Chương 41
Phù Đồ
09/08/2020
Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Vì không phải cuối tuần cũng không phải ngày lễ quan trọng gì, rạp chiếu phim không đông lắm, đa phần đều là các cặp đôi. Phim đang chiếu là phim hài, phòng chiếu vắng vẻ thỉnh thoảng lại vọng lên đôi ba tiếng cười. Phương Mục tựa vào thành ghế, mắt nhìn vào màn hình lớn, không ngủ gật cũng không hề cười, thậm chí trông như đang xem rất tập trung, tập trung như đang chấp hành nhiệm vụ.
Mượn bóng đêm, Thiệu Nguyệt lén lút ngước mắt nhìn mặt người đàn ông, đương nhiên cô không nhìn rõ được sắc mặt gã, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất cứng nhắc, cũng cực kỳ kiệm lời.
Cô không phải cô gái nhỏ mười bốn mười lăm tuổi, không phải cô công chúa sống trong lọ mật, cô đã nhìn thấu hết tình người ấm lạnh từ lâu, cô không hề nghĩ đàn ông như vậy là nhạt nhẽo, cô cảm thấy rất thật rất đáng tin, thế là có ý muốn phát triển.
Một bộ phim dài tiếng rưỡi, không ai nói lấy một câu. Ánh đèn sáng lên, mọi người rời khỏi phòng chiếu, gã đứng lên đầu tiên, cô theo sát phía sau, theo đám đông rời khỏi phòng chiếu, cô hỏi dò: “Anh không thích bộ phim này à?”
Gã có vẻ chưa phản ứng kịp, một lát sau mới chậm chạp nói: “Cũng được.”
Cô không biết mình thất vọng hay là làm sao, cô cười: “Tôi đi vệ sinh.”
Phương Mục gật đầu, cô hòa vào dòng người loáng cái đã biến mất, Phương Mục đi ra cổng rạp, móc bao thuốc ra, châm một điếu.
Bên ngoài đã đổ mưa phùn giăng giăng từ lúc nào, có đôi tình nhân xem phim xong nép vào nhau bước xuống cầu thang, thấy bên ngoài tự nhiên đổ mưa phùn, cậu trai cởi áo khoác ra, trùm lên đầu và người cô gái, hai người nép vào nhau chạy bước nhỏ vào màn mưa. Đôi tình nhân nhỏ biến mất khỏi tầm nhìn, thay vào đó là bóng hình của một cậu thiếu niên.
Cậu đứng dưới bậc thềm, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Mục, như đang ngẩng đầu nhìn về giấc mộng của chính mình.
Phương Mục ngẩn ra, cậu thiếu niên đã đi lên rồi, cậu đi không nhanh lắm, nhưng cũng chẳng chậm, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Phương Mục không chịu rời lấy một li, cậu va phải người đang đi xuống, bị người ta bực mình chửi cho một câu “đi đứng cái kiểu gì thế”, cậu mắt điếc tai ngơ, cuối cùng cũng đi đến điểm cuối của cầu thang mấy chục bậc, cậu đứng trước mặt Phương Mục, trên người có vệt nước mưa, mái tóc đen vương một lớp sương bông.
Phương Mục cau mày, “Sao mày lại đến đây?”
Phương Thố như mới định thần lại, cậu vươn tay lau nước mưa trên mặt rồi nở nụ cười trẻ con, “À, cháu đến đón chú về.”
Lòng Phương Mục bỗng thắt lại, gã còn chưa kịp nói gì thì Thiệu Nguyệt đã đi từ phòng vệ sinh ra, trông thấy Phương Thố thì hơi bất ngờ.
“Đây là cháu tôi.” Phương Mục bình thản giới thiệu.
Thiệu Nguyệt mỉm cười dịu dàng dễ gần, nhẹ gật đầu, “Chào cháu.”
Đôi mắt đen của cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào Thiệu Nguyệt, vô hình trung, như có một bàn tay mang móng nhọn hoắt cào vào tim cậu, ánh mắt gần như trở nên ác độc. Cậu nhận ra, người phụ nữ này không còn trẻ trung gì, cũng chẳng xinh đẹp gì, ăn mặc quê mùa, nhưng người phụ nữ như thế lại có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Phương Mục. Cậu thấy hơi lạnh, nước từ từ lan ra từ chỗ dính mưa, ngấm vào tận xương tủy, lạnh.
Thiệu Nguyệt không dễ chịu lắm trước ánh mắt không thân thiện đến mức gần như sắc nhọn của cậu thiếu niên, cô cúi đầu gạt lọn tóc xõa xuống. Phương Mục quay lại nói với cô: “Trời mưa rồi, tôi đưa cô về.”
Thiệu Nguyệt cũng không ngượng ngùng, thoải mái đáp: “Đưa tôi về trường đi, xe tôi vẫn để ở trường, tôi phải về lấy, không thì sáng mai không tiện đi làm lắm.”
Phương Mục gật đầu, đoàn người bước xuống cầu thang, ra khỏi rạp chiếu phim, Phương Mục mở cửa bên ghế trước ra, để Thiệu Nguyệt lên xe trước rồi vòng ra ghế lái, trừ ban đầu ra, gã không hề nói thêm một câu nào với Phương Thố, cũng chẳng buồn nhìn cậu. Thấy tay gã đã đặt lên chỗ tay nắm cửa, Phương Thố bỗng thảng thốt gọi gã một tiếng, “Chú Phương Mục…”
Phương Mục ngập ngừng rồi ngoái lại, cậu thiếu niên mảnh dẻ đứng trong màn mưa bụi, trên tóc, trên lông mày, trên lông mi đều đọng một lớp sương mỏng, cậu nhìn gã, vừa quật cường vừa yếu đuối.
Phương Mục im lặng nhìn cậu một lúc rồi lạnh lẽo phun ra hai chữ, “Lên xe.”
Hai chữ này như một dòng máu tươi chảy vào trái tim của Phương Thố, cậu nhanh chóng cảm thấy cơ thể mình ấm lại, cậu lặng lẽ mở cửa ghế sau, ngồi vào trong.
Suốt đường đi chẳng ai lên tiếng, không khí kỳ lạ thấy rõ, cũng may đường không xa lắm. Đến cổng trường, khuôn viên trường buổi đêm lặng phắc, Thiệu Nguyệt gọi bảo vệ, bảo vệ bèn mở cửa để cô vào trong. Cô lấy xe điện, rũ chiếc áo mưa để trong giỏ xe ra trùm lên người, chỉ để lộ mỗi mặt ra, cười tươi rói với Phương mục, “Hôm nay cảm ơn anh nhé, tôi về trước đây.”
Không chờ Phương Mục lên tiếng, cô đi xe điện đội mưa về.
Phương Mục quay lại xe, Phương Thố đã chuyển từ ghế sau ra ghế trước. Phương Mục liếc nhìn cậu, không lên tiếng, khởi động xe nhưng không về luôn.
Vì trời mưa nên Thiệu Nguyệt đi rất nhanh. Phương Mục vẫn thong thả lái xe theo sau xe điện của cô, đến khi chắc chắn cô đã an toàn về đến nhà rồi, gã mới quay đầu xe về nhà.
Bên ngoài đã dần mưa to hơn, lộp bộp dội vào cửa kính xe, bầu không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt, tiếng cậu thiếu niên phá vỡ sự yên tĩnh khác thường, cậu cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ được vẻ mặt cậu, mái tóc đã ẩm bết vào trán cậu, “Chú Phương Mục, cô ấy là ai thế?”
Phương Mục lặng như nước, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước mà lái xe, như không hề nghe thấy câu hỏi của Phương Thố.
Phương Thố mím môi, cố gắng hỏi bằng giọng điệu bình thản không quan tâm nhất: “Chú thích cô ấy à?”
Cuối cùng Phương Mục cũng có phản ứng, gã dành chút thời gian liếc nhìn cậu thiếu niên, “Thích hay không thì cũng chẳng liên quan đến mày, từ lúc nào mà chuyện của tao cũng đến lượt mày quản thế? Lão Ngũ bảo mày là tao đi xem phim à? Ăn no rửng mỡ!” Câu cuối cùng chẳng biết là chửi Phương Thố hay là lão Ngũ.
Môi Phương Thố bặm lại thành đường thẳng, lòng co lại, cậu ngoái đầu liếc nhìn khuôn mặt đang đố kị đến điên cuồng của mình phản chiếu lại trên kính xe, chầm chậm nở nụ cười ác độc, cậu gạt mớ tóc ướt trên trán, ánh mắt dần lạnh đi, “Cháu chỉ tò mò thôi – cô ấy đã lớn tuổi như thế rồi, lại còn xấu, lại còn quê, chú không thấy hai người đi với nhau chẳng khác gì đứa em trai dắt bà chị bán bánh bao già nua à…”
Két, Phương Mục đạp phanh, lốp xe trượt vài mét trên mặt đường ngày mưa rồi dừng lại thật nhanh, người Phương Thố đổ về trước theo quán tính, suýt nữa là đập trán vào kính chắn gió phía trước, cậu ngạc nhiên, vội vàng quay ra nhìn Phương Mục, bắt gặp đôi mắt lạnh đến mức toàn là vụn băng của gã, “Phương Thố, chê bai một người phụ nữ vô tội sau lưng khiến mày trở nên vĩ đại lắm đúng không?”
Vì vừa thẹn vừa giận, mặt Phương Thố đỏ nhừ lên, sự bảo vệ của Phương Mục lại khiến cậu hơi đau lòng, cậu quật cường hếch cằm lên, nhìn lại không hề nhượng bộ, “Cháu nói sai gì à? Vốn đã vừa già vừa xấu, cô ấy không hề xứng với chú!”
Phương Mục giận quá hóa cười, “Cô ấy không xứng thì ai xứng, mày à?”
Da đầu Phương Thố dại đi, cậu há hốc miệng, tay chân lạnh ngắt, gần như không dám tin, cậu lẩm bẩm, “Chú… chú biết rồi?”
Phương Mục chỉ muốn tát mình một phát thật mạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, gã ngậm chặt miệng, không nói năng gì, đạp chân ga. Xe lao đi như tên bắn, nước bắn lên đầy cửa kính xe, Phương Thố không thể nghĩ gì nổi nữa, cậu như chìm trong giấc mộng mềm mại, đầu óc nổ ầm ầm, có một việc là vẫn rõ ràng, Phương Mục biết rồi, chú cậu biết rồi…
Lòng cậu vừa hoang mang vừa vui mừng.
Phương Mục lao xe về nhà với tốc độ nhanh nhất, đen mặt vung cửa xe, đi thẳng vào nhà không nói năng gì. Phương Thố vội vàng xuống xe, bám sát theo sau Phương Mục, thấy Phương Mục sắp vào phòng của mình, cuối cùng cậu cũng không kìm được mà lên tiếng, “Chú Phương Mục!”
Tay Phương Mục đã đặt trên tay nắm cửa, hơi nước như đang lan tỏa ra trong không khí, dinh dính, ươn ướt, nhớp trên da người, đè trên lòng người, khiến người ta khó chịu. Gã xoay phắt người lại, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên một cách dữ tợn, “Phương Thố, mày nghe rõ cho tao, bỏ suy nghĩ đó sớm đi, tao sẽ coi như không biết…”
Phương Thố sững sờ, cái bình áp lực tình cảm đè nén bao lâu cuối cùng đã nổ đùng một tiếng. Mắt cậu bỗng lóe lên thứ ánh sáng đáng sợ, “Không, vì sao cháu phải vờ như không biết? Cháu thích chú, thích đến đau lòng, thích bao nhiêu năm như thế, cháu muốn nói cho chú biết đấy, Phương Mục, cháu thích chú!”
“Mày câm miệng cho tao!” Phương Mục bỗng nổi cáu, mắt đỏ nhừ, sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu đã đứt, “Mày nói thêm một câu nữa xem, có tin tao đập chết mày không?”
“Vậy thì đánh chết cháu đi là xong!” Mắt Phương Thố như hai hòn than cháy rực, có một sự điên cuồng được ăn cả ngã về không, một luồng sức mạnh chẳng biết từ đâu ra đang dấy lên trong cơ thể cậu, sức mạnh ấy khiến cậu lao về phía trước chẳng chút ngại ngần, ôm lấy mặt Phương Mục, giây tiếp theo, đôi môi nóng rẫy đã ngăn sự uy hiếp còn chưa kịp mở miệng của Phương Mục.
Môi lưỡi cắn xé, như con thú hoang, vì dùng lực mạnh quá nên môi bị răng cắn rách, có vị tanh nồng, nhưng vẫn mặc kệ tất cả, như luồng nghiệp hỏa muốn thiêu đốt Phương Mục thành tro.
Đầu óc Phương Mục trống rỗng, sau đó gã tức đến run rẩy, túm lấy gáy áo Phương Thố rồi hất cậu văng ra xa, không kịp nghĩ ngợi gì, giơ chân đạp một phát.
Phương Thố bị gã đạp mạnh vào bụng, bay ra xa hai ba mét, va vào lan can cầu thang, lăn ra đất, mặt trắng bệch, người co lại.
Ánh mắt Phương Mục như tia điện lao thẳng về phía cậu thiếu niên, gã hằn học, “Mày tưởng tao thực sự không ra tay với mày à?”
Phương Thố đã rách da môi, cậu bỗng cười phá lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhánh, đôi môi đỏ chót, cậu thiếu niên như thế trông vừa xinh đẹp vừa điên cuồng, cậu ôm bụng, đầu toát đầy mồ hôi nhưng vẫn không hề lùi lại, “Chú đánh chết cháu đi…” Cậu vừa nói xong câu này thì bắt đầu ho dữ dội, một lát sau, cậu bỗng ho ra một vũng máu.
Con ngươi trong mắt Phương Mục co lại, phát đạp của gã không hề nương tay chút nào dưới cơn tức giận, gã từng được huấn luyện nghiêm ngặt, từng có lịch sử một phát đạp vỡ nội tạng người ta, lực bạo phát khi ấy không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Vì không phải cuối tuần cũng không phải ngày lễ quan trọng gì, rạp chiếu phim không đông lắm, đa phần đều là các cặp đôi. Phim đang chiếu là phim hài, phòng chiếu vắng vẻ thỉnh thoảng lại vọng lên đôi ba tiếng cười. Phương Mục tựa vào thành ghế, mắt nhìn vào màn hình lớn, không ngủ gật cũng không hề cười, thậm chí trông như đang xem rất tập trung, tập trung như đang chấp hành nhiệm vụ.
Mượn bóng đêm, Thiệu Nguyệt lén lút ngước mắt nhìn mặt người đàn ông, đương nhiên cô không nhìn rõ được sắc mặt gã, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất cứng nhắc, cũng cực kỳ kiệm lời.
Cô không phải cô gái nhỏ mười bốn mười lăm tuổi, không phải cô công chúa sống trong lọ mật, cô đã nhìn thấu hết tình người ấm lạnh từ lâu, cô không hề nghĩ đàn ông như vậy là nhạt nhẽo, cô cảm thấy rất thật rất đáng tin, thế là có ý muốn phát triển.
Một bộ phim dài tiếng rưỡi, không ai nói lấy một câu. Ánh đèn sáng lên, mọi người rời khỏi phòng chiếu, gã đứng lên đầu tiên, cô theo sát phía sau, theo đám đông rời khỏi phòng chiếu, cô hỏi dò: “Anh không thích bộ phim này à?”
Gã có vẻ chưa phản ứng kịp, một lát sau mới chậm chạp nói: “Cũng được.”
Cô không biết mình thất vọng hay là làm sao, cô cười: “Tôi đi vệ sinh.”
Phương Mục gật đầu, cô hòa vào dòng người loáng cái đã biến mất, Phương Mục đi ra cổng rạp, móc bao thuốc ra, châm một điếu.
Bên ngoài đã đổ mưa phùn giăng giăng từ lúc nào, có đôi tình nhân xem phim xong nép vào nhau bước xuống cầu thang, thấy bên ngoài tự nhiên đổ mưa phùn, cậu trai cởi áo khoác ra, trùm lên đầu và người cô gái, hai người nép vào nhau chạy bước nhỏ vào màn mưa. Đôi tình nhân nhỏ biến mất khỏi tầm nhìn, thay vào đó là bóng hình của một cậu thiếu niên.
Cậu đứng dưới bậc thềm, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Mục, như đang ngẩng đầu nhìn về giấc mộng của chính mình.
Phương Mục ngẩn ra, cậu thiếu niên đã đi lên rồi, cậu đi không nhanh lắm, nhưng cũng chẳng chậm, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Phương Mục không chịu rời lấy một li, cậu va phải người đang đi xuống, bị người ta bực mình chửi cho một câu “đi đứng cái kiểu gì thế”, cậu mắt điếc tai ngơ, cuối cùng cũng đi đến điểm cuối của cầu thang mấy chục bậc, cậu đứng trước mặt Phương Mục, trên người có vệt nước mưa, mái tóc đen vương một lớp sương bông.
Phương Mục cau mày, “Sao mày lại đến đây?”
Phương Thố như mới định thần lại, cậu vươn tay lau nước mưa trên mặt rồi nở nụ cười trẻ con, “À, cháu đến đón chú về.”
Lòng Phương Mục bỗng thắt lại, gã còn chưa kịp nói gì thì Thiệu Nguyệt đã đi từ phòng vệ sinh ra, trông thấy Phương Thố thì hơi bất ngờ.
“Đây là cháu tôi.” Phương Mục bình thản giới thiệu.
Thiệu Nguyệt mỉm cười dịu dàng dễ gần, nhẹ gật đầu, “Chào cháu.”
Đôi mắt đen của cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào Thiệu Nguyệt, vô hình trung, như có một bàn tay mang móng nhọn hoắt cào vào tim cậu, ánh mắt gần như trở nên ác độc. Cậu nhận ra, người phụ nữ này không còn trẻ trung gì, cũng chẳng xinh đẹp gì, ăn mặc quê mùa, nhưng người phụ nữ như thế lại có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Phương Mục. Cậu thấy hơi lạnh, nước từ từ lan ra từ chỗ dính mưa, ngấm vào tận xương tủy, lạnh.
Thiệu Nguyệt không dễ chịu lắm trước ánh mắt không thân thiện đến mức gần như sắc nhọn của cậu thiếu niên, cô cúi đầu gạt lọn tóc xõa xuống. Phương Mục quay lại nói với cô: “Trời mưa rồi, tôi đưa cô về.”
Thiệu Nguyệt cũng không ngượng ngùng, thoải mái đáp: “Đưa tôi về trường đi, xe tôi vẫn để ở trường, tôi phải về lấy, không thì sáng mai không tiện đi làm lắm.”
Phương Mục gật đầu, đoàn người bước xuống cầu thang, ra khỏi rạp chiếu phim, Phương Mục mở cửa bên ghế trước ra, để Thiệu Nguyệt lên xe trước rồi vòng ra ghế lái, trừ ban đầu ra, gã không hề nói thêm một câu nào với Phương Thố, cũng chẳng buồn nhìn cậu. Thấy tay gã đã đặt lên chỗ tay nắm cửa, Phương Thố bỗng thảng thốt gọi gã một tiếng, “Chú Phương Mục…”
Phương Mục ngập ngừng rồi ngoái lại, cậu thiếu niên mảnh dẻ đứng trong màn mưa bụi, trên tóc, trên lông mày, trên lông mi đều đọng một lớp sương mỏng, cậu nhìn gã, vừa quật cường vừa yếu đuối.
Phương Mục im lặng nhìn cậu một lúc rồi lạnh lẽo phun ra hai chữ, “Lên xe.”
Hai chữ này như một dòng máu tươi chảy vào trái tim của Phương Thố, cậu nhanh chóng cảm thấy cơ thể mình ấm lại, cậu lặng lẽ mở cửa ghế sau, ngồi vào trong.
