Chương 139
Cửu Trọng Điện
26/10/2015
Móng vuốt ôm chặt cánh tay hắn như thể con gấu quấn lấy cây đại thụ. Tịch Tích Chi là một con chồn nhỏ, cho dù dùng hết sức bám lấy tay hắn cũng không hề ngăn cản hắn làm như vậy được.
Mọi người sợ tới mức mắt trừng tới cực hạn, bất kể là ai cũng đều sơ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng tại đây.
Lâm Ân khó hiểu mà nhìn hành động của bệ hạ, phất trần trong tay cũng sắp bị hắn bẻ gãy. Từ trước đến nay bệ hạ là một người thông minh, sao phải làm chuyện tổn thương tới mình như vậy?
Trái tim Tích Tịch Chi đập thình thịch, cảm xức lo lắng chưa từng có cuốn qua trái tim nàng. Dù thiên kiếp tới, thiên lôi đánh xuống nàng, nàng cũng không từng sốt ruột như thời khắc này. Vì sao chỉ một hành động làm tổn thương mình của An Hoằng Hàn đã khiến tâm trạng này xảy ra thay đổi kịch liệt như vậy?
Nàng không biết, cũng không muốn biết. Móng vuốt giữ chặt cánh tay hắn, thật chặt, thậm chi tới nỗi chọc ra mấy vết máu màu đỏ.
Con chồn nhỏ không hề che giấu cảm xúc.
An Hoàng Hàn thấy con chồn bám trên cánh tay mình thì không kiềm được mà bật cười. Từ trước tới nay hắn luôn làm việc có chừng mực, sao con chồn lại hồ đồ như vậy? Nhưng biểu hiện vội vàng thật lòng của con chồn nhỏ khiến tâm trạng hắn từ từ trở nên tốt hơn.
Ngươi xung quanh rất nhiều. Khi bọn họ thấy nụ cười nơi khóe miệng bệ hạ thì không nhịn được mà ngạc nhiên.
Bệ hạ không cười. Dù có cười thì cũng là cười lạnh, châm biếm chứ chưa từng cười tự nhiên như giờ khắc này. Mà chuyện hôm nay bệ hạ làm lại khiến người ta không kiềm nổi. Quần thần lập tức quỳ xuống đất, triều phục đại thần màu xanh thẫm phủ đầy, quỳ đầy trên đất.
“Bệ hạ…” Quần thần la lên.
Các đại thần muốn nói gì, trong lòng An Hoằng Hàn biết. Nhưng bàn tay hắn không vì thế mà dừng lại, bổ thẳng về phía thanh kiếm kia.
Trong chớp mắt…
Rất nhiều người ngừng thở.
Thân thể tròn xoe của Tịch Tích Chi hơi run lên vài cái, móng vuốt ôm tay An Hoằng Hàn chặt thêm vài phần.
Nhưng chuyện khiến người ta trợn mắt há miệng còn ở phía sau. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, thanh kiếm kia gãy thành mấy khúc, rơi lạch cạch xuống đất.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Vũ khí các tướng sĩ Phong Trạch quốc là dùng huyền thiết thượng đẳng chế tạo mà thành, tuyệt đối cứng rắn vô cùng. Nhưng vì sao bệ hạ bổ một chưởng xuống thì thanh kiếm này lại trở nên yếu ớt kinh khủng như vậy? Một thanh vũ khí tốt có thể giúp các chiến sĩ phát huy tốt hơn trên chiến trường, cho nên dù có thế nào bọn họ cũng tuyệt đối không dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Một cuộc chiến tranh quan trọng thế nào với một quốc gia thì vũ khí quan trọng thế đó với tướng sĩ.
“Nhìn thấy hết chứ?” An Hoằng Hàn thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, lại ôm chặt thân thể nho nhỏ của Tịch Tích Chi, gỡ nàng xuống từ tay mình.
Bởi vì nàng căng thẳng tới mức quá dùng ức nên tay hắn bóp ra một dấu ấn màu đỏ nhỏ trên người nàng.
Nàng mờ mịt chớp mắt mấy cái, ánh mắt còn dừng trên lòng bàn tay của An Hoằng Hàn, nào có một chút dấu vết bị thương nào? Vốn nàng tưởng một chưởng này của hắn bổ xuống thì chắc chắn bàn tay sẽ trở nên huyết nhục mơ hồ. Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng bây giờ lại xuất hiện cảnh tượng này.
Chít chít… Nàng kêu hai tiếng với An Hoằng Hàn, vẫn khó tin như trước, bắt lấy cánh tay hắn, nhìn qua nhìn lại vài lần.
Hành động này của con chồn nhỏ hoàn toàn lấy lòng An Hoằng Hàn. Tuy hắn không nở nụ cười nhưng trong lòng lại vô cùng thích nàng lo lắng cho cảm xúc của hắn.
“Trẫm không sao.” Như là để con chồn nhỏ nào đó yên tâm, hắn nói ra những lời này.
Các đại thần xung quanh đều không hiểu, chỉ cho là bệ hạ nói như vậy đơn giản là để bọn họ yên tâm.
“Bệ hạ, người làm gì vậy?” Thấy bệ hạ bình an vô sự, các đại thần lại bắt đầu hỏi thăm nguyên nhân chuyện này. Hữu tướng Lưu Phó Thanh là người đầu tiên hỏi ra, hai hàng lông mày muối tiêu nhíu chặt lại với nhau.
Lưu Phó Thanh được coi là một trung thần, ít nhất thì ông cống hiến cho Phong Trạch quốc nhiều hơn Tả tướng Tư Đồ Phi Du.
“Các ngươi không phát hiện ra điều gì khác nhau giữa hai thanh kiếm này à?” Như không hài lòng vì các đại thần phản ứng chậm, giọng hắn vô cùng lạnh lùng.
Sắc mặt Ngô Lăng Dần tái nhợt tới đáng sợ, quả nhiên… Bệ hạ đã biết được. Hắn cho là mình làm tới mức không chê vào đâu được, sẽ không bị ai biết nhưng bất kể là làm thế nào vẫn không lừa gạt được mắt bệ hạ. Nếu mới bắt đầu hắn còn giữ một phần may mắn, vậy thì giờ khắc này hắn đã không còn hy vọng.
Nếu bệ hạ đã đưa hai thanh kiếm này đặt trước mặt mọi người thì không hề nghi ngờ gì là đã biết chuyện kia rồi.
Đa số các vị đại thần có thể làm quan trong triều đều dự vào trí tuệ hơn người của mình, suy nghĩ nghiêm túc một lát là có thể nghĩ ra chân tướng chuyện này.
Tuy tuổi tác Hữu tướng Lưu Phó Thanh đã cao nhưng lòng không hề hồ đồ. Ông sờ ria mép như đại triệt đại ngộ, “Bệ hạ, ý người là Ngô tướng quân thay xà đổi cột, tự mình đánh tráo vũ khí các tướng sĩ?”
Vì để tiến thêm một bước xác nhận chân tướng sự tình, Lưu Phó Thanh đi lên trước, quan sát sự khác nhau giữa hai thanh kiếm một cách tỉ mỉ.
Tuy ông là quan văn nhưng mặt nào cũng có hiểu biết, nghiêm túc xem xét hai thanh kiếm cũng nhìn ra chút đầu mối.
Những người khác ào ào bước lên trước, không xem không biết, vừa xem liền phát hiện vấn đề ở đâu.
Ngô Kiến Phong cũng đi bên cạnh An Hoằng Hàn, nghe tin này sợ tới mức hồn vía lên mây. Lần này huynh trưởng trốn không thoát.Tự mình đánh tráo vũ khí chính là tội lớn nhất. Vốn tưởng rằng chỉ cần để nhiều đại thần cầu xin tha thứ giúp thì ít nhất bệ hạ cũng mở lưới một lần, tha cho huynh ấy một mạng. Mà nhìn tình hình bây giờ thì chắc chắn chuyện rơ đầu đã thành không thể tránh được.
Ngô Lăng Dần bị chém đầu nghĩa là vận mệnh của nhà họ Ngô sắp hết.
Vửa bắt đầu Tịch Tích Chi cũng đoán được điểm khác nhau giữa hai thứ nên không thật bất ngờ với kết quả này. Nhưng… Ngô Lăng Dần đánh tráo vũ khí rồi làm gì? Sao hắn lại phải đánh tráo vũ khí?
Ai cũng biết đây chính là tội lớn, ai lại vô duyên vô cớ làm chuyện này?
Lòng tham của con người cũng chỉ là tiền tài và nữ nhân. Vừa nhìn loại người Ngô Lăng Dần là biết chỉ có điều thứ nhất… Tiền tài.
Quả không ngoài dự đoán của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn cầm ba phong thư trong khay lên.
“Thân là Trấn quốc tướng quân nhưng bởi vì lòng tham của mình mà đánh tráo vũ khí quốc gia chế tạo.” Giọng điệu lạnh lùng của An Hoằng Hàn dừng lại, mở phong thư ra, mở ra trước mặt mọi người, “Bí mật cấu kết với phường đúc Tích Vân, làm hàng giả, sau đó dùng vũ khí thay xà đổi cột được bán cho những người khác. Ý định này rất không tệ, không biết Ngô tướng quân chiếm được bao nhiêu lợi trong chuyện này?
Mở thư ra theo thứ tự, đưa cho những đại thần khác, An Hoằng Hàn để tất cả mọi người xem rõ ràng nội dung phong thư.
Sắc mặt Ngô Lăng Dần tái nhợt, quỳ trên mặt đất như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
“Lần này ngươi chịu nhận tội chưa?” Giọng nói lạnh lẽo của An Hoằng Hàn lại vang lên.
Giọng nói xuyên qua trái tim Ngô Lăng Dần như mũi tên khiến tim hắn bỗng ngừng đập.
“Ngô tướng quân, ngươi… Người thật hồ đồ!” Lưu Phó Thanh tức tới mức vung phong thư lên, đi qua đi lại, giậm chân hô, “Ngươi là tướng quân một nước, Phong Trạch quốc có lỗi với ngươi chỗ nào mà ngươi lại làm ra chuyện như vậy, ngươi muốn quốc gia chúng ta bị giệt toàn quân à?”
Lưu Phó Thanh cực kỳ tức giận, dáng vẻ hận không thể rút gân Ngô Lăng Dần.
Tuy lời nói khó nghe nhưng lại biểu đạt rất rõ ý. Lời ông rất đúng. Với vũ khí hạ đẳng như vậy, sao có thể chinh chiến sa trường? Tuy binh khí chỉ là công cụ giúp đỡ các tướng sĩ nhưng lúc phân thắng thua cũng có tác dụng quan trọng.
“Ngô tướng quân, ngươi là muốn chôn vùi giang sơn Phong Trạch quốc, sao ngươi xứng đáng với cái danh “ Trấn quốc tướng quân!”
“Sai sai sai, Ngô tướng quân, ngươi sai quá rồi!”
Từng hồi tiếng mắng bao quanh Ngô Lăng Dần.
Vốn hắn là người sĩ diện, nghe mấy tiếng này, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Tịch Tích Chi nhìn cảnh tượng trước mắt thì thầm than tự gây nghiệt không thể sống. Xem kết cục của Ngô Lăng Dần hôm nay xem…
Vốn là Trấn quốc tướng quân được người tôn kính, mà giờ khắc này lại bị người phỉ nhổ.
“Chứng cứ chính xác, Ngô Lăng Dần ngươi còn có gì muốn nói?” Ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve cái tai con chồn nhỏ, nói không để ý lắm.
“Vi thần… Vi thần… Xin bệ hạ tha mạng. Đây chẳng qua là vi thần đi nhầm đường trong nhất thời, từ nay về sau nhất định vi thần sẽ thống cải tiền phi (sửa lại sai lầm trước kia một cách triệt để).” Dứt lời, hắn dập đầu xuống đất.
Tiếng bịch bịch vô cùng vang dội.
Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước còn làm.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Tịch Tích Chi. Nằm trong lòng An Hoằng Hàn, đôi đồng tử trong veo như nước của nàng chứa chút thông cảm.
“Trẫm sẽ không bỏ qua bất cứ người nào ức hiếp nàng.” An Hoằng Hàn dùng giọng cực nhỏ mà nói, nhỏ tới mức chỉ có hai người hắn và Tịch Tích Chi nghe thấy.
Trái tim đập thịch một cái, nàng sững sờ mà nhìn An Hoằng Hàn. Trước đây hắn từng nói những lời thế này. Mà mỗi lần bị ức hiếp, hắn đều có cách đánh trả lại giúp nàng. Đầu tiên là Thái hậu, sau đó là công chúa, lần nào An Hoằng Hàn cũng đứng về phía nàng.
Nói không xúc động là giả. Khó có được một người bằng lòng đứng về phía mình không hỏi nguyên do như vậy.
Chít chít… nàng kêu hai tiếng với An Hoằng Hàn.
Dù nghe không hiểu lời con chồn nhỏ nhưng hắn lại biết… Con chồn nhỏ ngốc nghếch này đang bày tỏ ý cảm ơn của mình.
Nhưng điều hắn muốn không chỉ là cảm ơn mà thôi.
Nhìn vào đôi mắt xanh da trời trong veo kia, hắn thầm nghĩ, có lẽ lần gặp nhau đầu tiên đã nhất định sau này hắn rơi vào tay giặc.
“Người đâu, dùng dây thừng to, trói chặt tay chân Ngô Lăng Dần.” An Hoằng Hàn ra lệnh.
Hai thị vệ cầm dây thừng to, trói chặt tay chân Ngô Lăng Dần. Dây này không giống dây thừng bình thường mà là dùng gân bò chế thành, dù người có giãy giụa mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của nó.
“Mỗi người chia ra cầm một cung tên.” An Hoằng Hàn lấy một cây cung tên từ giá vũ khí, mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn.
Tịch Tích Chi được hắn đặt lên ghế…
Hơi không hiểu hắn làm vậy là có ý gì, đôi mắt nàng tràn đầy nghi ngờ.
Mỗi vị đại thần cũng được đưa một cây cung, ngay cả quan văn cũng có.
Mọi người sợ tới mức mắt trừng tới cực hạn, bất kể là ai cũng đều sơ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng tại đây.
Lâm Ân khó hiểu mà nhìn hành động của bệ hạ, phất trần trong tay cũng sắp bị hắn bẻ gãy. Từ trước đến nay bệ hạ là một người thông minh, sao phải làm chuyện tổn thương tới mình như vậy?
Trái tim Tích Tịch Chi đập thình thịch, cảm xức lo lắng chưa từng có cuốn qua trái tim nàng. Dù thiên kiếp tới, thiên lôi đánh xuống nàng, nàng cũng không từng sốt ruột như thời khắc này. Vì sao chỉ một hành động làm tổn thương mình của An Hoằng Hàn đã khiến tâm trạng này xảy ra thay đổi kịch liệt như vậy?
Nàng không biết, cũng không muốn biết. Móng vuốt giữ chặt cánh tay hắn, thật chặt, thậm chi tới nỗi chọc ra mấy vết máu màu đỏ.
Con chồn nhỏ không hề che giấu cảm xúc.
An Hoàng Hàn thấy con chồn bám trên cánh tay mình thì không kiềm được mà bật cười. Từ trước tới nay hắn luôn làm việc có chừng mực, sao con chồn lại hồ đồ như vậy? Nhưng biểu hiện vội vàng thật lòng của con chồn nhỏ khiến tâm trạng hắn từ từ trở nên tốt hơn.
Ngươi xung quanh rất nhiều. Khi bọn họ thấy nụ cười nơi khóe miệng bệ hạ thì không nhịn được mà ngạc nhiên.
Bệ hạ không cười. Dù có cười thì cũng là cười lạnh, châm biếm chứ chưa từng cười tự nhiên như giờ khắc này. Mà chuyện hôm nay bệ hạ làm lại khiến người ta không kiềm nổi. Quần thần lập tức quỳ xuống đất, triều phục đại thần màu xanh thẫm phủ đầy, quỳ đầy trên đất.
“Bệ hạ…” Quần thần la lên.
Các đại thần muốn nói gì, trong lòng An Hoằng Hàn biết. Nhưng bàn tay hắn không vì thế mà dừng lại, bổ thẳng về phía thanh kiếm kia.
Trong chớp mắt…
Rất nhiều người ngừng thở.
Thân thể tròn xoe của Tịch Tích Chi hơi run lên vài cái, móng vuốt ôm tay An Hoằng Hàn chặt thêm vài phần.
Nhưng chuyện khiến người ta trợn mắt há miệng còn ở phía sau. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, thanh kiếm kia gãy thành mấy khúc, rơi lạch cạch xuống đất.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Vũ khí các tướng sĩ Phong Trạch quốc là dùng huyền thiết thượng đẳng chế tạo mà thành, tuyệt đối cứng rắn vô cùng. Nhưng vì sao bệ hạ bổ một chưởng xuống thì thanh kiếm này lại trở nên yếu ớt kinh khủng như vậy? Một thanh vũ khí tốt có thể giúp các chiến sĩ phát huy tốt hơn trên chiến trường, cho nên dù có thế nào bọn họ cũng tuyệt đối không dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Một cuộc chiến tranh quan trọng thế nào với một quốc gia thì vũ khí quan trọng thế đó với tướng sĩ.
“Nhìn thấy hết chứ?” An Hoằng Hàn thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, lại ôm chặt thân thể nho nhỏ của Tịch Tích Chi, gỡ nàng xuống từ tay mình.
Bởi vì nàng căng thẳng tới mức quá dùng ức nên tay hắn bóp ra một dấu ấn màu đỏ nhỏ trên người nàng.
Nàng mờ mịt chớp mắt mấy cái, ánh mắt còn dừng trên lòng bàn tay của An Hoằng Hàn, nào có một chút dấu vết bị thương nào? Vốn nàng tưởng một chưởng này của hắn bổ xuống thì chắc chắn bàn tay sẽ trở nên huyết nhục mơ hồ. Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng bây giờ lại xuất hiện cảnh tượng này.
Chít chít… Nàng kêu hai tiếng với An Hoằng Hàn, vẫn khó tin như trước, bắt lấy cánh tay hắn, nhìn qua nhìn lại vài lần.
Hành động này của con chồn nhỏ hoàn toàn lấy lòng An Hoằng Hàn. Tuy hắn không nở nụ cười nhưng trong lòng lại vô cùng thích nàng lo lắng cho cảm xúc của hắn.
“Trẫm không sao.” Như là để con chồn nhỏ nào đó yên tâm, hắn nói ra những lời này.
Các đại thần xung quanh đều không hiểu, chỉ cho là bệ hạ nói như vậy đơn giản là để bọn họ yên tâm.
“Bệ hạ, người làm gì vậy?” Thấy bệ hạ bình an vô sự, các đại thần lại bắt đầu hỏi thăm nguyên nhân chuyện này. Hữu tướng Lưu Phó Thanh là người đầu tiên hỏi ra, hai hàng lông mày muối tiêu nhíu chặt lại với nhau.
Lưu Phó Thanh được coi là một trung thần, ít nhất thì ông cống hiến cho Phong Trạch quốc nhiều hơn Tả tướng Tư Đồ Phi Du.
“Các ngươi không phát hiện ra điều gì khác nhau giữa hai thanh kiếm này à?” Như không hài lòng vì các đại thần phản ứng chậm, giọng hắn vô cùng lạnh lùng.
Sắc mặt Ngô Lăng Dần tái nhợt tới đáng sợ, quả nhiên… Bệ hạ đã biết được. Hắn cho là mình làm tới mức không chê vào đâu được, sẽ không bị ai biết nhưng bất kể là làm thế nào vẫn không lừa gạt được mắt bệ hạ. Nếu mới bắt đầu hắn còn giữ một phần may mắn, vậy thì giờ khắc này hắn đã không còn hy vọng.
Nếu bệ hạ đã đưa hai thanh kiếm này đặt trước mặt mọi người thì không hề nghi ngờ gì là đã biết chuyện kia rồi.
Đa số các vị đại thần có thể làm quan trong triều đều dự vào trí tuệ hơn người của mình, suy nghĩ nghiêm túc một lát là có thể nghĩ ra chân tướng chuyện này.
Tuy tuổi tác Hữu tướng Lưu Phó Thanh đã cao nhưng lòng không hề hồ đồ. Ông sờ ria mép như đại triệt đại ngộ, “Bệ hạ, ý người là Ngô tướng quân thay xà đổi cột, tự mình đánh tráo vũ khí các tướng sĩ?”
Vì để tiến thêm một bước xác nhận chân tướng sự tình, Lưu Phó Thanh đi lên trước, quan sát sự khác nhau giữa hai thanh kiếm một cách tỉ mỉ.
Tuy ông là quan văn nhưng mặt nào cũng có hiểu biết, nghiêm túc xem xét hai thanh kiếm cũng nhìn ra chút đầu mối.
Những người khác ào ào bước lên trước, không xem không biết, vừa xem liền phát hiện vấn đề ở đâu.
Ngô Kiến Phong cũng đi bên cạnh An Hoằng Hàn, nghe tin này sợ tới mức hồn vía lên mây. Lần này huynh trưởng trốn không thoát.Tự mình đánh tráo vũ khí chính là tội lớn nhất. Vốn tưởng rằng chỉ cần để nhiều đại thần cầu xin tha thứ giúp thì ít nhất bệ hạ cũng mở lưới một lần, tha cho huynh ấy một mạng. Mà nhìn tình hình bây giờ thì chắc chắn chuyện rơ đầu đã thành không thể tránh được.
Ngô Lăng Dần bị chém đầu nghĩa là vận mệnh của nhà họ Ngô sắp hết.
Vửa bắt đầu Tịch Tích Chi cũng đoán được điểm khác nhau giữa hai thứ nên không thật bất ngờ với kết quả này. Nhưng… Ngô Lăng Dần đánh tráo vũ khí rồi làm gì? Sao hắn lại phải đánh tráo vũ khí?
Ai cũng biết đây chính là tội lớn, ai lại vô duyên vô cớ làm chuyện này?
Lòng tham của con người cũng chỉ là tiền tài và nữ nhân. Vừa nhìn loại người Ngô Lăng Dần là biết chỉ có điều thứ nhất… Tiền tài.
Quả không ngoài dự đoán của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn cầm ba phong thư trong khay lên.
“Thân là Trấn quốc tướng quân nhưng bởi vì lòng tham của mình mà đánh tráo vũ khí quốc gia chế tạo.” Giọng điệu lạnh lùng của An Hoằng Hàn dừng lại, mở phong thư ra, mở ra trước mặt mọi người, “Bí mật cấu kết với phường đúc Tích Vân, làm hàng giả, sau đó dùng vũ khí thay xà đổi cột được bán cho những người khác. Ý định này rất không tệ, không biết Ngô tướng quân chiếm được bao nhiêu lợi trong chuyện này?
Mở thư ra theo thứ tự, đưa cho những đại thần khác, An Hoằng Hàn để tất cả mọi người xem rõ ràng nội dung phong thư.
Sắc mặt Ngô Lăng Dần tái nhợt, quỳ trên mặt đất như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
“Lần này ngươi chịu nhận tội chưa?” Giọng nói lạnh lẽo của An Hoằng Hàn lại vang lên.
Giọng nói xuyên qua trái tim Ngô Lăng Dần như mũi tên khiến tim hắn bỗng ngừng đập.
“Ngô tướng quân, ngươi… Người thật hồ đồ!” Lưu Phó Thanh tức tới mức vung phong thư lên, đi qua đi lại, giậm chân hô, “Ngươi là tướng quân một nước, Phong Trạch quốc có lỗi với ngươi chỗ nào mà ngươi lại làm ra chuyện như vậy, ngươi muốn quốc gia chúng ta bị giệt toàn quân à?”
