Chương 6:
Mạc Đà Hoang Hoang
17/09/2024
Người trong phòng đều cảm thấy buồn cười.
Nhìn dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu của nàng, đừng nói là mứt táo, cho dù là ngôi sao trên bầu trời cũng có thể hái cho nàng.
Hứa mẫu lại cố tình giáo huấn nàng, nắm chặt một tay, bao trọn cả ngón tay đang cầm mứt táo của nàng: "Con hãy hỏi thử xem ca ca có đồng ý tha thứ cho con không, nếu ca ca gật đầu thì con mới được ăn mứt táo."
Hứa Tri Vụ liền ngoan ngoãn nhìn về phía Hứa Tư, đôi mắt tròn xoe thể hiện ý muốn cầu xin.
Hứa mẫu thúc giục: "Mau nói xin lỗi đi."
Hứa Tri Vụ mếu máo, trong hốc mắt đã rưng rưng ánh lệ: "Ngươi tha thứ cho A Vụ đi. A Vụ muốn ăn mứt táo."
Suýt chút nữa Hứa mẫu đã bật cười, cố nghiêm mặt: "Thu hồi lại câu phía sau."
Một giọt nước mắt của Hứa Tri Vụ rơi xuống, mũi thút thít, nói lại y nguyên: "Thu hồi lại câu phía sau."
"Phải nhận lỗi như thế nào? Nói miệng không thì chưa đủ."
Hứa Tri Vụ vừa nghe, ngọ nguậy ngón tay đang bị Hứa mẫu nắm: "Con cho hắn một viên mứt táo vậy."
Hứa mẫu lắc đầu: "Không được, mứt táo là của mẫu thân, không phải của con. Con phải cho đồ của bản thân, hơn nữa còn là đồ vật mà con yêu thích, như vậy thì lời xin lỗi mới có thành ý."
Hứa Tư đang nằm nghiêng trên giường đã sớm nhìn ra ý đồ của Hứa mẫu rồi, phối hợp ngồi dậy một lát, nhìn Hứa Tri Vụ, chờ đợi phản ứng của nàng.
"Chuyện này…." Hứa Tri Vụ do dự sờ lên búi tóc rút xuống một cây trâm hình nửa mặt trăng đơn giản: "Cho ngươi cái này là được rồi chứ gì, cho ngươi xong thì ta thiếu mất một cái, A Vụ làm vậy rất có thành ý rồi phải không?"
Hứa Tư nhìn lên đầu Hứa Tri Vụ, đúng là chỉ còn lại một cái nằm lẻ loi trên búi tóc.
Nhìn chung, hắn cảm thấy nếu nhận "thành ý" này thì rất giống đang bắt nạt trẻ con nhưng Hứa mẫu đã lên tiếng: "Cái này còn chưa đủ lắm đâu, Tiểu Tư nhận lấy đi, đừng trả lại cho nó."
Hứa Tư mím môi nhận lấy cây trâm, không biết nên để nó ở chỗ nào, đành phải cầm trong tay.
Thấy Hứa Tri Vụ vẫn tức giận nhìn hắn, Hứa Tư nhẹ nhàng nói: "Ca ca không trách A Vụ đâu, A Vụ có thể ăn mứt táo."
"Thật tốt!" Hứa Tri Vụ lập tức vui vẻ hẳn, sau cơn mưa trời lại sáng, nàng lén nhìn xem thái độ Hứa mẫu, thấy bà không phản đối liền lấy mứt táo vội vội vàng vàng bỏ vào trong miệng, sợ Hứa mẫu đổi ý.
Ngọt lịm, thật là ngon!
Hứa Tư bật cười, cũng chẳng biết tiểu cô nương này đang nghĩ gì mà dùng một cây trâm giá trị xa xỉ để đổi một viên mứt táo, còn vui vẻ đến nỗi cười tít cả mắt.
"Chúng ta đừng quấy rầy ca ca nghỉ ngơi nữa, A Vụ ra ngoài với mẫu thân." Hứa mẫu dắt Hứa Tri Vụ, còn ôn nhu dặn dò Hứa Tư nằm nghỉ ngơi cho tốt, thân thể khó chịu thì phải sai người đi gọi bà.
Hứa Tư đồng ý, nhìn theo hai người đi ra cửa.
Đến khi cửa gỗ khắc hoa nhẹ nhàng khép lại, Hứa Tư mới không nhìn nữa, tựa vào gối nhìn cây trâm ngọc trong lòng bàn tay. Trên thân trâm có hoa văn sóng nước, trên đó còn có mấy hình con vịt nhỏ nhỏ xinh xinh đúng kiểu trẻ con.
Hứa Tư hơi đau đầu.
Mỗi lần phụ mẫu Hứa bắt Hứa Tri Vụ phải xin lỗi hắn sẽ càng khiến nàng ghét hắn hơn.
Suy cho cùng Hứa Tri Vụ cũng không phải đứa trẻ có tính cách dịu ngoan.
Cũng chưa từng gọi hắn là ca ca.
…..
"Trước khi ca ca con khỏi bệnh, con không được đến Tùng Phong viện, có nghe chưa?" Hứa mẫu cứ dặn đi dặn lại.
"Tại sao chứ?"
"Con rất biết hành hạ ca ca con, nếu để mẫu thân biết con lại hạnh hoẹ Tiểu Tư thì phạt một tháng không được ăn quà vặt."
Hứa Tri Vụ như bị sét đánh vậy. Nàng chưa từng nghĩ rằng có một ngày trong Hứa phủ có nơi mà nàng không thể đến.
Không chỉ vậy, Hứa mẫu vì muốn rèn lại tính tình nàng, sau khi ăn cơm trưa còn dạy nàng pha trà chia trà, đây là cách thức pha trà thịnh hành nhất hiện tại. Nhưng người không nho nhã, ngay cả phòng trà còn chưa từng vào, huống hồ là pha trà.
Hứa Tri Vụ tất nhiên chẳng thể cảm nhận được sự phong nhã của việc này.
Lúc nàng vào bước phòng trà, nha hoàn của Hứa mẫu đã dùng cối nghiền nhuyễn lá trà khô, một bên ấm trà đã sôi sùng sục.
"A Vụ lại đây, ngồi xuống nhìn cho kỹ."
Hứa mẫu ngồi đối diện Hứa Tri Vụ.
Hứa Tri Vụ thấy động tác thuần thục của Hứa mẫu mở nắp nồi, đổ trà vào và khuấy, trong chớp mắt cả phòng đều tràn ngập hương thơm của trà.
Hứa mẫu hạ mi mắt, mỗi một động tác đều nhịp nhàng.
Mà Hứa Tri Vụ lại lặng lẽ ngáp một cái.
Hứa mẫu đảo đều nước trà nóng trong chén trà: "A Vụ, nhìn đây."
Hứa Tri Vụ xoa hai mắt nhập nhèm, nhìn vào chén trà, chỉ thấy tay của Hứa mẫu hơi di chuyển, lá trà trong chén liền tản ra xung quanh một cách cân xứng, phủ một lớp ở trên mặt nước.
"A Vụ, con nói xem con thấy được gì?"
Hứa Tri Vụ thật sự không nhịn nổi nữa, ngáp thật dài: "A Vụ nhìn thấy…..một cái gối."
Hứa mẫu cạn lời, tức giận chỉ vào giữa trán Hứa Tri Vụ: "Con thật ham ngủ, cùng với Tiểu Điệp tỷ tỷ học nghiền trà đi."
Hứa Tri Vụ thụ động nhận cối xay nha hoàn đưa qua, bắt đầu nhớ lại ngày thường giờ này nàng đang làm gì.
Giờ này đáng lẽ nàng nên ngủ trưa.
Sau khi ngủ trưa xong nàng sẽ đi tìm mẫu thân nghe kể chuyện xưa hoặc bảo nha hoàn đưa nàng đi đâu đó một chút.
Vậy mà hôm nay đã không có chuyện xưa để nghe, còn không thể đi đây đi đó.
Còn bắt nàng bỏ sức nghiền trà….
Hứa Tri Vụ vừa nghiền vừa nghĩ, hôm nay nàng bị đánh, mất một cái trâm cài nhỏ, bị mẫu thân mắng, còn phải xin lỗi người khác.
Hôm nay có nhiều chuyện không vui như vậy, còn chuyện vui chỉ có hai — một là nàng được chơi với A Nhàn, hai là được ăn một viên mứt táo ngọt ngào.
Nàng càng ngày càng buồn ngủ, động tác tay ngừng lại một hồi lâu, đầu dần dần gục xuống.
Hứa mẫu nhìn mà thở dài, những cô nương nhà khác rốt cuộc được dạy dỗ thế nào mà đều trở nên thục nữ hiểu chuyện. Có đâu như A Vụ nhà bà vừa kiêu căng vừa thích khóc, học mấy thứ khác thì chậm chạp.
Hứa Tri Vụ mơ mơ màng màng nghe tiếng thở dài của mẫu thân, trong lòng không biết từ phương trời nào dâng lên nỗi chua xót, mẫu thân chăm sóc cho Hứa Tư uống thuốc, đối với nàng lại hung dữ…..
Ban đêm, Hứa mẫu kể với Hứa phụ về chuyện xảy ra ban ngày, thở dài: "Nên mời một thầy dạy học cho A Vụ, cho dù nó tiếp thu chậm thì cũng phải dần dần hiểu chuyện."
So với sự lo lắng của Hứa mẫu, Hứa phụ có vẻ điềm nhiên hơn. Ông đặt sách qua một bên, kéo tay Hứa mẫu trấn an: "A Vụ nào có học chậm đâu? Ta thấy con mình vẽ tranh bằng đường rất tốt đó chứ."
Hứa mẫu tức giận rút tay: "Không lẽ sau này nó đi bán tranh kẹo đường hay sao? A Vụ sau này phải trở thành tiểu thư khuê các, cái nàng nên học là làm thơ tấu nhạc, cầm kỳ thư hoạ!"
"Ta thấy nó vẽ tranh khá đẹp, nhảy múa cũng rất đáng yêu, đây chẳng phải rất tốt sao?"
"Nhưng mà nó không biết chữ!" Hứa mẫu sốt ruột đến tức giận, thấy dáng vẻ Hứa phụ cứ thản nhiên như vậy, bực bội đẩy ông: "A Vụ ở nhà đều do tôi dạy dỗ, mà ông thì cứ chiều hư nó. Đưa đi ăn đưa đi chơi đều không cảm thấy phiền, chẳng trách nó cứ thích quấn lấy người làm cha như ông."
"À~thì ra là do nương tử thân yêu của ta ghen tị, có điều A Vụ cũng từng nói với ta rằng thương nhất mẫu thân, nói mẫu thân chẳng những đẹp mà người còn thơm nữa."
Hứa mẫu nghe ông nói đến nỗi phát ngượng, đã nguôi giận phân nửa.
Bà nhớ tới dáng vẻ vô số lần A Vụ chui vào trong ngực bà làm nũng, cảm thấy rất thoải mái, chốc lát đã không còn thấy bực tức nữa.
Lúc này Hứa phụ và Hứa mẫu nào hay, A Vụ đáng yêu mà bọn họ vừa nhắc đến nửa đêm không ngủ, lén lút ngồi ở cửa Thùy Hoa ngoài Tùng Phong viện, nhỏ giọng chỉ huy Tiêu Vĩ đến Tùng Phong viện tìm hiểu tình hình quân địch.
Mẫu thân không cho nàng đến Tùng Phong viện nhưng đâu có nói nha hoàn của nàng không được đi.
Sau khi Tiêu Vĩ trở về liền báo: "Tùng Phong viện đã tắt đèn, cũng không thấy Tùng Đào, hay là cô nương về ngủ đi. Công tử bệnh như vậy có khi mai kia mới khoẻ lại được?"
Hứa Tri Vụ tinh tế thở dài: "Bởi vì ta không chấp nhận được việc nhà của mình mà lại có nơi không được đi, nên ngủ không được."
Tiêu Vĩ: "..."
Thấy Hứa Tri Vụ cố chấp ngồi canh ở Tùng Phong viện, Tiêu Vĩ nghĩ ra một kế sách, vờ nhìn ra xa: "Cô nương, hình như nô tì thấy Thiện cô…."
Lời nói còn chưa dứt, Hứa Tri Vụ đã nhanh như chớp chạy vọt về phòng. Đến khi Tiêu Vĩ đẩy cửa vào, Hứa Tri Vụ đã ngoan ngoãn nằm yên.
Thiện cô thật là rất hữu dụng.
….
Ngày hôm sau, Hứa Tri Vụ lại bị Hứa mẫu lôi đi viết chữ, ngay cả cái tên "Tri Vụ" của mình mà nàng cũng viết không được, tiếp tục bị dạy dỗ đến nước mắt lưng tròng.
"Hứa Chi Vũ! Con tên Hứa Chi Vũ à? Ba chữ mà lại viết sai đến hai chữ!"
Thân mình nhỏ xíu của Hứa Tri Vụ co rụt lại, nâng làn váy muốn chạy trốn: "Con, con muốn đi tìm cha, cha sẽ không mắng con…."
Lời nói này chính thức đâm vào trong ngực của Hứa mẫu, khiến bà giận đến nỗi rượt Hứa Tri Vụ khắp nơi. Hai mẹ con đuổi nhau chạy vòng vòng quanh bàn.
Náo loạn suốt cả ngày nhưng buổi tối Hứa Tri Vụ vẫn còn sức lực ngồi canh trước cửa Tùng Phong viện.
Nàng nghe nói Hứa Tư ngủ li bì hai ngày, ghen tị với hắn đến nỗi nắm chặt tay.
Hứa Tư ngủ trong khi nàng phải chịu khổ, nàng bị mắng trong khi hắn được ngủ!
Đáng giận mà!
Sáng sớm ngày thứ ba, Hứa Tư bưng một chén không biết là trà gì, ngồi trong viện chậm rãi uống, một bên lật sách đọc.
Vừa quay đầu liền thấy Hứa Tri Vụ đang ngồi xổm ở cửa Thùy Hoa, mặt đầy u ám nhìn hắn chằm chằm.
Hứa Tư: "?"
Hắn đặt chén trà xuống, cười hỏi: "A Vụ muội muội làm sao vậy?"
"Ngươi khoan hỏi ta làm sao, nói cho ta biết trước, ngươi hết bệnh rồi à?"
Hứa Tư không biết Hứa Tri Vụ bị cấm đặt chân vào Tùng Phong viện, còn ngỡ Hứa Tri Vụ đang quan tâm hắn, vì thế nụ cười càng thêm ôn hoà: "Đúng vậy, cảm ơn A Vụ muội muội quan tâm."
Hứa Tri Vụ nghe hắn nói hai chữ "Đúng vậy", hai mắt liền toả sáng đứng lên: "Thật sự khoẻ rồi?"
Hứa Tư gật đầu.
"Tốt nha!" Hứa Tri Vụ hoan hô một tiếng, giống con trâu nhỏ vọt tới, sung sướng chạy tới chạy lui trong viện của Hứa Tư, sờ chỗ này chạm chỗ kia, hành động giống như động vật nhỏ đang đánh dấu lãnh thổ vậy.
Hứa Tư: "......" Rốt cuộc thì hai ngày nay là hắn hay là Hứa Tri Vụ bị nhốt trong nhà vậy?
Suýt chút Hứa Tri Vụ đã đụng phải Tùng Đào đang bưng đồ ăn sáng tới. Nàng để ánh mắt không hài lòng của Tùng Đào, hừ một tiếng né hắn.
Nàng ngồi trên ghế đá đối diện Hứa Tư, giọng nói trong trẻo mềm dịu: "Xin hỏi hôm nay ngươi có thể chơi với ta một lát được không? A Vụ sẽ ngoan mà."
"Đương nhiên có thể, A Vụ đã ăn sáng chưa?" Hứa Tư để Tùng Đào đặt đồ ăn sáng lên bàn đá, đẩy nhẹ về phía Hứa Tri Vụ.
"Đây là đồ ăn sáng của ngươi mà, để ta kêu Tiêu Vĩ mang đồ ăn sáng đến đây là được." Hứa Tri Vụ hô vọng qua sân của mình một tiếng, rất nhanh trên bàn đá đã bày hai phần đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng hôm nay là mì nước và bánh Hồ. Cái bàn có chút cao so với Hứa Tri Vụ, nàng cầm đũa lại thấp, lúc ăn đồ gần như nửa khuôn mặt đều gục vào trong chén, làn mi thật dài khéo léo rũ xuống.
Hứa Tư nhìn muốn nói lại thôi, không biết ngày thường Hứa Tri Vụ ăn sáng có cần người giúp hay không.
Nhưng thấy nàng ăn ngon miệng như vậy, Hứa Tư cũng không nói nữa.
"Ta ăn xong rồi!" Hứa Tri Vụ ngẩng mặt lên, nước canh óng ánh dính trên môi, kéo đường cung dài trên ria mép.
Hứa Tri Vụ chun chun môi, không được thoải mái bèn đứng lên duỗi cổ đến trước mặt Hứa Tư: "Lau cho ta đi."
Hành động của tiểu cô nương này đúng lý hợp tình chẳng ai từ chối được. Hứa Tư thầm than một tiếng, lấy khăn ra, một tay giữ cằm nàng một tay tinh tế lau cho nàng sạch sẽ.
"Động tác của ngươi thật nhẹ nhàng, sạch chưa đó?" Hứa Tri Vụ sờ sờ bên ngoài miệng, không ngờ rằng thì ra động tác nhẹ nhàng vậy cũng có thể lau sạch sẽ. Thế mà vì sao mẫu thân nàng mỗi lần lau miệng cho nàng đều dùng sức đến nỗi giống như muốn lột da vậy?
Hứa Tri Vụ quay lại nhìn Hứa Tư, hắn cột tóc buộc khăn rất chỉnh tề, tinh thần so với lúc đang bệnh đã tốt hơn nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt.
"Cảm ơn ngươi!" Hứa Tri Vụ cười tủm tỉm nói cảm ơn, thấy Tùng Đào đang dọn chén đĩa, tròng mắt chuyển động, tựa như đang mưu tính gì đó.
Đợi Tùng Đào đi xa, Hứa Tri Vụ liền lộ bản tính, thần thần bí bí đi đến bên cạnh Hứa Tư: "Nè, ngươi trả trâm cài nhỏ lại cho ta đi."
Cuối cùng Hứa Tư cũng hiểu ra nguyên do Hứa Tri Vụ chịu ngoan ngoãn lễ phép nãy giờ rồi.
Bất lực thở dài: "Ta không cần giữ trâm cài của ngươi làm gì, đâu có tác dụng. Chỉ là nếu mẫu thân thấy được trâm cài đã trở lại với ngươi, chắc hẳn A Vụ sẽ lại bị mắng."
Hứa Tri Vụ nghĩ cũng phải, có điều Hứa Tư đã nhìn thấy nàng từng bị mắng, khiến nàng thấy mất mặt.
"Đều tại ngươi cả!"
Hứa Tư hỏi lại: "A Vụ trách ta chuyện gì?"
"Chính là do ngươi nên mẫu thân mới mắng ta! Đều tại ngươi!"
Hứa Tư buồn cười, hắn thật sự không muốn đôi co với một đứa trẻ, dứt khoát nhận: "Ừ, đều do ta."
"Vậy ngươi hãy mau lấy trâm ra đây, ta muốn sờ một chút." Hứa Tri Vụ buồn bã phồng hai má: "Ta nhớ nó!"
Nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng khiến người ta chẳng tưởng tượng ra được lúc nàng kiêu căng sẽ thế nào. Hứa Tư đột nhiên nảy ra ý muốn trêu đùa, nheo mắt nhìn nàng: "Cho dù sờ cũng không được!"
Hứa Tri Vụ không tin nhìn hắn: "Đây đúng là quá đáng!"
Hứa Tư dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra lời tàn nhẫn: "Lược này đã cho ta rồi, ta muốn định đoạt thế nào là tuỳ ý ta."
"Nè….." Chỉ nghe phịch một tiếng, Hứa Tri Vụ ngồi bệt xuống đất, lôi kéo vạt áo Hứa Tư không cho hắn đi, ngửa đầu chơi xấu: "Nếu ngươi không cho ta, ta sẽ nói với cha mẹ….Ngươi đẩy ta!"
Hứa Tư ngạc nhiên.
Hứa Tri Vụ bổ sung: "Ta ngã đau quá, người như bị bẻ làm đôi vậy!"
Nhìn dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu của nàng, đừng nói là mứt táo, cho dù là ngôi sao trên bầu trời cũng có thể hái cho nàng.
Hứa mẫu lại cố tình giáo huấn nàng, nắm chặt một tay, bao trọn cả ngón tay đang cầm mứt táo của nàng: "Con hãy hỏi thử xem ca ca có đồng ý tha thứ cho con không, nếu ca ca gật đầu thì con mới được ăn mứt táo."
Hứa Tri Vụ liền ngoan ngoãn nhìn về phía Hứa Tư, đôi mắt tròn xoe thể hiện ý muốn cầu xin.
Hứa mẫu thúc giục: "Mau nói xin lỗi đi."
Hứa Tri Vụ mếu máo, trong hốc mắt đã rưng rưng ánh lệ: "Ngươi tha thứ cho A Vụ đi. A Vụ muốn ăn mứt táo."
Suýt chút nữa Hứa mẫu đã bật cười, cố nghiêm mặt: "Thu hồi lại câu phía sau."
Một giọt nước mắt của Hứa Tri Vụ rơi xuống, mũi thút thít, nói lại y nguyên: "Thu hồi lại câu phía sau."
"Phải nhận lỗi như thế nào? Nói miệng không thì chưa đủ."
Hứa Tri Vụ vừa nghe, ngọ nguậy ngón tay đang bị Hứa mẫu nắm: "Con cho hắn một viên mứt táo vậy."
Hứa mẫu lắc đầu: "Không được, mứt táo là của mẫu thân, không phải của con. Con phải cho đồ của bản thân, hơn nữa còn là đồ vật mà con yêu thích, như vậy thì lời xin lỗi mới có thành ý."
Hứa Tư đang nằm nghiêng trên giường đã sớm nhìn ra ý đồ của Hứa mẫu rồi, phối hợp ngồi dậy một lát, nhìn Hứa Tri Vụ, chờ đợi phản ứng của nàng.
"Chuyện này…." Hứa Tri Vụ do dự sờ lên búi tóc rút xuống một cây trâm hình nửa mặt trăng đơn giản: "Cho ngươi cái này là được rồi chứ gì, cho ngươi xong thì ta thiếu mất một cái, A Vụ làm vậy rất có thành ý rồi phải không?"
Hứa Tư nhìn lên đầu Hứa Tri Vụ, đúng là chỉ còn lại một cái nằm lẻ loi trên búi tóc.
Nhìn chung, hắn cảm thấy nếu nhận "thành ý" này thì rất giống đang bắt nạt trẻ con nhưng Hứa mẫu đã lên tiếng: "Cái này còn chưa đủ lắm đâu, Tiểu Tư nhận lấy đi, đừng trả lại cho nó."
Hứa Tư mím môi nhận lấy cây trâm, không biết nên để nó ở chỗ nào, đành phải cầm trong tay.
Thấy Hứa Tri Vụ vẫn tức giận nhìn hắn, Hứa Tư nhẹ nhàng nói: "Ca ca không trách A Vụ đâu, A Vụ có thể ăn mứt táo."
"Thật tốt!" Hứa Tri Vụ lập tức vui vẻ hẳn, sau cơn mưa trời lại sáng, nàng lén nhìn xem thái độ Hứa mẫu, thấy bà không phản đối liền lấy mứt táo vội vội vàng vàng bỏ vào trong miệng, sợ Hứa mẫu đổi ý.
Ngọt lịm, thật là ngon!
Hứa Tư bật cười, cũng chẳng biết tiểu cô nương này đang nghĩ gì mà dùng một cây trâm giá trị xa xỉ để đổi một viên mứt táo, còn vui vẻ đến nỗi cười tít cả mắt.
"Chúng ta đừng quấy rầy ca ca nghỉ ngơi nữa, A Vụ ra ngoài với mẫu thân." Hứa mẫu dắt Hứa Tri Vụ, còn ôn nhu dặn dò Hứa Tư nằm nghỉ ngơi cho tốt, thân thể khó chịu thì phải sai người đi gọi bà.
Hứa Tư đồng ý, nhìn theo hai người đi ra cửa.
Đến khi cửa gỗ khắc hoa nhẹ nhàng khép lại, Hứa Tư mới không nhìn nữa, tựa vào gối nhìn cây trâm ngọc trong lòng bàn tay. Trên thân trâm có hoa văn sóng nước, trên đó còn có mấy hình con vịt nhỏ nhỏ xinh xinh đúng kiểu trẻ con.
Hứa Tư hơi đau đầu.
Mỗi lần phụ mẫu Hứa bắt Hứa Tri Vụ phải xin lỗi hắn sẽ càng khiến nàng ghét hắn hơn.
Suy cho cùng Hứa Tri Vụ cũng không phải đứa trẻ có tính cách dịu ngoan.
Cũng chưa từng gọi hắn là ca ca.
…..
"Trước khi ca ca con khỏi bệnh, con không được đến Tùng Phong viện, có nghe chưa?" Hứa mẫu cứ dặn đi dặn lại.
"Tại sao chứ?"
"Con rất biết hành hạ ca ca con, nếu để mẫu thân biết con lại hạnh hoẹ Tiểu Tư thì phạt một tháng không được ăn quà vặt."
Hứa Tri Vụ như bị sét đánh vậy. Nàng chưa từng nghĩ rằng có một ngày trong Hứa phủ có nơi mà nàng không thể đến.
Không chỉ vậy, Hứa mẫu vì muốn rèn lại tính tình nàng, sau khi ăn cơm trưa còn dạy nàng pha trà chia trà, đây là cách thức pha trà thịnh hành nhất hiện tại. Nhưng người không nho nhã, ngay cả phòng trà còn chưa từng vào, huống hồ là pha trà.
Hứa Tri Vụ tất nhiên chẳng thể cảm nhận được sự phong nhã của việc này.
Lúc nàng vào bước phòng trà, nha hoàn của Hứa mẫu đã dùng cối nghiền nhuyễn lá trà khô, một bên ấm trà đã sôi sùng sục.
"A Vụ lại đây, ngồi xuống nhìn cho kỹ."
Hứa mẫu ngồi đối diện Hứa Tri Vụ.
Hứa Tri Vụ thấy động tác thuần thục của Hứa mẫu mở nắp nồi, đổ trà vào và khuấy, trong chớp mắt cả phòng đều tràn ngập hương thơm của trà.
Hứa mẫu hạ mi mắt, mỗi một động tác đều nhịp nhàng.
Mà Hứa Tri Vụ lại lặng lẽ ngáp một cái.
Hứa mẫu đảo đều nước trà nóng trong chén trà: "A Vụ, nhìn đây."
Hứa Tri Vụ xoa hai mắt nhập nhèm, nhìn vào chén trà, chỉ thấy tay của Hứa mẫu hơi di chuyển, lá trà trong chén liền tản ra xung quanh một cách cân xứng, phủ một lớp ở trên mặt nước.
"A Vụ, con nói xem con thấy được gì?"
Hứa Tri Vụ thật sự không nhịn nổi nữa, ngáp thật dài: "A Vụ nhìn thấy…..một cái gối."
Hứa mẫu cạn lời, tức giận chỉ vào giữa trán Hứa Tri Vụ: "Con thật ham ngủ, cùng với Tiểu Điệp tỷ tỷ học nghiền trà đi."
Hứa Tri Vụ thụ động nhận cối xay nha hoàn đưa qua, bắt đầu nhớ lại ngày thường giờ này nàng đang làm gì.
Giờ này đáng lẽ nàng nên ngủ trưa.
Sau khi ngủ trưa xong nàng sẽ đi tìm mẫu thân nghe kể chuyện xưa hoặc bảo nha hoàn đưa nàng đi đâu đó một chút.
Vậy mà hôm nay đã không có chuyện xưa để nghe, còn không thể đi đây đi đó.
Còn bắt nàng bỏ sức nghiền trà….
Hứa Tri Vụ vừa nghiền vừa nghĩ, hôm nay nàng bị đánh, mất một cái trâm cài nhỏ, bị mẫu thân mắng, còn phải xin lỗi người khác.
Hôm nay có nhiều chuyện không vui như vậy, còn chuyện vui chỉ có hai — một là nàng được chơi với A Nhàn, hai là được ăn một viên mứt táo ngọt ngào.
Nàng càng ngày càng buồn ngủ, động tác tay ngừng lại một hồi lâu, đầu dần dần gục xuống.
Hứa mẫu nhìn mà thở dài, những cô nương nhà khác rốt cuộc được dạy dỗ thế nào mà đều trở nên thục nữ hiểu chuyện. Có đâu như A Vụ nhà bà vừa kiêu căng vừa thích khóc, học mấy thứ khác thì chậm chạp.
Hứa Tri Vụ mơ mơ màng màng nghe tiếng thở dài của mẫu thân, trong lòng không biết từ phương trời nào dâng lên nỗi chua xót, mẫu thân chăm sóc cho Hứa Tư uống thuốc, đối với nàng lại hung dữ…..
Ban đêm, Hứa mẫu kể với Hứa phụ về chuyện xảy ra ban ngày, thở dài: "Nên mời một thầy dạy học cho A Vụ, cho dù nó tiếp thu chậm thì cũng phải dần dần hiểu chuyện."
So với sự lo lắng của Hứa mẫu, Hứa phụ có vẻ điềm nhiên hơn. Ông đặt sách qua một bên, kéo tay Hứa mẫu trấn an: "A Vụ nào có học chậm đâu? Ta thấy con mình vẽ tranh bằng đường rất tốt đó chứ."
Hứa mẫu tức giận rút tay: "Không lẽ sau này nó đi bán tranh kẹo đường hay sao? A Vụ sau này phải trở thành tiểu thư khuê các, cái nàng nên học là làm thơ tấu nhạc, cầm kỳ thư hoạ!"
"Ta thấy nó vẽ tranh khá đẹp, nhảy múa cũng rất đáng yêu, đây chẳng phải rất tốt sao?"
"Nhưng mà nó không biết chữ!" Hứa mẫu sốt ruột đến tức giận, thấy dáng vẻ Hứa phụ cứ thản nhiên như vậy, bực bội đẩy ông: "A Vụ ở nhà đều do tôi dạy dỗ, mà ông thì cứ chiều hư nó. Đưa đi ăn đưa đi chơi đều không cảm thấy phiền, chẳng trách nó cứ thích quấn lấy người làm cha như ông."
"À~thì ra là do nương tử thân yêu của ta ghen tị, có điều A Vụ cũng từng nói với ta rằng thương nhất mẫu thân, nói mẫu thân chẳng những đẹp mà người còn thơm nữa."
Hứa mẫu nghe ông nói đến nỗi phát ngượng, đã nguôi giận phân nửa.
Bà nhớ tới dáng vẻ vô số lần A Vụ chui vào trong ngực bà làm nũng, cảm thấy rất thoải mái, chốc lát đã không còn thấy bực tức nữa.
Lúc này Hứa phụ và Hứa mẫu nào hay, A Vụ đáng yêu mà bọn họ vừa nhắc đến nửa đêm không ngủ, lén lút ngồi ở cửa Thùy Hoa ngoài Tùng Phong viện, nhỏ giọng chỉ huy Tiêu Vĩ đến Tùng Phong viện tìm hiểu tình hình quân địch.
Mẫu thân không cho nàng đến Tùng Phong viện nhưng đâu có nói nha hoàn của nàng không được đi.
Sau khi Tiêu Vĩ trở về liền báo: "Tùng Phong viện đã tắt đèn, cũng không thấy Tùng Đào, hay là cô nương về ngủ đi. Công tử bệnh như vậy có khi mai kia mới khoẻ lại được?"
Hứa Tri Vụ tinh tế thở dài: "Bởi vì ta không chấp nhận được việc nhà của mình mà lại có nơi không được đi, nên ngủ không được."
Tiêu Vĩ: "..."
Thấy Hứa Tri Vụ cố chấp ngồi canh ở Tùng Phong viện, Tiêu Vĩ nghĩ ra một kế sách, vờ nhìn ra xa: "Cô nương, hình như nô tì thấy Thiện cô…."
Lời nói còn chưa dứt, Hứa Tri Vụ đã nhanh như chớp chạy vọt về phòng. Đến khi Tiêu Vĩ đẩy cửa vào, Hứa Tri Vụ đã ngoan ngoãn nằm yên.
Thiện cô thật là rất hữu dụng.
….
Ngày hôm sau, Hứa Tri Vụ lại bị Hứa mẫu lôi đi viết chữ, ngay cả cái tên "Tri Vụ" của mình mà nàng cũng viết không được, tiếp tục bị dạy dỗ đến nước mắt lưng tròng.
"Hứa Chi Vũ! Con tên Hứa Chi Vũ à? Ba chữ mà lại viết sai đến hai chữ!"
Thân mình nhỏ xíu của Hứa Tri Vụ co rụt lại, nâng làn váy muốn chạy trốn: "Con, con muốn đi tìm cha, cha sẽ không mắng con…."
Lời nói này chính thức đâm vào trong ngực của Hứa mẫu, khiến bà giận đến nỗi rượt Hứa Tri Vụ khắp nơi. Hai mẹ con đuổi nhau chạy vòng vòng quanh bàn.
Náo loạn suốt cả ngày nhưng buổi tối Hứa Tri Vụ vẫn còn sức lực ngồi canh trước cửa Tùng Phong viện.
Nàng nghe nói Hứa Tư ngủ li bì hai ngày, ghen tị với hắn đến nỗi nắm chặt tay.
Hứa Tư ngủ trong khi nàng phải chịu khổ, nàng bị mắng trong khi hắn được ngủ!
Đáng giận mà!
Sáng sớm ngày thứ ba, Hứa Tư bưng một chén không biết là trà gì, ngồi trong viện chậm rãi uống, một bên lật sách đọc.
Vừa quay đầu liền thấy Hứa Tri Vụ đang ngồi xổm ở cửa Thùy Hoa, mặt đầy u ám nhìn hắn chằm chằm.
Hứa Tư: "?"
Hắn đặt chén trà xuống, cười hỏi: "A Vụ muội muội làm sao vậy?"
"Ngươi khoan hỏi ta làm sao, nói cho ta biết trước, ngươi hết bệnh rồi à?"
Hứa Tư không biết Hứa Tri Vụ bị cấm đặt chân vào Tùng Phong viện, còn ngỡ Hứa Tri Vụ đang quan tâm hắn, vì thế nụ cười càng thêm ôn hoà: "Đúng vậy, cảm ơn A Vụ muội muội quan tâm."
Hứa Tri Vụ nghe hắn nói hai chữ "Đúng vậy", hai mắt liền toả sáng đứng lên: "Thật sự khoẻ rồi?"
Hứa Tư gật đầu.
"Tốt nha!" Hứa Tri Vụ hoan hô một tiếng, giống con trâu nhỏ vọt tới, sung sướng chạy tới chạy lui trong viện của Hứa Tư, sờ chỗ này chạm chỗ kia, hành động giống như động vật nhỏ đang đánh dấu lãnh thổ vậy.
Hứa Tư: "......" Rốt cuộc thì hai ngày nay là hắn hay là Hứa Tri Vụ bị nhốt trong nhà vậy?
Suýt chút Hứa Tri Vụ đã đụng phải Tùng Đào đang bưng đồ ăn sáng tới. Nàng để ánh mắt không hài lòng của Tùng Đào, hừ một tiếng né hắn.
Nàng ngồi trên ghế đá đối diện Hứa Tư, giọng nói trong trẻo mềm dịu: "Xin hỏi hôm nay ngươi có thể chơi với ta một lát được không? A Vụ sẽ ngoan mà."
"Đương nhiên có thể, A Vụ đã ăn sáng chưa?" Hứa Tư để Tùng Đào đặt đồ ăn sáng lên bàn đá, đẩy nhẹ về phía Hứa Tri Vụ.
"Đây là đồ ăn sáng của ngươi mà, để ta kêu Tiêu Vĩ mang đồ ăn sáng đến đây là được." Hứa Tri Vụ hô vọng qua sân của mình một tiếng, rất nhanh trên bàn đá đã bày hai phần đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng hôm nay là mì nước và bánh Hồ. Cái bàn có chút cao so với Hứa Tri Vụ, nàng cầm đũa lại thấp, lúc ăn đồ gần như nửa khuôn mặt đều gục vào trong chén, làn mi thật dài khéo léo rũ xuống.
Hứa Tư nhìn muốn nói lại thôi, không biết ngày thường Hứa Tri Vụ ăn sáng có cần người giúp hay không.
Nhưng thấy nàng ăn ngon miệng như vậy, Hứa Tư cũng không nói nữa.
"Ta ăn xong rồi!" Hứa Tri Vụ ngẩng mặt lên, nước canh óng ánh dính trên môi, kéo đường cung dài trên ria mép.
Hứa Tri Vụ chun chun môi, không được thoải mái bèn đứng lên duỗi cổ đến trước mặt Hứa Tư: "Lau cho ta đi."
Hành động của tiểu cô nương này đúng lý hợp tình chẳng ai từ chối được. Hứa Tư thầm than một tiếng, lấy khăn ra, một tay giữ cằm nàng một tay tinh tế lau cho nàng sạch sẽ.
"Động tác của ngươi thật nhẹ nhàng, sạch chưa đó?" Hứa Tri Vụ sờ sờ bên ngoài miệng, không ngờ rằng thì ra động tác nhẹ nhàng vậy cũng có thể lau sạch sẽ. Thế mà vì sao mẫu thân nàng mỗi lần lau miệng cho nàng đều dùng sức đến nỗi giống như muốn lột da vậy?
Hứa Tri Vụ quay lại nhìn Hứa Tư, hắn cột tóc buộc khăn rất chỉnh tề, tinh thần so với lúc đang bệnh đã tốt hơn nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt.
"Cảm ơn ngươi!" Hứa Tri Vụ cười tủm tỉm nói cảm ơn, thấy Tùng Đào đang dọn chén đĩa, tròng mắt chuyển động, tựa như đang mưu tính gì đó.
Đợi Tùng Đào đi xa, Hứa Tri Vụ liền lộ bản tính, thần thần bí bí đi đến bên cạnh Hứa Tư: "Nè, ngươi trả trâm cài nhỏ lại cho ta đi."
Cuối cùng Hứa Tư cũng hiểu ra nguyên do Hứa Tri Vụ chịu ngoan ngoãn lễ phép nãy giờ rồi.
Bất lực thở dài: "Ta không cần giữ trâm cài của ngươi làm gì, đâu có tác dụng. Chỉ là nếu mẫu thân thấy được trâm cài đã trở lại với ngươi, chắc hẳn A Vụ sẽ lại bị mắng."
Hứa Tri Vụ nghĩ cũng phải, có điều Hứa Tư đã nhìn thấy nàng từng bị mắng, khiến nàng thấy mất mặt.
"Đều tại ngươi cả!"
Hứa Tư hỏi lại: "A Vụ trách ta chuyện gì?"
"Chính là do ngươi nên mẫu thân mới mắng ta! Đều tại ngươi!"
Hứa Tư buồn cười, hắn thật sự không muốn đôi co với một đứa trẻ, dứt khoát nhận: "Ừ, đều do ta."
"Vậy ngươi hãy mau lấy trâm ra đây, ta muốn sờ một chút." Hứa Tri Vụ buồn bã phồng hai má: "Ta nhớ nó!"
Nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng khiến người ta chẳng tưởng tượng ra được lúc nàng kiêu căng sẽ thế nào. Hứa Tư đột nhiên nảy ra ý muốn trêu đùa, nheo mắt nhìn nàng: "Cho dù sờ cũng không được!"
Hứa Tri Vụ không tin nhìn hắn: "Đây đúng là quá đáng!"
Hứa Tư dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra lời tàn nhẫn: "Lược này đã cho ta rồi, ta muốn định đoạt thế nào là tuỳ ý ta."
"Nè….." Chỉ nghe phịch một tiếng, Hứa Tri Vụ ngồi bệt xuống đất, lôi kéo vạt áo Hứa Tư không cho hắn đi, ngửa đầu chơi xấu: "Nếu ngươi không cho ta, ta sẽ nói với cha mẹ….Ngươi đẩy ta!"
Hứa Tư ngạc nhiên.
Hứa Tri Vụ bổ sung: "Ta ngã đau quá, người như bị bẻ làm đôi vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.