Suốt đường đi chẳng ai lên tiếng, không khí kỳ lạ thấy rõ, cũng may đường không xa lắm. Đến cổng trường, khuôn viên trường buổi đêm lặng phắc, Thiệu Nguyệt gọi bảo vệ, bảo vệ bèn mở cửa để cô vào trong. Cô lấy xe điện, rũ chiếc áo mưa để trong giỏ xe ra trùm lên người, chỉ để lộ mỗi mặt ra, cười tươi rói với Phương mục, “Hôm nay cảm ơn anh nhé, tôi về trước đây.”
Không chờ Phương Mục lên tiếng, cô đi xe điện đội mưa về.
Phương Mục quay lại xe, Phương Thố đã chuyển từ ghế sau ra ghế trước. Phương Mục liếc nhìn cậu, không lên tiếng, khởi động xe nhưng không về luôn.
Vì trời mưa nên Thiệu Nguyệt đi rất nhanh. Phương Mục vẫn thong thả lái xe theo sau xe điện của cô, đến khi chắc chắn cô đã an toàn về đến nhà rồi, gã mới quay đầu xe về nhà.
Bên ngoài đã dần mưa to hơn, lộp bộp dội vào cửa kính xe, bầu không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt, tiếng cậu thiếu niên phá vỡ sự yên tĩnh khác thường, cậu cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ được vẻ mặt cậu, mái tóc đã ẩm bết vào trán cậu, “Chú Phương Mục, cô ấy là ai thế?”
Phương Mục lặng như nước, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước mà lái xe, như không hề nghe thấy câu hỏi của Phương Thố.
Phương Thố mím môi, cố gắng hỏi bằng giọng điệu bình thản không quan tâm nhất: “Chú thích cô ấy à?”
Cuối cùng Phương Mục cũng có phản ứng, gã dành chút thời gian liếc nhìn cậu thiếu niên, “Thích hay không thì cũng chẳng liên quan đến mày, từ lúc nào mà chuyện của tao cũng đến lượt mày quản thế? Lão Ngũ bảo mày là tao đi xem phim à? Ăn no rửng mỡ!” Câu cuối cùng chẳng biết là chửi Phương Thố hay là lão Ngũ.
Môi Phương Thố bặm lại thành đường thẳng, lòng co lại, cậu ngoái đầu liếc nhìn khuôn mặt đang đố kị đến điên cuồng của mình phản chiếu lại trên kính xe, chầm chậm nở nụ cười ác độc, cậu gạt mớ tóc ướt trên trán, ánh mắt dần lạnh đi, “Cháu chỉ tò mò thôi – cô ấy đã lớn tuổi như thế rồi, lại còn xấu, lại còn quê, chú không thấy hai người đi với nhau chẳng khác gì đứa em trai dắt bà chị bán bánh bao già nua à…”
Két, Phương Mục đạp phanh, lốp xe trượt vài mét trên mặt đường ngày mưa rồi dừng lại thật nhanh, người Phương Thố đổ về trước theo quán tính, suýt nữa là đập trán vào kính chắn gió phía trước, cậu ngạc nhiên, vội vàng quay ra nhìn Phương Mục, bắt gặp đôi mắt lạnh đến mức toàn là vụn băng của gã, “Phương Thố, chê bai một người phụ nữ vô tội sau lưng khiến mày trở nên vĩ đại lắm đúng không?”
Vì vừa thẹn vừa giận, mặt Phương Thố đỏ nhừ lên, sự bảo vệ của Phương Mục lại khiến cậu hơi đau lòng, cậu quật cường hếch cằm lên, nhìn lại không hề nhượng bộ, “Cháu nói sai gì à? Vốn đã vừa già vừa xấu, cô ấy không hề xứng với chú!”
Phương Mục giận quá hóa cười, “Cô ấy không xứng thì ai xứng, mày à?”
Da đầu Phương Thố dại đi, cậu há hốc miệng, tay chân lạnh ngắt, gần như không dám tin, cậu lẩm bẩm, “Chú… chú biết rồi?”
Phương Mục chỉ muốn tát mình một phát thật mạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, gã ngậm chặt miệng, không nói năng gì, đạp chân ga. Xe lao đi như tên bắn, nước bắn lên đầy cửa kính xe, Phương Thố không thể nghĩ gì nổi nữa, cậu như chìm trong giấc mộng mềm mại, đầu óc nổ ầm ầm, có một việc là vẫn rõ ràng, Phương Mục biết rồi, chú cậu biết rồi…
Lòng cậu vừa hoang mang vừa vui mừng.
Phương Mục lao xe về nhà với tốc độ nhanh nhất, đen mặt vung cửa xe, đi thẳng vào nhà không nói năng gì. Phương Thố vội vàng xuống xe, bám sát theo sau Phương Mục, thấy Phương Mục sắp vào phòng của mình, cuối cùng cậu cũng không kìm được mà lên tiếng, “Chú Phương Mục!”
Tay Phương Mục đã đặt trên tay nắm cửa, hơi nước như đang lan tỏa ra trong không khí, dinh dính, ươn ướt, nhớp trên da người, đè trên lòng người, khiến người ta khó chịu. Gã xoay phắt người lại, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên một cách dữ tợn, “Phương Thố, mày nghe rõ cho tao, bỏ suy nghĩ đó sớm đi, tao sẽ coi như không biết…”
Phương Thố sững sờ, cái bình áp lực tình cảm đè nén bao lâu cuối cùng đã nổ đùng một tiếng. Mắt cậu bỗng lóe lên thứ ánh sáng đáng sợ, “Không, vì sao cháu phải vờ như không biết? Cháu thích chú, thích đến đau lòng, thích bao nhiêu năm như thế, cháu muốn nói cho chú biết đấy, Phương Mục, cháu thích chú!”
“Mày câm miệng cho tao!” Phương Mục bỗng nổi cáu, mắt đỏ nhừ, sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu đã đứt, “Mày nói thêm một câu nữa xem, có tin tao đập chết mày không?”
“Vậy thì đánh chết cháu đi là xong!” Mắt Phương Thố như hai hòn than cháy rực, có một sự điên cuồng được ăn cả ngã về không, một luồng sức mạnh chẳng biết từ đâu ra đang dấy lên trong cơ thể cậu, sức mạnh ấy khiến cậu lao về phía trước chẳng chút ngại ngần, ôm lấy mặt Phương Mục, giây tiếp theo, đôi môi nóng rẫy đã ngăn sự uy hiếp còn chưa kịp mở miệng của Phương Mục.
Môi lưỡi cắn xé, như con thú hoang, vì dùng lực mạnh quá nên môi bị răng cắn rách, có vị tanh nồng, nhưng vẫn mặc kệ tất cả, như luồng nghiệp hỏa muốn thiêu đốt Phương Mục thành tro.
Đầu óc Phương Mục trống rỗng, sau đó gã tức đến run rẩy, túm lấy gáy áo Phương Thố rồi hất cậu văng ra xa, không kịp nghĩ ngợi gì, giơ chân đạp một phát.
Phương Thố bị gã đạp mạnh vào bụng, bay ra xa hai ba mét, va vào lan can cầu thang, lăn ra đất, mặt trắng bệch, người co lại.
Ánh mắt Phương Mục như tia điện lao thẳng về phía cậu thiếu niên, gã hằn học, “Mày tưởng tao thực sự không ra tay với mày à?”
Phương Thố đã rách da môi, cậu bỗng cười phá lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhánh, đôi môi đỏ chót, cậu thiếu niên như thế trông vừa xinh đẹp vừa điên cuồng, cậu ôm bụng, đầu toát đầy mồ hôi nhưng vẫn không hề lùi lại, “Chú đánh chết cháu đi…” Cậu vừa nói xong câu này thì bắt đầu ho dữ dội, một lát sau, cậu bỗng ho ra một vũng máu.
Con ngươi trong mắt Phương Mục co lại, phát đạp của gã không hề nương tay chút nào dưới cơn tức giận, gã từng được huấn luyện nghiêm ngặt, từng có lịch sử một phát đạp vỡ nội tạng người ta, lực bạo phát khi ấy không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.