Chương 2:
Yuanyuan
26/01/2021
Đường lên Thiên Ân tự đối với người bình thường thì khá tiêu hao thể lực. Còn với người tu tiên thì rất bình thản. Hai người Bùi Hi Phong Trần nhàn nhã đi trước, Tiểu Nguyên xách theo một túi đồ lẽo đẽo tụt lại phía sau. Thân hình vừa gầy lại nhỏ kia làm người ta thấy có thể bị gió xuân thổi bay xuống núi bất cứ lúc nào.
- Này. Tiểu tử, ngươi dẫn đường hay bọn ta dẫn đường hả. Đi nhanh lên.
- Công tử, hai vị là người tu chân, tiểu nhân chỉ là một dân thường, không chịu nổi . Nghỉ ngơi chút, nghỉ ngơi chút!
- Đúng là phiền phức! Biết rằng sẽ nhạt nhẽo thế này! Bọn ta tự phi kiếm lên Thiên Ân tự cho nhanh.
Phong Trần cau có lên tiếng quát.
- Công tử, không phải là đến kim đan mới có thể ngự kiếm hay sao?
Tiểu Nguyên cất giọng tò mò hỏi lại.
- Haha. Phong Trần, thế mà có ngày ngươi bị người ta nắm thóp.
- Tiểu tử ngươi im miệng! Mặc dù ta mới có là luyện khí tầng 7. Nhưng quan trọng, thiếu gia ta giàu. Không thể ngự kiếm thì ta có pháp khí. Hừ!
Bùi Hi đi đằng trước bật cười. Phong Trần lại xấu hổ đến giận. Lớn tiếng mắng Tiểu Nguyên nói trúng vết thương.
Nhắc mới thấy, Phong Trần 17 tuổi, là luyện khí tầng 7, Bùi Hi bên cạnh 18 tuổi nhưng lại là trúc cơ sơ kì. Hai người đều là con cháu của mấy gia tộc tầm trung có Kim đan hậu kỳ toạ trấn tại Thượng Kỳ thành cách Ô Tước trấn một nhánh núi Hoành Sơn dài mấy chục dặm.
Lần này cả hai đơn thuần chỉ là muốn đi lịch lãm tìm kiếm thú vui, cơ duyên để nâng cao tu vi.
- Hoá ra là vậy. Là tiểu nhân thất lễ. Tiểu nhân còn đi được, vậy chúng ta nhanh nhanh lên núi thôi. Bây giờ mới lập xuân, hàn phong vẫn còn. Chúng ta nên đến Thiên Ân tự trước trời tối.
- Xem như ngươi biết điều. Còn không nhanh chân đi trước dẫn đường.
- Dạ dạ.
Gần tối, cuối cùng cũng đến được Thiên Ân tự. Hai người Bùi Hi và Phong Trần cảm giác mình như vừa mới chui ra từ xó nào đó. Cả người bị lăn lộn đến nhem nhuốc. Thật là uổng công cho thân phận tu tiên.
- Tiểu tử đáng ghét. Sao ngươi không nói là đường lên đây có trận pháp hả. Hại ta thành ra thế này. Y phục của ta, quạt của ta. Từng này đáng giá bao nhiêu linh thật trung phẩm ngươi biết không hả?
- Công tử. Tiểu nhân thật sự không biết mà. Đây là lần đầu tiểu nhân lên đây.
- Cái gì, lần đầu lên đây. Vậy mà người còn dám làm người chỉ đường cho bọn ta! Trả linh thạch lại cho ta. Xui xẻo gặp phải tên lừa đảo nhà người.
- Công tử, đây là thánh địa phật môn, không được ra ray đánh người, không là bị phật quang bảo vệ xung quanh tự khởi động ra tay đánh người đấy!
- Ngươi!
- Phong Trần. Ngươi không cần chấp nhất với hắn. Mấy viên lịch thạch này có đáng đâu.
Còn ngươi nữa. Tiểu Nguyên phải không? Còn nhỏ mà đã đi lừa đảo thế này là không đúng. Lần này ngươi gặp bọn ta còn may. Nếu gặp kẻ xấu nhươi không còn giữ được mạng nữa nghe không?
Bùi Hi đưa tay cản lại Phong Trần đang định ra chiêu đánh Tiểu Nguyên. Lại nhìn Tiểu Nguyên cảnh cáo.
- Công tử tha mạng. Tiểu nhân, tiểu nhân cũng chỉ muốn một lần lên Thiên Ân tự mà thôi. Muốn nhìn vị phật trong truyền thuyết kia. Cầu cho phật phù hộ tiểu nhân an ổn sống tiếp. Công tử đừng trách tội tiểu nhân.
Tiểu Nguyên cúi đầu, cất giọng đáng thương cầu xin. Cả người run rẩy đầy tội nghiệp.
Phong Trần tức mà không thể nói. Bùi Hi thì thở dài.
- Nể mặt hôm nay tại đây có phật quang bảo hộ. Ngươi đi đi.
- Tiểu nhân đa tạ hai vị. Đa tạ.
- Cút nhanh đi. Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.
- Dạ dạ.
Thiên Ân tự mấy chục năm nay được tu sửa nhiều lần, lại được mở rộng thêm mấy toà lầu. Cả Thiên Ân tự sừng sững bên vách núi Hoành Sơn uy nghiêm. Phật quang như ẩn như hiện vờn vợn xung quanh những toà lâu. Bóng chiều tà vắt ngang , những tia nắng xuân cuối ngày nhẹ nhàng len lỏi những tầng mái đỏ, những bóng cây cổ thụ nghìn năm. Thi thoảng lại vang vọng tiếng Phạn âm cùng kinh phật văng văng gần xa.
Thật ra, đường lên đỉnh Thiên Ân tự không chỉ có một con đường chính. Mà còn có mấy con đường phụ hằng ngày các tiểu tăng đi gánh nước bổ củi, xuống núi mua đồ vật. Có tất cả ba đường mòn nhỏ tới Thiên Ân tự theo phương vị Tứ môn lộ. Mỗi đường có bố trí trận pháp. Nhưng đều là những trận pháp tránh yêu thú quấy phá, những hoà thượng trong tự đều nắm trong lòng bàn tay.
Trận pháp trên ngững đường này đề là những trận vây, sát thương đơn giản, chỉ cần người thông thạo thì rất dễ. Không như đường chính lên tự. Trên đường có tổng cộng 5 pháp trận giam cầm, 5 pháp trận sát thương tăng theo mức độ của người đi lên tự. Thực lực càng cao, thì đụng vào pháp trận càng lợi hại. Hai người Phong Trần và Bùi Hi là luyện khí tầng 7 cùng trúc cơ sơ kì nên pháp trận còn đơn giản, chỉ giam cầm nửa canh giờ, mức sát thương cũng không lớn, nếu biết cách phá trận cùng né trận thì rất đơn giản. Điều tiên quyết là người đó am hiểu trận pháp cùng có sự bình tĩnh. Hai người kia lòng mang tò mò và không chút phòng bị nên trở tay không kịp. Bị trận pháp thay đổi làm cho suýt nữa lạc đường đến miệng hổ. Còn suýt nữa bị rắn độc cắn. Lại lăn lội mấy vòng tránh đá rơi. Quả thật là hơi thảm. Tiểu Nguyên đi theo hai người bị phán là không có tu vi lại thảnh thơi đi theo sau mà không bị trận pháp lăn lộn. Điều đó mới khiến Phong Trần không cam lòng.
Sau khi đuổi Tiểu Nguyên đi, hai người kia đi vào tự. Đến thẳng chính điện, được cảm nhận phật quang gột rửa qua người. Lại nhìn thấy tượng phật to lớn, hiền từ bằng vàng càng chấn động. Ánh mắt của bức tượng như thật, có cảm giác có thể sống lại bất cứ lúc nào. Hai người càng thêm kinh hãi. Càng nhìn sâu lại có loại cảm giác như bước sâu vào một trạng thái hư vô. Hai người nếu như không bị tiếng kêu của phật tăng đi đến chắc đã bị chìm sau vào thức tâm của chính mình. Điều này khiến hai người không tin vào phật phải cúi đầu lạy ba bái về phía tượng phật. Cả hai đều biết rằng qua lần nãy trong thần thức của họ như có một sợi chỉ dẫn lối. Phật tăng đứng bên hai người biết ý, dẫn hai người đến hai gian phòng dành cho khách hành hương.
Còn về phía tiểu nhị kia. Sau khi rời đi, Tiểu Nguyên quay lại theo một đường khác vào chùa. Nhìn thấy bước đi nhanh nhẹn thoải mái kia không hề giống như lần đầu lên núi một chút nào, lại còn thạo cả đường phụ vào tự. Giống như, con đường này đã quá quen thuộc với Tiểu Nguyên.
- Tỷ tỷ!
Tiểu hoà thượng A Lạc đứng ở cổng Đông từ bao giờ, vừa thấy bóng dáng gầy gò của Tiểu Nguyên giữa ánh chiều ta, vội vàng la lớn chạy lại đón.
- A Lạc. Sao hôm nay lại ra đây đón tỷ rồi. Thật ngoan.
Hoá ra Tiểu Nguyên lại là nữ nhi. Nàng xoa đầu A Lạc thấp ngang vai mình cười tươi. Ánh mắt nhìn A Lạc đầy yêu thương. Khác với ánh mắt nhìn người khác, ánh mắt không có cảm xúc.
- Đệ thấy hôm nay trời sắp tối mà tỷ còn chưa về nên lo lắng. Đến đây chờ tỷ.
- Tỷ không sao, chỉ là có chút việc thôi. Này. Cho đệ.
Tiểu Nguyên ném cho A Lạc túi linh thạch vừa kiếm được.
- Oa. Thật nặng. Hôm nay lão bản thưởng cho tỷ nhiều vậy ư?
A Lạc chụp lấy mà cảm thán. Vội ôm vào ngực không buông.
- Không phải, lừa của người khác đấy!
Tiểu Nguyên cười nói.
- Tỷ! Đã bảo không được đi lừa tiền của người ta rồi mà. Tỷ đem đi trả cho người ta đi. Phụ...h thân lúc trước đã dạy, không được lừa người mà.
A Lạc trợn mắt, khuôn mặt nhăn lại ra vẻ không đúng. Vội la lên trách Tiểu Nguyên.
- Đệ đệ ngốc, bây giờ không giống lúc trước, chỉ còn hai tỷ đệ chúng ta. Tỷ phải kiếm tiền. Mà tiền này cũng không phải là ta lừa cả, ta còn dẫn hai người đó một đoạn đường. Với kiểu chưa từng đi lịch luyện như hai người kia mà định lên núi, cũng quá đề cao hai bọn họ rồi. Trận pháp lên núi đâu phải dễ. Đệ không nhớ lúc hai ta lên núi à. Bị lăn lộn ra sao là biết phải không?
Tiểu Nguyên xoa xoa đầu A Lạc từ tốn đáp.
- Nhưng mà...
A Lạc hơi bị thuyết phục nhìn tỷ tỷ của mình. Ánh mắt ngân ngấn nước.
- Không nhưng gì cả. Mau vào đi. Hôm nay tỷ có việc muốn nói với phương trượng. Đệ đi thu dọn đồ đi.
- Tỷ... Có chuyện gì sao?
- Ừm. Ta sẽ nói sau với đệ. Còn giờ đi thu dọn đi.
- Hảo!
Nhìn thấy giọng điệu nghiêm túc của tỷ tỷ mình. A Lạc vâng lời trở về phòng thu dọn đồ. Đồ đạc của ca hai đều không có gì nhiều. Chỉ có mấy bộ y phục.
Thấy đệ đệ nghe lời rời đi. Tiểu Nguyên nghiêm mặt đi về hướng tịnh phòng của phương trượng.
- Này. Tiểu tử, ngươi dẫn đường hay bọn ta dẫn đường hả. Đi nhanh lên.
- Công tử, hai vị là người tu chân, tiểu nhân chỉ là một dân thường, không chịu nổi . Nghỉ ngơi chút, nghỉ ngơi chút!
- Đúng là phiền phức! Biết rằng sẽ nhạt nhẽo thế này! Bọn ta tự phi kiếm lên Thiên Ân tự cho nhanh.
Phong Trần cau có lên tiếng quát.
- Công tử, không phải là đến kim đan mới có thể ngự kiếm hay sao?
Tiểu Nguyên cất giọng tò mò hỏi lại.
- Haha. Phong Trần, thế mà có ngày ngươi bị người ta nắm thóp.
- Tiểu tử ngươi im miệng! Mặc dù ta mới có là luyện khí tầng 7. Nhưng quan trọng, thiếu gia ta giàu. Không thể ngự kiếm thì ta có pháp khí. Hừ!
Bùi Hi đi đằng trước bật cười. Phong Trần lại xấu hổ đến giận. Lớn tiếng mắng Tiểu Nguyên nói trúng vết thương.
Nhắc mới thấy, Phong Trần 17 tuổi, là luyện khí tầng 7, Bùi Hi bên cạnh 18 tuổi nhưng lại là trúc cơ sơ kì. Hai người đều là con cháu của mấy gia tộc tầm trung có Kim đan hậu kỳ toạ trấn tại Thượng Kỳ thành cách Ô Tước trấn một nhánh núi Hoành Sơn dài mấy chục dặm.
Lần này cả hai đơn thuần chỉ là muốn đi lịch lãm tìm kiếm thú vui, cơ duyên để nâng cao tu vi.
- Hoá ra là vậy. Là tiểu nhân thất lễ. Tiểu nhân còn đi được, vậy chúng ta nhanh nhanh lên núi thôi. Bây giờ mới lập xuân, hàn phong vẫn còn. Chúng ta nên đến Thiên Ân tự trước trời tối.
- Xem như ngươi biết điều. Còn không nhanh chân đi trước dẫn đường.
- Dạ dạ.
Gần tối, cuối cùng cũng đến được Thiên Ân tự. Hai người Bùi Hi và Phong Trần cảm giác mình như vừa mới chui ra từ xó nào đó. Cả người bị lăn lộn đến nhem nhuốc. Thật là uổng công cho thân phận tu tiên.
- Tiểu tử đáng ghét. Sao ngươi không nói là đường lên đây có trận pháp hả. Hại ta thành ra thế này. Y phục của ta, quạt của ta. Từng này đáng giá bao nhiêu linh thật trung phẩm ngươi biết không hả?
- Công tử. Tiểu nhân thật sự không biết mà. Đây là lần đầu tiểu nhân lên đây.
- Cái gì, lần đầu lên đây. Vậy mà người còn dám làm người chỉ đường cho bọn ta! Trả linh thạch lại cho ta. Xui xẻo gặp phải tên lừa đảo nhà người.
- Công tử, đây là thánh địa phật môn, không được ra ray đánh người, không là bị phật quang bảo vệ xung quanh tự khởi động ra tay đánh người đấy!
- Ngươi!
- Phong Trần. Ngươi không cần chấp nhất với hắn. Mấy viên lịch thạch này có đáng đâu.
Còn ngươi nữa. Tiểu Nguyên phải không? Còn nhỏ mà đã đi lừa đảo thế này là không đúng. Lần này ngươi gặp bọn ta còn may. Nếu gặp kẻ xấu nhươi không còn giữ được mạng nữa nghe không?
