Chương 38: Quá yêu Mộc Vương
Cổ Lăng Phong
04/06/2023
Edit: -Jenny-
Cửa bị kéo ra, sau đó đóng lại.
Bùi Thủy tròn xoe đôi mắt nhìn hai làn váy thêu hoa tinh tế sinh động, nhanh nhẹn đi đến. Trong đó có một đôi giày thêu, tư thế đi khó khăn, giống như đang mang thai.
"Cô ơi, nhất định người phải giúp Nhược Nhi, người cũng biết Nhược Nhi đã sớm yêu Mộc Vương, Nhược Nhi vất vả lắm mới gả vào Phượng phủ. Muốn được Mộc Vương yêu thương, nên con mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, nhưng Nhược Nhi đối Mộc Vương là thật lòng thật dạ, không có nữa điểm giả dối. Nhược Nhi chỉ là quá yêu Mộc Vương nên muốn được Mộc Vương đáp lại."
Giọng Sở Uyển Nhược.
Bùi Thủy nhướng mày, nghe nói ả ta bị ném ra khỏi Phượng phủ, còn không chịu từ bỏ ý định với Phượng Cửu Mộc, được nha vậy mà còn chạy đến hoàng cung tìm cứu binh.
Sở Ngọc Quỳnh được Sở Uyển Nhược đỡ từ từ ngồi xuống, thở dài một hơi, nói: "Ta đã sớm nhắc nhở ngươi Mộc Vương không gần nữ sắc. Ngươi muốn tiến vào Phượng phủ thì phải kiên nhẫn chờ đợi, không thể nóng vội. Nhưng ngươi mới vào vương phủ được bao lâu? Vậy mà ngươi lại dùng.. Dùng loại thủ đoạn như vậy với Mộc Vương?"
Gương mặt kiều diễm của Sở Ngọc Quỳnh hơi phiếm hồng, cô ta một quý nữ đứng đắn, nhìn thấy chất nữ từ nhỏ yêu thương nhất làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy. Sở Ngọc Quỳnh muốn mắng cho nó một trận, nhưng đối mặt với Sở Uyển Nhược thương tâm khóc lóc cô liền mềm lòng.
Sở Ngọc Quỳnh không lạ gì mẫu thân của Sở Uyển Nhược, nữ nhân mang về từ thanh lâu vĩnh viễn đều không lên được mặt bàn, còn dạy hư chất n của cô.
Sở Uyển Nhược khóc lóc nói: "Cô cô, Nhược Nhi biết sai rồi, Nhược Nhi bảo đảm chỉ cần lần này cô giúp Nhược Nhi trở về Phượng phủ Nhược Nhi nhất định sẽ ghi nhớ những lời cô nói. Nhược Nhi sẽ kiên nhẫn đối đãi với Mộc Vươn, cho đến khi Mộc Vương phát hiện ra chỗ tốt của Nhược Nhi, nguyện ý cùng Nhược Nhi chung phòng."
Là mẫu thân Sở Uyển Nhược dạy ả nói như vậy.
Sở Ngọc Quỳnh từ nhỏ liền thương nhất chính là chất nữ Sở Uyển Nhược này, hơn nữa tướng mạo Sở Uyển Nhược rất đẹp. Nó nghe theo mẫu thân từ nhỏ đều lấy lòng làm cho Sở Ngọc Quỳnh vui vẻ, thậm chí còn chèn ép tỷ tỷ kia do người vợ chính thức kia sinh ra, không chừa đường sống.
Sở Ngọc Quỳnh quả nhiên mềm lòng, vỗ vỗ mu bàn tay Sở Uyển Nhược nói: "Được rồi, ngươi không cần khóc, chờ Hoàng Thượng tới chỗ ta, ta sẽ nói chuyện này với Hoàng Thượng, chỉ cần Hoàng Thượng mở miệng nhất định Mộc Vương sẽ cho ngươi trở về.
Nhược Nhi ngươi phải nhớ kỹ, lần này sau khi trở về, nhất định phải quỳ xuống thành tâm nhận lỗi với Mộc Vương. Nếu Mộc Vương đồng ý cho ngươi trở về, nhưng hắn không tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi, ngươi vẫn phải quỳ, quỳ đến khi hắn mềm lòng tiếp nhận mới thôi."
Bùi Thủy khiếp sợ trừng lớn mắt, quỳ xin lỗi! Còn phải quỳ đến khi Phượng Cửu Mộc tiếp nhận? Nếu như Phượng Cửu Mộc không mềm lòng thì sao? Vậy phải làm gì mới được?
Phượng Cửu Mộc cũng không phải là người nam nhân dễ đối phó.
Còn một điều, không gần nữ sắc, chẳng lẽ lẽ là gần nam sắc.
Bùi Thủy trong lòng cảm thán, đúng là xã hội phong kiến gia trưởng độc ác! Nữ nhân ngay cả đặc quyền cơ bản cũng không có.
Nhưng mà nàng không hề đồng tình với Sở Uyển Nhược, nữ nhân này là mẹ nó tự tìm chết.
Vì vậy, nàng nên!
Bùi Thủy xoay người rời khỏi. Sở Uyển Nhược có thể tiến vào Phượng phủ hay không, có thể được Phượng Cửu Mộc tha thứ hay không, nàng không rãnh để quan tâm, tốt nhất nàng nên lo cho mình trước thì hơn.
Phượng phủ đối vơi tiểu thú mà nói chính là một nơi nuôi dưỡng cho mập sau bị làm món, Phượng Cửu Mộc chính là tên đồ tể cầm dao.
Lúc này.
Ở một hậu viện khác.
Mấy đứa trẻ chừng mười tuổi tụ tập lại, trong đó có bốn đứa ăn mặc vô thường hoa lệ, chỉ có một đứa ăn mặc giản dị hơn.
"Tam công chúa, hạt châu trên cổ người thật đẹp mắt, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một hạt châu to như vậy, nó nhất định rất quý giá?" Nữ hài đang nói chuyện tên là Phỉ Viện, là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Thừa tướng, cũng là nhất đứa con mà Thừa tướng thương yêu nhất, già còn có con đó nhất định là quý giá.
Hơn nữa, mấy người con của Thừa tướng lúc trước đều là nhi tử, chỉ có lần này là một nữ nhi bảo bối. Tất nhiên sẽ nhận hết sự sủng ái ở phủ thừa tướng, mấy người ca ca kia đối với cô bé cực kỳ nuông chiều, có cái gì thứ tốt đều sẽ đưa cho Phỉ Viện.
Mỗi ngày Phỉ viện đều được vào hoàng cung, cô bé cùng tuổi với Tam công chúa, được học tập cùng với Tam công chúa tại Học Viện Hoàng Gia.
Phỉ viện được sủng ái cũng chỉ ở trong phủ Thừa tướng. Tới trong cung, đối mặt với Tam công chúa tôn quý, cô bé liền trở thành tiểu tùy tùng của Tam công chúa, tiểu chân chó.
Phỉ Viện thích bảo vật, đối với bảo vật mỹ lệ mà Tam công chúa, đôi mắt cô bé đều phát sáng.
Tam công chúa Phượng Hi Hi đối vô cùng hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của nữ hài, giơ cái miệng nhỏ lên, dùng tay lung lay hai chiếc vòng chứa đầy bảo châu lớn trên cổ nói: "Đó là đương nhiên, đây là bảo châu do thương nhân muối ở phía đông tiến cống cho phụ hoàng, phải đến nơi rất sâu dưới biển phái rất nhiều người đến vớt mới được một viên tốt như vậy, mẫu phi ta nói cho ta biết. Vì vớt được viên bảo châu này, không biết đã biết bao nhiêu người chết dưới biển sâu! Đây là vật báu vô giá, phụ hoàng đem nó đưa cho mẫu phi, trong hoàng cung này chỉ có một mình ta có được, hoàng tử với công chúa khác đều không có, các ngươi nói nó có quý giá hay không?"
Tam công chúa vô cùng đắc ý, ánh mắt liếc mắt nhìn nam hài ăn mặc mộc mạc, trong mắt hiện lên tia khinh thường.
"Quý giá, rất quý giá, Hoàng Thượng đối Tam công chúa thật tốt." Phỉ Viện với hai đứa trẻ khác hâm mộ nịnh hót Tam công chúa.
Phượng Hi Hi lại hỏi Phượng Vũ: "Phượng Vũ, ngươi nói chuyện đi chứ! Có phải ngươi không tin bảo vậy này là do phụ hoàng tặng mẫu phi của ta? Ta phải nói cho phụ hoàng biết để người trị ngươi tội đại bất kính."
Phỉ Viện lập tức nói: "Tam công chúa, không cần làm vậy! Ngươi không thể trách Tứ hoàng tử, ngươi đã quên sao? Hắn là người câm, hắn sẽ không nói được a!"
Phỉ Viện nói xong cả bọn nhỏ đều cười, ánh mắt chê cười và khinh thường, đều dừng trên người Phượng Vũ.
Phượng Vũ dường như đã quen, trên gương mặt bạch ngọc trong sáng không hề có bất luận biểu tình gì, bình tĩnh trong mắt thậm chí không có một chút phẫn nộ, cậu giống như không nghe thấy, yên lặng xoay người muốn rời khỏi.
Lác thú của Phượng Hi Hi chính là chê cười Phượng Vũ, cô bé dùng ánh mắt nhìn hai nam hài kia, bọn họ lập tức lãnh chỉ chạy đến trước mặt Phượng Vũ, duỗi tay kéo Phượng Vũ.
"Tứ hoàng tử, ngài không được đi! Không phải nói chúng ta là huynh đệ, mọi người phải cùng nhau chơi."
"Đúng vậy! Chuyện ngài bị câm, toàn bộ hoàng cung này không có người nào không biết, chắc là ngài đã sớm luyện thành thói quen, ngài xem mọi người cười vui vẻ như vậy, chắc ngài cảm thấy mình ghê gớm lắm! Không có ngài, mọi người sao có thể vui sướng cười to như vậy?"
Hai nam hài vừa lôi kéo vừa nhạo báng Phượng Vũ, lại dùng sức đẩy Phượng Vũ té xuống đất, còn trưng ra bộ mặt vô tội.
"Phượng Vũ, làm sao ngài lại không cẩn thận như thế? Đứng cũng có thể té ngã? Ngoại trừ người bị câm, chân cũng không được tốt đúng không?"
"Cha ta nói chân không tốt, khả năng sẽ biến thành người què, Phượng Vũ, đem quần cởi ra, chúng ta giúp ngươi xem chân.."
Hai nam hài tận tình trêu cợt Phượng Vũ, gương mặt bình tĩnh của Phượng Vũ rốt cuộc cũng có biến hóa, cậu phẫn nộ dùng sức đẩy hai nam hài ra. Nhưng sức lực của cậu sao có thể địch lại hai người? Quần đã bị hai nam hài kéo xuống phân nữa. (Tức gì đâu á, nhỏ mà dám bố láo rồi đấy ┐ ( ̄ー ̄) ┌)
Phượng Vũ mặc quần trong màu xanh lam, da thịt ngọc sứ bên trong bị lộ trong không khí, dưới ánh mặt trời trông giống như ngọc bội.
Phượng Vũ vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Cửa bị kéo ra, sau đó đóng lại.
Bùi Thủy tròn xoe đôi mắt nhìn hai làn váy thêu hoa tinh tế sinh động, nhanh nhẹn đi đến. Trong đó có một đôi giày thêu, tư thế đi khó khăn, giống như đang mang thai.
"Cô ơi, nhất định người phải giúp Nhược Nhi, người cũng biết Nhược Nhi đã sớm yêu Mộc Vương, Nhược Nhi vất vả lắm mới gả vào Phượng phủ. Muốn được Mộc Vương yêu thương, nên con mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, nhưng Nhược Nhi đối Mộc Vương là thật lòng thật dạ, không có nữa điểm giả dối. Nhược Nhi chỉ là quá yêu Mộc Vương nên muốn được Mộc Vương đáp lại."
Giọng Sở Uyển Nhược.
Bùi Thủy nhướng mày, nghe nói ả ta bị ném ra khỏi Phượng phủ, còn không chịu từ bỏ ý định với Phượng Cửu Mộc, được nha vậy mà còn chạy đến hoàng cung tìm cứu binh.
Sở Ngọc Quỳnh được Sở Uyển Nhược đỡ từ từ ngồi xuống, thở dài một hơi, nói: "Ta đã sớm nhắc nhở ngươi Mộc Vương không gần nữ sắc. Ngươi muốn tiến vào Phượng phủ thì phải kiên nhẫn chờ đợi, không thể nóng vội. Nhưng ngươi mới vào vương phủ được bao lâu? Vậy mà ngươi lại dùng.. Dùng loại thủ đoạn như vậy với Mộc Vương?"
Gương mặt kiều diễm của Sở Ngọc Quỳnh hơi phiếm hồng, cô ta một quý nữ đứng đắn, nhìn thấy chất nữ từ nhỏ yêu thương nhất làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy. Sở Ngọc Quỳnh muốn mắng cho nó một trận, nhưng đối mặt với Sở Uyển Nhược thương tâm khóc lóc cô liền mềm lòng.
Sở Ngọc Quỳnh không lạ gì mẫu thân của Sở Uyển Nhược, nữ nhân mang về từ thanh lâu vĩnh viễn đều không lên được mặt bàn, còn dạy hư chất n của cô.
Sở Uyển Nhược khóc lóc nói: "Cô cô, Nhược Nhi biết sai rồi, Nhược Nhi bảo đảm chỉ cần lần này cô giúp Nhược Nhi trở về Phượng phủ Nhược Nhi nhất định sẽ ghi nhớ những lời cô nói. Nhược Nhi sẽ kiên nhẫn đối đãi với Mộc Vươn, cho đến khi Mộc Vương phát hiện ra chỗ tốt của Nhược Nhi, nguyện ý cùng Nhược Nhi chung phòng."
Là mẫu thân Sở Uyển Nhược dạy ả nói như vậy.
Sở Ngọc Quỳnh từ nhỏ liền thương nhất chính là chất nữ Sở Uyển Nhược này, hơn nữa tướng mạo Sở Uyển Nhược rất đẹp. Nó nghe theo mẫu thân từ nhỏ đều lấy lòng làm cho Sở Ngọc Quỳnh vui vẻ, thậm chí còn chèn ép tỷ tỷ kia do người vợ chính thức kia sinh ra, không chừa đường sống.
Sở Ngọc Quỳnh quả nhiên mềm lòng, vỗ vỗ mu bàn tay Sở Uyển Nhược nói: "Được rồi, ngươi không cần khóc, chờ Hoàng Thượng tới chỗ ta, ta sẽ nói chuyện này với Hoàng Thượng, chỉ cần Hoàng Thượng mở miệng nhất định Mộc Vương sẽ cho ngươi trở về.
Nhược Nhi ngươi phải nhớ kỹ, lần này sau khi trở về, nhất định phải quỳ xuống thành tâm nhận lỗi với Mộc Vương. Nếu Mộc Vương đồng ý cho ngươi trở về, nhưng hắn không tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi, ngươi vẫn phải quỳ, quỳ đến khi hắn mềm lòng tiếp nhận mới thôi."
Bùi Thủy khiếp sợ trừng lớn mắt, quỳ xin lỗi! Còn phải quỳ đến khi Phượng Cửu Mộc tiếp nhận? Nếu như Phượng Cửu Mộc không mềm lòng thì sao? Vậy phải làm gì mới được?
Phượng Cửu Mộc cũng không phải là người nam nhân dễ đối phó.
Còn một điều, không gần nữ sắc, chẳng lẽ lẽ là gần nam sắc.
Bùi Thủy trong lòng cảm thán, đúng là xã hội phong kiến gia trưởng độc ác! Nữ nhân ngay cả đặc quyền cơ bản cũng không có.
Nhưng mà nàng không hề đồng tình với Sở Uyển Nhược, nữ nhân này là mẹ nó tự tìm chết.
Vì vậy, nàng nên!
Bùi Thủy xoay người rời khỏi. Sở Uyển Nhược có thể tiến vào Phượng phủ hay không, có thể được Phượng Cửu Mộc tha thứ hay không, nàng không rãnh để quan tâm, tốt nhất nàng nên lo cho mình trước thì hơn.
Phượng phủ đối vơi tiểu thú mà nói chính là một nơi nuôi dưỡng cho mập sau bị làm món, Phượng Cửu Mộc chính là tên đồ tể cầm dao.
Lúc này.
Ở một hậu viện khác.
Mấy đứa trẻ chừng mười tuổi tụ tập lại, trong đó có bốn đứa ăn mặc vô thường hoa lệ, chỉ có một đứa ăn mặc giản dị hơn.
"Tam công chúa, hạt châu trên cổ người thật đẹp mắt, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một hạt châu to như vậy, nó nhất định rất quý giá?" Nữ hài đang nói chuyện tên là Phỉ Viện, là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Thừa tướng, cũng là nhất đứa con mà Thừa tướng thương yêu nhất, già còn có con đó nhất định là quý giá.
Hơn nữa, mấy người con của Thừa tướng lúc trước đều là nhi tử, chỉ có lần này là một nữ nhi bảo bối. Tất nhiên sẽ nhận hết sự sủng ái ở phủ thừa tướng, mấy người ca ca kia đối với cô bé cực kỳ nuông chiều, có cái gì thứ tốt đều sẽ đưa cho Phỉ Viện.
Mỗi ngày Phỉ viện đều được vào hoàng cung, cô bé cùng tuổi với Tam công chúa, được học tập cùng với Tam công chúa tại Học Viện Hoàng Gia.
Phỉ viện được sủng ái cũng chỉ ở trong phủ Thừa tướng. Tới trong cung, đối mặt với Tam công chúa tôn quý, cô bé liền trở thành tiểu tùy tùng của Tam công chúa, tiểu chân chó.
Phỉ Viện thích bảo vật, đối với bảo vật mỹ lệ mà Tam công chúa, đôi mắt cô bé đều phát sáng.
Tam công chúa Phượng Hi Hi đối vô cùng hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của nữ hài, giơ cái miệng nhỏ lên, dùng tay lung lay hai chiếc vòng chứa đầy bảo châu lớn trên cổ nói: "Đó là đương nhiên, đây là bảo châu do thương nhân muối ở phía đông tiến cống cho phụ hoàng, phải đến nơi rất sâu dưới biển phái rất nhiều người đến vớt mới được một viên tốt như vậy, mẫu phi ta nói cho ta biết. Vì vớt được viên bảo châu này, không biết đã biết bao nhiêu người chết dưới biển sâu! Đây là vật báu vô giá, phụ hoàng đem nó đưa cho mẫu phi, trong hoàng cung này chỉ có một mình ta có được, hoàng tử với công chúa khác đều không có, các ngươi nói nó có quý giá hay không?"
Tam công chúa vô cùng đắc ý, ánh mắt liếc mắt nhìn nam hài ăn mặc mộc mạc, trong mắt hiện lên tia khinh thường.
"Quý giá, rất quý giá, Hoàng Thượng đối Tam công chúa thật tốt." Phỉ Viện với hai đứa trẻ khác hâm mộ nịnh hót Tam công chúa.
Phượng Hi Hi lại hỏi Phượng Vũ: "Phượng Vũ, ngươi nói chuyện đi chứ! Có phải ngươi không tin bảo vậy này là do phụ hoàng tặng mẫu phi của ta? Ta phải nói cho phụ hoàng biết để người trị ngươi tội đại bất kính."
Phỉ Viện lập tức nói: "Tam công chúa, không cần làm vậy! Ngươi không thể trách Tứ hoàng tử, ngươi đã quên sao? Hắn là người câm, hắn sẽ không nói được a!"
Phỉ Viện nói xong cả bọn nhỏ đều cười, ánh mắt chê cười và khinh thường, đều dừng trên người Phượng Vũ.
Phượng Vũ dường như đã quen, trên gương mặt bạch ngọc trong sáng không hề có bất luận biểu tình gì, bình tĩnh trong mắt thậm chí không có một chút phẫn nộ, cậu giống như không nghe thấy, yên lặng xoay người muốn rời khỏi.
Lác thú của Phượng Hi Hi chính là chê cười Phượng Vũ, cô bé dùng ánh mắt nhìn hai nam hài kia, bọn họ lập tức lãnh chỉ chạy đến trước mặt Phượng Vũ, duỗi tay kéo Phượng Vũ.
"Tứ hoàng tử, ngài không được đi! Không phải nói chúng ta là huynh đệ, mọi người phải cùng nhau chơi."
"Đúng vậy! Chuyện ngài bị câm, toàn bộ hoàng cung này không có người nào không biết, chắc là ngài đã sớm luyện thành thói quen, ngài xem mọi người cười vui vẻ như vậy, chắc ngài cảm thấy mình ghê gớm lắm! Không có ngài, mọi người sao có thể vui sướng cười to như vậy?"
Hai nam hài vừa lôi kéo vừa nhạo báng Phượng Vũ, lại dùng sức đẩy Phượng Vũ té xuống đất, còn trưng ra bộ mặt vô tội.
"Phượng Vũ, làm sao ngài lại không cẩn thận như thế? Đứng cũng có thể té ngã? Ngoại trừ người bị câm, chân cũng không được tốt đúng không?"
"Cha ta nói chân không tốt, khả năng sẽ biến thành người què, Phượng Vũ, đem quần cởi ra, chúng ta giúp ngươi xem chân.."
Hai nam hài tận tình trêu cợt Phượng Vũ, gương mặt bình tĩnh của Phượng Vũ rốt cuộc cũng có biến hóa, cậu phẫn nộ dùng sức đẩy hai nam hài ra. Nhưng sức lực của cậu sao có thể địch lại hai người? Quần đã bị hai nam hài kéo xuống phân nữa. (Tức gì đâu á, nhỏ mà dám bố láo rồi đấy ┐ ( ̄ー ̄) ┌)
Phượng Vũ mặc quần trong màu xanh lam, da thịt ngọc sứ bên trong bị lộ trong không khí, dưới ánh mặt trời trông giống như ngọc bội.
Phượng Vũ vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.