Chương 10: Bị bắt
Cổ Lăng Phong
04/06/2023
Bùi Thủy bị dọa hồn phi phách tán, nâng móng vuốt tính chạy, nhưng bốn phương tám hướng đều có gia đinh và nha hoàn chạy tới vây quanh nó, nhóm người này giống như một bức tường dần dần tụ lại, vô số đôi tay duỗi lại nàng.
Bùi Thủy bị dọa không dám động, nàng cũng biết được đây đường cùng của mình, so ra thì bị Mộc Vương bắt lấy còn tốt hơn so với bị ác và và ác chủ bắt đi.
Nhưng lúc này một nha hoàn thần sắc khẩn trương bắt lấy nó, tiểu thú bỗng nhiên bay nhanh qua bò lên trên cánh tay nha hoàn, chúng gia nô còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra.
Tiểu thú từ trên bả vai của nha hoàn đã vèo một cái nhảy xuống.
Chúng gia nô khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.
Nhóm người bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, một con tiểu thú lại có thể giảo hoạt như vậy, lừa cả nhóm người bọn họ, cho rằng nó không đường có thể đi sẽ thành thật bị bắt..
Tiểu thú không nhảy đến trên mặt đất, nó trừng mắt nhìn nam tử bắt lấy nó.
Thái giám chết bầm ngươi thật thiếu đạo đức, tránh được nha hoàn phía sau, lại bị cậu bắt được.
Thanh Dật dùng tay đem tiểu thú khóa vào trong ngực, nhìn tiểu thú trừng mắt nhìn cậu, cười nói: "Tiểu súc sinh, ngươi còn không biết xấu hổ trừng ta? Thiếu chút nữa ngươi đã làm hại tiểu gia đầu rơi xuống đất, tiểu gia thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
Vì tìm nó, cậu một đêm không ngủ, lúc nào cũng nơm nớp, lo sợ sờ vào cổ của mình, nếu tìm không thấy tiểu súc sinh này, đầu cậu cũng khó giữ được.
Bùi Thủy cảm thấy Thanh Dật rất buồn cười, là cậu ta bắt nàng đem đi dâng lên cho Mộc Vương, làm hại nàng bị nhốt ở lồng sắt bụng đói ba ngày.
Thịt của nàng, còn bị cuồng bại lộ nhớ thương.
Rốt cuộc ai hại ai a? Ai nên hận ai? Không buông tha ai?
Bùi Thủy nếu tức giận hậu quả rất nghiêm trọng a. Nàng há mồm liền cắn Thanh Dật, không cắn được, ngược lại bị Thanh Dật nắm lấy miệng!
"Như thế nào, bị tiểu gia bắt được lại không phục? Muốn cắn tiểu gia? Này, ngươi là chó sao nha răng còn rất nhọn, vì suy nghĩ đến an nguy của Vương gia, trước khi đem ngươi về chỗ của Vương gia, ta nên đem răng chó của ngươi nhổ đi"
Thanh Dật mắt lộ ra tia hung quang, làm bộ muốn nhổ răng tiểu thú, tay duỗi vào trong miệng nó chạm vào một cái răng nhọn, nhưng tiểu thú lại bình tĩnh nhìn thấy không thấy nửa điểm kinh hoảng.
"Tiểu gia hiện tại nhổ răng của ngươi ngươi không sợ sao?" Thanh Dật hung ác nói, trong lòng suy nghĩ biểu cảm hiện tại của tiểu thú, nó thật sự không sợ sao? Cho rằng cậu không dám nhổ răng nó sao?
Bùi Thủy dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc, nhìn Thanh Dật, nào có nửa điểm sợ hãi?
Thanh Dật nhíu mày, đáy mắt hiện lên cổ quái, lại nói: "Ngươi phải sợ, về sau không được cắn tiểu gia, tiểu gia lần này liền buông tha ngươi."
Bùi Thủy mặc kệ cậu, dứt khoát nhắm mắt lại.
Thanh Dật khóe miệng quái dị giật giật, tiểu súc sinh này có ý gì? Thật sự cho rằng cậu không dám làm sao?
Cậu.. Thật đúng là không dám.
Thanh Dật không dọa được tiểu thú, đành phải buông răng nó ra, tự bào chữa nói: "Biết sợ là tốt, lần này tiểu gia liền tha cho ngươi."
Thanh Dật nói xong ánh mắt lóe lóe, Vương gia rất coi trọng tiểu thú này, cậu mang nó về cũng không dám làm tổn thương nó dù là nữa điểm.
Bùi Thủy cũng không phải ngốc, thái giám chết bầm đều nói cho nó, cậu thiếu chút nữa đầu rơi xuống đất, còn không phải cuồng bại lộ tìm không thấy nó sao?
Thái giám chết bầm lúc trước đem nàng giao cho cuồng bại lộ, dám nhổ răng nó sao?
Nghĩ nàng là tiểu hài tử ba tuổi mà lừa sao?
Bùi Thủy trong lòng khinh bỉ Thanh Dật, ở trong lòng ngực cậu lung lay, thời điểm sắp ngủ nghe được âm thanh Thanh Dật nói chuyện.
"Vương gia, tiểu súc sinh tìm được rồi."
Tầm mắt không có độ ấm của Phượng Cửu Mộc dời qua, nhìn thấy tiểu súc sinh chạy trốn kia đang cuộn lại ngủ trong lòng Thanh Dật, thật giống chưa từng phát sinh việc gì.
Phượng Cửu Mộc đôi mắt híp lại đi xuống, khe hở bắn ra mang theo tia nguy hiểm.
Bây giờ còn có thể ngủ được, nó là không biết tình cảnh hiện tại của chính mình hay là cho rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho nó?
"Đem lại đây." Hắn nói.
Bùi Thủy bị dọa không dám động, nàng cũng biết được đây đường cùng của mình, so ra thì bị Mộc Vương bắt lấy còn tốt hơn so với bị ác và và ác chủ bắt đi.
Nhưng lúc này một nha hoàn thần sắc khẩn trương bắt lấy nó, tiểu thú bỗng nhiên bay nhanh qua bò lên trên cánh tay nha hoàn, chúng gia nô còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra.
Tiểu thú từ trên bả vai của nha hoàn đã vèo một cái nhảy xuống.
Chúng gia nô khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.
Nhóm người bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, một con tiểu thú lại có thể giảo hoạt như vậy, lừa cả nhóm người bọn họ, cho rằng nó không đường có thể đi sẽ thành thật bị bắt..
Tiểu thú không nhảy đến trên mặt đất, nó trừng mắt nhìn nam tử bắt lấy nó.
Thái giám chết bầm ngươi thật thiếu đạo đức, tránh được nha hoàn phía sau, lại bị cậu bắt được.
Thanh Dật dùng tay đem tiểu thú khóa vào trong ngực, nhìn tiểu thú trừng mắt nhìn cậu, cười nói: "Tiểu súc sinh, ngươi còn không biết xấu hổ trừng ta? Thiếu chút nữa ngươi đã làm hại tiểu gia đầu rơi xuống đất, tiểu gia thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
Vì tìm nó, cậu một đêm không ngủ, lúc nào cũng nơm nớp, lo sợ sờ vào cổ của mình, nếu tìm không thấy tiểu súc sinh này, đầu cậu cũng khó giữ được.
Bùi Thủy cảm thấy Thanh Dật rất buồn cười, là cậu ta bắt nàng đem đi dâng lên cho Mộc Vương, làm hại nàng bị nhốt ở lồng sắt bụng đói ba ngày.
Thịt của nàng, còn bị cuồng bại lộ nhớ thương.
Rốt cuộc ai hại ai a? Ai nên hận ai? Không buông tha ai?
Bùi Thủy nếu tức giận hậu quả rất nghiêm trọng a. Nàng há mồm liền cắn Thanh Dật, không cắn được, ngược lại bị Thanh Dật nắm lấy miệng!
"Như thế nào, bị tiểu gia bắt được lại không phục? Muốn cắn tiểu gia? Này, ngươi là chó sao nha răng còn rất nhọn, vì suy nghĩ đến an nguy của Vương gia, trước khi đem ngươi về chỗ của Vương gia, ta nên đem răng chó của ngươi nhổ đi"
Thanh Dật mắt lộ ra tia hung quang, làm bộ muốn nhổ răng tiểu thú, tay duỗi vào trong miệng nó chạm vào một cái răng nhọn, nhưng tiểu thú lại bình tĩnh nhìn thấy không thấy nửa điểm kinh hoảng.
"Tiểu gia hiện tại nhổ răng của ngươi ngươi không sợ sao?" Thanh Dật hung ác nói, trong lòng suy nghĩ biểu cảm hiện tại của tiểu thú, nó thật sự không sợ sao? Cho rằng cậu không dám nhổ răng nó sao?
Bùi Thủy dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc, nhìn Thanh Dật, nào có nửa điểm sợ hãi?
Thanh Dật nhíu mày, đáy mắt hiện lên cổ quái, lại nói: "Ngươi phải sợ, về sau không được cắn tiểu gia, tiểu gia lần này liền buông tha ngươi."
Bùi Thủy mặc kệ cậu, dứt khoát nhắm mắt lại.
Thanh Dật khóe miệng quái dị giật giật, tiểu súc sinh này có ý gì? Thật sự cho rằng cậu không dám làm sao?
Cậu.. Thật đúng là không dám.
Thanh Dật không dọa được tiểu thú, đành phải buông răng nó ra, tự bào chữa nói: "Biết sợ là tốt, lần này tiểu gia liền tha cho ngươi."
Thanh Dật nói xong ánh mắt lóe lóe, Vương gia rất coi trọng tiểu thú này, cậu mang nó về cũng không dám làm tổn thương nó dù là nữa điểm.
Bùi Thủy cũng không phải ngốc, thái giám chết bầm đều nói cho nó, cậu thiếu chút nữa đầu rơi xuống đất, còn không phải cuồng bại lộ tìm không thấy nó sao?
Thái giám chết bầm lúc trước đem nàng giao cho cuồng bại lộ, dám nhổ răng nó sao?
Nghĩ nàng là tiểu hài tử ba tuổi mà lừa sao?
Bùi Thủy trong lòng khinh bỉ Thanh Dật, ở trong lòng ngực cậu lung lay, thời điểm sắp ngủ nghe được âm thanh Thanh Dật nói chuyện.
"Vương gia, tiểu súc sinh tìm được rồi."
Tầm mắt không có độ ấm của Phượng Cửu Mộc dời qua, nhìn thấy tiểu súc sinh chạy trốn kia đang cuộn lại ngủ trong lòng Thanh Dật, thật giống chưa từng phát sinh việc gì.
Phượng Cửu Mộc đôi mắt híp lại đi xuống, khe hở bắn ra mang theo tia nguy hiểm.
Bây giờ còn có thể ngủ được, nó là không biết tình cảnh hiện tại của chính mình hay là cho rằng hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho nó?
"Đem lại đây." Hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.