Chương 420: Ta là ác mộng của các ngươi!
KhoaiVn9x
19/09/2019
- Sau hơn một ngày rưỡi hắn thu hoặch trong bảo tàng,ngay sau khi dọn
trống hết xung quanh, từng hàng núi cao vàng bạc châu báu, nay đã bị dọn trống, thậm chí ngay cả nền nhà bằng ngọc thạch vô cùng quý giá,cùng
những phù văn ma pháp trận xung quanh tường, cũng bị tên vô sỉ nào đó
đào đi mất, mà tên vô sỉ nào có cũng cực kì kinh ngạc về rộng lớn của
kho tàng này cũng chiếm của hắn 1/20 tổng diện tích của Thiên Ma Đỉnh
phải biết rằng cái đỉnh kia, bên trong ẩn chứa một không gian sống vô
cùng rộng lớn a,mà cũng bị kho tàng này chiếm 1/20 cũng là vô cùng kinh
khủng rồi, đặc biệt là một núi không gian giới chỉ, được bao bọc cấm chế tầng tầng lớp lớp, mà với sự trợ giúp của Phệ Hồn Đao, hắn có thể dùng
tinh thần lực xuyên qua cấm chế, mà nhìn trong giới chỉ xem coi là bên
trong có vật gì!
- Khi hắn cho tinh thần lực tiến vào, hắn phát hiện ra bên trong giới chỉ, đó là một không gian rộng lớn bằng một tòa thành mấy ngàn dặm, mặc dù hắn là chủ của Hắc Phong Trấn, cướp đoạt không ít thế lực lớn nhỏ, ngay cả Phong Tuyết Ngân Thành bảo khố hắn cũng từng lướt qua,nhưng so với cái giới chỉ hắn đang xem này cũng chỉ là đom đóm so với ánh trăng mà thôi, hắn lại dùng tinh thần lực được bao phủ bởi khí tức phệ hồn đao liên tục xem xét một vài chiếc nhẫn mà hắn kinh hãi phát hiện ra,nhưng chiếc nhẫn này không phải trống không mà là chứa đầy bảo mà là đơn thuần từng cái giống như một cái kho chứa thuần một loài bảo,có cái chứa toàn binh khí, có cái chứa toàn dược liệu mấy vạn năm, có cái toàn là linh thạch tinh hoq đẳng cấp vô cùng cao, hắn mới chỉ xem được vài cái thôi mà đã thấy sợ, mà ngọn núi này có hơn mấy vạn chiếc nhẫn giới chỉ đều đồng dạng như thế, đều được cấm chế dày đặc bao phủ nếu xem hết thứ này, rồi kiểm kê hắn cũng không biết đến năm nào tháng nào mới xong a!
- Nghĩ như thế hắn cũng ném quyết định đi kiểm tra bảo vật trong những chiếc nhẫn này là thứ gì sang một bên, tiếp tục quan sát xung quanh, xem có cái gì có thể vơ vét được nữa hay không, lúc này tâm linh hắn vừa động, lại cảm thấy trong ngực mình, Hư Không Tinh Bàn của hắn rung lên, cũng là lúc hắn nghĩ tới hai chữ bảo vật thì thứ đó rung lên, lòng thầm nghĩ!
« Không phải nơi này có thứ gì hay ho chứ »
- Nghĩ thì nghĩ như thế thôi, nhưng mà hắn cũng không do dự mà lấy ra Hư Không Tinh Bàn, mà cây kim la bàn do Côn Ngô Kiếm hình thành, nay chỉ về một hướng, đó là một bức tường vô cùng bình thường, bình thường không cách nào bình thường hơn, hắn cũng là dùng thiên nhãn quét qua quét lại vài lần, thấy không có gì đặc biệt, nên mới không để ý bức tường này, nhưng mà hư không tinh bàn một mực chỉ về phía hắn, quả thật là có vấn đề a!
- Hắn tiến lại gần, đem bàn tay sờ sờ lên bức tường nhẵn nhụi kia, hắn cảm thấy vô cùng kì lạ, cảm giác bức tường này có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó... Giống như thiếu một tấm bản đồ, và bức tường này cũng không phải là để trang trí đơn giản như vậy, nghĩ đến đây hắn lại nhớ ra rằng, trước khi đến đây, hắn được bà ngoại ném cho một tấm bản đồ cũ kỹ,nghe bà nói rằng thứ này là của Băng Bộ đệ nhất chiến tướng, cũng là tổ tiên của Băng Nhược Thủy, trước khi đem bà phong ấn vào trong thời gian nguyên dịch khiến bà ngủ say đến thời gian nay, thì đã nhét vào lòng cho bà một quận bản đồ, bà nhiều năm tìm hiểu mà đến bây giờ, ngay cả bà cũng không biết đó là thứ gì, nên trước khi biết tin hắn sẽ đến đây, bà đã đưa nó cho hắn kêu hắn giữ lại lúc cần còn dùng đến!
- Nghĩ đến hắn liền làm, vung tay một cái hắn lấy ra một cái quyển trục bản đồ bằng da cũ kỹ,không biết làm từ thứ gì, ngay cả kẻ có ký ức truyền thừa vô cùng đáng sợ như hắn, hắn cũng nhìn không thấu, hắn vừa lấy ra thì quyển bản đồ mờ ảo ký tự kia chợt sáng lên, sau đó một lần có linh tính mà thoát khỏi tay hắn, mà không gió tự bay phần phật, mở ra cuối cùng biến lớn hoá thành một cái bản đồ vô cùng lớn, cũng che phủ toàn bộ bức tường vô cùng rộng lớn kia, mà càng xem A - Long hắn càng há to miệng, trợn mắt há miệng thật lớn!
- Đây là cái quỷ gì bản đồ "... Đây rõ ràng là một quyển trục điêu khắc hình ảnh của một con cự long chín đầu, hai mắt hung quang cực thịnh, như vô cùng linh trí mà nhìn chằm chằm vào hắn, trong đầu hắn vang lên thanh âm!
« Giao ra tín vật chúng mình thân phận,cùng máu huyết của bổn tộc,không phải người tộc ta liền rời đi, nếu ngươi công kích cùng dùng các thủ đoạn khác, bảo khố sẽ tự hủy »
- Mà nghe thấy những lời này A - Long cực kì câm lặng, suy nghĩ nát óc ra rằng!
« Mẹ chứ... Tín vật ta có cái rắm ấy »
- Nghĩ đến đây hắn tay đặt lên cằm suy nghĩ xem coi tín vật là thứ gì, không biết có phải thất lạc trong đám tài bảo vứt tùm lum trong chỗ này hay không, kêu hắn ngu người tại chỗ này tìm kiếm rồi thử hàng tá thứ để cầu may mắn gọi là tín vật kia, thì không tính cái con hàng kia đe dọa nổ tung là thật hay là giả, mà hắn một bên ngây người tìm trong hàng tỷ tỷ món đồ hắn thu được khi nãy, hắn thử được một phần nhỏ thì não của hắn cũng thực sự hư luôn, huống gì hắn có nhiều thời gian thế sao!
- Hắn đi vòng vòng, quan sát bức thạch điêu một phen,lòng thầm nghĩ!
“ Con mẹ nó chứ, sao cái gì cũng là rồng vậy kìa,bộ Cổ Hoàng Thần Triều tôn thờ rồng sao,ngay cả họ cũng lấy Long làm họ, còn bây giờ điêu khắc phù điêu chưa bảo tàng cũng là rồng vậy... Hắn quả thật có chút chán ngán rồi đây...”
- Lúc này hắn linh quang chợt động nhớ đến một câu người ở địa cầu hay nói rằng!
“ Rồng có nghịch lân, chạm vào ắt đại nộ ”
- Nghĩ đến đây, hai mắt hắn sáng lên, nhìn về phía bên ngực trái của bức phù điêu kia, hai mắt hắn nheo lại, hắn biết được rằng, nghịch lần là nằm ở chỗ tim của con rồng, mà hình như con hàng phù điêu này không có nghịch lân a, càng nghĩ hắn càng cảm thấy phi lý a, nhớ trong ký ức của hắn thì là con rồng nào cũng có như thế a, sao bức phù điêu này lại không có gì a, hắn lúc này ngẩn ra...sờ sờ lên cổ mình, lại nhớ tới mặt dây chuyền lúc trước hắn còn ở Phượng Gia, được mẹ nuôi tặng cho hắn, bảo hộ hắn nhưng mà bây giờ hắn sợ bại lộ thân phận,cũng lại sợi dây chuyền đó quá lấp lánh thu hút sự chú ý của người khác,nên từ lâu bị hắn đem giấu đi, cũng là khoảng thời gian hắn du hành từ hắc phong trấn,đến vùng cấm địa này, liền đi qua nơi cất giấu của hắn năm đó kia,mới thu lại sợi dây chuyền kia a, mà nhớ không lầm thì thứ kia là một mảnh vảy rồng a!
- Hắn lúc này há to miệng, lòng thầm kêu " chẳng lẽ nhân phẩm của lão tử đại phát,trùng hợp như thế này... Thì.. Thì quá chi không bình thường đi mà " nghĩ đến đây hắn lấy ra một chiếc hộp vô cùng cũ kĩ, cũng như vẫn còn một lớp bùn đất bám ở bên ngoài, khuôn mặt hắn có chút co giật, lòng tự hỏi đây có phải là tín vật, mà bức phù điêu kia nói hay không,nhưng ngay khi chiếc hộp vừa xuất hiện trên tay hắn, hắn cũng chưa kịp mở hộp ra, thì vật trong hộp đã phá không thoát ra ngoài, hoá thành một đạo lưu quang nhập vào trong bức phù điêu kia!
- Lần này A - Long trợn mắt thật rồi, chỉ cảm thấy lần này trên ngực trái của đầu cự long chín đầu kia đã có thêm một cái vảy ngược,che đi vị trí tim của nó, mà thanh âm kia một lần nữa lại vang lên trong không gian thức hải trong đầu hắn một lần nữa!
“ Giao ra tinh huyết, tiến hành tiếp nhận truyền thừa chi bảo ”
A - Long có chút im lặng không biết nói gì rồi, tinh huyết của Long Thị, thuộc Cổ Hoàng Thần Triều tộc nhân.... Hắn có cái rắm ấy, phải nói là bà ngoại của hắn, mới là tộc nhân của Cổ Hoàng Thần Triều, còn hắn là hậu duệ đời thứ ba, mà lại là bên ngoại nữa chứ, có đâu ta tinh huyết, mà huống hồ gì hắn có bốn năm loại huyết mạch lực lượng, ngay cả thân thể cũng cải biến thành thần hồn thể,ngay cả hắn có còn là con người hay không, hắn cũng không thế nào biết được nữa a, hắn quả thật có chút mơ hồ rồi đây!
A - Long tay vuốt cằm, âm thầm suy nghĩ ra đối sách thử một phen, cuối cùng hắn cắn răng bức ra tinh huyết của bản thân, tuy là một phần, một phần rất rất nhỏ, thậm chí là mơ hồ không thể thấy được một tia nhỏ như sợi tóc một tia màu đỏ tinh huyết, cũng là tia huyết mạch thuần chính nhất, không pha tạp giữa huyết mạch truyền thừa của hắn, được ẩn chứa rất sâu vô cùng sâu trong cốt tuỷ, mà một tia như sợi tóc tinh huyết này vừa xuất hiện, khiến cho chín cái đầu của con cự long kia phát sáng!
- Lấy cái đầu ở giữa làm trung tâm, mỗi bên bốn cái đầu ngay lập tức di chuyển, cuối cùng xếp theo một hình dạng kỳ lạ,mà lúc này bằng mắt thường có thể trông thấy khi bức phù điêu kia vào vị trí của mình, phù điêu kia nào còn có bộ dạng một con cự long kia chứ, mà lại hoá thành một cây đại thụ xanh mướt lá cây, mà hắn thì ở một bên cằm xém nữa rơi xuống dưới đất vì điều trước mặt, hắn rõ ràng là không trông đợi gì cả vào vụ này, hắn xem như là nhân phẩm có vấn đề đi, mang theo tâm tư 9 phần vui đùa, 1 phần là thử vận may, thắng là trời cho, thua là trò chơi,hắn không mở được, cùng lắm lần sau cấm địa này mở ra, đem theo bà ngoại đến đây tìm bảo, cũng xem như không chạy đi đâu thoát được hắn lấy hay bà hắn lấy cũng không thành vấn đề!
- Nhưng mà A - Long nào biết rằng, hắn đã đánh giá quá thấp trình độ cao siêu của người lập ra kho tàng này, đặc biệt là phí không ít tâm tư bố trí ra cục diện bây giờ, từ khi hắn mang theo quyển trục giống bản đồ kia, kích hoạt phù điêu trên tường kia, thì con rồng bằng phù điêu kia đã gần như hoàn toàn tiếp nhận hắn rồi, chỉ có điều là hắn không biết rằng, kẻ lạ mặt không có cách nào kích hoạt quyển trục kia,để quyển trục liên kết với bức tường kia, mà chỉ có hậu duệ dòng chính,còn sống và tự tay kích hoạt mới có thể mở ra mà thôi, mà kẻ không có huyết mạch lại dùng một số thủ đoạn cưỡng ép mở ra, thì sẽ bị bức phù điêu tưởng chừng vô hại kia lao đến, và giết chết kẻ xâm phạm!
- Mà A - Long cũng không biết, là bức phù điêu kia yêu cầu tín vật, cùng với tinh huyết, nhưng thực ra đó là một yêu cầu, bởi vì chiếc dây chuyền kia muốn dung hợp với phù điêu, thì phải nhận chủ mới có thể dung hợp, còn về máu huyết thì phải là chủ nhân thật sự của miếng dây chuyền kia mới có thể mở ra, mà hắn truyền tống đến được chỗ này cũng không phải là do may mắn, mà là do hắn đáp ứng đủ điều kiện mở ra kho tàng thực sự, mới có tư cách tiến vào chỗ này,bằng không Băng Nhược Thủy bây giờ phải ở bên cạnh hắn mới phải, mà cho dù hắn có cõng bà ngoại của hắn đến đây, hắn đáp ứng hai điều kiện kia, thì dùng tinh huyết bà ngoại hắn, cũng không cách nào mở ra bảo tàng,chỉ có thể nói rằng, con vua thì đi đến đâu cũng sẽ là vua thôi!
“ Cạch!!! Cạch!!! Cạch!!! ”
- Vô số tiếng cơ quan như được kích hoạt lần lượt vang lên bên tai hắn, tiếp theo là từng tiếng nền nhà rung chuyển, từng tiếng đá tảng chà xát với nhau, tạo ra thanh âm kỳ dị liên tục vang lên,khi hắn quay người lại, hắn thấy ngay phía sau lưng hắn, mở ra một lối đi thông đạo cùng các bậc cầu thang bằng đá, dẫn xuống một mật đạo vô cùng tối tăm, mà thấy thế A - Long cũng có chút im lặng không biết nói gì rồi, chỉ có thể nói là " chuyện này quá khó tin đi " hắn vừa quay người đi, thì bức phù điêu từ một đầu cự long thành hình một cái cây, cuối cùng là toàn bộ bức phù điêu kia chấn chỉnh tróc ra, biến hoá thu nhỏ lại thành một chiếc áo choàng màu đen trên cổ hắn xuất hiện một cái mặt dây chuyền,trên đó ẩn hiện là hình một cái cây kì lạ, sau đó bao phủ toàn thân lẫn dung mạo của hắn, từ đầu đến chân không để lộ ra chút sơ hở nào!
A - Long lần này cũng câm nín thật rồi, hắn bình thường tuy không nói ra, nhưng cũng ẩn chứa trong người sự kiêu ngạo, kiêu ngạo của kẻ tính kế toàn thiên hạ,cùng với ký ức truyền thừa vô song, ngay cả công pháp cùng kiến thức, chỉ cần giết ngươi sưu hồn liền có được kiến thức cùng kinh nghiệm của kẻ đó, nhưng mà những việc xảy ra hôm nay xảy ra quả thật, chính là điều hắn không thể nào kiểm soát được, cái này quả thật quá vô cùng rung động rồi,hắn cũng không hiểu sao mình lại truyền tống đến nơi này, mà theo hắn cảm nhận thì Băng Nhược Thủy đang ở trên mặt đất cách hắn vài dặm là cùng,quả thật là hắn không biết nói sao!
- Mà lúc này hắn cũng không cởi cái áo choàng kia ra, chỉ là hắn cho rằng chiếc áo choàng này phủ lên người hắn, chắc hẳn là phải có nguyên nhân gì đó, nhưng khi hắn xuống từng bước cầu thang đá, đầu của hắn càng lúc càng to ra, cuối cùng sạm mặt lại, bởi vì ở dưới này ngoại trừ bóng tối ra thì chẳng có cái gì khác cả, mà phủ cái áo choàng này lên người, thì giống như hắn đang sử dụng một cái ống kính nhìn đêm có thể nhìn xuyên qua đêm tối, còn những thứ khác thì chẳng có, điều này làm hắn quả thật vô cùng không biết nói gì luôn,như thế hắn cũng không cởi ra mà tiếp tục đi xuống,nhưng hắn nào biết rằng áo choàng hắn đang dùng, đó là thứ bảo mệnh vô cùng quý giá, giúp người ta phá tan và đi xuyên qua cấm chế, chỉ duy nhất hắn là kẻ ngoại lệ,không bị cấm chế công kích,chính là bởi vì hắn quá tham lam, xung quanh bốn vách tường, cùng với nền nhà bằng ngọc cũng bị hắn lột đi, nên kéo theo hậu quả là cấm chế căn phòng bí mật kia liền tiêu tan, mà cho dù những bậc thầy thiên tài năm đó tạo ra mật thất này, biết cấm chế của mình bố trí tầng tầng lớp lớp của họ, bị phá huỷ như thế này, thì họ sẽ đấm ngực, dậm chân uất ức mà chết a!
- Mà khi hắn nào biết mình là mèo mù vớ được cá rán,mà tiếp tục đi xuống cuối cùng của cái cầu thang đá,đi khoảng 15 phút, hắn nhìn thấy đó là một chiếc bàn đá, bên ngoài bao phủ tầng tầng cấm chế,bên trong nó cất giữ thứ gì đó,hắn một lần nữa một câu không nói, tê ra phệ hồn đao một chém kích hoạt thiên phú phá cấm chế,một đao liền đem cái cấm chế kia vỡ nát không còn, mà khi cấm chế bị hủy đi, xuất hiện trước mặt hắn chính là một món đồ vật,đó không phải cái gì trân quý mà là một con rết màu vàng dài khoảng hai mét, bề ngang cũng là không nhỏ so với bắp chân của người trưởng thành cũng không khác là mấy!
- Mà thứ kia đang nằm yên lặng trên giá,đây rõ ràng là vật vô cùng trân quý, mà thấy con rết không đầu màu vàng này cùng với bộ chân đếm không xuể của nó từng cái chân đốt của nó sắc bén tạo nên hàn quang lạnh thấu xương, hắn quả thật chỉ có thể câm nín, nếu người bình thường liền cho rằng đây là một con rết, sau khi chết để lại thân thể, còn trong kiến thức của hắn, đây nào là một cái gì con rết, mà là một cái cột sống lưng của một con dị ma, mà theo cái cột sống này thì trước khi bị người lấy ra, thì tu vi của dị ma này cũng là nhân vật lấy hàng số má, thứ này chẳng có tác dụng gì, ngoài việc để người luyện hoá vào trong thân thể,giúp thay đổi cốt cách bản thân mà thôi,một khi luyện hoá vào trong cơ thể,cũng là một lần biến đổi thân thể trở thành dị loại của chủng tộc kia,mà dị ma thì có vô số chủng tộc hình dáng đặc thù khác nhau, giống như chẳng ai đếm được dưới biển có bao nhiêu loài cá, hắn sau lưng có cốt dực thì đã rất kỳ dị rồi,tham lam quá không tốt mà nếu có thêm cái con rết này gia cường xương sống hắn, không biết sẽ thành dạng gì đây, thôi cứ lượm về để đó bất quá khi nào cần xài đến nó thì sao!
- Nghĩ đến đây hắn liền lấy ra một hộp ngọc, hư không chụp đến, đem cái xương sống lưng hình con rết kia dùng thiên phú của phệ hôn, đánh lên đó vô số ấn ký,sau khi mọi chuyện xong xuôi hắn mới đem khúc xương sống đó bỏ vào hộp ngọc, sau đó lại làm thêm tầng tầng lớp lớp cấm chế nữa chất chồng lên nhau sau đó mới thu vào không gian giới chỉ trên tay,mà hắn nào biết rằng ngay khi hắn vừa đánh lên ấn ký cùng cấm chế, liền khúc xương sống kia vốn là một vật chết, nay lại loạn động nhẹ một cái, giống như tỉnh lại, giống như vui mừng, cũng như u buồn cái gì đó, cuối cùng im lặng nằm trong hộp ngọc chờ đợi cái gì đó sẽ đến với nó, mà A - Long nắm giữ đoạn xương sống kia đây là phúc hay là hoạ,cũng chỉ sau này hắn mới biết mà thôi!
- Hắn nhìn đồng hồ trên tay, âm thầm cảm khái, hắn một lần thu bảo chính là ngây người hơn một ngày một đêm, hắn lắc đầu cười khổ tay một lần nữa tế ra phệ hồn đao, tay hắn truyền vào không gian lực lượng, lấy ấn ký trong người Băng Nhược Thủy làm điểm đến, một đao bổ ra đem không gian nơi này một lần chém ra mảnh lớn, hắn cũng không hề do dự mà kích hoạt mặc lên cổ thần chiến khải,trong chớp mắt lao vào mảnh vết nứt không gian kia, mà đi đến chỗ Băng Nhược Thủy, hắn quả thật đã khiến nàng chờ quá lâu, mà bắt nữ nhân của mình chờ đợi thì không đáng mặt nam nhân chút nào!
- Khi mà hắn xuất hiện, liền đập vào mắt hắn chính là một mảnh đất tăm tối, tràn ngập xương trắng, chạy dài mấy tỉ dặm không thấy đâu là điểm cuối, khắp nơi đều là xương cùng mồ mả,đều mọc lên san sát như rừng, theo như trong tàng bảo khố nơi này, trong vài quyển sách chép lại lịch sử,cũng may hắn chỉ dùng thiên nhãn trong lúc tìm kiếm lướt qua, liền có thể đọc thông hiểu thông tin trong đó, mà trong đó cũng có nhắc qua về nơi hắn đang đứng kia!
- Lịch sử tương truyền rằng, mấy chục triệu năm trước, ở đây đã xảy ra đại chiến giữa các chủng tộc, quân đội của mấy chủng tộc lớn đồng loạt công kích nơi này, mà nơi này khi đó được gọi là Tiên Vực, vì nó là một không gian đặc thù vô cùng giàu có tài nguyên, vì tranh dành tài nguyên cuối cùng quyết chiến tại nơi đây đang đứng đây, nơi này gọi là Táng Địa của những bi sĩ chiến tướng tử nạn cũng vì sau trận chiến ấy các mảnh đại lục bị phân tách nhau ra rất xa, các tộc đưa ra nghị ước không xâm phạm, mà một mảnh đất xanh tươi năm đó, khắp nơi tràn ngập thiên tài địa bảo,vì trận chiến kinh khủng đó mà màu sắc nơi này đều là màu đỏ sậm, vài trăm tỷ thậm chí rất nhiều người đã chết ở đây, đồi núi ở nơi này cũng đều là hài cốt chồng chất mà thành mà không thể có gì sống được!
- Mà về sau, tuy linh khí ở đây không tệ, cũng xuất hiện có rất nhiều linh thảo trân quý,nhưng mà người đến nơi này lại rất ít,bởi vì nơi này do nhiều năm xương cốt chất chồng, máu đã ngấm xuống tầng đất vô cùng sâu, cũng như âm khí sát khí cùng oán niệm không cam lòng quá nặng, cho dù là cường giả bậc cao, cũng vô pháp ngăn trở loại âm hàn sát khí hung lệ đáng sợ này, mà đại bộ phận người tới đây, cho dù là vận khí không tệ, có thể hái được một ít linh thảo cao cấp,cùng thu gom ít vũ khí pháp bảo vẫn còn tồn tại sau trận chiến, cuối cùng cũng sẽ bị âm khí thấm vào thân thể, trong khi đang tu luyện sẽ trở nên điên loạn mà chết!
Cho nên nơi này mặc dù chưa tính là khu vực cấm của nguy hiểm nhất của bí cảnh, nhưng những người tới đây lại là con số rất ít ỏi,A - Long hắn vừa xuất hiện, cũng phát hiện chỗ mình đứng là ở bên ngoài,táng địa kinh khủng kia, cũng cảm nhận được từng trận âm phong tập kích lên thân thể hắn ngay cả mặc Cổ Thần chiến khải cũng cảm thấy từng luồng âm hàn thấu xương, lúc hắn rùng mình một cái, thì đã biết được tình hình ở đây có gì đi không ổn, hắn sở dĩ tới nơi này vì Băng!
“ Băng Nhược Thủy ”
- Hắn kinh hãi phát hiện, mình đã ra lệnh để nữ nhân kia ở đó chờ hắn mấy một ngày một đêm... Hắn lúc này làm gì còn nghĩ nhiều, mang trên người áo choàng mà hắn lấy được ở trong bảo tàng...bên dưới chính là cổ thần chiến khải,theo hướng mà ấn ký hắn đặt trong thức hải của Băng Nhược Thủy mở tối đa độn tốc nhanh chóng phóng đi!
“ Keng...keng...keeng!!!! ”
- Hắn chưa kịp đến nơi, thì từ xa đã vang vọng vô số tiếng thanh âm của kim loại va chạm với nhau,cùng với đó chính là từng luồng giao động lực lượng vô cùng mãnh liệt, hắn điên cuồng chạy tới, mở rộng thiên nhãn xa mấy trăm dặm, bên tai hắn xuất hiện thanh âm vô cùng đê tiện của nam tử,cùng với hình ảnh một nữ nhân toàn người là vết thương tay cầm kiếm, bị ba nam nhân vây xung quanh đùa giỡn!
« Khặc khặc....cô nương xinh đẹp, ngươi dù sao cũng ở một mình, lại có trướng bồng có thể tránh được âm sát cùng lực lượng oán khí, hay là để chúng ta cùng vào nghỉ ngơi đêm nay, để trả công cho sự giúp đỡ của ngươi, để hôm nay hùng gia tam huynh đệ chúng ta đem ngươi dục tiên dục tử nhé »
« Đừng có mơ,phu quân của ta sắp đến đây rồi... Các ngươi mà loạn động còn không mau rời đi, chắc chắn phu quân của ta sẽ khiến toàn bộ các ngươi giết chết không có chỗ chôn »
« Ha Ha có ý tứ....có cá tính lắm ta thích loại nữ nhân có cá tính như ngươi, ta cũng mong chờ khi ngươi ở dưới thân ta rên rỉ,cũng mãnh liệt như bây giờ vậy »
« Muốn chết.... »
- Trong thức hải của hắn xuất hiện hình ảnh, một nữ nhân thân hình mỏng manh, quật cường như hàn mai trong tuyết, hai tay cầm một thanh katana mà điên cuồng công kích về phía ba nam nhân,xung quanh là vô số xác chết của ma thú có phần giống chó kia, mà ba nam nhân đang đùa giỡn vừa phòng thủ vây công nàng, một tên mở miệng trào phúng châm chọc!
« Ha Ha cô em còn dai sức thật đó, chỉ là huyền cấp sơ kỳ cũng có thể chống cự với tam huynh đệ hùng gia ta, sau kể cả khi cô đã chống lại một đàn ma thú mấy trăm con khi nãy huynh đệ ta dụ tới, cũng có thể đem hùng gia tam huynh đệ chúng ta là ba địa cấp trung kỳ liên thủ đánh ngang tay,quả nhiên là thiên tài đệ tử của gia tộc nào đó đi lạc, bất quá...ta không ngại làm con rể của gia tộc nàng đâu »
« Ha Ha tam đệ ngươi tham lam quá rồi đó... Không phải một mình ngươi,mà là cả ba chúng ta, cùng nhau hầu hạ nàng, đem hàng ngày khiến nàng một đại mỹ nữ thiên tài, rên rỉ hầu hạ dưới khố của tam huynh đệ ta »
« Mà nè nhị ca, không phải ả nói phu quân ả sắp đến nơi chim không thèm ị này sao....đệ thật sợ phu quân của ả quá đi.... Hay là chúng ta bắt phu quân của ả trói lại, sau đó cho hắn nhìn thấy cảnh chúng ta thay phiên lần lượt cưỡng gian ả trước mặt hắn nhỉ »
« Ha Ha... Ý này không tồi...nhưng trước hết bắt ả lại đã ta muốn nếm thử tư vị của ả rồi chờ phu quân của ả đến sau.... Cũng đã lâu rồi ta chưa từng chơi qua nữ nhân đẹp như thế này, mà đến một nơi như thế này một nữ ba nam, màn trời chiếu đất quả thật rất kích thích a »
« Giám xỉ nhục phu quân ta...giết không tha!!!»
- Thấy Băng Nhược Thủy lúc này truyền lực lượng vào thanh Nghịch Thủy Hàn Kiếm mà A Long đã tặng cho nàng, thanh kiếm trên tay nàng bắt đầu phát ra quang mang kỳ dị,cùng với hàn ý lạnh thấu xương từ thanh kiếm của nàng ta trên tay,mà tầm mắt cao thủ địa giai, cũng là vô cùng độc ác, bọn họ có thể nhận ra, nàng ta đang dần phục hồi lực lượng, cùng cảm nhận lực lượng đến từ tinh khí từ những xác chết ma thú xung quanh!
Lúc này cả ba tên bắt đầu cảm thấy có điều bất an đang tới, đó không phải từ nữ nhân này, mà là từ thanh vũ khí kiếm không phải kiếm, mà đao không ra đao được uấn cong một cách vô cùng tuyệt mỹ kia, thân kiếm sắc bén ánh lên từng đạo hàn quang chết chóc,dưới bầu trời tối tăm mù mịt này, bọn hắn có thể nhìn thấy thanh kiếm trên tay băng nhược thủy!
- Mà lúc này trong đầu Băng Nhược Thủy lại nổi lên tinh thần liên kết với thanh kiếm trên tay nàng, mà trong đầu nàng lại xuất hiện các dòng thuộc tính của món vũ khí trên tay nàng này!
- Thủy - Băng thuộc tính + 60% « Kích Hoạt »
- Kháng Hoả: 50 % « Chưa Kích Hoạt »
- Phệ Huyết + 30 % « Kích Hoạt »
- Sát Thương + 30 % « Kích Hoạt »
- Nhanh Nhẹn + 30 % « Kích Hoạt »
- Phá Thiết + 70% « Kích Hoạt »
- Ẩn nấp + 41 % « Kích Hoạt »
- Khôi Phục + 50 % « Kích Hoạt »
- Băng Độc + 22 % « Kích Hoạt »
- Thiêu Đốt + 5% « Kích Hoạt »
- Phệ Hồn + 40 % « Chưa Kích Hoạt »
- Phá Cấm + 40 % « Chưa Kích Hoạt »
- Thôn Phệ Thuộc Tính + 40% « Kích Hoạt »
« Chưa Kích Hoạt »
« Chưa Kích Hoạt »
« Chưa Kích Hoạt »
« Chưa Kích Hoạt »
- Mà cảm thấy trong đầu những dòng tin tức này hiện ra, cùng với vô số dòng thuộc tính chưa kích hoạt nữa, Băng Nhược Thủy hai mắt sáng lên,lòng lúc nãy trong lòng tuyệt vọng sợ rằng hôm nay sẽ bị điếm ô trong tay đám người này, nếu mà như vậy thật thì nàng cũng chỉ tự vẫn để tránh mình bị vấy bẩn mà thôi, còn về phu quân nàng sắp tới, hoàn toàn là nói dối, nàng chỉ là lặng lẽ ở đây chờ đợi thiếu gia mình tìm tới, bởi vì người có lệnh là nàng phải ở lại chỗ này chờ thiếu gia, vậy thì nàng sẽ chờ, nàng cũng không biết là vì sao nàng tín nhiệm nam nhân kia sẽ đến cứu nàng nhiều đến như vậy, chắc là hắn là nam nhân đầu tiền của nàng, cũng có thể là lý do khác mà ngay cả nàng cũng không hề biết!
“ Bắt lấy nàng ta ”
- Một trong tam hùng huynh đệ, là một cái ngay phía sau Băng Nhược Thủy, tế ra một thanh trường tiên ( Roi) như nhuyễn xà gia cường phong thuộc tính đánh ra " Vút " một tiếng, một thanh âm xé gió truyền tới, vô cùng nhanh độc hiểm, muốn đem trường tiên kia quấn lấy cái cổ thon dài như ngọc của nàng, hòng khống chế nàng ta để sử dụng thủ đoạn ty bỉ của tam huynh đệ nhà này!
- Thanh trường tiên này không phải là thứ vật bình thường, mà là một kiện địa giai pháp bảo,ẩn ẩn bên trong đã tạo ra được khí linh có linh trí, một roi đánh ra từ sau gáy Băng Nhược Thủy từ trên cao đánh xuống khi gần đến đầu, liền vô cùng uyển chuyển đưa ngang ra sau tránh điểm yếu hại, mà trực tiếp muốn quấn chặt lấy cổ ngọc của nang! " Véo " một tiếng đồng tử của kẻ đánh lén kia chính là lão tam của huynh đệ hùng gia huynh đệ thoáng co rút lại, hắn nhìn thấy chiếc roi của mình quấn xuyên qua gáy của cô gái kia, lúc này Băng Nhược Thủy được tăng năng lực phụ trợ lên nhiều lần, nhanh nhẹn +30% tăng tốc độ di chuyển của nàng, cùng với phụ trợ 41 % che giấu khí tức với người đồng cảnh giới, tuy không thể che giấu hoàn toàn, nhưng mà trong lúc giao chiến ẩn nấp khí tức vài giây cũng là điều rất bình thường mà điều này, khiến tam huynh đệ trong lòng kêu lên!
« Là tàn ảnh sao... Điều này làm sao có thể » những mà một tiếng thét kinh hãi hơn của lão đại hắn vô cùng chói tai vang lên " Tam đệ.. Cẩn thận!!! " đi cùng với đó là thanh âm vô cùng chói tai vang lên " Keng " một tiếng một đạo hoả hoa do kim loại va chạm với nhau vang lên, lúc này hắn mới cảm nhận được sự lãnh ý từ thanh kiếm nào đó, muốn chém đứt cánh tay sử dụng trường tiên của gã...nhưng mà lại bị một thanh hắc côn chặn lại, cũng là vũ khí của lão nhị, đem một đao bổ xuống vô cùng sắc bén muốn chém đứt tau cầm trường tiên kia của gã,mà người xuất thủ là cô gái kia bị cản trở, đầu lão tam lúc này toát hết mồ hôi lạnh!
