Chương 94: Cô Thực Sự Mong Tôi Làm Như Vậy Sao
CoCo
06/10/2021
Vừa tiến vào ngôi biệt thự, nghe thấy đằng sau có tiếng còi xe, Tiêu Lạc Thiên quay đầu lại nhìn, tôi không thể không dừng lại. Chúng tôi đang đóng vai một đôi vợ chồng ân ái, cho dù cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nhưng vì câu nói của bà nội, người nhà họ Triệu có ở đây thì tôi phải diễn cho xong màn kịch này với Tiêu Lạc Thiên.
Anh ta cũng rất nhập vai, khoác tay tôi còn dùng lực để kéo, đến nỗi anh ta dừng lại thì tôi cũng phải dừng lại để đợi. Chiếc xe rất quen, là của nhà họ Đường, bố và Hạ Nghiên Hồng khoác tay nhau bước xuống, tiếp đó là Đường Thanh Thanh, một nhà ba người trông rất hạnh phúc.
Người bước ra từ chiếc xe sau chính là Đường Văn Kỳ và Nhan Như Ngọc, mà tay Nhan Như Ngọc lại đang khoác tay một người đàn ông, đó hiển nhiên là người cùng tham dự bữa tiệc với cô ta. Nhưng tôi hơi bất ngờ, bởi vì người đàn ông đó là Tống Văn Thanh, em trai của Tống Văn Kiệt.
Có điều tôi nghe nói Tống Văn Thanh cũng học vẽ, bọn họ học cùng một trường đại học ở nước ngoài, quen nhau cũng chẳng có gì kỳ lạ, chẳng trách trước đây khi Nhan Như Ngọc bị gây khó dễ, anh ta ra mặt nói chuyện đỡ. Cô ta không có tài năng gì khác nhưng người đứng sau giúp đỡ lại rất nhiều, đến hai anh em nhà họ Tống cũng phục tùng cô ta.
Tôi cảm nhận được bàn tay mà Tiêu Lạc Thiên đang nắm tay tôi bỗng dùng sức, nắm rất đau. Tôi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của anh ta, quả nhiên anh ta rất khó chịu khi thấy Nhan Như Ngọc khoác tay người đàn ông khác, đã vào trạng thái ghen, anh ta hoàn toàn quên mất mình đang khoác tay người vợ cưới hỏi đàng hoàng. "Hay anh qua đó, cướp người trong lòng tới đây." Tôi mở miệng đầy ác ý, khóe miệng nở nụ cười, vô cùng mỉa mai.
Tiêu Lạc Thiên trở lại như cũ, nhìn thẳng vào tôi, dường như đang vướng mắc điều gì, vẻ mặt anh ta rất kỳ lạ, ngừng một chút rồi nói: "Cô thực sự mong tôi làm như vậy sao?"
Tôi hơi bất ngờ, tôi để ý hay không quan trọng à? Trước giờ Tiêu Lạc Thiên đều không để tâm, tôi cười khẽ: "Thì ra anh vẫn để ý cảm nhận của tôi, cần tôi bày ra vẻ mặt được cưng chiều nhưng vừa mừng vừa lo không?"
Tôi cũng phối hợp mà cười, trong mắt lóe lên tia sáng, cố ý nói giọng làm nũng: "Anh Tiêu, chỉ cần trong tim anh vẫn còn vị trí của em, em đã mãn nguyện rồi."
Lời này thật buồn nôn, chỉ có trai đểu mới tin, cũng may Tiêu Lạc Thiên là trai đểu, mà anh ta cũng biết lời của tôi là nói kháy, cho nên anh ta xị mặt không qua đó mà xả giận lên cổ tay của tôi.
"Anh còn dùng lực thì đừng trách tôi không cho anh mặt mũi." Tôi chay mày không vui, bị nắm đau đấy được chưa?
Tiêu Lạc Thiên lại thả lỏng sức lực trên tay tôi nhưng không có ý định buông tay tôi ra. Anh ta đứng ở chỗ cũ đợi, đương nhiên là muốn cùng vào bữa tiệc với người nhà họ Đường. Đáng tiếc vận may của Nhan Như Ngọc hôm nay không tốt, bọn họ còn chưa đến cửa đã có một đám phóng viên không biết từ đâu ra, vây chặt lấy mấy người họ.
Có phóng viên mở đầu đã hỏi Nhan Như Ngọc: "Cô Nhan, theo như hai video được lưu truyền trên mạng, còn cả chuyện cô cam tâm làm tiểu tam trong tình yêu, cô có gì muốn nói không?"
"Cô Nhan, về việc chia rẽ gia đình người khác, cô đã từng áy náy chưa? Là một họa sĩ trường phái mới, cô có rất nhiều fans, nhưng bọn họ đều cảm thấy thất vọng về chuyện cô làm, có phải cô nên giải thích một phen không?"
Nhan Như Ngọc bị đám phóng viên vây lấy, đương nhiên có chút sững sờ, chỉ nhìn bọn họ bằng vẻ mặt vô tội, sắc mặt rất buồn, ra vẻ bị hỏi tới mức đau lòng, cô ta chớp mắt, đáy mắt còn đọng chút nước mắt.
"Chuyện này... tôi có thể không nói không? Tôi và anh Thiên, chúng tôi... chúng tôi..." Cô ta còn chưa nói xong thì đã khóc rồi, đó gọi là "Lê hoa đái vũ", thật ra tôi rất tò mò rốt cuộc Nhan Như Ngọc làm như vậy kiểu gì, khi khóc lại đẹp như vậy, không trang điểm không chảy nước mũi cũng thôi đi, còn có thể dùng góc mặt đẹp nhất, khóc mà như đang kể, mỏng manh yếu đuối, khiến người khác phải tiếc thương.
Nhưng phóng viên không bị trúng chiêu này, họ vẫn hùng hổ như cũ muốn Nhan Như Ngọc giải thích, tôi nhìn mà tâm trạng rất vui, cuối cùng tiện nhân cũng có ngày này, Nhan Như Ngọc cô ta còn tưởng rằng khóc lóc một chút thì sẽ chinh phục được tất cả mọi người.
"Chúng ta qua đó, cô nói với phóng viên, cô ấy là em họ của chúng ta, để truyền thông đừng đồn bậy bạ nữa." Tiêu Lạc Thiên cuối cùng cũng không đứng nhìn nổi nữa, anh ta kéo tay tôi muốn tới đó, tôi nào có đồng ý.
Anh ta cũng rất nhập vai, khoác tay tôi còn dùng lực để kéo, đến nỗi anh ta dừng lại thì tôi cũng phải dừng lại để đợi. Chiếc xe rất quen, là của nhà họ Đường, bố và Hạ Nghiên Hồng khoác tay nhau bước xuống, tiếp đó là Đường Thanh Thanh, một nhà ba người trông rất hạnh phúc.
Người bước ra từ chiếc xe sau chính là Đường Văn Kỳ và Nhan Như Ngọc, mà tay Nhan Như Ngọc lại đang khoác tay một người đàn ông, đó hiển nhiên là người cùng tham dự bữa tiệc với cô ta. Nhưng tôi hơi bất ngờ, bởi vì người đàn ông đó là Tống Văn Thanh, em trai của Tống Văn Kiệt.
Có điều tôi nghe nói Tống Văn Thanh cũng học vẽ, bọn họ học cùng một trường đại học ở nước ngoài, quen nhau cũng chẳng có gì kỳ lạ, chẳng trách trước đây khi Nhan Như Ngọc bị gây khó dễ, anh ta ra mặt nói chuyện đỡ. Cô ta không có tài năng gì khác nhưng người đứng sau giúp đỡ lại rất nhiều, đến hai anh em nhà họ Tống cũng phục tùng cô ta.
Tôi cảm nhận được bàn tay mà Tiêu Lạc Thiên đang nắm tay tôi bỗng dùng sức, nắm rất đau. Tôi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của anh ta, quả nhiên anh ta rất khó chịu khi thấy Nhan Như Ngọc khoác tay người đàn ông khác, đã vào trạng thái ghen, anh ta hoàn toàn quên mất mình đang khoác tay người vợ cưới hỏi đàng hoàng. "Hay anh qua đó, cướp người trong lòng tới đây." Tôi mở miệng đầy ác ý, khóe miệng nở nụ cười, vô cùng mỉa mai.
Tiêu Lạc Thiên trở lại như cũ, nhìn thẳng vào tôi, dường như đang vướng mắc điều gì, vẻ mặt anh ta rất kỳ lạ, ngừng một chút rồi nói: "Cô thực sự mong tôi làm như vậy sao?"
Tôi hơi bất ngờ, tôi để ý hay không quan trọng à? Trước giờ Tiêu Lạc Thiên đều không để tâm, tôi cười khẽ: "Thì ra anh vẫn để ý cảm nhận của tôi, cần tôi bày ra vẻ mặt được cưng chiều nhưng vừa mừng vừa lo không?"
Tôi cũng phối hợp mà cười, trong mắt lóe lên tia sáng, cố ý nói giọng làm nũng: "Anh Tiêu, chỉ cần trong tim anh vẫn còn vị trí của em, em đã mãn nguyện rồi."
Lời này thật buồn nôn, chỉ có trai đểu mới tin, cũng may Tiêu Lạc Thiên là trai đểu, mà anh ta cũng biết lời của tôi là nói kháy, cho nên anh ta xị mặt không qua đó mà xả giận lên cổ tay của tôi.
"Anh còn dùng lực thì đừng trách tôi không cho anh mặt mũi." Tôi chay mày không vui, bị nắm đau đấy được chưa?
Tiêu Lạc Thiên lại thả lỏng sức lực trên tay tôi nhưng không có ý định buông tay tôi ra. Anh ta đứng ở chỗ cũ đợi, đương nhiên là muốn cùng vào bữa tiệc với người nhà họ Đường. Đáng tiếc vận may của Nhan Như Ngọc hôm nay không tốt, bọn họ còn chưa đến cửa đã có một đám phóng viên không biết từ đâu ra, vây chặt lấy mấy người họ.
Có phóng viên mở đầu đã hỏi Nhan Như Ngọc: "Cô Nhan, theo như hai video được lưu truyền trên mạng, còn cả chuyện cô cam tâm làm tiểu tam trong tình yêu, cô có gì muốn nói không?"
"Cô Nhan, về việc chia rẽ gia đình người khác, cô đã từng áy náy chưa? Là một họa sĩ trường phái mới, cô có rất nhiều fans, nhưng bọn họ đều cảm thấy thất vọng về chuyện cô làm, có phải cô nên giải thích một phen không?"
Nhan Như Ngọc bị đám phóng viên vây lấy, đương nhiên có chút sững sờ, chỉ nhìn bọn họ bằng vẻ mặt vô tội, sắc mặt rất buồn, ra vẻ bị hỏi tới mức đau lòng, cô ta chớp mắt, đáy mắt còn đọng chút nước mắt.
"Chuyện này... tôi có thể không nói không? Tôi và anh Thiên, chúng tôi... chúng tôi..." Cô ta còn chưa nói xong thì đã khóc rồi, đó gọi là "Lê hoa đái vũ", thật ra tôi rất tò mò rốt cuộc Nhan Như Ngọc làm như vậy kiểu gì, khi khóc lại đẹp như vậy, không trang điểm không chảy nước mũi cũng thôi đi, còn có thể dùng góc mặt đẹp nhất, khóc mà như đang kể, mỏng manh yếu đuối, khiến người khác phải tiếc thương.
Nhưng phóng viên không bị trúng chiêu này, họ vẫn hùng hổ như cũ muốn Nhan Như Ngọc giải thích, tôi nhìn mà tâm trạng rất vui, cuối cùng tiện nhân cũng có ngày này, Nhan Như Ngọc cô ta còn tưởng rằng khóc lóc một chút thì sẽ chinh phục được tất cả mọi người.
"Chúng ta qua đó, cô nói với phóng viên, cô ấy là em họ của chúng ta, để truyền thông đừng đồn bậy bạ nữa." Tiêu Lạc Thiên cuối cùng cũng không đứng nhìn nổi nữa, anh ta kéo tay tôi muốn tới đó, tôi nào có đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.