Chương 11: Thần hiểu chiếu quy lộ (1)
Mặc Bảo Phi Bảo
20/08/2016
*Nắng sớm soi đường về
Trên đường trở về, Mạnh Tiểu Sam mấy lần muốn nói lại thôi, vốn cô cứ tưởng Quy Hiểu nói như vậy là vì đau lòng nhất thời, dù sao Triệu Mẫn San cũng là bạn học ngày xưa. Nhưng chạy tới nửa đường, cô mới phát hiện hóa ra Quy Hiểu đau lòng là thật.
“Quy Hiểu, em vẫn nhớ thương anh ấy à? Thật lòng thật ý?”
Quy Hiểu nhíu mày, lắc đầu.
“Nếu không có Triệu Mẫn San, không có những chuyện đó, em sẽ thế nào?”
Quy Hiểu lại lắc đầu, không muốn nói, cũng không muốn thảo luận chuyện này.
Cô yên tĩnh tựa đầu lên cửa kính ô tô, vẻ mặt không biểu cảm, đôi mắt màu đen nhìn thị trấn nhỏ tưởng như quen thuộc bên ngoài cửa kính, vậy mà cảnh sắc lại hết sức lạ lùng.
Tiệm cơm của Mạnh Tiểu Sam nằm ở trong thị trấn, hai bên giáp với đại viện sĩ quan.
Một tòa nhà ba tầng lầu, cực kì có phong cách.
Cửa ra vào có trưng hai con sư tử bằng đồng lớn, tấm biển đồng khắc chữ chứng tỏ tiệm cơm đã khá lâu đời. Mạnh Tiểu Sam là người rất có khả năng buôn bán, chỉ vài năm đã đưa danh tiếng tiệm cơm càng lúc càng xa. Trước kia lúc mở cửa khai trương, Quy Hiểu vẫn còn học đại học, cô chỉ có thể giúp quảng cáo tiệm cơm của chị ấy bằng cách viết mấy tờ truyền đơn sang các thôn phụ cận, sau này tốt nghiệp rồi, bắt đầu tiếp xúc với những người làm trong ngành PR, cô lại giới thiệu họ cho Mạnh Tiểu Sam.
Thức ăn ngon, phong cách thì đặc biệt, cuối cùng nó cũng xứng danh là nhà hàng đệ nhất trên thị trấn.
Bạn của bà chủ tất nhiên là được mời vào một phòng đơn lớn nhất.
Quy Hiểu chọn món Dê bọ cạp, nồi lớn được bưng lên, hơi nóng lan tỏa đầy trước mặt. Cô cầm một đôi đũa rồi gẩy gẩy mấy khúc xương trong nồi, ngây ngốc một lúc rồi rót thêm hai bát nước, bần thần cả buổi, thịt dê cũng bị nấu đến nhừ.
“Em không ăn đi, định chơi gì nữa? Muốn chơi thì chị tắt lửa cho mà quấy từ từ”.
“Em cứ như trúng tà vậy”. Quy Hiểu khẽ đáp, “Bạn của em bị trộm xe ở làng Erlian, em tìm anh ấy giúp đỡ, sau đó bọn trộm trả thù, cũng bị anh ấy dạy dỗ…”
Tiểu Thái không rõ quan hệ giữa cô và Lộ Viêm Thần, cùng lắm chỉ là phỏng đoán mơ hồ, cho nên mới đùa hai ba câu cho vui mà thôi.
Cho nên với Quy Hiểu mà nói, trước mặt Mạnh Tiểu Sam cô vẫn thấy thản nhiên hơn nhiều, dù sao chuyện năm đó, hai người bên nhau thế nào, chia tay ra sao, chị ấy cũng là người rõ nhất. Cô đã nghĩ, cô đã đoán, chuyện của Tần Tiểu Nam là lúc Lộ Viêm Thần chịu nhường bước, muốn cho hai người thêm một cơ hội nữa để bắt đầu, vì thế trong lòng vẫn lặng lẽ chờ mong, cứ tự mình đa tình như thế, cho nên mới trở thành như lúc này đây.
“Chị không biết còn cả những chuyện kia nữa, cứ tưởng hai người đã vài chục năm không gặp, em bỗng nghe thấy chuyện hắn và người quen kết hôn nên mới không chịu được”. Mạnh Tiểu Sam đẩy ghế ra, đứng dậy mở cửa cho người phục vụ bên ngoài mang rượu đế vào, thấp giọng dặn dò vài câu, “Chồng chị có ở đây không?”
“Có, còn chưa đi ạ”.
“Để anh ấy ăn xong rồi gọi tới đây một chuyến”.
Mạnh Tiểu Sam có vẻ muốn khuyên cô gì đó, do dự mãi rồi căn phòng lại trở về tĩnh mịch.
Mãi đến khi cửa lớn bị đẩy ra, Tần Phong mạnh mẽ sải bước tiến vào, thấy Quy Hiểu thì cười hỏi: “Tới rồi à?”
Quy Hiểu gật đầu, cười nhẹ.
“Xe em để bên cạnh kênh đào rồi hả?” Tần Phong ngồi xuống, “Em uống đi, anh không uống đâu”.
“Quy Hiểu không thoải mái, cho nên em mở chai là vì cô ấy đấy”.
Cô cứ tưởng Mạnh Tiểu Sam tìm người tới uống rượu cùng mình, cho nên mới gọi chồng chị là Tần Phong tới.
Lúc trước sau khi Mạnh Tiểu Sam chia tay với Hải Đông, chị cũng không còn liên lạc gì với cả Hải Đông và tất cả bạn bè của anh, vì thế người có thể biết cả Quy Hiểu và Lộ Thần, tính đi tính lại cũng chỉ còn Tần Phong. Tần Phong lớn hơn Mạnh Tiểu Sam mười mấy tuổi, trước kia anh chính là ông chủ của sảnh bi-a và trò chơi kiếm lợi nhiều nhất trên thị trấn.
Khi đó Quy Hiểu và Lộ Thần, Mạnh Tiểu Sam và Hải Đông vẫn hay đến đó chơi, những câu chuyện xảy ra người đàn ông này cũng biết. Xưởng sửa xe, sảnh bi-a, sảnh trò chơi, từ lúc bắt đầu cho tới mùa hè năm đó, tất cả đều diễn ra ở mấy nơi này. Quy Hiểu thổi nhẹ mái tóc ngang trán của mình, cười lại với Tần Phong.
Tần Phong cũng nhìn thấy Quy Hiểu không ổn: “Xảy ra chuyện gì à? Em gái bị ai bắt nạt thế?”
“Lộ Thần”.
Quy Hiểu trừng mắt nhìn Mạnh Tiểu Sam, lắc đầu, để cho chị ấy đừng nói nữa.
“Lộ Thần? Không phải là chuyện từ năm họ mới mười mấy tuổi à?” Tần Phong khẽ cười, đúng là người trẻ tuổi mà, vẫn có thể giày vò nhau.
“Tình cảm sâu nặng quá”. Mạnh Tiểu Sam cười nhạt, “Em vừa mới tới kênh đào đón em ấy đấy, khuyên cả buổi, cứ tưởng thấy mối tình đầu và bạn học cũ kết hôn nên buồn, không ngờ là chuyện của họ còn phức tạp hơn em nghĩ, cũng không biết phải khuyên thế nào”.
“Biết cái gì kia? Nên nói gì thì nói cái nấy thôi”. Tần Phong lại cực kì thoải mái: “Quy Hiểu cũng sắp ba mươi rồi, đi gần hết nửa đời người, em đâu cần gì phải xem em ấy như con nít”.
“Được rồi”. Mạnh Tiểu Sam bị người đàn ông của mình giáo dục cũng cảm thấy mình hơi gia trưởng, cho nên cô đẩy cái ghế ra, đi tới sau lưng Quy Hiểu, cúi người ôm lấy bả vai cô: “Vừa rồi không nói với em là vì chị không muốn em biết những chuyện hư hỏng này”.
Mạnh Tiểu Sam yên tĩnh một lúc, thở dài: “Mấy hôm trước Hải Đông và chị cho mượn bốn mươi vạn. Em có biết là vì ai không?”
Điều sắp nói đây càng khiến cho cô bất ngờ.
Khoảng hai năm về trước, nhà xưởng sửa chữa của cha Lộ Viêm Thần không lời được bao nhiêu, khách hàng ít đến mức gần như phải đóng cửa, sau đó nhà Triệu Mẫn San cho mượn năm mươi vạn để mở mối quan hệ, liên kết với các cửa hàng ô tô gần đó, hợp tác với công ty bảo hiểm, xây thêm nhà xưởng, lúc đó mới hồi phục lại. Mà khi nhà Triệu Mẫn San muốn đòi chia hoa hồng, cha của Lộ Viêm Thần lại trở mặt.
Vì thế nhà Triệu mẫn San cầm giấy vay nợ tới đòi cha Lộ Viêm Thần trả tiền. Chuyện này cũng đã có người trung gian đứng ra hòa giải, nhưng hai bên giằng co vẫn mãi không chịu dứt.Trước đó không lâu cha mẹ Triệu Mẫn San bỗng manh động hẳn lên, nói hai nhà kết thân là được rồi. Chỉ cần cha Lộ Viêm Thần đồng ý, tiền không cần trả lại, xem như là sính lễ cũng được. Triệu Mẫn San nghe nói Lộ Viêm Thần sắp về, lúc đó mới đồng ý.
Cứ thế, chuyện hôn sự giữa hai nhà được định ra như vậy.
“Cha anh ấy như vậy đấy, vay tiền không trả, cũng không chịu chia hoa hồng, giờ lại muốn đem con trai lớn cho người ta gán nợ”.
Mạnh Tiểu Sam tổng kết.
Việc này Lộ Viêm Thần cũng ù ù cạc cạc, nghe xong tin đó thì vội gấp gáp trở về, việc đầu tiên là đi mượn tiền, trả tiền cho người ta, tìm người trong cuộc nói chuyện từ hôn.
“Lúc Lộ Thần mới về có tới tìm anh. Bởi vì trước kia giao tình giữa anh với nhà Triệu Mẫn San cũng tốt, hợp tác kiếm không ít tiền”. Tần Phong nói, “Anh tránh người nhà Lộ Thần, nói chuyện với cha mẹ Triệu Mẫn San thử, đối phương lại nói từ hôn cũng được, nhưng phải trả một trăm vạn, thứ hai là Lộ Thần phải tìm được một lý do để nhà họ Triệu có mặt mũi. Lộ Thần cò kè mặc cả cũng không ai chịu, còn nói không kể sính lễ, cậu ấy phải bồi thường thêm cho nhà họ Triệu mười vạn nữa. Việc này lúc đó có anh, Lộ Thần, cha mẹ Triệu Mẫn San ở đó, cha mẹ Lộ Thần và Triệu Mẫn San không biết chuyện”.
Mạnh Tiểu Sam hừ nhẹ: “Triệu Mẫn San mà biết thì đâu có yên ổn thế được”.
“Cũng không chắc”. Tần Phong cười: “Em có thành kiến với người ta quá”.
“Quy Hiểu, quan hệ giữa chị và Lộ Thần không tệ, nhưng nếu để chị chọn, tất nhiên chị sẽ đứng về phía em”. Mạnh Tiểu Sam đi vòng qua bàn, quay lại ngồi bên cạnh chồng mình, “Anh ấy làm lính nhiều năm như thế cũng chỉ có được hơn mười vạn, giờ mượn thêm mười vạn nữa trả tiền từ hôn. Một nghèo hai trắng thì không nói, còn nợ cả bên ngoài, nghe em kể qua chuyện hai người, chị cũng biết anh ấy vẫn còn ý với em. Nhưng lần này quyền chủ động trong tay em cả, đừng xúc động, cứ nghĩ kĩ đi”.
Tần Phong nghe xong thì không vui mấy: “Cô bé này…”
“Nói ai đấy?” Mạnh Tiểu Sam cũng không vui.
“Rồi rồi rồi, người phụ nữ này”. Anh lắc đầu, “Con người Lộ Thần không tệ, nhiều năm sống ở trên thị trấn, anh cũng rất thích tính tình cậu ấy. Một người có thể bay cao nhờ vào thời vận, có thể đi xa phải dựa vào nhân phẩm”.
“Anh đừng có đẩy Quy Hiểu vào hố lửa nữa, nhà anh ấy có cả đống chuyện bậy bạ em cũng lười kể thôi”.
Tần Phong hắng giọng.
Mạnh Tiểu Sam tức giận nói nhỏ: “Công bằng mà nói thì Quy Hiểu gì mà chẳng có, nồi nào úp vung nấy, Lộ Thần có cái gì tốt đâu?”
Tần Phong: “Người ta ném đầu máu nóng dùng mười năm nhiệt huyết để bảo vệ quốc gia mà em nói thế à?”
“Đầu vẫn còn, máu cũng chẳng chảy bao nhiêu”.
“Mạnh Tiểu Sam”. Tần Phong trầm mặt.
Mạnh Tiểu Sam đành im lặng: “Em không nói nữa, nhưng anh cũng không được nói tốt cho anh ấy. Chúng ta công bằng”.
Tần Phong lắc đầu cười: “Nếu anh không nói mới đúng là không công bằng với cậu ấy”.
Mấy miếng khoai tây trong nồi nấu sôi đến nát bấy.
Lấy đũa gắp lên cũng vỡ thành vụn nhỏ, rơi xuống bát nước dùng.
Trong nồi nước có đủ lòng lèo nội tạng của động vật, còn trong lòng cô cũng sôi trào đủ chuyện từ khi gặp lại anh đến giờ, là vào ngày nào đó ở trạm xăng? Lúc ăn cơm? Hay là đêm sau đó? Hoặc là lúc biết được anh sắp đính hôn?
“Quy Hiểu?” Mạnh Tiểu Sam gọi cô.
Quy Hiểu lắc đầu: “Em không sao, chỉ nhớ lại lúc học đại học, mỗi ngày chỉ được ăn hai cái bánh bao, đói thật”.
Một câu cụt ngủn như vậy hai vợ chồng cũng không biết phải đáp tiếp thế nào.
Quy Hiểu đói bụng thật, cô mang bao tay nilong vào rồi xé miếng thịt dê bọ cạp đã để nguội ra ăn, ăn xong lại nói: “Ngoài anh ấy ra, nhiều năm như vậy em cũng không thích nổi người nào, không một ai cả. Nếu bỏ qua anh ấy lần này, chắc em cũng chẳng muốn kết hôn nữa”.
Câu này thì hai vợ chồng người kia hiểu được.
Thời gian trôi qua, hôn nhân không phải là thứ cần thiết nhất, những năm qua Quy Hiểu vẫn duy trì mãi tình trạng này.
Ăn cơm trưa xong Tần Phong đi lấy xe cho Mạnh Tiểu Sam.
Quy Hiểu không có việc gì thì vào văn phòng của Mạnh Tiểu Sam chơi, một lúc thì ngồi ngốc bên cửa sổ, một lúc thì lại lật tung ngăn tủ trước tường, Mạnh Tiểu Sam cũng bị chuyện của cô làm cho lòng phiền bức bối: “Đi tới nhà chị đi, bị em làm loạn hết rồi”.
Vì thế hai người quay lại con phố nhỏ phía sau trường cấp hai, sân hẹp trước nhà Mạnh Tiểu Sam đã được sửa lại rồi.
Căn nhà một tầng trước kia đã xây thành ba tầng lầu, nhiều năm đã qua, nhưng phòng bi-a vẫn còn để lại. Quy Hiểu đẩy cánh cửa thủy tinh màu trắng ra, bốn lò sưởi làm cho căn phòng ấm áp lạ thường. Mặt trời buổi chiều chói chang, xuyên qua tấm thủy tinh trên tường chiếu vào phòng, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời chính là cảm giác này đây.
Quy Hiểu sờ bàn bi-a màu xanh lục, nhớ đến năm mười bốn tuổi mình đã từng học bi-a ở đây, là Hải Đông dạy cô, Mạnh Tiểu Sam chỉ trỏ.
“Để chị đi lấy nước, em xếp bóng đi”. Mạnh Tiểu Sao nhét áo khoác vào một góc trên ghế mây, ra khỏi cửa.
Mới đi một lúc chị đã quay trở lại, không cầm theo ly nước.
“Lộ Thần tới, em muốn gặp không?”
Quy Hiểu vẫn còn chậm chạp lấy bóng, nghe câu nói đó, cô ngước mắt nhìn Mạnh Tiểu Sam đầy hốt hoảng.
Mạnh Tiểu Sam thấy cô như vậy cũng đoán ra nguyên nhân là vì chuyện lúc trưa mình nói, Quy Hiểu không còn là Quy Hiểu trước kia, tình cảm là tình cảm, cuộc sống là cuộc sống, phân chia quá rõ ràng. Giờ không hiểu rõ thì có lẽ cả đời cũng không rõ được, thế rồi lại thất bại trên phương diện tình cảm. Mạnh Tiểu Sam nắm lấy cổ tay cô: “Nhân đa nhãn tạp*, từ hôn chắc chắn sẽ phiền phức lắm. Hai người có gì muốn nói thì nói ở nhà chị đi, chị gọi anh ấy vào”.
*nhiều người nhiều ý
Hôm nay tâm tình Quy Hiểu đã lên xuống quá lớn rồi, đáy mắt đầy vẻ luống cuống: “Em muốn nói gì chứ? Em còn chưa chuẩn bị xong?”
“Nói cái gì à?” Mạnh Tiểu Sam buồn cười, “Chị nói cho em biết nhé Quy Hiểu, không phải chị gọi anh ấy tới đâu. Là anh ấy đủ thông minh, thấy có một chiếc xe bỏ lại chỗ kênh đào, hỏi Hải Đông xem biển số của ai, cho nên đoán được em đang ở với chị. Vì thế em chẳng cần nói gì hết, xem anh ấy nói gì là được”.
Mạnh Tiểu Sam vỗ vỗ sau lưng cô, để cho cô chờ trong phòng rồi đi ra ngoài dẫn Lộ Viêm Thần vào theo.
Quy Hiểu dựa vào bàn bi-a, nhìn anh đi ngang qua hai tấm cửa sắt lớn màu xanh lá đậm, con chó trong nhà mặc dù chưa đổi, nhưng khi thấy một người đàn ông xa lạ đi vào thì vẫn sủa ầm sủa ĩ. Lộ Viêm Thần nghiêng đầu nhận ra con chó bốn chân trắng kia, thấp giọng gọi tên nó.
Con chó săn lớn sủa thêm hai tiếng nữa rồi ư ư nằm xuống. Năm đó khi Lộ Viêm Thần nhìn thấy con chó này, nó chỉ mới mấy tháng tuổi, giờ vẫn có thể nhận ra anh cũng là giỏi lắm rồi.
Quy Hiểu chắp tay sau lưng, ngón tay đặt xuôi theo cạnh bàn bi-a.
Anh bước lên hai bậc cầu thang, bước vào nhà, nhìn thấy cô đang chìm trong ánh nắng.Những năm gần đây, cô ấy đã sống rất tốt rồi, phải nói là cực kì tốt, sợ cô phải phiền lòng vì những chuyện không thuộc về mình, anh cũng không đành lòng nói ra. Buổi sáng nhìn cô nhịn khóc rời khỏi xưởng sửa xe, anh đau không khác gì bị gãy cả cánh tay khi nhảy dù từ trên không xuống, hốt hoảng không thua gì lần đầu tiên phá bom hẹn giờ sắp nổ.
Không thể kéo cô vào hố lửa, cho nên phải cố sức đẩy cô ra.
Cả đời này, anh thực lòng yêu một cô gái, yêu đến không nỡ bỏ.
“Chuyện của anh và Triệu Mẫn San rất phức tạp, không giống như em nghĩ đâu”. Anh định giải thích ngắn gọn cho xong. Không ngờ vừa mở miệng Quy Hiểu đã nhẹ nhàng cắt ngang: “Em biết”.
Cô không muốn anh phải tự thuật lại sự thật nghiệt ngã kia, quá tổn thương cho lòng tự trọng của một người.
Lộ Viêm Thần chậm rãi gật đầu, xem ra Tần Phong đã nói hết rồi, chuyện không nên nói cũng kể xong xuôi.
Anh cũng không nói nhiều nữa: “Cho anh chút thời gian, Quy Hiểu”.
Quy Hiểu tựa vào bàn bi-a, gật đầu rất nhẹ.
“Rất nhanh”. Anh nói xong lại lặp lại lần nữa như đinh đóng cột: “Rất nhanh thôi”.
Trên đường trở về, Mạnh Tiểu Sam mấy lần muốn nói lại thôi, vốn cô cứ tưởng Quy Hiểu nói như vậy là vì đau lòng nhất thời, dù sao Triệu Mẫn San cũng là bạn học ngày xưa. Nhưng chạy tới nửa đường, cô mới phát hiện hóa ra Quy Hiểu đau lòng là thật.
“Quy Hiểu, em vẫn nhớ thương anh ấy à? Thật lòng thật ý?”
Quy Hiểu nhíu mày, lắc đầu.
“Nếu không có Triệu Mẫn San, không có những chuyện đó, em sẽ thế nào?”
Quy Hiểu lại lắc đầu, không muốn nói, cũng không muốn thảo luận chuyện này.
Cô yên tĩnh tựa đầu lên cửa kính ô tô, vẻ mặt không biểu cảm, đôi mắt màu đen nhìn thị trấn nhỏ tưởng như quen thuộc bên ngoài cửa kính, vậy mà cảnh sắc lại hết sức lạ lùng.
Tiệm cơm của Mạnh Tiểu Sam nằm ở trong thị trấn, hai bên giáp với đại viện sĩ quan.
Một tòa nhà ba tầng lầu, cực kì có phong cách.
Cửa ra vào có trưng hai con sư tử bằng đồng lớn, tấm biển đồng khắc chữ chứng tỏ tiệm cơm đã khá lâu đời. Mạnh Tiểu Sam là người rất có khả năng buôn bán, chỉ vài năm đã đưa danh tiếng tiệm cơm càng lúc càng xa. Trước kia lúc mở cửa khai trương, Quy Hiểu vẫn còn học đại học, cô chỉ có thể giúp quảng cáo tiệm cơm của chị ấy bằng cách viết mấy tờ truyền đơn sang các thôn phụ cận, sau này tốt nghiệp rồi, bắt đầu tiếp xúc với những người làm trong ngành PR, cô lại giới thiệu họ cho Mạnh Tiểu Sam.
Thức ăn ngon, phong cách thì đặc biệt, cuối cùng nó cũng xứng danh là nhà hàng đệ nhất trên thị trấn.
Bạn của bà chủ tất nhiên là được mời vào một phòng đơn lớn nhất.
Quy Hiểu chọn món Dê bọ cạp, nồi lớn được bưng lên, hơi nóng lan tỏa đầy trước mặt. Cô cầm một đôi đũa rồi gẩy gẩy mấy khúc xương trong nồi, ngây ngốc một lúc rồi rót thêm hai bát nước, bần thần cả buổi, thịt dê cũng bị nấu đến nhừ.
“Em không ăn đi, định chơi gì nữa? Muốn chơi thì chị tắt lửa cho mà quấy từ từ”.
“Em cứ như trúng tà vậy”. Quy Hiểu khẽ đáp, “Bạn của em bị trộm xe ở làng Erlian, em tìm anh ấy giúp đỡ, sau đó bọn trộm trả thù, cũng bị anh ấy dạy dỗ…”
Tiểu Thái không rõ quan hệ giữa cô và Lộ Viêm Thần, cùng lắm chỉ là phỏng đoán mơ hồ, cho nên mới đùa hai ba câu cho vui mà thôi.
Cho nên với Quy Hiểu mà nói, trước mặt Mạnh Tiểu Sam cô vẫn thấy thản nhiên hơn nhiều, dù sao chuyện năm đó, hai người bên nhau thế nào, chia tay ra sao, chị ấy cũng là người rõ nhất. Cô đã nghĩ, cô đã đoán, chuyện của Tần Tiểu Nam là lúc Lộ Viêm Thần chịu nhường bước, muốn cho hai người thêm một cơ hội nữa để bắt đầu, vì thế trong lòng vẫn lặng lẽ chờ mong, cứ tự mình đa tình như thế, cho nên mới trở thành như lúc này đây.
“Chị không biết còn cả những chuyện kia nữa, cứ tưởng hai người đã vài chục năm không gặp, em bỗng nghe thấy chuyện hắn và người quen kết hôn nên mới không chịu được”. Mạnh Tiểu Sam đẩy ghế ra, đứng dậy mở cửa cho người phục vụ bên ngoài mang rượu đế vào, thấp giọng dặn dò vài câu, “Chồng chị có ở đây không?”
“Có, còn chưa đi ạ”.
“Để anh ấy ăn xong rồi gọi tới đây một chuyến”.
Mạnh Tiểu Sam có vẻ muốn khuyên cô gì đó, do dự mãi rồi căn phòng lại trở về tĩnh mịch.
Mãi đến khi cửa lớn bị đẩy ra, Tần Phong mạnh mẽ sải bước tiến vào, thấy Quy Hiểu thì cười hỏi: “Tới rồi à?”
Quy Hiểu gật đầu, cười nhẹ.
“Xe em để bên cạnh kênh đào rồi hả?” Tần Phong ngồi xuống, “Em uống đi, anh không uống đâu”.
“Quy Hiểu không thoải mái, cho nên em mở chai là vì cô ấy đấy”.
Cô cứ tưởng Mạnh Tiểu Sam tìm người tới uống rượu cùng mình, cho nên mới gọi chồng chị là Tần Phong tới.
Lúc trước sau khi Mạnh Tiểu Sam chia tay với Hải Đông, chị cũng không còn liên lạc gì với cả Hải Đông và tất cả bạn bè của anh, vì thế người có thể biết cả Quy Hiểu và Lộ Thần, tính đi tính lại cũng chỉ còn Tần Phong. Tần Phong lớn hơn Mạnh Tiểu Sam mười mấy tuổi, trước kia anh chính là ông chủ của sảnh bi-a và trò chơi kiếm lợi nhiều nhất trên thị trấn.
Khi đó Quy Hiểu và Lộ Thần, Mạnh Tiểu Sam và Hải Đông vẫn hay đến đó chơi, những câu chuyện xảy ra người đàn ông này cũng biết. Xưởng sửa xe, sảnh bi-a, sảnh trò chơi, từ lúc bắt đầu cho tới mùa hè năm đó, tất cả đều diễn ra ở mấy nơi này. Quy Hiểu thổi nhẹ mái tóc ngang trán của mình, cười lại với Tần Phong.
Tần Phong cũng nhìn thấy Quy Hiểu không ổn: “Xảy ra chuyện gì à? Em gái bị ai bắt nạt thế?”
“Lộ Thần”.
Quy Hiểu trừng mắt nhìn Mạnh Tiểu Sam, lắc đầu, để cho chị ấy đừng nói nữa.
“Lộ Thần? Không phải là chuyện từ năm họ mới mười mấy tuổi à?” Tần Phong khẽ cười, đúng là người trẻ tuổi mà, vẫn có thể giày vò nhau.
“Tình cảm sâu nặng quá”. Mạnh Tiểu Sam cười nhạt, “Em vừa mới tới kênh đào đón em ấy đấy, khuyên cả buổi, cứ tưởng thấy mối tình đầu và bạn học cũ kết hôn nên buồn, không ngờ là chuyện của họ còn phức tạp hơn em nghĩ, cũng không biết phải khuyên thế nào”.
“Biết cái gì kia? Nên nói gì thì nói cái nấy thôi”. Tần Phong lại cực kì thoải mái: “Quy Hiểu cũng sắp ba mươi rồi, đi gần hết nửa đời người, em đâu cần gì phải xem em ấy như con nít”.
“Được rồi”. Mạnh Tiểu Sam bị người đàn ông của mình giáo dục cũng cảm thấy mình hơi gia trưởng, cho nên cô đẩy cái ghế ra, đi tới sau lưng Quy Hiểu, cúi người ôm lấy bả vai cô: “Vừa rồi không nói với em là vì chị không muốn em biết những chuyện hư hỏng này”.
Mạnh Tiểu Sam yên tĩnh một lúc, thở dài: “Mấy hôm trước Hải Đông và chị cho mượn bốn mươi vạn. Em có biết là vì ai không?”
Điều sắp nói đây càng khiến cho cô bất ngờ.
Khoảng hai năm về trước, nhà xưởng sửa chữa của cha Lộ Viêm Thần không lời được bao nhiêu, khách hàng ít đến mức gần như phải đóng cửa, sau đó nhà Triệu Mẫn San cho mượn năm mươi vạn để mở mối quan hệ, liên kết với các cửa hàng ô tô gần đó, hợp tác với công ty bảo hiểm, xây thêm nhà xưởng, lúc đó mới hồi phục lại. Mà khi nhà Triệu Mẫn San muốn đòi chia hoa hồng, cha của Lộ Viêm Thần lại trở mặt.
Vì thế nhà Triệu mẫn San cầm giấy vay nợ tới đòi cha Lộ Viêm Thần trả tiền. Chuyện này cũng đã có người trung gian đứng ra hòa giải, nhưng hai bên giằng co vẫn mãi không chịu dứt.Trước đó không lâu cha mẹ Triệu Mẫn San bỗng manh động hẳn lên, nói hai nhà kết thân là được rồi. Chỉ cần cha Lộ Viêm Thần đồng ý, tiền không cần trả lại, xem như là sính lễ cũng được. Triệu Mẫn San nghe nói Lộ Viêm Thần sắp về, lúc đó mới đồng ý.
Cứ thế, chuyện hôn sự giữa hai nhà được định ra như vậy.
“Cha anh ấy như vậy đấy, vay tiền không trả, cũng không chịu chia hoa hồng, giờ lại muốn đem con trai lớn cho người ta gán nợ”.
Mạnh Tiểu Sam tổng kết.
Việc này Lộ Viêm Thần cũng ù ù cạc cạc, nghe xong tin đó thì vội gấp gáp trở về, việc đầu tiên là đi mượn tiền, trả tiền cho người ta, tìm người trong cuộc nói chuyện từ hôn.
“Lúc Lộ Thần mới về có tới tìm anh. Bởi vì trước kia giao tình giữa anh với nhà Triệu Mẫn San cũng tốt, hợp tác kiếm không ít tiền”. Tần Phong nói, “Anh tránh người nhà Lộ Thần, nói chuyện với cha mẹ Triệu Mẫn San thử, đối phương lại nói từ hôn cũng được, nhưng phải trả một trăm vạn, thứ hai là Lộ Thần phải tìm được một lý do để nhà họ Triệu có mặt mũi. Lộ Thần cò kè mặc cả cũng không ai chịu, còn nói không kể sính lễ, cậu ấy phải bồi thường thêm cho nhà họ Triệu mười vạn nữa. Việc này lúc đó có anh, Lộ Thần, cha mẹ Triệu Mẫn San ở đó, cha mẹ Lộ Thần và Triệu Mẫn San không biết chuyện”.
Mạnh Tiểu Sam hừ nhẹ: “Triệu Mẫn San mà biết thì đâu có yên ổn thế được”.
“Cũng không chắc”. Tần Phong cười: “Em có thành kiến với người ta quá”.
“Quy Hiểu, quan hệ giữa chị và Lộ Thần không tệ, nhưng nếu để chị chọn, tất nhiên chị sẽ đứng về phía em”. Mạnh Tiểu Sam đi vòng qua bàn, quay lại ngồi bên cạnh chồng mình, “Anh ấy làm lính nhiều năm như thế cũng chỉ có được hơn mười vạn, giờ mượn thêm mười vạn nữa trả tiền từ hôn. Một nghèo hai trắng thì không nói, còn nợ cả bên ngoài, nghe em kể qua chuyện hai người, chị cũng biết anh ấy vẫn còn ý với em. Nhưng lần này quyền chủ động trong tay em cả, đừng xúc động, cứ nghĩ kĩ đi”.
Tần Phong nghe xong thì không vui mấy: “Cô bé này…”
“Nói ai đấy?” Mạnh Tiểu Sam cũng không vui.
“Rồi rồi rồi, người phụ nữ này”. Anh lắc đầu, “Con người Lộ Thần không tệ, nhiều năm sống ở trên thị trấn, anh cũng rất thích tính tình cậu ấy. Một người có thể bay cao nhờ vào thời vận, có thể đi xa phải dựa vào nhân phẩm”.
“Anh đừng có đẩy Quy Hiểu vào hố lửa nữa, nhà anh ấy có cả đống chuyện bậy bạ em cũng lười kể thôi”.
Tần Phong hắng giọng.
Mạnh Tiểu Sam tức giận nói nhỏ: “Công bằng mà nói thì Quy Hiểu gì mà chẳng có, nồi nào úp vung nấy, Lộ Thần có cái gì tốt đâu?”
Tần Phong: “Người ta ném đầu máu nóng dùng mười năm nhiệt huyết để bảo vệ quốc gia mà em nói thế à?”
“Đầu vẫn còn, máu cũng chẳng chảy bao nhiêu”.
“Mạnh Tiểu Sam”. Tần Phong trầm mặt.
Mạnh Tiểu Sam đành im lặng: “Em không nói nữa, nhưng anh cũng không được nói tốt cho anh ấy. Chúng ta công bằng”.
Tần Phong lắc đầu cười: “Nếu anh không nói mới đúng là không công bằng với cậu ấy”.
Mấy miếng khoai tây trong nồi nấu sôi đến nát bấy.
Lấy đũa gắp lên cũng vỡ thành vụn nhỏ, rơi xuống bát nước dùng.
Trong nồi nước có đủ lòng lèo nội tạng của động vật, còn trong lòng cô cũng sôi trào đủ chuyện từ khi gặp lại anh đến giờ, là vào ngày nào đó ở trạm xăng? Lúc ăn cơm? Hay là đêm sau đó? Hoặc là lúc biết được anh sắp đính hôn?
“Quy Hiểu?” Mạnh Tiểu Sam gọi cô.
Quy Hiểu lắc đầu: “Em không sao, chỉ nhớ lại lúc học đại học, mỗi ngày chỉ được ăn hai cái bánh bao, đói thật”.
Một câu cụt ngủn như vậy hai vợ chồng cũng không biết phải đáp tiếp thế nào.
Quy Hiểu đói bụng thật, cô mang bao tay nilong vào rồi xé miếng thịt dê bọ cạp đã để nguội ra ăn, ăn xong lại nói: “Ngoài anh ấy ra, nhiều năm như vậy em cũng không thích nổi người nào, không một ai cả. Nếu bỏ qua anh ấy lần này, chắc em cũng chẳng muốn kết hôn nữa”.
Câu này thì hai vợ chồng người kia hiểu được.
Thời gian trôi qua, hôn nhân không phải là thứ cần thiết nhất, những năm qua Quy Hiểu vẫn duy trì mãi tình trạng này.
Ăn cơm trưa xong Tần Phong đi lấy xe cho Mạnh Tiểu Sam.
Quy Hiểu không có việc gì thì vào văn phòng của Mạnh Tiểu Sam chơi, một lúc thì ngồi ngốc bên cửa sổ, một lúc thì lại lật tung ngăn tủ trước tường, Mạnh Tiểu Sam cũng bị chuyện của cô làm cho lòng phiền bức bối: “Đi tới nhà chị đi, bị em làm loạn hết rồi”.
Vì thế hai người quay lại con phố nhỏ phía sau trường cấp hai, sân hẹp trước nhà Mạnh Tiểu Sam đã được sửa lại rồi.
Căn nhà một tầng trước kia đã xây thành ba tầng lầu, nhiều năm đã qua, nhưng phòng bi-a vẫn còn để lại. Quy Hiểu đẩy cánh cửa thủy tinh màu trắng ra, bốn lò sưởi làm cho căn phòng ấm áp lạ thường. Mặt trời buổi chiều chói chang, xuyên qua tấm thủy tinh trên tường chiếu vào phòng, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời chính là cảm giác này đây.
Quy Hiểu sờ bàn bi-a màu xanh lục, nhớ đến năm mười bốn tuổi mình đã từng học bi-a ở đây, là Hải Đông dạy cô, Mạnh Tiểu Sam chỉ trỏ.
“Để chị đi lấy nước, em xếp bóng đi”. Mạnh Tiểu Sao nhét áo khoác vào một góc trên ghế mây, ra khỏi cửa.
Mới đi một lúc chị đã quay trở lại, không cầm theo ly nước.
“Lộ Thần tới, em muốn gặp không?”
Quy Hiểu vẫn còn chậm chạp lấy bóng, nghe câu nói đó, cô ngước mắt nhìn Mạnh Tiểu Sam đầy hốt hoảng.
Mạnh Tiểu Sam thấy cô như vậy cũng đoán ra nguyên nhân là vì chuyện lúc trưa mình nói, Quy Hiểu không còn là Quy Hiểu trước kia, tình cảm là tình cảm, cuộc sống là cuộc sống, phân chia quá rõ ràng. Giờ không hiểu rõ thì có lẽ cả đời cũng không rõ được, thế rồi lại thất bại trên phương diện tình cảm. Mạnh Tiểu Sam nắm lấy cổ tay cô: “Nhân đa nhãn tạp*, từ hôn chắc chắn sẽ phiền phức lắm. Hai người có gì muốn nói thì nói ở nhà chị đi, chị gọi anh ấy vào”.
*nhiều người nhiều ý
Hôm nay tâm tình Quy Hiểu đã lên xuống quá lớn rồi, đáy mắt đầy vẻ luống cuống: “Em muốn nói gì chứ? Em còn chưa chuẩn bị xong?”
“Nói cái gì à?” Mạnh Tiểu Sam buồn cười, “Chị nói cho em biết nhé Quy Hiểu, không phải chị gọi anh ấy tới đâu. Là anh ấy đủ thông minh, thấy có một chiếc xe bỏ lại chỗ kênh đào, hỏi Hải Đông xem biển số của ai, cho nên đoán được em đang ở với chị. Vì thế em chẳng cần nói gì hết, xem anh ấy nói gì là được”.
Mạnh Tiểu Sam vỗ vỗ sau lưng cô, để cho cô chờ trong phòng rồi đi ra ngoài dẫn Lộ Viêm Thần vào theo.
Quy Hiểu dựa vào bàn bi-a, nhìn anh đi ngang qua hai tấm cửa sắt lớn màu xanh lá đậm, con chó trong nhà mặc dù chưa đổi, nhưng khi thấy một người đàn ông xa lạ đi vào thì vẫn sủa ầm sủa ĩ. Lộ Viêm Thần nghiêng đầu nhận ra con chó bốn chân trắng kia, thấp giọng gọi tên nó.
Con chó săn lớn sủa thêm hai tiếng nữa rồi ư ư nằm xuống. Năm đó khi Lộ Viêm Thần nhìn thấy con chó này, nó chỉ mới mấy tháng tuổi, giờ vẫn có thể nhận ra anh cũng là giỏi lắm rồi.
Quy Hiểu chắp tay sau lưng, ngón tay đặt xuôi theo cạnh bàn bi-a.
Anh bước lên hai bậc cầu thang, bước vào nhà, nhìn thấy cô đang chìm trong ánh nắng.Những năm gần đây, cô ấy đã sống rất tốt rồi, phải nói là cực kì tốt, sợ cô phải phiền lòng vì những chuyện không thuộc về mình, anh cũng không đành lòng nói ra. Buổi sáng nhìn cô nhịn khóc rời khỏi xưởng sửa xe, anh đau không khác gì bị gãy cả cánh tay khi nhảy dù từ trên không xuống, hốt hoảng không thua gì lần đầu tiên phá bom hẹn giờ sắp nổ.
Không thể kéo cô vào hố lửa, cho nên phải cố sức đẩy cô ra.
Cả đời này, anh thực lòng yêu một cô gái, yêu đến không nỡ bỏ.
“Chuyện của anh và Triệu Mẫn San rất phức tạp, không giống như em nghĩ đâu”. Anh định giải thích ngắn gọn cho xong. Không ngờ vừa mở miệng Quy Hiểu đã nhẹ nhàng cắt ngang: “Em biết”.
Cô không muốn anh phải tự thuật lại sự thật nghiệt ngã kia, quá tổn thương cho lòng tự trọng của một người.
Lộ Viêm Thần chậm rãi gật đầu, xem ra Tần Phong đã nói hết rồi, chuyện không nên nói cũng kể xong xuôi.
Anh cũng không nói nhiều nữa: “Cho anh chút thời gian, Quy Hiểu”.
Quy Hiểu tựa vào bàn bi-a, gật đầu rất nhẹ.
“Rất nhanh”. Anh nói xong lại lặp lại lần nữa như đinh đóng cột: “Rất nhanh thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.