Chương 57: Miễn cưỡng phải chụp mũ
CoCo
06/10/2021
"Bọn họ là thật tâm yêu nhau, đã yêu nhau mười năm rồi, nếu không phải chị xen ngang vào, bọn họ cũng sẽ không tách ra. Bây giờ, bọn họ thật vất vả mới có dũng khí để chuẩn bị qua lại với nhau, chẳng lẽ chị còn muốn chia rẽ bọn họ giống như hai năm trước sao?"
Đường Hoài Thương vừa khóc, vừa cầu xin, vẻ mặt của cô ta rất đáng thương.
Rõ ràng là tôi bị tát một cái mới là thảm nhất, nhưng thấy như vậy, giống như tôi mới là người phụ nữ độc ác kia vậy.
"Hóa ra đây mới là người thứ ba, vừa rồi tôi còn đồng tình với cô ta nữa chứ. Thật là không đáng."
"Sao có thể như vậy được? Người ta đã yêu nhau mười năm rồi, cô ta cứ muốn xen vào giữa người ta, làm hại bọn họ tách ra, người phụ nữ như vậy, bị đánh cũng đáng."
Đúng lúc Tang Huyền Trang đi toilet ra, thấy cả người Nhan Như Ngọc lộn xộn ngồi ở trên ghế, bà ta không nói hai lời xông tới vung hai cái tát ra với tôi: "Đường Vân, tôi biết ngay là cô không có lòng tốt gì mà. Như Ngọc làm gì chọc tới cô mà cô phải đối xử với con bé như vậy?"
Bên cạnh truyền đến tiếng bàn luận của những người này, giống như ở bữa tiệc lần trước vậy, rõ ràng không phải là lỗi của tôi, nhưng cuối cùng, ai cũng đều chỉ trích tôi. Tôi một thân một mình, không ai thèm để ý, tầm mắt của tôi vẫn chưa từng rời khỏi Tiêu Lạc Thiên.
Lúc anh ta nghe thấy những người đó nói tôi là kẻ thứ ba, thậm chí anh ta còn không có một chút ý định muốn phản bác giúp tôi chút nào.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tôi hỏi: "Tiêu Lạc Thiên, có phải anh cũng cho rằng tôi là kẻ thứ ba đã chặn mất con đường của anh và Nhan Như Ngọc hay không?" "Cô không nên cố tình gây sự như vậy, không nên làm thương tổn Nhan Như Ngọc." Giọng nói của Tiêu Lạc Thiên đầy lạnh lùng.
"Tôi cố tình gây sự sao? Tiêu Lạc Thiên, từ đầu tới đuôi anh chưa từng tin tưởng tôi cho dù chỉ là một chút thôi. Lúc anh ở sau lưng tôi mà dan díu với người khác, rốt cuộc anh có từng suy nghĩ thử xem sự thật rằng tôi mới là vợ của anh một chút không?"
Tôi không khóc, có lẽ là tôi đã thất vọng đến cực độ rồi, ngay cả khóc cũng không muốn khóc với Tiêu Lạc Thiên nữa.
“Không phải cô dan díu với Khưu Thiên Trường sao? Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi cũng sẽ không tin đâu."
"Aiz, hình như nghe thấy có người nhắc tên của tôi."
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, ngay sau đó, tôi bị Trương Hân kéo qua một bên, được hai người che chở ở sau người.
Trong lòng tôi lập tức bình tĩnh trở lại một cách thần kỳ, tôi vẫn có người che chở.
Hai tay Khưu Thiên Trường đút ở trong túi quần, anh ấy không chút để ý nhìn về phía tôi một cái, rồi lại nhìn Tiêu Lạc Thiên, anh ấy lạnh nhạt nói: "Aiz, Lạc Thiên, các người lại cãi nhau rồi. Cái người mà anh ôm trong lòng kia hình như là bạn gái cũ của anh đã chia tay từ hai năm trước rồi, như vậy không thích hợp đâu nhỉ? Chia tay rồi còn làm trò mờ ám."
"Khưu Thiên Trường, chuyện của chúng tôi cậu quản ít thôi. Chuyện giữa cậu và Đường Vân, đừng tưởng là áo tiên không thấy vết chỉ thì sẽ không có ai biết."
Hai mắt Tiêu Lạc Thiên co rút lại, hoàn toàn là vẻ mặt đang nhìn kẻ thù.
"Hả? Tôi và chị gái này, sở dĩ chúng tôi quen nhau cũng là do anh giới thiệu mà, mỗi lần tụ hội chị gái cũng đều là đi theo anh, anh nói như vậy chẳng lẽ bởi vì tôi và chị ấy quen nhau đúng lúc sao? Cái nồi này hơi nặng đó nha. Chẳng lẽ chính anh vượt qua giới hạn, lại còn phải đội cho mình cái nón xanh thì mới cam tâm hả? Như vậy không tốt, không tốt đâu."
Khưu Thiên Trường nói chuyện với vẻ nghiêm trang, còn gật gù đắc ý theo tiết tấu nữa.
Tôi nghe anh ấy nói như thế, thật đúng là hả giận.
Khưu Thiên Trường rất lợi hại, hai ba câu là đã đảo ngược lời bàn tán tôi là kẻ thứ ba rồi, còn làm cho Tiêu Lạc Thiên tức đến nói không ra lời.
Sao mà giống tôi, chỉ biết rống lớn, không có một chút sức chiến đấu nào cả.
"Cậu có bị sao không?" Trương Hân nhỏ giọng hỏi.
Tôi lắc đầu, trúng hai cái tát mà thôi, tôi đã quen rồi.
"Cậu… Khưu Thiên Trường."
Vẻ mặt của Tiêu Lạc Thiên đã sung huyết thành màu gan heo rồi. Dù sao thì anh ta đối với chuyện giữa tôi và Khưu Thiên Trường cũng đều là suy đoán, mà tôi thì thật sự nhìn thấy anh ta ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác.
"Anh em tốt, lần sau có chuyện gì thì về nhà giải quyết đi, người ở trong này nhìn thấy sẽ chê cười anh đó. Người đàn ông ức hiếp người vợ mình đi tìm người thứ ba, đều là tên khốn cả, hiểu không?"
Khưu Thiên Trường thừa dịp không ai chú ý nháy mắt ra hiệu cho tôi, tỏ vẻ anh ấy đang xả giận cho tôi, muốn tôi trở về thưởng cho anh ấy.
"Anh Khưu, anh đừng nói anh Tiêu như vậy, anh ấy và chị Ngọc đã yêu nhau mười năm rồi..."
"Đừng gọi tôi là anh Khưu, gọi cậu hai Khưu là được rồi. Chúng ta cũng không có thân." Khưu Thiên Trường như chém đinh chặt sắt mà cắt ngang lời nói của Đường Hoài Thương.
Đường Hoài Thương vừa khóc, vừa cầu xin, vẻ mặt của cô ta rất đáng thương.
Rõ ràng là tôi bị tát một cái mới là thảm nhất, nhưng thấy như vậy, giống như tôi mới là người phụ nữ độc ác kia vậy.
"Hóa ra đây mới là người thứ ba, vừa rồi tôi còn đồng tình với cô ta nữa chứ. Thật là không đáng."
"Sao có thể như vậy được? Người ta đã yêu nhau mười năm rồi, cô ta cứ muốn xen vào giữa người ta, làm hại bọn họ tách ra, người phụ nữ như vậy, bị đánh cũng đáng."
Đúng lúc Tang Huyền Trang đi toilet ra, thấy cả người Nhan Như Ngọc lộn xộn ngồi ở trên ghế, bà ta không nói hai lời xông tới vung hai cái tát ra với tôi: "Đường Vân, tôi biết ngay là cô không có lòng tốt gì mà. Như Ngọc làm gì chọc tới cô mà cô phải đối xử với con bé như vậy?"
Bên cạnh truyền đến tiếng bàn luận của những người này, giống như ở bữa tiệc lần trước vậy, rõ ràng không phải là lỗi của tôi, nhưng cuối cùng, ai cũng đều chỉ trích tôi. Tôi một thân một mình, không ai thèm để ý, tầm mắt của tôi vẫn chưa từng rời khỏi Tiêu Lạc Thiên.
Lúc anh ta nghe thấy những người đó nói tôi là kẻ thứ ba, thậm chí anh ta còn không có một chút ý định muốn phản bác giúp tôi chút nào.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tôi hỏi: "Tiêu Lạc Thiên, có phải anh cũng cho rằng tôi là kẻ thứ ba đã chặn mất con đường của anh và Nhan Như Ngọc hay không?" "Cô không nên cố tình gây sự như vậy, không nên làm thương tổn Nhan Như Ngọc." Giọng nói của Tiêu Lạc Thiên đầy lạnh lùng.
"Tôi cố tình gây sự sao? Tiêu Lạc Thiên, từ đầu tới đuôi anh chưa từng tin tưởng tôi cho dù chỉ là một chút thôi. Lúc anh ở sau lưng tôi mà dan díu với người khác, rốt cuộc anh có từng suy nghĩ thử xem sự thật rằng tôi mới là vợ của anh một chút không?"
Tôi không khóc, có lẽ là tôi đã thất vọng đến cực độ rồi, ngay cả khóc cũng không muốn khóc với Tiêu Lạc Thiên nữa.
“Không phải cô dan díu với Khưu Thiên Trường sao? Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, tôi cũng sẽ không tin đâu."
"Aiz, hình như nghe thấy có người nhắc tên của tôi."
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, ngay sau đó, tôi bị Trương Hân kéo qua một bên, được hai người che chở ở sau người.
Trong lòng tôi lập tức bình tĩnh trở lại một cách thần kỳ, tôi vẫn có người che chở.
Hai tay Khưu Thiên Trường đút ở trong túi quần, anh ấy không chút để ý nhìn về phía tôi một cái, rồi lại nhìn Tiêu Lạc Thiên, anh ấy lạnh nhạt nói: "Aiz, Lạc Thiên, các người lại cãi nhau rồi. Cái người mà anh ôm trong lòng kia hình như là bạn gái cũ của anh đã chia tay từ hai năm trước rồi, như vậy không thích hợp đâu nhỉ? Chia tay rồi còn làm trò mờ ám."
"Khưu Thiên Trường, chuyện của chúng tôi cậu quản ít thôi. Chuyện giữa cậu và Đường Vân, đừng tưởng là áo tiên không thấy vết chỉ thì sẽ không có ai biết."
Hai mắt Tiêu Lạc Thiên co rút lại, hoàn toàn là vẻ mặt đang nhìn kẻ thù.
"Hả? Tôi và chị gái này, sở dĩ chúng tôi quen nhau cũng là do anh giới thiệu mà, mỗi lần tụ hội chị gái cũng đều là đi theo anh, anh nói như vậy chẳng lẽ bởi vì tôi và chị ấy quen nhau đúng lúc sao? Cái nồi này hơi nặng đó nha. Chẳng lẽ chính anh vượt qua giới hạn, lại còn phải đội cho mình cái nón xanh thì mới cam tâm hả? Như vậy không tốt, không tốt đâu."
Khưu Thiên Trường nói chuyện với vẻ nghiêm trang, còn gật gù đắc ý theo tiết tấu nữa.
Tôi nghe anh ấy nói như thế, thật đúng là hả giận.
Khưu Thiên Trường rất lợi hại, hai ba câu là đã đảo ngược lời bàn tán tôi là kẻ thứ ba rồi, còn làm cho Tiêu Lạc Thiên tức đến nói không ra lời.
Sao mà giống tôi, chỉ biết rống lớn, không có một chút sức chiến đấu nào cả.
"Cậu có bị sao không?" Trương Hân nhỏ giọng hỏi.
Tôi lắc đầu, trúng hai cái tát mà thôi, tôi đã quen rồi.
"Cậu… Khưu Thiên Trường."
Vẻ mặt của Tiêu Lạc Thiên đã sung huyết thành màu gan heo rồi. Dù sao thì anh ta đối với chuyện giữa tôi và Khưu Thiên Trường cũng đều là suy đoán, mà tôi thì thật sự nhìn thấy anh ta ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác.
"Anh em tốt, lần sau có chuyện gì thì về nhà giải quyết đi, người ở trong này nhìn thấy sẽ chê cười anh đó. Người đàn ông ức hiếp người vợ mình đi tìm người thứ ba, đều là tên khốn cả, hiểu không?"
Khưu Thiên Trường thừa dịp không ai chú ý nháy mắt ra hiệu cho tôi, tỏ vẻ anh ấy đang xả giận cho tôi, muốn tôi trở về thưởng cho anh ấy.
"Anh Khưu, anh đừng nói anh Tiêu như vậy, anh ấy và chị Ngọc đã yêu nhau mười năm rồi..."
"Đừng gọi tôi là anh Khưu, gọi cậu hai Khưu là được rồi. Chúng ta cũng không có thân." Khưu Thiên Trường như chém đinh chặt sắt mà cắt ngang lời nói của Đường Hoài Thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.