Bùi Hi đưa tay cản lại Phong Trần đang định ra chiêu đánh Tiểu Nguyên. Lại nhìn Tiểu Nguyên cảnh cáo.
- Công tử tha mạng. Tiểu nhân, tiểu nhân cũng chỉ muốn một lần lên Thiên Ân tự mà thôi. Muốn nhìn vị phật trong truyền thuyết kia. Cầu cho phật phù hộ tiểu nhân an ổn sống tiếp. Công tử đừng trách tội tiểu nhân.
Tiểu Nguyên cúi đầu, cất giọng đáng thương cầu xin. Cả người run rẩy đầy tội nghiệp.
Phong Trần tức mà không thể nói. Bùi Hi thì thở dài.
- Nể mặt hôm nay tại đây có phật quang bảo hộ. Ngươi đi đi.
- Tiểu nhân đa tạ hai vị. Đa tạ.
- Cút nhanh đi. Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.
- Dạ dạ.
Thiên Ân tự mấy chục năm nay được tu sửa nhiều lần, lại được mở rộng thêm mấy toà lầu. Cả Thiên Ân tự sừng sững bên vách núi Hoành Sơn uy nghiêm. Phật quang như ẩn như hiện vờn vợn xung quanh những toà lâu. Bóng chiều tà vắt ngang , những tia nắng xuân cuối ngày nhẹ nhàng len lỏi những tầng mái đỏ, những bóng cây cổ thụ nghìn năm. Thi thoảng lại vang vọng tiếng Phạn âm cùng kinh phật văng văng gần xa.
Thật ra, đường lên đỉnh Thiên Ân tự không chỉ có một con đường chính. Mà còn có mấy con đường phụ hằng ngày các tiểu tăng đi gánh nước bổ củi, xuống núi mua đồ vật. Có tất cả ba đường mòn nhỏ tới Thiên Ân tự theo phương vị Tứ môn lộ. Mỗi đường có bố trí trận pháp. Nhưng đều là những trận pháp tránh yêu thú quấy phá, những hoà thượng trong tự đều nắm trong lòng bàn tay.
Trận pháp trên ngững đường này đề là những trận vây, sát thương đơn giản, chỉ cần người thông thạo thì rất dễ. Không như đường chính lên tự. Trên đường có tổng cộng 5 pháp trận giam cầm, 5 pháp trận sát thương tăng theo mức độ của người đi lên tự. Thực lực càng cao, thì đụng vào pháp trận càng lợi hại. Hai người Phong Trần và Bùi Hi là luyện khí tầng 7 cùng trúc cơ sơ kì nên pháp trận còn đơn giản, chỉ giam cầm nửa canh giờ, mức sát thương cũng không lớn, nếu biết cách phá trận cùng né trận thì rất đơn giản. Điều tiên quyết là người đó am hiểu trận pháp cùng có sự bình tĩnh. Hai người kia lòng mang tò mò và không chút phòng bị nên trở tay không kịp. Bị trận pháp thay đổi làm cho suýt nữa lạc đường đến miệng hổ. Còn suýt nữa bị rắn độc cắn. Lại lăn lội mấy vòng tránh đá rơi. Quả thật là hơi thảm. Tiểu Nguyên đi theo hai người bị phán là không có tu vi lại thảnh thơi đi theo sau mà không bị trận pháp lăn lộn. Điều đó mới khiến Phong Trần không cam lòng.
Sau khi đuổi Tiểu Nguyên đi, hai người kia đi vào tự. Đến thẳng chính điện, được cảm nhận phật quang gột rửa qua người. Lại nhìn thấy tượng phật to lớn, hiền từ bằng vàng càng chấn động. Ánh mắt của bức tượng như thật, có cảm giác có thể sống lại bất cứ lúc nào. Hai người càng thêm kinh hãi. Càng nhìn sâu lại có loại cảm giác như bước sâu vào một trạng thái hư vô. Hai người nếu như không bị tiếng kêu của phật tăng đi đến chắc đã bị chìm sau vào thức tâm của chính mình. Điều này khiến hai người không tin vào phật phải cúi đầu lạy ba bái về phía tượng phật. Cả hai đều biết rằng qua lần nãy trong thần thức của họ như có một sợi chỉ dẫn lối. Phật tăng đứng bên hai người biết ý, dẫn hai người đến hai gian phòng dành cho khách hành hương.
Còn về phía tiểu nhị kia. Sau khi rời đi, Tiểu Nguyên quay lại theo một đường khác vào chùa. Nhìn thấy bước đi nhanh nhẹn thoải mái kia không hề giống như lần đầu lên núi một chút nào, lại còn thạo cả đường phụ vào tự. Giống như, con đường này đã quá quen thuộc với Tiểu Nguyên.
- Tỷ tỷ!
Tiểu hoà thượng A Lạc đứng ở cổng Đông từ bao giờ, vừa thấy bóng dáng gầy gò của Tiểu Nguyên giữa ánh chiều ta, vội vàng la lớn chạy lại đón.
- A Lạc. Sao hôm nay lại ra đây đón tỷ rồi. Thật ngoan.
Hoá ra Tiểu Nguyên lại là nữ nhi. Nàng xoa đầu A Lạc thấp ngang vai mình cười tươi. Ánh mắt nhìn A Lạc đầy yêu thương. Khác với ánh mắt nhìn người khác, ánh mắt không có cảm xúc.
- Đệ thấy hôm nay trời sắp tối mà tỷ còn chưa về nên lo lắng. Đến đây chờ tỷ.
- Tỷ không sao, chỉ là có chút việc thôi. Này. Cho đệ.
Tiểu Nguyên ném cho A Lạc túi linh thạch vừa kiếm được.
- Oa. Thật nặng. Hôm nay lão bản thưởng cho tỷ nhiều vậy ư?
A Lạc chụp lấy mà cảm thán. Vội ôm vào ngực không buông.
- Không phải, lừa của người khác đấy!
Tiểu Nguyên cười nói.
- Tỷ! Đã bảo không được đi lừa tiền của người ta rồi mà. Tỷ đem đi trả cho người ta đi. Phụ...h thân lúc trước đã dạy, không được lừa người mà.
A Lạc trợn mắt, khuôn mặt nhăn lại ra vẻ không đúng. Vội la lên trách Tiểu Nguyên.
- Đệ đệ ngốc, bây giờ không giống lúc trước, chỉ còn hai tỷ đệ chúng ta. Tỷ phải kiếm tiền. Mà tiền này cũng không phải là ta lừa cả, ta còn dẫn hai người đó một đoạn đường. Với kiểu chưa từng đi lịch luyện như hai người kia mà định lên núi, cũng quá đề cao hai bọn họ rồi. Trận pháp lên núi đâu phải dễ. Đệ không nhớ lúc hai ta lên núi à. Bị lăn lộn ra sao là biết phải không?
Tiểu Nguyên xoa xoa đầu A Lạc từ tốn đáp.
- Nhưng mà...
A Lạc hơi bị thuyết phục nhìn tỷ tỷ của mình. Ánh mắt ngân ngấn nước.
- Không nhưng gì cả. Mau vào đi. Hôm nay tỷ có việc muốn nói với phương trượng. Đệ đi thu dọn đồ đi.
- Tỷ... Có chuyện gì sao?
- Ừm. Ta sẽ nói sau với đệ. Còn giờ đi thu dọn đi.
- Hảo!
Nhìn thấy giọng điệu nghiêm túc của tỷ tỷ mình. A Lạc vâng lời trở về phòng thu dọn đồ. Đồ đạc của ca hai đều không có gì nhiều. Chỉ có mấy bộ y phục.
Thấy đệ đệ nghe lời rời đi. Tiểu Nguyên nghiêm mặt đi về hướng tịnh phòng của phương trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.