Chương 177
Cửu Trọng Điện
28/10/2015
"Nhìn kỹ chưa?" Giọng nói từ tính lành lạnh của An Hoằng Hàn vang bên tai Tịch Tích Chi.
Hơi ấm phả lên má Tịch Tích Chi, hình như cảm thấy nhiệt độ của đối phương, cho nên má Tịch Tích Chi càng đỏ lên. Một đôi mắt trong veo như nước chớp chớp liên tục, giống như một hồ nước gợn sóng.
Đôi mắt màu xanh thẳm có màu giống như nước biển, trong suốt đến mức làm người ta không tìm thấy bất cứ tạp chất nào.
An Hoằng Hàn thích tất cả những gì của đứa nhỏ kia, nhưng yêu tha thiết nhất vẫn là đôi mắt đó, bởi vì mỗi khi nhìn vào trong đôi mắt của Tịch Tích Chi, không có ưu sầu, không có bi thương, thì tâm trạng của hắn sẽ trở nên cực kỳ yên bình.
"Nhìn. . . . . . nhìn rõ rồi." Tịch Tích Chi phấn khích dùng toàn lực đẩy An Hoằng Hàn gần như là đang dán vô người mình ra, cố gắng thở dốc mấy hơi, để cho mình bình tĩnh lại.
Tịch Tích Chi càng có bộ dạng tức giận khó nhịn, càng không có chỗ phát tiết, lại càng làm cho An Hoằng Hàn cảm thấy thú vị, nhíu mày, An Hoằng Hàn nói: "Như vậy nên nói đáp án rồi chứ?"
Tịch Tích Chi thở hổn hển, không còn hơi sức hừ một cái, nói: "Vâng."
Không ngờ mới giao phong chính diện với An Hoằng Hàn một lúc, mình đã hữu tâm vô lực(1), mặt đối mặt với hắn sẽ sinh ra cảm giác áp lực vô hình đó, chèn ép khiến người không thở được.
Thân mật cầm một ly nước trong vắt lên, An Hoằng Hàn đưa tới tay Tịch Tích Chi, "Nếu đã thông suốt, còn không mau nói ra."
Thời gian chậm rãi trôi qua, trái tim bé nhỏ của Tịch Tích Chi đập thình thịch không ngừng, qua một lúc lâu mới ổn định lại.
Trong lòng tự nhủ, hôm nay An Hoằng Hàn sao thế nhỉ! Ba lần bốn lượt dây dưa vấn đề này.
Ổn định lại suy nghĩ, Tịch Tích Chi nắm cái ly trong tay thật chặt, vừa định mở miệng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của An Hoằng Hàn thì ngừng lại. Nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng Tịch Tích Chi không chịu nổi ánh mắt thúc giục của An Hoằng Hàn, không còn cách nào đành phải mở miệng nói: "So với Đoạn hoàng tử, ta vẫn cho rằng nam tử khí phách có sức quyến rũ hơn."
Lời này mặc dù không nói rõ An Hoằng Hàn tương đối đẹp trai, nhưng ý cũng không khác là mấy.
"Hả? . . . . . ." An Hoằng Hàn cố ý kéo dài âm cuối, làm hại trái tim Tịch Tích Chi cũng treo cả lên.
Lại tự nhủ, chẳng lẽ An Hoằng Hàn không hài lòng đáp án này!
Vừa định há miệng, tiếp tục giải thích, ai ngờ An Hoằng Hàn lại đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn nàng, "Nói như thế, nàng chính là thích dạng như trẫm. . . . . .?"
Tịch Tích Chi nào dám phản bác, liên tục gật đầu, vâng vâng vâng.
"Tại sao không nói tiếp nữa? Theo như trẫm biết, phần lớn mọi người đều thích mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái." Ngón tay cái của An Hoằng Hàn gõ lên bàn một cái, giả bộ là mình không hiểu.
Tịch Tích Chi gấp gáp, há miệng liền nặn ra một câu: "Rau xanh củ cải, ai cũng có sở thích riêng."
Lời này khiến ánh mắt An Hoằng Hàn trầm xuống, tim gan Tịch Tích Chi nhảy lên loạn xạ, hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
"Ai cũng có sở thích riêng? Yêu. . . . . . ? Chẳng lẽ ngươi yêu trẫm, cho nên mới có thể cảm thấy trẫm có sức quyến rũ hơn Đoàn hoàng tử? Có câu nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, có phải chính là đạo lý này hay không?"
Tịch Tích Chi không đẩy hơi lên được, suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc. Lần đầu nhìn thấy một kẻ thích dán vàng lên mặt mình như thế, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương, vừa nhìn long bào trên người người nọ, Tịch Tích Chi hoàn toàn tức giận, gật đầu không được, lắc đầu cũng không xong.
"Rất khó trả lời à? Xem ra ngươi vẫn thích kiểu nam tử như Đoàn hoàng tử hơn, lời vừa mới nói là cố ý lấy lòng trẫm đúng không?"
Tịch Tích Chi hận không thể đập đầu để tỏ rỏ trong sạch, nàng lấy lòng An Hoằng Hàn ở chỗ nào! Nhiều lắm là khiếp sợ khí thế kinh người của An Hoằng Hàn, nên giọng nói hơi yếu một chút, nhưng tuyệt đối không có ý lấy lòng.
Dưới tình thế cấp bách, Tịch Tích Chi hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng thầm nói: "Ai chả thích ngày ngày đối diện với một gương mặt còn xinh đẹp hơn cả mình chứ, huống chi người nọ còn là một nam nhân."
Tịch Tích Chi không muốn mình xấu hổ đến chết, cho nên kiên quyết không thể như vậy. Còn nữa, nàng cũng đâu có nói dối, một nam nhân khí phách giống như An Hoằng Hàn, càng có thể làm cho người ta cảm nhận được cảm giác an toàn, đây chính là điểm sức quyến rũ của hắn.
Tuy giọng Tịch Tích Chi nhỏ, nhưng vẫn không giấu được An Hoằng Hàn bên cạnh. An Hoằng Hàn ha ha một tiếng, lập tức bật cười.
Tiếng cười này quanh quẩn khắp Bàn Long điện, làm cho người ta có một cảm giác không chân thực.
Cả người Tịch Tích Chi bối rối, ở chung với An Hoằng Hàn mấy tháng, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười thoải mái đến thế! Trong lúc lơ đãng tâm trạng tốt lên, nhưng một giây sau đó, nhớ tới lý do An Hoằng Hàn cười, vạch đen đã xâm chiếm khắp trên mặt nàng, xua đi không được.
An Hoằng Hàn cười đến mức đau hai bên sườn, "Ngươi nói...... nếu như bị Đoạn hoàng tử nghe thấy lời vừa rồi của nàng, vậy sắc mặt của hắn sẽ như thế nào nhỉ?"
Mặc dù hắn rất ít khi tiếp xúc với các hoàng tử của quốc gia khác, nhưng An Hoằng Hàn cũng từng nghe không ít chuyện về Đoạn Vũ Phi. Nghe nói người nọ ghét nhất có người nói hắn xinh đẹp, không đề cập tới chuyện này, như vậy Đoạn Vũ Phi chính là một chàng công tử tràn đầy văn nhã, nhưng một khi có người nói hắn xinh đẹp như nữ nhân, tính khí của người này sẽ lập tức bốc phát ra.
Lúc trước An Hoằng Hàn từng nghe nói, có mấy nam nhân không có mắt, nói một câu 'thật là một cô nương xinh đẹp', liền bị hắn hạ độc thủ mà mất mạng.
Nghĩ đến đây, không khỏi ngừng cười, dặn dò Tịch Tích Chi: "Đến lúc thật sự gặp Đoạn Vũ Phi, tuyệt đối đừng nói về diện mạo của hắn, nếu không cho người ăn quả đắng."
Tịch Tích Chi đang tức giận, rất không hài lòng hừ một tiếng. Nãng cũng không phải con nít, làm sao sẽ không hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Đây không phải là bị An Hoằng Hàn bức đến nóng nảy, mới bật thốt lên đó sao?
Tịch Tích Chi vẫn còn đang tức giận, mà An Hoằng Hàn bên kia mặt mày đều mang theo ý cười, đưa tay đã tóm được cằm của hài tử, từ từ nâng lên, "Xét thấy ngươi thích nam tử giống như trẫm, hôm nay trẫm liền phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị một món Phượng Kim Lân Ngư làm phần thưởng."
Vừa nghĩ tới mùi cá đặc biệt của Phượng Kim Lân Ngư, còn có miếng thịt mềm mại của nó, Tịch Tích Chi thèm tới mức thiếu chút nữa chảy cả nước miếng. Gật đầu với An Hoằng Hàn, nhưng nét mặt lại cứ giả vờ không có gì là hấp dẫn, "Đây chính là ngươi nói nhé, không cho phép đổi ý."
"Trẫm là quân vương một quốc há có thể lật lọng." An Hoằng Hàn dùng sức vỗ đầu vai Tịch Tích Chi một cái, quay đầu lại dặn dò Lâm Ân: "Đi ngự thiện phòng truyền lời."
Lâm Ân khom lưng hành lễ, "Nô tài tuân lệnh."
Lâm Ân dần dần lui ra ngoài, đại điện chỉ có hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn.
Không khí yên lặng bao xung quanh hai người bọn họ.
Dưới dụ dụ dỗ đe dọa của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chỉ có thể tiếp tục cầm bút luyện chữ. Cứ một lúc, sẽ lén nhìn An Hoằng Hàn mấy lần, sau đó ngã người xuống ghế dựa, dựa người vào thàng ghế, lén lút nhàn nhạ chút ít.
Mà An Hoằng Hàn đang sử lý chính vụ, mặc dù biết hài tử kia đang lười biếng, nhưng lại cố ý làm như,không nhìn thấy, tiếp tục xử lý chính vụ. Thời điểm nào đó, ngay cả An Hoằng Hàn cũng không hiểu rõ, rốt cuộc hắn có bao nhiêu dung túng với Tịch Tích Chi nữa.
Những ngày này trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới ngày tiếp đón Đoạn hoàng tử.
Bá quan văn vỏ khắp triều nghiêm chỉnh chờ đợi, muốn gặp vị hoàng tử này.
Ngay cả Tịch Tích Chi cũng có chút tò mò về Đoạn Vũ Phi, mới hừng sáng, không cần An Hoằng Hàn đánh thức nàng, nàng đã tự mình ngoan ngoãn rời giường. Mà ngày trước mỗi kần vào triều, Tịch Tích Chi chính là bị An Hoằng Hàn ôm chặt mang đến đó, lần này lại ngoan ngoãn đi sau lưng An Hoằng Hàn.
Chuyến đi này, nếu trong tình huống bình thường, An Hoằng Hàn tuyệt đối sẽ vui mừng. Nhưng vừa nghĩ tới việc hôm nay Tịch Tích Chi ngoan ngoãn đi sau mình như vậy, chỉ là vì đi gặp một kẻ không quên biết, tâm trạng của hắn lập tức u ám.
Lâm Ân đi bên cạnh rõ ràng cảm nhận được tâm tình bệ hạ biến hóa, dọc theo đường đi không ngừng suy đoán nguyên nhân, nhưng khổ nỗi nghĩ đến nát óc, cũng không tìm ra được nguyên nhân trong đó.
Tịch Tích Chi sớm đã theo An Hoằng Hàn trải qua mấy lần lâm triều, cho nên có rất nhiều đại thần đã quen với việc nàng ngồi bên cạnh bệ hạ. Nhưng vẫn có rất nhiều đại thần cảm thấy bệ hạ mang theo một tiểu hài tử vào triều là làm mất thể diện hoàng tộc Phong Trạch quốc. Huống chi hôm nay là ngày Huy Anh quốc tới, cái này còn ra thể thống gì!
Tịch Tích Chi đâu có mù, tất nhiên thu hết ánh mắt của đám đại thần này vào trong đáy mắt.
Sắc mặy An Hoằng Hàn vốn đã u ám, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt của đám đại thần kia thì lại càng thêm u ám đáng sợ.
Vung tay áo, An Hoằng Hàn ngồi lên long ỷ, "Nếu như trong lòng các vị thần tử có lời gì, đừng ngại nói thẳng, để trẫm giải ưu sầu cho các vị." An Hoằng Hàn khoác tay lên đầu vai Tịch Tích Chi, cho lời nói không rõ ràng, nhưng động tác của hắn lại tỏ rõ, hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ đứa nhóc này.
Rất nhiều đại thần có sắc mặt khó coi, khổ nỗi không người nào dám đứng ra nói cả. Lúc trước An Hoằng Hàn cũng đã nói lời tương tự, hôm nay ai dánh đứng ra thì chỉ tự làm mất mặt mình! Chuyện này tương đương với việc khiêu khích hoàng uy của An Hoằng Hàn, là chuyện sẽ rơi đầu.
"Nếu không có lời nào để nói thì thu lại cái vẻ mặt muốn nói lại thôi của các khanh đi." An Hoằng Hàn tức giận vỗ tay vịnh Kim Long, cả người không uy mà giận, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tịch Tích Chi cách hắn gần nhất, cũng bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ, bị dọa đến mức thân thể khẽ run một cái.
Quần thần lập tức quỳ xuống, tất cả thần tử trong đại điện bò lổm ngổm, không ai dám ngẩng đầu.
"Vi thần không dám, xin bệ hạ bớt giận."
"Nghĩ các khanh cũng không có cái gan đó, còn không mau đứng lên? Chẳng lẽ các khanh muốn dùng bộ dạng như vậy nghênh đón Đoạn hoàng tử?" An Hoằng Hàn nói chuyện sắc bén, làm cho người ta không dám nổi lòng phản kháng.
Các đại thần vỗ vỗ đầu gối của mình, từng người một từ từ đứng lên, lại đứng ở vị trí cũ của mình.
An Hoằng Hàn nhìn Lâm Ân một cái, ánh mắt đại biểu cho lời sai khiến.
Sau khi Lâm Ân nhận được, cổ họng hét lớn hô: "Tuyên Tam hoàng tử Đoạn Vũ Phi của Huy Anh quốc vào điện."
Giọng nói cao vút, vang vọng đại điện.
Trái tim tất cả mọi người đều theo tiếng của Lâm Ân mà trở nên tò mò. Không ít người đều chuyển tầm mắt đến cửa điện.
Tịch Tích Chi rướn eo, một đôi mắt trong veo như nước trực tiếp nhìn chằm chằm cửa muốn thấy phong thái của Đoạn Vũ Phi.
Bởi vì cùng là hoàng tử của quốc gia khác, cho nên hôm nay Đông Phương Vưu Dục cũng tới góp vui. Trong tay hắn cầm một cây quạt, thỉnh thoảng phe phẩy gió, trên mặt mang ý cười nhìn cửa điện. Lúc trước hắn và Đoạn Vũ Phi từng qua lại mấy lần, cho nên hiểu thủ đoạn và tính tình của người này.
Tiếng bước chân bịch bịch, dần dần đến gần.
Người duy nhất ở đây không thay đổi sắc mặt chính là An Hoằng Hàn. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn hài tử bên cạnh, thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng, trong lòng có một loại phiền não không nói ra được. Không phải là hoàng tử nước khác đến thôi sao, đáng giá để nàng mong đợi vậy ư?
Chú thích:
(1)Hữu tâm vô lực: Có lòng mà không có sức.
Hơi ấm phả lên má Tịch Tích Chi, hình như cảm thấy nhiệt độ của đối phương, cho nên má Tịch Tích Chi càng đỏ lên. Một đôi mắt trong veo như nước chớp chớp liên tục, giống như một hồ nước gợn sóng.
Đôi mắt màu xanh thẳm có màu giống như nước biển, trong suốt đến mức làm người ta không tìm thấy bất cứ tạp chất nào.
An Hoằng Hàn thích tất cả những gì của đứa nhỏ kia, nhưng yêu tha thiết nhất vẫn là đôi mắt đó, bởi vì mỗi khi nhìn vào trong đôi mắt của Tịch Tích Chi, không có ưu sầu, không có bi thương, thì tâm trạng của hắn sẽ trở nên cực kỳ yên bình.
"Nhìn. . . . . . nhìn rõ rồi." Tịch Tích Chi phấn khích dùng toàn lực đẩy An Hoằng Hàn gần như là đang dán vô người mình ra, cố gắng thở dốc mấy hơi, để cho mình bình tĩnh lại.
Tịch Tích Chi càng có bộ dạng tức giận khó nhịn, càng không có chỗ phát tiết, lại càng làm cho An Hoằng Hàn cảm thấy thú vị, nhíu mày, An Hoằng Hàn nói: "Như vậy nên nói đáp án rồi chứ?"
Tịch Tích Chi thở hổn hển, không còn hơi sức hừ một cái, nói: "Vâng."
Không ngờ mới giao phong chính diện với An Hoằng Hàn một lúc, mình đã hữu tâm vô lực(1), mặt đối mặt với hắn sẽ sinh ra cảm giác áp lực vô hình đó, chèn ép khiến người không thở được.
Thân mật cầm một ly nước trong vắt lên, An Hoằng Hàn đưa tới tay Tịch Tích Chi, "Nếu đã thông suốt, còn không mau nói ra."
Thời gian chậm rãi trôi qua, trái tim bé nhỏ của Tịch Tích Chi đập thình thịch không ngừng, qua một lúc lâu mới ổn định lại.
Trong lòng tự nhủ, hôm nay An Hoằng Hàn sao thế nhỉ! Ba lần bốn lượt dây dưa vấn đề này.
Ổn định lại suy nghĩ, Tịch Tích Chi nắm cái ly trong tay thật chặt, vừa định mở miệng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của An Hoằng Hàn thì ngừng lại. Nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng Tịch Tích Chi không chịu nổi ánh mắt thúc giục của An Hoằng Hàn, không còn cách nào đành phải mở miệng nói: "So với Đoạn hoàng tử, ta vẫn cho rằng nam tử khí phách có sức quyến rũ hơn."
Lời này mặc dù không nói rõ An Hoằng Hàn tương đối đẹp trai, nhưng ý cũng không khác là mấy.
"Hả? . . . . . ." An Hoằng Hàn cố ý kéo dài âm cuối, làm hại trái tim Tịch Tích Chi cũng treo cả lên.
Lại tự nhủ, chẳng lẽ An Hoằng Hàn không hài lòng đáp án này!
Vừa định há miệng, tiếp tục giải thích, ai ngờ An Hoằng Hàn lại đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn nàng, "Nói như thế, nàng chính là thích dạng như trẫm. . . . . .?"
Tịch Tích Chi nào dám phản bác, liên tục gật đầu, vâng vâng vâng.
"Tại sao không nói tiếp nữa? Theo như trẫm biết, phần lớn mọi người đều thích mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái." Ngón tay cái của An Hoằng Hàn gõ lên bàn một cái, giả bộ là mình không hiểu.
Tịch Tích Chi gấp gáp, há miệng liền nặn ra một câu: "Rau xanh củ cải, ai cũng có sở thích riêng."
Lời này khiến ánh mắt An Hoằng Hàn trầm xuống, tim gan Tịch Tích Chi nhảy lên loạn xạ, hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
"Ai cũng có sở thích riêng? Yêu. . . . . . ? Chẳng lẽ ngươi yêu trẫm, cho nên mới có thể cảm thấy trẫm có sức quyến rũ hơn Đoàn hoàng tử? Có câu nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, có phải chính là đạo lý này hay không?"
Tịch Tích Chi không đẩy hơi lên được, suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc. Lần đầu nhìn thấy một kẻ thích dán vàng lên mặt mình như thế, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương, vừa nhìn long bào trên người người nọ, Tịch Tích Chi hoàn toàn tức giận, gật đầu không được, lắc đầu cũng không xong.
"Rất khó trả lời à? Xem ra ngươi vẫn thích kiểu nam tử như Đoàn hoàng tử hơn, lời vừa mới nói là cố ý lấy lòng trẫm đúng không?"
Tịch Tích Chi hận không thể đập đầu để tỏ rỏ trong sạch, nàng lấy lòng An Hoằng Hàn ở chỗ nào! Nhiều lắm là khiếp sợ khí thế kinh người của An Hoằng Hàn, nên giọng nói hơi yếu một chút, nhưng tuyệt đối không có ý lấy lòng.
Dưới tình thế cấp bách, Tịch Tích Chi hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng thầm nói: "Ai chả thích ngày ngày đối diện với một gương mặt còn xinh đẹp hơn cả mình chứ, huống chi người nọ còn là một nam nhân."
Tịch Tích Chi không muốn mình xấu hổ đến chết, cho nên kiên quyết không thể như vậy. Còn nữa, nàng cũng đâu có nói dối, một nam nhân khí phách giống như An Hoằng Hàn, càng có thể làm cho người ta cảm nhận được cảm giác an toàn, đây chính là điểm sức quyến rũ của hắn.
Tuy giọng Tịch Tích Chi nhỏ, nhưng vẫn không giấu được An Hoằng Hàn bên cạnh. An Hoằng Hàn ha ha một tiếng, lập tức bật cười.
Tiếng cười này quanh quẩn khắp Bàn Long điện, làm cho người ta có một cảm giác không chân thực.
Cả người Tịch Tích Chi bối rối, ở chung với An Hoằng Hàn mấy tháng, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười thoải mái đến thế! Trong lúc lơ đãng tâm trạng tốt lên, nhưng một giây sau đó, nhớ tới lý do An Hoằng Hàn cười, vạch đen đã xâm chiếm khắp trên mặt nàng, xua đi không được.
An Hoằng Hàn cười đến mức đau hai bên sườn, "Ngươi nói...... nếu như bị Đoạn hoàng tử nghe thấy lời vừa rồi của nàng, vậy sắc mặt của hắn sẽ như thế nào nhỉ?"
Mặc dù hắn rất ít khi tiếp xúc với các hoàng tử của quốc gia khác, nhưng An Hoằng Hàn cũng từng nghe không ít chuyện về Đoạn Vũ Phi. Nghe nói người nọ ghét nhất có người nói hắn xinh đẹp, không đề cập tới chuyện này, như vậy Đoạn Vũ Phi chính là một chàng công tử tràn đầy văn nhã, nhưng một khi có người nói hắn xinh đẹp như nữ nhân, tính khí của người này sẽ lập tức bốc phát ra.
Lúc trước An Hoằng Hàn từng nghe nói, có mấy nam nhân không có mắt, nói một câu 'thật là một cô nương xinh đẹp', liền bị hắn hạ độc thủ mà mất mạng.
Nghĩ đến đây, không khỏi ngừng cười, dặn dò Tịch Tích Chi: "Đến lúc thật sự gặp Đoạn Vũ Phi, tuyệt đối đừng nói về diện mạo của hắn, nếu không cho người ăn quả đắng."
Tịch Tích Chi đang tức giận, rất không hài lòng hừ một tiếng. Nãng cũng không phải con nít, làm sao sẽ không hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Đây không phải là bị An Hoằng Hàn bức đến nóng nảy, mới bật thốt lên đó sao?
Tịch Tích Chi vẫn còn đang tức giận, mà An Hoằng Hàn bên kia mặt mày đều mang theo ý cười, đưa tay đã tóm được cằm của hài tử, từ từ nâng lên, "Xét thấy ngươi thích nam tử giống như trẫm, hôm nay trẫm liền phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị một món Phượng Kim Lân Ngư làm phần thưởng."
Vừa nghĩ tới mùi cá đặc biệt của Phượng Kim Lân Ngư, còn có miếng thịt mềm mại của nó, Tịch Tích Chi thèm tới mức thiếu chút nữa chảy cả nước miếng. Gật đầu với An Hoằng Hàn, nhưng nét mặt lại cứ giả vờ không có gì là hấp dẫn, "Đây chính là ngươi nói nhé, không cho phép đổi ý."
"Trẫm là quân vương một quốc há có thể lật lọng." An Hoằng Hàn dùng sức vỗ đầu vai Tịch Tích Chi một cái, quay đầu lại dặn dò Lâm Ân: "Đi ngự thiện phòng truyền lời."
Lâm Ân khom lưng hành lễ, "Nô tài tuân lệnh."
Lâm Ân dần dần lui ra ngoài, đại điện chỉ có hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn.
Không khí yên lặng bao xung quanh hai người bọn họ.
Dưới dụ dụ dỗ đe dọa của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chỉ có thể tiếp tục cầm bút luyện chữ. Cứ một lúc, sẽ lén nhìn An Hoằng Hàn mấy lần, sau đó ngã người xuống ghế dựa, dựa người vào thàng ghế, lén lút nhàn nhạ chút ít.
Mà An Hoằng Hàn đang sử lý chính vụ, mặc dù biết hài tử kia đang lười biếng, nhưng lại cố ý làm như,không nhìn thấy, tiếp tục xử lý chính vụ. Thời điểm nào đó, ngay cả An Hoằng Hàn cũng không hiểu rõ, rốt cuộc hắn có bao nhiêu dung túng với Tịch Tích Chi nữa.
Những ngày này trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới ngày tiếp đón Đoạn hoàng tử.
Bá quan văn vỏ khắp triều nghiêm chỉnh chờ đợi, muốn gặp vị hoàng tử này.
Ngay cả Tịch Tích Chi cũng có chút tò mò về Đoạn Vũ Phi, mới hừng sáng, không cần An Hoằng Hàn đánh thức nàng, nàng đã tự mình ngoan ngoãn rời giường. Mà ngày trước mỗi kần vào triều, Tịch Tích Chi chính là bị An Hoằng Hàn ôm chặt mang đến đó, lần này lại ngoan ngoãn đi sau lưng An Hoằng Hàn.
Chuyến đi này, nếu trong tình huống bình thường, An Hoằng Hàn tuyệt đối sẽ vui mừng. Nhưng vừa nghĩ tới việc hôm nay Tịch Tích Chi ngoan ngoãn đi sau mình như vậy, chỉ là vì đi gặp một kẻ không quên biết, tâm trạng của hắn lập tức u ám.
Lâm Ân đi bên cạnh rõ ràng cảm nhận được tâm tình bệ hạ biến hóa, dọc theo đường đi không ngừng suy đoán nguyên nhân, nhưng khổ nỗi nghĩ đến nát óc, cũng không tìm ra được nguyên nhân trong đó.
Tịch Tích Chi sớm đã theo An Hoằng Hàn trải qua mấy lần lâm triều, cho nên có rất nhiều đại thần đã quen với việc nàng ngồi bên cạnh bệ hạ. Nhưng vẫn có rất nhiều đại thần cảm thấy bệ hạ mang theo một tiểu hài tử vào triều là làm mất thể diện hoàng tộc Phong Trạch quốc. Huống chi hôm nay là ngày Huy Anh quốc tới, cái này còn ra thể thống gì!
Tịch Tích Chi đâu có mù, tất nhiên thu hết ánh mắt của đám đại thần này vào trong đáy mắt.
Sắc mặy An Hoằng Hàn vốn đã u ám, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt của đám đại thần kia thì lại càng thêm u ám đáng sợ.
Vung tay áo, An Hoằng Hàn ngồi lên long ỷ, "Nếu như trong lòng các vị thần tử có lời gì, đừng ngại nói thẳng, để trẫm giải ưu sầu cho các vị." An Hoằng Hàn khoác tay lên đầu vai Tịch Tích Chi, cho lời nói không rõ ràng, nhưng động tác của hắn lại tỏ rõ, hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ đứa nhóc này.
Rất nhiều đại thần có sắc mặt khó coi, khổ nỗi không người nào dám đứng ra nói cả. Lúc trước An Hoằng Hàn cũng đã nói lời tương tự, hôm nay ai dánh đứng ra thì chỉ tự làm mất mặt mình! Chuyện này tương đương với việc khiêu khích hoàng uy của An Hoằng Hàn, là chuyện sẽ rơi đầu.
"Nếu không có lời nào để nói thì thu lại cái vẻ mặt muốn nói lại thôi của các khanh đi." An Hoằng Hàn tức giận vỗ tay vịnh Kim Long, cả người không uy mà giận, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tịch Tích Chi cách hắn gần nhất, cũng bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ, bị dọa đến mức thân thể khẽ run một cái.
Quần thần lập tức quỳ xuống, tất cả thần tử trong đại điện bò lổm ngổm, không ai dám ngẩng đầu.
"Vi thần không dám, xin bệ hạ bớt giận."
"Nghĩ các khanh cũng không có cái gan đó, còn không mau đứng lên? Chẳng lẽ các khanh muốn dùng bộ dạng như vậy nghênh đón Đoạn hoàng tử?" An Hoằng Hàn nói chuyện sắc bén, làm cho người ta không dám nổi lòng phản kháng.
Các đại thần vỗ vỗ đầu gối của mình, từng người một từ từ đứng lên, lại đứng ở vị trí cũ của mình.
An Hoằng Hàn nhìn Lâm Ân một cái, ánh mắt đại biểu cho lời sai khiến.
Sau khi Lâm Ân nhận được, cổ họng hét lớn hô: "Tuyên Tam hoàng tử Đoạn Vũ Phi của Huy Anh quốc vào điện."
Giọng nói cao vút, vang vọng đại điện.
Trái tim tất cả mọi người đều theo tiếng của Lâm Ân mà trở nên tò mò. Không ít người đều chuyển tầm mắt đến cửa điện.
Tịch Tích Chi rướn eo, một đôi mắt trong veo như nước trực tiếp nhìn chằm chằm cửa muốn thấy phong thái của Đoạn Vũ Phi.
Bởi vì cùng là hoàng tử của quốc gia khác, cho nên hôm nay Đông Phương Vưu Dục cũng tới góp vui. Trong tay hắn cầm một cây quạt, thỉnh thoảng phe phẩy gió, trên mặt mang ý cười nhìn cửa điện. Lúc trước hắn và Đoạn Vũ Phi từng qua lại mấy lần, cho nên hiểu thủ đoạn và tính tình của người này.
Tiếng bước chân bịch bịch, dần dần đến gần.
Người duy nhất ở đây không thay đổi sắc mặt chính là An Hoằng Hàn. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn hài tử bên cạnh, thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng, trong lòng có một loại phiền não không nói ra được. Không phải là hoàng tử nước khác đến thôi sao, đáng giá để nàng mong đợi vậy ư?
Chú thích:
(1)Hữu tâm vô lực: Có lòng mà không có sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.