Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 8: Mẹ chồng đến nhà

CoCo

28/07/2021

Tôi còn đang nghi ngờ thì trong nháy mắt đột nhiên tôi cảm nhận thấy một tấm thảm lông mềm xốp phủ lên người, sau đó trên mặt lan toả một cảm xúc mềm mại, anh ấy đang hôn tôi.

Sau đó trong phòng khách truyền đến vài tiếng kêu “Lách cách!”, anh ấy đang dọn dẹp chiến trường vừa rồi của chúng tôi, nhận ra điều này, lòng tôi run lên một chút, một cảm giác kỳ quái dâng trào.

Cuối cùng anh ấy còn ôm tôi vào phòng đặt lên giường, đắp chăn cho tôi, trước khi đi còn chơi xấu đặt một ly nước vào khoảng trống bên cạnh giường, thật đúng là... Một người tốt.

Tôi thật sự mệt rã rời, anh đi chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng tôi cảm giác được bên cạnh có người nằm xuống, tôi bừng tỉnh đồng thời ngửi được mùi rượu, xoay người lại thì thấy cả người Tiêu Lạc Thiên nồng nặc mùi rượu đang nằm trên giường.

Đây là không uống sữa, lại chạy đi mượn rượu giải sầu?

Tôi che mũi, trong lòng không nhịn được sinh ra một nỗi phiền chán nhưng vẫn đứng dậy xuống giường mở nước tắm cho anh ta rồi đỡ anh ta vào. Sau đó, tôi xuống tầng làm cho anh ta một bát canh giải rượu.

Trước đây tôi cũng thường xuyên làm mấy việc này, nghĩ rằng anh ta đi xã giao ở bên ngoài vất vả, còn đau lòng cho anh ta. Bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy thấy thật nực cười, người ta thà chết dưới hoa mẫu đơn còn hơn làm quý phong lưu,

vất vả chỗ nào chứ.

Uống canh giải rượu xong, bỗng Tiếu Lạc Thiên nhân lúc tôi không chú ý ấn tôi lên giường, một miệng đầy mùi rượu sấn tới.

Tiếu Lạc Thiên hôn lên, đôi chân tách ra ngồi trên người tôi, có ý đồ muốn mạnh mẽ chiếm đoạt. Chắc hẳn anh ta vẫn chưa tỉnh rượu, nhận nhầm đối tượng lên giường rồi.

Tôi nghiêng mặt né tránh, trước đây cũng không ít lần cuồng nhiệt với anh ta, sau khi biết anh ta ngoại tình bên ngoài... Tất cả đều biến thành sự chán ghét.

Anh ta vẫn không nhận ra sự kháng cự của tôi, miệng ngậm lấy vành tai tôi, tay mò vào trong vạt áo ngủ, còn mơ màng gọi: “Vợ ơi”



Khưu Thiên Trường cũng từng làm động tác này, nhưng đổi lại là Tiếu Lạc Thiên, tôi lại thấy ghê tởm.

Tôi nghi ngờ mình mắc bệnh rồi, trúng một loại độc gọi là Khưu Thiên Trường, lẽ nào một khi phụ nữ đã ăn nằm thì sẽ khắc ghi trong lòng chăng?

Tôi duỗi tay chống lên người anh ta: “Trễ lắm rồi, ngủ đi, ngày mai anh còn phải đến công ty

Nói xong không đợi anh ta đáp lời, tôi đã xoay người kéo chăn vứt lại cho anh ta một bóng lưng.

Anh ta cũng không nói gì, quay người chui vào ổ chăn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Tôi đang nghĩ, có phải anh ta ước gì tôi không thân mật với anh ta hay không.

Mấy ngày tiếp theo, như thường lệ, Tiêu Lạc Thiên vẫn đi đến đêm khuya mới về nhưng không uống say bí tỉ nữa, chỉ là anh ta vẫn không nhìn tôi lấy một cái.

Tôi đã sớm nguội lạnh với anh ta, chuẩn bị một chiêu lớn

để ly hôn với anh ta.

Ngược lại, Khưu Thiên Trường lại rất siêng năng chạy tới đây, trước mặt gọi chị dâu, sau lưng thì gọi yêu tinh, anh ấy cũng không sợ bị tinh thần phân liệt.

“Yêu tinh nhỏ, nhớ tôi không?” Anh ấy lại đến mà không báo trước.

Không đợi tôi kịp phản ứng, anh ấy đã dùng cánh tay rắn chắc kéo tôi vào trong lồng ngực.



Tôi quay đầu đánh giá anh ấy: “Có phải anh lén ăn trộm chìa khóa nhà tôi không?” Rõ ràng tôi đã khóa cửa.

Vẻ mặt anh ấy vô tội, giơ chìa khóa lên đung đưa trước mặt tôi: “Cần gì phải ăn trộm, đây vốn dĩ là của tôi mà”.

A!... Tôi quên mất, nửa năm trước ổ khóa trong nhà bị hỏng suốt hai ngày, Tiêu Lạc Thiên không thèm để tâm đến, cuối cùng là anh ấy đã tìm người đến thay.

Vậy chẳng phải từ nửa năm trước vị cậu chủ phong lưu này đã có chìa khóa cửa nhà tôi rồi sao? Anh ấy muốn làm gì?

“Đừng nói là nửa năm trước anh đã muốn ngủ với tôi rồi nha?” Tôi trêu anh ấy.

Lần này anh ấy không cười, nhìn tôi chăm chú, khuôn mặt nghiêm túc: “Em vốn là của tôi”.

Tôi... Bỗng có chút cảm động, chẳng qua cũng chỉ dừng lại ở việc cảm động thôi, hiện thực đã cho tôi hay, những lời đường mật của đàn ông chỉ có thể tin một nửa, Tiêu Lạc Thiên là ví dụ tốt nhất.

Tôi không nói gì, anh ấy đã tự cười trước giống như một tên ngốc: “Tôi đói bụng rồi, hôm nay chúng ta ăn gì?”

Tôi: "Thịt xào chua ngọt”

Anh ấy vừa nghe, sắc mặt thoáng ỉu xìu, dường như đang nhớ lại hương vị thịt xào chua ngọt chỉ có chua mà không có

ngọt kia, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Sau đó anh ấy cực kỳ ngoan ngoãn, tỏ vẻ đáng thương cọ mặt vào mặt tôi: “Chị ơi, chúng ta đổi món khác được không?”

Tôi cười thầm: “Làm sao? Tôi nấu không ngon à?”. Anh ấy nhướng mày, cố gắng thốt ra một câu: “Ngon”. Tôi thật sự cười rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Vân, Em Là Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook