Đường Về 2

Chương 23: Từng tấc từng tấc mộng núi sông (1)

Mặc Bảo Phi Bảo

20/08/2016

Lần đầu tiên được mặc loại trang phục này là vào năm thứ hai sau khi anh nhập ngũ, khi đó tháo gỡ bom mìn tiêu chuẩn đều phải đạt một mét tám, mấy người một mét bảy chủ động ghi danh toàn bị rộng, người mặc vừa vặn cũng chỉ có mình anh.

Chưa được hai mươi tuổi, lại phải mặc trên người thứ quần áo nặng nề như thế, nhưng anh chẳng nghĩ gì nhiều. Sau đó thì tới làng Erlian, đây là một nơi rất ít được quan tâm, đội tháo gỡ bom mìn đều do một tay anh gây dựng. Lựa ra không ít người vóc dáng khá nhỏ, anh còn chế tạo riêng một bộ đồ tháo gỡ bom mìn số M, mỗi người một cái kẹp, kim, chỉ, những người đàn ông cao to thô kệch lại đi thêu thùa may vá, nhưng chẳng có ai qua loa cho xong chuyện. Để đối phó với bom thủy ngân, mỗi người phải lấy một tấm ván gỗ nâng trái bong bằng thép rèn luyện thăng bằng, thậm chí cả khi đi WC cũng không hề đặt xuống.

Không như các nhóm khác, chỉ cần những người này phải đi làm nhiệm vụ, không sống thì là chết.

Vì lẽ đó, những người trong ngành này sẽ có một đặc quyền, cách một hai ngày có thể gọi điện thoại cho người nhà báo bình an.

Lộ Viêm Thần khoác bộ đồ tháo gỡ bom mìn vừa dày vừa nặng, anh cử động ngón tay, nhìn người đội trưởng đương nhiệm đội tháo gỡ bom mìn đang đứng bên chờ lệnh, còn cả Tần Minh Vũ.

“Lần này lập công thì tính cho ai nhỉ?” Đội trưởng khẽ nở nụ cười: “Cho đội mình hay đội huấn luyện cảnh sát đây?”

Tần Minh Vũ thở dài: “Có lẽ họ không tính là trung đội chúng ta”.

Cấp trên ra tín hiệu, đoàn người thành công rút đi.

“Có gửi lại di ngôn trước không đội trưởng Lộ”. Đội trưởng hỏi theo lệ thường.

“Vẫn câu cũ thôi”. Lộ Viêm Thần nhét tai nghe vào tai trái, tai phải để không: “Nghìn nhà lửa đạn, nghìn nhà máu, một tấc non sông một tấc vàng”.

Đây là câu phát biểu đầu tiên của lão đội trưởng khi anh vừa mới tới Nội Mông. Ngày đội trưởng hi sinh, anh khóc như thể chó nhà có tang, cũng vào ngày đó, vốn anh ấy định tới đổi con tin, cuối cùng lại bị cưỡng ép xuống. Một giây sinh tử, người đã không còn, một đám súc sinh như thế.

Lộ Viêm Thần kéo mặt nạ phòng hộ xuống.

***

Cả đêm Quy Hiểu không thoải mái, đau dạ dày là cơn đau kinh khủng nhất, sau cùng là dây thần kinh tam giác. Từ huyệt thái dương đến mi tâm, như có người dung dao khoét vào dây thần kinh đó, cứ đào cứ khoét, cách mỗi mười mấy giây lại tàn nhẫn kéo căng.

Cô lăn xuống giường, tìm chiếc vali bên cạnh, mở ram đổ hết mất thứ lặt vặt trong túi ra ngoài: kem chống nắng, kính râm, son môi, thuốc cảm, thuốc đau dạ dày, aspirin, thuốc ngủ, thuốc giảm đau…

Sau khi uống thuốc ngủ và thuốc giảm đau, cô để đèn sáng khắp phòng, lại ngủ.

Không được bao lâu, mộng mị bắt đầu.

Rời xa nhiều năm như thế, cô chưa từng mơ thấy Lộ Thần, có lúc cô còn nghĩ, người ta nói ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, nhưng dù ban ngày cô nghĩ mãi, chỉ mong mơ thấy anh một lần thôi cũng là tốt lắm rồi, nếu không, đến hình dáng của anh ra sao cô cũng sắp không nhớ nổi, nhưng chưa bao giờ Quy Hiểu được như mình mong muốn.

Trước kia hai người chưa từng chụp ảnh chung, lúc ở cùng nhau, kiểu chụp ảnh sticker còn chưa được lưu hành, chứ đừng nói đến chụp ảnh bằng di động.

Không có ảnh, tất cả đều dựa vào kí ức.

Trong mơ, cô vẫn còn mặc đồng phục học sinh, đứng giữa sân vận động, tay ôm lấy nửa mặt trái, nước mắt nhạt nhòa, vừa nghe chủ nhiệm lớp nhắc nhở, cô bé này đúng là khổ nhỉ, ngã còn phải lấy tay che mặt, nếu rách mặt thì quả là phiền phức. Câu ‘tim như bị dao cắt’ để miêu ta cũng không hề quá đáng, khóc hết vài tiết sau, đến tối, cô đứng bên ngoài cửa lớn vườn trẻ chờ anh. Lộ Thần đến thì nhảy xuống khỏi chiếc xe đạp leo núi, nâng cằm cô lên nhìn dưới ánh đèn một lúc, cười khẽ: “Sao lại ngã? Không sợ mặt bị sẹo à?”

Nước mắt nhẫn nhịn suốt một buổi tối cũng trào cả ra: “Có người an ủi như anh à?”

“Có đau không?”

“Bị sẹo thì làm sao bây giờ?”



“Em té thế nào?”

“Ba mẹ anh có chê em không?”

“…”

Lúc đóng vảy thì cực kì khó coi, soi vào gương toàn là một vết sẹo đen màu máu, phía trên xương gò má bên trái, xấu quá, mà cô lại không dám gỡ ra, cũng không dám bôi thuốc. Bị bác sĩ hù dọa nói không được chạm vào, chạm rồi sẽ để lại sẹo. Đến khi vết thương này khỏi hẳn cũng mất hai tháng, qua kì thi giữa kì, anh cũng chỉ hỏi thăm vào buổi chiều đầu tiên, sau này cũng không đề cập thêm nữa, sau này khi lành rồi, anh vẫn thích đưa tay vuốt nhẹ vết thương này của cô, đã từng đau, da cũng mỏng, đỏ hơn so với những chỗ khác. Nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.

Như được người ta chụp ảnh lại, từng bức hình bay tới rất nhanh, rồi lại vội vã đảo về.

Cô đứng giữa sân vẫn động ôm lấy nửa bên mặt trái, nước mắt nhạt nhòa, vừa nghe chủ nhiệm nhắc nhở, mấy cô gái bây giờ đúng chẳng là được gì…

Cô thở hổn hển gắng sức, muốn tỉnh nhưng lại không thể thoát khỏi cơn mơ.

Hất chiếc lọ rơi xuống, hất cả cánh cửa trong phòng bác sĩ, cô vừa khóc vừa kêu: “Lộ Thần…”

Sức nặng trói buộc cả người đột nhiên biến mất. Cơ thể cô khẽ động, vội vàng mở mắt ra, thở hổn hển rồi ngồi dậy.

Không có ánh sáng. Tất cả các ngọn đèn đều tắt hết. Vừa mơ màng tỉnh lại, ý thức còn chưa kịp quay về, cô vội nhìn quanh tìm người đã tắt đèn.

Căn phòng này khá nhỏ, không có sô pha, muốn tìm anh đúng là quá dễ dàng, ngay bên bệ cửa sổ, chiếc bệ bằng gỗ với chiều rộng bằng một người, Lộ Viêm Thần ngồi ở đó, một chân chống cạnh bên, đầu tựa vào cửa kính, cả người được bọc kín trong chiếc vải bông, hai tay khoanh lại, anh ngủ trong một tư thế không lấy gì làm thoải mái.

Cảm giác mất mà tìm được ăn mòn cả người cô, Quy Hiểu run rẩy xốc chăn lên, chân trần chạy tới.

Lộ Viêm Thần biết cô đã tỉnh, lúc chăn vừa xốc anh đã nghe thấy tiếng, chỉ là anh muốn ngủ, mệt quá…

Tinh thần tập trung cao độ chạy đi, lúc tháo gỡ bom mìn, xương cốt cũng như thể vừa vỡ nát, áp lực tinh thần nặng nề từ quả bom kia, cùng với cảm giác áy náy vì Quy Hiểu. Rồi khi nhiệm vụ thành công, anh không muốn phí lời nửa câu, cũng không muốn phải ứng phó với bất kì người nào khác, điều đầu tiên anh làm là phải chạy về ngay. Lúc quay về đã qua hết đêm, ánh mặt trời và đèn phòng len lỏi cùng một chỗ, chiếu lên mồ hôi mướt khắp trán Quy Hiểu.

Lúc đó cô đang sốt, anh lại xuống mua thuốc hạ sốt đút cho cô, bên cô cả ngày, vừa nãy mới ngủ.

Anh không mở mắt ra. “Anh không ở Nội Mông, anh ở tỉnh ngoài, khu phố xá náo nhiệt, quả bom kia rất phiền phức, anh không đi không được.”

Không có tiếng đáp lời. Anh không mở mắt cũng là vì sợ đối mặt với cô, sợ cô tức giận. Anh sợ thật.

Đêm đó khi ở nhà bạt đã trải qua một lần. nhiều năm như thế, đúng là anh rất ít tiếp xúc với nữ giới, đặc biệt còn là cô gái anh yêu. Từ lúc mười mấy tuổi anh đã dụ dỗ cô vô cùng thành thạo, nhưng mà bây giờ, lúc ánh mắt Quy Hiểu có hơi khác lạ, anh lại không biết phải làm gì.

Lộ Viêm Thần không nghe được bất kì động tĩnh nào, ngay lúc anh mở mắt lại nghe thấy tiếng cô khẽ khóc.

Quy Hiểu ngồi chồm hổm bên cạnh anh, cánh mũi hấp háy, cô ngồi xổm khóc khóc như thế. Càng khóc lại càng dữ dội.

Nhìn cô khóc, cảm giác này càng đau đớn đến khó nói thành lời, cực kì không dễ chịu, đau lòng, áy náy và tự trách cũng không hề ít. Thậm chí trong giây phút đó anh cũng đã dao động, nếu như mùa xuân trước đó, lúc trong bệnh viện nhận được điện thoại của cô ở trạm xăng, nếu anh có thể đè nén khát vọng muốn gặp cô, từ chối lúc cô cần giúp đỡ…

Hai người sẽ không gặp nhau như vậy, nói không chừng cô sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng mà suy nghĩ này đã chết đi trong nháy mắt.



Lộ Viêm Thần kéo cô từ tấm thảm lên, ôm vào lòng: “Trước khi anh đi, họ có hỏi anh để lại di ngôn. Anh không nói với em có biết vì sao không?” Quy Hiểu khóc đến mức không hít thở nội, thút tha thút thít không trả lời, như thế chưa nghe.

“Anh sợ nếu nói thêm một chữ, em sẽ không quên anh được. Đến lúc đó không ai thèm lấy thì không nói làm gì, hàng năm phải ngàn dặm xa xôi tới làng Erlian viếng mộ nữa, vừa không kết hôn, lại phải sống như thân nhân liệt sĩ, mấy việc này anh nghĩ em sẽ làm như vậy.

Tim Quy Hiểu đập cực nhanh, đến mức không ngừng được, nước mắt vẫn còn rơi, cô đẩy Lộ Viêm Thần ra khỏi một khoảng bước chân, trong tiếng thút thít nghẹn ngào, cô khẽ nói: “Em chỉ nói một câu thôi, Lộ Thần, anh nghe kĩ cho em”.

Nói tới đây, cổ họng như bị thứ gi ngăn lại, đau tựa lửa thiêu.

Lộ Viêm Thần trầm mặc hai, ba giây sau thì thấp giọng nói: “Em nói đi”.

Tình cảm lúc mười mấy tuổi là tình yêu thẳng thắn nhất, không có nhiều ảnh hưởng từ hiện thực, công việc lí tưởng, gia cảnh khốn khó, khó có thể mở lại yếu đuối và lùi bước, cũng không thể nào mở miệng. Sẽ không lùi, dù là không biết suy tính, dù cuộc đời có vô vàn khả năng, nhưng con đường nào cũng đều dẫn về La mã, khi đó, em yêu anh, em chỉ yêu anh.

Nếu như mai kia có những bất ngờ không thể nào cứu vãn nổi, vì hiện thực mà bỏ tình yêu?

