Chương 45: Ngày mai là một ngày tốt lành
CoCo
06/10/2021
“Tôi sẽ đi lấy cho em!” Sau khi Khưu Thiên Trường rời đi, anh ấy đã nhanh chóng mang rượu cho tôi, hai chai rượu vang đỏ và hai chai vodka.
Tôi uống rất nhiều, tôi đã từng uống rất nhiều rượu để bàn chuyện làm ăn, đến nỗi uống hết nửa chai rượu đỏ, tôi vẫn tỉnh táo, tôi cầm bình rượu đỏ rót vào miệng một cách dứt khoát. Khưu Thiên Trường giật lấy chai rượu khi anh nhìn thấy vậy.
“Uống quá nhiều sẽ làm tổn thương cơ thể.” Anh ấy nhìn tôi thật sâu, trong mắt mang theo nỗi buồn mà tôi không thể hiểu được.
"Nhưng tôi muốn uống, Khưu Thiên Trường, anh có thể cho tôi uống được không? Tôi đã yêu thầm anh ấy mười năm và kết hôn với anh ấy hai năm. Tại sao trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một người phụ nữ qua đường? Mãi mãi không nhận được một tí tôn trọng nào, tôi đã làm gì sai chứ? "
Khưu Thiên Trường cuối cùng cũng trả lại rượu cho tôi, trong khi uống rượu, tôi kể cho anh ấy nghe về chuyện quá khứ của mình với Tiêu Lạc Thiên, chuyện mà tôi thầm yêu Tiêu Lạc Thiên, chuyện sau đó tôi bị Tiêu Lạc Thiên làm bẽ mặt rồi lại cho tôi một tia hy vọng.
Tiêu Lạc Thiên thật sự rất tàn nhẫn, nếu không yêu tôi thì đừng lấy tôi, nếu như không thích thì đừng cho tôi hi vọng hết lần này đến lần khác. Mỗi lần tôi tuyệt vọng và có ý định từ bỏ thì anh ta lại cho tôi hy vọng một lần nữa, cho đến khi sự ảo tưởng cuối cùng của tôi bị đập vỡ tan tành. “Đừng nhớ anh ta nữa, em có thể nhớ tôi!” Khưu Thiên Trường cầm ly rượu uống với tôi, tôi bật cười lớn khi nghe điều này, chẳng lẽ tôi không nghĩ đến gần đây Khưu Thiên Trường đối xử với tôi quá tốt. Tốt đến mức tôi muốn lún sâu vào.
Tôi đã vừa hát đi hát lại rằng ngày mai là một ngày tốt lành vừa lau nước mắt, nếu ngày mai thức dậy thực sự là một ngày tốt lành, thì thật tuyệt, "Khưu Thiên Trường, hát với tôi, nhanh lên, hát ngày mai là một ngày tốt lành. Tôi muốn nghe."
Khi tôi uống quá nhiều, tôi bắt đầu làm nũng. Tôi biết Khưu Thiên Trường sẽ không làm tổn thương tôi hoặc từ chối tôi, vì vậy tôi đã trở nên tự chủ. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi cũng có một người đàn ông có thể cho phép tôi làm nùng.
Giọng của Khưu Thiên Trường rất từ tính, có cảm giác khàn khàn, trầm bổng và quyến rũ khi hát, đặc biệt khi anh ấy nhìn tôi, khóe mắt của anh ấy thực sự giống như Bạch Mã hoàng tử bước ra từ kịch bản.
Tôi ngây người nhìn anh ấy, giống như bị mê hoặc vậy, từng chút từng chút hướng về phía anh ấy rồi vươn tay vuốt ve lông mày xinh đẹp, anh ấy cũng không có lùi lại mà hướng về phía trước, ôm tôi vào lòng.
Tôi ngồi trong lòng anh ấy, nghe anh ấy hát cho tôi nghe. Nghe một hồi, cũng không biết ai là người chủ động, và sau đó chúng tôi hôn môi nhau.
Nụ hôn của Khưu Thiên Trường rất nhẹ nhàng. Đầu tiên, nó chạm nhẹ vào môi tôi rồi cạ vào thăm dò. Sau khi tôi không đẩy ra, chiếc lưỡi được đưa ra và nó từ từ vẽ lên môi tôi, như thể nó sẽ khiến đường nét in vào trong tâm trí tôi, nụ hôn của anh với vị ngọt của rượu vang đỏ khiến tôi chìm đắm, hơi thở của cả hai quấn quýt với nhau, dưới tác dụng của rượu, tôi không kiềm chế được mà kéo cà vạt của anh.
Anh cạy môi tôi ra và nuốt lấy không khí trong miệng tôi từng chút một, liên tục quét từng ngóc ngách cho đến khi tôi không thở được thì mới buông môi ra và bắt đầu tấn công xương đòn cổ của tôi...
Đến khi tôi tỉnh táo lại thì tôi đã bị anh ấy đặt trên ghế sô pha rồi, thân hình nóng bỏng của anh ấy áp sát vào người tôi, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt của tôi, khi anh ấy chen vào giữa hai chân tôi, tôi nhất thời muốn lùi xuống..
Khưu Thiên Trường dường như đã phát hiện ra suy nghĩ của tôi, thực sự buông tôi ra, đem một bên chăn bông mỏng phủ lên người tôi. Cầm chăn bông, tôi thì thào nói: "Xin lỗi!"
Nếu tôi thực sự làm điều đó với anh ấy, thì những gì tôi nói với Tiêu Lạc Thiên sẽ trở thành một trò đùa. Bỏ qua những biến dạng tâm lí về việc trả thù, tôi vẫn sẽ không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Tôi muốn rời bỏ Tiêu Lạc Thiên, đường đường chính chính rời bỏ anh ta.
“Không cần nói xin lỗi, tôi hiểu em nghĩ gì.” Khưu Thiên Trường nhẹ nhàng vỗ về phía trên tóc tôi, an ủi nói: “Nghỉ ngơi thật tốt. Em mới xuất viện mấy ngày, cho nên không thích hợp để thức khuya để tập thể dục. "
Tôi ngước nhìn Khưu Thiên Trường, anh ấy thực sự là một người đàn ông rất chu đáo, anh ấy không chỉ quan tâm đến tâm trạng của tôi mà còn quan tâm đến cơ thể của tôi. Thấy tôi cứ nhìn anh ấy, Khưu Thiên Trường hỏi tôi: "Cái gì? Yêu tôi rồi sao?"
Tôi uống rất nhiều, tôi đã từng uống rất nhiều rượu để bàn chuyện làm ăn, đến nỗi uống hết nửa chai rượu đỏ, tôi vẫn tỉnh táo, tôi cầm bình rượu đỏ rót vào miệng một cách dứt khoát. Khưu Thiên Trường giật lấy chai rượu khi anh nhìn thấy vậy.
“Uống quá nhiều sẽ làm tổn thương cơ thể.” Anh ấy nhìn tôi thật sâu, trong mắt mang theo nỗi buồn mà tôi không thể hiểu được.
"Nhưng tôi muốn uống, Khưu Thiên Trường, anh có thể cho tôi uống được không? Tôi đã yêu thầm anh ấy mười năm và kết hôn với anh ấy hai năm. Tại sao trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một người phụ nữ qua đường? Mãi mãi không nhận được một tí tôn trọng nào, tôi đã làm gì sai chứ? "
Khưu Thiên Trường cuối cùng cũng trả lại rượu cho tôi, trong khi uống rượu, tôi kể cho anh ấy nghe về chuyện quá khứ của mình với Tiêu Lạc Thiên, chuyện mà tôi thầm yêu Tiêu Lạc Thiên, chuyện sau đó tôi bị Tiêu Lạc Thiên làm bẽ mặt rồi lại cho tôi một tia hy vọng.
Tiêu Lạc Thiên thật sự rất tàn nhẫn, nếu không yêu tôi thì đừng lấy tôi, nếu như không thích thì đừng cho tôi hi vọng hết lần này đến lần khác. Mỗi lần tôi tuyệt vọng và có ý định từ bỏ thì anh ta lại cho tôi hy vọng một lần nữa, cho đến khi sự ảo tưởng cuối cùng của tôi bị đập vỡ tan tành. “Đừng nhớ anh ta nữa, em có thể nhớ tôi!” Khưu Thiên Trường cầm ly rượu uống với tôi, tôi bật cười lớn khi nghe điều này, chẳng lẽ tôi không nghĩ đến gần đây Khưu Thiên Trường đối xử với tôi quá tốt. Tốt đến mức tôi muốn lún sâu vào.
Tôi đã vừa hát đi hát lại rằng ngày mai là một ngày tốt lành vừa lau nước mắt, nếu ngày mai thức dậy thực sự là một ngày tốt lành, thì thật tuyệt, "Khưu Thiên Trường, hát với tôi, nhanh lên, hát ngày mai là một ngày tốt lành. Tôi muốn nghe."
Khi tôi uống quá nhiều, tôi bắt đầu làm nũng. Tôi biết Khưu Thiên Trường sẽ không làm tổn thương tôi hoặc từ chối tôi, vì vậy tôi đã trở nên tự chủ. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi cũng có một người đàn ông có thể cho phép tôi làm nùng.
Giọng của Khưu Thiên Trường rất từ tính, có cảm giác khàn khàn, trầm bổng và quyến rũ khi hát, đặc biệt khi anh ấy nhìn tôi, khóe mắt của anh ấy thực sự giống như Bạch Mã hoàng tử bước ra từ kịch bản.
Tôi ngây người nhìn anh ấy, giống như bị mê hoặc vậy, từng chút từng chút hướng về phía anh ấy rồi vươn tay vuốt ve lông mày xinh đẹp, anh ấy cũng không có lùi lại mà hướng về phía trước, ôm tôi vào lòng.
Tôi ngồi trong lòng anh ấy, nghe anh ấy hát cho tôi nghe. Nghe một hồi, cũng không biết ai là người chủ động, và sau đó chúng tôi hôn môi nhau.
Nụ hôn của Khưu Thiên Trường rất nhẹ nhàng. Đầu tiên, nó chạm nhẹ vào môi tôi rồi cạ vào thăm dò. Sau khi tôi không đẩy ra, chiếc lưỡi được đưa ra và nó từ từ vẽ lên môi tôi, như thể nó sẽ khiến đường nét in vào trong tâm trí tôi, nụ hôn của anh với vị ngọt của rượu vang đỏ khiến tôi chìm đắm, hơi thở của cả hai quấn quýt với nhau, dưới tác dụng của rượu, tôi không kiềm chế được mà kéo cà vạt của anh.
Anh cạy môi tôi ra và nuốt lấy không khí trong miệng tôi từng chút một, liên tục quét từng ngóc ngách cho đến khi tôi không thở được thì mới buông môi ra và bắt đầu tấn công xương đòn cổ của tôi...
Đến khi tôi tỉnh táo lại thì tôi đã bị anh ấy đặt trên ghế sô pha rồi, thân hình nóng bỏng của anh ấy áp sát vào người tôi, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt của tôi, khi anh ấy chen vào giữa hai chân tôi, tôi nhất thời muốn lùi xuống..
Khưu Thiên Trường dường như đã phát hiện ra suy nghĩ của tôi, thực sự buông tôi ra, đem một bên chăn bông mỏng phủ lên người tôi. Cầm chăn bông, tôi thì thào nói: "Xin lỗi!"
Nếu tôi thực sự làm điều đó với anh ấy, thì những gì tôi nói với Tiêu Lạc Thiên sẽ trở thành một trò đùa. Bỏ qua những biến dạng tâm lí về việc trả thù, tôi vẫn sẽ không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Tôi muốn rời bỏ Tiêu Lạc Thiên, đường đường chính chính rời bỏ anh ta.
“Không cần nói xin lỗi, tôi hiểu em nghĩ gì.” Khưu Thiên Trường nhẹ nhàng vỗ về phía trên tóc tôi, an ủi nói: “Nghỉ ngơi thật tốt. Em mới xuất viện mấy ngày, cho nên không thích hợp để thức khuya để tập thể dục. "
Tôi ngước nhìn Khưu Thiên Trường, anh ấy thực sự là một người đàn ông rất chu đáo, anh ấy không chỉ quan tâm đến tâm trạng của tôi mà còn quan tâm đến cơ thể của tôi. Thấy tôi cứ nhìn anh ấy, Khưu Thiên Trường hỏi tôi: "Cái gì? Yêu tôi rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.