« Nữ nhân này có cổ quái »
- Lão tam vừa mở miệng thốt ra thanh âm,lời còn chưa dứt, một tia sáng liền lướt qua đến trực tiếp tấn công thẳng vào cổ họng của hắn, sát khí vô cùng đáng sợ, hắn tin rằng nếu hắn không né đạo ánh sáng này, nhất định sẽ là kết cục đầu một nơi thân một nẻo, cũng chỉ có thể né tránh mà thôi, nghĩ vậy liền làm, hắn nhanh chóng sử dụng lực lượng bản thân, gia cường lên hộ thân đấu khi,một mặt nghiêng đầu né tránh đạo ánh sáng kia, nhưng mà đạo tia sáng kia qua nhanh, bay qua bên cạnh gò má của hùng lão tam, sau đó phía sau truyền đến một tiếng “tách ”một tiếng, hắn nhảy ra xa,duỗi tay sờ,trên mặt mình tê rát đều là máu tươi, cảm giác thật đau làm hắn tỉnh lại, vẫn còn run nhè!
“ Lão tam tránh ra ”
- Một tiếng thét chói tai vang lên, đi cùng với đó chính là một thanh trường đao hung khí lăng thiên người xuất đao này, trực tiếp tới người đã xuất ra đạo bóng trắng kia, nhưng mà một kiếm bổ tới giống như dùng quyền đánh không khí, " Rầm " một tiếng, một vết đất cùng với không ít xương cốt bị đánh thành phấn vụn vì một nhát chém của gã, nhưng mà chưa hết lão đại lần này cả kinh,hắn cảm thấy một luồng sắc lạnh ánh kiếm, trực tiếp đâm thẳng đến mắt của gã,hắn lúc này sao còn do dự, lấy của đi thay người, liền đem thanh địa cấp pháp bảo trường đao của gã ngay lập tức ra đỡ một chiêu này!
“ Đinh đang...!!! ”
- Thanh âm chói tai vang lên, đi cùng với đó là hoa lửa tung toé,cùng với lực đâm vô cùng mãnh liệt khiến lão đại của tam hùng phải lùi về phía sau vài bước " ngươi muốn chết " thấy lão đại của mình bị một kiếm đâm lùi ra xa mấy trăm bước, cuối cùng bị một ngôi mộ to lớn chặn lại đường lùi, khoé miệng như trào ra từng tia máu tươi, lão nhị tay cầm hắc côn được làm từ hắc thiết vô cùng trân quý,tuy không phải là địa giai pháp bảo nhưng cũng là huyền giai đỉnh phong, hắn tràn ngập sát khí đập một côn xuống đầu của Băng Nhược Thủy, lúc này hắn nào còn dục vọng muốn cưỡi lên nàng nữa, mà biến nàng làm một cái đối thủ vô cùng mạnh, không giám khinh thường mà đánh xuống!
- Lúc này thiên phú phá thiết 70% cùng phá cấm 40 % trên thanh nghịch thuỷ hàn kiếm được phát huy ra tới tối đa " Phanh " một tiếng một kiếm của Băng Nhược Thủy từ dưới lên, trực tiếp chém thẳng lên đầu của cây hắc côn kia, lúc này thay vì nhìn thấy hoa lửa văng lên tung toé, lúc này một tiếng " Rằng rác " vang lên, trận văn gia cường thuộc tính trên cây côn kia bị thanh kiếm trên tay của băng nhược thủy kia phá nát " xoet" một tiếng thật vang, cảm giác ngọt như đậu hũ đây là cảm giác của hùng lão nhị bao giờ, cây hắc côn kia trực tiếp bị một kiếm của băng nhược thủy sử dụng thiên phú phá thiết chém đứt làm hai khúc, mà sát mang từ vết chém của nàng không giảm, trực tiếp tới mặt của lão nhị mà chém tới!
“ Đừng có mơ ”
- Lão tam tay cầm trường tiên thét lên một tiếng, không hề lưu tình,mà trực tiếp một roi đánh bên mạn sườn nàng " Rắc" một thanh âm xương vỡ vang lên, khuôn mặt băng nhược thủy tái nhợt xuất hiện thần sắc vô cùng đau đớn cùng thống khổ " Rầm " một tiếng nàng bị một roi không lưu tình kia đánh ngã lộn bay ra xa, cày sâu xuống đất trên đường nàng đi, không biết đã ghiền nát bao nhiêu xương khô nữa mà nói!
“ Á.... Mắt của ta ”
- Lúc này lão nhị hét thảm một tiếng tay ôm lây mặt, vô cùng thông khổ tê tâm liệt phế gào thét thanh âm, khiến cho lão đại đang muốn cầm trường đao to bản trên tay bổ thêm một nhát nữa về phía băng nhược thủy phải ngưng lại,mà lão đại từ xa có thể nhìn thấy, trước khi một roi của lão tam đem nữ nhân xinh đẹp kia đánh bay,ngăn cản nàng một chém bay đầu lão nhị,nhưng mà sát thương một kiếm của nàng kia, cũng khiến cho một bên khuôn mặt nàng bị một kiếm của nàng bị tổn thương,lúc này hắn làm gì còn tâm tư sống chết của Băng Nhược Thủy nữa chứ, hắn vừa cảnh giác băng nhược thủy cùng kêu lớn
“ Nhị đệ... ngươi không sao chứ ”
- Hai thanh âm kinh hãi tràn ngập quan tâm vang lên, lúc này lão tam ở gần lão nhị nhất chạy tới, lấy ra một viên cấp cao đan dược trị thương, mà nhanh chóng quan tâm mở miệng gấp gáp hỏi!
“ Nhị ca huynh không sao chứ ”
- Lão nhị giọng vô cùng đau đớn, một tay che ôm lấy một bên mặt không cách nào che giấu được thống khổ " tách tách " dưới khe hở từ bàn tay ôm mặt của lão nhị,chảy xuống không ít nước hôi thối, pha lẫn máu tươi, như một khối băng bị nung chảy, mà bốc lên khói xanh không ngừng từ bên mặt bốc lên " là băng độc " điều này làm sao có thể, lão đại cùng lão tam không thể nào tin được con mắt muốn lồi ra, không thể nào nữ nhân kia lại bôi băng độc lên trên vũ khí... Nhưng mà làm một điều nữa khiến hai người không tin không được!
“ Răng rắc... ” một thanh âm băng vỡ vang lên bên tai hai huynh đệ," Ahhhh!!! Mặt của ta...mắt của ta " cùng với đó là tiếng thét đau đớn của lão nhị càng minh chứng tốt nhất, không những một bên mặt,mà ngay cả bàn tay che đi bên mặt của lão nhị,cũng bị chất độc kia ăn mòn,chỉ còn xương trắng vô cùng doạ người, mà lão nhị bị như vậy là thiên phú băng độc +22% khả năng kích hoạt, cùng với phụ trợ 40% thôn phệ thuộc tính của đối thủ rồi dùng chính năng lượng của kẻ kịch mà kích hoạt băng độc, gây tổn thương vô cùng đáng sợ đối với sinh vật còn sống!
“ Lão nhị, khuôn mặt của đệ ”
- Lúc này lão nhị bàn tay ôm mặt kia chỉ còn là xương, cùng mở ra khuôn mặt chỉ còn lại là xương trắng của gã,tay gã cầm chính con mắt đã bị bởi chính băng độc của băng nhược thủy biến thành như thế, mắt cùng nửa bên khuôn mặt đã hoá thành nước độc, cùng với tiếng băng vỡ vang lên khi nãy,chính thức gần như đánh nát nửa bên khuôn mặt gã,cùng dùng axit đậm đặc nhất tưới trực tiếp lên xương gã,da thật cùng một bên xương mặt lão nhị gần như bị hủy diệt, một bên là khô lâu xương trắng, cùng với việc mắt gã bị hủy đi chỉ để lại hốc mắt đen sâu hoắm, cùng với đó chính là khói độc không ngừng bốc lên nghi ngút,chỉ hận không thể đem đầu gã đốt cháy, một bên là xương khô, một bên là khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên giữ tợn, cực kì đáng sợ oán độc mà nhìn chỗ Băng Nhược Thủy bị đánh lún xuống!
“ Con tiện nhân đáng chết... Ta phải đem ngươi đập nát thành ngàn vạn mảnh, ta mới có thể nguội được mối hận trong lòng ”
- Lão nhị của hùng gia tam huynh đệ, điên cuồng giọng rống lớn, tay cầm hai khúc hắc côn lúc nãy bị một kiếm của băng nhược thủy chém đứt, hắn sát ý cùng hận thú thâu thiên, tay cầm vũ khí đã bị hỏng của mình, chân không chậm mà độn tốc đến chỗ của băng nhược, nhưng hắn chưa độn tốc được bao xa, thì từ xa bay tới một đạo huyết quang mang theo sát khí lăng lệ bay đến!
“ Nhị ca cẩn thận ”
- Hai huynh đệ nhà họ hùng kinh hãi kêu lên những mà đã muộn, đạo huyết quang kia không vì lời nói của lão đại cùng lão tam mà dừng lại " Phốc " một tiếng máu văng tung toé,trước ngực lão nhị một thanh bán nguyệt chiến mâu một màu huyết hồng, đã trực tiếp cắm vào lồng ngực của lão nhị mà đâm xuyên qua đóng đinh lão nhị xuống đất, không hề dừng bước mà kéo lão nhị cày sâu thành luống dưới đất mấy trăm bước,lúc này từ trên một ngọn đồi nhỏ gần đó, dưới ánh trăng cùng với màn đêm bao trùm, một người mang trên người bộ chiến giáp mang theo ánh sáng lấp lánh ánh sao,ngồi trên lưng một con sói màu trắng như tuyết, bước chân nó đi đến đâu liền đóng băng đến đó, mang theo hung lệ và băng hàn lạnh lẽo đến tận xương tuỷ!
“ Ngươi là kẻ nào, sao giám ngăn cản chuyện của tam huynh đệ ta ”
- Mà người ngồi trên lưng sói kia, hắn đưa tay ra kéo ra lớp áo choàng,dưới đầu khôi giáp kia, hai hốc mắt của hắn dưới đầu khoo bốc cháy lên hai ngọn lửa vô cùng tức giận cùng sát cơ, khí tức cùng lãnh ý của hắn, như ma quỷ dưới dịa ngục đồi mồ mà lên, hắn cũng không đáp lại lời kia của hai huynh đệ, mà thoắt ẩn một cái hắn đã xuất hiện trong cái hố băng nhược thủy nằm, hắn dùng chất giọng có chút run rẩy, cố gắng áp chế sát khí, tạo ra sự ôn nhu nhất!
“ Nàng không sao chứ ”
- Hắn nhẹ nhàng ôm nữ nhân thân hình máu thịt lẫn lộn, hơi thở yếu ớt vào lòng, không ngừng rót xuống lực lượng bản thân vào người nàng, nàng lúc này có phần thanh tỉnh, thấy hắn ôm nàng cùng khi tức quen thuộc, vô cùng ấm áp dễ chịu, nàng không tự chủ được, mà không kìm hai mắt không ngừng chảy xuống lệ châu vui mừng, nàng run run bàn tay nắm lấy bàn tay được bao phủ bởi khôi giáp kia của hắn, mở miệng ra muốn nói gì đó, thì hắn đã mở miệng nói trước!
“ Chờ ta một chút nàng không phải nói gì cả,để ta thay nàng đòi lại công đạo ”
“ Ân ” từ miệng nàng phát ra thanh âm yếu ớt không thể nghe ra tiếng, chỉ có hắn là cảm nhận được mà thôi, hắn dùng tinh thần lực thông tri tiểu bạch dùng thiên phú bản thân, giúp băng nhược thủy chữa thương, hắn đứng lên nhìn tam huynh đệ, giọng lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm không tan!
“ Các ngươi muốn hỏi ta là ai à!! Để tao giới thiệu...ta chính là cơn ác mộng của các ngươi ”
- Khi hắn cho tinh thần lực tiến vào, hắn phát hiện ra bên trong giới chỉ, đó là một không gian rộng lớn bằng một tòa thành mấy ngàn dặm, mặc dù hắn là chủ của Hắc Phong Trấn, cướp đoạt không ít thế lực lớn nhỏ, ngay cả Phong Tuyết Ngân Thành bảo khố hắn cũng từng lướt qua,nhưng so với cái giới chỉ hắn đang xem này cũng chỉ là đom đóm so với ánh trăng mà thôi, hắn lại dùng tinh thần lực được bao phủ bởi khí tức phệ hồn đao liên tục xem xét một vài chiếc nhẫn mà hắn kinh hãi phát hiện ra,nhưng chiếc nhẫn này không phải trống không mà là chứa đầy bảo mà là đơn thuần từng cái giống như một cái kho chứa thuần một loài bảo,có cái chứa toàn binh khí, có cái chứa toàn dược liệu mấy vạn năm, có cái toàn là linh thạch tinh hoq đẳng cấp vô cùng cao, hắn mới chỉ xem được vài cái thôi mà đã thấy sợ, mà ngọn núi này có hơn mấy vạn chiếc nhẫn giới chỉ đều đồng dạng như thế, đều được cấm chế dày đặc bao phủ nếu xem hết thứ này, rồi kiểm kê hắn cũng không biết đến năm nào tháng nào mới xong a!
- Nghĩ như thế hắn cũng ném quyết định đi kiểm tra bảo vật trong những chiếc nhẫn này là thứ gì sang một bên, tiếp tục quan sát xung quanh, xem có cái gì có thể vơ vét được nữa hay không, lúc này tâm linh hắn vừa động, lại cảm thấy trong ngực mình, Hư Không Tinh Bàn của hắn rung lên, cũng là lúc hắn nghĩ tới hai chữ bảo vật thì thứ đó rung lên, lòng thầm nghĩ!
« Không phải nơi này có thứ gì hay ho chứ »
- Nghĩ thì nghĩ như thế thôi, nhưng mà hắn cũng không do dự mà lấy ra Hư Không Tinh Bàn, mà cây kim la bàn do Côn Ngô Kiếm hình thành, nay chỉ về một hướng, đó là một bức tường vô cùng bình thường, bình thường không cách nào bình thường hơn, hắn cũng là dùng thiên nhãn quét qua quét lại vài lần, thấy không có gì đặc biệt, nên mới không để ý bức tường này, nhưng mà hư không tinh bàn một mực chỉ về phía hắn, quả thật là có vấn đề a!
- Hắn tiến lại gần, đem bàn tay sờ sờ lên bức tường nhẵn nhụi kia, hắn cảm thấy vô cùng kì lạ, cảm giác bức tường này có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó... Giống như thiếu một tấm bản đồ, và bức tường này cũng không phải là để trang trí đơn giản như vậy, nghĩ đến đây hắn lại nhớ ra rằng, trước khi đến đây, hắn được bà ngoại ném cho một tấm bản đồ cũ kỹ,nghe bà nói rằng thứ này là của Băng Bộ đệ nhất chiến tướng, cũng là tổ tiên của Băng Nhược Thủy, trước khi đem bà phong ấn vào trong thời gian nguyên dịch khiến bà ngủ say đến thời gian nay, thì đã nhét vào lòng cho bà một quận bản đồ, bà nhiều năm tìm hiểu mà đến bây giờ, ngay cả bà cũng không biết đó là thứ gì, nên trước khi biết tin hắn sẽ đến đây, bà đã đưa nó cho hắn kêu hắn giữ lại lúc cần còn dùng đến!
- Nghĩ đến hắn liền làm, vung tay một cái hắn lấy ra một cái quyển trục bản đồ bằng da cũ kỹ,không biết làm từ thứ gì, ngay cả kẻ có ký ức truyền thừa vô cùng đáng sợ như hắn, hắn cũng nhìn không thấu, hắn vừa lấy ra thì quyển bản đồ mờ ảo ký tự kia chợt sáng lên, sau đó một lần có linh tính mà thoát khỏi tay hắn, mà không gió tự bay phần phật, mở ra cuối cùng biến lớn hoá thành một cái bản đồ vô cùng lớn, cũng che phủ toàn bộ bức tường vô cùng rộng lớn kia, mà càng xem A - Long hắn càng há to miệng, trợn mắt há miệng thật lớn!
- Đây là cái quỷ gì bản đồ "... Đây rõ ràng là một quyển trục điêu khắc hình ảnh của một con cự long chín đầu, hai mắt hung quang cực thịnh, như vô cùng linh trí mà nhìn chằm chằm vào hắn, trong đầu hắn vang lên thanh âm!
« Giao ra tín vật chúng mình thân phận,cùng máu huyết của bổn tộc,không phải người tộc ta liền rời đi, nếu ngươi công kích cùng dùng các thủ đoạn khác, bảo khố sẽ tự hủy »
- Mà nghe thấy những lời này A - Long cực kì câm lặng, suy nghĩ nát óc ra rằng!
« Mẹ chứ... Tín vật ta có cái rắm ấy »
- Nghĩ đến đây hắn tay đặt lên cằm suy nghĩ xem coi tín vật là thứ gì, không biết có phải thất lạc trong đám tài bảo vứt tùm lum trong chỗ này hay không, kêu hắn ngu người tại chỗ này tìm kiếm rồi thử hàng tá thứ để cầu may mắn gọi là tín vật kia, thì không tính cái con hàng kia đe dọa nổ tung là thật hay là giả, mà hắn một bên ngây người tìm trong hàng tỷ tỷ món đồ hắn thu được khi nãy, hắn thử được một phần nhỏ thì não của hắn cũng thực sự hư luôn, huống gì hắn có nhiều thời gian thế sao!
- Hắn đi vòng vòng, quan sát bức thạch điêu một phen,lòng thầm nghĩ!
“ Con mẹ nó chứ, sao cái gì cũng là rồng vậy kìa,bộ Cổ Hoàng Thần Triều tôn thờ rồng sao,ngay cả họ cũng lấy Long làm họ, còn bây giờ điêu khắc phù điêu chưa bảo tàng cũng là rồng vậy... Hắn quả thật có chút chán ngán rồi đây...”
- Lúc này hắn linh quang chợt động nhớ đến một câu người ở địa cầu hay nói rằng!
“ Rồng có nghịch lân, chạm vào ắt đại nộ ”
- Nghĩ đến đây, hai mắt hắn sáng lên, nhìn về phía bên ngực trái của bức phù điêu kia, hai mắt hắn nheo lại, hắn biết được rằng, nghịch lần là nằm ở chỗ tim của con rồng, mà hình như con hàng phù điêu này không có nghịch lân a, càng nghĩ hắn càng cảm thấy phi lý a, nhớ trong ký ức của hắn thì là con rồng nào cũng có như thế a, sao bức phù điêu này lại không có gì a, hắn lúc này ngẩn ra...sờ sờ lên cổ mình, lại nhớ tới mặt dây chuyền lúc trước hắn còn ở Phượng Gia, được mẹ nuôi tặng cho hắn, bảo hộ hắn nhưng mà bây giờ hắn sợ bại lộ thân phận,cũng lại sợi dây chuyền đó quá lấp lánh thu hút sự chú ý của người khác,nên từ lâu bị hắn đem giấu đi, cũng là khoảng thời gian hắn du hành từ hắc phong trấn,đến vùng cấm địa này, liền đi qua nơi cất giấu của hắn năm đó kia,mới thu lại sợi dây chuyền kia a, mà nhớ không lầm thì thứ kia là một mảnh vảy rồng a!
- Hắn lúc này há to miệng, lòng thầm kêu " chẳng lẽ nhân phẩm của lão tử đại phát,trùng hợp như thế này... Thì.. Thì quá chi không bình thường đi mà " nghĩ đến đây hắn lấy ra một chiếc hộp vô cùng cũ kĩ, cũng như vẫn còn một lớp bùn đất bám ở bên ngoài, khuôn mặt hắn có chút co giật, lòng tự hỏi đây có phải là tín vật, mà bức phù điêu kia nói hay không,nhưng ngay khi chiếc hộp vừa xuất hiện trên tay hắn, hắn cũng chưa kịp mở hộp ra, thì vật trong hộp đã phá không thoát ra ngoài, hoá thành một đạo lưu quang nhập vào trong bức phù điêu kia!
- Lần này A - Long trợn mắt thật rồi, chỉ cảm thấy lần này trên ngực trái của đầu cự long chín đầu kia đã có thêm một cái vảy ngược,che đi vị trí tim của nó, mà thanh âm kia một lần nữa lại vang lên trong không gian thức hải trong đầu hắn một lần nữa!
“ Giao ra tinh huyết, tiến hành tiếp nhận truyền thừa chi bảo ”
A - Long có chút im lặng không biết nói gì rồi, tinh huyết của Long Thị, thuộc Cổ Hoàng Thần Triều tộc nhân.... Hắn có cái rắm ấy, phải nói là bà ngoại của hắn, mới là tộc nhân của Cổ Hoàng Thần Triều, còn hắn là hậu duệ đời thứ ba, mà lại là bên ngoại nữa chứ, có đâu ta tinh huyết, mà huống hồ gì hắn có bốn năm loại huyết mạch lực lượng, ngay cả thân thể cũng cải biến thành thần hồn thể,ngay cả hắn có còn là con người hay không, hắn cũng không thế nào biết được nữa a, hắn quả thật có chút mơ hồ rồi đây!
A - Long tay vuốt cằm, âm thầm suy nghĩ ra đối sách thử một phen, cuối cùng hắn cắn răng bức ra tinh huyết của bản thân, tuy là một phần, một phần rất rất nhỏ, thậm chí là mơ hồ không thể thấy được một tia nhỏ như sợi tóc một tia màu đỏ tinh huyết, cũng là tia huyết mạch thuần chính nhất, không pha tạp giữa huyết mạch truyền thừa của hắn, được ẩn chứa rất sâu vô cùng sâu trong cốt tuỷ, mà một tia như sợi tóc tinh huyết này vừa xuất hiện, khiến cho chín cái đầu của con cự long kia phát sáng!
- Lấy cái đầu ở giữa làm trung tâm, mỗi bên bốn cái đầu ngay lập tức di chuyển, cuối cùng xếp theo một hình dạng kỳ lạ,mà lúc này bằng mắt thường có thể trông thấy khi bức phù điêu kia vào vị trí của mình, phù điêu kia nào còn có bộ dạng một con cự long kia chứ, mà lại hoá thành một cây đại thụ xanh mướt lá cây, mà hắn thì ở một bên cằm xém nữa rơi xuống dưới đất vì điều trước mặt, hắn rõ ràng là không trông đợi gì cả vào vụ này, hắn xem như là nhân phẩm có vấn đề đi, mang theo tâm tư 9 phần vui đùa, 1 phần là thử vận may, thắng là trời cho, thua là trò chơi,hắn không mở được, cùng lắm lần sau cấm địa này mở ra, đem theo bà ngoại đến đây tìm bảo, cũng xem như không chạy đi đâu thoát được hắn lấy hay bà hắn lấy cũng không thành vấn đề!
- Nhưng mà A - Long nào biết rằng, hắn đã đánh giá quá thấp trình độ cao siêu của người lập ra kho tàng này, đặc biệt là phí không ít tâm tư bố trí ra cục diện bây giờ, từ khi hắn mang theo quyển trục giống bản đồ kia, kích hoạt phù điêu trên tường kia, thì con rồng bằng phù điêu kia đã gần như hoàn toàn tiếp nhận hắn rồi, chỉ có điều là hắn không biết rằng, kẻ lạ mặt không có cách nào kích hoạt quyển trục kia,để quyển trục liên kết với bức tường kia, mà chỉ có hậu duệ dòng chính,còn sống và tự tay kích hoạt mới có thể mở ra mà thôi, mà kẻ không có huyết mạch lại dùng một số thủ đoạn cưỡng ép mở ra, thì sẽ bị bức phù điêu tưởng chừng vô hại kia lao đến, và giết chết kẻ xâm phạm!
- Mà A - Long cũng không biết, là bức phù điêu kia yêu cầu tín vật, cùng với tinh huyết, nhưng thực ra đó là một yêu cầu, bởi vì chiếc dây chuyền kia muốn dung hợp với phù điêu, thì phải nhận chủ mới có thể dung hợp, còn về máu huyết thì phải là chủ nhân thật sự của miếng dây chuyền kia mới có thể mở ra, mà hắn truyền tống đến được chỗ này cũng không phải là do may mắn, mà là do hắn đáp ứng đủ điều kiện mở ra kho tàng thực sự, mới có tư cách tiến vào chỗ này,bằng không Băng Nhược Thủy bây giờ phải ở bên cạnh hắn mới phải, mà cho dù hắn có cõng bà ngoại của hắn đến đây, hắn đáp ứng hai điều kiện kia, thì dùng tinh huyết bà ngoại hắn, cũng không cách nào mở ra bảo tàng,chỉ có thể nói rằng, con vua thì đi đến đâu cũng sẽ là vua thôi!
“ Cạch!!! Cạch!!! Cạch!!! ”
- Vô số tiếng cơ quan như được kích hoạt lần lượt vang lên bên tai hắn, tiếp theo là từng tiếng nền nhà rung chuyển, từng tiếng đá tảng chà xát với nhau, tạo ra thanh âm kỳ dị liên tục vang lên,khi hắn quay người lại, hắn thấy ngay phía sau lưng hắn, mở ra một lối đi thông đạo cùng các bậc cầu thang bằng đá, dẫn xuống một mật đạo vô cùng tối tăm, mà thấy thế A - Long cũng có chút im lặng không biết nói gì rồi, chỉ có thể nói là " chuyện này quá khó tin đi " hắn vừa quay người đi, thì bức phù điêu từ một đầu cự long thành hình một cái cây, cuối cùng là toàn bộ bức phù điêu kia chấn chỉnh tróc ra, biến hoá thu nhỏ lại thành một chiếc áo choàng màu đen trên cổ hắn xuất hiện một cái mặt dây chuyền,trên đó ẩn hiện là hình một cái cây kì lạ, sau đó bao phủ toàn thân lẫn dung mạo của hắn, từ đầu đến chân không để lộ ra chút sơ hở nào!
A - Long lần này cũng câm nín thật rồi, hắn bình thường tuy không nói ra, nhưng cũng ẩn chứa trong người sự kiêu ngạo, kiêu ngạo của kẻ tính kế toàn thiên hạ,cùng với ký ức truyền thừa vô song, ngay cả công pháp cùng kiến thức, chỉ cần giết ngươi sưu hồn liền có được kiến thức cùng kinh nghiệm của kẻ đó, nhưng mà những việc xảy ra hôm nay xảy ra quả thật, chính là điều hắn không thể nào kiểm soát được, cái này quả thật quá vô cùng rung động rồi,hắn cũng không hiểu sao mình lại truyền tống đến nơi này, mà theo hắn cảm nhận thì Băng Nhược Thủy đang ở trên mặt đất cách hắn vài dặm là cùng,quả thật là hắn không biết nói sao!
- Mà lúc này hắn cũng không cởi cái áo choàng kia ra, chỉ là hắn cho rằng chiếc áo choàng này phủ lên người hắn, chắc hẳn là phải có nguyên nhân gì đó, nhưng khi hắn xuống từng bước cầu thang đá, đầu của hắn càng lúc càng to ra, cuối cùng sạm mặt lại, bởi vì ở dưới này ngoại trừ bóng tối ra thì chẳng có cái gì khác cả, mà phủ cái áo choàng này lên người, thì giống như hắn đang sử dụng một cái ống kính nhìn đêm có thể nhìn xuyên qua đêm tối, còn những thứ khác thì chẳng có, điều này làm hắn quả thật vô cùng không biết nói gì luôn,như thế hắn cũng không cởi ra mà tiếp tục đi xuống,nhưng hắn nào biết rằng áo choàng hắn đang dùng, đó là thứ bảo mệnh vô cùng quý giá, giúp người ta phá tan và đi xuyên qua cấm chế, chỉ duy nhất hắn là kẻ ngoại lệ,không bị cấm chế công kích,chính là bởi vì hắn quá tham lam, xung quanh bốn vách tường, cùng với nền nhà bằng ngọc cũng bị hắn lột đi, nên kéo theo hậu quả là cấm chế căn phòng bí mật kia liền tiêu tan, mà cho dù những bậc thầy thiên tài năm đó tạo ra mật thất này, biết cấm chế của mình bố trí tầng tầng lớp lớp của họ, bị phá huỷ như thế này, thì họ sẽ đấm ngực, dậm chân uất ức mà chết a!
- Mà khi hắn nào biết mình là mèo mù vớ được cá rán,mà tiếp tục đi xuống cuối cùng của cái cầu thang đá,đi khoảng 15 phút, hắn nhìn thấy đó là một chiếc bàn đá, bên ngoài bao phủ tầng tầng cấm chế,bên trong nó cất giữ thứ gì đó,hắn một lần nữa một câu không nói, tê ra phệ hồn đao một chém kích hoạt thiên phú phá cấm chế,một đao liền đem cái cấm chế kia vỡ nát không còn, mà khi cấm chế bị hủy đi, xuất hiện trước mặt hắn chính là một món đồ vật,đó không phải cái gì trân quý mà là một con rết màu vàng dài khoảng hai mét, bề ngang cũng là không nhỏ so với bắp chân của người trưởng thành cũng không khác là mấy!
- Mà thứ kia đang nằm yên lặng trên giá,đây rõ ràng là vật vô cùng trân quý, mà thấy con rết không đầu màu vàng này cùng với bộ chân đếm không xuể của nó từng cái chân đốt của nó sắc bén tạo nên hàn quang lạnh thấu xương, hắn quả thật chỉ có thể câm nín, nếu người bình thường liền cho rằng đây là một con rết, sau khi chết để lại thân thể, còn trong kiến thức của hắn, đây nào là một cái gì con rết, mà là một cái cột sống lưng của một con dị ma, mà theo cái cột sống này thì trước khi bị người lấy ra, thì tu vi của dị ma này cũng là nhân vật lấy hàng số má, thứ này chẳng có tác dụng gì, ngoài việc để người luyện hoá vào trong thân thể,giúp thay đổi cốt cách bản thân mà thôi,một khi luyện hoá vào trong cơ thể,cũng là một lần biến đổi thân thể trở thành dị loại của chủng tộc kia,mà dị ma thì có vô số chủng tộc hình dáng đặc thù khác nhau, giống như chẳng ai đếm được dưới biển có bao nhiêu loài cá, hắn sau lưng có cốt dực thì đã rất kỳ dị rồi,tham lam quá không tốt mà nếu có thêm cái con rết này gia cường xương sống hắn, không biết sẽ thành dạng gì đây, thôi cứ lượm về để đó bất quá khi nào cần xài đến nó thì sao!
- Nghĩ đến đây hắn liền lấy ra một hộp ngọc, hư không chụp đến, đem cái xương sống lưng hình con rết kia dùng thiên phú của phệ hôn, đánh lên đó vô số ấn ký,sau khi mọi chuyện xong xuôi hắn mới đem khúc xương sống đó bỏ vào hộp ngọc, sau đó lại làm thêm tầng tầng lớp lớp cấm chế nữa chất chồng lên nhau sau đó mới thu vào không gian giới chỉ trên tay,mà hắn nào biết rằng ngay khi hắn vừa đánh lên ấn ký cùng cấm chế, liền khúc xương sống kia vốn là một vật chết, nay lại loạn động nhẹ một cái, giống như tỉnh lại, giống như vui mừng, cũng như u buồn cái gì đó, cuối cùng im lặng nằm trong hộp ngọc chờ đợi cái gì đó sẽ đến với nó, mà A - Long nắm giữ đoạn xương sống kia đây là phúc hay là hoạ,cũng chỉ sau này hắn mới biết mà thôi!
- Hắn nhìn đồng hồ trên tay, âm thầm cảm khái, hắn một lần thu bảo chính là ngây người hơn một ngày một đêm, hắn lắc đầu cười khổ tay một lần nữa tế ra phệ hồn đao, tay hắn truyền vào không gian lực lượng, lấy ấn ký trong người Băng Nhược Thủy làm điểm đến, một đao bổ ra đem không gian nơi này một lần chém ra mảnh lớn, hắn cũng không hề do dự mà kích hoạt mặc lên cổ thần chiến khải,trong chớp mắt lao vào mảnh vết nứt không gian kia, mà đi đến chỗ Băng Nhược Thủy, hắn quả thật đã khiến nàng chờ quá lâu, mà bắt nữ nhân của mình chờ đợi thì không đáng mặt nam nhân chút nào!
- Khi mà hắn xuất hiện, liền đập vào mắt hắn chính là một mảnh đất tăm tối, tràn ngập xương trắng, chạy dài mấy tỉ dặm không thấy đâu là điểm cuối, khắp nơi đều là xương cùng mồ mả,đều mọc lên san sát như rừng, theo như trong tàng bảo khố nơi này, trong vài quyển sách chép lại lịch sử,cũng may hắn chỉ dùng thiên nhãn trong lúc tìm kiếm lướt qua, liền có thể đọc thông hiểu thông tin trong đó, mà trong đó cũng có nhắc qua về nơi hắn đang đứng kia!
- Lịch sử tương truyền rằng, mấy chục triệu năm trước, ở đây đã xảy ra đại chiến giữa các chủng tộc, quân đội của mấy chủng tộc lớn đồng loạt công kích nơi này, mà nơi này khi đó được gọi là Tiên Vực, vì nó là một không gian đặc thù vô cùng giàu có tài nguyên, vì tranh dành tài nguyên cuối cùng quyết chiến tại nơi đây đang đứng đây, nơi này gọi là Táng Địa của những bi sĩ chiến tướng tử nạn cũng vì sau trận chiến ấy các mảnh đại lục bị phân tách nhau ra rất xa, các tộc đưa ra nghị ước không xâm phạm, mà một mảnh đất xanh tươi năm đó, khắp nơi tràn ngập thiên tài địa bảo,vì trận chiến kinh khủng đó mà màu sắc nơi này đều là màu đỏ sậm, vài trăm tỷ thậm chí rất nhiều người đã chết ở đây, đồi núi ở nơi này cũng đều là hài cốt chồng chất mà thành mà không thể có gì sống được!
- Mà về sau, tuy linh khí ở đây không tệ, cũng xuất hiện có rất nhiều linh thảo trân quý,nhưng mà người đến nơi này lại rất ít,bởi vì nơi này do nhiều năm xương cốt chất chồng, máu đã ngấm xuống tầng đất vô cùng sâu, cũng như âm khí sát khí cùng oán niệm không cam lòng quá nặng, cho dù là cường giả bậc cao, cũng vô pháp ngăn trở loại âm hàn sát khí hung lệ đáng sợ này, mà đại bộ phận người tới đây, cho dù là vận khí không tệ, có thể hái được một ít linh thảo cao cấp,cùng thu gom ít vũ khí pháp bảo vẫn còn tồn tại sau trận chiến, cuối cùng cũng sẽ bị âm khí thấm vào thân thể, trong khi đang tu luyện sẽ trở nên điên loạn mà chết!
Cho nên nơi này mặc dù chưa tính là khu vực cấm của nguy hiểm nhất của bí cảnh, nhưng những người tới đây lại là con số rất ít ỏi,A - Long hắn vừa xuất hiện, cũng phát hiện chỗ mình đứng là ở bên ngoài,táng địa kinh khủng kia, cũng cảm nhận được từng trận âm phong tập kích lên thân thể hắn ngay cả mặc Cổ Thần chiến khải cũng cảm thấy từng luồng âm hàn thấu xương, lúc hắn rùng mình một cái, thì đã biết được tình hình ở đây có gì đi không ổn, hắn sở dĩ tới nơi này vì Băng!
“ Băng Nhược Thủy ”
- Hắn kinh hãi phát hiện, mình đã ra lệnh để nữ nhân kia ở đó chờ hắn mấy một ngày một đêm... Hắn lúc này làm gì còn nghĩ nhiều, mang trên người áo choàng mà hắn lấy được ở trong bảo tàng...bên dưới chính là cổ thần chiến khải,theo hướng mà ấn ký hắn đặt trong thức hải của Băng Nhược Thủy mở tối đa độn tốc nhanh chóng phóng đi!
“ Keng...keng...keeng!!!! ”
- Hắn chưa kịp đến nơi, thì từ xa đã vang vọng vô số tiếng thanh âm của kim loại va chạm với nhau,cùng với đó chính là từng luồng giao động lực lượng vô cùng mãnh liệt, hắn điên cuồng chạy tới, mở rộng thiên nhãn xa mấy trăm dặm, bên tai hắn xuất hiện thanh âm vô cùng đê tiện của nam tử,cùng với hình ảnh một nữ nhân toàn người là vết thương tay cầm kiếm, bị ba nam nhân vây xung quanh đùa giỡn!
« Khặc khặc....cô nương xinh đẹp, ngươi dù sao cũng ở một mình, lại có trướng bồng có thể tránh được âm sát cùng lực lượng oán khí, hay là để chúng ta cùng vào nghỉ ngơi đêm nay, để trả công cho sự giúp đỡ của ngươi, để hôm nay hùng gia tam huynh đệ chúng ta đem ngươi dục tiên dục tử nhé »
« Đừng có mơ,phu quân của ta sắp đến đây rồi... Các ngươi mà loạn động còn không mau rời đi, chắc chắn phu quân của ta sẽ khiến toàn bộ các ngươi giết chết không có chỗ chôn »
« Ha Ha có ý tứ....có cá tính lắm ta thích loại nữ nhân có cá tính như ngươi, ta cũng mong chờ khi ngươi ở dưới thân ta rên rỉ,cũng mãnh liệt như bây giờ vậy »
« Muốn chết.... »
- Trong thức hải của hắn xuất hiện hình ảnh, một nữ nhân thân hình mỏng manh, quật cường như hàn mai trong tuyết, hai tay cầm một thanh katana mà điên cuồng công kích về phía ba nam nhân,xung quanh là vô số xác chết của ma thú có phần giống chó kia, mà ba nam nhân đang đùa giỡn vừa phòng thủ vây công nàng, một tên mở miệng trào phúng châm chọc!
« Ha Ha cô em còn dai sức thật đó, chỉ là huyền cấp sơ kỳ cũng có thể chống cự với tam huynh đệ hùng gia ta, sau kể cả khi cô đã chống lại một đàn ma thú mấy trăm con khi nãy huynh đệ ta dụ tới, cũng có thể đem hùng gia tam huynh đệ chúng ta là ba địa cấp trung kỳ liên thủ đánh ngang tay,quả nhiên là thiên tài đệ tử của gia tộc nào đó đi lạc, bất quá...ta không ngại làm con rể của gia tộc nàng đâu »
« Ha Ha tam đệ ngươi tham lam quá rồi đó... Không phải một mình ngươi,mà là cả ba chúng ta, cùng nhau hầu hạ nàng, đem hàng ngày khiến nàng một đại mỹ nữ thiên tài, rên rỉ hầu hạ dưới khố của tam huynh đệ ta »
« Mà nè nhị ca, không phải ả nói phu quân ả sắp đến nơi chim không thèm ị này sao....đệ thật sợ phu quân của ả quá đi.... Hay là chúng ta bắt phu quân của ả trói lại, sau đó cho hắn nhìn thấy cảnh chúng ta thay phiên lần lượt cưỡng gian ả trước mặt hắn nhỉ »
« Ha Ha... Ý này không tồi...nhưng trước hết bắt ả lại đã ta muốn nếm thử tư vị của ả rồi chờ phu quân của ả đến sau.... Cũng đã lâu rồi ta chưa từng chơi qua nữ nhân đẹp như thế này, mà đến một nơi như thế này một nữ ba nam, màn trời chiếu đất quả thật rất kích thích a »
« Giám xỉ nhục phu quân ta...giết không tha!!!»
- Thấy Băng Nhược Thủy lúc này truyền lực lượng vào thanh Nghịch Thủy Hàn Kiếm mà A Long đã tặng cho nàng, thanh kiếm trên tay nàng bắt đầu phát ra quang mang kỳ dị,cùng với hàn ý lạnh thấu xương từ thanh kiếm của nàng ta trên tay,mà tầm mắt cao thủ địa giai, cũng là vô cùng độc ác, bọn họ có thể nhận ra, nàng ta đang dần phục hồi lực lượng, cùng cảm nhận lực lượng đến từ tinh khí từ những xác chết ma thú xung quanh!
Lúc này cả ba tên bắt đầu cảm thấy có điều bất an đang tới, đó không phải từ nữ nhân này, mà là từ thanh vũ khí kiếm không phải kiếm, mà đao không ra đao được uấn cong một cách vô cùng tuyệt mỹ kia, thân kiếm sắc bén ánh lên từng đạo hàn quang chết chóc,dưới bầu trời tối tăm mù mịt này, bọn hắn có thể nhìn thấy thanh kiếm trên tay băng nhược thủy!
- Mà lúc này trong đầu Băng Nhược Thủy lại nổi lên tinh thần liên kết với thanh kiếm trên tay nàng, mà trong đầu nàng lại xuất hiện các dòng thuộc tính của món vũ khí trên tay nàng này!
- Thủy - Băng thuộc tính + 60% « Kích Hoạt »
- Kháng Hoả: 50 % « Chưa Kích Hoạt »
- Phệ Huyết + 30 % « Kích Hoạt »
- Sát Thương + 30 % « Kích Hoạt »
- Nhanh Nhẹn + 30 % « Kích Hoạt »
- Phá Thiết + 70% « Kích Hoạt »
- Ẩn nấp + 41 % « Kích Hoạt »
- Khôi Phục + 50 % « Kích Hoạt »
- Băng Độc + 22 % « Kích Hoạt »
- Thiêu Đốt + 5% « Kích Hoạt »
- Phệ Hồn + 40 % « Chưa Kích Hoạt »
- Phá Cấm + 40 % « Chưa Kích Hoạt »
- Thôn Phệ Thuộc Tính + 40% « Kích Hoạt »
« Chưa Kích Hoạt »
« Chưa Kích Hoạt »
« Chưa Kích Hoạt »
« Chưa Kích Hoạt »
- Mà cảm thấy trong đầu những dòng tin tức này hiện ra, cùng với vô số dòng thuộc tính chưa kích hoạt nữa, Băng Nhược Thủy hai mắt sáng lên,lòng lúc nãy trong lòng tuyệt vọng sợ rằng hôm nay sẽ bị điếm ô trong tay đám người này, nếu mà như vậy thật thì nàng cũng chỉ tự vẫn để tránh mình bị vấy bẩn mà thôi, còn về phu quân nàng sắp tới, hoàn toàn là nói dối, nàng chỉ là lặng lẽ ở đây chờ đợi thiếu gia mình tìm tới, bởi vì người có lệnh là nàng phải ở lại chỗ này chờ thiếu gia, vậy thì nàng sẽ chờ, nàng cũng không biết là vì sao nàng tín nhiệm nam nhân kia sẽ đến cứu nàng nhiều đến như vậy, chắc là hắn là nam nhân đầu tiền của nàng, cũng có thể là lý do khác mà ngay cả nàng cũng không hề biết!
“ Bắt lấy nàng ta ”
- Một trong tam hùng huynh đệ, là một cái ngay phía sau Băng Nhược Thủy, tế ra một thanh trường tiên ( Roi) như nhuyễn xà gia cường phong thuộc tính đánh ra " Vút " một tiếng, một thanh âm xé gió truyền tới, vô cùng nhanh độc hiểm, muốn đem trường tiên kia quấn lấy cái cổ thon dài như ngọc của nàng, hòng khống chế nàng ta để sử dụng thủ đoạn ty bỉ của tam huynh đệ nhà này!
- Thanh trường tiên này không phải là thứ vật bình thường, mà là một kiện địa giai pháp bảo,ẩn ẩn bên trong đã tạo ra được khí linh có linh trí, một roi đánh ra từ sau gáy Băng Nhược Thủy từ trên cao đánh xuống khi gần đến đầu, liền vô cùng uyển chuyển đưa ngang ra sau tránh điểm yếu hại, mà trực tiếp muốn quấn chặt lấy cổ ngọc của nang! " Véo " một tiếng đồng tử của kẻ đánh lén kia chính là lão tam của huynh đệ hùng gia huynh đệ thoáng co rút lại, hắn nhìn thấy chiếc roi của mình quấn xuyên qua gáy của cô gái kia, lúc này Băng Nhược Thủy được tăng năng lực phụ trợ lên nhiều lần, nhanh nhẹn +30% tăng tốc độ di chuyển của nàng, cùng với phụ trợ 41 % che giấu khí tức với người đồng cảnh giới, tuy không thể che giấu hoàn toàn, nhưng mà trong lúc giao chiến ẩn nấp khí tức vài giây cũng là điều rất bình thường mà điều này, khiến tam huynh đệ trong lòng kêu lên!
« Là tàn ảnh sao... Điều này làm sao có thể » những mà một tiếng thét kinh hãi hơn của lão đại hắn vô cùng chói tai vang lên " Tam đệ.. Cẩn thận!!! " đi cùng với đó là thanh âm vô cùng chói tai vang lên " Keng " một tiếng một đạo hoả hoa do kim loại va chạm với nhau vang lên, lúc này hắn mới cảm nhận được sự lãnh ý từ thanh kiếm nào đó, muốn chém đứt cánh tay sử dụng trường tiên của gã...nhưng mà lại bị một thanh hắc côn chặn lại, cũng là vũ khí của lão nhị, đem một đao bổ xuống vô cùng sắc bén muốn chém đứt tau cầm trường tiên kia của gã,mà người xuất thủ là cô gái kia bị cản trở, đầu lão tam lúc này toát hết mồ hôi lạnh!
« Nữ nhân này có cổ quái »
- Lão tam vừa mở miệng thốt ra thanh âm,lời còn chưa dứt, một tia sáng liền lướt qua đến trực tiếp tấn công thẳng vào cổ họng của hắn, sát khí vô cùng đáng sợ, hắn tin rằng nếu hắn không né đạo ánh sáng này, nhất định sẽ là kết cục đầu một nơi thân một nẻo, cũng chỉ có thể né tránh mà thôi, nghĩ vậy liền làm, hắn nhanh chóng sử dụng lực lượng bản thân, gia cường lên hộ thân đấu khi,một mặt nghiêng đầu né tránh đạo ánh sáng kia, nhưng mà đạo tia sáng kia qua nhanh, bay qua bên cạnh gò má của hùng lão tam, sau đó phía sau truyền đến một tiếng “tách ”một tiếng, hắn nhảy ra xa,duỗi tay sờ,trên mặt mình tê rát đều là máu tươi, cảm giác thật đau làm hắn tỉnh lại, vẫn còn run nhè!
“ Lão tam tránh ra ”
- Một tiếng thét chói tai vang lên, đi cùng với đó chính là một thanh trường đao hung khí lăng thiên người xuất đao này, trực tiếp tới người đã xuất ra đạo bóng trắng kia, nhưng mà một kiếm bổ tới giống như dùng quyền đánh không khí, " Rầm " một tiếng, một vết đất cùng với không ít xương cốt bị đánh thành phấn vụn vì một nhát chém của gã, nhưng mà chưa hết lão đại lần này cả kinh,hắn cảm thấy một luồng sắc lạnh ánh kiếm, trực tiếp đâm thẳng đến mắt của gã,hắn lúc này sao còn do dự, lấy của đi thay người, liền đem thanh địa cấp pháp bảo trường đao của gã ngay lập tức ra đỡ một chiêu này!
“ Đinh đang...!!! ”
- Thanh âm chói tai vang lên, đi cùng với đó là hoa lửa tung toé,cùng với lực đâm vô cùng mãnh liệt khiến lão đại của tam hùng phải lùi về phía sau vài bước " ngươi muốn chết " thấy lão đại của mình bị một kiếm đâm lùi ra xa mấy trăm bước, cuối cùng bị một ngôi mộ to lớn chặn lại đường lùi, khoé miệng như trào ra từng tia máu tươi, lão nhị tay cầm hắc côn được làm từ hắc thiết vô cùng trân quý,tuy không phải là địa giai pháp bảo nhưng cũng là huyền giai đỉnh phong, hắn tràn ngập sát khí đập một côn xuống đầu của Băng Nhược Thủy, lúc này hắn nào còn dục vọng muốn cưỡi lên nàng nữa, mà biến nàng làm một cái đối thủ vô cùng mạnh, không giám khinh thường mà đánh xuống!
- Lúc này thiên phú phá thiết 70% cùng phá cấm 40 % trên thanh nghịch thuỷ hàn kiếm được phát huy ra tới tối đa " Phanh " một tiếng một kiếm của Băng Nhược Thủy từ dưới lên, trực tiếp chém thẳng lên đầu của cây hắc côn kia, lúc này thay vì nhìn thấy hoa lửa văng lên tung toé, lúc này một tiếng " Rằng rác " vang lên, trận văn gia cường thuộc tính trên cây côn kia bị thanh kiếm trên tay của băng nhược thủy kia phá nát " xoet" một tiếng thật vang, cảm giác ngọt như đậu hũ đây là cảm giác của hùng lão nhị bao giờ, cây hắc côn kia trực tiếp bị một kiếm của băng nhược thủy sử dụng thiên phú phá thiết chém đứt làm hai khúc, mà sát mang từ vết chém của nàng không giảm, trực tiếp tới mặt của lão nhị mà chém tới!
“ Đừng có mơ ”
- Lão tam tay cầm trường tiên thét lên một tiếng, không hề lưu tình,mà trực tiếp một roi đánh bên mạn sườn nàng " Rắc" một thanh âm xương vỡ vang lên, khuôn mặt băng nhược thủy tái nhợt xuất hiện thần sắc vô cùng đau đớn cùng thống khổ " Rầm " một tiếng nàng bị một roi không lưu tình kia đánh ngã lộn bay ra xa, cày sâu xuống đất trên đường nàng đi, không biết đã ghiền nát bao nhiêu xương khô nữa mà nói!
“ Á.... Mắt của ta ”
- Lúc này lão nhị hét thảm một tiếng tay ôm lây mặt, vô cùng thông khổ tê tâm liệt phế gào thét thanh âm, khiến cho lão đại đang muốn cầm trường đao to bản trên tay bổ thêm một nhát nữa về phía băng nhược thủy phải ngưng lại,mà lão đại từ xa có thể nhìn thấy, trước khi một roi của lão tam đem nữ nhân xinh đẹp kia đánh bay,ngăn cản nàng một chém bay đầu lão nhị,nhưng mà sát thương một kiếm của nàng kia, cũng khiến cho một bên khuôn mặt nàng bị một kiếm của nàng bị tổn thương,lúc này hắn làm gì còn tâm tư sống chết của Băng Nhược Thủy nữa chứ, hắn vừa cảnh giác băng nhược thủy cùng kêu lớn
“ Nhị đệ... ngươi không sao chứ ”
- Hai thanh âm kinh hãi tràn ngập quan tâm vang lên, lúc này lão tam ở gần lão nhị nhất chạy tới, lấy ra một viên cấp cao đan dược trị thương, mà nhanh chóng quan tâm mở miệng gấp gáp hỏi!
“ Nhị ca huynh không sao chứ ”
- Lão nhị giọng vô cùng đau đớn, một tay che ôm lấy một bên mặt không cách nào che giấu được thống khổ " tách tách " dưới khe hở từ bàn tay ôm mặt của lão nhị,chảy xuống không ít nước hôi thối, pha lẫn máu tươi, như một khối băng bị nung chảy, mà bốc lên khói xanh không ngừng từ bên mặt bốc lên " là băng độc " điều này làm sao có thể, lão đại cùng lão tam không thể nào tin được con mắt muốn lồi ra, không thể nào nữ nhân kia lại bôi băng độc lên trên vũ khí... Nhưng mà làm một điều nữa khiến hai người không tin không được!
“ Răng rắc... ” một thanh âm băng vỡ vang lên bên tai hai huynh đệ," Ahhhh!!! Mặt của ta...mắt của ta " cùng với đó là tiếng thét đau đớn của lão nhị càng minh chứng tốt nhất, không những một bên mặt,mà ngay cả bàn tay che đi bên mặt của lão nhị,cũng bị chất độc kia ăn mòn,chỉ còn xương trắng vô cùng doạ người, mà lão nhị bị như vậy là thiên phú băng độc +22% khả năng kích hoạt, cùng với phụ trợ 40% thôn phệ thuộc tính của đối thủ rồi dùng chính năng lượng của kẻ kịch mà kích hoạt băng độc, gây tổn thương vô cùng đáng sợ đối với sinh vật còn sống!
“ Lão nhị, khuôn mặt của đệ ”
- Lúc này lão nhị bàn tay ôm mặt kia chỉ còn là xương, cùng mở ra khuôn mặt chỉ còn lại là xương trắng của gã,tay gã cầm chính con mắt đã bị bởi chính băng độc của băng nhược thủy biến thành như thế, mắt cùng nửa bên khuôn mặt đã hoá thành nước độc, cùng với tiếng băng vỡ vang lên khi nãy,chính thức gần như đánh nát nửa bên khuôn mặt gã,cùng dùng axit đậm đặc nhất tưới trực tiếp lên xương gã,da thật cùng một bên xương mặt lão nhị gần như bị hủy diệt, một bên là khô lâu xương trắng, cùng với việc mắt gã bị hủy đi chỉ để lại hốc mắt đen sâu hoắm, cùng với đó chính là khói độc không ngừng bốc lên nghi ngút,chỉ hận không thể đem đầu gã đốt cháy, một bên là xương khô, một bên là khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên giữ tợn, cực kì đáng sợ oán độc mà nhìn chỗ Băng Nhược Thủy bị đánh lún xuống!
“ Con tiện nhân đáng chết... Ta phải đem ngươi đập nát thành ngàn vạn mảnh, ta mới có thể nguội được mối hận trong lòng ”
- Lão nhị của hùng gia tam huynh đệ, điên cuồng giọng rống lớn, tay cầm hai khúc hắc côn lúc nãy bị một kiếm của băng nhược thủy chém đứt, hắn sát ý cùng hận thú thâu thiên, tay cầm vũ khí đã bị hỏng của mình, chân không chậm mà độn tốc đến chỗ của băng nhược, nhưng hắn chưa độn tốc được bao xa, thì từ xa bay tới một đạo huyết quang mang theo sát khí lăng lệ bay đến!
“ Nhị ca cẩn thận ”
- Hai huynh đệ nhà họ hùng kinh hãi kêu lên những mà đã muộn, đạo huyết quang kia không vì lời nói của lão đại cùng lão tam mà dừng lại " Phốc " một tiếng máu văng tung toé,trước ngực lão nhị một thanh bán nguyệt chiến mâu một màu huyết hồng, đã trực tiếp cắm vào lồng ngực của lão nhị mà đâm xuyên qua đóng đinh lão nhị xuống đất, không hề dừng bước mà kéo lão nhị cày sâu thành luống dưới đất mấy trăm bước,lúc này từ trên một ngọn đồi nhỏ gần đó, dưới ánh trăng cùng với màn đêm bao trùm, một người mang trên người bộ chiến giáp mang theo ánh sáng lấp lánh ánh sao,ngồi trên lưng một con sói màu trắng như tuyết, bước chân nó đi đến đâu liền đóng băng đến đó, mang theo hung lệ và băng hàn lạnh lẽo đến tận xương tuỷ!
“ Ngươi là kẻ nào, sao giám ngăn cản chuyện của tam huynh đệ ta ”
- Mà người ngồi trên lưng sói kia, hắn đưa tay ra kéo ra lớp áo choàng,dưới đầu khôi giáp kia, hai hốc mắt của hắn dưới đầu khoo bốc cháy lên hai ngọn lửa vô cùng tức giận cùng sát cơ, khí tức cùng lãnh ý của hắn, như ma quỷ dưới dịa ngục đồi mồ mà lên, hắn cũng không đáp lại lời kia của hai huynh đệ, mà thoắt ẩn một cái hắn đã xuất hiện trong cái hố băng nhược thủy nằm, hắn dùng chất giọng có chút run rẩy, cố gắng áp chế sát khí, tạo ra sự ôn nhu nhất!
“ Nàng không sao chứ ”
- Hắn nhẹ nhàng ôm nữ nhân thân hình máu thịt lẫn lộn, hơi thở yếu ớt vào lòng, không ngừng rót xuống lực lượng bản thân vào người nàng, nàng lúc này có phần thanh tỉnh, thấy hắn ôm nàng cùng khi tức quen thuộc, vô cùng ấm áp dễ chịu, nàng không tự chủ được, mà không kìm hai mắt không ngừng chảy xuống lệ châu vui mừng, nàng run run bàn tay nắm lấy bàn tay được bao phủ bởi khôi giáp kia của hắn, mở miệng ra muốn nói gì đó, thì hắn đã mở miệng nói trước!
“ Chờ ta một chút nàng không phải nói gì cả,để ta thay nàng đòi lại công đạo ”
“ Ân ” từ miệng nàng phát ra thanh âm yếu ớt không thể nghe ra tiếng, chỉ có hắn là cảm nhận được mà thôi, hắn dùng tinh thần lực thông tri tiểu bạch dùng thiên phú bản thân, giúp băng nhược thủy chữa thương, hắn đứng lên nhìn tam huynh đệ, giọng lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm không tan!
“ Các ngươi muốn hỏi ta là ai à!! Để tao giới thiệu...ta chính là cơn ác mộng của các ngươi ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.