Đột nhiên cô nhận ra rằng, mỗi ngày mai đều là một sự ‘bất ngờ’

Đời người đâu đâu cũng là những thay đổi ngẫu nhiên, một khắc trước vẫn là còn đường sung túc bằng phẳng, bây giờ đã là đường núi uốn lượn quanh co, bảng tên đường cũng không có mà nhìn. Ai sẽ mất thăng bằng mà rơi vào vách núi? Ai sẽ vững vàng ổn định đi qua, chờ đợi những khúc cua sau đó? Chỉ có ông trời mới biết.

“Quay về chúng ta kết hôn ngay nhé”. Cô thấp giọng, lời nói ra sau khi vừa khóc xong cô đã nghĩ kĩ rồi: “Lập tức kết hôn”.

Lộ Viêm Thần cứ tưởng mình nghe nhầm.

Thậm chí nửa giây trước, anh còn đang nghĩ, nếu như Quy Hiểu đòi chia tay, anh sẽ không đồng ý. Sau đó, dựa trên sự am hiểu của anh đối với Quy Hiểu, anh đã nhanh chóng tổng kết ra đáp án ‘tuyệt đối không được đồng ý’.

Nhưng bây giờ.

Chỉ yên tĩnh trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của anh lại là muốn hút một điếu thuốc, cố gắng khống chế lại tâm tình khó mà bình ổn.

Quy Hiểu có nhiều điều chưa biết, không hiểu anh vừa mới hoàn thành tâm nguyện lớn nhất trước khi rời bộ đội, oan hồn của anh em cuối cùng cũng được an ủi, thù hận của người thân cuối cùng anh cũng báo. Mười một năm thanh xuân của anh đều gửi gắm nơi đây, thời gian càng lâu, những ký ức phản nghịch thời niên thiếu ở Bắc Kinh lại trở thành chuyện cả đời. Năm ấy, anh chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi chẳng muốn mặc đồng phục học sinh, năm ấy thi đại học vào ngày mồng 7,8,9 tháng 7, năm ấy anh bị ba đánh đến ứ máu cả người rồi giam trong xưởng sửa xe, sau khi thời gian thi ngữ văn kết thúc anh mới được thả ra, tự giận mình đạp xe lang thang trên đường.

Khi đó, anh tựa vào bức tường quay lưng lại chiếc bàn bi-a, cánh tay gác lên bệ cửa sổ, đứng đó đó hút thuốc.

Rồi anh gặp một cô gái.

Lúc này đâu, ở làng Erlian, cô bé này hỏi anh…không, là muốn cầu hôn anh.

Đột nhiên anh nhận ra mình đã phán đoán sai rồi, nếu vừa rồi anh bỏ mạng, cho dù không để lại cho Quy Hiểu nửa chữ. Nhất định cô cũng sẽ mang hết lòng mình theo anh hóa cốt thành tro, chôn cất xuống mồ, không nhận được bất kì trợ cấp thân nhân liệt sĩ nào, nhưng vẫn sẽ làm hết những điều của một thân nhân…

“Anh nghĩ lâu thế à?” Quy Hiểu đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi, cô nhẹ giọng nói: “Có phải anh bận tâm thái độ của người nhà em không? Không sao đâu, những thứ đó không quan trọng.”

Lộ Viêm Thần không tìm được hộp thuốc lá, anh nhớ ra lúc nãy mình đã đặt lên bàn đá cẩm thạch trong phòng rửa tay, nhưng giờ anh không rảnh, cũng không có lòng để đi thêm hai bước mà vào lấy. Anh kép Quy Hiểu vào lòng mình, thỏa mãn lấy hết tất cả mọi thứ trên môi cô, khát vọng của một người đàn ông và một người phụ nữ, cô gái anh thương từ thời niên thiếu vẫn tốt đẹp như anh hằng tưởng.

“Quy Hiểu…” Lộ Viêm Thần vừa hôn cô thật sâu, vừa cởi chiếc áo ngủ bị mồ hôi vì sốt làm thấm ướt, chiếc cúc áo nhỏ bằng vỏ sò màu bạc được dễ dàng cởi ra từng chiếc một.

Cực kì lưu loát, hoàn toàn không có gì trở ngại, còn nhanh hơn cả khi Quy Hiểu tự làm.

Những kiến thức cơ bản lúc luyện tập tháo gỡ bom mìn không chỉ hiệu quả trong khoa học mà còn đơn giản trong thực tế, anh phải nói Tần Minh Vũ tiếp tục tăng cường mở rộng nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Về 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook