Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 114: Phải Chụp Ảnh

CoCo

06/10/2021

"Anh mau dậy đi, nếu Tiêu Lạc Thiên thật sự xông vào thì làm sao bây giờ? Anh ta đến rồi, bên cạnh cũng sẽ không ít người đi theo, đều là bọn người cùng phe với anh ta không đấy." Tôi đẩy Khưu Thiên Trường ra, nếu tôi muốn ở cùng với anh ấy rồi thì bây giờ không thể để người khác thấy được.

"Được rồi, em hôn anh một cái đi, anh sẽ chịu thiệt chút mà nghe lời ngay." Khưu Thiên Trường dụi mắt ngồi dậy, mất đi sự gian xảo ngày thường, đầu tóc thì bừa bộn, nhìn anh ta như một đứa trẻ con đang còn nướng ngủ vậy.

Tôi nghe được tiếng cãi nhau bên ngoài càng khốc liệt hơn, cũng không lo nhiều nữa, liền hôn lên trán của Khưu Thiên Trường.

Khưu Thiên Trường duỗi lưng, sau đó trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ như đóng phim vậy, làm cho tim tôi sợ đến đập mạnh, nhìn lại thì thấy đây là lầu 1 nên tôi mới thở phào ra.

Khưu Thiên Trường quay đầu lại, nháy mắt với tôi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bụi cây. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Lạc Thiên đứng ở cửa, phía sau, Trương Hân nháy mắt với tôi, xác định trong phòng không có, đưa ngón cái lên cho tôi sau lưng Tiêu Lạc Thiên.

Tiêu Lạc Thiên thấy tôi tỉnh lại, tức giận quát: "Cô tỉnh rồi sao không ra đây? Có phải là cô giấu ai trong đây không?" Người này, nói qua nói lại cũng chỉ mấy câu đó, không có chút mới mẻ gì cả. Tôi cũng lười trả lời anh ta, chỉ là hờ hững liếc mắt nhìn Tiêu Lạc Thiên một cái.

Tiêu Lạc Thiên có chút do dự, sờ lên tóc mình, tôi cảm thấy anh ta không muốn nói câu này lắm, nhưng cái miệng nhanh hơn cái não, nói ra những lời khó nghe như vậy ra rồi. Mà tôi bình thường cũng rất nhanh dịu xuống.

Vì sự vô liêm sỉ của người đàn ông này tôi đã lĩnh giáo rất nhiều lần rồi, tôi chỉ dùng cách ác nhất để phá vỡ tâm tư của anh ta mà thôi.

"Có giấu người hay không, anh tự mình xem không thấy sao? Nếu không, anh đi gọi cái cậu Trương cậu Lý gì đó vào phòng tôi rồi gọi cả đám người đến đây xem. Tốt nhất là gọi luôn cả mấy trưởng bối tới, chuyện làm lớn rồi thì tôi có nhảy sông cũng không rửa tội được, như anh muốn rồi đấy.”

Thật ra tôi cùng Khưu Thiên Trường dây dưa với nhau, nói những lời này thực sự rất giả tạo, nhưng mà, hành vi của Tiêu Lạc Thiên và cả sự bám víu không chịu ly hôn, làm cho sự ngại ngùng của tôi sớm đã vứt cho chó ăn rồi. Người ta đối xử không tốt với mình, không lẽ tôi lại phải nể mặt anh ta sao?

"Thật xin lỗi nhé Vân Vân, chó điên cứ muốn xông vào, tớ ngăn không được."



"Trương Hân, cô không nói chuyện không ai bảo cô câm cả." Tiêu Lạc Thiên la trầm một tiếng rồi nhìn tôi: "Chúng ta nói chuyện nhé?"

"Nói chuyện gì? Tên khốn kia, tôi nói cho anh nghe, hôm nay có tôi ở đây, anh đừng mong là có thể gây hại đến Vân Vân. Trên đời này đàn ông tồi vô số kể, nhưng với cấp bậc như anh thì tôi mới gặp lần đầu đấy." Trương Hân tiến lên một bước, che tôi lại, ngăn tầm nhìn của Tiêu Lạc Thiên.

"Đường Vân!" Tiêu Lạc Thiên nhìn về phía tôi.

"Hân à, cậu cả đêm không ngủ rồi, hay là đi kiếm gì đó ăn đi rồi tìm cái phòng nào đó nghỉ ngơi chút." Tôi đương nhiên không phải muốn cùng Tiêu Lạc Thiên tán gẫu chuyện đời rồi, nhưng mà Trương Hân thật sự rất mệt rồi, không ngừng ngáp ngủ.

"Như vậy không được đâu." Trương Hân chần chờ.

"Không sao đâu, bây giờ là ban ngày ban mặt mà." Tôi cười.

"Được rồi, cậu cẩn thận một chút, có gì thì cứ la lên liền, tớ sẽ dẫn người đến cứu cậu ngay." Trương Hân nháy mắt với tôi, lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lạc Thiên mới rời đi.

"Cô..." Tiêu Lạc Thiên tức điên lên, bị câu nói của tôi chặn họng nói không ra lời, mặt bỗng nhiên biến sắc, cũng không biết là nhìn thấy gì, anh ta đi đến trước giường, rồi xốc chăn lên.

Mặt tôi biến sắc ngay, tưởng rằng Khưu Thiên Trường để quên gì đó trên giường, đợi đến khi giật chăn lên nhìn thấy cái gối đó tôi mới hiểu Tiêu Lạc Thiên rốt cuộc là đã nghĩ đến cái gì.

Tôi có chút buồn cười, Khưu Thiên Trường thật sự rất gian xảo, vừa rồi đem gối nhét vào chăn, tôi còn nghĩ anh ấy cảm thấy làm vậy vui, thì ra là đào cái hố cho Tiêu Lạc Thiên nhảy vào.

Cơ hội tốt như vậy sao mà tôi có thể bỏ qua được? Tôi đi đến cạnh giường ôm lấy cái gối rồi cười, biểu cảm rất dễ bị ăn đòn: “Đấy, gian phu của tôi đây, có cần chụp hình không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Vân, Em Là Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook