Chương 31: Ngươi sẽ thương ta à?
Hương Tuyết cục cưng
22/11/2015
EDITOR: TUYẾT AN
"Ầm ——" một tiếng vang thật lớn từ cửa vọng lại.
Kiều Kiều lập tức đẩy ra Băng Vô Ngân đang ở trên người mình ra, sửa sang áo của mình, hoang mang ngẩng đầu nhìn ra cửa.
"Đi ra ngoài —— Tử Uyên không cho phép bất luận người nào bước vào!"
Băng Vô Ngân mới vừa rồi trên mặt hắn còn đầy nhu tình nhưng bây giờ đã trở nên âm lãnh cực kỳ, làm cái cung nữ gọi là Tử Uyên cả người run cầm cập.
"Là là. . . . . ."
Thánh chủ xưa nay không động vào nữ nhân, nhưng là nàng ta vừa nãy nhìn thấy là một nữ nhân đang ở trên giường Thánh chủ, bọn họ còn. . . . . .
Tử Uyên đầu óc không bình tĩnh lui đi ra, coi như chính mình vừa nãy là hoa mắt.
"Lẽ nào là ảo giác thật?" Nàng ta gãi gãi đầu của mình, vẫn là nghĩ không ra đến nửa điểm manh mối. Thánh chủ cùng một nữ nhân ở trên giường, không đúng, cùng một thiếu nữ, thiếu nữ kia còn rất đẹp rất đẹp.
Nàng xưa nay chưa từng thấy linh xà trủng có mỹ nữ tuyệt diễm như vậy.
"Tử Uyên, ngươi nghĩ gì thế? Sao lại nhập thần như thế. . . . . ." Đột nhiên phía sau nàng ta xuất hiện một đôi tay cường tráng mạnh mẽ vỗ vào trên vai làm nàng ta giật nảy mình.
"A ——" lại là một trận tiếng vang, Nam Cung Tứ Diệp cùng Mạc Tử Y nhìn cái Tiểu cung nữ bị bọn họ dọa sợ, cảm thấy nàng ngày hôm nay thật khác thường.
Nàng là một cái cung nữ duy nhất có thể ở tại bên người Thánh chủ, nghe đồn nàng cùng Thánh chủ còn có vô số quan hệ không thể nói tới.
Hậu cung xưa nay đều là gió tanh mưa máu, một cái Tiểu cung nữ có thể ở bên người Thánh chủ hầu hạ, mà vẫn bình an không có bị đâm sau lưng gây thương tích, hoàn toàn là do Thánh chủ che chở.
Vì lẽ đó đa số mọi người đều đối với Tử Uyên rất kính trọng.
"Hai người các ngươi hù chết ta."
"Ngươi đang suy nghĩ gì a? Có phải là Thánh chủ đem ngươi. . . . . ." Nam Cung Tứ Diệp lại đang ý thức được chính mình nói sai lời, nhất thời mặt đều đỏ.
Nam Cung Tứ Diệp cùng mạc Tử Y được phân là tả hữu hộ pháp của Thánh chủ Băng Vô Ngân, linh lực của bọn họ ở trong linh xà trủng, ngoại trừ tứ đại Trưởng lão thì bọn họ là người có linh lực mạnh nhất, vì lẽ đó bọn họ được phụ trách hộ pháp bên người Băng Vô Ngân.
"Ngươi. . . . . ." Tử Uyên trừng hai mắt nhìn Nam Cung Tứ Diệp, ánh mắt rất phức tạp, nàng làm sao có thể nói ra chính mình hiện tại nghi hoặc đâu?
Thánh chủ mới vừa nói không cho phép lộ ra, nàng cũng không dám nói, quên đi. . . . . .
"Ngươi đến cùng làm sao? Tử Uyên?" Con ngươi của Mạc Tử Y chợt lóe lên, không buông tha vấn đề vừa nãy.
"Không. . . . Không có chuyện gì. . . . . ." Tử Uyên lắp bắp trả lời rồi vội vội vàng vàng bưng bồn rửa mặt đi.
"Nha đầu này, ngày hôm nay thật kỳ quái?"
Mộ Dung Kiều Kiều vốn đã tỉnh ngủ bị Băng Vô Ngân dằn vặt một trận, sau đó lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng, nàng thật giống nhìn thấymẹ của nàng, nàng muốn được gặp mẹ.
Nhìn nước mắt của nàng không ngừng rớt xuống, Băng Vô Ngân phảng phất trái tim của chính mình cũng tan nát theo, từng trận nặng nề rơi vào trong lòng hắn, hắn đem nàng ôm chặt chẽ, đặt nàng ở trong ngực của mình.
Hận không thể nhét nàng vào trong cốt tủy của hắn.
Nàng khóc chính làm đầu óc hắn cũng rối loạn "Nương tử, mau tỉnh lại. . . . . ." .
Mộ Dung Kiều Kiều đang chìm đắm trong giấc mộng tựa hồ nghe được tiếng kêu của hắn, bỗng nhiên thức tỉnh, nhìn mình vẫn như trước nằm ở trong ngực của hắn, nàng cảm giác mình như là người chết đuối nắm được phao cứu mạng, chính nàng vừa nãy cảm giác mình như là một phiến lá nhỏ bé đang trôi dạt ở bên trong một đại dương mênh mông không ngừng, không tìm được bến đỗ.
Nàng sợ hãi, nàng muốn về nhà.
Nàng vô thức ôm chặt lấy hắn, tìm kiếm một loại cảm giác an ủi vỗ về.
"Ta nhớ mẹ, ta muốn mẹ, ta phải về nhà, ngươi đưa ta về nhà có được hay không? Có được hay không?" Nàng nước mắt mông lung, mê ly nhìn Băng Vô Ngân, có thể chiếm được lòng thương cảm của bất kỳ ai.
Nghe vậy, thân thể Băng Vô Ngân nhất thời cứng một thoáng, không hề trả lời vấn đề của nàng, hắn đưa tay lau chùi vệt nước mắt trên khuôn mặt của Kiều Kiều, nhẹ nhàng thấp giọng dỗ dành: "Ai ya, đừng khóc, nương tử không khóc, lại khóc liền không đẹp, an ổn ngủ đi, không có việc gì đâu."
"Hả? Ngủ một giấc có phải là là có thể về nhà, là có thể nhìn thấy mẹ có phải hay không?" Nàng nói rất ngây thơ, cũng rất yếu đuối.
Trong con ngươi doanh mãn nước mắt có còn mơ hồ chưa có tỉnh ngủ.
". . . . . ." Băng Vô Ngân trầm mặc, hắn không thể trả lời nàng, hắn đem Kiều Kiều đầu đặt tại trong ngực của chính mình, chăm chú, chưa từng buông tay.
Kiều Kiều nguyên lai còn khóc lớn đã biến thành rất thấp giọng nghẹn ngào, cuối cùng âm thanh càng ngày càng nhỏ, cho tới một lúc lâu sau không nghe thấy nữa thì nàng chậm rãi chìm vào bên trong giấc ngủ nặng nề.
"Nương tử, ngủ đi ngủ đi, không có chuyện gì, có Ngân ở đây, ngươi cái gì cũng không cần sợ." Băng Vô Ngân lúc nói lời này, rõ ràng cảm giác mình thân thể mình như chìm trong một cảm giác mềm yếu vô lực chư từng có.
Nhẹ nhàng động viên nàng, trong thanh âm có chất chứa vô hạn ôn nhu từ tính rất êm tai.
Kiều Kiều trước sau ngủ không phải rất sâu, nàng chống mí mắt đang trầm xuống, kỳ quái, tại sao ngày hôm nay lại yêu thích ngủ như thế?
Cái kia mí mắt mở ra lại hợp, hợp lại mở, mơ mơ màng màng cầm lấy tay Băng Vô Ngân không tha.
Trong miệng còn lẩm bẩm nói "Ngươi không thể đi nha, ta sẽ sợ ~"
"Nương tử ngoan, vi phu không đi, ngươi cẩn thận ngủ, ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. "
"Ngươi sẽ thương ta sao?"
"Sẽ"
"Rất đau rất đau lòng ta phải không?" Nàng trong thanh âm mang hơi khàn khàn là do vừa nãy gào khóc nức nở, nói xong liền ngáp ngay, nhưng là vẫn không muốn an ổn ngủ.
"Uh, rất đau rất đaulòng nương tử."
"Vậy ta yêu cầu gì ngươi đều sẽ đáp ứng sao?" Kiều Kiều tiếng nói lúc này càng thêm đáng thương, thật giống là một con thỏ trắng nhỏ yếu đuối bị thương.
"Đáp ứng."
Băng Vô Ngân đáp đến không chút do dự.
"Ngươi giữ lời nói sao?"
"Ân."
"Làm sao có thể tin tưởng đâu? Có cái gì bằng chứng sao?" Kiều Kiều ôn nhu nói.
"Cho."
Băng Vô Ngân từ trên người chính mình cởi xuống một khối ngọc bội màu xanh thăm thẳm, treo ở trên cổ Mộ Dung Kiều Kiều, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của nàng.
"Cái này chính là bằng chứng, chỉ cần ngươi cầm nó, nói cái gì làm cái gì đều không người nào dám phản đối."
"Bao gồm cả ngươi sao?" Kiều Kiều hơi híp mắt lại, nhìn mình chằm chằm khối ngọc trước ngực, thật lượng thật đẹp mắt oa, xem ra có giá trị không nhỏ.
"Hả?" Làm sao cảm giác nơi nào có chút không đúng nha, hắn cúi đầu nhìn trong lồng ngực Kiều Kiều, đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Hắn lắc đầu cười khẽ, con mắt phượng hẹp dài lóe qua một tia ấm áp, bất đắc dĩ thổi mạnh cái mũi nhỏ của nàng, nha đầu này thật là đầu óc vẫn còn mụ mị trong giấc ngủ mà vẫn còn tính toán mưu ma chước quỷ, thật khôn khéo nương tử.
Chính mình liền như vậy, liền như vậy đem lệnh bài của mình cho nàng —— lệnh bài này có thể hiệu lệnh toàn bộ xà giới!
"Ngân, ngươi thật tốt. . . . . . Vù vù. . . . . ."
Kiều Kiều đưa tay không có khí lực vỗ vỗ được kêu là chính mình chảy nước miếng lồng ngực, khuôn mặt kì kèo tìm một cái vị trí thoải mái thư thái nhất, sau đó ôm hắn bắt đầu ngủ say như chết.
Nghe được âm thanh buồn ngủ của nàng mang theo chút lười biếng kêu mình, trong lòng hắn cái kia một đoàn mềm mại làm thành trì kiên cố trong lòng hắn sụp đổ, lông mày vui sướng cong lên, nương tử như vậy, chính mình làm sao sẽ không thích, không yêu đâu?
Đưa nàng một lần nữa nhét trở về trong chăn, hắn xuất thần nhìn nàng trong tư thế ngủ thật lâu. . . . . .
Kiều Kiều tỉnh lại sau giấc ngủ dài, đã là buổi trưa, nàng cong lên cái mông nhỏ của mình, con mắt tuy rằng mở, nhưng là vẫn là không muốn rời giường.
"Ngân —— Ngân?" Nàng kêu vài tiếng, phát hiện không có ai đáp lại mình.
"Người này sáng sớm trên chạy đi nơi đâu ? Thực sự là!" Nàng phi thường không hài lòng, ngủ dậy không thấy được hắn, không phải là hắn hứa ở đây bồi tiếp mình sao?
Xem ra nam nhân chính là không thể tin, nam nhân có thể tin thì gà trống có thể đẻ trứng rồi!
"Ầm ——" một tiếng vang thật lớn từ cửa vọng lại.
Kiều Kiều lập tức đẩy ra Băng Vô Ngân đang ở trên người mình ra, sửa sang áo của mình, hoang mang ngẩng đầu nhìn ra cửa.
"Đi ra ngoài —— Tử Uyên không cho phép bất luận người nào bước vào!"
Băng Vô Ngân mới vừa rồi trên mặt hắn còn đầy nhu tình nhưng bây giờ đã trở nên âm lãnh cực kỳ, làm cái cung nữ gọi là Tử Uyên cả người run cầm cập.
"Là là. . . . . ."
Thánh chủ xưa nay không động vào nữ nhân, nhưng là nàng ta vừa nãy nhìn thấy là một nữ nhân đang ở trên giường Thánh chủ, bọn họ còn. . . . . .
Tử Uyên đầu óc không bình tĩnh lui đi ra, coi như chính mình vừa nãy là hoa mắt.
"Lẽ nào là ảo giác thật?" Nàng ta gãi gãi đầu của mình, vẫn là nghĩ không ra đến nửa điểm manh mối. Thánh chủ cùng một nữ nhân ở trên giường, không đúng, cùng một thiếu nữ, thiếu nữ kia còn rất đẹp rất đẹp.
Nàng xưa nay chưa từng thấy linh xà trủng có mỹ nữ tuyệt diễm như vậy.
"Tử Uyên, ngươi nghĩ gì thế? Sao lại nhập thần như thế. . . . . ." Đột nhiên phía sau nàng ta xuất hiện một đôi tay cường tráng mạnh mẽ vỗ vào trên vai làm nàng ta giật nảy mình.
"A ——" lại là một trận tiếng vang, Nam Cung Tứ Diệp cùng Mạc Tử Y nhìn cái Tiểu cung nữ bị bọn họ dọa sợ, cảm thấy nàng ngày hôm nay thật khác thường.
Nàng là một cái cung nữ duy nhất có thể ở tại bên người Thánh chủ, nghe đồn nàng cùng Thánh chủ còn có vô số quan hệ không thể nói tới.
Hậu cung xưa nay đều là gió tanh mưa máu, một cái Tiểu cung nữ có thể ở bên người Thánh chủ hầu hạ, mà vẫn bình an không có bị đâm sau lưng gây thương tích, hoàn toàn là do Thánh chủ che chở.
Vì lẽ đó đa số mọi người đều đối với Tử Uyên rất kính trọng.
"Hai người các ngươi hù chết ta."
"Ngươi đang suy nghĩ gì a? Có phải là Thánh chủ đem ngươi. . . . . ." Nam Cung Tứ Diệp lại đang ý thức được chính mình nói sai lời, nhất thời mặt đều đỏ.
Nam Cung Tứ Diệp cùng mạc Tử Y được phân là tả hữu hộ pháp của Thánh chủ Băng Vô Ngân, linh lực của bọn họ ở trong linh xà trủng, ngoại trừ tứ đại Trưởng lão thì bọn họ là người có linh lực mạnh nhất, vì lẽ đó bọn họ được phụ trách hộ pháp bên người Băng Vô Ngân.
"Ngươi. . . . . ." Tử Uyên trừng hai mắt nhìn Nam Cung Tứ Diệp, ánh mắt rất phức tạp, nàng làm sao có thể nói ra chính mình hiện tại nghi hoặc đâu?
Thánh chủ mới vừa nói không cho phép lộ ra, nàng cũng không dám nói, quên đi. . . . . .
"Ngươi đến cùng làm sao? Tử Uyên?" Con ngươi của Mạc Tử Y chợt lóe lên, không buông tha vấn đề vừa nãy.
"Không. . . . Không có chuyện gì. . . . . ." Tử Uyên lắp bắp trả lời rồi vội vội vàng vàng bưng bồn rửa mặt đi.
"Nha đầu này, ngày hôm nay thật kỳ quái?"
Mộ Dung Kiều Kiều vốn đã tỉnh ngủ bị Băng Vô Ngân dằn vặt một trận, sau đó lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng, nàng thật giống nhìn thấymẹ của nàng, nàng muốn được gặp mẹ.
Nhìn nước mắt của nàng không ngừng rớt xuống, Băng Vô Ngân phảng phất trái tim của chính mình cũng tan nát theo, từng trận nặng nề rơi vào trong lòng hắn, hắn đem nàng ôm chặt chẽ, đặt nàng ở trong ngực của mình.
Hận không thể nhét nàng vào trong cốt tủy của hắn.
Nàng khóc chính làm đầu óc hắn cũng rối loạn "Nương tử, mau tỉnh lại. . . . . ." .
Mộ Dung Kiều Kiều đang chìm đắm trong giấc mộng tựa hồ nghe được tiếng kêu của hắn, bỗng nhiên thức tỉnh, nhìn mình vẫn như trước nằm ở trong ngực của hắn, nàng cảm giác mình như là người chết đuối nắm được phao cứu mạng, chính nàng vừa nãy cảm giác mình như là một phiến lá nhỏ bé đang trôi dạt ở bên trong một đại dương mênh mông không ngừng, không tìm được bến đỗ.
Nàng sợ hãi, nàng muốn về nhà.
Nàng vô thức ôm chặt lấy hắn, tìm kiếm một loại cảm giác an ủi vỗ về.
"Ta nhớ mẹ, ta muốn mẹ, ta phải về nhà, ngươi đưa ta về nhà có được hay không? Có được hay không?" Nàng nước mắt mông lung, mê ly nhìn Băng Vô Ngân, có thể chiếm được lòng thương cảm của bất kỳ ai.
Nghe vậy, thân thể Băng Vô Ngân nhất thời cứng một thoáng, không hề trả lời vấn đề của nàng, hắn đưa tay lau chùi vệt nước mắt trên khuôn mặt của Kiều Kiều, nhẹ nhàng thấp giọng dỗ dành: "Ai ya, đừng khóc, nương tử không khóc, lại khóc liền không đẹp, an ổn ngủ đi, không có việc gì đâu."
"Hả? Ngủ một giấc có phải là là có thể về nhà, là có thể nhìn thấy mẹ có phải hay không?" Nàng nói rất ngây thơ, cũng rất yếu đuối.
Trong con ngươi doanh mãn nước mắt có còn mơ hồ chưa có tỉnh ngủ.
". . . . . ." Băng Vô Ngân trầm mặc, hắn không thể trả lời nàng, hắn đem Kiều Kiều đầu đặt tại trong ngực của chính mình, chăm chú, chưa từng buông tay.
Kiều Kiều nguyên lai còn khóc lớn đã biến thành rất thấp giọng nghẹn ngào, cuối cùng âm thanh càng ngày càng nhỏ, cho tới một lúc lâu sau không nghe thấy nữa thì nàng chậm rãi chìm vào bên trong giấc ngủ nặng nề.
"Nương tử, ngủ đi ngủ đi, không có chuyện gì, có Ngân ở đây, ngươi cái gì cũng không cần sợ." Băng Vô Ngân lúc nói lời này, rõ ràng cảm giác mình thân thể mình như chìm trong một cảm giác mềm yếu vô lực chư từng có.
Nhẹ nhàng động viên nàng, trong thanh âm có chất chứa vô hạn ôn nhu từ tính rất êm tai.
Kiều Kiều trước sau ngủ không phải rất sâu, nàng chống mí mắt đang trầm xuống, kỳ quái, tại sao ngày hôm nay lại yêu thích ngủ như thế?
Cái kia mí mắt mở ra lại hợp, hợp lại mở, mơ mơ màng màng cầm lấy tay Băng Vô Ngân không tha.
Trong miệng còn lẩm bẩm nói "Ngươi không thể đi nha, ta sẽ sợ ~"
"Nương tử ngoan, vi phu không đi, ngươi cẩn thận ngủ, ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. "
"Ngươi sẽ thương ta sao?"
"Sẽ"
"Rất đau rất đau lòng ta phải không?" Nàng trong thanh âm mang hơi khàn khàn là do vừa nãy gào khóc nức nở, nói xong liền ngáp ngay, nhưng là vẫn không muốn an ổn ngủ.
"Uh, rất đau rất đaulòng nương tử."
"Vậy ta yêu cầu gì ngươi đều sẽ đáp ứng sao?" Kiều Kiều tiếng nói lúc này càng thêm đáng thương, thật giống là một con thỏ trắng nhỏ yếu đuối bị thương.
"Đáp ứng."
Băng Vô Ngân đáp đến không chút do dự.
"Ngươi giữ lời nói sao?"
"Ân."
"Làm sao có thể tin tưởng đâu? Có cái gì bằng chứng sao?" Kiều Kiều ôn nhu nói.
"Cho."
Băng Vô Ngân từ trên người chính mình cởi xuống một khối ngọc bội màu xanh thăm thẳm, treo ở trên cổ Mộ Dung Kiều Kiều, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của nàng.
"Cái này chính là bằng chứng, chỉ cần ngươi cầm nó, nói cái gì làm cái gì đều không người nào dám phản đối."
"Bao gồm cả ngươi sao?" Kiều Kiều hơi híp mắt lại, nhìn mình chằm chằm khối ngọc trước ngực, thật lượng thật đẹp mắt oa, xem ra có giá trị không nhỏ.
"Hả?" Làm sao cảm giác nơi nào có chút không đúng nha, hắn cúi đầu nhìn trong lồng ngực Kiều Kiều, đã nặng nề ngủ thiếp đi.
Hắn lắc đầu cười khẽ, con mắt phượng hẹp dài lóe qua một tia ấm áp, bất đắc dĩ thổi mạnh cái mũi nhỏ của nàng, nha đầu này thật là đầu óc vẫn còn mụ mị trong giấc ngủ mà vẫn còn tính toán mưu ma chước quỷ, thật khôn khéo nương tử.
Chính mình liền như vậy, liền như vậy đem lệnh bài của mình cho nàng —— lệnh bài này có thể hiệu lệnh toàn bộ xà giới!
"Ngân, ngươi thật tốt. . . . . . Vù vù. . . . . ."
Kiều Kiều đưa tay không có khí lực vỗ vỗ được kêu là chính mình chảy nước miếng lồng ngực, khuôn mặt kì kèo tìm một cái vị trí thoải mái thư thái nhất, sau đó ôm hắn bắt đầu ngủ say như chết.
Nghe được âm thanh buồn ngủ của nàng mang theo chút lười biếng kêu mình, trong lòng hắn cái kia một đoàn mềm mại làm thành trì kiên cố trong lòng hắn sụp đổ, lông mày vui sướng cong lên, nương tử như vậy, chính mình làm sao sẽ không thích, không yêu đâu?
Đưa nàng một lần nữa nhét trở về trong chăn, hắn xuất thần nhìn nàng trong tư thế ngủ thật lâu. . . . . .
Kiều Kiều tỉnh lại sau giấc ngủ dài, đã là buổi trưa, nàng cong lên cái mông nhỏ của mình, con mắt tuy rằng mở, nhưng là vẫn là không muốn rời giường.
"Ngân —— Ngân?" Nàng kêu vài tiếng, phát hiện không có ai đáp lại mình.
"Người này sáng sớm trên chạy đi nơi đâu ? Thực sự là!" Nàng phi thường không hài lòng, ngủ dậy không thấy được hắn, không phải là hắn hứa ở đây bồi tiếp mình sao?
Xem ra nam nhân chính là không thể tin, nam nhân có thể tin thì gà trống có thể đẻ trứng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.