Quyển 1 - Chương 4: Bốn
Dung Trách Kỷ
08/07/2022
Tác giả: Dung Trách Kỷ
Edit: KT
_______________
"Linh hồn lạc lối" dựng trong bốn ngày, tiến độ rất đáng mừng. Tin tức Mục Khang và Lâm Diễn lần nữa hợp tác mọc cánh bay ra khuôn viên trường, đến cả Phương Chi Mộc đang đi tuần diễn cũng bị ảnh hưởng, trong buổi ký tặng, thậm chí còn có người xin cậu ta vé xem biểu diễn "Linh hồn lạc lối".
Phương Chi Mộc mặc comple trắng, ngồi tại bàn ký tên trắng tinh trước sân khấu do ban tổ chức sắp xếp, xung quanh trắng hoa cả mắt, ký cũng hoa cả mắt, như chú rể bị ép phải lấy nhiều cô dâu (hay chú rể), mà còn là cái kiểu chú rể bị cắm sừng mấy chục lần rồi mà vẫn không biết.
Ứng phó xong tiếp một người không liên quan đến hỏi vé, Phương Chi Mộc sống không còn gì luyến tiếc mà thở dài, nghĩ thầm ông đây tốn công tốn sức ký đĩa CD cho mấy người, mấy người cứ hỏi Mục Khang làm gì? Tôi có thân với anh ta đâu! Phần piano trong "Linh hồn lạc lối" còn không thèm mời tôi đàn!
Ông đây thậm chí còn tự mình đa tình để trống lịch cho buổi biểu diễn của họ!
Nghĩ đến đây, Phương Chi Mộc càng thấy tức ngực.
Còn tức ngực hơn cả thành viên ngoài biên chế Phương Chi Mộc là nguyên dàn nhạc đang loay hoay với phần piano bất thường này: Tại sao đã thơ giao hưởng còn thêm piano? Thêm piano đã đành, tại sao còn biến nó thành một đoạn hợp tấu ngắn? Hợp tấu ngắn thì thôi, tại sao còn muốn Lâm Diễn đàn?
Lâm Diễn và Mục Khang lần đầu tiên gặp bất đồng.
“Em tự đàn thì hơn.” Lâm Diễn đứng trên đài chỉ huy, nhấn mạnh lại với Mục Khang, “Đây là tác phẩm của em, kể cả em có chỉ huy thì cũng không ai trách."
Mục Khang lại từ chối quả quyết: "Không được, đoạn piano này em viết riêng cho anh."
“Đoạn này anh đàn không hay bằng em.” Lâm Diễn vẫn không đồng ý, kiên trì nói, "Em hiểu tác phẩm này hơn anh rất nhiều.”
Mục Khang: "Đánh rắm, em muốn anh đàn mà. Anh không viết thì sao anh rõ hơn em là em muốn gì?"
“Anh biết chính xác em muốn gì, cũng biết cách để đạt được hiệu quả mà em muốn.” Lâm Diễn hất cằm nói từng chữ, “Em đàn hay hơn anh."
“Em không đàn.” Mục Khang khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Lâm Diễn uy hiếp, “Em nói lần cuối thôi, cái này viết cho anh, nếu anh không muốn đàn thì khỏi phải diễn. "
Hơn sáu mươi thành viên dàn nhạc im như gà theo dõi vở kịch này.
Lâm Diễn bất lực trước lời dọa dẫm của Mục Khang, đành bất đắc dĩ nói với mọi người, "Chúng ta nghỉ ngơi trước đã."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Diễn cúi đầu, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Khuôn mặt buồn lặng lẽ ấy đúng là khiến người ta nhìn cũng xót xa.
Mục Khang nhún nhún vai, đặt mông ngồi xuống, lấy điện thoại di động đang rung liên tục ra.
Lục Tây Phong ở hàng cuối cùng đang cúi đầu spam liên tục trong nhóm WeChat "Schoenberg đỉnh nhất":
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
...
Mục Khang:...
Hắn ngẩng đầu định hung tợn lườm Lục Tây Phong, nhưng người ta đang lo quẹt điện thoại, không nhìn hắn.
Mục Khang lườm Quản Khiếu trước mặt Lục Tây Phong.
Quản Khiếu giật thột, xoay người đưa tay giật lấy điện thoại di động của Lục Tây Phong, liền nhận được ánh mắt tủi thân của đối phương.
Quản Khiếu: "Spam có ích gì không?"
Lục Tây Phong: "Không có ích à?"
Quản Khiếu: "Có làm được gì đâu?"
Lục Tây Phong: "Còn hơn là không spam."
Nội tâm Quản Khiếu: Đệt mợ, đúng là hơi có lý thật.
Tuy nhiên, trông cậy vào Lục Tây Phong rõ ràng là vô dụng. Quản Khiếu gửi tin nhắn WeChat cho Khâu Lê Minh trước, concertmaster Khâu nhanh chóng trả lời, nói y cách trung tâm tai nạn gần nhất, bị ảnh hưởng sâu sắc, thanh HP đã đỏ, bất lực. Quản Khiếu không có lựa chọn nào khác, đành cố gắng giao tiếp bằng mắt với Lý Trọng Viễn, Chúa Chửi bắt được ý của Quản Khiếu thành công, gật đầu ý nói là hiểu rồi.
Chỉ thấy gã suy nghĩ một lúc, ung dung đặt đàn xuống, đứng dậy đi về phía Mục Khang.
Quản Khiếu gửi vội một tin nhắn WeChat cho Khâu Lê Minh: Cách trung tâm tai nạn gần nhất cút mẹ mày coi, Chúa Chửi cũng ngồi gần ngang mày mà.
- Concertmaster: Chính mày cũng hèn, mặt mũi đâu ra mà nói tao thế.
Lý Trọng Viễn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mục Khang, làm động tác kê đầu gối trò chuyện lâu. Tiếng nói chuyện trong phòng tập đột nhiên nhỏ đi mấy lần, mọi người đều vểnh tai lên.
“Tao nói này...” Lý Trọng Viễn kéo dài giọng rồi hơi dừng lại, “Nhạc trưởng Lâm đứng trên đài dựng tác phẩm mới cho mày là đã đủ nể tình rồi, vậy mà còn đòi người ta vừa đàn vừa chỉ huy nữa, mày nghĩ là đang diễn tổ khúc Beethoven - Mozart hay gì?"
Tất cả mọi người: "..."
Mặc dù những nhận xét này đúng là tiếng lòng của hơn sáu mươi người đứng xem, nhưng không thèm gọt giũa mà cứ nói huỵch toẹt ra như thế, cái danh "Chúa Chửi" đúng là không đùa được.
Lý Trọng Viễn: "Với cả đàn và diễn khác nhau hoàn toàn, lỡ như có tiền lệ lên sâu khấu rồi, sẽ có vô số đối tác đưa ra yêu cầu, không phải là thêm việc cho nhạc trưởng Lâm à? "
Mục Khang: "Tao..."
“Đến cả mấy chuyện này cũng không cân nhắc.” Lý Trọng Viễn không cho hắn cơ hội xen vào, “Mày và nhạc trưởng Lâm chỉ là bạn, người ta không muốn đàn, mày lại cứ ép, bạn kiểu gì thế? "
Mục Khang cố gắng bác bỏ: "Cái này tao viết riêng cho..."
“Thế thì sao?” Lý Trọng Viễn chỉ chỉ Mục Khang, “Mày viết riêng cho người ta là người ta phải muốn à? Mày hỏi người ta chưa? Người ta đồng ý rồi à? Mày là cái kiểu công túa 'Vì em thích anh nên anh cũng phải thích em nếu không anh nợ em' à?
Mục Khang sửng sốt nhìn Lý Trọng Viễn, không nói nên lời: "Cái... Cái... Đéo gì?"
Lý Trọng Viễn trịnh trọng chốt một câu: “Nghĩ cho kỹ đi.” Sau đó đứng dậy trở lại chỗ ngồi của bè trưởng cello, công danh thâm tàng.
Nếu không phải do Quản Khiếu cứ trừng cậu ta mãi thì Lục Tây Phong hẳn đã vỗ tay hoan hô Chúa Chửi rồi.
Lúc này Lâm Diễn đẩy cửa vào.
Anh liếc thoáng qua Mục Khang, nhưng Mục Khang đang ngẩn ra nhìn mặt đất, không nhìn anh.
Lâm Diễn lặng lẽ thở dài, lên đài chỉ huy với nụ cười bất lực trên môi, đối diện với toàn bộ dàn nhạc, đôi mắt anh trong veo mà phẳng lặng.
Lý Trọng Viễn nhìn anh, trong lòng đột nhiên có điềm.
Lâm Diễn mở lời: "Đã thế này thì tôi sẽ đàn."
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Mục Khang đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn đang ngồi ở sau đài chỉ huy, chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của Lâm Diễn, nhưng giọng của nhạc trưởng vừa bình tĩnh vừa nhẹ nhàng, khiến hắn cảm thấy tim mình lại bắt đầu loạn nhịp.
Hắn lúng túng mở miệng: "Anh..."
Thế mà không nói được ra tiếng.
Mục Khang ngậm miệng lại. Hắn bị Lý Trọng Viễn làm đứt mạch suy nghĩ, giờ lại bị thái độ của Lâm Diễn khiến lòng rối bời.
Lâm Diễn không nhìn Mục Khang, đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi nữa. Anh nhờ mấy thành viên bộ đồng tạm thời không có việc gì làm đẩy cây piano trong góc lên cạnh đài chỉ huy, điều khiển cả dàn nhạc đối âm lần nữa rồi bình tĩnh nói: “Cứ tập trước vài lần đã, khi nào được thì tôi vào."
Anh lướt các ngón tay trên bản nhạc để xác định số nhịp, sau đó giơ tay lên, dáng người thẳng tắp, cầm vững gậy chỉ huy trên không, sự điềm tĩnh tự nhiên của người nhạc trưởng được bày ra, như thể cuộc tranh cãi khôny lâu trước đó với Mục Khang chưa từng xảy ra.
Mọi người ngay lập tức vào trạng thái làm việc. "Tri âm tri kỷ" đúng là không phải khoác lác, hai người dẫn dắt dàn nhạc, chỉ hai lần đã chỉnh sửa sạch sẽ gọn gàng hết.
Đến khi Lâm Diễn ngồi vào đàn piano và chơi nốt nhạc đầu tiên, cả trái tim của Mục Khang như được ủi phẳng, như thể hắn đã được nếm trải tất cả những gì sung sướng và thỏa mãn nhất trần đời.
Đúng là như thế này.
Không khác gì so với dự tính ban đầu khi mình viết bản này.
Phong cách chơi piano của Mục Khang và Lâm Diễn rất khác nhau. Tiếng đàn của Mục Khang rất độc đáo, mãnh liệt mà cố chấp, trong khi cách đàn của Lâm Diễn thì tinh tế và nhẹ nhàng, có phong độ bậc thầy hơn.
Lúc đó, Mục Khang đúng là dựa vào tiếng đàn của Lâm Diễn để viết ra đoạn piano này trong đầu. Chính xác mà nói, kể từ ngày nghe Lâm Diễn chơi piano, dù là piano dưới ngòi bút hay trong tâm trí hắn, đều được tạo ra dựa trên tiếng đàn của Lâm Diễn.
Cút mẹ mày đi Lý Trọng Viễn, bố mày không thèm quan tâm người ta có muốn không.
Bố mày muốn viết như thế đấy.
Bố mày muốn anh ấy đàn đấy.
Chỉ có thể là anh ấy đàn.
Đối với Mục Khang, sáng tác là một cuộc tìm kiếm, tìm kiếm những giác ngộ tinh thần và cộng hưởng từ hiện thực. Nếu từ Lâm Diễn mà có thể đạt được tất cả những gì mình đang tìm kiếm, vậy thì phải xài cho đúng tác dụng, dùng hết khả năng để tóm được trong tay.
"Linh hồn lạc lối" sẽ là tác phẩm thành công nhất của Mục Khang từ trước đến nay, đến khi tập xong, mọi người đã không còn nghi ngờ gì về điều này.
Lúc tập xong trời đã tối, hơn nửa bộ hơi đã đi về, Quản Khiếu và Lục Tây Phong đang ôm nhạc cụ đứng ở cửa chờ những người khác. Khâu Lê Minh và Lý Trọng Viễn đang đối chiếu kỹ thuật dây với những người phía sau, trong khi Mục Khang và Lâm Diễn đang đọc bản nhạc bên đài chỉ huy.
Quản Khiếu liếc nhìn tin tức vừa nhận được trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn hai người "tri âm tri kỷ" cách đó không xa, nói với Lục Tây Phong: "Tiểu Tiểu về rồi."
Lục Tây Phong thờ ơ nói: "Ồ."
Quản Khiếu nói thêm: "Lát nữa con bé qua đây."
Lục Tây Phong nhanh chóng quẹt ngón tay cái trên điện thoại: "Ừ."
Quản Khiếu bất lực nghĩ: Thằng ngốc này đúng là không trông cậy được.
Cũng may Lý Trọng Viễn xong việc của bè trưởng trước, đang khoác đàn đi tới, Quản Khiếu trong lòng thầm cảm tạ trời đất mấy lần, lại giả bộ vô tình nói: "Tiểu Tiểu về rồi. "
Lục Tây Phong kỳ quái ngẩng đầu: "Mày mới nói xong mà."
Lý Trọng Viễn lập tức nói: "Con bé muốn qua đây?"
Quản Khiếu gật đầu: "Sắp qua rồi."
Lý Trọng Viễn lại hỏi, "Mày nói với Mục Khang chưa?"
Quản Khiếu thở dài: "Chưa. Tao cũng... Vừa mới biết."
Lý Trọng Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng Khâu Lê Minh và Mục Khang đã cùng nhau đi tới, theo sau là Lâm Diễn.
Mục Khang hăm hở nói: "Đi thôi, đưa A Diễn đi ăn tối."
Lý Trọng Viễn và Quản Khiếu liếc nhìn nhau, tự nhiên nói: "Được rồi, vừa lúc Tiểu Tiểu về, con bé sắp tới rồi."
Lục Tây Phong vẫn đang lướt điện thoại không quan tâm, nhưng Khâu Lê Minh nghe thấy thì vẻ mặt lại như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Diễn rõ ràng không hiểu lắm, Mục Khang sửng sốt, sau đó lặp lại: "Quản... Tiểu Tiểu?"
Quản Khiếu "Ừ" một tiếng.
“Được.” Mục Khang gật đầu, hơi dừng lại nói: “Vậy đi Xuyên Du Nhân Gia đi, nhỏ thích ăn.”
Lý Trọng Viễn gọi hai chiếc xe, bọn họ chia nhau đi hai đường, sôi nổi đi Xuyên Du Nhân Gia.
Trên đường đi, Quản Khiếu giới thiệu trước với Lâm Diễn: "Người lát nữa đến tên Quản Tiểu Tiểu, là em gái của em."
Mục Khang ngồi ở hàng ghế trước, thuận miệng chêm vào: "Ca sĩ."
“Soprano.” Quản Khiếu nói, “Học sinh của Josephine, sắp tốt nghiệp rồi.”
“Josephine không thích nhận học sinh.” Lâm Diễn hơi kinh ngạc, “Cô ấy hẳn rất xuất sắc.”
“Anh hợp tác với Josephine bao giờ chưa?” Mục Khang hỏi.
"Tập qua mấy lần rồi, nhưng đều là cho buổi diễn của Carlos." Lâm Diễn nói.
Thầy của Lâm Diễn là Carlos Most tiếng tăm vang dội. Trong đầu Quản Khiếu và Mục Khang hiện ra mấy đĩa ghi âm chim cánh cụt ba sao. Đối với họ, tên của Carlos Most là bìa đĩa nhạc, là uy tín đảm bảo, nói chung là không giống người sống, hai người họ không dám gọi thẳng ra miệng như Lâm Diễn.
“Josephine rất nóng nảy.” Quản Khiếu thở dài.
Mục Khang cười nói: "Hồi Quản Tiểu Tiểu đi phỏng vấn bị mắng cho khóc."
“Josephine... Rất có cá tính.” Lâm Diễn suy nghĩ một chút, “Cũng hơi giống em.”
Mục Khang hơi khó chịu: "Hả?"
Lâm Diễn cười: "Ừ."
Quản Khiếu: "Tiểu Tiểu cũng nói thế."
Mục Khang tặc lưỡi không nói gì nữa, cả xe rơi vào im lặng.
Thấy đã sắp đến nơi, Quản Khiếu xoắn xuýt suốt chuyến đi, cảm thấy vẫn cần phải nói ra trước khi tình huống trở nên khó xử.
Y khẽ hắng giọng và nói bằng giọng điệu "Em chỉ thuận miệng nhắc đến thôi": "Tiểu Tiểu và Mục Khang là... Thanh mai trúc mã."
Mục Khang không phản ứng gì với chuyện này, xem như ngầm thừa nhận, mà Lâm Diễn thì cứ nhìn ngoài cửa sổ xe mãi, không nói gì.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố về đêm xa hoa rực rỡ, Quản Khiếu bối rối trong lòng: Nhạc trưởng Lâm... Thầy nghe có hiểu không?
Mãi cho đến khi xe dừng trước Xuyên Du Nhân Gia, Quản Khiếu mới lờ mờ nghe thấy Lâm Diễn nói: "Vậy sao?"
Âm thanh nhỏ đến mức Quản Khiếu không rõ có phải mình nghe nhầm không.
Edit: KT
_______________
"Linh hồn lạc lối" dựng trong bốn ngày, tiến độ rất đáng mừng. Tin tức Mục Khang và Lâm Diễn lần nữa hợp tác mọc cánh bay ra khuôn viên trường, đến cả Phương Chi Mộc đang đi tuần diễn cũng bị ảnh hưởng, trong buổi ký tặng, thậm chí còn có người xin cậu ta vé xem biểu diễn "Linh hồn lạc lối".
Phương Chi Mộc mặc comple trắng, ngồi tại bàn ký tên trắng tinh trước sân khấu do ban tổ chức sắp xếp, xung quanh trắng hoa cả mắt, ký cũng hoa cả mắt, như chú rể bị ép phải lấy nhiều cô dâu (hay chú rể), mà còn là cái kiểu chú rể bị cắm sừng mấy chục lần rồi mà vẫn không biết.
Ứng phó xong tiếp một người không liên quan đến hỏi vé, Phương Chi Mộc sống không còn gì luyến tiếc mà thở dài, nghĩ thầm ông đây tốn công tốn sức ký đĩa CD cho mấy người, mấy người cứ hỏi Mục Khang làm gì? Tôi có thân với anh ta đâu! Phần piano trong "Linh hồn lạc lối" còn không thèm mời tôi đàn!
Ông đây thậm chí còn tự mình đa tình để trống lịch cho buổi biểu diễn của họ!
Nghĩ đến đây, Phương Chi Mộc càng thấy tức ngực.
Còn tức ngực hơn cả thành viên ngoài biên chế Phương Chi Mộc là nguyên dàn nhạc đang loay hoay với phần piano bất thường này: Tại sao đã thơ giao hưởng còn thêm piano? Thêm piano đã đành, tại sao còn biến nó thành một đoạn hợp tấu ngắn? Hợp tấu ngắn thì thôi, tại sao còn muốn Lâm Diễn đàn?
Lâm Diễn và Mục Khang lần đầu tiên gặp bất đồng.
“Em tự đàn thì hơn.” Lâm Diễn đứng trên đài chỉ huy, nhấn mạnh lại với Mục Khang, “Đây là tác phẩm của em, kể cả em có chỉ huy thì cũng không ai trách."
Mục Khang lại từ chối quả quyết: "Không được, đoạn piano này em viết riêng cho anh."
“Đoạn này anh đàn không hay bằng em.” Lâm Diễn vẫn không đồng ý, kiên trì nói, "Em hiểu tác phẩm này hơn anh rất nhiều.”
Mục Khang: "Đánh rắm, em muốn anh đàn mà. Anh không viết thì sao anh rõ hơn em là em muốn gì?"
“Anh biết chính xác em muốn gì, cũng biết cách để đạt được hiệu quả mà em muốn.” Lâm Diễn hất cằm nói từng chữ, “Em đàn hay hơn anh."
“Em không đàn.” Mục Khang khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Lâm Diễn uy hiếp, “Em nói lần cuối thôi, cái này viết cho anh, nếu anh không muốn đàn thì khỏi phải diễn. "
Hơn sáu mươi thành viên dàn nhạc im như gà theo dõi vở kịch này.
Lâm Diễn bất lực trước lời dọa dẫm của Mục Khang, đành bất đắc dĩ nói với mọi người, "Chúng ta nghỉ ngơi trước đã."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Diễn cúi đầu, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Khuôn mặt buồn lặng lẽ ấy đúng là khiến người ta nhìn cũng xót xa.
Mục Khang nhún nhún vai, đặt mông ngồi xuống, lấy điện thoại di động đang rung liên tục ra.
Lục Tây Phong ở hàng cuối cùng đang cúi đầu spam liên tục trong nhóm WeChat "Schoenberg đỉnh nhất":
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
- @ Mục Khang đừng ngang ngược
...
Mục Khang:...
Hắn ngẩng đầu định hung tợn lườm Lục Tây Phong, nhưng người ta đang lo quẹt điện thoại, không nhìn hắn.
Mục Khang lườm Quản Khiếu trước mặt Lục Tây Phong.
Quản Khiếu giật thột, xoay người đưa tay giật lấy điện thoại di động của Lục Tây Phong, liền nhận được ánh mắt tủi thân của đối phương.
Quản Khiếu: "Spam có ích gì không?"
Lục Tây Phong: "Không có ích à?"
Quản Khiếu: "Có làm được gì đâu?"
Lục Tây Phong: "Còn hơn là không spam."
Nội tâm Quản Khiếu: Đệt mợ, đúng là hơi có lý thật.
Tuy nhiên, trông cậy vào Lục Tây Phong rõ ràng là vô dụng. Quản Khiếu gửi tin nhắn WeChat cho Khâu Lê Minh trước, concertmaster Khâu nhanh chóng trả lời, nói y cách trung tâm tai nạn gần nhất, bị ảnh hưởng sâu sắc, thanh HP đã đỏ, bất lực. Quản Khiếu không có lựa chọn nào khác, đành cố gắng giao tiếp bằng mắt với Lý Trọng Viễn, Chúa Chửi bắt được ý của Quản Khiếu thành công, gật đầu ý nói là hiểu rồi.
Chỉ thấy gã suy nghĩ một lúc, ung dung đặt đàn xuống, đứng dậy đi về phía Mục Khang.
Quản Khiếu gửi vội một tin nhắn WeChat cho Khâu Lê Minh: Cách trung tâm tai nạn gần nhất cút mẹ mày coi, Chúa Chửi cũng ngồi gần ngang mày mà.
- Concertmaster: Chính mày cũng hèn, mặt mũi đâu ra mà nói tao thế.
Lý Trọng Viễn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mục Khang, làm động tác kê đầu gối trò chuyện lâu. Tiếng nói chuyện trong phòng tập đột nhiên nhỏ đi mấy lần, mọi người đều vểnh tai lên.
“Tao nói này...” Lý Trọng Viễn kéo dài giọng rồi hơi dừng lại, “Nhạc trưởng Lâm đứng trên đài dựng tác phẩm mới cho mày là đã đủ nể tình rồi, vậy mà còn đòi người ta vừa đàn vừa chỉ huy nữa, mày nghĩ là đang diễn tổ khúc Beethoven - Mozart hay gì?"
Tất cả mọi người: "..."
Mặc dù những nhận xét này đúng là tiếng lòng của hơn sáu mươi người đứng xem, nhưng không thèm gọt giũa mà cứ nói huỵch toẹt ra như thế, cái danh "Chúa Chửi" đúng là không đùa được.
Lý Trọng Viễn: "Với cả đàn và diễn khác nhau hoàn toàn, lỡ như có tiền lệ lên sâu khấu rồi, sẽ có vô số đối tác đưa ra yêu cầu, không phải là thêm việc cho nhạc trưởng Lâm à? "
Mục Khang: "Tao..."
“Đến cả mấy chuyện này cũng không cân nhắc.” Lý Trọng Viễn không cho hắn cơ hội xen vào, “Mày và nhạc trưởng Lâm chỉ là bạn, người ta không muốn đàn, mày lại cứ ép, bạn kiểu gì thế? "
Mục Khang cố gắng bác bỏ: "Cái này tao viết riêng cho..."
“Thế thì sao?” Lý Trọng Viễn chỉ chỉ Mục Khang, “Mày viết riêng cho người ta là người ta phải muốn à? Mày hỏi người ta chưa? Người ta đồng ý rồi à? Mày là cái kiểu công túa 'Vì em thích anh nên anh cũng phải thích em nếu không anh nợ em' à?
Mục Khang sửng sốt nhìn Lý Trọng Viễn, không nói nên lời: "Cái... Cái... Đéo gì?"
Lý Trọng Viễn trịnh trọng chốt một câu: “Nghĩ cho kỹ đi.” Sau đó đứng dậy trở lại chỗ ngồi của bè trưởng cello, công danh thâm tàng.
Nếu không phải do Quản Khiếu cứ trừng cậu ta mãi thì Lục Tây Phong hẳn đã vỗ tay hoan hô Chúa Chửi rồi.
Lúc này Lâm Diễn đẩy cửa vào.
Anh liếc thoáng qua Mục Khang, nhưng Mục Khang đang ngẩn ra nhìn mặt đất, không nhìn anh.
Lâm Diễn lặng lẽ thở dài, lên đài chỉ huy với nụ cười bất lực trên môi, đối diện với toàn bộ dàn nhạc, đôi mắt anh trong veo mà phẳng lặng.
Lý Trọng Viễn nhìn anh, trong lòng đột nhiên có điềm.
Lâm Diễn mở lời: "Đã thế này thì tôi sẽ đàn."
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Mục Khang đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn đang ngồi ở sau đài chỉ huy, chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của Lâm Diễn, nhưng giọng của nhạc trưởng vừa bình tĩnh vừa nhẹ nhàng, khiến hắn cảm thấy tim mình lại bắt đầu loạn nhịp.
Hắn lúng túng mở miệng: "Anh..."
Thế mà không nói được ra tiếng.
Mục Khang ngậm miệng lại. Hắn bị Lý Trọng Viễn làm đứt mạch suy nghĩ, giờ lại bị thái độ của Lâm Diễn khiến lòng rối bời.
Lâm Diễn không nhìn Mục Khang, đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi nữa. Anh nhờ mấy thành viên bộ đồng tạm thời không có việc gì làm đẩy cây piano trong góc lên cạnh đài chỉ huy, điều khiển cả dàn nhạc đối âm lần nữa rồi bình tĩnh nói: “Cứ tập trước vài lần đã, khi nào được thì tôi vào."
Anh lướt các ngón tay trên bản nhạc để xác định số nhịp, sau đó giơ tay lên, dáng người thẳng tắp, cầm vững gậy chỉ huy trên không, sự điềm tĩnh tự nhiên của người nhạc trưởng được bày ra, như thể cuộc tranh cãi khôny lâu trước đó với Mục Khang chưa từng xảy ra.
Mọi người ngay lập tức vào trạng thái làm việc. "Tri âm tri kỷ" đúng là không phải khoác lác, hai người dẫn dắt dàn nhạc, chỉ hai lần đã chỉnh sửa sạch sẽ gọn gàng hết.
Đến khi Lâm Diễn ngồi vào đàn piano và chơi nốt nhạc đầu tiên, cả trái tim của Mục Khang như được ủi phẳng, như thể hắn đã được nếm trải tất cả những gì sung sướng và thỏa mãn nhất trần đời.
Đúng là như thế này.
Không khác gì so với dự tính ban đầu khi mình viết bản này.
Phong cách chơi piano của Mục Khang và Lâm Diễn rất khác nhau. Tiếng đàn của Mục Khang rất độc đáo, mãnh liệt mà cố chấp, trong khi cách đàn của Lâm Diễn thì tinh tế và nhẹ nhàng, có phong độ bậc thầy hơn.
Lúc đó, Mục Khang đúng là dựa vào tiếng đàn của Lâm Diễn để viết ra đoạn piano này trong đầu. Chính xác mà nói, kể từ ngày nghe Lâm Diễn chơi piano, dù là piano dưới ngòi bút hay trong tâm trí hắn, đều được tạo ra dựa trên tiếng đàn của Lâm Diễn.
Cút mẹ mày đi Lý Trọng Viễn, bố mày không thèm quan tâm người ta có muốn không.
Bố mày muốn viết như thế đấy.
Bố mày muốn anh ấy đàn đấy.
Chỉ có thể là anh ấy đàn.
Đối với Mục Khang, sáng tác là một cuộc tìm kiếm, tìm kiếm những giác ngộ tinh thần và cộng hưởng từ hiện thực. Nếu từ Lâm Diễn mà có thể đạt được tất cả những gì mình đang tìm kiếm, vậy thì phải xài cho đúng tác dụng, dùng hết khả năng để tóm được trong tay.
"Linh hồn lạc lối" sẽ là tác phẩm thành công nhất của Mục Khang từ trước đến nay, đến khi tập xong, mọi người đã không còn nghi ngờ gì về điều này.
Lúc tập xong trời đã tối, hơn nửa bộ hơi đã đi về, Quản Khiếu và Lục Tây Phong đang ôm nhạc cụ đứng ở cửa chờ những người khác. Khâu Lê Minh và Lý Trọng Viễn đang đối chiếu kỹ thuật dây với những người phía sau, trong khi Mục Khang và Lâm Diễn đang đọc bản nhạc bên đài chỉ huy.
Quản Khiếu liếc nhìn tin tức vừa nhận được trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn hai người "tri âm tri kỷ" cách đó không xa, nói với Lục Tây Phong: "Tiểu Tiểu về rồi."
Lục Tây Phong thờ ơ nói: "Ồ."
Quản Khiếu nói thêm: "Lát nữa con bé qua đây."
Lục Tây Phong nhanh chóng quẹt ngón tay cái trên điện thoại: "Ừ."
Quản Khiếu bất lực nghĩ: Thằng ngốc này đúng là không trông cậy được.
Cũng may Lý Trọng Viễn xong việc của bè trưởng trước, đang khoác đàn đi tới, Quản Khiếu trong lòng thầm cảm tạ trời đất mấy lần, lại giả bộ vô tình nói: "Tiểu Tiểu về rồi. "
Lục Tây Phong kỳ quái ngẩng đầu: "Mày mới nói xong mà."
Lý Trọng Viễn lập tức nói: "Con bé muốn qua đây?"
Quản Khiếu gật đầu: "Sắp qua rồi."
Lý Trọng Viễn lại hỏi, "Mày nói với Mục Khang chưa?"
Quản Khiếu thở dài: "Chưa. Tao cũng... Vừa mới biết."
Lý Trọng Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng Khâu Lê Minh và Mục Khang đã cùng nhau đi tới, theo sau là Lâm Diễn.
Mục Khang hăm hở nói: "Đi thôi, đưa A Diễn đi ăn tối."
Lý Trọng Viễn và Quản Khiếu liếc nhìn nhau, tự nhiên nói: "Được rồi, vừa lúc Tiểu Tiểu về, con bé sắp tới rồi."
Lục Tây Phong vẫn đang lướt điện thoại không quan tâm, nhưng Khâu Lê Minh nghe thấy thì vẻ mặt lại như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Diễn rõ ràng không hiểu lắm, Mục Khang sửng sốt, sau đó lặp lại: "Quản... Tiểu Tiểu?"
Quản Khiếu "Ừ" một tiếng.
“Được.” Mục Khang gật đầu, hơi dừng lại nói: “Vậy đi Xuyên Du Nhân Gia đi, nhỏ thích ăn.”
Lý Trọng Viễn gọi hai chiếc xe, bọn họ chia nhau đi hai đường, sôi nổi đi Xuyên Du Nhân Gia.
Trên đường đi, Quản Khiếu giới thiệu trước với Lâm Diễn: "Người lát nữa đến tên Quản Tiểu Tiểu, là em gái của em."
Mục Khang ngồi ở hàng ghế trước, thuận miệng chêm vào: "Ca sĩ."
“Soprano.” Quản Khiếu nói, “Học sinh của Josephine, sắp tốt nghiệp rồi.”
“Josephine không thích nhận học sinh.” Lâm Diễn hơi kinh ngạc, “Cô ấy hẳn rất xuất sắc.”
“Anh hợp tác với Josephine bao giờ chưa?” Mục Khang hỏi.
"Tập qua mấy lần rồi, nhưng đều là cho buổi diễn của Carlos." Lâm Diễn nói.
Thầy của Lâm Diễn là Carlos Most tiếng tăm vang dội. Trong đầu Quản Khiếu và Mục Khang hiện ra mấy đĩa ghi âm chim cánh cụt ba sao. Đối với họ, tên của Carlos Most là bìa đĩa nhạc, là uy tín đảm bảo, nói chung là không giống người sống, hai người họ không dám gọi thẳng ra miệng như Lâm Diễn.
“Josephine rất nóng nảy.” Quản Khiếu thở dài.
Mục Khang cười nói: "Hồi Quản Tiểu Tiểu đi phỏng vấn bị mắng cho khóc."
“Josephine... Rất có cá tính.” Lâm Diễn suy nghĩ một chút, “Cũng hơi giống em.”
Mục Khang hơi khó chịu: "Hả?"
Lâm Diễn cười: "Ừ."
Quản Khiếu: "Tiểu Tiểu cũng nói thế."
Mục Khang tặc lưỡi không nói gì nữa, cả xe rơi vào im lặng.
Thấy đã sắp đến nơi, Quản Khiếu xoắn xuýt suốt chuyến đi, cảm thấy vẫn cần phải nói ra trước khi tình huống trở nên khó xử.
Y khẽ hắng giọng và nói bằng giọng điệu "Em chỉ thuận miệng nhắc đến thôi": "Tiểu Tiểu và Mục Khang là... Thanh mai trúc mã."
Mục Khang không phản ứng gì với chuyện này, xem như ngầm thừa nhận, mà Lâm Diễn thì cứ nhìn ngoài cửa sổ xe mãi, không nói gì.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố về đêm xa hoa rực rỡ, Quản Khiếu bối rối trong lòng: Nhạc trưởng Lâm... Thầy nghe có hiểu không?
Mãi cho đến khi xe dừng trước Xuyên Du Nhân Gia, Quản Khiếu mới lờ mờ nghe thấy Lâm Diễn nói: "Vậy sao?"
Âm thanh nhỏ đến mức Quản Khiếu không rõ có phải mình nghe nhầm không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.