu vặt, trên dưới Hứa phủ tràn ngập không khí vui mừng.
Hứa Tri Vụ cũng được phá lệ cho uống rượu, có điều đó là loại rượu trái cây nồng độ nhẹ.
Sau khi ước nguyện, Hứa phụ trước mặt cả nhà vẽ chuyện, điểm lại những "công lao" mà Hứa mẫu đã làm mấy năm nay, từng chuyện từng việc, khen không ngớt lời, ngôn ngữ sến sẩm, chọc cho Hứa mẫu cười không ngớt. Cuối cùng là đem ra quà sinh thần mà ông đã chuẩn bị, có vẻ là một bộ váy áo, xếp ngay ngắn trên khay, loáng thoáng có thể thấy chỉ vàng thêu ở mặt trên, đính thêm trân châu, cầu kỳ rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Hứa phụ cười nói: "Nương của các con đó, hồi mới gả cho cha, thiệt thòi bị bắt mặc một bộ váy cưới quê mùa, không thể làm bật lên vẻ đẹp của nàng. Bởi vậy ta cố tình sai người làm một bộ váy áo thật đẹp, kiểu dáng thịnh hành nhất, đảm bảo không quê mùa."
Hứa mẫu nghe ông ấy nói lời này trước mặt con cái, tức đến nỗi muốn đánh ông, song lại không nhịn được đỏ mặt bật cười.
Hai người Hứa Tri Vụ và Hứa Tư cũng xem rất phấn khởi, cười rộ lên theo, cuối cùng Hứa Tri Vụ nói: "Mẫu thân, con và ca ca cũng có quà sinh thần tặng cho người đó! Mẫu thân chờ một tẹo nhé."
Nàng cười rồi chạy đi thay váy, mà Hứa Tư cũng lấy trường cầm để phía sau đặt lên đùi.
Lát sau, Hứa Tri Vụ ra tới.
Chỉ thấy nàng mặc trên người một chiếc váy múa kiểu Tây Vực, màu đỏ rực rỡ vô cùng diễm lệ, phía trên thêu hoa che trước ngực, kết hợp với áo lót quây ngực, để lộ bả vai mảnh khảnh và xương quai xanh như trăng lưỡi liềm, phía dưới là váy dài phối với hoạ tiết mắt cá màu vàng kim, nhẹ nhàng bay bổng theo làn gió. Ở giữa lộ ra một đoạn eo trắng nõn yểu điệu, còn dùng phấn trang điểm vẽ lên bên sườn một đoá hoa đào.
Hứa Tri Vụ búi tóc cao, khuôn mặt lanh lợi nhỏ nhắn chỉ lớn bằng một bàn tay. Trên tóc là trâm vàng và lược giắt của nàng, giữa trán đính thêm một viên ngọc màu đỏ, cần cổ đeo một các kiền vàng khắc hoa văn, giúp cần cổ không bị trống trải. Cánh tay phải có đeo một chiếc vòng, dưới cổ tay cũng có một đoạn tay áo ngắn, lúc nhảy múa có thể rung động theo.
Nàng để chân trần đi vào nhà chính, cổ chân đeo lục lạc, khi đi lại rung lên đinh đang.
Từ nhỏ đến lớn Hứa Tri Vụ đã nhảy múa vô số lần, phụ mẫu Hứa đã nhìn quen, xiêm y kỳ cục nào cũng đã từng thấy, bởi vậy chẳng thấy gì không ổn, chỉ có Hứa Tư hơi giật mình.
Hắn cảm thấy, bộ váy này đối với Hứa Tri Vụ mà nói…có vẻ quá diễm lệ và quyến rũ rồi.
Hứa Tư không quen thấy Hứa Tri Vụ như vậy, hắn liền dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Huống hồ giấc mộng đêm hôm qua….
"Mẫu thân, điệu múa hôm nay là tự con nghĩ ra, nhạc là ca ca chọn, chúc mẫu thân mãi mãi xinh đẹp, thanh xuân không phai."
Hứa Tri Vụ nói xong đứng dậy, nhìn Hứa Tư rồi dang hai tay ra, nhón mũi chân lên, là tư thế khởi vũ của nàng. Hứa Tư rũ mắt, ngón tay thon dài gãy một cái lên dây đàn.
Khúc nhạc này hắn đã nằm lòng, không cần đắn đo âm điệu tiếp theo là gì, tiếng đàn tự nhiên như nước chảy ra từ đầu ngón tay. Tiểu cô nương xoay tròn, dáng người được đèn dầu bốn phía phản chiếu thành vài cái bóng, trong đó có một cái bóng là của Hứa Tư đang gảy đàn.
Lúc nàng xoay eo, vừa linh hoạt vừa nhiệt tình, vòng eo dù vô cùng gầy vẫn có đủ mười phần sức sống.
Lọt vào ánh mắt của phụ mẫu Hứa thì tất cả đều vô cùng đáng yêu, giống như đứa bé đang nhảy tới nhảy lui ở trước mặt, chọc cho người ta vui vẻ.
Hứa Tư trước sau chẳng hề ngẩng đầu nhìn nàng, từ đầu đến cuối tập trung vào cây đàn trên người hắn và mũi chân của nàng — hắn phải dựa theo nhịp điệu của nàng mà điều chỉnh tiết tấu nhạc.
Hứa Tri Vụ dựa theo tiếng đàn, nhón mũi chân đi rót rượu cho Hứa mẫu, rồi sau đó cúi người ôm lấy Hứa mẫu, ngọt ngào hôn một cái, tiếng chụt đột ngột vang lên giữa tiếng đàn, khiến Hứa Tư ngước lên nhìn một cái.
Rồi rất nhanh lại cúi đầu.
Tiểu cô nương lại hôn cha một cái, lần này Hứa Tư không ngẩng đầu nữa.
Chẳng biết sao hắn có chút khẩn trương.
Khi còn nhỏ, sau khi Hứa Tri Vụ hôn phụ mẫu Hứa xong, tiếp theo sẽ là hôn hắn.
Một khúc nhạc vũ sắp kết thúc, nàng có định hôn hắn không?
Có phải lúc này muốn hôn hắn không?
Có hôn không nhỉ?
Có nên tránh đi không?
Trong lòng Hứa Tư hơi loạn, hắn biết là do giấc mộng đêm qua gây ra.
Tóm gọn là trong lúc ngủ mơ hắn cảm thấy rất luyến tiếc, hắn nghĩ về việc Hứa Tri Vụ nói 'thành thân', nếu thành thân sẽ có thể giữ nàng luôn ở bên cạnh, không cần cách rời, như vậy hắn sẽ….
Hắn biết không nên nhưng đây là mộng nên hắn đã bất chấp mà đồng ý.
Cũng bởi vậy, hôm nay Hứa Tư hoàn toàn không dám nhìn thẳng Hứa Tri Vụ, không dám nhìn bộ váy múa và cả mảng da thịt trắng như tuyết đang lộ ra kia.
Hắn cảm thấy bản thân thật ti tiện.
Một khúc nhạc kết thúc, Hứa Tư nhẹ nhàng thở ra, xấu hổ từ từ bốc hơi biến mất.
Nàng không hôn hắn.
Hứa Tri Vụ ngồi lại ghế của mình, nàng vẫn còn mặc chiếc váy múa kia, không đi thay.
Nàng rót rượu cho bản thân, cúi người đến bên cạnh Hứa Tư nói: "Ca ca, chúng ta uống một ly được không? Lần đầu tiên muội được uống rượu đó."
Hứa Tư miết cái ly, đưa mắt nhìn gương mặt của Hứa Tri Vụ, cũng không nhìn lâu: "Được".
Ly rượu rất nhỏ, một ngụm có thể uống cạn, sau khi Hứa Tư uống xong chỉ thấy miệng nhỏ của Hứa Tri Vụ vẫn đang uống, hai tay cầm trọn cái ly, dáng vẻ lần đầu tiên uống rượu thật trịnh trọng cũng rất đáng yêu.
"Ca ca, một ly nữa nhé?"
"Ừm".
"Ca ca, sao mặt huynh đỏ vậy?"
"Huynh bị hơi rượu lên mặt, vả lại, mặt A Vụ cũng đỏ mà, uống ít thôi."
Hứa Tri Vụ say cũng không phải chuyện gì bất ngờ. Tửu lượng cũng giống tâm tư vậy, đều kém như nhau.
Hai nha hoàn định sang đỡ nàng, đều bị nàng đưa tay cự tuyệt, một hai phải bắt Hứa Tư dìu nàng về, còn cười khanh khách nói: "Ca ca, A Vụ có một bí mật muốn nói cho ca ca biết, không thể cho người khác nghe được."
Đêm nay ánh trăng thật sáng, vừa tỏ vừa trong, rót lên mặt đất từng vầng từng vầng sáng dịu dàng.
Hứa Tư cõng Hứa Tri Vụ trở về, bóng hai người chồng lên nhau, phản chiếu lên mặt đất thật rõ ràng.
Nàng rất nhẹ, cõng trên lưng không phải dùng quá nhiều sức, chỉ là hơi thở của nàng phả vào cổ hắn có chút nhồn nhột.
"Ca ca." Hứa Tri Vụ mềm dịu gọi hắn: "Muội nói cho huynh nghe một bí mật, đêm qua muội nằm mơ đấy."
Hứa Tư hơi giật mình, hắn cũng nằm mơ.
"Muội mơ thấy, hì hì…chúng ta thành thân, thành thân đó." Hứa Tri Vụ hình như cảm thấy rất thú vị, vừa nói vừa cười.
Hứa Tư lại không cười nổi.
"Hơn nữa, chúng ta không thành thân ở nhà, mà ở một chỗ rất xa lạ." Hứa Tri Vụ nói thật chậm, có chút mơ mơ hồ hồ với hình ảnh trong mộng, suy nghĩ hồi lâu mới nói tiếp: "Sau đó ca ca khóc.,x
Hứa Tư chậm rãi đi về phía trước, Hứa Tri Vụ nằm trên lưng không kiêng dè mà nhúc nhích hai chân, cười khanh khách nói: "Sáng nay thức dậy, muội còn cảm thấy rất thú vị, rất hay ho, ca ca vậy mà cũng khóc. Muội chưa bao giờ nhìn thấy ca ca khóc, vẻ mặt của ca ca từ trước đến giờ không biến sắc, chuyện gì cũng chẳng thể làm khó được ca ca, ca ca là lợi hại nhất…"
Khen Hứa Tư khen đến nỗi phi phàm xuất chúng, rồi sau đó tiểu cô nương nũng nịu mà cọ sau cổ ca ca: "Ca ca sẽ luôn bên cạnh A Vụ đúng không?"
Hứa Tư giờ đã chịu lên tiếng: "Ca ca không thể."
"Hả?" Hứa Tri Vụ đang say rượu cảm thấy kinh ngạc, hoài nghi bản thân có phải vừa nãy nghe nhầm không.
"Cho nên A Vụ phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, khi không có ca ca bên cạnh cũng phải vui vẻ đó."
Hứa Tri Vụ không nghe ra đó là lời từ biệt, ngây ngốc nói: "Vậy ca ca cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, phải luôn vui vẻ nha!"
Hứa Tư cười: "Ừm."
Rất nhanh đã đến viện của Hứa Tri Vụ, Hứa Tư bỗng hỏi: "Trong bữa tiệc vừa rồi, sao A Vụ lại không hôn ca ca?"
Lúc này tiểu cô nương đã mơ mơ hồ hồ rồi, vừa ngã vừa nghiêng, đầu cọ qua cọ lại trên vai Hứa Tư: "....À bởi vì ca ca cứ cúi đầu mà."
Nói dứt, nàng ngẩng đầu ngước mặt, vực dậy tinh thần nhìn Hứa Tư một hồi, cười ha ha hai tiếng: "Ca ca à để muội nói huynh nghe, muội có thể từ ánh mắt của huynh nhìn ra người này có thể hôn hay không, có đồng ý cho muội hôn hay không đấy, lợi hại không?"
Đây là loại bản lĩnh kỳ lạ gì vậy?
Hứa Tư nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương dựa bên vai, cong khoé môi muốn cười, một bàn tay nhỏ lành lạnh bỗng từ bên kia xoay mặt hắn qua, kéo về bên cạnh đầu Hứa Tri Vụ.
Rồi sau đó tiểu cô nương nhắm mắt lại, nửa mơ nửa tỉnh, qua loa hôn lên trên má hắn một cái.
Hứa Tư ngạc nhiên, bằng cách nào mà Hứa Tri Vụ có thể từ ánh mắt của hắn nhận ra hắn tình nguyện bị hôn vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.