Lưu Phó Thanh cực kỳ tức giận, dáng vẻ hận không thể rút gân Ngô Lăng Dần.
Tuy lời nói khó nghe nhưng lại biểu đạt rất rõ ý. Lời ông rất đúng. Với vũ khí hạ đẳng như vậy, sao có thể chinh chiến sa trường? Tuy binh khí chỉ là công cụ giúp đỡ các tướng sĩ nhưng lúc phân thắng thua cũng có tác dụng quan trọng.
“Ngô tướng quân, ngươi là muốn chôn vùi giang sơn Phong Trạch quốc, sao ngươi xứng đáng với cái danh “ Trấn quốc tướng quân!”
“Sai sai sai, Ngô tướng quân, ngươi sai quá rồi!”
Từng hồi tiếng mắng bao quanh Ngô Lăng Dần.
Vốn hắn là người sĩ diện, nghe mấy tiếng này, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Tịch Tích Chi nhìn cảnh tượng trước mắt thì thầm than tự gây nghiệt không thể sống. Xem kết cục của Ngô Lăng Dần hôm nay xem…
Vốn là Trấn quốc tướng quân được người tôn kính, mà giờ khắc này lại bị người phỉ nhổ.
“Chứng cứ chính xác, Ngô Lăng Dần ngươi còn có gì muốn nói?” Ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve cái tai con chồn nhỏ, nói không để ý lắm.
“Vi thần… Vi thần… Xin bệ hạ tha mạng. Đây chẳng qua là vi thần đi nhầm đường trong nhất thời, từ nay về sau nhất định vi thần sẽ thống cải tiền phi (sửa lại sai lầm trước kia một cách triệt để).” Dứt lời, hắn dập đầu xuống đất.
Tiếng bịch bịch vô cùng vang dội.
Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước còn làm.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Tịch Tích Chi. Nằm trong lòng An Hoằng Hàn, đôi đồng tử trong veo như nước của nàng chứa chút thông cảm.
“Trẫm sẽ không bỏ qua bất cứ người nào ức hiếp nàng.” An Hoằng Hàn dùng giọng cực nhỏ mà nói, nhỏ tới mức chỉ có hai người hắn và Tịch Tích Chi nghe thấy.
Trái tim đập thịch một cái, nàng sững sờ mà nhìn An Hoằng Hàn. Trước đây hắn từng nói những lời thế này. Mà mỗi lần bị ức hiếp, hắn đều có cách đánh trả lại giúp nàng. Đầu tiên là Thái hậu, sau đó là công chúa, lần nào An Hoằng Hàn cũng đứng về phía nàng.
Nói không xúc động là giả. Khó có được một người bằng lòng đứng về phía mình không hỏi nguyên do như vậy.
Chít chít… nàng kêu hai tiếng với An Hoằng Hàn.
Dù nghe không hiểu lời con chồn nhỏ nhưng hắn lại biết… Con chồn nhỏ ngốc nghếch này đang bày tỏ ý cảm ơn của mình.
Nhưng điều hắn muốn không chỉ là cảm ơn mà thôi.
Nhìn vào đôi mắt xanh da trời trong veo kia, hắn thầm nghĩ, có lẽ lần gặp nhau đầu tiên đã nhất định sau này hắn rơi vào tay giặc.
“Người đâu, dùng dây thừng to, trói chặt tay chân Ngô Lăng Dần.” An Hoằng Hàn ra lệnh.
Hai thị vệ cầm dây thừng to, trói chặt tay chân Ngô Lăng Dần. Dây này không giống dây thừng bình thường mà là dùng gân bò chế thành, dù người có giãy giụa mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của nó.
“Mỗi người chia ra cầm một cung tên.” An Hoằng Hàn lấy một cây cung tên từ giá vũ khí, mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn.
Tịch Tích Chi được hắn đặt lên ghế…
Hơi không hiểu hắn làm vậy là có ý gì, đôi mắt nàng tràn đầy nghi ngờ.
Mỗi vị đại thần cũng được đưa một cây cung, ngay cả quan văn cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.