Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 1: Anh em

CoCo

28/07/2021

Từ trước đến nay tôi không nghĩ tới chính mình cũng sẽ ngoại tình.

Thật ra trước kia tôi rất bảo thủ. Hẹn hò với chồng được hai năm, mãi cho đến khi kết hôn thì mới phát sinh quan hệ.

Tôi lại luôn có suy nghĩ dù có thế nào cũng sẽ không ngoại tình. Đặc biệt là dù bây giờ có say rượu, người đàn ông tóc tai rối bù trước mặt tôi lại là anh em thân thiết của chồng tôi từ nhỏ đến lớn.

Tôi trao những thứ tốt đẹp nhất của tôi cho chồng, còn anh ta? Anh ta thì đang làm gì?

Không chỉ giấu tội vụng trộm bên ngoài với đàn em khoá dưới. Thỏ không bao giờ ăn cỏ gần hang, vậy mà ! Nếu tôi không cho anh ta đội mũ xanh thì thật sự tôi sẽ có cảm giác cực kỳ có lỗi với bản thân khi gìn giữ hơn hai mươi mấy năm qua.

Vậy cho nên anh ta ở ngoài vụng trộm với người phụ nữ khác thì tôi đây cũng sẽ câu dẫn anh em của anh ta. Xem như là gậy ông đập lưng ông.

Hiện tại Khưu Thiên Trường cũng đã uống say, hoàn toàn không nhận ra tôi.

Tôi thì lại thuần thục làm một cô em gái nhỏ mê hoặc lòng người. Anh ta nhẹ nhàng đưa tôi vào phòng khách sạn.

Tôi bị anh ta đè ở phía sau cửa, từ hơi ấm đến thân hình anh ta có chút nóng bỏng, mũi đều là hơi thở ướt và nóng của anh ta, mùi hương quanh quẩn khắp nơi.

Bề ngoài Khưu Thiên Trường là kiểu ăn chơi trác táng

điển hình, kỳ thật nội tâm lại cất giấu một phong cách tổng giám đốc bá đạo.



“Một người?” Giọng nói anh ta trầm thấp mê man, khàn khàn đến mê ly.

"Bây giờ không phải là hai rồi sao?” Tôi ngẩng đầu, đúng lúc đôi mắt anh ta buông xuống, một nụ cười cong cả khoé mắt, lông mi anh ta rất dài, dày và rậm như một cây quạt.

Bỗng nhiên có cảm giác cuộc gặp này cũng không tệ.

Anh ta hạ giọng rồi nở nụ cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi, sau đó là mũi, môi, cuối cùng tự do lướt trên xương quai xanh. Tê dại, không ngứa, ngược lại còn thực sự rất thoải mái, không phí khi trao anh ta danh hiệu chàng trai phong lưu nhất.

“Sai rồi, là một nửa".

“Nửa cái kia đâu?” Tuy rằng biết điều này không phải trọng điểm, nhưng mà... Nhưng não tôi sắp chết rồi, chỉ mong không phá vỡ cơn hứng thú của anh ta.

Nhưng thật ra anh ta lại không để ý, anh ta cúi mình xuống, bàn tay dày rộng đặt trên hai chân tôi, trong nháy mắt đã bế ngang tôi lên. Lúc này anh ta mới cười: “Nửa cái còn lại à? Mau nhìn trên người cô đi”.

“Cái gì?” Ngay từ đầu thật sự có chút không rõ nguyên do, đến khi tôi hiểu ra thì đã nghe được tiếng cười sang sảng của anh ta. Sau đó cả cơ thể tôi đã trên giường, nói thật, lúc ấy mặt tôi cực kỳ đỏ, tim đập nhanh hơn, không biết là bị ghẹo nên xấu hổ hay là cảm thấy ngại ngùng nữa.

Anh ta không vội vã bò lên người tôi để làm loạn, ngược lại anh ta cúi xuống và dùng mặt cọ xát tôi, đôi môi mỏng có như không chạm vào vành tai tôi, tôi hơi mẫn cảm nên rụt cổ lại.

Rõ ràng tôi còn nghe được tiếng cười của anh ta: “Không thoải mái hả?”.



"Tôi nói không thoải mái thì anh sẽ buông ra sao?” Tôi hỏi anh ta.

“Không đâu” Anh ta trả lời một cách thẳng thắn và chắc chắn.

Bỗng nhiên tôi thấy hơi phiền chán: “Vậy anh còn hỏi?”

Anh ta nâng mặt tôi lên, ngón tay miết nhẹ trên môi tôi, sau đó đi xuống theo cổ, đầu ngón tay đặt trên cúc áo sơ mi tôi và nhẹ nhàng mở hết ra, tất cả lọt vào trong mắt anh ta.

Động tác anh ta cứng lại, hơi thở như thô bạo hơn nhiều, bờ ngực rắn chắc phập phồng đến rõ ràng, tôi có hơi sợ áo sơ mi của anh ta sẽ rách toạc ra mất.

“Bởi vì tôi tôn trọng cảm nhận của cô? Anh ta nói câu này thật tùy ý.

Tôi có hơi cứng họng, tôn trọng cảm nhận của tôi? Vậy anh ta sẽ buông tôi ra thật sao? Đối với sự khinh thường của tôi, dường như anh ta không để bụng: “Thoải mái hay không là cảm nhận nhưng không buông ra là quyết định”

“Cho nên?” Hết cách lý giải logic người này, nếu không phải đã quen biết anh ta từ lâu có khi tôi còn nghĩ anh ta bị bệnh tâm thần.

Lúc này anh ta đã cởi hết các trên áo mình. Vòng ngực rắn chắc trần trụi đến không ngờ, thế nhưng còn có cơ bụng, đếm sơ qua thì có tận tám múi, mỗi múi không to cũng không nhỏ lắm.

Tuy rằng làn da anh ta rất trắng, nhưng lại cảm giác rất thô bạo, hơi thở tôi bỗng nhiên bắt đầu dồn dập hơn.

“Cho nên tôi sẽ xem cô thoải mái hay không, sau đó sẽ tiếp tục công thành đoạt đất”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Vân, Em Là Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook