Chương 15: Thật sao?
Ninh Viễn
10/03/2024
Máu, đầu, co giật...
Đồng Thiếu Huyền có thể cảm giác được chính mình bất tỉnh trong thời gian ngắn, khi nàng hôn mê, một thanh âm nữ nhân bao phủ trên khuôn mặt nàng.
Nữ nhân kia ôm nàng nói chuyện.
Nói cái gì nghe không rõ lắm, thanh âm rất xa, giống như cách nguyên một ao nước, thân thể Đồng Thiếu Huyền cũng lắc lư.
Cho đến khi ý thức dần dần khôi phục, nàng khó khăn mở to mắt, phát hiện mình đang bị ôm trong vòng tay của nữ nhân một đao chặt rơi đầu gà.
Nữ nhân kia trong tay cầm một chiếc khăn lau, đang dùng chiếc khăn này lau vết máu trên mặt Đồng Thiếu Huyền.
Đồng Thiếu Huyền đưa mắt nhìn theo miếng khăn lau, câu nói mở miệng đầu tiên là: “Ngươi dùng cái đồ này lau mặt ta?”
Đường Kiến Vi khẽ liếc nhìn nàng đã tỉnh, lo lắng tiểu nương tử nhát gan, bị một con gà không đầu hù dọa, mang đến xui xẻo cho nàng.
Những người ra vào nhã tụ của Trưởng Công Chúa, một cục gạch rơi xuống có thể đập ngốc ba cái nữ quan quyền thế, vạn nhất họ là một trọng thần chi nữ như Đào Vãn Chi, nàng thực sự không chịu nổi.
Hiện tại nhìn ra tiểu nương tử vừa mở miệng liền thấy chán ghét, vẻ mặt chán ghét rất rõ ràng, chứng tỏ nàng có đầu óc nhanh nhạy, hẳn là không ngốc. Việc ngất xỉu vừa rồi chỉ là bị doạ trong chốc lát, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
“Ngươi đã tỉnh là tốt.” Đường Kiến Vi giải thích: “Đừng coi nó chỉ là một miếng khăn lau.”
Đồng Thiếu Huyền: “Thật sao?”
“Thật sự, đó là miếng khăn lau ta vừa mới giặt. “
“... Đây là vấn đề giặt hay không giặt sao?!”
Xin hỏi, có thiếu nữ nào có thể chấp nhận loại chuyện khuôn mặt chính mình cùng khăn lau nhà bếp tiếp xúc gần gũi?
Đường Kiến Vi bị bộ dáng tức giận nghiêm túc của Đồng Thiếu Huyền chọc cười: “Xin lỗi, xin lỗi. Ta làm đầu bếp không có khăn tay. Nếu như ngươi không chê, ta dùng tay áo lau cho ngươi?”
Đường Kiến Vi đem khăn lau cất đi, nở một nụ cười rạng rỡ.
Lúc này, Đồng Thiếu Huyền chợt nhớ ra vì cái gì mà mình té xỉu.
Tiếng hét của con gà bị chặt đầu vẫn văng vẳng bên tai, dao phay đẫm máu cũng nằm trên mặt đất ngay bên cạnh.
Đao phủ bóp chặt vai Đồng Thiếu Huyền, nụ cười trên mặt vẫn rất đẹp, nhưng trong mắt Đồng Thiếu Huyền, nụ cười này lại có một vòng kỳ quái.
Mê người ngọt ngào đều là ảo giác, sự tàn ác ẩn dưới làn da xinh đẹp này mới là thật.
Đồng Thiếu Huyền bị Đường Kiến Vi nhìn chăm chú, tim đập thình thịch.
Một hình ảnh như thế này tự động hiện lên trong đầu ——
Đường Kiến Vi nhặt con dao phay bên cạnh cầm lên lần nữa, chỉ vào cổ Đồng Thiếu Huyền, nở nụ cười độc địa, nói ra những lời kinh khủng khiến người hồn phi phách tán: Đến đây, không phải muốn lau sao? Ngươi qua đây, ta dùng ta dao phay cả thịt của ta lau cho ngươi được không.
Đồng Thiếu Huyền vội vàng xoay người, từ trong ngực nàng lăn ra.
Đường Kiến Vi đang định dùng tay áo lau đi vết máu trên người tiểu nương tử, ai ngờ tiểu nương tử không còn chóng mặt nữa, trong chốc lát chân tay trở nên nhanh nhẹn như vậy.
“Nữ, nữ hiệp khách khí.” Đồng Thiếu Huyền vừa đi lùi xa nàng vừa nói: “Chút chuyện nhỏ này, tiểu nữ có thể tự giải quyết, không cần làm phiền nữ hiệp!”
“Nữ hiệp?”
Đồng Thiếu Huyền không dám ở lại nữa, bước ba bước rồi nhanh chóng rời đi.
Đường Kiến Vi có chút lo lắng: “Đứa nhỏ này không phải là sợ hãi mà ngu ngốc sao...”
Nhà bếp bừa bộn, máu gà khắp nơi.
May mắn không ai nhìn thấy, tấm bình phong không thể phục hồi được, trực tiếp ném xuống hồ, tiêu hủy hết dấu vết.
Nàng đem gà không đầu nhặt lên, nhúng vào nước sôi trụng lông, chuyên tâm tiếp tục làm thịt gà đông lạnh.
Sau đó, Trưởng Công Chúa trở lại, may mắn thay, lúc trở về, Đường Kiến Vi vừa mới mang gà đông lạnh ra, tựa như chưa từng rời đi, Trưởng Công Chúa cũng không nhìn ra sự tình vừa rồi.
Thưởng xuân nhã tụ kéo dài đến tận tối, các quầy hàng mới đóng cửa sau khi mặt trời gần lặn.
Nửa sau buổi tiệc, Trưởng Công Chúa không biết vì sao mất hồn mất vía, đều là Đào Vãn Chi hỗ trợ tình cảnh phía trước.
Đường Kiến Vi nhìn thấy nàng cũng thật sự vất vả.
Nhóm người của Đường Linh Lang không có quay lại gây phiền toái cho nàng, đoán chừng bị dao phay của nàng dọa đến mức trong một thời gian sẽ không đến gây sự.
Nhưng nàng nghĩ đến của hồi môn mẫu thân để lại cho nàng.
Nàng không thể để đồ vật mẫu thân để lại rơi vào tay Dương gia, có biện pháp nào có thể lấy về?
Một ưu tiên trước mắt khác, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm bạc.
Sống ở Liễm Thao phủ không lo ăn uống, nhưng đại tỷ cần tìm đại phu đến xem.
Ở Liễm Thao phủ cũng có đại phu, nhưng lần trước Đường Kiến Vi đến mời đại phu, đại phu nói nàng chỉ xem bệnh cho người của Trưởng Công Chúa, đại tỷ không phải là gia thần của Trưởng Công Chúa, nàng không có quyền tự tiện tiếp tế người khác.
Đại phu nói có lý, Đường Kiến Vi không muốn làm đại phu mặt dày vô sỉ khó xử.
Để chữa bệnh cho đại tỷ, nàng mời qua hai đại phu ở bên ngoài, tiêu hết một nửa bạc trong tay nhưng bệnh tình của đại tỷ vẫn không có một điểm khởi sắc.
Có đôi khi đại tỷ còn choáng đầu nôn mửa, mê man, mỗi ngày cần ngủ thời gian rất lâu.
Bệnh gây tổn thương đầu óc là bệnh khó trị liệu nhất.
Nhưng Đường Kiến Vi sẽ không từ bỏ, không có khả năng từ bỏ.
Bạc cuối cùng sẽ tiêu hết, nàng càng cần kiếm nhiều tiền.
Một là mau chóng chữa lành vết thương cho đại tỷ, hai là mở đường cho tương lai.
Phụ mẫu đột ngột qua đời là một hồi chuông cảnh báo, gõ vào đầu Đường Kiến Vi, để nàng hiểu rõ thế sự vô thường.
Cho dù lúc này bản thân ở chỗ yên vui, cũng không nghĩ ra phía trước sẽ hung hiểm như thế nào.
Nàng nhất định phải phòng ngừa chu đáo.
Nàng không đơn độc, nàng gánh vác toàn bộ Đường gia.
Chấn kinh sau buổi nhã tụ đã qua được vài ngày, Đồng Thiếu Huyền tiếp tục trong tình trạng tim đập nhanh và buồn nôn.
Một ngày ba bữa ăn hai cái nôn ba lần, ngay cả đi ngủ đều không thể ngủ ngon.
Nàng đã có những giấc mộng đáng sợ.
Nàng mộng thấy Đường Kiến Vi cầm dao phay đuổi theo sau lưng nàng, mà nàng bay loạn xạ trên bầu trời, cố gắng né tránh cái dao phay dính máu.
Bay nhảy đến toàn thân là mồ hôi, đang định hất Đường Kiến Vi đi, bỗng nhiên trước mắt nghiêng một cái, đầu lăn xuống đất...
“A a a a ——”
Đồng Thiếu Huyền bừng tỉnh, không biết là bị ác mộng làm tỉnh lại, hay do tiếng hét thảm thiết của chính mình đánh thức.
Dù sao, Trưởng Tôn Ngạn, người ở cùng phòng với nàng, bị nàng la hét quá sợ hãi đến mức nhảy ra khỏi giường, đầu tóc rối bù, chưa tỉnh hồn: “Sao vậy? Sao vậy! Thiếu Huyền muội muội, ngươi không có chuyện gì chứ...”
Trưởng Tôn Ngạn nhìn thấy nàng ôm ngực thở hổn hển, sắc mặt phi thường khó coi, như thể đang mơ thấy điều gì đó vô cùng khủng khiếp.
Nàng biết biểu muội từ nhỏ ốm yếu, đều nói nàng sống không quá mười tuổi, thật vất vả sống đến mười lăm, đừng bởi vì đến Bác Lăng chơi một vòng xảy ra chuyện gì, nàng đảm đương không nổi.
“Không có gì, ta gặp ác mộng thôi.” Đồng Thiếu Huyền lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.
“Từ ngày trở về sau nhã tụ của Trưởng Công Chúa lần trước đến nay ngươi đều không ổn. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trưởng Tôn Ngạnthực sự lo lắng cho nàng, nàng kỳ thật cũng nên nói chi tiết với tỷ tỷ.
Tuy nhiên, tranh chấp giữa Đường Kiến Vi và Đường Nhị Nương ngày đó đều là chuyện của Đường gia, trong lúc đó còn dính đến đại tỷ nhiễm bệnh của nàng.
Nếu nàng là Đường Kiến Vi, cũng không muốn chuyện nhà mình bị người ngoài biết quá nhiều.
Vẫn là thay nàng giữ bí mật đi.
Đồng Thiếu Huyền liền nói: “Có lẽ là bị gió thổi qua, cảm lạnh. Nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ, tỷ tỷ đừng lo lắng.”
“Làm sao ta có thể không lo lắng? Trưởng Công Chúa không phải bảo ngươi đi làm gì đó sao?!” Trưởng Tôn Ngạn nói xong, chính mình sửng sốt.
Đồng Thiếu Huyền mới mười lăm tuổi, còn chưa thành thân!
Nếu bị Trưởng Công Chúa làm cho ô uế, cuối cùng không được người mang về bên cạnh, Thiếu Huyền sẽ sống đến cuối đời như thế nào?
Đồng Thiếu Huyền nói: “Này, tỷ tỷ, nghĩ tới đâu rồi? Trưởng Công Chúa không có làm chuyện gì, gọi ta đi hỏi thăm về Đồng gia cùng ngoại tổ gia, đoán chừng là cùng Trưởng Tôn gia có chút liên quan.”
“Thật sao? Không có gì khác à?”
“Thực sự, không có gì khác.”
Nghe lời này của nàng, Trưởng Tôn Ngạn biểu lộ có chút mất tự nhiên.
Đồng Thiếu Huyền hiểu được suy nghĩ của nàng.
Nếu như lời nói cùng Trưởng Tôn gia có liên quan, nàng đường đường họ “Trưởng Tôn” Trưởng Tôn gia đích nữ, mới bị mời đi cùng Trưởng Công Chúa ở trước mặt tâm sự mới đúng.
Cho nên......
Đồng Thiếu Huyền nhìn mặt mình trong gương đồng, càng thêm khẳng định trong lòng nàng suy đoán loại chuyện đó.
Trong đêm ngủ không ngon, mơ thấy nhiều sự tình loạn thất bát tao.
Loạn thất bát tao: chỉ sự lộn xộn, lung tung, rối loạn như một mớ hỗn độn. Thành ngữ này có thể được sử dụng để mô tả những thứ hữu hình, như một căn phòng lộn xộn, hoặc những thứ trừu tượng hơn, như một cuộc sống lộn xộn.
Đến cả ban ngày, mặt ủ mày chau ăn không biết vị.
Đồng Thiếu Huyền cũng không thích bộ dạng này của mình, nhưng từ nhỏ nàng đã như vậy.
Nàng cũng không biết nên ăn chút gì, dùng chút gì, đành phải đi xem đại phu.
Sau khi đại phu bắt mạch nói nàng đây là do khí hư nhược, kê đơn thuốc dặn dò nàng: “Thời gian này hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh xa rượu, thịt. Bản thân ngươi nội tình không tốt, cần thời gian dài tiếp nhận ẩm thực, điều dưỡng cơ thể, không phải một lát có thể tốt. Ăn nhiều chút rau quả thanh tươi, đi dạo để duy trì tâm trạng vui vẻ, chính là điểm cơ bản nhất“.
Đồng Thiếu Huyền cảm tạ đại phu, trở về uống một bát thuốc, đi ngủ sớm, sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi ăn hết một bát cháo, Đồng Thiếu Huyền trong lòng coi đại phu như một vị thần y, thần thái sảng khoái đi ra tiền sảnh tìm Trưởng Tôn tỷ tỷ.
Trưởng Tôn Ngạn nói với nàng: “Tối nay ở Hiểu Phong Lâu có nhã tụ, ngươi thu dọn một chút, chúng ta cùng nhau đi.”
Nghe được hai chữ “nhã tụ”, Đồng Thiếu Huyền theo bản năng cảm thấy hoảng sợ.
“Yên tâm, lần này không phải Trưởng Công Chúa đãi ngươi đâu. Ngươi còn nhớ Hỗ thị Giám thừa ta đã giới thiệu với ngươi ngày hôm đó không? Đừng xem Lữ gia tỷ tỷ này chỉ là cái bát phẩm Hỗ thị Giám thừa nho nhỏ, hai vị mẫu thân nàng đều là tứ phẩm đại quan, sau này vị trí Hồng Lư tự Khanh nói không chắc có thể là của nàng, tiền đồ xán lạn. Lữ tỷ tỷ giao hữu cực lớn, đêm nay mở tiệc chiêu đãi cũng đều là những nhân vật bội kim mang tử, nàng thích nhất là người thông minh, ngươi mười dặm tám hương nổi danh thần đồng chắc chắn nàng sẽ thích. Nghe nói Lữ tỷ tỷ còn chưa thành thân, nói không chừng ngươi còn có thể cùng nàng kết một đoạn lương duyên.”
Bội kim mang tử (佩金带紫): Bội: đeo, kim: vàng, tử: tím, chỉ những người đeo dải ruy băng màu tím với con dấu vàng để thể hiện địa vị cao quý.
Đồng Thiếu Huyền nghe nàng nói càng ngày càng thái quá, để nàng tranh thủ thời gian hồi tâm: “Đừng lo chuyện mù quáng, ta đến Bác Lăng chỉ là vì mở mang tầm mắt, cái gì kết lương duyên ta không quan tâm. Chí ta tại triều đình, chuyện thành thân này còn sớm.”
Quả thực có những Đại Thương nữ tử vì quan đồ dốc sức, thành thân rất muộn, nhưng đó đều là những trường hợp ngoại lệ.
Quan đồ không dễ đi, đặc biệt là hàn môn, không có sự hỗ trợ của tổ tiên toàn bộ nhờ chính mình dốc sức.
Hàn môn: nhà nghèo. Ngược lại của hàn môn là cao môn: nhà giàu.
Giờ đây hàn môn có cơ hội dựa vào năng lực của mình để thi khoa cử nhập hoạn lộ, thay đổi vận mệnh toàn tộc.
Chỉ là trên đời có nhiều người như vậy, nam nam nữ nữ đều mài đầu chen vào, cuối cùng người thành công chỉ là ngàn dặm mới tìm được một.
Cho dù vào hoạn lộ, trên quan trường tranh đấu cũng là vạn phần hung tàn.
Không thừa dịp lúc tuổi còn trẻ thành thân, đến lúc lớn tuổi lại gặp phải quan đồ thất bại, chỉ sợ sẽ rơi vào quãng đời còn lại một mình sống cô độc.
Trưởng Tôn Ngạn suy nghĩ, không thể để cho Đồng gia muội muội đi vào con đường gian nguy, nên khuyên vẫn là nên khuyên: “Nhập sĩ cùng thành thân hai cái này không xung đột. Một nữ tử yếu đuối như muội muội, bên cạnh có người chiếu cố khẳng định là chuyện tốt. Coi như ngươi bây giờ không muốn lập tức thành thân, cũng không chậm trễ để ngươi kết thêm thiện nhân.”
Thấy Đồng Thiếu Huyền không lập tức trả lời, Trưởng Tôn Ngạn nghiêm túc nói: “Muội muội, ngươi nói thật với ta, có phải ngươi còn băn khoăn Đường Kiến Vi?”
“Đường Kiến Vi” ba chữ này vừa ra, Đồng Thiếu Huyền lại bị dọa trợn một tầng, vội vàng nói:
“Đường gia đã hủy hôn ước từ lâu, ta cùng nàng không có quan hệ gì, tại sao phải nhớ nàng? Tỷ tỷ, ngươi tuyệt đối đừng nói như vậy.”
“Vậy nhã tụ hôm trước ngươi nhìn chằm chằm người ta cả nửa ngày?”
“...Là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Trưởng Tôn Ngạn cảm thấy trong lời nói của Đồng Thiếu Huyền có hàm ý, mà lại không giống như là ý gì hay ho.
Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà biểu muội có thể kiên định phân rõ ranh giới cùng Đường Kiến Vi như thế, nàng liền an tâm.
Chí ít phụ mẫu Đồng gia sẽ không tới Bác Lăng hưng sư vấn tội.
Hưng sư vấn tội (兴师问罪): Thành ngữ. Có nghĩa là huy động quân đội để tố cáo tội ác của bên kia, cũng có nghĩa là gây ồn ào và tập hợp một nhóm người đến xét xử, hỏi ai đó.
“Vậy muội muội càng không có gì do dự. Nghe ta, đêm nay lộ mặt đi. Hôm đó ở Dao Tinh hồ đã có mấy người bên cạnh nói với muội muội cảm thấy hứng thú rồi, ta đã ghi nhớ bọn họ cho muội muội, hôm nay không chừng sẽ còn gặp nhau.”
Mục đích của Đồng Thiếu Huyền đến Bác Lăng cũng không phải để ở trong nhà, Trưởng Tôn gia tỷ tỷ đối với chuyện của nàng để ý như vậy, nàng cũng muốn lên tinh thần biểu hiện tốt một chút.
Kỳ thật Trưởng Tôn tỷ tỷ nói đúng, thành thân cùng hoạn lộ cũng không xung đột.
Nàng đã đến tuổi cập kê, nếu không tự mình đi tìm thì sẽ có người trong nhà bàn chuyện thành thân của nàng.
Nàng nghe nói ở Bác Lăng, phong tục dân gian cởi mở, rất nhiều người trẻ tuổi đều là tự tìm lương nhân, lưỡng tình tương duyệt.
Được sống cùng người mình thích thật đáng mơ ước...
Đồng Thiếu Huyền biết rằng cuộc đời của mình khả năng rất ngắn, có thể chết mà không gặp được người mình thích.
Nhưng nàng vẫn sẽ khao khát điều đó, hướng tới gặp gỡ được người thiên định khiến trái tim nàng rung động.
Nếu như kiếp này có thể cùng người mình thích thành thân, năm tháng trôi qua như dòng nước, đời này của nàng cũng coi như là viên mãn.
Đường Kiến Vi vẫn như cũ là tổng trù Liễm Thao phủ, nhưng may mắn là, từ sau khi nhã tụ Dao Tinh hồ về sau, Trưởng Công Chúa yên tĩnh một đoạn thời gian rất dài, không tiếp tục giày vò vào buổi tiệc.
Thậm chí đóng cửa không gặp bất luận kẻ nào.
Trong phủ có người suy đoán, có thể là Trưởng Công Chúa nhiễm phong hàn sinh bệnh, đang dưỡng bệnh bên trong.
Đường Kiến Vi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đi kiếm một chút công việc.
Việc dễ tìm, lại có tay nghề, Bác Lăng có nhiều tửu lâu như vậy, nàng có lòng tin bằng vào chính trù nghệ của mình tìm được một chức đầu bếp.
Chỉ là nàng không muốn gặp người quen, cố ý mua son phấn, sử dụng kỹ thuật trang điểm tinh xảo tu chỉnh lông mày điều chỉnh đuôi mắt, sau khi trang điểm, ngũ quan khí chất thay đổi hoàn toàn.
Trừ khi hết sức quen thuộc nàng, còn không phải, khẳng định không nhận ra.
Ra ngoài với khuôn mặt trang điểm đậm này ở nông thôn, có thể khiến người dân sợ hãi.
Nhưng đây là Bác Lăng, đô thành vĩ đại được người Hồ xưng là “xán lạn và tự do“.
Tại Bác Lăng, nơi phong trào của tầng lớp thượng lưu dẫn dắt cả nước, ngươi có thể thể hiện tính cách đặc biệt của chính mình.
Cho dù nữ mặc nam trang, nam mặc nữ trang, trang điểm đậm hoặc thậm chí hở ngực lộ cánh tay ——
Chỉ cần đủ đẹp, sẽ được đánh giá cao.
Đường Kiến Vi đến tửu lâu của mẫu thân nàng, phát hiện đã bị Nhị thúc tiếp nhận, liền thay đổi tuyến đường đi Hiểu Phong lâu.
Tại Hiểu Phong lâu xin được một chân giúp việc bếp núc, quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Hiểu Phong lâu là sản nghiệp Thẩm gia, trước kia Thẩm Ước cùng Đường Quán Thu còn chưa thành thân, không ít lần tới đây hẹn hò.
Đường Kiến Vi đi theo mấy lần, đối với trình độ của các đầu bếp chỗ này hiểu rõ vô cùng, cũng biết đặc điểm món ăn của Hiểu Phong lâu.
Nàng có chuẩn bị mà đến, lập tức được nhận.
Nàng không thể ở bên ngoài Liễm Thao phủ cả một ngày, chỉ cần cùng quản sự nói một tiếng, có thể trở về trước giờ giới nghiêm.
Từ giờ Tỵ làm đến giờ Dậu, cả một ngày có thể kiếm một trăm văn tiền.
Đối với một đầu bếp không dám dùng tên thật thì đây đã là một phần thù lao vô cùng hậu hĩnh.
Sau này nếu có đủ thời gian, nàng dùng thân phận giả này để từ từ trở thành tổng trù, khai hỏa thanh danh có thể đảm nhận một số đại hộ cho cao môn.
Nếu tổ chức cả một bữa tiệc, một lần trên trăm thậm chí hơn ngàn lượng cũng không đáng kể.
Đường Kiến Vi rất tự tin vào bản thân mình.
Mơ ước vào tương lai, Đường Kiến Vi làm việc trong nhà bếp của Hiểu Phong lâu, toàn tâm toàn ý kiếm tiền
Cho đến khi Tử Đàn vội vàng đến tìm nàng.
“Đại nương tử...... đại nương tử mất tích”
“Cái gì?!”
Đường Kiến Vi nghe được lời nói của nàng, suýt chút nữa đã làm đổ chiếc bát trên tay.
Đồng Thiếu Huyền có thể cảm giác được chính mình bất tỉnh trong thời gian ngắn, khi nàng hôn mê, một thanh âm nữ nhân bao phủ trên khuôn mặt nàng.
Nữ nhân kia ôm nàng nói chuyện.
Nói cái gì nghe không rõ lắm, thanh âm rất xa, giống như cách nguyên một ao nước, thân thể Đồng Thiếu Huyền cũng lắc lư.
Cho đến khi ý thức dần dần khôi phục, nàng khó khăn mở to mắt, phát hiện mình đang bị ôm trong vòng tay của nữ nhân một đao chặt rơi đầu gà.
Nữ nhân kia trong tay cầm một chiếc khăn lau, đang dùng chiếc khăn này lau vết máu trên mặt Đồng Thiếu Huyền.
Đồng Thiếu Huyền đưa mắt nhìn theo miếng khăn lau, câu nói mở miệng đầu tiên là: “Ngươi dùng cái đồ này lau mặt ta?”
Đường Kiến Vi khẽ liếc nhìn nàng đã tỉnh, lo lắng tiểu nương tử nhát gan, bị một con gà không đầu hù dọa, mang đến xui xẻo cho nàng.
Những người ra vào nhã tụ của Trưởng Công Chúa, một cục gạch rơi xuống có thể đập ngốc ba cái nữ quan quyền thế, vạn nhất họ là một trọng thần chi nữ như Đào Vãn Chi, nàng thực sự không chịu nổi.
Hiện tại nhìn ra tiểu nương tử vừa mở miệng liền thấy chán ghét, vẻ mặt chán ghét rất rõ ràng, chứng tỏ nàng có đầu óc nhanh nhạy, hẳn là không ngốc. Việc ngất xỉu vừa rồi chỉ là bị doạ trong chốc lát, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
“Ngươi đã tỉnh là tốt.” Đường Kiến Vi giải thích: “Đừng coi nó chỉ là một miếng khăn lau.”
Đồng Thiếu Huyền: “Thật sao?”
“Thật sự, đó là miếng khăn lau ta vừa mới giặt. “
“... Đây là vấn đề giặt hay không giặt sao?!”
Xin hỏi, có thiếu nữ nào có thể chấp nhận loại chuyện khuôn mặt chính mình cùng khăn lau nhà bếp tiếp xúc gần gũi?
Đường Kiến Vi bị bộ dáng tức giận nghiêm túc của Đồng Thiếu Huyền chọc cười: “Xin lỗi, xin lỗi. Ta làm đầu bếp không có khăn tay. Nếu như ngươi không chê, ta dùng tay áo lau cho ngươi?”
Đường Kiến Vi đem khăn lau cất đi, nở một nụ cười rạng rỡ.
Lúc này, Đồng Thiếu Huyền chợt nhớ ra vì cái gì mà mình té xỉu.
Tiếng hét của con gà bị chặt đầu vẫn văng vẳng bên tai, dao phay đẫm máu cũng nằm trên mặt đất ngay bên cạnh.
Đao phủ bóp chặt vai Đồng Thiếu Huyền, nụ cười trên mặt vẫn rất đẹp, nhưng trong mắt Đồng Thiếu Huyền, nụ cười này lại có một vòng kỳ quái.
Mê người ngọt ngào đều là ảo giác, sự tàn ác ẩn dưới làn da xinh đẹp này mới là thật.
Đồng Thiếu Huyền bị Đường Kiến Vi nhìn chăm chú, tim đập thình thịch.
Một hình ảnh như thế này tự động hiện lên trong đầu ——
Đường Kiến Vi nhặt con dao phay bên cạnh cầm lên lần nữa, chỉ vào cổ Đồng Thiếu Huyền, nở nụ cười độc địa, nói ra những lời kinh khủng khiến người hồn phi phách tán: Đến đây, không phải muốn lau sao? Ngươi qua đây, ta dùng ta dao phay cả thịt của ta lau cho ngươi được không.
Đồng Thiếu Huyền vội vàng xoay người, từ trong ngực nàng lăn ra.
Đường Kiến Vi đang định dùng tay áo lau đi vết máu trên người tiểu nương tử, ai ngờ tiểu nương tử không còn chóng mặt nữa, trong chốc lát chân tay trở nên nhanh nhẹn như vậy.
“Nữ, nữ hiệp khách khí.” Đồng Thiếu Huyền vừa đi lùi xa nàng vừa nói: “Chút chuyện nhỏ này, tiểu nữ có thể tự giải quyết, không cần làm phiền nữ hiệp!”
“Nữ hiệp?”
Đồng Thiếu Huyền không dám ở lại nữa, bước ba bước rồi nhanh chóng rời đi.
Đường Kiến Vi có chút lo lắng: “Đứa nhỏ này không phải là sợ hãi mà ngu ngốc sao...”
Nhà bếp bừa bộn, máu gà khắp nơi.
May mắn không ai nhìn thấy, tấm bình phong không thể phục hồi được, trực tiếp ném xuống hồ, tiêu hủy hết dấu vết.
Nàng đem gà không đầu nhặt lên, nhúng vào nước sôi trụng lông, chuyên tâm tiếp tục làm thịt gà đông lạnh.
Sau đó, Trưởng Công Chúa trở lại, may mắn thay, lúc trở về, Đường Kiến Vi vừa mới mang gà đông lạnh ra, tựa như chưa từng rời đi, Trưởng Công Chúa cũng không nhìn ra sự tình vừa rồi.
Thưởng xuân nhã tụ kéo dài đến tận tối, các quầy hàng mới đóng cửa sau khi mặt trời gần lặn.
Nửa sau buổi tiệc, Trưởng Công Chúa không biết vì sao mất hồn mất vía, đều là Đào Vãn Chi hỗ trợ tình cảnh phía trước.
Đường Kiến Vi nhìn thấy nàng cũng thật sự vất vả.
Nhóm người của Đường Linh Lang không có quay lại gây phiền toái cho nàng, đoán chừng bị dao phay của nàng dọa đến mức trong một thời gian sẽ không đến gây sự.
Nhưng nàng nghĩ đến của hồi môn mẫu thân để lại cho nàng.
Nàng không thể để đồ vật mẫu thân để lại rơi vào tay Dương gia, có biện pháp nào có thể lấy về?
Một ưu tiên trước mắt khác, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm bạc.
Sống ở Liễm Thao phủ không lo ăn uống, nhưng đại tỷ cần tìm đại phu đến xem.
Ở Liễm Thao phủ cũng có đại phu, nhưng lần trước Đường Kiến Vi đến mời đại phu, đại phu nói nàng chỉ xem bệnh cho người của Trưởng Công Chúa, đại tỷ không phải là gia thần của Trưởng Công Chúa, nàng không có quyền tự tiện tiếp tế người khác.
Đại phu nói có lý, Đường Kiến Vi không muốn làm đại phu mặt dày vô sỉ khó xử.
Để chữa bệnh cho đại tỷ, nàng mời qua hai đại phu ở bên ngoài, tiêu hết một nửa bạc trong tay nhưng bệnh tình của đại tỷ vẫn không có một điểm khởi sắc.
Có đôi khi đại tỷ còn choáng đầu nôn mửa, mê man, mỗi ngày cần ngủ thời gian rất lâu.
Bệnh gây tổn thương đầu óc là bệnh khó trị liệu nhất.
Nhưng Đường Kiến Vi sẽ không từ bỏ, không có khả năng từ bỏ.
Bạc cuối cùng sẽ tiêu hết, nàng càng cần kiếm nhiều tiền.
Một là mau chóng chữa lành vết thương cho đại tỷ, hai là mở đường cho tương lai.
Phụ mẫu đột ngột qua đời là một hồi chuông cảnh báo, gõ vào đầu Đường Kiến Vi, để nàng hiểu rõ thế sự vô thường.
Cho dù lúc này bản thân ở chỗ yên vui, cũng không nghĩ ra phía trước sẽ hung hiểm như thế nào.
Nàng nhất định phải phòng ngừa chu đáo.
Nàng không đơn độc, nàng gánh vác toàn bộ Đường gia.
Chấn kinh sau buổi nhã tụ đã qua được vài ngày, Đồng Thiếu Huyền tiếp tục trong tình trạng tim đập nhanh và buồn nôn.
Một ngày ba bữa ăn hai cái nôn ba lần, ngay cả đi ngủ đều không thể ngủ ngon.
Nàng đã có những giấc mộng đáng sợ.
Nàng mộng thấy Đường Kiến Vi cầm dao phay đuổi theo sau lưng nàng, mà nàng bay loạn xạ trên bầu trời, cố gắng né tránh cái dao phay dính máu.
Bay nhảy đến toàn thân là mồ hôi, đang định hất Đường Kiến Vi đi, bỗng nhiên trước mắt nghiêng một cái, đầu lăn xuống đất...
“A a a a ——”
Đồng Thiếu Huyền bừng tỉnh, không biết là bị ác mộng làm tỉnh lại, hay do tiếng hét thảm thiết của chính mình đánh thức.
Dù sao, Trưởng Tôn Ngạn, người ở cùng phòng với nàng, bị nàng la hét quá sợ hãi đến mức nhảy ra khỏi giường, đầu tóc rối bù, chưa tỉnh hồn: “Sao vậy? Sao vậy! Thiếu Huyền muội muội, ngươi không có chuyện gì chứ...”
Trưởng Tôn Ngạn nhìn thấy nàng ôm ngực thở hổn hển, sắc mặt phi thường khó coi, như thể đang mơ thấy điều gì đó vô cùng khủng khiếp.
Nàng biết biểu muội từ nhỏ ốm yếu, đều nói nàng sống không quá mười tuổi, thật vất vả sống đến mười lăm, đừng bởi vì đến Bác Lăng chơi một vòng xảy ra chuyện gì, nàng đảm đương không nổi.
“Không có gì, ta gặp ác mộng thôi.” Đồng Thiếu Huyền lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.
“Từ ngày trở về sau nhã tụ của Trưởng Công Chúa lần trước đến nay ngươi đều không ổn. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trưởng Tôn Ngạnthực sự lo lắng cho nàng, nàng kỳ thật cũng nên nói chi tiết với tỷ tỷ.
Tuy nhiên, tranh chấp giữa Đường Kiến Vi và Đường Nhị Nương ngày đó đều là chuyện của Đường gia, trong lúc đó còn dính đến đại tỷ nhiễm bệnh của nàng.
Nếu nàng là Đường Kiến Vi, cũng không muốn chuyện nhà mình bị người ngoài biết quá nhiều.
Vẫn là thay nàng giữ bí mật đi.
Đồng Thiếu Huyền liền nói: “Có lẽ là bị gió thổi qua, cảm lạnh. Nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ, tỷ tỷ đừng lo lắng.”
“Làm sao ta có thể không lo lắng? Trưởng Công Chúa không phải bảo ngươi đi làm gì đó sao?!” Trưởng Tôn Ngạn nói xong, chính mình sửng sốt.
Đồng Thiếu Huyền mới mười lăm tuổi, còn chưa thành thân!
Nếu bị Trưởng Công Chúa làm cho ô uế, cuối cùng không được người mang về bên cạnh, Thiếu Huyền sẽ sống đến cuối đời như thế nào?
Đồng Thiếu Huyền nói: “Này, tỷ tỷ, nghĩ tới đâu rồi? Trưởng Công Chúa không có làm chuyện gì, gọi ta đi hỏi thăm về Đồng gia cùng ngoại tổ gia, đoán chừng là cùng Trưởng Tôn gia có chút liên quan.”
“Thật sao? Không có gì khác à?”
“Thực sự, không có gì khác.”
Nghe lời này của nàng, Trưởng Tôn Ngạn biểu lộ có chút mất tự nhiên.
Đồng Thiếu Huyền hiểu được suy nghĩ của nàng.
Nếu như lời nói cùng Trưởng Tôn gia có liên quan, nàng đường đường họ “Trưởng Tôn” Trưởng Tôn gia đích nữ, mới bị mời đi cùng Trưởng Công Chúa ở trước mặt tâm sự mới đúng.
Cho nên......
Đồng Thiếu Huyền nhìn mặt mình trong gương đồng, càng thêm khẳng định trong lòng nàng suy đoán loại chuyện đó.
Trong đêm ngủ không ngon, mơ thấy nhiều sự tình loạn thất bát tao.
Loạn thất bát tao: chỉ sự lộn xộn, lung tung, rối loạn như một mớ hỗn độn. Thành ngữ này có thể được sử dụng để mô tả những thứ hữu hình, như một căn phòng lộn xộn, hoặc những thứ trừu tượng hơn, như một cuộc sống lộn xộn.
Đến cả ban ngày, mặt ủ mày chau ăn không biết vị.
Đồng Thiếu Huyền cũng không thích bộ dạng này của mình, nhưng từ nhỏ nàng đã như vậy.
Nàng cũng không biết nên ăn chút gì, dùng chút gì, đành phải đi xem đại phu.
Sau khi đại phu bắt mạch nói nàng đây là do khí hư nhược, kê đơn thuốc dặn dò nàng: “Thời gian này hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh xa rượu, thịt. Bản thân ngươi nội tình không tốt, cần thời gian dài tiếp nhận ẩm thực, điều dưỡng cơ thể, không phải một lát có thể tốt. Ăn nhiều chút rau quả thanh tươi, đi dạo để duy trì tâm trạng vui vẻ, chính là điểm cơ bản nhất“.
Đồng Thiếu Huyền cảm tạ đại phu, trở về uống một bát thuốc, đi ngủ sớm, sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi ăn hết một bát cháo, Đồng Thiếu Huyền trong lòng coi đại phu như một vị thần y, thần thái sảng khoái đi ra tiền sảnh tìm Trưởng Tôn tỷ tỷ.
Trưởng Tôn Ngạn nói với nàng: “Tối nay ở Hiểu Phong Lâu có nhã tụ, ngươi thu dọn một chút, chúng ta cùng nhau đi.”
Nghe được hai chữ “nhã tụ”, Đồng Thiếu Huyền theo bản năng cảm thấy hoảng sợ.
“Yên tâm, lần này không phải Trưởng Công Chúa đãi ngươi đâu. Ngươi còn nhớ Hỗ thị Giám thừa ta đã giới thiệu với ngươi ngày hôm đó không? Đừng xem Lữ gia tỷ tỷ này chỉ là cái bát phẩm Hỗ thị Giám thừa nho nhỏ, hai vị mẫu thân nàng đều là tứ phẩm đại quan, sau này vị trí Hồng Lư tự Khanh nói không chắc có thể là của nàng, tiền đồ xán lạn. Lữ tỷ tỷ giao hữu cực lớn, đêm nay mở tiệc chiêu đãi cũng đều là những nhân vật bội kim mang tử, nàng thích nhất là người thông minh, ngươi mười dặm tám hương nổi danh thần đồng chắc chắn nàng sẽ thích. Nghe nói Lữ tỷ tỷ còn chưa thành thân, nói không chừng ngươi còn có thể cùng nàng kết một đoạn lương duyên.”
Bội kim mang tử (佩金带紫): Bội: đeo, kim: vàng, tử: tím, chỉ những người đeo dải ruy băng màu tím với con dấu vàng để thể hiện địa vị cao quý.
Đồng Thiếu Huyền nghe nàng nói càng ngày càng thái quá, để nàng tranh thủ thời gian hồi tâm: “Đừng lo chuyện mù quáng, ta đến Bác Lăng chỉ là vì mở mang tầm mắt, cái gì kết lương duyên ta không quan tâm. Chí ta tại triều đình, chuyện thành thân này còn sớm.”
Quả thực có những Đại Thương nữ tử vì quan đồ dốc sức, thành thân rất muộn, nhưng đó đều là những trường hợp ngoại lệ.
Quan đồ không dễ đi, đặc biệt là hàn môn, không có sự hỗ trợ của tổ tiên toàn bộ nhờ chính mình dốc sức.
Hàn môn: nhà nghèo. Ngược lại của hàn môn là cao môn: nhà giàu.
Giờ đây hàn môn có cơ hội dựa vào năng lực của mình để thi khoa cử nhập hoạn lộ, thay đổi vận mệnh toàn tộc.
Chỉ là trên đời có nhiều người như vậy, nam nam nữ nữ đều mài đầu chen vào, cuối cùng người thành công chỉ là ngàn dặm mới tìm được một.
Cho dù vào hoạn lộ, trên quan trường tranh đấu cũng là vạn phần hung tàn.
Không thừa dịp lúc tuổi còn trẻ thành thân, đến lúc lớn tuổi lại gặp phải quan đồ thất bại, chỉ sợ sẽ rơi vào quãng đời còn lại một mình sống cô độc.
Trưởng Tôn Ngạn suy nghĩ, không thể để cho Đồng gia muội muội đi vào con đường gian nguy, nên khuyên vẫn là nên khuyên: “Nhập sĩ cùng thành thân hai cái này không xung đột. Một nữ tử yếu đuối như muội muội, bên cạnh có người chiếu cố khẳng định là chuyện tốt. Coi như ngươi bây giờ không muốn lập tức thành thân, cũng không chậm trễ để ngươi kết thêm thiện nhân.”
Thấy Đồng Thiếu Huyền không lập tức trả lời, Trưởng Tôn Ngạn nghiêm túc nói: “Muội muội, ngươi nói thật với ta, có phải ngươi còn băn khoăn Đường Kiến Vi?”
“Đường Kiến Vi” ba chữ này vừa ra, Đồng Thiếu Huyền lại bị dọa trợn một tầng, vội vàng nói:
“Đường gia đã hủy hôn ước từ lâu, ta cùng nàng không có quan hệ gì, tại sao phải nhớ nàng? Tỷ tỷ, ngươi tuyệt đối đừng nói như vậy.”
“Vậy nhã tụ hôm trước ngươi nhìn chằm chằm người ta cả nửa ngày?”
“...Là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Trưởng Tôn Ngạn cảm thấy trong lời nói của Đồng Thiếu Huyền có hàm ý, mà lại không giống như là ý gì hay ho.
Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà biểu muội có thể kiên định phân rõ ranh giới cùng Đường Kiến Vi như thế, nàng liền an tâm.
Chí ít phụ mẫu Đồng gia sẽ không tới Bác Lăng hưng sư vấn tội.
Hưng sư vấn tội (兴师问罪): Thành ngữ. Có nghĩa là huy động quân đội để tố cáo tội ác của bên kia, cũng có nghĩa là gây ồn ào và tập hợp một nhóm người đến xét xử, hỏi ai đó.
“Vậy muội muội càng không có gì do dự. Nghe ta, đêm nay lộ mặt đi. Hôm đó ở Dao Tinh hồ đã có mấy người bên cạnh nói với muội muội cảm thấy hứng thú rồi, ta đã ghi nhớ bọn họ cho muội muội, hôm nay không chừng sẽ còn gặp nhau.”
Mục đích của Đồng Thiếu Huyền đến Bác Lăng cũng không phải để ở trong nhà, Trưởng Tôn gia tỷ tỷ đối với chuyện của nàng để ý như vậy, nàng cũng muốn lên tinh thần biểu hiện tốt một chút.
Kỳ thật Trưởng Tôn tỷ tỷ nói đúng, thành thân cùng hoạn lộ cũng không xung đột.
Nàng đã đến tuổi cập kê, nếu không tự mình đi tìm thì sẽ có người trong nhà bàn chuyện thành thân của nàng.
Nàng nghe nói ở Bác Lăng, phong tục dân gian cởi mở, rất nhiều người trẻ tuổi đều là tự tìm lương nhân, lưỡng tình tương duyệt.
Được sống cùng người mình thích thật đáng mơ ước...
Đồng Thiếu Huyền biết rằng cuộc đời của mình khả năng rất ngắn, có thể chết mà không gặp được người mình thích.
Nhưng nàng vẫn sẽ khao khát điều đó, hướng tới gặp gỡ được người thiên định khiến trái tim nàng rung động.
Nếu như kiếp này có thể cùng người mình thích thành thân, năm tháng trôi qua như dòng nước, đời này của nàng cũng coi như là viên mãn.
Đường Kiến Vi vẫn như cũ là tổng trù Liễm Thao phủ, nhưng may mắn là, từ sau khi nhã tụ Dao Tinh hồ về sau, Trưởng Công Chúa yên tĩnh một đoạn thời gian rất dài, không tiếp tục giày vò vào buổi tiệc.
Thậm chí đóng cửa không gặp bất luận kẻ nào.
Trong phủ có người suy đoán, có thể là Trưởng Công Chúa nhiễm phong hàn sinh bệnh, đang dưỡng bệnh bên trong.
Đường Kiến Vi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đi kiếm một chút công việc.
Việc dễ tìm, lại có tay nghề, Bác Lăng có nhiều tửu lâu như vậy, nàng có lòng tin bằng vào chính trù nghệ của mình tìm được một chức đầu bếp.
Chỉ là nàng không muốn gặp người quen, cố ý mua son phấn, sử dụng kỹ thuật trang điểm tinh xảo tu chỉnh lông mày điều chỉnh đuôi mắt, sau khi trang điểm, ngũ quan khí chất thay đổi hoàn toàn.
Trừ khi hết sức quen thuộc nàng, còn không phải, khẳng định không nhận ra.
Ra ngoài với khuôn mặt trang điểm đậm này ở nông thôn, có thể khiến người dân sợ hãi.
Nhưng đây là Bác Lăng, đô thành vĩ đại được người Hồ xưng là “xán lạn và tự do“.
Tại Bác Lăng, nơi phong trào của tầng lớp thượng lưu dẫn dắt cả nước, ngươi có thể thể hiện tính cách đặc biệt của chính mình.
Cho dù nữ mặc nam trang, nam mặc nữ trang, trang điểm đậm hoặc thậm chí hở ngực lộ cánh tay ——
Chỉ cần đủ đẹp, sẽ được đánh giá cao.
Đường Kiến Vi đến tửu lâu của mẫu thân nàng, phát hiện đã bị Nhị thúc tiếp nhận, liền thay đổi tuyến đường đi Hiểu Phong lâu.
Tại Hiểu Phong lâu xin được một chân giúp việc bếp núc, quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Hiểu Phong lâu là sản nghiệp Thẩm gia, trước kia Thẩm Ước cùng Đường Quán Thu còn chưa thành thân, không ít lần tới đây hẹn hò.
Đường Kiến Vi đi theo mấy lần, đối với trình độ của các đầu bếp chỗ này hiểu rõ vô cùng, cũng biết đặc điểm món ăn của Hiểu Phong lâu.
Nàng có chuẩn bị mà đến, lập tức được nhận.
Nàng không thể ở bên ngoài Liễm Thao phủ cả một ngày, chỉ cần cùng quản sự nói một tiếng, có thể trở về trước giờ giới nghiêm.
Từ giờ Tỵ làm đến giờ Dậu, cả một ngày có thể kiếm một trăm văn tiền.
Đối với một đầu bếp không dám dùng tên thật thì đây đã là một phần thù lao vô cùng hậu hĩnh.
Sau này nếu có đủ thời gian, nàng dùng thân phận giả này để từ từ trở thành tổng trù, khai hỏa thanh danh có thể đảm nhận một số đại hộ cho cao môn.
Nếu tổ chức cả một bữa tiệc, một lần trên trăm thậm chí hơn ngàn lượng cũng không đáng kể.
Đường Kiến Vi rất tự tin vào bản thân mình.
Mơ ước vào tương lai, Đường Kiến Vi làm việc trong nhà bếp của Hiểu Phong lâu, toàn tâm toàn ý kiếm tiền
Cho đến khi Tử Đàn vội vàng đến tìm nàng.
“Đại nương tử...... đại nương tử mất tích”
“Cái gì?!”
Đường Kiến Vi nghe được lời nói của nàng, suýt chút nữa đã làm đổ chiếc bát trên tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.